Lọc Truyện

Đoạt Tình Trần Ngọc Mai

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 20 Hóa ra lời hứa của anh rẻ mạt như vậy

Đường Hạ Vy bước ra khỏi xe, lấy mắt kính râm màu đỏ mận từ trong túi xách đeo lên, ánh mặt trời vào chiều tà tuy không còn quá gay gắt nhưng vẫn khiến cô khó chịu không thôi. Đường Hạ Vy ngước mắt nhìn căn nhà nhỏ trước mặt, là một căn nhà hai Tầng đơn giản, nhìn như nhà dân bình thường, không có sân vườn, cổng sơn màu trằng ngà. Không nghĩ tới Dương Chước Minh lại sắp xếp thằng nhóc em trai Ngọc Mai ở chỗ này, vì vậy Đường Hạ Vy tốn một ngày mới có thể tìm ra được.

Theo sau Đường Hạ Vy là hai người đàn ông và một người phụ nữ, một trong hai người đàn ông là vệ sĩ riêng của cô, dáng vẻ chỉnh tề, hai người còn lại ăn mặc lộn xộn, ánh mắt có chút vẩn đục, trên người còn thoang thoảng mùi rượu, nhìn qua thấy họ giống một đôi vợ chồng bần hàn “Hạ Vy tiểu thư”

Hiển nhiên người ra mở cổng thấy Đường Hạ Vy thì kinh ngạc, tại sao một người như Đường Hạ Vy lại vô duyên vô cớ ghé qua chỗ này. Không nhìn sắc mặt đối phương, Đường Hạ Vy đem theo mấy người phía sau tiến vào, đồng thời lên tiếng hỏi đứa bé trai được.

Dương Chước Minh an bài ở phòng bao nhiêt.

Thật ra căn nhà này không lớn, tính ra cũng chỉ có mấy phòng, Nguyên Lâm được sắp xếp ở phòng cuối cùng của lầu hai. Lúc.

Đường Hạ Vy chuẩn bị vào phòng còn thấy con sói đang được xích ở ban công, Thần Thú trông thấy cô thì nhe răng gầm gừ, có vẻ bài xích đến cực điểm. Đường Hạ Vy nhếch môi, không thèm quan tâm nó.

Nguyên Lâm đang ở trong phòng chơi mô hình, một mình cậu bé rất yên tĩnh, hoàn toàn không nháo, ngoan ngoãn đến đáng thương. Nhìn thấy bốn người hai nam hai nữ đột ngột xông vào, trên mặt em hiện lên vẻ hoảng hốt, sau đó chạy vào góc nhà muốn tìm chỗ trốn.

Đường Hạ Vy nhìn hành động này của cậu bé giống như thể vừa nhìn thấy chuyện cười, ghét bỏ cùng khinh thường dâng lên trong lòng. Mặc dù là con trai, nhưng Nguyên Lâm sở hữu nước da trắng mịn, ngũ quan đẹp mắt, cộng thêm khí chất yên tĩnh tạo thành dáng vẻ thiên sứ, vô tình thu hút người khác.

Đường Hạ Vy khoanh tay trước mặt, hất cằm về phía Nguyên Lâm, đồng thời ra lệnh với người đứng sau: “Nên làm gì thì bắt đầu đi.”

Vệ sĩ của Đường Hạ Vy đặt túi xách màu đen trên tay xuống nền, kéo khóa túi lấy ra một chiếc máy quay. Hai người còn lại hơi e dè, đặc biệt là người đàn ông, mặc dù cơn say làm đầu óc hắn choáng váng, nhưng vẫn chưa phải đánh mất hoàn toàn lý trí.

Hắn hỏi Đường Hạ Vy: “Nhất định phải làm thế với một đứa trẻ à?”

Đường Hạ Vy khinh thường cười lạnh: “Sao? Lương tâm giẻ rách trỗi dậy rồi à? Có cần tiền trả nợ nữa không?”

Đối phương cắn răng, hai tay xoắn xuýt vo viên vạt áo, cuối cùng vẫn quyết định tiến lên. Nguyên Lâm bị dồn vào chân tường, đối với người đàn ông vẻ mặt hung hăng đang tiến lại về phía mình hoàn toàn là sự sợ hãi Xong, gã vẫn chẳng quan tâm đến em, đôi tay to lớn thô ráp xé rách quần áo trên người Nguyên Lâm.

Đường Hạ Vy nhìn tên vệ sĩ đang cầm máy quay bên cạnh ra lệnh: “Lại gần một chút, tôi muốn một đoạn ghi hình chất lượng tốt nhất.”

Âm thầm đắc ý, nói xong thì ngay xoay người, giày cao gót giậm xuống từng bước rời khỏi phòng.

Một ngày trước khi phiên đấu giá Đa Sắc diễn ra, Ngọc Mai ở bệnh viện được hộ lý chăm sóc rất tốt, cánh tay trái đã được bó bột lại cẩn thận, duy chỉ có vết thương trên mặt là sưng đau ê ẩm, đoán chừng sẽ để lại sẹo sâu. Vào lúc này, cửa phòng bệnh viện bật mở, người đến là người mà ngay cả trong mơ Ngọc Mai cũng hận không thể giết chết ả.

Đường Hạ Vy vẫn mang theo bộ mặt kênh kiệu muôn thủa, giọng nói cao vút: “Ây da, cũng biết ôm đùi đàn ông làm vẻ đáng thương cơ đấy”

Ý châm chọc càng thêm sâu, Đường Hạ Vy cầm lấy điều khiển tivi đặt ở mặt bàn, làm bộ làm tịch.

“Buồn bã như vậy, chi bằng chúng ta tức cùng nhau xem một chương trình thú vị.”

Ngọc Mai không muốn tốn sức tranh cãi với Đường Hạ Vy, trước khi cô đủ sức ra tay giết người đàn bà này, cô sẽ không phí lời với ả. Màn hình tivi vừa mới mở lên, đập vào tầm nhìn là bóng lưng của một người đàn ông.

Ngọc Mai quay mặt ra hướng khác, không muốn để ý đến Đường Hạ Vy.

“Trần Ngọc Mai, không nhìn em trai mày một cái sao?”

Một câu này của Đường Hạ Vy khiến nhịp tim Ngọc Mai tăng vọt, trong lòng mơ hồ dâng lên một tầng kinh hãi. Quả nhiên góc quay vừa mới đổi, hình ảnh hiện ra tiếp theo chính là em trai cô. Trên mặt thằng bé đã ướt mồ hô, có lẽ vì quá sợ, hai mắt ngập nước, nhưng môi vẫn mím chặt không phát ra âm thanh nào.

Bàn tay thô bạo của của người đàn ông kia xé rách quần áo trên người Nguyên Lâm, một cái nhấc tay đã vứt em lên giường. Thân hình vừa tròn vừa mập của người đàn bà đang chờ sẵn ở giường ngay lập tức áp sát vào cậu bé, những nụ hôn vụn vặt bắt đầu rơi xuống cơ thể nhỏ gầy non nớt như cành liễu.

Nước mắt của Nguyên Lâm rơi xuống lã chã, nắm đấm nhỏ vung loạn muốn đẩy người đàn bà ra, nhưng sức của một đứa trẻ sáu tuổi chẳng khác nào gãi ngứa, hai tay em bị người đàn ông giữ lấy, sau đó cố định lại bằng dây thừng.

“L..â..m”

Âm thanh tắc nghẹn nơi cổ họng, cả người Ngọc Mai run lên bần bật, bàn tay siết chặt đến nỗi những khớp xương đau buốt.

Cô vùng khỏi giường, ngã xuống đất, muốn cướp lại chiếc điều khiển Đường Hạ Vy đang cầm.

Đường Hạ Vy không ngờ tới hành động đột ngột của Ngọc Mai, bị Ngọc Mai đẩy ngã, hai người phụ nữ giằng co, cuối cùng Ngọc Mai cướp được điều khiển, nhưng dù cô có ấn thế nào cũng không tắt được màn hình.

Nguyên Lâm không gào khóc, cũng không chống cự nữa, em nằm im lìm, chỉ có nước mắt là đua nhau chảy ra, đồng tử đen nhánh trở nên trống rỗng vô định. Trái tim Ngọc Mai như muốn nổ tung trong lồng ngực, một cơn buốt lạnh chạy dọc cơ thể, nước mắt lăn trên mặt nóng rẫy như lửa. Phế quản như bị chặt đứt, từng đường mạch máu  đông cứng, hóa thành những lưỡi băng nhọn hoắt, xuyên vào cơ thể cô, đau đến mức không thể thở được.

Trong một khoảnh khắc, cơn thịnh nộ phun lên đỉnh điểm, những phần tử tà ác bị chôn sâu trong lòng người hóa thành cuồng phong, hung hăng xé toạch tấm lưới giam cầm, phóng ra bên ngoài. Ngọc Mai đột ngột quay đầu, dùng tay túm lấy mớ tóc dày của Đường Hạ Vy, đôi mắt vẫn đỏ từng đường tơ máu, không biết lấy ra sức lực ở đâu quật mạnh cả người Đường Hạ Vy xuống nền nhà.

“Tao… tao… phải… gi…ết… mày”

Sự kích động bùng nổ khiến giọng Ngọc Mai khàn xuống, không liền mạch thành một câu, âm điệu run rẩy. Vì chỉ có một tay, không thể siết cổ Đường Hạ Vy, nên Ngọc Mai dùng hai chân kẹp chặt cổ ả, gương mặt Đường Hạ Vy dần tái xanh vì thiếu khí. Đường Hạ Vy.

không ngờ sau khi Ngọc Mai thoát khỏi Thế Tội lại trở nên hung ác như vậy, động tác cũng tàn nhãn hơn nhiều.

Lúc này, một bàn tay nắm lấy bả vai Ngọc Mai, đối phương gần như là xách cô lên rồi ném ra một khoảng về phía sau, cơ thể bị đập mạnh xuống nền truyền tới cơn đau dữ dội Dương Chước Minh đỡ Đường Hạ Vy ngồi dậy, người trong lòng yếu ớt ủy mị, đôi mắt Dương Chước Minh hung ác nhìn qua Ngọc Mai đang nửa ngồi nửa nằm.

“Phát điên cái gì?”

Nghe thấy giọng nói âm u của Dương Chước Minh, Ngọc Mai chật vật đứng dậy.

Phía sau lưng cô, màn hình tivi không biết từ khi nào đã tối đen, cứ như việc Dương Chước Minh vừa khéo xuất hiện vào lúc này cũng là do một tay Đường Hạ Vy sắp đặt.

“Chước Minh, em chỉ muốn đến xem tình hình của cô ta. Còn chưa làm gì cả, không ngờ cô ta lại phát điên lên rồi định giết em”

Giọng Đường Hạ Vy muốn bao nhiêu yếu Chước Minh nghe không lọt tai, thứ duy nhất hẳn quan tâm bây giờ hình như chỉ là câu trả ời từ Ngọc Mai. Thế nhưng Ngọc Mai vẫn lặng thinh, không nói bất cứ một từ dư thừa.

Chỉ có ánh mắt nóng bỏng của Ngọc Mai xuyên thẳng vào lòng Dương Chước Minh, giống như mũi tên hung hăng cảm vào hồng †âm, như con thú hoang tràn đầy căm hận đối với người thợ săn, đôi mắt đỏ ngầu ấy khiến hắn cảm thấy khó chịu vô cùng.

Lần thứ hai cô đứng trước Dương Chước.

Minh như vậy, mang theo một luồng khí áp bức vô hình đè lên hẳn. Dương Chước Minh không sợ hãi, nhưng cũng không thấy thoải mái chút nào với một Ngọc Mai như thế, vô cùng lạ lẫm, vô cùng cuồng dã.

“Dương Chước Minh.”

Ngọc Mai gọi tên hẳn, nước mặt trên mặt bị cơn gió bên ngoài lùa vào hong khô, cô nhếch môi, đưa tay xé miếng băng gạc trắng trên mặt, hoàn toàn đem vết thương xấu xí phơi bày ra. Một đường rạch dài, khâu bảy mũi, như nét mực nguệch ngoạc mà người nghệ sĩ vô tình đánh rơi làm hủy đi một bức tranh tuyệt sắc. Những ngón tay nhỏ gầy của Ngọc Mai chạm lên vết thương, vẫn còn đau, nhưng so với nỗi đau trong lòng thì chẳng đáng là gì.

“Dương Chước Minh, anh đã hứa sẽ cứu em tôi”

Ngọc Mai đã chấp nhận trả giá và Dương Chước Minh đã hứa. Thế nhưng là Ngọc Mai đã quá tự tin vào cảm nhận của bản thân rồi, vô tình như Dương Chước Minh, lạnh lẽo như: Dương Chước Minh, sao có thể ra tay cứu một đứa trẻ chẳng đem lại giá nào cho hẳn.

“Dương Chước Minh. Hóa ra lời hứa của anh lại rẻ mạt như vậy.”

Chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, Ngọc Mai đã gọi không biết bao nhiêu lần “Dương Chước Minh”, từ khi nào mà Ngọc Mai không còn gọi hắn là Dương ca nữa, từ khi nào mà trong đôi mắt đen láy kia lại giống như chứa cả một phế tích hoang tàn.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT