Chương 14 Hắn đủ tuyệt tình
Ngọc Mai bị Đường Hạ Vy làm cho hoảng sợ, mái tóc đen mượt của cô ướt sũng, bết vào nhau, vài sợi dính chặt trên má, từng giọt nước đua nhau lăn từ mặt xuống cổ. Sau một tràng ho dài, Ngọc Mai ngước đôi mắt đỏ ửng nhìn Đường Hạ Vy.
“Đường Hạ Vy, sao cô phải đối với tôi như vậy?”
Đường Hạ Vy nhún vai, từ trên ban xuống một nụ cười khinh bỉ, lạnh lùng nhả ra hai chữ: “Đoán xem?”
Bên cạnh Đường Hạ Vy đặt một chiếc thùng gỗ, do người hầu gái ban nấy vừa mới mang thêm vào. Đường Hạ Vy mở nắp thùng, lấy ra một chiếc kìm nhỏ màu bạc, ánh sáng ban ngoài hắt xuống thân kìm, tạo ra cảm giác lành lạnh rợn người.
Ngọc Mai hiện tại không còn sức phản kháng, cô chỉ có thể quay đầu né tránh gọng kìm đang tiếp xúc theo hướng từ tai xuống cổ, dọc theo cánh tay rồi dừng lại ở những đầu ngón tay đang đặt trên nền đất.
“Là ngón tay nào của mày đã động vào anh ấy?”
Biểu hiện của Đường Hạ Vy có chút điên cưồng, đôi mắt như vầng lửa nóng bỏng sự ghen tức. Ngọc Mai đoán Đường Hạ Vy định dùng cái kìm kia để bẻ ngón tay mình, trong lòng như có hàng trăm cây kim đâm phải, vừa nhức vừa run.
Nói Ngọc Mai hèn nhát cũng được, lúc này cô chỉ có thể bày ra bộ dạng khuất phục, liên tục lắc đầu.
“Không có. Giữa chúng tôi không có gì cả”
Chat một tiếng, bên má trái lại nóng lên.
Đường Hạ Vy lạnh giọng: “Chúng tôi? Ai là chúng tôi với mày? Mày cố tình hạ thấp người đàn ông của tao đấy à”
Ngọc Mai cảm thấy đầu ong ong, sửa lại lời nói: “Không có, tôi và nhị thiếu gia không có gì cả”
Một tiếng Dương ca, Ngọc Mai cũng chẳng dám gọi nữa. Mở miệng sửa thành “nhị thiếu gia”
Nhị thiếu gia, hay Dương nhị thiếu gia là cách người ở trong thương trường xưng hô với hẳn, tuy nhiên vì Dương Chước Minh ít xuất hiện ở những nơi đông người, chỉ tập trung bành trướng quyền lực ở giới hắc đạo, nên thường chẳng có mấy người có dịp gọi Dương Chước Minh như vậy. Đây cũng là lần đầu Ngọc Mai gọi Dương Chước Minh một tiếng “nhị thiếu gia”.
“Mày bảo lời nói của mày có đáng tin không?”
Ngọc Mai mím môi không nói, cô biết Đường Hạ Vy đã sớm có quyết định sẽ hành hạ cô, lăng nhục cô, thì nào dễ dàng buông tha như thế.
Quả nhiên sau đó, đầu ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, Ngọc Mai vẫy vùng muốn thoát khỏi sự đau đớn kia, vì vậy cô dùng cánh tay còn lại đẩy Đường Hạ Vy.
Rắc!
Cánh tay trái của Ngọc Mai vang tới âm thanh gãy gọn, Đường Hạ Vy vừa mới bẻ gãy.
tay cô, một lực điên cuồng lại chuẩn xác, chỉ người từng được huấn luyện làm sát thủ mới có thể.
Ngọc Mai kêu đau một tiếng, sắc mặt h. Đường Hạ Vy đạp cô ngã xuống ô là tấm đệm mà thoải mái ngồi lên, sau đó lại giữ chặt bàn tay bên phải của Ngọc Mai, dùng kìm sắt từng lượt từng lượt rút móng tay cô, Ban đầu còn nghe thấy tiếng Ngọc Mai thét lên vì đau, được một lúc thì hoàn toàn im lặng. Đường Hạ Vy liếc mắt nhìn xuống, phát hiện Ngọc Mai đã ngất lịm.
“Con búp bê này cũng quá yếu ớt rồi đấ Đường Hạ Vy tưởng người được đích thân Dương Chước Minh huấn luyện thì sẽ cứng cáp lắm, chẳng ngờ mới đó đã ngất xỉu.
Nhưng Đường Hạ Vy hoàn toàn không biết rằng, những thứ Dương Chước Minh huấn luyện cho Ngọc Mai vốn chỉ là một phần tạp kỹ phòng thân, còn có chút mánh khóe sinh tồn, để đạt tới cảnh giới của một thành viên trong hắc đạo thì vẫn còn cách xa.
Đối với Dương Chước Minh, mục đích giữ lại Ngọc Mai là vì Dương Đình Vĩ. Nếu đã như thế, dạy nhiều hơn nữa cho cô cũng chẳng có nghĩa gì, chỉ tốn thời gian. Mà con người Dương Chước Minh thì vốn không thích đầu tư vào những thứ không mang lại giá trị.
Mười bốn tầng huấn luyện của hắc đạo, Ngọc Mai mới đặt chân đến tầng thứ tư, chút tài năng này so với người hầu trong Ngự Uyển Viên không có khác biệt gì.
Ào!
Thau nước trà xanh dội thẳng lên người Ngọc Mai, năm đầu ngón tay của cô run lên, cơn đau còn chưa dứt, máu vẫn chảy ra loang trên nền.
“Đau…”
Ngọc Mai yếu ớt nói một tiếng. Đường Hạ Vy cười khinh.
“Đau? Mới thế này mà đã kêu đau? Trần Ngọc Mai, trò chơi của chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi”
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, giọng nữ dè dặt vọng đến: “Đường tiểu thư, Dương ca vừa mới trở về.
Đường Hạ Vy liếc nhìn Ngọc Mai thảm.
hại năm trên nền đất, rồi nói với người bên ngoài “Mời Dương ca tới đây.”
Mới vừa nãy, Ngọc Mai còn giữ trong lòng một chút kỳ vọng. Kể cả Dương Chước Minh không đồng ý trả tự do cho Ngọc Mai, thì ít nhất cũng sẽ giúp Ngọc Mai thoát khỏi tình cảnh khốn cùng này. Để Ngọc Mai ra khỏi đây, bảo cô làm người hầu kẻ hạ cho.
Dương Chước Minh cô cũng cam lòng, còn hơn ở trong nanh vuốt của Đường Hạ Vy.
Dù đối với cô không có tình nghĩa, nhưng Dương Chước Minh chẳng lẽ có thể bình thản nhìn cô bị làm cho đau đớn nhục nhã thế này sao?
Thế nhưng khi bóng dáng vừa cao lớn, vừa uy nghiêm lãnh đạm ấy xuất hiện, đôi giày da đen bóng hiện ở ngay trước mặt Ngọc Mai, thì cô biết mình nên triệt để buông bỏ ý niệm cuối cùng này rồi.
Ngọc Mai cố gắng ngẩng đầu lên nhìn, thấy Dương Chước Minh vừa vào đã rất tự nhiên ôm eo Đường Hạ Vy, giọng nói cưng chiều hỏi Đường Hạ Vy: “Nghịch ngợm gì đó?”
Đôi mắt Dương Chước Minh chứa đựng sự thâm tình, cảm xúc bao la hơn biển cả.
Quen Dương Chước Minh đã mấy năm, Ngọc Mai chưa bao giờ thấy sự sống động chân thực như vậy trong mắt hắn. Quả nhiên, Đường Hạ Vy thật sự là người phụ nữ mà Dương Chước Minh một mực yêu thương trân trọng.
Đường Hạ Vy nũng nịu giữ lấy cánh tay Dương Chước Minh, mặt đối mặt nhìn hắn.
“Còn không phải ai đó bỏ người ta một mình, khiến người ta nhàm chán muốn chết.”
Nếu còn sức lực để cười, Ngọc Mai quả thực muốn cười ha ha một tiếng, người đàn bà tâm địa độc ác như Đường Hạ Vy, trở mặt có thể nói được những lời như thế không thấy lợm giọng hay sao.
“Mua quà cho em ở bên ngoài, mau tới xem đi.”
Đường Hạ Vy là người thông minh, Dương Chước Minh nói như vậy ý tứ rõ ràng muốn cô ra ngoài trước một bước, vì thế không để Dương Chước Minh phải nói lại lần hai, Đường hạ Vy hơi nhón chân hôn vào má hắn, cười ngọt ngào.
“Đừng có động tay động chân với đồ chơi của em đó.”
Sau khi lạnh lùng nhìn Ngọc Mai ở dưới đất, Đường Hạ Vy mới nâng chân rời đi.
Trong nhà kho còn lại hai người, Ngọc Mai cụp mắt xuống, có lẽ vì sợ Dương Chước Minh trông thấy bộ dạng của cô hiện tại, mặc dù hắn cũng đã trông thấy cả rồi.
“Dương ca, van anh thả tói”
Dù không trực tiếp nhìn vào mắt đối phương, Dương Chước Minh cũng cảm nhận ra từng câu chữ trong lời nói của Ngọc Mai chứa đựng sự bết lực, mệt nhoài Dương Chước Minh bỗng dưng khom người, ngón tay hẳn mang theo sự tiếp xúc.
lành lạnh, nâng cằm Ngọc Mai lên, đôi mắt sắc bén đem theo ý tứ thăm dò, không muốn bỏ qua một chỉ tiết nhỏ nào của gương mặt cô.
“Tôi đã hứa tặng cô cho Hạ Vy rồi, sẽ không nuốt lời.”
Lúc Dương Chước Minh chuẩn bị rời đi, Ngọc Mai cố gắng dùng chút hơi sức cuối cùng, nhoài người về phía trước, ôm lấy chân hắn. Tay trái bị bẻ gãy nên Ngọc Mai dùng bàn tay phải, tuy năm đầu ngón tay đều bị máu nhuộm đỏ, thậm chí còn làm bẩn ống quần của Dương Chước Minh, nhưng cô lại chẳng hề sợ hãi hắn sẽ nổi giận với mình.
Một lần cuối cùng, chỉ mót lần cuối cùng này cô cầu xin hắn. Ngọc Mai cũng biết dáng vẻ của cô bây giờ trông rất hèn kém và nhục nhã, nhưng cô không còn cách nào khác.
Ba năm trước, thời khắc cùng Dương Chước Minh bước ra khỏi căn nhà hoang, cô đã tự hứa nhất định phải coi trọng mạng sống đầu tiên. Chỉ cần có thể sống, không có gì là cô không làm được.
“Dương ca, anh để tôi vào làm trong tổ chức cũng được. Sai tôi đi giết người, sai tôi làm gián điệp cũng được. Nếu không thì anh để tôi làm người hầu trong biệt thự, đi tiếp khách gì đó, tôi nhất định sẽ làm mà. Chỉ cần không phải ở đây”
Ngọc Mai đã sớm nhận ra trong ánh mắt của Đường Hạ Vy đối với cô không chỉ có hận ý, mà còn có sát ý. Nếu để Đường Hạ Vy tiếp tục quản cô, sợ rằng cô chẳng sống nổi qua tháng sau.
Nếu có thể sống, thì cũng có khi là dở dở điên điên, thân tàn ma dại Dương Chước Minh lặ đó lạnh lùng nói hai chữ: “Buông tay”
Chỉ có hai chữ, ngắn gọn lại mang theo quyền lực tối cao, thể hiện sự dứt khoát của Dương Chước Minh đối với Ngọc Mai, cũng \g im một lúc, sau thể hiện sự tuyệt tình của hắn.
Cánh cửa phòng nhà kho lại đóng vào, trả lại sự im lìm cho gian phòng, Ngọc Mai nhếch khóe môi châm biếm, cô đã sớm đoán được kết quả sẽ như vậy, chỉ không ngờ khi nó thật sự xảy ra, vẫn cảm thấy đau đớn thế này.
Thật sự là… đau đớn như thế này.
Ngọc Mai kiệt sức khép mi, cơ thể cô nóng lên, trên mặt không phân biệt được là mồ hôi hay nước mắt, thoi thóp thở từng hơi nặng nề.
Bệnh viện thành phố, căn phòng cao cấp.
có thiết kế trang nhã, hoàn toàn không giống với một phòng bệnh. Thứ duy nhất khiến người ta nhận biết đây là bệnh viện chính nhờ người đàn ông mặc đồ bệnh nhân nằm trên giường, được hỗ trợ hô hấp bằng máy thở, tay trái cắm một ống truyền dịch. Kể cả khi trên đầu anh ta có quấn băng trẳng, thần sắc nhợt nhạt thì vẫn không thể phủ nhận được sự thu hút của những đường nét gương mặt.
Căn phòng không sáng đèn, chỉ nhờ vào ánh trăng bên ngoài cửa sổ hắt xuống, mày đen mũi cao, ngũ quan hài hòa, dáng vẻ an tĩnh như đang ngủ say. Nhưng có vẻ như chỉ cần người ấy mở mắt ra, sẽ lập tức biến thành con thú hung dữ, khiến người khác phải run rẩy khiếp sợ.
Bên cạnh giường, có một người phụ nữ đang ngồi và một thiếu niên đang đứng.
Người phụ nữ mặc bộ váy màu đỏ, như đóa hoa sặc sỡ nổi bật trong đêm, có thế vì vị trí ngồi nên dung mạo cô nửa chìm trong bóng tối, nửa mờ ảo dưới ánh trăng, phảng phất hương vị độc dược.
“Đã mấy ngày rồi, tại sao chưa tỉnh?”
Người phụ nữ nhàn nhạt hỏi thiếu niên bên cạnh một câu.
“Trúng đạn vào đầu, không chết đã là may mắn rồi”
“Tìm ra cô ta chưa?”
“Trần Ngọc Mai, đang ở Ngự Uyển Viên”
“Người của Dương ca?”
“Đúng vậy”
Người phụ nữ nghe xong thì cười lớn một tiếng, âm điệu vừa cao vừa lạnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!