Chương 17 Vùng vẫy trong tuyệt vọng
Con sói ngã vật bên cạnh cũng đang thoi thóp thở, nó chưa chết, nhưng tiếng rên trong cổ họng cho thấy nó đang vô cùng đau đớn.
Bất giác, Ngọc Mai đưa tay chạm lên đầu nó. Kể cả khi nó đã suýt lấy mạng cô, thì cô vẫn không chán ghét nó.
Dù gì nó cũng chỉ là một con vật thôi, nó hành động theo bản năng và lựa chọn những điều nó tin là có lợi cho mình.
*Xin lỗi, dù mày có bị thương, vẫn sẽ có một bác sĩ tốt chữa trị cho mày. Còn tao, tao chỉ có một người em này thôi”
Ngọc Mai không thể để người em trai này của cô bị tổn hại dù chỉ một vết xước.
Xuyên qua những song sắt, Ngọc Mai trừng mắt nhìn lên bộ truyền thanh ở bên ngoài, cô biết ở đó cũng đồng thời được gắn máy theo dõi, Đường Hạ Vy chắc chắn đang nhìn cô.
Chỉ trừng mắt nhìn như thế mà không nói gì. Nhưng ngược lại trong lòng cô giống như bị bao phủ bởi mây đen, cuồng phong bão tố tầng tầng lớp lớp kéo tới, Ngọc Mai nhớ kỹ ả đàn bà này rồi.
Đường Hạ Vy, nếu có gan thì ả đừng để cô sống mà rời khỏi Ngự Uyển Viên. Nếu không, ngày đó cũng chính là ngày chết của ả Ngọc Mai không nhớ rõ sau khi cứu được Nguyên Lâm, mình đã ngất đi lúc nào, ký ức trước đó hoàn toàn hỗn loạn, cô nheo đôi mắt , chỉ nằm im và thở cũng thấy mệt mỏi tới vậy.
Bây giờ vẫn là ban ngày, thời tiết hôm nay có chút gay gắt, với tình trạng thương tích của mình, đoán chừng cô hôn mê không chỉ một hai ngày. Từ bả vai trái xuống tới bàn tay đều được băng bó cứng ngắc, những vết thương khác trên người cũng được sơ cứu và bôi thuốc. Chiếc váy nát tươm cũng được đổi thành bộ đồ bệnh nhân.
Tay phải đang được cảm ống truyền dịch, chai dịch mắc ở đỉnh đầu giường đã vơi đi một nửa. Ngoài cảm giác mệt mỏi bất lực ra, cô không cảm thấy đau đớn nữa. Có lẽ nhờ vào tác dụng của thuốc, các vết thương lành lại không ít, có chỗ đã đóng vẩy rồi.
Quả nhiên, nếu Đường Hạ Vy vẫn muốn để Ngọc Mai sống, thì cô chưa thể chết Hãm hại cô đặt một chân vào cửa tử, rồi lại kéo về, đúng là nực cười.
“Lâm?”
Găng gượng ngồi Ngọc Mai phát hiện bóng dáng nhỏ bé của em trai ở góc phòng. Nguyên Lâm cũng đang mặc đồ bệnh nhân, em thu mình, đôi mắt đầy vẻ đề phòng.
“Lâm, em có sao không?”
Cậu bé ngước mắt nhìn Ngọc Mai, mặc dù vẫn còn rất sợ, nhưng hoàn toàn không có cảm giác xa lạ. Đôi mắt của cậu bé chớp động, lông mày nhíu lại như thăm dò.
Ngọc Mai cũng khó hiểu nhìn em, vì sao em không trả lời cô. Ngọc Mai hỏi lại một lần: “Em có đau ở đâu không?”
Nguyên Lâm không có phản ứng, Ngọc Mai càng ngờ vực hơn, giống như cậu nhóc nghe không hiểu những lời cô nói. Từ đầu đến cuối Ngọc Mai đều nói với em bằng tiếng Địa Thành, sao em có thể không hiểu được. Nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn dè dặt đổi thành tiếng Đế Đô, giọng nói vài phần thăm dò: “Em không sao chứ?”
Lúc này, Nguyên Lâm ngay lập tức lắc lắc đầu. Ngọc Mai sửng sốt, em trai không phản ứng khi cô nói tiếng Địa Thành, nhưng lại hiểu được tiếng Đế Đô ư? Lẽ nào là bị bắt cóc từ mấy năm trước?
Đầu óc choáng váng đau, Ngọc Mai cái gì cũng không nghĩ ra, Nguyên Lâm đang bước từng bước nhỏ một cách chậm chạp tiến lại gần cô.
“Lại đây, chị ôm em một cái”
Lúc thân thể nhỏ gầy của em trai vùi trong lòng cô, nước mặt Ngọc Mai chảy dài.
Quên đi, em hiểu tiếng nào thì cô sẽ nói với em bẵng tiếng đó. Chỉ cần Nguyên Lâm vẫn bình an đứng ở đây là được rồi “Ba mẹ đâu? Ba mẹ có khỏe không?”
Vẻ mặt Nguyên Lâm có chút kỳ lạ, sau đó lắc lắc đầu, không nói gì. Lo lắng sẽ dọa thắng bé sợ, Ngọc Mai không cố ép buộc nữa, mà đổi một chủ đề khác.
“Em ăn gì chưa? Mấy ngày qua bọn họ có cho em đồ ăn không?”
Giam giữ thì cũng không thể để hai người chết đói được, Nguyên Lâm chỉ vào phía cuối giường, lúc này Ngọc Mai mới giật mình để ý có hết thảy bảy cái bánh bao, xếp thành hàng ngang để ở đó “Em ăn mấy cái rồi”
Cậu bé cúi đầu nhìn vào bàn tay mình, sau đó giơ bảy ngón tay với cô.
Ngọc Mai đoán mỗi ngày bọn họ đem vào hai cái bánh bao, cậu bé chỉ ăn đúng phần của mình, còn lại xếp ở cuối giường chờ cô tỉnh dậy có thể ăn Vậy Ngọc Mai hôn mê đã bảy ngày rồi, góc phòng đột nhiên phát ra tiếng gầm nhẹ, con sói lớn nằm ở đó, ban nấy vì ánh sáng trong phòng không đủ, lại quá chú ý đến em trai nên cô hoàn toàn không phát hiện ra.
Bốn chân nó đã được băng bó, không biết vì lí do gì mà Đường Hạ Vy lại ném nó vào đây.
Con sói không còn vẻ hung dữ như trước, trông nó yên tĩnh lạ thường.
“Con sói có được ăn gì chưa?”
Nguyên Lâm gật gật đầu.
“Ăn bánh bao sao?”
Nguyên lâm lắc lắc đầu.
Ngọc Mai vẫn nhìn con sói, không hiểu sao lại rút bỏ ống truyền dịch trên tay, gắng gượng rời giường, cô mang theo một cái bánh bao tiến về góc phòng. Con sói giương đôi mắt nhìn cô, hơi dè chừng một chút, nhưng cũng không có động cơ muốn tấn công cô.
Ngọc Mai xé từng miếng bánh vụn nhỏ, đặt vào cái âu trước mặt nó, nó liếc nhìn cô một cái, rồi cúi đầu ăn. Chỉ bằng cách này, cô kiên nhẫn ngồi nhìn con sói ăn hết một cái bánh bao.
“Mày bị vứt bỏ rồi sao?”
Vừa xoa đầu con sói, cô vừa hỏi nó, không biết nó có hiểu được lời cô nói không, một tiếng rên trong cổ họng.
Con sói ăn được một cái bánh bao, ngoan ngoãn cởi bỏ phòng bị, buông lỏng nằm xuống nền nhà, nó lim dim mắt muốn ngủ. Ngọc Mai quay lại giường, cũng cầm một cái bánh bao lên ăn.
*“Yo, Ngọc Mai, thật là nhân từ quá.”
Lại là giọng nói của Đường Hạ Vy, Ngọc.
Mai không phản ứng, im lặng cúi đầu ăn bánh bao. Đường Hạ Vy thấy nhưng không giận, nụ cười càng vang hơn.
“Ngọc Mai, mày thấy bên tay trái còn có một cánh cửa chứ, đó là cánh cửa dẫn tới nhà bếp. Có đủ dụng cụ để mày nấu ăn trong đó. Nhưng lại không có nguyên liệu nấu Buổi tối mai sẽ có người mang tới hai cái bánh bao cuối cùng. Còn những ngày tháng sau, mày với thằng oắt con, thêm một con sói, làm thế nào để sống sót nhỉ? Tao thật tò mò nha”
Đường Hạ Vy nói liền một mạch, âm điệu lúc lên lúc xuống, nghe vô cùng châm biếm.
Tay cầm bánh của Ngọc Mai run lên, giờ thì cô biết tại sao Đường Hạ Vy vứt con sói này vào đây, còn đặc biệt chọn phòng có nhà bếp bên cạnh.
Ý tứ của Đường Hạ Vy quá rõ ràng, ả muốn cô giết thịt con sói, nếu không làm thế thì cả hai người và một con vật đều sẽ chết ở đây.
Từ bộ truyền thanh phát ra một tiếng cạch, dấu hiệu cho thấy Đường Hạ Vy đã ngắt kết nối.
Nguyên Lâm đang ngồi bên cạnh cô, thẳng bé níu lấy ống tay áo. Mấy lời của vừa nãy từ đâu truyền ra cũng là điều khiến thẳng bé sợ hãi, em nghĩ trong phòng có quỷ rồi.
Ngọc Mai nhìn về phía con sói ở góc phòng, nó vẫn chưa ngủ, hoặc đã ngủ rồi bị làm tỉnh, đang giương mắt nhìn cô.
Cảm giác thật khó chịu, giống như bị đá đè vào lòng, Ngọc Mai mấp máy môi hỏi con SÓI: “Mày có muốn sống không?”
Hỏi xong câu này chính cô cũng thấy dự thừa, ai mà không muốn sống, chỉ cần là thứ được sinh ra với hơi thở, có tri giác, thì đều muốn tiếp tục sống. Cô đánh bại con sói vì muốn cứu em trai mình, nhưng cô cũng không nghĩ tới việc sẽ giết chết nó.
Đường Hạ Vy làm tất cả mọi việc, có lẽ cũng vì muốn tạo nên một bóng ma tâm lý cho Ngọc Mai, bức cô phát bệnh, khiến cô cả đời thần kinh vặn vẹo, không thể ngẩng đầu.
Thế nhưng Ngọc Mai lại kiên cường hơn ả nghĩ, đến giờ vẫn chưa khuất phục.
Ngọc Mai cúi đầu, ăn nốt cái bánh bao khô khốc trong tay, lấy một cái đưa cho Nguyên Lâm. Bên cạnh còn thừa bốn cái nữa.
“Em ăn thêm cái bánh bao này đi”
Ngọc Mai nghĩ trước tiên cô phải điều dưỡng cơ thể, lấy lại sức, qua mấy ngày sẽ có thể nghĩ được biện pháp tốt.
Nguyên Lâm ăn xong, cô ru cậu bé ngủ.
Có lẽ vì cảm thấy an tâm, nên chỉ qua một lúc là cậu nhóc đã ngủ rất say.
Ngọc Mai kéo lại tấm chăn mỏng đắp cho em, sau đó đi về phía cánh cửa ở bên trái, mở ra. Cô đưa mắt quan sát một lượt.
Rất tốt, Đường Hạ Vy còn cố tình sắp xếp nguyên một giá đủ dao lớn bé, cô có nên cảm tạ ơn huệ này của ả.
Ngọc Mai ở trong bếp bận rộn cả buổi, lúc đi ra Nguyên Lâm đã tỉnh rồi, em ngồi thẫn thờ trên giường, nước mắt lưng chòng, bên cạnh giường con sói đang chúi cái mũi vào người em ngửi ngửi.
Ngọc Mai bước tới trấn an em.
“Không sao, nó không còn nguy hiểm nữa. Nó muốn làm bạn với em”
Ngọc Mai suy nghĩ một chút, sau đó cô chạy vào bếp, cuối cùng mang ra một hai mảnh vải một màu trắng một màu nâu. Ngọc Mai ngồi cắt chúng thành những sợi nhỏ, bện vào nhau thành một chiếc vòng cổ bằng vải, nhìn rất giản dị.
“Em lấy cái này đeo vào cổ nó. Từ nay nó sẽ là bạn của em”
Con sói tuy đã được qua huấn luyện, nhưng chưa ai đeo được vòng vào cổ nó bao giờ, thế mà lúc cánh tay nhỏ của Nguyên Lâm vươn tới, con sói cúi thấp đầu như chờ đợi động tác tiếp theo của em.
Nguyên Lâm thành công buộc chiếc vòng vào cổ con sói, cậu bé thoáng qua một nụ cười hiếm hoi.
“Em đặt tên cho nó đi”
Nguyên Lâm mím mím môi, lắc đầu nhìn cô.
“Em muốn chị giúp em đặt tên cho nó sao?”
Nguyên Lâm gật đầu “Được, vậy gọi là.
Ngọc Mai suy nghĩ một chút.
“Gọi là Thần Thú được không, Thần Thú của Nguyên Lâm đó.”
Ngọc Mai mỉm cười, cố gắng dỗ cho em vui vẻ. Quả nhiên, Nguyên Lâm gật đầu, vẻ mặt hào hứng hẳn lên.
Tiếp xúc một ngày, Ngọc Mai nhận ra em trai mình chưa từng nói nửa lời. Có phải do em quá sợ hãi, hay em vốn không thể nói được?
Không, cô còn nhớ lúc em trai ba tuổi, lần cuối gặp Nguyên Lâm, em rõ ràng linh hoạt hơn thế này, còn có thể gọi cô bằng chị, trong mấy năm qua chuyện gì đã xảy ra rồi.
Ba mẹ liệu có khỏe hay không?
Nguyên Lâm kéo kéo ống tay Ngọc Mai, cô cúi xuống nhìn em, em đang xoa đầu Thần Thú, đôi mắt hiện lên vui vẻ.
Niềm vui của trẻ nhỏ rất đơn giản, một đêm cứ thế yên bình trôi qua.
Sáng ngày hôm sau, Ngọc Mai đem bốn cái bánh bao còn dư hôm qua ra, cho Nguyên Lâm ăn hai cái, cho Thần Thú một cái, còn cô ăn một cái.
Bánh để qua mấy ngày, cảm giác không khác gì đang nhai rèm cửa, nhưng hai người một con vật vẫn chậm rãi ăn hết Nguyên Lâm và Thần Thú trong một khoảng thời gian ngắn đã thân thiết, chơi vô cùng hăng say, thần sắc của em trai cũng tốt lên nhiều.
Ngọc Mai dựa vào ánh nắng bên ngoài để đoán chừng thời gian, trời sắp về chiều, còn ít lâu nữa là sẽ có người mang bánh bao tới.
Cô vào bếp lấy số đồ đã chuẩn bị ra, Nguyên Lâm trông thấy, ngơ ngác đứng yên.
“Lại đây chị bảo.”
Cô đặt em trai trên giường, Thần Thú ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh. Ngọc Mai không muốn dọa em sợ, cô không biết nên làm thế nào để một đứa trẻ hiểu được tình huống hiện tại của bọn họ.
“Lâm, em nghe chị nói được không?”
Nguyên Lâm gật gật đầu.
“Em đứng lên cái tủ này, dùng tấm vải này bịt vào hình tròn trên đó, em làm được không?”
Nguyên Lâm đưa mắt nhìn lên trần, cao quá, cậu bé rất sợ.
“Đừng sợ, chị sẽ đỡ em ở bên dưới. Em không ngã được đâu”
Nguyên Lâm cúi đầu đấu tranh một lúc, sau đó gật đầu đồng ý. Mọi chuyện dễ hơn cậu bé tưởng, Ngọc Mai thở phào nhẹ nhõm đỡ cậu xuống, cũng may trần nhà của phòng này không quá cao, nếu không việc che lại camera giám sát chắc chắn sẽ gặp nhiều khó khăn hơn.
Việc thứ nhất đã xong rồi, tới việc thứ hai Lần này, vẻ mặt Ngọc Mai còn nghiêm trọng hơn trước.
“Lâm, em có muốn ra ngoài không? Chị hai đưa em ra ngoài nhé?”
Nguyên Lâm gật đầu.
“Muốn ra ngoài thì phải làm theo lời chị nói, em làm được không?”
Suy nghĩ một chút lại gật đầu.