Chương 22 Cô chạy không thoá
t Mãi đến khi Ngọc Mai được đưa lên xe ô tô, cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Với bộ dạng hiện tại của Ngọc Mai, người khác nhìn một cái còn ngại phiền, thế mà chị hai Mộc Tử Lan của hắc đạo lại sẵn sàng mua cô?
Xe dừng trước khu chung cư, ra đón Ngọc Mai là một người phụ nữ trung niên khoảng ngoài năm mươi, gương mặt phúc hậu, bà vươn tay muốn giúp Ngọc Mai đỡ lấy cậu bé trên lưng cô, nhưng Ngọc Mai theo phản xạ lùi về phía sau hai bước, ánh mắt chuyển lạnh “Đừng động vào em tôi”
Người phụ nữ trung niên hơi kinh ngạc với thái độ phòng thủ của cô, nhưng cũng rất lịch sự thu tay, giọng nói điềm đạm: “Tiểu thư, xin hãy đi theo dì”
Ngọc Mai được người phụ nữ dẫn lên trên, tầng 8 số nhà 801, căn nhà có diện tích không lớn không nhỏ, vừa đủ một phòng khách, một phòng bếp, hai phòng ngủ. Nhà tắm và nhà vệ sinh thiết kế trong phòng ngủ.
Nội thất cái gì nên có thì đều có, không thừa không thiếu, được bày trí gọn gàng trang nhã, gam màu xanh ngọc đan xen với trắng khiến không gian trở nên có sức sống hơn.
“Dì là dì Trương, phụ trách dọn dẹp nấu nướng và chăm sóc cho tiểu thư”
Người phụ nữ trung niên giới thiệu, Ngọc.
Mai vẫn duy trì trạng thái xa cách như cũ.
Đồng hồ treo tường rung lên hồi chuông, 2h sáng. Căn phòng không bật đèn, nương theo ánh trăng sáng bên ngoài, gió làm rèm.
cửa bay bay.
Ánh trăng bên ngoài rất sáng, vầng trăng tròn vành vạnh như cái đĩa ngọc, lung linh mê người. Ngọc mai mười bảy tuổi, vào một đêm trăng như thế đã bị đẩy vào cơn ác mộng tối tăm nhất trên đời, cứ như vậy kéo dài tới tận giờ.
Cô đã thực sự thoát khỏi Dương Chước.
Minh rồi đúng không? Hay tất cả vẫn chỉ là ảo mộng của riêng cô mà thôi.
Đặt Nguyên Lâm lên giường, còn Ngọc Mai thất thần ngồi bên cạnh. Cứ ngồi quên cả thời gian như thế, cuối cùng cô mệt mỏi ngủ gục bên cạnh giường lúc nào không hay.
Qua ngày thứ hai, dì Trương dẫn tới nữ bác sĩ, Nguyên Lâm vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
“Em trai tôi tại sao lại như vậy”
“Có lẽ do chịu quá nhiều đả kích, dẫn đến việc các hệ thần kinh tự phong tỏa khả năng tiếp nhận thế giới bên ngoài, vì vậy hiện tại cậu bé rơi vào mê man.”
“Vậy..vậy có cách nào đánh thức em ấy không?”
“Cách thì có, nhưng việc này thực sự rất nguy hiểm, có thể dẫn đến thiểu năng, cũng có thể mất mạng. Không bằng cố gảng để em ấy từ từ tỉnh lại”
Vị bác sĩ kia nói xong, có lẽ dường như đoán được sự lựa chọn của Ngọc Mai, bắt đầu cho người lấy ven, cảm ống truyền dịch vào tay của Nguyên Lâm. Thiết bị theo dõi nhịp tim và huyết áp cũng được lắp đặt bên cạnh.
Một tháng yên bình trôi đi, dưới sự chăm sóc của dì Trương và cả sự hỗ trợ của nữ bác sĩ kia, sức khỏe Ngọc Mai hồi phục không tệ.
‘Vết thương trên mặt cũng đã đóng vẩy cứng, vị nữ bác sĩ hôm nọ thường xuyên lui tới kiểm tra tình trạng sức khỏe cho cô và cả em trai.
“Cảm ơn chị”
Ngọc Mai cảm kích nói, vị bác sĩ trẻ chỉ cười, thu dọn số dụng cụ vào hộp y tế.
“Lần sau chú ý một chút, gương mặt xinh đẹp như vậy không nên xuất hiện bất kỳ vết xước nào”
Ngọc Mai cúi đầu, trong lòng lại vô thức nhớ tới Dương Chước Minh, lồng ngực đau nhói, còn đau hơn cả vết thương trên mặt. Cô sẽ buông bỏ người đàn ông ấy, lần này nhất định sẽ buông được.
“Chú ý không gãi vào vết thương, không ăn hải sản”
Dù sao sau này cũng còn gặp nhau, Nguyên Lâm vẫn cần nhờ vị bác sĩ này tới kiểm tra theo lịch hàng tuần, nên trước khi đối phương rời đi, Ngọc Mai vội vàng hỏi tên cô ấy.
“Tương Kiều Du”
Tương Kiều Du…cái tên nghe có chút quen thuộc. Tương Kiều…Ngọc Mai hơi sững người, hình ảnh một người phụ nữ đanh đá độc miệng lướt qua trong tiềm thức, người vẫn luôn muốn gây sự với cô, chửi mắng cô ngực bự không não, nhưng lại cũng là người bạn duy nhất của cô: Tương Kiều Nhi.
Lúc Ngọc Mai định thần lại thì phát hiện vị bác sĩ đã rời khỏi phòng, vẫn chưa kịp hỏi cô ấy và Tương Kiều Nhi có quan hệ gì Ngọc Mai muốn gặp lại Mộc Tử Lan lần nữa, nhưng lại không có cách nào để liên hệ được với người phụ nữ ấy, vì vậy đành yên lặng chờ.
Mười ngày lại trôi qua, chẳng ngờ người Ngọc Mai muốn gặp thì không gặp được, người không muốn gặp lại hiên ngang xuất hiện ở trong phòng.
Lúc Ngọc Mai vào phòng của Nguyên Lâm kiểm tra lần cuối trước khi đi ngủ thì giật mình nhìn thấy Dương Chước Minh đang ngồi cạnh giường. Cổ họng như bị tắc, sững sờ mãi mới thốt ra được một tiếng nửa tin nửa ngờ: “Dương ca…?”
Một tiếng gọi theo phản xạ này khiến Ngọc Mai tự thấy sai lầm, Dương Chước Minh quay đầu nhìn cô.
Đôi mắt Ngọc Mai chuyển lạnh, như thể sợ Dương Chước Minh sẽ làm hại tới Nguyên Lâm.
“Dương Chước Minh, tránh xa em trai tôi”
Dương Chước Minh hơi nhíu lông mày, sắc mặt hiện rõ vẻ không hài lòng, vừa mới giây trước còn gọi hẳn là Dương ca, một giây sau đã cả gan gọi ba chữ Dương Chước Minh. Người phụ nữ này càng ngày càng hung hăng.
Ngọc Mai nhìn thần sắc của Dương Chước Minh, trong lòng vô thức phát run. Cái bóng của Dương Chước Minh quá lớn, hiên ngang ngự trị, kiên cường bám rễ vào tâm trí Ngọc Mai, khiến cô không có cách nào né tránh hắn.
Tưởng như đã phản kháng ác liệt, nhưng đối với Dương Chước Minh chẳng khác nào diễn trò mèo. Có lẽ cả đời này đã định như thế, định Ngọc Mai không thể thoát khỏi ràng buộc với Dương Chước Minh.
Không thấy Dương Chước Minh trả lời, Ngọc Mai lại lấy dũng khí nói tiếp: “Tôi đã không còn là người của anh nữa, Dương Chước Minh. Anh còn muốn cái gì?”
Bóng dáng cao lớn như bức tượng thần kia phút chốc đã áp sát Ngọc Mai, hẳn dồn cô về phía sau. Lưng Ngọc Mai áp lên cánh cửa gỗ, cằm cô bị Dương Chước Minh siết lấy, mắt hẳn lóe lên tia cuồng ngạo sắc bén: “Mai, em thử nhắc lại một lần nữa”
Ngọc Mai gan to hơn trời, trừng đôi mắt hạnh nhìn Dương Chước Minh.
“Tôi…không còn… là…người của anh”
Vì cằm bị Dương Chước Minh khống chế, nên Ngọc Mai giao tiếp khó khăn, một câu ngấp ngứng một lúc mới nói hết. Dương.
Chước Minh cười lạnh, như diêm la từ địa ngục Hành động tiếp theo của Dương Chước Minh là điều mà cả cô và chính hẳn đều không ngờ tới. Dương Chước Minh cúi đầu hôn Ngọc Mai. Dương Chước Minh hôn cô, hẳn thực hiện nó như một điều tự nhiên, thuận theo khao khát trong lòng mà không suy tính trước sau, cứ như vậy cúi đầu hôn Ngọc Mai, chính Dương Chước Minh cũng cảm thấy hắn thật là điên rồi.
Ngọc Mai chống tay ở trước ngực Dương Chước Minh, dùng lực đẩy hắn, nhưng sau đó hai tay cô bị hắn bắt được. Một tay Dương Chước Minh đã khóa trọn được hai bàn tay của Ngọc Mai vào nhau, tay còn lại gia tăng lực siết cảm của cô, ép cô tiếp nhận nụ hôn của hắn.
Môi lưỡi dây dưa, hôn đến trẫn trọc, Ngọc Mai không kháng cự được Dương Chước Minh, trong lòng lẫn lộn ngũ vị.
Thời khắc nụ hôn kia vừa dứt, giọng nói của Dương Chước Minh khàn khàn bên tai cô, hơi thở cũng nóng hơn bình thường.
“Mai, tôi từng nói cả đời này em chỉ được phép phục tùng một mình tôi. Em quên rồi?”
Ngọc Mai không đẩy Dương Chước Minh ra nữa, nhưng cô ngước mắt nhìn hẳn chống đối, nụ cười trên môi hoang dã bất kham.
“Dương Chước Minh, hóa ra tình yêu sâu đậm của anh với Đường Hạ Vy cũng rẻ mạt thế thôi à?2”
Ngọc Mai đưa tay quẹt qua môi, nhíu mày ghét bỏ, tiếp tục bổ sung: “Ham muốn tôi rồi? Ham muốn tôi thì đá ả đi, để tôi hầu hạ anh thì thế nào?”
Dương Chước Minh rõ ràng thoáng qua kinh ngạc, có lẽ hẳn không tin người trước mặt là Ngọc Mai. Sự dung tục tầm thường phủ lên trong đôi mắt hạnh xinh đẹp ấy, nhìn hẳn chăm chăm.
“Em biết tôi không phải có ý này”
“0”
Ngọc Mai cảm thán, nghiêng đầu, nụ cười chưa hề tắt, ngược lại còn cười ngang nhiên hơn.
“Không có ý muốn tôi làm phụ nữ của anh hả? Vậy muốn gì? Vật nuôi? Đồ chơi?
Tình nhân bí mật?”
Lần đầu tiên vẻ áp bức của Dương Chước Minh cũng không làm gì được Ngọc Mai, cô giống như con công kiêu ngạo, cũng giống như con nhím toàn thân đầy gai, hung hăng vô đối, mỗi câu chữ mang theo sự châm biếm nồng đậm.
Ngọc Mai nhân lúc Dương Chước Minh không tập trung, lách khỏi vòng giam của hắn.
“Dương Chước Minh, không biết tại sao anh lại tới được chỗ này và tới với mục đích gì. Nhưng anh nên từ bỏ đi thì hơn. Tôi đã không còn là mèo nhỏ của anh, sống chết của tôi cũng sẽ không nằm trong tay anh”
Dương Chước Minh cao giọng: “Em vẫn tưởng em chạy thoát được tôi?”
Ngọc Mai quay đầu nhìn Dương Chước Minh, vô cớ bất an: “Ý anh là gì?”
Dương Chước Minh nhìn thấu sự lo lắng của Ngọc Mai khi hỏi câu này, hắn càng kiêu ngạo hơn, một câu nói liền đập gấy sự hờ hững của Ngọc Mai từ nấy đến giờ: “Đưa em đến nơi này cũng do tôi an bài”
Ngọc Mai phút chốc sững người, nhưng rất nhanh khôi phục lại như cũ, vẻ bình tĩnh khác với dự đoán của Dương Chước Minh.
“Dương Chước Minh”
Gọi hẳn một tiếng, Ngọc Mai cúi đầu cười, âm thanh giòn tan nhưng nghe không ra chút vui vẻ nào, thậm chí có phần điên loạn trống rỗng.
“Anh đúng là khốn thật đấy”
Dương Chước Minh không nổi giận với cô, mặc dù trong lòng hẳn rất muốn làm thế.
Hắn trút giật lên cánh cửa phòng, đạp một cái kêu âm, bỏ ra bên ngoài.
Mấy ngày trôi qua kể từ đêm Ngọc Mai gặp Dương Chước Minh, cô sống rất an phận, việc duy nhất toàn tâm toàn ý làm chính là chăm sóc cho em trai Nguyên Lâm, khi thì Ngọc Mai kể chuyện cổ tích cho em, khi thì hát cho em nghe.
Ngọc Mai làm ướt khăn, lau mặt giúp Nguyên Lâm, động tác của cô rất nhẹ nhàng.
“Lâm, em sớm tỉnh dậy có được không?
Tỉnh dậy chị hai nấu cho em món ngon, đưa em đi chơi, sẽ không bao giờ để em phải chịu thiệt thòi, bị bắt nạt nữa”
Ngọc Mai ngồi nói chuyện phiếm với Nguyên Lâm, gọi là nói chuyện nhưng thật ra chỉ mình cô độc thoại. Ngẩng nhìn đồng hồ đã hơn mười hai giờ đêm, Ngọc Mai chỉnh đèn ngủ trong phòng xuống mức thấp, ánh sáng màu vàng tỏa ra nhạt nhàn, cô đóng cửa ra ngoài Tại phòng VIP của Độc Chiếm, Mộc Tử Lan ngồi trầm mặc, một tay cầm mấy lá bài, tay còn lại kẹp điếu thuốc đang cháy dở, mùi thuốc lá quẩn quanh. Được dở chừng, Mộc Tử Lan chán nản quăng mấy lá bài xuống mặt bàn, nhàn nhạt phun ra mấy chữ: “Không có tâm trạng”
Ba người xung quanh cũng hạ bài, thiếu niên đứng phía sau rót thêm rượu vào ly cho Mộc Tử Lan Ai cũng biết mấy ngày nay tâm trạng chị hai còn tệ hơn mưa giông, nguyên nhân cũng chỉ vì bị Dương Chước Minh tính kế. Häc đạo.
chính là như thế này, đồ về tay ai thành của người đấy, có bản lĩnh thì cướp, có năng lực thì mua. Mộc Tử Lan tính đi tính lại, cũng không tính ra còn bỏ sót Dương Chước Minh.
Ngọc Mai là thuộc hạ mà Dương Chước Minh đã bồi dưỡng ba năm, mà Dương Chước Minh là kiểu người như thế nào chứ?
Đã là đồ của hắn, dù quăng cho chó ăn cũng sẽ không để rơi vào tay người khác.
Mộc Tử Lan ôm bụng phiền não, đã làm tới bước đấy rồi mà lại sơ suất để Dương Chước Minh cướp người, đúng là điên mất.
Mấy ngón tay gõ trên mặt bàn, Mộc Tử Lan vừa đứng dậy, thiếu niên đã khoác áo lên giúp cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!