– Oánh tỷ, ca ca có thể qua được sao?
Lục Tâm Đồng đã ăn no, lập tức hỏi.
– Việc này ta cũng không biết.
Bạch Oánh đáp, nàng tự nhiên biết trình độ của Lục Lâm Thiên, nhưng trong kỳ đạo thì nàng không biết.
– Yên tâm đi, lão đại nhất định không thành vấn đề!
Tiểu Long ngẩng đầu kiên nghị nói.
Lục Lâm Thiên đi lên quảng trường, tùy tiện tìm một bàn cờ đi tới, nhìn bàn cờ hắn cũng cảm thấy nhức đầu, loại cờ dị giới này hắn cũng hiểu biết qua, không khác gì cờ vây của kiếp trước, nhưng càng thêm phức tạp, mặc dù gần đây hắn có bù đắp tri thức, nhưng hiện tại hắn cũng không nắm chắc.
Nhìn thấy những người khác đều chăm chú vào bàn cờ, nhân số lại không ít, Lục Lâm Thiên tính nhẩm một chút cũng thấy có hai mươi ba người, mà trong hai mươi ba người này tu vi thực lực đều là Vũ Suất cùng Linh Suất, còn lại là Vũ tướng bát trọng cửu trọng, đều là người nổi bật trong hàng ngũ đệ tử các môn phái.
Nhưng trong những người này, thực lực người của Hắc Sát giáo, Lan Lăng sơn trang cùng Hóa Vũ tông là cao nhất, mà trong Linh Thiên môn lại không có đệ tử tham gia.
Đột nhiên Lục Lâm Thiên cảm nhận được ba cỗ lãnh ý, liền đưa mắt nhìn qua, đều là ba người đứng cách hắn không xa, người thứ nhất chính là Gia Cát Tử Vân, thứ hai là Quỷ tông Tùng Bách Đào, thứ ba chính là Lăng Thanh.
Lục Lâm Thiên cười khổ, đi tới nơi nào cũng có cừu gia, dù sao hắn đã sớm thói quen, mà lúc này trong lòng hắn đang nghĩ Lăng Thanh ở trong Thương Sơn môn, ra vẻ Thương Sơn môn chỉ có hai loại khả năng, thứ nhất là người Linh Vũ giới, thứ hai chỉ sợ Thương Sơn môn đã gia nhập Linh Vũ giới, ở điểm này ngày sau hắn phải đề phòng nhiều hơn mới được.
Xuy xuy…
Giờ khắc này lại có hai mươi mấy nữ tử đi lên quảng trường, thân hình lả lướt nảy nở, bước chân nhẹ nhàng, ngay lập tức đứng thẳng trước mặt mọi người.
– Các ngươi có thể bắt đầu rồi, cờ trắng đi trước, các ngươi có thể tùy tiện tuyển trắng hoặc đen, nhưng dù là chọn lựa thế nào, các ngươi phải hạ ba bước, trong vòng ba bước các ngươi không chịu nổi thì bại.
Thanh âm Lư Khâu Mỹ Vi vang lên.
– Lục chưởng môn, xin mời!
Nữ tử đứng trước mặt Lục Lâm Thiên mỉm cười, khoanh chân ngồi cạnh bàn cờ.
Lục Lâm Thiên đảo mắt nhìn qua, có chút kỳ quái nữ tử này nhận thức mình, hắn nghi hoặc khoanh chân ngồi xuống, lúc này mọi người đã bắt đầu giải khai ván cờ.
– Cờ trắng đi trước, không biết Lục chưởng môn tuyển cờ trắng hay đen?
Nữ tử cười hỏi, đôi mắt sáng luôn lướt trên người Lục Lâm Thiên, khiến cho hắn càng thêm nghi hoặc.
Ánh mắt Lục Lâm Thiên đảo qua bàn cờ, mặc dù hắn không tinh thông, nhưng cũng chưa tới nỗi hoàn toàn không hiểu, sau thoáng cân nhắc cũng không lập tức quyết định, ngược lại cẩn thận nghiên cứu.
– Lục chưởng môn, nếu ngươi không nhanh lên một chút, sẽ không kịp rồi.
Nữ tử nhìn thấy Lục Lâm Thiên trầm tư, liền nhắc nhở.
Lục Lâm Thiên cũng không nói chuyện, tàn cuộc hơn phân nửa đều là thế hòa, huống chi nếu đối phương tinh thông tàn cuộc, nếu hạ xuống muốn phân thắng bại rất khó.
– Vị cô nương này, nữ sĩ ưu tiên, ngươi tuyển đi.
Lục Lâm Thiên ngẩng đầu mỉm cười nói.
– Vậy được rồi, ngươi khách ta chủ, ta tuyển cờ đen là được.
Nữ tử đáp.
– Vậy ta không khách khí.
Lục Lâm Thiên mỉm cười, lập tức dùng hai ngón tay kẹp một cờ trắng đặt lên bàn cờ.
Nhìn chăm chú vào Lục Lâm Thiên, trong mắt nữ tử hiện lên vẻ kinh ngạc, lập tức mỉm cười cầm cờ đen đặt xuống, nói:
– Lục chưởng môn, tiếp tục đi!
– Mời!
Không có chút do dự, Lục Lâm Thiên lập tức đặt xuống quân cờ thứ hai.
Nữ tử lại nhìn hắn, có chút ngoài ý muốn, nói:
– Quân cờ thứ ba, Lục chưởng môn có muốn nghĩ kỹ một chút hay không?
– Không cần, ba bước là tốt rồi, ta nghĩ ta thắng rồi đi.
Lục Lâm Thiên mỉm cười, đặt xuống quân cờ thứ ba, cả tàn cuộc nhất thời sống lại.
– Chúc mừng Lục chưởng môn là người thứ nhất vượt qua kiểm tra.
Nhìn chăm chú vào Lục Lâm Thiên, nữ tử có vẻ kinh ngạc, lập tức nói:
– Người mà Tiểu Linh sư muội vừa ý đích xác bất phàm, còn chưa có hai có thể nhanh chóng cởi cục như vậy đâu.
– Đa tạ!
Lục Lâm Thiên nói, thầm nghĩ trong lòng, khó trách nữ tử này luôn quan sát hắn, nguyên lai đã biết chuyện giữa hắn cùng Lữ Tiểu Linh.
– Không nghĩ tới tiểu tử này cũng có nghiên cứu sâu như vậy với kỳ đạo.
Giờ phút này nhìn thấy Lục Lâm Thiên là người đầu tiên qua cửa, Bạch Oánh cũng cực kỳ kinh ngạc.
– Thương Sơn môn Lăng Tuyền đã vượt qua!
Nghe thanh âm truyền tới, Lục Lâm Thiên đưa mắt nhìn qua, người thứ hai qua ải chính là Lăng Thanh.
– Lăng Tuyền!
Lục Lâm Thiên nhìn Lăng Thanh, lúc này Lăng Thanh đúng lúc nhìn hắn, ánh mắt hai người giao nhau, sau đó Lăng Thanh nhìn sang nơi khác.
Lục Lâm Thiên mỉm cười, lần này không nghĩ tới Lăng Thanh lại dùng tên Lăng Tuyền đi vào Linh Thiên môn.
– Lan Lăng sơn trang Gia Cát Tử Vân đã vượt qua!
Người thứ ba là Gia Cát Tử Vân, người này vừa qua ải, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Lục Lâm Thiên cùng Lăng Thanh.
Ngay sau đó lại có vài người qua cửa, Lục Lâm Thiên đảo mắt nhìn qua, người thứ tư là Thiên Âm môn, sau đó là Hóa Vũ tông cùng Hắc Sát giáo, kế tiếp là Quỷ tông Tùng Bách Đào. Còn có Thiên Tinh tông, Ma Tâm cốc cùng một đệ tử khác của Thiên Âm môn.
Mười người qua cửa, trong đó có hai người là đệ tử Thiên Âm môn, điều này làm vẻ mặt Cơ Vô Thường hài lòng, mà Song Đao môn cùng Bách Linh tông không qua được, sắc mặt Na An Cát Tú Na cùng Khấu Phi Yến trở nên có chút âm trầm.
Trên quảng trường, người thất bại chỉ đành bất đắc dĩ lui xuống, lại có đệ tử Linh Thiên môn đi lên thu thập bàn cờ.
– Chúc mừng mười vị tiến vào cửa thứ hai.
Lư Khâu Mỹ Vi chậm rãi đi lên đài, bước chân cực nhanh, vừa dứt lời đã tới trước mặt mười người, ánh mắt hữu ý vô ý rơi lên người Lục Lâm Thiên.
– Cửa thứ hai là thi đạo, hôm nay là Đào Hoa yến, mười người các ngươi sáng tác một bài thơ có quan hệ tới hoa đào đi lên vách đá trước mắt đi, sáu người hoàn thành đầu tiên có thể tiến vào cửa tiếp theo, đương nhiên, cửa thứ hai không chỉ xem tài hoa làm thơ của các ngươi, nếu chữ viết khó xem, đều bị loại bỏ.
Lư Khâu Mỹ Vi nhìn mười người nói.
– Kháo, ngươi tìm con rể hay tìm văn trạng nguyên a!
Lục Lâm Thiên thầm mắng một tiếng, mặc dù hắn cảm giác được có ánh mắt nhìn chăm chú lên người mình, đó chính là nhạc mẫu tương lai Lư Khâu Mỹ Vi.
– Tốt lắm, các ngươi có thể bắt đầu rồi!
Ánh mắt Lư Khâu Mỹ Vi rơi lên người Lục Lâm Thiên, lập tức nói.
Nhất thời mười người chợt nhắm mắt trầm tư, đương nhiên chỉ có Lục Lâm Thiên ngoại lệ, ánh mắt trầm xuống nhìn chằm chằm vách đá trước mặt.
Sau đó hắn chợt nhắm mắt, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì, hoặc là đang súc tích lực lượng.
Hưu…
Vào thời khắc này, thân ảnh Gia Cát Tử Vân chợt lóe, linh lực run lên, thân hình nhảy lên cao, trong tay hiện ra một thanh trường kiếm, một cỗ chân khí cường hãn khuếch tán, nhất thời làm mọi người đều nhìn chăm chú.