Lúc này mấy trưởng lão Quỷ Vũ Tông lập tức ra lệnh cho đệ tử trong tông, lập tức đám người Quỷ Vũ Tông rời đi.
Đại hán gầy gò chắp tay đứng đó. Cơ mặt co quắp, dường như hắn không nghĩ tới đối phương lại rút lui như vậy.
– Phó chưởng môn, vì sao không giết bọn họ báo thù cho đệ tử trong môn?
Trong Thanh Phong môn lúc này có mấy trưởng lão lập tức nói.
– Để cho bọn họ đi, chưởng môn từng nói qua, cố gắng đừng xung đột với người của Phi Linh môn.
Sắc mặt đại hán gầy gò hơi khó chịu, thực lực của Phi Linh môn khiến cho hắn phải e ngại.
– Ha ha, Quỷ Vũ Tông nhanh chóng cút đi, đây chính là địa bàn của Thanh Phong môn ta.
Trong Thanh Phong môn lúc này truyền ra từng tiếng cười vang. Tràng cười này khiến cho không ít đệ tử Quỷ Vũ Tông oán hận không ngớt. Thế nhưng cũng không có cách nào. Mà những đệ tử oán hận không ngớt này đại bộ phận đều là người Phi Linh môn cài vào.
Lúc chạng vạng, mặt trời ngả về phía tây. giữa không trung xuất hiện áng mây đỏ, không gian bắt đầu lạnh lẽo.
Phù.
Lục Lâm Thiên dừng lĩnh ngộ, thủ ấn thu lại, miệng thở ra một ngụm trọc khí.
Phía trước lúc này xuất hiện hơn mười đầu yêu thú khổng lồ. Phía trước có một đầu yêu thú phi hành kỳ lạ, chính là tọa kỵ Hổ Mãng Thú của Hoa Mãn Ngọc.
– Tham kiến chưởng môn, tham kiến Độc Long cung phụng.
Nghịch Lân Yêu Bằng nhanh chóng đuổi kịp. Hoa Mãn Lâu, Hoa Mãn Ngọc, Hoàng Phủ Kỳ Tùng, Lý Trì Chính còn có không ít hộ pháp nhanh chóng hành lễ.
Không ít đệ tử cũng hành lễ, cả đám dùng ánh mắt sùng bái len lén nhìn vào người chưởng môn. Sự tích của tiểu chưởng môn này vẫn lưu truyền ở khu vực sát biên giới Cổ Vực.
– Hoa đường chủ, chúng ta còn bao lâu nữa mới tới.
Lục Lâm Thiên hỏi.
– Chưởng môn, ở ngay phía trước.
Hoa Mãn Lâu nói. Lúc này phía trước đã xuất hiện một mảnh núi non liên miên. Trong núi non cũng không có nhiều cây cối cho lắm.
Lục Lâm Thiên ngẩng đầu nhìn về phía trước. Lúc này hắn còn nhìn thấy không ít người trên lưng yêu thú phi hành. Đám yêu thú này cảm nhận thấy khí tức trên ngừng Nghịch Lân Yêu Bằng đều lui sang một bên, không dám tới gần.
– Chưởng môn, chuyện này khiến người tự mình tới, có phải là quá để mắt tới Thanh Phong môn kia không?
Trên lưng Hổ Mãng Thú, Hoa Mãn Ngọc toàn thân mặc y phục màu trắng mang theo vẻ dã tính, bộ ngực dưới sự bao phủ của trang phục như muốn phá y phục chui ra, khiến cho không ít đệ tử muốn nhìn lại không dám.
– Mọi việc không thể sơ ý, huống chi chuyện này không chỉ liên quan tới một mình Thanh Phong môn.
Lục Lâm Thiên nói.
– Mặc kệ nó, thực lực Phi Linh môn ta hiện tại há là thứ mà Thanh Phong môn kia có thể động vào. Nếu như Thanh Phong môn này muốn tự mình tìm chết, vậy thì trực tiếp tiêu diệt bọn chúng.
Hoàng Phủ Kỳ Tùng nói. Hiện tại Phi Linh môn, thực lực đã không giống với khi trước.
– Ồ, kia không phải đám người Trương Khiếu hộ pháp sao?
Ánh mắt Hoa Mãn Ngọc lập tức nhìn xuống phía dưới. Trên một đỉnh núi phía dưới lúc này tụ tập không ít người. Tỷ mỉ quan sát Hoa Mãn Ngọc nhanh chóng phát hiện ra đám người Trương Khiếu.
– Chúng ta xuống phía dưới xem.
Lục Lâm Thiên nhíu mày, nhanh chóng ra lệnh cho Nghịch Lân Yêu Bằng xuống phía dưới.
– Là chưởng môn và Hoa trưởng lão tới.
Trên một đỉnh núi, không ít người nhìn thấy một đoàn yêu thú phi hành bay tới, tức thì thở ra một hơi.
Sưu Sưu.
Trên lưng yêu thú phi hành, năm trăm đệ tử tinh anh trong Phi Linh môn nhảy xuống đỉnh núi. Lục Lâm Thiên, Tiểu Long, Bạch Linh, Thiên Độc Yêu Long, Hoa Mãn Ngọc, Hoa Mãn Lâu cũng lập tức đáp xuống trước mặt đám người Trương Khiếu.
– Tham kiến chưởng môn.
Mọi người hành lễ.
– Lục chưởng môn, rốt cuộc người cũng tới rồi.
Nhìn thấy Lục Lâm Thiên tới, Đới Tường An cũng khẽ thở ra một hơi.
– Trương Khiếu hộ pháp, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Lục Lâm Thiên đưa mắt đảo qua trên người mọi người, lúc này hắn đã sớm nhận ra trên người Trương Khiếu có dấu hiệu bị thương, mà thương thế cũng không nhẹ.
– Chưởng môn, Thanh Phong môn phái cường giả Vũ Suất tới. Trực tiếp đuổi chúng ta ra ngoài, ta cũng bị cường giả Vũ Suất của Thanh Phong môn đả thương, đệ tử vô dụng làm mất mặt Phi Linh môn, mong chưởng môn trách phạt.
Trương Khiếu nói.
– Cường giả Vũ Suất sao ngươi có thể là đối thủ được chứ, mau ăn đan dược vào.
Lục Lâm Thiên nhanh chóng đưa một khỏa đan dược ngũ phẩm cho Trương Khiếu.
– Tạ ơn chưởng môn.
Trương Khiếu tiếp nhận đan dược trong tay Lục Lâm Thiên, nhìn thấy chưởng môn không trách chứ gì, lại cho hắn một khỏa đan dược ngũ phẩm, ánh mắt Trương Khiếu lập tức hiện lên sự cảm kích.
– Thanh Phong môn cũng dám ra tay với hộ pháp của Phi Linh môn ta, hắn chán sống rồi.
Sắc mặt Hoàng Phủ Kỳ Tùng trầm xuống, trong mắt hiện lên lửa giận.
– Chưởng môn, chúng ta đi diệt người Thanh Phong môn đi. Cho bọn chúng một chút giáo huấn.
Hoa Mãn Lâu cũng giận dữ.
– Hoa trưởng lão, Thanh Phong môn phái tới không ít cường giả, người đả thương ta chính là Phó chưởng môn của Thanh Phong môn.
Trương Khiếu nói với Hoa Mãn Lâu.
– Trương Cường, Vũ Suất tam trọng mà thôi. Không ngờ hắn cũng dám kiêu ngạo với Phi Linh môn ta. Trước đây hắn luôn cung kích với Bách Thú Cốc, ta chém sống hắn.
Hoa Mãn Lâu phẫn nộ quát một tiếng.
– Chưởng môn. Chúng ta làm sao bây giờ? Chuyện này liên quan tới danh dự của Phi Linh môn ta.
Hoa Mãn Ngọc nói với Lục Lâm Thiên, trong lòng nàng vô cùng rõ ràng, vị chưởng môn này cũng không phải là người ăn thiệt thòi không đòi lại.
– Các đệ tử đi theo ta.
Lục Lâm Thiên nhíu mày lập tức nói với mọi người.
– Chưởng môn, ý của người là?
Hoa Mãn Ngọc thấp giọng hỏi.
– Một Vũ Suất tam trọng nho nhỏ lại dám động vào hộ pháp của Phi Linh môn ta, không giết hắn người khác còn tưởng rằng Phi Linh môn ta dễ trêu chọc.
Lục Lâm Thiên nói.
Lục Lâm Thiên nói khiến cho không ít đệ tử chung quanh hưng phấn. Nghẹn khuất vừa rồi hiện tại chưởng môn tới đã có thể đòi lại.
– Đi, chúng ta đi diệt Thanh Phong môn.
Chúng đệ tử vô cùng hưng phấn.
– Lục chưởng môn, người nhất định phải giúp ta giáo huấn Thanh Phong môn một chút, bằng không bọn chúng còn tưởng rằng Quỷ Vũ Tông ta dễ bắt nạt.
Đới Trường An thấy Lục Lâm Thiên muốn đi tìm Thanh Phong môn đòi nợ, cũng vô cùng hứng thú.
Một đám đệ tử Quỷ Vũ Tông và Phi Linh gộp lại thành một đoàn lập tức kéo nhau đi, có chưởng môn ở đây, những đệ tử Phi Linh môn vừa rồi một bụng nghẹn khuất lúc này trong lòng đều sôi sục, hiện tại đã có chưởng môn tới, không phải sợ đám người kia nữa.
Trong sơn cốc, lúc có hơn mười đạo thân ảnh nhìn thấy đám người phía dưới nối đuôi nhau đi lên, cả đám nở nụ cười lạnh nhạt.
– Ha ha, người của Quỷ Vũ Tông và Phi Linh môn quả thực không sợ chết, còn dám tới.
Sưu Sưu.
Người này còn chưa nói hết, trong nháy mắt có một đạo lưu quang bắn tới. Một đạo lưu quang này trong nháy mắt bổ xuống, người xuất thủ chính là phó đường chủ Vũ đường Lý Trì Chính.
Một màn này khiến cho đám đệ tử Thanh Phong môn đang muốn cười to khinh thường lúc này cứng lại, ánh mắt trở nên kinh hãi.