– Nơi này quả thực đúng là quỷ dị.
Bạch Linh nhìn chung quanh đột nhiên nói.
– Bạch Linh, có phải nàng cảm giác được cái gì rồi không?
Lục Lâm Thiên hỏi, một khi Bạch Linh có dự cảm vậy thì chứng minh nơi này cực kỳ không bình thường.
– Không biết.
Bạch Linh lắc đầu nói:
– Cụ thể ta cũng không cảm giác ra được cái gì, chỉ là trong lòng mơ hồ nghĩ tới, nơi này không giống như những nơi khác, yêu thú phụ cận càng lúc càng mạnh.
– Có bao nhiêu yêu thú mạnh mẽ gần đây?
Lục Lâm Thiên nhẹ giọng hỏi, trong lúc mơ hồ Lục Lâm Thiên cũng cảm giác được thỉnh thoảng trong hải vực cũng có một ít khí tức mịt mờ xuất hiện.
– Yêu thú lục giai không ít, ngay cả yêu thú lục giai hậu kỳ cũng có không ít, thế nhưng cho tới bây giờ ta còn chưa gặp qua yêu thú thất giai.
Bạch Linh nói.
– Được rồi, ngươi có biết lai lịch của đại điện Vụ Tinh này không?
Bạch Linh nói xong nhìn Lục Lâm Thiên lại hỏi.
– Có người nói đại điện Vụ Tinh này tồn tại đã lâu, không ai biết lai lịch chân chính của nó. Đại điện Vụ Tinh ba mươi năm mở ra một lần, vì vậy Vụ Tinh Hải trong tay Nhất tông Nhất môn Nhất giáo cũng ba mươi năm mở ra một lần. Mỗi một lần đại điện Vụ Tinh mở ra sẽ có mười người thu được cơ duyên, cơ duyên mỗi người không giống nhau. Đồn rằng có ngươi thu được công pháp tu luyện, có khả năng là vũ kỹ, linh kỹ, còn có khải giáp hộ thân, đan dược, có thể khẳng định mỗi một thứ từ trong đại điện Vụ Tinh xuất ra đều là bảo vật tuyệt đối, nghe nói còn có người nhận được linh khí.
Lục Lâm Thiên nói, tất cả chuyện này Lục Lâm Thiên đã nghe qua từ trong miệng Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh và Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, còn có tin tức mà Ám đường thu thập được.
– Vậy chủ nhân của đại điện Vụ Tinh này là Nhất tông Nhất giáo Nhất trang sao?
Bạch Linh hỏi.
– Không phải, Nhất tông Nhất giáo Nhất trang không phải là chủ nhân của đại điện Vụ Tinh.
Lục Lâm Thiên nhanh chóng khẳng định, nếu như đại điện Vụ Tinh này là của Nhất tông Nhất giáo Nhất trang mà nói thì bốn đại sơn môn này cũng không để cho người khác chiếm tiện nghi. Bảo vật từ trong đại điện đi ra đều là bảo vật khó có được, bốn đại sơn môn này sao có thể dễ dàng chắp tay dâng cho người khác được.
– Vậy thì bảo vật của đại điện Vụ Tinh này từ đâu mà ra?
Bạch Linh nháy mắt hỏi, dường như nàng vô cùng kinh ngạc.
Lục Lâm Thiên khẽ lắc đầu nói:
– Ta cũng không biết. Dù sao đi nữa đại điện Vụ Tinh này ba mươi năm mới mở ra một lần, về phần lai lịch của mấy bảo vật này có lẽ không có ai biết.
– Nói chung ta cảm giác được trong Vụ Tinh Hải này rất là quỷ dị, ngươi phải cẩn thận một chút.
Bạch Linh nhìn Lục Lâm Thiên rồi nghiêm túc nói.
– Mỗi lần bị nàng nhìn khiến ta thiếu chút nữa thất thần.
Bị Bạch Linh nhìn, trong lòng Lục Lâm Thiên không khỏi run lên. Ánh mắt kia của Bạch Linh giống như là một cái vực sâu khiến cho hắn không tự chủ mà rơi xuống.
– Từ bao giờ mà ngươi cũng trở nên như vậy rồi?
Bạch Linh trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên, thế nhưng trong mắt lại không có ý tứ trách cứ.
– Lão đại, bên kia có chút tình huống.
Thanh âm của Tiểu Long truyền đến, đôi mắt nhỏ lúc này mang theo sự cảnh giác nhìn về một hảo đảo lớn trước mặt.
– Không hề thiếu cường giả, còn có một cỗ năng lượng khổng lồ.
Bạch Linh nhíu mày.
– Lẽ nào lại có bảo vật?
Lục Lâm Thiên thầm nghĩ trong lòng. Chuyện gặp phải bảo vật trong Vụ Tinh Hải cũng không phải là chuyện lạ. Tuy rằng mục tiêu thứ nhất của mọi người đều là cơ duyên trong đại điện Vụ Tinh, thế nhưng trong Vụ Tinh Hải này cũng có không ít bảo vật. Trong đó nhiều nhất chính là dược liệu, có một ít hải đảo cũng có không ít dược liệu cao giai.
Mà ngoại trừ dược liệu ra, còn có linh quả, hồn quả đều là bảo vật. Nghĩ tới bảo vật, Lục Lâm Thiên nhanh chóng nói:
– Chúng ta cũng đi xem một chút.
Thiên Sí Tuyết Sư nhanh chóng bay đi mang theo tiếng gió rít gào lao về phía trước.
Hải đảo trước mặt, tại một ngọn núi cao, lúc đám người Lục Lâm Thiên hạ xuống, chung quanh cũng có không ít người đang lục tục đáp xuống.
Trên ngọn núi lúc này có không ít thân ảnh đang đứng, ánh mắt nhìn về phía mặt nước gần đó. Lục Lâm Thiên đưa mắt nhìn qua, lúc này có một cỗ năng lượng mạnh mẽ từ trong mặt nước tỏa ra.
Lục Lâm Thiên nhìn kỹ, trong hải vực trước mặt lúc này mặt nước đang chậm rãi hóa thành một dòng xoáy, phạm vi mặt nước ba động trong phiến hải vực này chừng vạn thước. Trên mặt nước có một cỗ năng lượng vô hình mang theo khí tức kinh khủng bắt đầu xuất hiện.
– Ca ca, muội cảm thấy có chút không bình thường.
Lúc này Lục Tâm Đồng kéo tay Lục Lâm Thiên rồi nói.
– Tâm Đồng, muội cảm giác được cái gì?
Sắc mặt Lục Lâm Thiên lập tức biến hóa.
– Trong thủy vực này dường như có một ít khí tức đang hô ứng với muội.
Ánh mắt nhìn về phía mặt nước đang không ngừng ba động kia rồi nói.
Nhìn Lục Tâm Đồng, Lục Lâm Thiên cảm thấy vô cùng kỳ quái, trong thủy vực kia rốt cuộc có thứ gì không ngờ lại có hô ứng với Tâm Đồng cơ chứ.
– Lão đại, trong thủy vực kia dường như có cái gì đó thực. Đệ cũng cảm giác có chút quan hệ với đệ.
Thân thể Tiểu Long dựng lên, ánh mắt mang theo sự khẩn trương và nghi hoặc nhìn về phía mặt nước đang ba động kia.
– Tại sao lại có thể như vậy?
Lục Lâm Thiên càng thêm kỳ quái, ánh mắt nhìn về phía Bạch Linh, lúc này Bạch Linh cũng cau mày, dường như đang xem xét cái gì đó.
Sưu Sưu.
Mặt nước đang liên tục ba động, dường như đang có xu thế tăng cường. Dòng xoáy ở giữa bắt đầu nhanh hơn, gợn sóng lan tràn ra chung quanh.
– Lẽ nào thực sự có bảo vật xuất thế sao?
Lục Lâm Thiên đưa mắt nhìn mặt nước. Phàm là bảo vật xuất thế đều có một chút dị tượng không giống nhau. Trong thủy vực lúc này quả thực có chút giống như bảo vật sắp xuất thế.
Ánh mắt Lục Lâm Thiên lập tức chuyển qua chung quanh. Lúc này chung quanh hắn có khá nhiều người đang đứng đó. Ánh mắt nóng bỏng nhìn vào dòng xoáy trong hải vực kia. Dị tượng như vậy, lại có năng lượng ba động, cực kỳ giống với những gì ghi lại.
Lục Lâm Thiên đảo qua đám người đông đảo này, lúc này hắn đã sớm nhận ra mấy đạo khí tức mịt mờ, tức thì vẻ mặt hắn biến đổi. Trên hải đảo lúc này cường giả Linh Suất, Vũ Suất bát trọng và Vũ Suất, Linh Suất cửu trọng chí ít cũng có năm người.
– Ồ?
Lục Lâm Thiên cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Lúc này bên cạnh mấy người Vũ Suất bát trọng, cửu trọng kia Lục Lâm Thiên nhanh chóng nhận ra mấy người quen.
– Bảo Đài môn, Nam Hải môn, Tầm Vũ động, Thanh Phong môn.
Lục Lâm Thiên nhanh chóng nhận ra mấy người này. Trong đó Vương Xán Nhiên của Bảo Đài môn, Trần Ngọc Đông của Nam Hải môn, Phụng Tiên Hành của Thanh Phong môn còn có Mao Xương Nguyên của Thanh Phong môn đều ở bên cạnh mấy người kia.
– Không ngờ tất cả đều ở đây.
Nhìn đám người này, Lục Lâm Thiên cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Phía sau những sơn môn này chính là Lan Lăng sơn trang và Hóa Vũ tông, lúc này những sơn môn này cũng không ở cũng Lan Lăng sơn trang và Hóa Vũ tông, xem ra tầng quan hệ này cũng không phải quá sâu.