Lọc Truyện

Đoạt Tình Trần Ngọc Mai

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 10 Ai mới là kẻ tâm thần phân liệt

Dương Đình Vĩ dồn cô vào chân tường, eo Ngọc Mai bị hắn giữ lấy.

“Yêu người đàn ông khác, nhưng lựa chọn lên giường với tôi. Cô cam tâm sao?”

Ngọc Mai thuận vòng tay ôm lấn Dương Đình Vĩ, lần này cô không cúi đầu nữa, mà đổi diện với đôi mắt sâu thẳm kia.

“Đại thiếu gia, rõ ràng là anh đã lựa chọn tôi: Dương Đình Vĩ cười, không phủ nhận, trái lại còn nồng nhiệt hôn cô.

Phải rồi, là Dương Đình Vĩ lựa chọn người phụ nữ này. Thứ hẳn đã nhận định rồi, thật khó mà thay đổi.

Ngọc Mai tỉ mỉ đáp lại nụ hôn của Dương Đình Vĩ, không vùng vẫy, không phản kháng, tay hắn chậm chạp tiếp xúc trên từng tấc cơ thể của cô.

“Tiểu tâm can, em thực sự có đủ mị lực đấy”

Dương Đình Vĩ sủng nịnh gọi ba tiếng, tỉnh tế mà cẩn trọng hôn cô, nhưng động tác càng ngày càng trở nên hung hăng.

Dương Đình Vĩ cần vành tai nhạy cảm của Ngọc Mai, thi thoảng phả ra một hơi thở nóng rực.

Hai cơ thể của bọn họ đã có vô số lần đụng chạm, nhưng đối với Dương Đình Vĩ, mỗi lần đều là lân đầu, bởi vì chỉ cần sáng mai tỉnh dậy, hản đều mơ mơ hồ hồ không nhớ rõ hành động của mình trong đêm trước.

“Tiểu tâm can, tôi hình như sắp mất kiểm soát rì Vầng trăng tròn bên ngoài cửa sổ rơi vào †ầm mắt Ngọc Mai, còn nước mắt nóng bỏng của cô thì rơi xuống vai Dương Đình Vĩ, hẳn cúi đầu cắn cô, Ngọc Mai mím môi chịu đựng cơn đau, hai tay ôm chặt cổ hắn.

Dương Đình Vĩ bế xốc Ngọc Mai lên, lưng cô chạm vào bờ tường cứng lạnh phía sau.

“Đã nói là tự nguyện, vì sao lại khóc như: xử nữ bị cưỡng bức thế này”

Giọng Dương Đình Vĩ khàn xuống, Ngọc Mai không biết nên giận hay nên cười với hẳn, chỉ có nước mắt là liên tục rơi.

“Đại thiếu gia, anh là tên khốn”

Dương Đình Vĩ chặn môi cô, đôi mắt hắn tối tăm, bắt đầu hung hăng ngang tàn chiếm đoạt lấy cô.

“Ư “Giờ tôi mới biết âm thanh của em mê người tới vậy.”

Phát hiện Ngọc Mai cố chấp mím môi, Dương Đình Vĩ nhếch môi. Từ cổ đến xương quai xanh đều bị Dương Đình Vĩ gặm cắn, có chỗ chảy máu, vị máu tanh nồng khiến hẳn bị kích thích.

“Không làm tôi hài lòng, sao tôi có thể để Dương Chước Minh tới đón người”

Lời nói quả nhiên có đủ trọng lượng, Ngọc Mai hơi hé miệng, thanh âm mê hoặc làm cảm xúc Dương Đình Vĩ có phần loạn lên Sao Dương Chước Minh không sớm phát hiện ra con mèo nhỏ hung dữ này khi bị thuần phục lại mê người đến thế.

Đúng lúc này cửa phòng mở ra đột ngột, Dương Chước Minh bước vào. Cả một cảnh tượng thác loạn khiến người thường phải ngượng ngùng.

Nhưng Dương Chước Minh lại làm như không thấy, đến đôi mắt cũng chẳng chút gợn sóng. Hắn tiến lại bế người trên giường rồi bỏ ra ngoài.

Ngọc Mai cười gượng, tầm nhìn nhòe nhoẹt vì nước mắt, không rõ bóng lưng lạnh lùng vừa mới đây là của Dương Chước Minh thật, hay chỉ là hình ảnh hiện về trong kí ức của cô.

Hóa ra, cô gái ấy thực sự quan trọng với anh như vậy, Dương ca.

Mặc kệ cho Ngọc Mai là do một tay Dương Chước Minh đào tạo, hay Ngọc Mai là vợ hợp pháp của Dương Chước Minh, và cô là người sẵn sàng hi sinh mọi thứ cô có vì hắn.

Thì hản vẫn không yêu cô, vì không yêu, nên mới không cần.

Cần một người là như thế nào, Dương.

Chước Minh đương nhiên hiểu rõ. Nhưng chỉ tiếc người hắn cần vĩnh viễn không phải cô.

Dương Đình Vĩ đem cô đặt xuống giường, cơ thể cao lớn của hẳn áp đảo, tầng khí nóng bức quẩn quanh hai người.

“Em không thể mang một bộ mặt thảm thương như vậy để lên giường cùng tôi.”

Dương Đình Vĩ thì thầm bên tai cô, không rõ là đang muốn cảnh cáo hay dỗ dành.

Ngọc Mai lật người đè lên phía trên hắn, đôi mắt nhiễm lệ đỏ hoe, nhưng nụ cười lại mang theo chút lạnh lẽo ngang tàn.

“Ít nhất thì tôi sẽ giữ đúng lời hứa hầu hạ anh thật tốt. Đại thiếu gia”

Tay Dương Đình Vĩ giữ trọn eo Ngọc Mai khi cô ngồi trên người hẳn. Cơ thể tuyệt diễm sinh động dưới ánh trăng.

Bọn họ như thế này, là quyết định cùng nhau trầm luân một cuộc.

Ba giờ sáng, Ngọc Mai trở về Ngự Uyển Viên. Phòng khách không sáng đèn, Ngọc Mai dù trong lòng cảm thấy có chút kì quái, nhưng vẫn dò dẫm từng bước để lên lầu.

“Rất thỏa mãn?”

Chân cô đụng phải bậc thang, giọng Dương Chước Minh vang trong bóng tối, như mang theo hơi thở dã thú lành lạnh nơi địa ngục, bao phủ lấy con mồi.

“Dương ca còn chưa ngủ?”

Trong bóng tối, Dương Chước Minh hẳn không phát hiện ra nụ cười đầy vẻ tự giêu của cô. Ngọc Mai cố gắng để hắn ôm được mỹ nhân về nhà như thế, không phải hiện tại cô nên bày bộ dáng của chiến thần lập công, vinh quang trở về hay sao. Còn Dương Chước Minh, lấy cớ gì mà tra hỏi cô bằng giọng điệu đấy.

Dương Chước Minh vẫn là Dương ca, nhưng từ lâu đã không còn là trời trong mắt cô. Một kẻ điên như Dương Đình Vĩ cô còn không sợ, cô sẽ không sợ Dương Chước Minh.

“Có phải vì tôi quá thoải mái với em, khiến em coi trời bằng vung?”

Bước chân Dương Chước Minh rất nhẹ, tựa như bước chân của báo đen lúc săn mồi, rõ ràng không nghe ra tiếng động nhưng chỉ trong chớp mắt đã áp sát lấy Ngọc Mai.

“Tự ý tới gặp Đình Vĩ thỏa hiệp, can đảm lắm” Tay Ngọc Mai bị Dương Chước Minh giữ chặt “Dương ca, anh cũng đã có người trong lòng rồi. Tại sao không thể buông tha cho tôi.

“Ở bên tôi có gì không tốt?”

Dương Chước Minh không hiểu được người phụ nữ này, rõ ràng ban đầu ngoan ngoãn phục tùng hắn như thế. Vậy mà càng ngày càng trở nên cố chấp bướng bỉnh, dứt khoát muốn rời bỏ đi.

“Dương ca, anh thấy cuộc sống của chúng ta rất ổn sao?”

“Đương nhiên”

Cảm xúc giống như từng đợt sóng lớn, dữ dội cuộn trào lên. Ngọc Mai dùng dằng muốn thoát khỏi Dương Chước Minh “Trời này đất này, có người chồng nào mà đem vợ của mình đẩy lên giường của kẻ khác? Cuộc hôn nhân như thế với anh gọi là ổn ư?”

Dương Chước Minh tùy tiện đánh tay, cả căn phòng tự động bừng sáng. Ngọc Mai nheo mắt vì không kịp thích ứng, khi cô mở mắt ra phát hiện ánh mắt đỏ ngầu của người đàn ông trước mặt. Dương Chước Minh nổi giận rồi, thành công dọa cô sợ trắng mặt.

Dương Chước Minh đẩy Ngọc Mai vào tường, tay hắn nắm trọn cổ cô, dùng lực siết lấy. Cảnh tượng một nam một nữ triền miên thác loạn hiện về trong tâm trí Dương Chước Minh, khiến động tác càng thêm thô bạo.

“Dương ca… anh…”

“Mai, rõ ràng là do em chọn.”

Đòi cùng hẳn ly hôn, nói với hẳn cô không muốn tiếp tục hầu hạ Dương Đình Vĩ, đến khi hẳn tìm cho cô một người thế thân, thì cô lại chạy tới đòi trèo lên giường Dương.

Đình Vĩ. Cô là người phụ nữ điên đúng không? Hay cô cùng với Dương Đình Vĩ đã sớm có lòng.

“Dương ca, đau…”

Đôi lông mày thanh tú của Ngọc Mai nhíu lại, sảc mắt nhợt nhạt, năm ngón tay của Dương Chước Minh hơi nới lỏng, không muốn tuyệt đường sống của cô, nhưng vẫn hung hăng không chịu bỏ xuống.

Trong đôi mắt đen nhánh của Ngọc Mai ẩn nhẫn vô vàn đau đớn bất lực.

Là vì hắn, cô làm đều là vì hẳn. Cô sai?

Lúc này Dương Chước Minh đột ngột bế xốc cô lên, ném xuống sofa ở giữa phòng khách. Ngọc Mai nhận ra động thái của Dương Chước Minh ngày càng khác lạ, giống như hoàn toàn mờ mịt mất kiểm soát với chính mình. Trước mặt Ngọc Mai hiện tại, Dương Chước Minh không đơn thuần là nổi cơn thịnh nộ, cũng không phải vẻ tàn ác lạnh.

lùng, mà dường như đã trở thành điên cuồng bất chấp.

Ngọc Mai muốn giấy giụa, cái siết tay của Dương Chước Minh làm bả vai cô run lên đau đớn.

“Dương ca, anh mau tỉnh táo”

Dương Chước Minh không nghe thấy lời cô nói, hẳn đập vỡ chai rượu vang đặt trên bàn, cầm lấy cổ chai sắc nhọn giơ ra trước mặt cô.

“Là chỗ nào của em đã chạm vào người đàn ông khác?”

Giọng Dương Chước Minh khàn xuống, đôi mắt tối đen, mang theo rét lạnh quét qua cơ thể cô. Ngọc Mai sợ hãi, cô chưa bao giờ trông thấy một Dương Chước Minh như thế này. Cô cũng từng sợ Dương Đình Vĩ, người đàn ông ấy ở trên giường cần cô, giày vò cô, ép buộc cô, hung hăng chà đạp cô. Nhưng nỗi sợ ấy hoàn toàn khác với hiện tại. Bởi vì không yêu nên sẽ không thấy hoảng loạn đau đớn như lúc này.

Trái tim Ngọc Mai đập mạnh trong lồng ngực, chứng kiến Dương Chước Minh như thế, cô đau hơn là sợ.

“Nói đi, tại sao em không nói?”

Mảnh nhọn cứa qua bả vai cô, để lại một đường dài, máu đỏ chảy ra từ đấy, mùi tanh nồng như kích thích khứu giác của Dương Chước Minh, hắn cười như điên, tiếng cười trầm thấp rùng rợn.

“Hạ Vy, tại sao em không nói?”

Hai tiếng Hạ Vy thoát ra từ miệng Dương Chước Minh như khiến không gian lặng xuống một tầng. Ngọc Mai yên lặng nhìn hẳn. Cô đã nghe Dương Đình Vĩ gọi cô bằng Hạ Vy vô số lần, khi Dương Đình Vĩ nổi điên, khi hắn say xin, khi hắn cưỡng ép cô quan hệ, khi hẳn mơ màng gặp ác mộng…

Nhưng đây là lần đầu cô nghe Dương Chước Minh gọi mình như thế.

Hạ Vy, lại là cái tên này. Người con gái ấy rốt cuộc là ai?

“Dương Chước Minh.”

Ngọc Mai khẽ gọi tên hắn, Dương Chước Minh ngẩn người nhìn cô, sắc mặt có chút đờ đẫn. Tùy tiện gọi một tiếng, không ngờ lại có thể cứu vấn tình huống thế này, Ngọc Mai gọi thêm một lần.

“Chước Minh”

“Hạ Vy?

Đối phương ngờ vực, nhìn cô chăm chăm. † tay Ngọc Mai chặn lại bàn tay đang cầm mảnh chai rượu vang đã vỡ của Dương Chước Minh, tay còn lại vươn lên áp vào gương mặt hắn.

“Bỏ vật nguy hiểm này xuống trước được không?”

Dịu dàng thỏa hiệp trước, Ngọc Mai không dám chắc là có tác dụng nữa hay không. Dương Chước Minh ngây ngốc nhìn cô, giống như người vừa bị mộng du tỉnh dậy, không nắm bắt được sự tình hiện tại, ai nói gì thì nghe đó.

Dương Chước Minh bỏ vật trong tay.

xuống bàn, hắn cũng thôi không đè lên người cô nữa. Dương Chước Minh giống như sợ hãi điều gì, thu mình ngồi tận cuối ghế sofa, không hề đụng chạm thêm vào Ngọc Mai, im lặng như một khúc gỗ, đến hơi thở cũng đã từ từ điều chỉnh lại.

“Dương… Chước Minh, anh sao vậy?”

Ngọc Mai sợ lại chọc giận tới hắn, câu chữ dè dặt thăm dò. Dương Chước Minh quay đầu nhìn cô, đôi mắt hẳn đỏ hoe như sắp khóc.

“Hạ Vy, anh đã đợi em rất lâu.”

Cô không đáp lời Dương Chước Minh, chỉ chuyên tâm nhìn hản. Giống như đứa trẻ vậy, trong mắt chứa đầy sợ hãi và lo âu, mong mỏi và thương tổn. Giống như người ấy đã hứa sẽ quay về cùng hắn, nhưng lại bỏ đi mãi không về.

Thấy Dương Chước Minh đau lòng như thế, tâm tình của Ngọc Mai như bị vo chặt lại, từng mớ từng mớ rối loạn vào nhau.

Dương Chước Minh ngập ngừng một lúc, sau đó cẩn thận xích lại gần Ngọc Mai. Tay hắn ấm nóng chạm vào mặt cô.

“Hạ Vy, anh biết đây là mơ”

Nước mắt Ngọc Mai cũng sắp rơi xuống rồi, vì đau lòng thay hắn, vì đau lòng cho cô.

Trước mắt Ngọc Mai bây giờ là lão đại hắc bang cao cao tại thượng đó sao? Là Dương ca âm trầm khó đoán, thủ đoạn ngang tàn đây sao? Là Dương Chước Minh trí tuệ hơn người, không sợ trời, không sợ đất đây sao?

Đều không phải Dương Chước Minh hiện tại, chỉ là một người đàn ông khốn đốn vì tình cảm. Chỉ vậy mà thôi Ngọc Mai nắm lấy tay Dương Chước Minh, cúi đầu không dám đối diện với ánh mắt đau đáu của hẳn. Xin lỗi, cô không phải Hạ Vy của hắn. Vĩnh viễn cũng không phải.

Dương Chước Minh gối đầu lên đùi Ngọc Mai, co người nằm ngoan ngoãn, tay hắn vẫn còn giữ chặt lấy tay cô.

“Xin em, rời đi chậm một chút được.

không…”

“Được”

“Xin em lần sau, lại tới trong giấc mơ của anh được không?”

“Được”

“Hạ Vy, anh rất đau khổ. Anh rất nhớ em”

Ngọc Mai cảm thấy tìm mình quặn lên đau nhói. Mỗi một câu chữ của Dương Chước Minh như xuyên thẳng vào lòng cô.

Nỗi đau phản chiếu trong mắt hắn chân thực như thế, khiến cô không có cách nào phủ nhận được. Thời gian đằng đãng, Dương Chước Minh không mở lòng với Ngọc Mai, cũng không mở lòng với người phụ nữ nào khác, hóa ra vì trong lòng hản luôn có một người.

Vì trong lòng có một người, mà bản thân không ra được, người khác cũng không vào được.

Nước mắt của Dương Chước Minh lăn xuống rơi trên đùi cô, chân thực, ấm nóng.

“Chước Minh, ngủ đi. Anh mệt rồi”

Hàng lông mi của Dương Chước Minh nhiễm lệ, khóe môi cong lên cay đẳng.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT