Giờ Lục Lâm Thiên cũng không hi vọng chuyện mình đi vào Cổ Vực sẽ bị người khác biết ngay, chuyện này đối với hắn vô cùng bất lợi.
– Công tử, rốt cuộc chúng ta đi đâu?
Lục Tiểu Bạch hỏi Lục Lâm Thiên, từ trước tới nay hắn chưa từng đi đâu ra khỏi Lục gia, lúc này phải rời khỏi trấn Thanh Vân, lại đi theo bên người công tử cho nên hắn vô cùng hưng phấn.
– Tới nơi rồi ngươi sẽ biết.
Lục Lâm Thiên mở miệng cười, tới Phi Linh môn, để Lục Tiểu Bạch và Lưu Nhất Thủ liên thủ, chính là trợ lực lớn cho hắn.
– Nam thúc.
Lục Lâm Thiên đột nhiên nhìn về phía sau nói.
Sưu.
Một đạo thân ảnh như quỷ mị từ trong trống rỗng hiện ra, chính là Nam thúc. Nam thúc nhìn Lục Lâm Thiên một cái rồi lập tức kinh ngạc nhìn đám yêu thú phía sau lưng Lục Lâm Thiên, khóe miệng cười khổ nói:
– Xuất phát thôi.
Rống.
Hai cánh Thiên Sí Tuyết Sư dựng lên, thân thể bành trướng tới sáu bảy thước, một cỗ uy áp khuếch tán, lập tức bay lên trên tầng trời thấp.
– Nam thúc, chúng ta đi thôi.
Lục Lâm Thiên nói.
– Được.
Không gian đột nhiên gấp khúc, thân ảnh Nam thúc nhanh chóng rơi vào trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư.
– Cường giả quả nhiên không giống bình thường.
Lục Lâm Thiên ước ao, chân khí dưới chân chợt lóe, bàn chân khẽ điểm một cái, thân thể lập tức rơi vào trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư.
Lục Tiểu Bạch cũng vô cùng hưng phấn nhảy lên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, đây là lần đầu tiên hắn cưỡi yêu thú cho nên vô cùng kích động.
Chúng yêu thú phía sau cũng nhảy lên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, Nghịch Lân Yêu Bằng, Thái Âm Yêu Thỏ, Huyết Ngọc Yêu Hổ, Thủy Hỏa Yêu giao lúc này không cần tiến vào thú nang, cả đám vô cùng vui vẻ.
Thiên Sí Tuyết Sư hóa thành một bóng trắng cực nhanh biến mất tại chỗ. Lục gia to lớn như vậy lúc này cũng chỉ để lại mấy người hầu gan lớn một chút bảo vệ. Lục gia to lớn lúc này có vẻ vô cùng tiêu điều.
– Bằng vào tốc độ hiện tại của Thiên Sí Tuyết Sư, không tới một tháng là có thể đi qua sơn mạch Vụ Đô.
Nam thúc ngồi trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư rồi nói.
– Có lẽ là vậy, Phi Linh môn nằm ngay sát biên giới Cổ Vực, đến lúc đó Nam thúc có thể yên tâm ở Phi Linh môn dưỡng thương, có chuyện gì cứ giao cho con đi làm là được rồi.
Lục Lâm Thiên nói.
– Không giao cho ngươi đi làm thì giao cho ai?
Nam thúc trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên, lập tức nói:
– Đến lúc đó tìm cho ta một chút dược liệu, thương thế của ta cần phải an dưỡng một thời gian rất dài.
– Nam thúc yên tâm đi, tiểu tử sẽ cố gắng sắp xếp cho người.
Lục Lâm Thiên nói.
– Tốc độ thật nhanh.
Ngồi trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, Lục Tiểu Bạch sợ hãi than, tốc độ của Thiên Sí Tuyết Sư quả thực giống như sấm sét.
Lục Lâm Thiên mỉm cười. Một lát sau hắn khoanh chân ngồi xuống bắt đầu tu luyện, chân khí không ngừng vận chuyển trong kinh mạch.
Lúc này Lục Lâm Thiên đang tu luyện Tam Thiên Lưu Vân Thủ, mỗi một loại vũ kỹ đều từ trong cơ thể mà thi triển ra, cần phải trải qua một kinh mạch riêng rồi hội tụ lại một chỗ mới có thể tạo ra lực lượng mạnh mẽ.
Vũ kỹ thần cấp chỉ cần một hai kinh mạch là được rồi. Vũ kỹ tinh cấp sẽ phức tạp hơn một chút, cần đả thông ba đến bốn kinh mạch, về phần vũ kỹ Hoàng cấp thì càng thêm phức tạp, phải đả thông hơn mười kinh mạch, chân khí vận chuyển qua mười kinh mạch, cuối cùng hội tụ lại mới khiến cho năng lượng thuộc tính trong thiên địa cộng minh thì mới đạt được uy lực cường hãn.
Vũ kỹ Huyền cấp, thì càng thêm phức tạp, giống như là Phù Quang Lược Ảnh vậy, phức tạp tới mức phải đả thông kinh mạch trên đùi, trình độ phức tạp không cần nói cũng biết.
Lúc này Lục Lâm Thiên tu luyện Tam Thiên Lưu Vân Thủ cũng vậy, vũ kỹ Huyền cấp trung giai, cần chân khí tuôn ra từ mấy trăm kinh mạch trong cơ thể hội tụ lại rồi ngưng tụ ra công kích. Nếu như chỉ cần sai một cái thôi cũng không thể tu luyện thành công. Hơn nữa chân khí muốn đồng thời từ mấy trăm cái kinh mạch tuôn ra rồi hội tụ, trong một chớp mắt cũng không thể thành công được. Cho nên độ khó của nó vô cùng cao.
Mà mỗi lần ngưng tụ công kích thất bại, chân khí tán loạn trong cơ thể, cảm giác đau đớn truyền tới, chân khí di chuyển khiến cho kinh mạch đau đớn, khiến cho Lục Lâm Thiên ăn không ít quả đắng.
Lần lượt thất bại, lại tiếp tục tu luyện. Lục Lâm Thiên cũng không phải hạng người tùy tiện buông tha, tu vi Vũ Tướng tu luyện thành công vũ kỹ Huyền cấp cũng đã không tồi rồi. Thế nhưng Vũ Tướng mà tu luyện vũ kỹ Huyền cấp trung giai, rất ít người có thể làm được.
Vũ kỹ đạt tới Huyền cấp trung giai thì tốc độ đả thông kinh mạch và tốc độ phối hợp vô cùng khó. Có thể nói là quá khó khăn. Ví dụ như, bình thường Lục Lâm Thiên có thực lực Vũ Tướng tam trọng, độ dày rộng của kinh mạch của hắn, còn độ dẻo dai, thể chất cũng vô cùng tốt.
Thế nhưng Vũ Tướng tam trọng bình thường, kinh mạch và thể chất của họ ngay cả một phần ba của Lục Lâm Thiên cũng không bằng, tu luyện vũ kỹ Huyền cấp trung giai chỉ cần thất bại một lần thôi, lực lượng phản lại tuyệt đối không hề dễ chịu.
Kinh mạch yếu một chút, trải qua vài lần tu luyện vũ kỹ Huyền cấp trung giai thất bại, chân khí phản phệ đủ để khiến cho kinh mạch đứt thành từng khúc, bạo thể mà chết. Vì vậy nếu như không đủ nghị lực, thể chất thì không thể dễ dàng tu luyện vũ kỹ Huyền cấp như vậy được.
Những điều này đã rất khó, thế nhưng có thứ so với nó còn khó hơn. Vũ kỹ đạt tới Huyền cấp trung giai, uy lực của nó vô cùng khổng lồ, lúc ngưng tụ vũ kỹ thôi động năng lượng vô hình trong thiên địa, trọng yếu nhất chính là dung hợp năng lượng thuộc tính, điều này do với sự dung hợp chân khí trong kinh mạch còn khó hơn. Cần một linh hồn lực mẫn cản.
Vì cảm thấy vũ kỹ Huyền cấp trung giai này khó tu luyện, lại nghĩ tới đẳng cấp của Long Ảnh Tí trong tay hắn là Địa cấp, Lục Lâm Thiên cũng không dám suy nghĩ tới việc tu luyện Long Ảnh Tí.
Tiếp tục tu luyện rồi lại thất bại, cơ thể đau đớn, thế nhưng Lục Lâm Thiên vẫn cố gắng kiên trì, ngoại trừ Tam Thiên Lưu Vân Thủ ra, Liệt Viêm Quyền cũng là vũ kỹ Huyền cấp trung giai. Lại thêm Liệt Không cửu kích, ba bộ cũ kỹ Huyền cấp trung giai, còn có Đại Địa Nộ Hống là vũ kỹ Huyền cấp sơ giai. Lục Lâm Thiên biết nếu như hắn muốn tu luyện thành công bốn bộ vũ kỹ này không phải trong thời gian ngắn là có thể thành công.
– Tiểu tử, tu luyện vũ kỹ Huyền cấp trung giai không nên cố chấp tu luyện nhưu vậy.
Trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, Nam thúc vẫn nhìn Lục Lâm Thiên tu luyện, trong đôi mắt mờ đục kia thi thoảng hiện lên sự vui vẻ.
– Nam thúc, vậy thì tu luyện thế nào?
Lục Lâm Thiên ngừng tu luyện, trên trán hắn lúc này mồ hôi chảy xuống như mưa.
– Lẽ nào lúc ngươi tu luyện không phát hiện ra điều gì sao? Vũ kỹ tới cấp bậc này cũng không chỉ đơn giản dựa vào chân khí thôi động là có thể thi triển ra, còn cần sự lĩnh ngộ của ngươi nữa.
Nam thúc nói.