Lọc Truyện

Đoạt Tình Trần Ngọc Mai

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 12 Hạ Vy trở về Lâm

Chỉ Bảo quang cảnh lạnh lẽo, là khu biệt thự độc lập ở ngoại thành, không có trăm hoa đua nở, cũng chẳng có chim chóc quẩn quanh, cây trong vườn biệt thự đều là đại cổ thụ, quanh năm rợp bóng, to lớn uy vũ.

Mỗi một tầng kiến trúc đều như phảng phất theo chút khí chất tĩnh mịch đơn độc của chủ nhân nơi này.

Phòng trà của Dương Đình Vĩ đặt ở hướng đông của tòa biệt thự, vị trí đón được nhiều ánh nắng bình minh nhất.

“Đại thiếu gia, có tin gửi về báo Hạ Vy tiểu thư đã được Dương ca sắp xếp hai hôm tới sẽ đi Kim Lầu tiếp đãi VIP”

Dương Đình Vĩ không có biểu hiện gì là bất ngờ, hắn buông quyển sách trên tay xuống, còn bình thản thưởng một ngụm trà.

“Thì?

“Đại thiếu gia, Thanh Dao thấy dạo gần đây ngài quan tâm Hạ Vy tiểu thư như vậy.

Nghĩ là… nghĩ là…”

Quan tâm? Dương Đình Vĩ nghe xong liền cười, có thể vì thời gian quá lâu rồi, khiến hẳn thậm chí không còn nhớ rõ lần cuối mình nảy sinh mong muốn quan tâm một cô gái là bao giờ. Có chiếm hữu, có chà đạp, có trêu đùa giễu cợt, nhưng tuyệt nhiên chẳng nảy sinh thêm cảm xúc nào khác.

Trần Ngọc Mai, đúng là cái tên hay. Chỉ tiếc hai chữ quan tâm này, e rằng còn chưa tới.

“Chẳng qua chỉ là một món đồ chơi mà thôi.”

Dương Chước Minh vì sao lại đột nhiên đem món đồ chơi này đẩy cho VỊP. So với người khác, Dương Chước Minh càng biết rõ Dương Đình Vĩ sẽ không tiếp tục động vào người phụ nữ đã lên giường với kẻ khác.

Trà hôm nay vào miệng có chút đẳng hơn so với bình thường, thấy thần sắc của Dương Đình Vĩ, Thanh Dao bất an hỏi: “Đại thiếu gia, vị trà không ưng ý sao?”

Dương Đình Vĩ lắc đầu, cười với thiếu nữ.

“Không tại trà, mà tại người”

Khóe môi cong nhẹ một đường, thần sắc Dương Đình Vĩ bớt đi vài phần u ám. Trần Ngọc Mai, hắn thừa nhận vẫn chưa muốn để cô lăn lên giường người đàn ông khác.

Ngọc Mai đứng trước tấm gương lớn, tô thêm một lần son môi, Tương Kiều Nhi bước vào sau cô, vừa bày ra một số mỹ phẩm, vừa mở giọng khiêu khích.

“Không ngờ Dương ca lại chỉ định cô tiếp đón VIP”

Ngọc Mai hơi cười, không quay nhìn đối phương, thờ ơ gỡ mấy lọn tóc mai phía sau tai xuống, cảm giác dung nhan thêm phần lả lướt câu hồn.

“Chị đây có mông có ngực, có kĩ thuật cũng có sức hút. Tại sao không thể tiếp đón VỊP?”

Nói chuyện với người phụ nữ khác, Ngọc Mai trở nên ngang ngược hung tàn, không hề có chút sơ hở để đối phương bắt nạt. Tuy nhiên, Tương Kiều Nhi cũng không phải dạng vừa, lời nói cay nghiệt.

“Không biết là vị khách VIP nào có thể nuốt được mặt hàng ngực to hơn não này đây: Ngọc Mai cất lại thỏi son vào chiếc túi xách màu trắng sữa, lần này đánh mắt qua bên cạnh, nhìn người phụ nữ trong bộ sườn xám màu đen được điểm thêm từng bông hoa anh đào nhỏ.

*Ít nhất chị đây còn có thể lựa chọn dùng ngực để giải quyết những việc không đáng để dùng não. Tiếc thay một số người thì không có được cả đủ cả hai thứ này để lựa chọn”

Vừa nói vừa liếc xuống vòng một của Tương Kiều Nhi, không chờ xem sắc mặt tím tái của cô ả, Ngọc Mai bình thản quay người bỏ đi.

Tương Kiều Nhi cũng là tay dưới của Dương Chước Minh, cô ta được nhận vào tổ chức sau Ngọc Mai nửa năm, tính tình nhỏ nhen. Ngọc Mai mắt nhắm mắt mở cũng có thể nhìn ra Tương Kiều Nhi có bao nhiêu sùng bái Dương Chước Minh, nhưng một gốc cây mục sao có thể tham vọng vươn tới chạm trời, vì vậy từ trước đến nay vẫn luôn giữ đúng chừng mực.

Có điều Tương Kiều Nhi luôn coi cô như cái gai trong mắt, ngày nào không nhổ thì còn âm ỉ đau.

Ngọc Mai bước vào trong phòng, khác với mấy cô gái ở đây, cô không mặc sườn xám, chỉ mặc một chiếc chân váy dây màu đen, dài tới đầu gối, trang phục tuy đơn giản nhưng cũng không làm mất đi được khí chất vốn có của người mặc.

“Hạ Vy tiểu thư, cô đi nhầm phòng rồi”

Một người đàn ông thấy cô bước vào thì khẽ giọng nhắc nhở. Ngọc Mai nghỉ hoặc nhìn anh ta.

“Phòng của VIP hôm nay được sắp xếp ở cuối hành lang lầu 4”

“Được, ngại quá. Làm phiền các vị rồi”

Ngọc Mai gật đầu cười xã giao rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Hành lang lầu 4 được thắp đèn vàng, cô không thích đèn vàng cho lắm. Nghe ai đó bảo màu vàng là màu của tội lỗi. Ngọc Mai lịch sự gõ cửa ba tiếng trước sau đó mới dè dặt bước vào phòng, tầm mắt cô rơi trên bóng lưng người đàn ông, hình như có chút quen mắt.

Vội vàng lắc đầu, lại vô thức dụi mắt, Ngọc Mai tự thấy hành động này của mình có chút ấu trĩ. Đàn ông mà cô từng gặp qua đa phần đều thuộc hắc đạo, đều là dáng cao.

lưng thẳng, vai rộng chân dài. Cô thật sự vô cùng nghỉ ngờ, liệu hắc đạo tuyển đàn em cũng có tiêu chuẩn về chiều cao dáng người hay không? Bọn họ căn đo chuẩn như thế là để sau này hắc đạo thất thủ, chuyển sang làm nghề người mẫu hết đấy à “Xin chào.”

Ngọc Mai lên tiếng trước, chào hỏi đầy gượng gạo. Hiện tại thì cô cảm thấy hơi hối hận, những nhiệm vụ như này tốt nhất vẫn là để cô ả Tương Kiều Nhi đảm nhiệm thì hơn Cô chưa từng hầu hạ ai khác ngoài Dương Đình Vĩ, cũng không biết phải hầu hạ một người đàn ông khác như thế nào.

Người đàn ông đưa tay qua đầu vai, hơi vẫy nhẹ hai cái, ý bảo cô tiến lại gần.

Ngọc Mai cứng nhắc bước tới. Mùi hương từ đối phương có vài phần quen thuộc, không phải thực sự là…

“Mẹ kiếp, đại thiếu gia??”

Không gian như sững lại một khảc, Dương Đình Vĩ nhìn chằm chăm Ngọc Mai, biểu cảm trên gương mặt hắn khó mà diễn tả được.

“Trần Ngọc Mai, em vừa chửi bậy đấy à?”

Dương Đình Vĩ nhếch môi cười, sự hứng thú vụt qua đôi mắt đen của hẳn. Ngọc Mai vội vàng đưa tay che miệng, dáng vẻ lấm lép như một đứa trẻ làm sai. Dương Đình Vĩ không rời mắt khỏi cô, gần gũi với Ngọc Mai lâu như vậy, giữa bọn họ cũng chỉ là lên giường lăn lộn, hắn chưa từng để ý người phụ nữ này cũng có những điểm như vậy.

“Đại thiếu gia, sao anh ở đây?”

Hỏi xong mới nhận ra bản thân thật ngu ngốc.

“Không đúng. Đại thiếu gia, đừng bảo anh là VỊP?”

“Anh chính là VỊP thật à?”

Dương Đình Vĩ không vội lên tiếng, để mặc Ngọc Mai độc thoại. Cuối cùng, cô bất lực cúi đầu, thế là xong, chạy đâu cho khỏi nẵng.

Dương Đình Vĩ vươn tay ôm eo Ngọc Mai, kéo cô vào lòng hản.

“Sao? Khiến em thất vọng rồi?”

“Phải”

Dương Đình Vĩ bật cười, còn dám trắng trợn nói phải như vậy, mèo nhỏ không sợ chết. Hắn cúi đầu liếm lên tai cô, hôn vào cổ, nhưng không tiến xa hơn nữa mà dừng lại “Tiểu tâm can, mau lại đây bồi tôi một ly”

Ngọc Mai cảm thấy hôm nay tâm trạng Dương Đình Vĩ không tệ, ngoan ngoãn đi sau Dương Đình Vĩ, đợi hắn ngồi xuống thì rót rượu cho hắn.

Dương Đình Vĩ lắc ly rượu trong tay, màu tím nhạt, cảm giác hoài niệm trong lời nói.

“Ngọc Mai, lần đầu em uống rượu là khi nào?”

Ngọc Mai nghỉ hoặc nhìn hẳn, người này không lẽ muốn cô ở đây chỉ là để uống rượu ôn lại chuyện cũ thôi sao? Nhưng cô vẫn trả lời Dương Đình Vĩ.

“Một lần bị Hồng Hạc bắt được, ném tôi vào phòng tiếp khách của Độc Chiếm, gã đàn ông xa lạ hung hăng đổ rượu vào miệng tôi. Đó là lần đầu.”

Dừng một chút thì nói tiếp: “Lần đầu Dương ca bắt tay tôi, ép tôi giết người. Suốt một tuần tôi đều phải uống rượu để có thể ngủ yên giấc. Đó cũng là lần đầu”

“Ngày chính thức được nhận vào Chu Tước, tôi vui lắm. Một mình uống hết nửa chai Ruca. Đó cũng là lần đầu”

“Mỗi lần uống rượu đều có dư vị khác nhau, vì vậy mỗi lần với tôi đều có thể là lần đầu”

Từng ngày từng ngày trôi qua, Ngọc Mai đã không còn dáng dấp của cô nữ sinh 17 tuổi năm xưa, cả người nhem nhuốc dơ bẩn, đôi mắt vẩn đục sợ hãi. Mỗi một bước cô đi qua, mỗi một thứ từng trải nghiệm đều bồi dưỡng thành Trần Ngọc Mai của ngày hôm nay. Biết nhu biết cương, chỉ là vẫn mãi không thoát khỏi tấn bi kịch này.

“Tư duy thú vị đấy”

Dương Đình Vĩ cảm thán một câu, uống hết ly rượu trong tay. Ngọc Mai ở trong phòng với Dương Đình Vĩ khoảng hai giờ đồng hồ, hắn đến một cọng tóc của cô cũng không động, mặc cô muốn lăn ngang thì ngang, lăn dọc thì dọc.

“Đi thôi, tôi dẫn em xuống dưới thưởng tiệc.”

Những bữa tiệc thông thường đều là theo trình tự mọi người dự tiệc chung ở sảnh chính trước, sau đó sẽ chia nhau vào phòng riêng, còn vào phòng riêng để làm gì thì đương nhiên không cần nói nữa. Nhưng bữa tiệc này lại làm theo trình tự ngược lại, hầu hạ nhân vật lớn trước, sau đó sẽ xuống dưới sảnh dự tiệc chung sau.

Dương Đình Vĩ dẫn theo Ngọc Mai xuống sảnh, tiệc rượu đã chuẩn bị sẵn, trên sân khấu trước mặt có một cô gái ngồi kéo vĩ cầm.

Dương Đình Vĩ ghé vào tai Ngọc Mai nói nhỏ: “Dương ca của em cũng tới.”

“Tại sao?”

“Tới để xem em hầu hạ tôi có chu đáo không”

Giọng Dương Đình Vĩ vô cùng cợt nhả, còn không tiếc thổi phù một hơi nóng vào tai cô, đan xen mùi rượu nồng nồng.

Bữa tiệc không có người chủ trì, cũng không giành để đặc biệt chúc mừng ai cả, chẳng qua chỉ là một buổi họp mặt của những nhân vật tai to mặt lớn trong bạch đạo, dùng để phô trương là chính. Ngọc Mai vẫn chưa buông được hiềm nghỉ trong lòng, nhân vật VIP chỉ định cô ngay từ đầu đã là Dương Đình Vĩ hay bị Dương Đình Vĩ đem đi giấu đâu rồi. Dương Đình Vĩ muốn cô đâu cần phải quanh co mất thời gian như vậy, nghĩ thế nào cũng là không hợp lí.

Những nhân vật thuộc tầng thượng lưu thế này thường là chủ tịch, giám đốc của công tỉ tập đoàn nào đó, vì có nhiều điều khuất tất nên rất bợ đỡ hắc đạo, thường lo lót tiền bạc, hay tham gia giao dịch để được bảo kê. Dương Đình Vĩ nhàn rỗi ham vui nên tới đây, Ngọc Mai có thể hiểu. Nhưng Dương Chước Minh thì… lẽ nào hắn thực sự tới đây để giám sát Ngọc Mai?

Thời điểm khúc vĩ cầm vừa dứt, phía lối vào sảnh xuất hiện bóng người phụ nữ. Dáng người rất cao, đường cong cơ thể nổi bật, mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ, dài đến mắt cá chân, nóng bỏng lại thu hút. Người phụ nữ đeo một chiếc mặt nạ hồ ly, che nửa gương mặt, chỉ để lộ đôi môi căng bóng, đỏ như cherry, vô cùng khiêu gợi.

Lúc cô ấy lướt qua hai người, Ngọc Mai để ý biểu cảm của Dương Đình Vĩ bỗng dưng căng thẳng, tròng mắt tối sẫm không rời khỏi từng chuyển động nhỏ nhất của đối phương, Tiếng giày cao gót giậm mạnh trên nền, từng bước tao nhã tự tin, mang theo khí chất vương giả.

Cô ấy tiến lên khán đài, ngồi vào trước cây dương cầm đã được đặt sã ăn ở đó, năm ngón tay chuyển động như rồng bay phượng múa, những giai điệu uyển chuyển mê hoặc.

Tương Tư Khúc là một khúc nhạc nhẹ nhàng, từng nốt dai dẳng, mang theo nỗi bưồn của đoạn tình duyên không thành, chầm chậm như sương sớm len lỏi vào lòng người, vô cùng hoài niệm, vô cùng bi thương.

Nghe nói đây là khúc nhạc được một cô gái có nghệ danh Nữ Quán Cầm sáng tác trong vòng thi chung kết dương cầm của Đế Đô.

Bên dưới nhất thời bị thu hút, sự chú ý đổ dồn lên hình ảnh người phụ nữ chơi dương cầm. Mà cô ấy cùng với họ giống như tách biệt ở một nơi xa nhất, tỏa sáng lấp lánh, đẹp đến mê hồn.

Đoàng!

Tiếng súng từ đâu đó đột ngột vang lên, bị thứ âm nhạc dang dở nuốt mất một nửa, nhưng vẫn đủ để tạo ra hỗn loạn.

Vệ sĩ của bữa tiệc bắt đầu giao tiếp một chuỗi âm thanh vừa dài vừa gấp gáp địa qua bộ đàm. Dương Đình Vĩ bỗng dưng nắm chặt lấy tay Ngọc Mai, cục diện trước mắt trở nên hỗn loạn.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT