Lọc Truyện

Đoạt Tình Trần Ngọc Mai

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 16 Trò chơi sinh tử

“Dương ca, người này rất khó đối phó.”

Trong phòng không mở đèn, cả không gian rộng lớn chỉ nương nhờ vào ánh sáng phát ra từ màn hình tối.

Người phụ nữ vắt hai chân thon dài vào nhau, áo ngủ màu đỏ trên người được làm bằng chất liệu thượng hạng, chỉ dài tới gối, đai áo được thắt nơ hình cánh bướm ở hông trái, tôn lên vòng eo nhỏ tỉnh tế.

Mộc Tử Lan vắt chéo hai chân, cánh tay chống ở thành ghế đỡ lấy đầu, đôi mắt chăm chú nhìn vào những hình ảnh phản chiếu trước mặt. Cô gái vẫn đang vùng vẫy dưới hồ nước, Dương Chước Minh sắc mặt không biểu cảm.

Màn hình bỗng chốc tối đen. Quả nhiên đội bảo an của Ngự Uyển Viên đã phát hiện ra vị trí lắp camera theo dõi của bọn họ và tháo nó xuống.

“Xin lỗi Tử Lan, do em làm việc không tốt”

Giọng thiếu niên đăng sau vang trong đêm tối, có lẽ vì đang ở thời kì vỡ giọng, nên âm điệu nghe hơi lạ tai.

Mộc Tử Lan mỉm cười: “Không sao, rất tốt”

Phát hiện ra cũng đúng, nếu chút thủ thuật đơn giản thế mà người của Ngự Uyển Viên cũng không phát hiện ra, chẳng phải Dương Chước Minh đã sớm đem vứt một lũ bọn họ cho chó gặm rồi sao.

“Bên Misa báo lại thế nào?”

*15 tháng tới ở phiên đấu giá Đa Sắc, kêu chúng ta chuẩn bị một cái giá thật tốt”

“Nếu đã như thế, ít nhất cũng có thể giữ tạm thời giữ được mạng của Trần Ngọc Mãi.

Không gian chìm vào khoảng lặng, cùng với bóng tối kết hợp lại tạo ra cảm giác quỷ dị bất thường. So với người phụ nữ ấy, thế giới này quả thực quá đen tối Ngọc Mai mơ mơ màng màng tỉnh dậy, không xác định được thời gian, nhưng cô có cảm giác mình đã ngủ một giấc rất lâu.

Vô thức đặt tay lên ngực để cảm nhận hơi thở của chính mình, độ ấm từ lồng ngực lan tỏa ra những ngón tay lạnh ngắt của cô.

Vậy là cô chưa chết.

Nhìn xung quanh một lần, Ngọc Mai nhận ra đây không phải là nhà kho của biệt thự, mà cô đang ở trong nhà giam.

Nhà giam ư?

“Hu… hu… hu..”

Tiếng khóc xa lạ truyền vào tai Ngọc.

Mai, âm thanh hơi lạc đi, vô cùng yếu ớt, giống như đã kêu khóc từ rất lâu “Grừ!”

Lại thêm một tiếng gầm gừ nhè nhẹ vang tới, Ngọc Mai xoay đầu về phía sau, vừa nhìn thấy hình ảnh kia, đôi mắt cô kinh hãi trợn to, lồng ngực có cảm giác giống như vừa bị người khác cầm rìu bổ vào một nhát, đau đến nỗi không thốt ra lời.

Hít thở một ngụm, Ngọc Mai lấy sức gọi: “Lâm… Lâm!”

Em trai Nguyên Lâm của Ngọc Mai bị nhốt trong cái lồng sắt nhỏ, đặt giữa gian phòng giam bên cạnh, đi xung quanh gian phòng là một con sói lớn, cái mũi ướt của nó hếch lên, thăm dò tứ phía, thi thoảng lại ngửi ngửi lồng sắt. Tuy con sói không thể vào được bên trong lồng, nhưng chỉ như thế đã đủ khiến đứa trẻ 6 tuổi sợ mất mật.

Thi thoảng, con sói trắng kia cố với hai chân trước qua kẽ hở giữa những thanh sắt của chiếc lồng, nhưng không chạm tới được cậu bé, vì cậu đang ngồi ở chính giữa chiếc lồng. Chắc hẳn cậu đã tự rút ra được kinh nghiệm rằng nếu ngồi ở vị trí ấy thì con sói không thể động vào mình, có điều để rút ra được điều ấy, cơ thể cậu cũng chịu đủ vết cào lớn bé, có vết vẫn đang chảy máu.

“Lâm, chị hai đây Lâm”

Nghe tiếng gọi, đứa bé ngước mắt về hướng Ngọc Mai, đôi mắt đen lánh ấy vẫn tràn đầy nghi hoặc cùng sợ hãi, nhưng đã không còn phát ra tiếng khóc nữa. Dĩ nhiên, cậu nhóc chẳng nhớ được trong ký ức của mình có tồn tại người chị nào cả.

Ngọc Mai nhận ra được điều đấy, bất giác khổ sở chảy nước mắt.

Nguyên Lâm đang trong tình trạng xấu, nếu không muốn nói là rất xấu, gương mặt cậu bé xanh lét như tàu lá chuối.

“Trần Ngọc Mai, muốn cứu thằng bé không?”

Giọng Đường Hạ Vy vang tới, Ngọc Mai ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, phát hiện ở đó lắp một thiết bị truyền âm.

“Một mạng đổi một mạng thế nào?”

“Đường Hạ Vy, sao cô có thể làm hại một đứa trẻ?”

Mang theo vô vàn phẫn uất, Ngọc Mai hét lên với bộ truyền thanh trên đầu mình.

Đường Hạ Vy không để tâm tới điều đấy, cười cười nói tiếp.

“Mã khóa trong này đều đã được thiết lập lại, cánh cửa phòng giam hay cánh cửa của chiếc lồng sắt đang chứa thắng nhóc đáng thương kia đều có thể dùng vân tay của cô để mở, cô muốn cứu người thì trực tiếp xông vào mở khóa đi? Nhưng tôi nhắc nhở cô, nếu không thẳng được Bé Cưng nhà tôi thì đừng nói đến việc cứu người, mạng mình cũng khó giữ”

Dừng một chút, Đường Hạ Vy cợt nhả nói tiếp: “Tất nhiên, cô cũng có thể lựa chọn quay đầu bỏ chạy. Cánh cửa màu trẳng dẫn ra ngoài, nếu cô lựa chọn nó, tôi sẽ trả tự do cho cô. Thế nào?”

Thấy Ngọc Mai vẫn im lặng không nói, Đường Hạ Vy lạnh nhạt hỏi thêm: “Trần Ngọc Mai, không phải cô hung hăng lắm à? Sao giờ lại do dự rồi?”

Ngọc Mai cảm giác được âm điệu trong lời nói của Đường Hạ Vy rất lạnh lẽo, tràn ngập hận thù.

“Đường Hạ Vy, nếu tất cả thứ cô muốn là mạng của tôi, vậy thì dứt khoát đi”

“Mạng của cô? Hai”

Đường Hạ Vy bật cười khinh thường, “Cái mạng giẻ rách của cô đáng giá bao nhiêu tiền? Trần Ngọc Mai, trên đời có rất nhiều thứ còn đáng sợ hơn việc mất một cái mạng”

Đường Hạ Vy dường như đã nhìn thấu lựa chọn của Ngọc Mai, không nhiều lời thêm, cô ta lạnh lùng để lại một câu chúc may mắn đầy châm chọc rồi tắt bộ truyền âm.

Ngọc Mai quay đầu, nhìn lên hai cánh cửa đã gần ngay trước mặt, một cánh cửa màu trằng, một cánh cửa màu đen. Theo lời của Đường Hạ Vy, cánh cửa màu trảng dẫn ra bên ngoài, còn cánh cửa màu đen không cần nói cũng biết nó là cánh cửa thông với gian phòng giam bên cạnh.

Đưa mắt nhìn quanh một hồi, không tìm kiếm được bất cứ thứ gì có thể làm vũ khí, đây hoàn toàn là một gian phòng trống không đúng nghĩa.

Để ý xuống tay trái đang được cố định bởi hai thanh gỗ, lúc ở nhà kho, vì Ngọc Mai tận dụng chân của một chiếc ghế để băng bó cánh tay gấy, nên hai thanh gỗ này tương đối to, dài bằng cánh tay cô, ở hoàn cảnh hiện tại nghiễm nhiên lại trở thành thứ có ích.

Cánh tay vừa mới được cố định chưa bao lâu, lúc tháo hai thanh gỗ ra, Ngọc Mai đau tới xám mặt, đôi môi run rẩy mím chặt vào nhau.

Cánh tay trái gần như hoàn toàn vô dụng, Ngọc Mai dùng miệng và tay phải, buộc chặt hai thanh gỗ vào nhau làm thành một thanh gỗ lớn. Vung thử hai cái, cảm nhận được lực đạo thoát ra không tồi.

Ngọc Mãi tiến về phía cánh cửa màu đen, mỗi một bước chân cảm giác căng thắng lại đè nặng thêm một phần.

Đây là con sói từng được Dương Chước.

Cảnh nuôi bằng thịt của những kẻ phản bội tổ chức, cô sẽ thẳng nổi ư?

Cạch! Tiếng cửa vừa mở đã lập tức thu hút được sự chú ý của con sói, ban đầu nó lùi lại một bước, hạ thấp người, nhe hàm răng sắc.

nhọn, tiếng gầm gừ phát ra không ngừng.

Ngọc Mai vừa để ý động thái của con sói, vừa chầm chậm tiến về phía lồng sắt.

Lúc này ở trong phòng của mình, Đường Hạ Vy ngồi trên ghế, thích thú quan sát Ngọc Mai, Dương Chước Minh đứng ở phía sau, thu vào mắt hình ảnh Ngọc Mai lếch thếch bước.

vào phòng giam, một tay vô lực buông thống, một tay kéo lê thanh gỗ, dáng vẻ vô cùng thê thảm.

“Chước Minh, anh không dạy cho cô ta biết Bé Cưng không thích mấy thanh gỗ có hình dáng to dài sao?”

Con sói này trước kia được Dương Chước.

Minh nhặt về khi còn bé xíu, không biết bị ai làm hại, trên đầu có mấy vết thương nghiêm trọng, được xác định là do dùng thanh gỗ để đánh.

Có lẽ vì bóng ma tâm lí, lần nhìn thấy vật tương tự như hung khí từng làm mình bị thương trong quá khứ, nó sẽ nhanh chóng nổi điên.

*Đi đâu vậy, không cùng em xem kịch vui sao?”

Đường Hạ Vy nũng nịu giữ tay Dương Chước Minh khi phát hiện hẳn định rời đi.

“Ngoan, em tự mình chơi đi.”

Dương Chước Minh hôn lên đỉnh đầu Đường Hạ Vy rồi ra ngoài. Phía sau cánh cửa đã đóng, hẳn không lập tức rời đi mà đứng yên lặng mất một lúc.

Cảm giác khó chịu ở trong lồng ngực không sao áp chế được. Không lẽ hẳn bệnh rồi?

Trong phòng giam bây giờ tình cảnh quá tệ. Ngọc Mai không ngờ lúc gần chạm tới được cánh cửa lồng sắt, con sói này lại bất ngờ bổ nhào về phía cô.

Ngọc Mai bị nó đè ngã xuống đất, cũng may thanh gỗ trên tay cô đã chặn lại được hàm răng kia, chỉ chậm một giây thôi, điểm đến của chúng đã ở trên cổ cô rồi.

“Khốn kiếp”

Chửi thề một câu, Ngọc Mai. nảy ra ý tưởng dùng chân kẹp vào bụng con sói, trước tiên cố định không cho nó vùng vẫy.

Sói lớn rất hung hăng, lại nói mấy hôm nay Ngọc Mai quá thảm, người đầy vết thương cũ mới, sức lực chẳng còn bao nhiêu, nên cố mãi cũng không thể lật người để xoay chuyển tình thế.

Không còn cách nào khác, cô cũng nhãm vào chiếc cổ lông lá của con sói, dùng sức bình sinh gặm một miếng sâu.

“Grừ”

Con chó sói quẫy mạnh theo phản xạ, chân trước của nó vung lên một đường đẹp mắt, ba đường xước vừa sâu vừa dài kéo thẳng từ vai xuống ngực, chiếc váy màu xanh trên người đã rách càng thêm nát, nhìn vô cùng tơi tả “Đau quá…”

Ngọc Mai thầm than, miệng vết thương bắt đầu rỉ máu.

Con sói lui về phía sau, tạo ra tư thế phòng thủ, nhưng Ngọc Mai đoán nó sẽ rất nhanh bổ nhào tới chỗ cô. Ngọc Mai nghĩ nếu cứ đấu sức với nó, chẳng mấy thì cả cô và em trai đều trở thành bữa ăn của nó, Con người hơn con vật ở chỗ nào chứ, ở trí thông minh. Nhưng có thể vì quá đau, đầu óc Ngọc Mai cũng bị đình trệ, một ý tưởng cũng không thoát ra ngoài được. Nhìn tới đôi mắt lóe sáng của con sói, cái miệng thở phì phò, hai bụng hóp lại.

Nó đang đói. Có lẽ vì để con sói trở nên thú tính hơn, Đường Hạ Vy đã cho nó nhịn ăn khoảng hai bữa. Vì vậy thứ Ngọc Mai cần trước tiên là mồi nhử để phân tán sự tập trung của nó.

Cái gì làm mồi nhử mới được?

Ngọc Mai nhìn xuống dưới chân mình, khẽ rùng mình. Không có chân thì sao lết ra ngoài được? Lại để ý cánh tay đang cầm thanh gỗ, không có cánh tay này thì không thể ra đòn. Thứ duy nhất phù hợp làm mồi nhử ở đây chính là cánh tay trái đã vô dụng của cô, Ngọc Mai nghiêng người, cố gắng để cánh tay trái của mình rơi được vào tầm mắt của con sói thay vì những thứ khác. Không nằm ngoài dự tính, con sói vừa bổ nhào tới đã ngoạm được vào bả vai của cô, mạnh đến mức Ngọc Mai có thể nghe thấy tiếng xương cốt bị vỡ vụn.

Trước khi cơn đau hủy diệt toàn bộ lý trí của Ngọc Mai, cô nắm chặt lấy một chân trước của con sói, dồn hết sức lực.

Rắc!

Con sói kêu vang một tiếng, nó bị làm đau rồi, Ngọc Mai vừa bẻ gãy một chân trước của nó, trước khi nó kịp lui đi, Ngọc Mai đã thành công đè được nó xuống, sau đó cầm thanh gỗ đập vào hai mắt, vào chân trước, vào đầu.

Con sói vùng vẫy kịch liệt, hất Ngọc Mai bật ra nền đất, nhưng hai chân nó và mắt nó đều bị thương, nên không còn linh hoạt được như trước.

Mùi máu phảng phất xung quanh, Ngọc.

Mai nhìn sang vai trái, chỗ thịt ở đó nát bấy, máu chảy dọc theo cánh tay chảy lách tách trên đất.

Đứa trẻ trong trong lồng sắt không biết từ lúc nào đã ngất xỉu. Có lẽ do quá mệt, cũng có thể do quá sợ.

Con sói thở phì phò, nó bị mấy phát chày của Ngọc Mai làm cho điên tiết, lần này không phòng thủ cũng không thăm dò, ngay lập tức lao vào cô, nhưng vì hai mắt nó đã bị thương, nên Ngọc Mai có thể tránh thoát dễ dàng Biết nó nhận dạng vị trí bằng mùi và tiếng động, Ngọc Mai nhớ lại bài tập “Bước đi trong thỉnh không” mà Dương Chước Minh từng dạy, cô nín thở, bắt đầu đi từng bước loạn xạ khắp nơi mà không phát ra tiếng động. Con sói vểnh cái tai lên nghe ngóng, nhưng thất bại. Chẳng mấy chốc, số máu vương vãi trên nền đã khiến mùi vị rơi vào khứu giác của con sói trở nên mơ hồ hơn.

Bộp một tiếng, đùi sau của con sói lại bị đã gãy, nó ngã vật xuống. Thừa cơ hội này, Ngọc Mai giáng thêm mấy đòn liên tiếp vào chân nó, khiến cả bốn chân đều bị thương nặng, không thể đứng dậy.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT