Sau khi trở lại đình viện, Lục Lâm Thiên nói với mẫu thân ngày mai phải đi Vân Dương Tông, La Lan thị tuy trong lòng không nỡ xa hắn, nhưng mà nội tâm vẫn cao hứng, tiến vào Vân Dương Tông, đại biểu cho tiền đồ, về sau mình cũng không cần lo lắng cho nhi tử nữa rồi.
Nghĩ đến ba năm không thấy được nhi tử, La Lan thị vội vàng phân phó người hầu đi mua không ít nguyên liệu mỹ thực, ý định hai ngày này sẽ làm món ngon cho nhi tử.
Trong hai ngày này, Lục Lâm Thiên không có đi đâu cả, ở trong đình viện với mẫu thân, cảm giác tình thương của mẫu thân, hắn sinh ra thỏa mãn chưa từng có.
Hai ngày này Lục Mị cũng tới đình viện hai lần, nhìn thấy bộ dáng phóng điện của Lục Mị, Lục Lâm Thiên có chút không chịu đựng nổi, Lục Mị này đúng là hồng nhan họa thủy.
Lục Lâm Thiên từ trong miệng Lục Vô Song biết được, Lục Vô Song ban đầu ở Thiên Bảo Môn gặp được Vương Lương cùng Dương Mạn sẽ cùng tiến tới Vân Dương Tông, lần trước ba người các nàng cũng chỉ trở về thăm nhà mà thôi, hết kỳ nghỉ nên cũng phải quay về Vân Dương Tông.
Ngày mai chính là thời gian tiến tới Vân Dương Tông, vào đêm nay, Lục Lâm Thiên khoanh chân trên giường, ý định nghỉ ngơi một chút, lập tức bắt đầu chậm rãi điều tức, một lát sau quanh người có hào quang sáng ngời bao phủ.
Đêm khuya, một giọng yếu ớt ngoài cửa truyền vào trong tai Lục Lâm Thiên, tiếng bước chân cực nhỏ, nếu không phải Lục Lâm Thiên đang điều tức, giác quan toàn thân tiến vào trạng thái thanh minh, nếu không cũng khó có thể phát hiện.
– Muộn như vậy còn có ai ở bên ngoài?
Lục Lâm Thiên mở hai mắt ra, thần sắc mang theo một tia nghi hoặc, đã hơn nửa đêm, tại sao có thể có người đi tới bên ngoài đình viện của mình.
– Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?
Thần sắc Lục Lâm Thiên nghi hoặc nhìn qua hậu viện, lập tức đứng dậy nhảy ra khỏi cửa sổ, trong mắt bắn ra tinh quang, một thân ảnh màu đen lóe lên.
– Muộn như vậy, là ai chứ?
Trong nội tâm Lục Lâm Thiên trầm xuống, lập tức sinh ra lòng hiếu kỳ, thả người cẩn thận đuổi theo.
Đêm khuya, trong Lục gia yên tĩnh, đêm nay ánh trăng mông lung càng đẹp và tịch mịch, thân ảnh phía trước không ngờ có người đuổi theo sau lưng, lướt qua mấy cái hành lang, lập tức tiến vào một đình viện.
Lục Lâm Thiên đi theo xa xa, phát hiện hắc y nhân kia rất quen thuộc, dường như gặp ở nơi nào, nhưng trong thời gian ngắn không nhớ ra nổi, mà hắc y nhân kia tiến vào đình viện chính là chỗ ở của Triệu Tuệ.
– Rất quen thuộc, người này nhất định là đã gặp qua ở nơi nào đó.
Lục Lâm Thiên nghĩ thầm trong lòng, thân ảnh này cho hắn cảm giác rất quen.
Lục Lâm Thiên không dám đi quá gần, chỉ nhìn chằm chằm vào, mình bây giờ là Vũ Sĩ tứ trọng, tu vị linh giả cũng là Linh Sĩ nhất trọng, trong đêm tối ánh mắt không bị ngăn cản quá nhiều.
– Là người thần bí muốn đánh chết mình sau núi, thân ảnh giống như đúc, quả nhiên là có quan hệ với Triệu Tuệ.
Đột nhiên trong nội tâm Lục Lâm Thiên nhớ lại, thân ảnh hắc y nhân kia giống như cường địch mình gặp ở sau núi, cuối cùng dựa vào tiểu Long cùng phụ thân Lục Trung xuất hiện mới may mắn thoát chết.
Lục Lâm Thiên không dám tới gần, thực lực người thần bí kia rất mạnh, nếu chính mình bị phát hiện, nói không chừng sẽ có nguy hiểm, vẫn nên ở xa xem thì tốt hơn.
– Nhị ca, sao ngươi tới muộn thế?
Trong phòng, thần sắc Triệu Tuệ kinh hoảng, nhìn qua hắc y nhân trong gian phòng hỏi.
– Yên tâm, Lục gia lão gia hỏa đang bế quan, đoán chừng trong Lục gia sẽ không có người nào phát hiện ra ta cả.
Hắc y nhân nói nhỏ:
– Chuyện tra thế nào rồi?
– Vẫn như cũ, Lục gia căn bản đề phòng ta, còn không có tra ra tung tích của vật kia.
Triệu Tuệ nói nhỏ một tiếng.
– Phải nhanh chóng điều tra, chúng ta chờ lâu như thế, đã lãng phí không ít thời gian.
Hắc y nhân nói ra.
– Ta biết rõ, ta sẽ gấp rút điều tra, nhưng mà hiện tại đột nhiên xuất hiện tên Lục Lâm Thiên, chỉ sợ đến lúc đó Lục gia sẽ lưu đường lui trên người hắn, chúng ta lại bận rộn không công.
Triệu Tuệ nói ra.
– Lần trước vốn có cơ hội, chỉ tiếc Lục Trung đột nhiên xuất hiện, thực lực của hắn còn mạnh hơn ta, làm cho tiểu tử kia tránh được một kiếp.
Hắc y nhân nói.
– Vậy làm sao bây giờ, tiểu tử kia sẽ tiến tới Vân Dương Tông, vũ giả tam hệ, đến lúc đó muốn trở thành đệ tử thân truyền cũng không khó, muốn động thủ thì càng cố kỵ nhiều.
Triệu Tuệ nói ra.
– Hừ, Tam muội, ngươi chẳng lẽ quên, trong Vân Dương Tông, tiểu tử kia phải có mệnh rời khỏi Vân Dương Tông mới được, Lục gia cho rằng tiến vào Vân Dương Tông là có thể bảo vệ mạng nhỏ tiểu tử kia, đáng tiếc không có ai biết, Vân Dương Tông xem như là địa bàn của Triệu gia chúng ta, hừ.
Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng nói.
– Đúng thế, nhưng mà Lục gia lão gia hỏa kia đúng là khó đối phó.
Triệu Tuệ nói ra.
– Lão gia hỏa kia thực lực đúng là rất mạnh, nhưng mà đến lúc đó Triệu gia ta tự nhiên có người có thể đối phó hắn, ngươi chỉ cần nhanh chóng tìm ra tung tích của vật kia là được.
Hắc y nhân nói ra.
– Ân.
Triệu Tuệ đáp nhẹ một tiếng nói ra.
– Ta đi trước.
Hắc y nhân nói xong liền rởi khỏi đình viện, thân ảnh nhảy vài cái, vô thanh vô tức rời khỏi Lục gia.
Lục Lâm Thiên trốn ở một góc đình viện, nhìn xem hắc y nhân kia biến mất, thần sắc trầm xuống, ý định đi về đình viện, hắn đã hiểu rõ ràng, hắc y nhân kia có không ít quan hệ với Triệu Tuệ.
– Là ai?
Vào thời điểm này, Lục Lâm Thiên cảm giác được phía sau có tiếng bước chân rất nhỏ truyền tới, quay đầu nhìn lại, thân hình như mèo đêm thả người tránh ra.
– Lục Lâm Thiên, ngươi đang làm gì ở đây?
Một đạo thân ảnh xuất hiện trước người Lục Lâm Thiên, người này là Triệu Đại.
– Bị phát hiện.
Trong nội tâm Lục Lâm Thiên trầm xuống, vừa rồi mình phát hiện hắc y nhân kia, nếu như bị Triệu Tuệ biết rõ, chắc chắn sẽ có phiền toái, Lục Lâm Thiên không có chút do dự, vận chuyển chân khí trong người đánh ra.
– Tiểu tử, ngươi muốn…
Triệu Đại biến sắc, quát lớn, nhưng hắn vừa há mồm, lời nói còn chưa dứt thì thân hình uể oải, đã bất tỉnh nhân sự.
– Nam thúc.
Sau lưng Triệu Đại xuất hiện một thân ảnh, Lục Lâm Thiên kinh ngạc, người tới không ngờ là Nam thúc.
– Tiểu tử, lần sau cẩn thận một chút.
Nam thúc nói nhỏ.
– Nam thúc, tại sao thúc ở nơi này?
Lục Lâm Thiên kinh ngạc hỏi.
– Ta thấy có cường giả đến Lục gia, hiếu kỳ nghĩ tới xem một chút, không ngờ ngươi cũng ở đây.
Lão bộc Nam thúc nói nhỏ.
– Nam thúc, thúc biết người nọ là ai không?
Lục Lâm Thiên hỏi.
– Hạng người vô danh, ta tại sao phải biết, thực lực cũng bình thường.
Lão bộc Nam thúc nói nhỏ một tiếng, lập tức nhìn qua Lục Lâm Thiên, nói:
– Ngày mai phải đi Vân Dương Tông a, đến Vân Dương Tông thì cẩn thận, không được bạo lộ việc ngươi tu luyện Âm Dương Linh Vũ Quyết, nghĩ biện pháp đạt được Vạn Niên Xích Đồng cùng Phù Quang Lược Ảnh, đường sau này phải do ngươi đi rồi.
– Con sẽ nhớ kỹ lời Nam thúc dạy bảo.