Lục Bắc ở phía xa không hề động thủ lúc này cũng không nhịn được nhíu mày, ánh mắt kinh hãi nhìn về phía bên này.
Kình khí khuếch tán, năng lượng kinh khủng khiến cho mọi người kinh hãi rốt cuộc trong ánh mắt của mọi người chậm rãi tán đi.
Phanh.
Không gian gấp khúc khôi phục lại bình thường, lúc này có một thân thể từ không trung rơi xuống mặt đất, máu tươi ướt đẫm khắp cơ thể, vô cùng thê thảm. Cánh tay bị nát, hoàng bào trên người nát bấy, khắp người đều là máu, người này chính là Triệu Vô Quang của Triệu gia.
Mà lúc này, sinh cơ trong người Triệu Vô Quang đã mất đi, chính thức đi đời nhà ma.
– Vũ Suất ngũ trọng Triệu Vô Quang đã chết.
Đám người Lục gia lúc này vô cùng kinh hãi, thực lực của Triệu Vô Quang mọi người đều đã chứng kiến, thế nhưng không ai có thể nghĩ tới, Triệu Vô Quang lại bị một kích của Lục Lâm Thiên giết chết.
Lục Vũ lúc này cũng vô cùng kinh hãi, năng lượng kinh khủng vừa rồi, cho dù là hắn đối mặt với nó cũng không có hy vọng còn sống.
Trên bầu trời, Triệu Vô Cực ngạnh kháng một chiêu của Vũ chấp sự rồi nhanh chóng lùi lại, dường như thực lực của hai người cũng không hơn kém nhau là mấy.
Lăng không đứng đó, ánh mắt Triệu Vô Cực nhìn Lục Lâm Thiên, Lục Vũ, Vũ Chấp Sự, Lục Trung, Lục Bắc, cuối cùng ánh mắt tập trung trên người Lục Lâm Thiên, hận ý và tức giận rốt cuộc đã lên tới đỉnh điểm.
– Tiểu súc sinh, Triệu Vô Cực ta thề, nhất định sẽ không bỏ qua ngươi. Ta nhất định phải rút xương rọc da ngươi, san bằng Lục gia, mới có thể giải nỗi hận trong lòng ta.
Triệu Vô Cực giận dữ rống lên, khuôn mặt vô cùng dữ tợn.
– Lão cẩu, ta còn một khối Thổ Sát Huyền Lôi, ngươi có muốn ta ném vào trong Triệu gia các ngươi không?
Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc. Triệu Vô Cực rất mạnh, thế nhưng bằng vào thực lực bên người hắn hiện tại cũng không phải là thứ mà Triệu Vô Cực có thể đơn giản đối phó được.
– Tiểu súc sinh, ngươi sẽ hối hận.
Triệu Vô Cực giận dữ nói, cả người đang không ngừng run rẩy.
– Triệu lão cẩu, bản công tử sợ ngươi chắc? Triệu gia làm những gì với ta, trả thù ngày hôm nay chỉ mới bắt đầu mà thôi. Ngày sau, Triệu gia ngươi tuyệt đối chó gà cũng không được yên.
Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói, sát khí toàn thân tràn ra, cỗ khí thế này khiến cho mọi người không khỏi động dung.
Lục Đông, Lục Tây lúc này mới biết thực lực của Lục Lâm Thiên không ngờ đã kinh khủng như vậy. Nhớ tới Lục Lâm Thiên ẩn nhẫn vài chục năm trong Lục gia khi trước, trong lòng đám người Lục gia không khỏi phát lạnh. Một phế vật ai trong Lục gia cũng có thể bắt nạt, giờ này đã trở thành tồn tại cao cao tại thượng, trước mặt Vũ Suất cửu trọng cũng có khí thế như vậy.
Điều này khiến cho tất cả mọi người trong Lục gia chấn động, loại thay đổi này có thể nói là ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, đừng khinh thiếu niên nghèo a. Hơn ba năm, không đến bốn năm. Tính cả thời gian Lục Lâm Thiên rời khỏi Lục gia đi tới Vân Dương Tông, trong Lục gia có ai có thể nghĩ tới lúc Lục Lâm Thiên trở về lại có thể mạnh mẽ tới như vậy.
Thiếu gia khi trước mà ai trong Lục gia cũng có thể gọi là phế vật, khi dễ, lúc này đã có thực lực tuyệt đối đủ để phá hủy Lục gia.
Lục Trung, Lục Vũ lúc này không khỏi thở dài, tất cả chuyện này khiến cho bọn họ vô cùng kinh ngạc, nếu như hôm nay Lục gia không có Lục Lâm Thiên ở đây, bọn họ sẽ phải đối mặt với tai ương diệt tộc.
Cơ mặt Triệu Vô Cực co quắp lại, ánh mắt nhìn vào Vũ chấp sự, Lục Vũ, Lục Bắc trên bầu trời vô cùng giận dữ. Hắn biết cho tới hiện tại hắn đã không chiếm được một chút tiện nghi nào nữa, chỉ cần bằng vào một Vũ chấp sự thần bí này hắn cũng không thể thắng nổi. Cho dù không có Vũ chấp sự, chỉ cần có Lục Vũ này, hắn cũng khó mà đạt được ý nguyện của mình.
– Xem ra cũng đã tới lúc xuất hiện dọn dẹp tàn cuộc rồi.
Ngay lúc này, đột nhiên hai đạo thân ảnh đột nhiên hiện ra từ giữa một cái khe trong không trung, một cỗ khí tức khiến cho tim người khác đập nhanh khuếch tán.
Cảm giác cỗ khí tức này, nhất thời trong lúc vô hình mọi người có mặt đều bị áp chế, người thực lực thấp, trong lòng vô cùng lạnh lẽo.
Trong sát na, hai đạo thân ảnh lắc mình đi tới. Một người mặc hắc bào, ánh mắt âm trầm, toàn thân tỏa ra khí tức âm lệ. Không gian chung quanh hắn nhẹ nhàng rung lên.
– Cường giả Vũ Vương, là Hắc Quỷ Thiên Vương.
Ánh mắt chuyển về phía người này, Lục Lâm Thiên nhanh chóng nhận ra, đây chính là cường Vũ Vương cuối cùng xuất hiện trên đại hội Tam tông Tứ môn kia.
– Là nàng ta.
Đồng thời Lục Lâm Thiên cũng nhanh chóng nhìn thấy một thanh niên xinh đẹp bên cạnh Hắc Quỷ Thiên Vương, thanh niên này mi thanh mục tú, hai mắt sáng sủa. Đối với người này Lục Lâm Thiên cũng không xa lạ, chính là nữ tử tuyệt mỹ giả trang nam trong sơn mạch Vụ Đô, cũng là Lăng Thanh trên đại hội Tam tông Tứ môn.
Lúc này Lăng Thanh cũng đang nhìn về phía Lục Lâm Thiên, hai mắt lóe lên, không biết nàng đang suy nghĩ gì.
– Vũ Vương.
Sắc mặt đám người Lục Vũ, Lục Bắc, Lục Trung, Vũ chấp sự, Triệu Vô Cực nhanh chóng đại biến. Trong nháy mắt hai người này xuất hiện, khí tức từ trên người hán tử trung niên mặc hắc y kia đã làm cho bọn họ nhanh chóng nhận ra, đây chính là cường giả Vũ Vương.
– Không nghĩ tới Lục gia lại ở một cái trấn nho nhỏ này, rốt cuộc ta cũng tìm được rồi.
Ánh mắt Hắc Quỷ Thiên Vương trong nháy mắt đảo qua mọi người, ánh mắt nhìn về phía Lục Vũ mang theo một chút âm lệ nói:
– Ngươi chính là người đứng đầu Lục gia sao? Mau giao bảo vật ra, ta tha cho ngươi một mạng, bằng không sẽ chết.
Ngữ khí của người này vô cùng lạnh lẽo, dường như không cho người khác một cơ hội mặc cả nào.
– Ngươi là người phương nào?
Lục Vũ sửng sốt, lập tức hỏi Hắc Quỷ Thiên Vương.
– Chuyện này ngươi còn chưa có tư cách biết, ngươi chỉ cần giao ra bảo vật là được, bằng không sẽ chết.
Hắc Quỷ Thiên Vương lạnh nhạt nói.
– Các ngươi đều muốn bảo vật kia, thế nhưng ta biết giao cho ai bây giờ đây.
Lục Vũ nhìn Hắc Quỷ Thiên Vương, ánh mắt lại khẽ đảo qua hai người Triệu Vô Cực cùng với Vũ chấp sự.
– Đương nhiên giao cho ta là được rồi, nếu như bọn chúng dám động, ta sẽ thu lấy tính mệnh bọn chúng.
Hắc Quỷ Thiên Vương nói, không để đám người Triệu Vô Cực và Vũ chấp sự vào trong mắt.
– Các hạ, bảo vật của Lục gia không phải thứ mà người bình thường có thể thu lấy, đừng tự tìm phiền phức cho bản thân mình.
Cơ mặt Vũ chấp sự co quắp một chút rồi nói.
– Đừng cho rằng ta không biết các ngươi là ai. Các ngươi lánh đời sao không lánh hẳn luôn đi, lại còn chạy ra đây làm gì? Nhanh cút một chút cho ta.
Hắc Quỷ Thiên Vương nhìn Vũ chấp sự lạnh nhạt nói.
– Các hạ rốt cuộc là ai?
Lúc này Vũ chấp sự vô cùng khiếp sợ nhìn Hắc Quỷ Thiên Vương hỏi.
– Các hạ chẳng lẽ là Hắc Quỷ Thiên Vương của thành Ma Vân?
Triệu Vô Cực nhìn Hắc Quỷ Thiên Vương, vẻ mặt vô cùng kinh hãi hỏi.