Chương 13 Ác mộng bắt đầu
Dương Đình Vĩ chỉ một thoáng lướt qua liền bất giác thốt lên ba chữ này. Dương Đình Vĩ buông tay Ngọc Mai, muốn trong đám đông hỗn loạn tiến về phía người phụ nữ ấy.
Dương Chước Minh đến trước, Dương Đình Vĩ tới sau, Ngọc Mai từ xa nhìn cảnh hai người đàn ông cao lớn vây quanh người phụ nữ đặc biệt nổi bật kia.
Vô số âm thanh ồn ào khiến thính giác cô ù đi, bên bả vai bỗng truyền tới một cơn đau kịch liệt. Ngọc Mai lúc này mới chú ý tới viên đạn vừa mới găm vào người mình. Phía xa, đôi mắt người phụ nữ tựa như ngọc lưu ly, mang theo thỏa mãn cùng sự kiêu ngạo, xuyên qua biển người phóng về phía cô, giống như chỉ nhìn mình cô, sau đó cong môi mỉm cười.
Đường Hạ Vy trở về rồi, nhưng nụ cười ấy là ý gì? Đến phút cuối cùng trước khi rơi vào hôn mê, thứ cô trông thấy vẫn chỉ là bóng lưng của Dương Chước Minh. Hay thậm chí là cả Dương Đình Vĩ.
Gần ngay trước mắt, xa tận chân trời, cô đã sớm biết cả hai người họ đều không phải là người có thể đưa tay về phía cô, vĩnh viễn cũng không phải.
Trong giấc mơ của Trần Ngọc Mai xuất hiện bóng lưng một người đàn ông, mái tóc người ấy có vài sợi hơi dài phủ qua lông mày đen cương nghị, phần dung mạo còn lại đều bị bóng tối u ám che mất.
“Dương ca?”
Cô lẩm bẩm gọi theo bản năng, đối phương không đáp lời, bước chân càng ngày càng xa.
“Dương ca”
Ngọc Mai mở mắt, trước tiên nhìn thấy trần nhà màu trắng, xoay đầu thấy ánh nắng ngập tràn bên ngoài cửa sổ. Bên bả vai đau đến dữ dội, hai bên thái dương cũng không ngừng biểu tình, tay trái còn cắm một chai truyền dịch.
Tương Kiều Nhi đẩy cửa bước vào, vẫn dáng vẻ kênh kiệu lả lơi, cô ả cười có vẻ hả dạ khi nhìn Ngọc Mai.
“Ngực bự, ngực bự thì nghĩ có thể dùng ngực thoát đạn đấy hả? Mẹ kiếp đúng là mua công bán việc cho người khác.”
Tương Kiều Nhi rõ ràng chẳng cam tâm tình nguyện tới trông coi cô, xem chừng là được Dương Chước Minh phân phó. Ngọc.
Mai lười tranh cãi cùng Tương Kiều Nhị, lẳng lặng nhắm mắt. Tương Kiều Nhi nhấc điện thoại bàn gọi cho hộ lý, báo tin Ngọc Mai đã tỉnh, trước lúc rời đi không biết nghĩ gì mà nói với Ngọc Mai: “Không phải cô rất muốn cùng Dương ca ly hôn? Người ấy trở về rồi, cô cũng sớm không còn chỗ tại Ngự Uyển Viên đâu”
Nếu không phải nhờ một câu này của Tương Kiều Nhi, Ngọc Mai vẫn còn định tự lừa mình răng những thứ cô trông thấy chỉ là một giấc mơ thoáng qua. Nhưng nhìn xem, cô ả ác độc kia nào có cho cô cơ hội đó.
Một tuần sau Ngọc Mai đã xin xuất viện, cũng chỉ có Tương Kiều Nhi chờ đón ở trước cổng. Cô ả hếch cái mũi cao, hơi bĩu môi.
“Sao? Thấy không phải là Dương ca hay đại thiếu gia tới đón cô nên thất vọng à?”
Ngọc Mai lắc đầu cười, không đôi co, biểu hiện trầm mặc này khiến Tương Kiều Nhi bỗng thấy lạ lâm, cô ả hừ lạnh một tiếng.
“Giả bộ hiền lành gì chứ. Bị bản đến ngu người rồi chắc”
Xe chạy chẳng mấy chốc đã từ bệnh viện thành phố về đến Ngự Uyển Viên, Tương Kiều Nhi dựa người vào thành xe nhìn Ngọc Mai chầm chậm đi từng bước, đợi cô đi qua thì hai cánh cổng lớn cũng từ từ đóng lại.
Tương Kiều Nhi không vội lên xe, châm một điếu thuốc.
Ngự Uyển Viên không thể có hai nữ chủ nhân, một người thực sự đã trở về rồi, người còn lại sẽ không có kết cục tốt đẹp. Tuy nói Tương Kiều Nhi không ưa gì Trần Ngọc Mai, nhưng đối với Đường Hạ Vy kia cũng chẳng có gì vừa mắt. Được rồi, thật ra thì con ả ngực bự Ngọc Mai vẫn tốt hơn.
Ngọc Mai chuẩn bị bước vào tới cửa chính, tiếng Tương Kiều Nhi vang lớn từ phía Sau: “Mẹ kiếp ngực bự, nhớ bảo vệ bản thân cho tốt”
Cô không quay đầu lại, giơ ngón giữa về phía sau với Tương Kiều Nhi, nhưng khóe miệng thì âm thầm mỉm cười. Tương Kiều Nhi này lúc nào cũng độc mồm độc miệng như vậy, ngạo mạn như chính cái tên của cô ả, bảo Ngọc Mai làm thế nào mà hòa thuận nổi đây.
Phòng khách có một người phụ nữ đang ngồi, xung quanh là hai tay vệ sĩ, cô biết hai người này, một người là Đình Doanh, một người là Đình Khang, vốn thường hay đi cùng Dương Chước Minh. Giờ đến vệ sĩ thân cận của Dương Chước Minh cũng được sắp đặt bên cạnh Đường Hạ Vy, cũng chứng tỏ cô ấy đối với Dương Chước Minh vô cùng quan trọng “Về tồi?”
Đường Hạ Vy mim cười với Ngọc Mai, không tỏ ra vô cùng ghét bỏ nhưng cũng khiến Ngọc Mai không tự chủ mà lùi lại một bước. Cô thấy sợ người phụ nữ trước mặt.
Đường Hạ Vy hất cäm về phía sofa đối diện, nói với Ngọc Mai.
“Ngồi đi”
Trên bàn là đơn ly hôn đã được chuẩn bị sẵn, một bên chữ kí của Dương Chước Minh vô cùng đẹp mắt, tuy nhiên lại khiến Ngọc Mai cảm thấy nực cười. Cô đã từng xin Dương Chước Minh bao nhiêu lần cũng không thể chạy thoát khỏi ràng buộc hôn nhân này, thế mà người ấy vừa về, hẳn đã lập tức muốn cùng cô dứt khoát.
“Thời gian qua đã làm phiền cô chăm sóc ông xã nhà tôi Mấy chữ “ông xã nhà tôi” nghe ra chỉ thấy khoe khoang cùng kiêu ngạo, không chút dư thừa tình cảm. Đường Hạ Vy vốn dĩ là kiểu người như vậy ư?
Đơn ly hôn này không thể không kí, Ngọc Mai ngoại trừ việc sắc mặt hơi tái đi thì cũng không để lộ biểu hiện khác, cầm bút thẳng thắn kí xuống khoảng còn trống.
“Bây giờ tôi sẽ lập tức đi dọn đồ”
Đường Hạ Vy không những không thu lại nụ cười, trái lại sắc mặt càng thêm sảng khoái.
“Muốn thu dọn đồ để đi báo cảnh sát mình là nạn nhân của vụ buôn người ba năm trước sao?”
“Không, tôi đã từng hứa với Dương ca sẽ không báo cảnh sát. Tôi sẽ không nuốt lời.
Chỉ cần có thể trở về Địa Thành”
“ Đường Hạ Vy rời ghế, tiến về phía Ngọc Mai, nâng cảm Ngọc Mai lên, đôi mắt đầy vẻ châm biếm, lúc Đường Hạ Vy đưa tay ra, Đình Khang lập tức đặt vào tay cô ta một chiếc còng tay bằng bạc, không đợi Ngọc Mai kịp phản ứng đã khóa hai tay cô lại. Sợi dây xích giữa hai tay Ngọc Mai dài khoảng 50 xentimet, khi cô cử động khế tạo ra âm thanh va chạm.
“Đường tiểu thư, cô muốn làm gì?”
Chát một tiếng vang lên, bên má phải của Ngọc Mai lằn rõ dấu tay màu hồng, chứng tỏ lực đánh không hề nhẹ “Tiểu linh miêu, cô quên mất cô vừa mới kết thúc cuộc sống làm Dương phu nhân đấy à”
Đường Hạ Vy nói đến đây lại vươn tay vỗ vào mặt Ngọc Mai mấy cái, sau đó chuyển xuống vết thương chưa lành ở vai cô, dùng sức bóp. Ngọc Mai đau đến trắng bệch mặt, trên trán đã đổ mồ hôi.
“Bây giờ cô là nô lệ của tôi, phải phục vụ theo ý thích của tôi Răng Ngọc Mai cắn chặt vào nhau, đôi mắt không cam chịu nhìn thẳng Đường Hạ Vy.
“Dương ca sẽ không…”
Sẽ không để cô phải chịu nhục thế này.
Dương Chước Minh mặc dù không có tình cảm nam nữ với cô, nhưng cô đã đi theo hẳn ba năm rồi. Suốt ba năm, chẳng lẽ đó vẫn là quãng thời gian chưa đủ nhiều để hắn có thể mắt nhắm mắt mở tha cho cô một con đường.
Móng tay Đường Hạ Vy rất dài, sơn màu đỏ, từng chút từng chút lướt trên gương mặt Ngọc Mai, nụ cười có chút điên loạn.
“Cô nghĩ bản thân có bao nhiêu quan trọng? Đừng nói đến một con đàn bà thấp kém như cô, chỉ cần tôi muốn, Dương Chước Minh sẵn sàng cho tôi mọi thứ trên đời”
Đường Hạ Vy lại lấy từ Đình Khang một chiếc vòng hình tròn, cưỡng ép khóa vào cổ cô, phía trước chiếc vòng có một chỗ móc nối với sợi dây xích trên tay Đường Hạ Vy.
Đường Hạ Vy kéo mạnh một cái, Ngọc.
Mai mất đà ngã khỏi ghế, quỳ trên nền đất.
“Được đấy, đúng là đáng để tiêu khiển”
‘Vết thương ở bả vai do bị tác động mà rách ra, máu đỏ loang cả một vùng. Ngọc Mai trừng mắt nhìn đối phương, tia máu nơi đáy mắt nổi lên như trăm ngàn ngọn lửa nóng rẫy.
“Đường Hạ Vy, tôi nhất định sẽ không sống nhục nhã thế này đâu.”
Đường Hạ Vy läc đầu cười, lấy dưới gối sofa một tập ảnh ném xuống vị trí của Ngọc Mai, trong ảnh là ba mẹ và cậu em trai của cô ở Địa Thành, tại sao cô ta có thể?
“Không muốn gia đình sống yên ổn nữa à”
Đường Hạ Vy khom người xuống, hơi ghé sát vào tai Ngọc Mai, đột nhiên cô ta nói bằng tiếng Địa Thành với cô.
“Tao không ngại đem thẳng em 6 tuổi của mày tới phiên chợ đa sắc đâu. Bắt cóc trẻ em, giết người, buôn bán vũ khí, mại dâm, không phải là những thứ tưởng tượng trong phim, mày biết mà. Chúng ta đang ở Đế Đô đấy, nhìn xem tình cảnh của bản thân đi, nếu mày nói sai một câu là sẽ ăn viên đạn vào mồm ngay”
Đường Hạ Vy nói xong, còn vỗ mạnh vào bả vai bị thương của Ngọc Mai, khiến Ngọc Mai nhãn mặt đau đớn.
Ngọc Mai bị tống vào một căn phòng chứa đồ, cô nghe tiếng khóa cửa bên ngoài.
Đây là nhà kho phía sau biệt thự, ngoài việc bụi bặm ra thì không gian rất lớn, chủ yếu để một số đồ cũ không dùng tới, có một ô thoáng hình chữ nhật, ánh nắng bên ngoài chiếu vào trong.
Máu trên bả vai không chảy ra nữa, nhưng sự đau đớn từ vết thương khiến Ngọc.
Mai cảm thấy mệt mỏi. Cô ngồi dựa người vào tường, cố gắng điều chỉnh hơi thở.
Dương Chước Minh, coi như Ngọc Mai lại nhìn nhầm người đàn ông này. Vậy mà cô còn yêu hẳn, vì yêu nên mới thấy đau lòng đến vậy. Khốn kiếp.
Ngọc Mai bị nhốt trong nhà kho hai ngày, một ngụm nước cũng không được uống, cổ họng khô đến đau rát, dù cô có liên tục đập cửa thì cũng không nhận được bất cứ phản hồi nào từ bên ngoài.
Đến sáng ngày thứ ba, cánh cửa cuối cùng cũng mở. Ngọc Mai nằm trên đất, cả người không còn chút sức lực, gương mặt yếu ớt tái xanh.
Đường Hạ Vy đến cùng với một cô gái trẻ, cô gái để một chậu nước lớn ở trước mặt Ngọc Mai, đặt thêm một chiếc ghế gỗ ở vị trí bên cạnh Đường Hạ Vy sau đó đi ra ngoài “Uống nước đi”
Ngọc Mai nhìn chậu nước màu xanh lục trước mặt, vị matcha phảng phất khiến cô khó chịu. Đường Hạ Vy đã biết Ngọc Mai bị dị ứng với trà xanh, còn là loại rất nghiêm trọng. Nếu uống vào rồi bị bỏ ở đây, sợ mạng cũng chẳng giữ được.
Còn nữa, tại sao cô ta nhất định phải ép.
Ngọc Mai đến bước nhục nhã như này, Ngọc Mai cũng chưa từng đụng được vào Dương Chước Minh mà Đường Hạ Vy đã ghen tuông đến phát rồ như vậy rồi. Hay vốn dĩ con người Đường Hạ Vy có tâm lý méo mó biến dạng, thích hành hạ những người yếu thế hơn mình.
“Không uống à? Xem ra vẫn còn nhịn được?”
Đường Hạ Vy nắm lấy mái tóc của Ngọc Mai, vùi đầu cô xuống thau nước trà xanh.