Chương 25 Hang động mùa xuân
Mặc lại quần áo, lúc này Dương Chước Minh và Ngọc Mai đứng trước con đường ngọc thạch màu xanh.
Dương Chước Minh lấy trong túi quần một con dao bấm nhỏ, lưỡi dao sắc bén, hẳn cầm tay Ngọc Mai, lời nói hiếm khi biểu đạt rõ sự quan tâm đến thế.
“Chịu đau một chút”
Dương Chước Minh dứt lời, lưỡi dao đã in xuống, một đường rạch ngang lòng bàn tay của Ngọc Mai, sau đó Dương Chước Minh cũng tự rạch lòng bàn tay mình, hai bàn tay nằm chặt.
Chân bọn họ đã bước được một bước lên mặt thạch xanh biếc, máu từ tay nhỏ xuống, không gian xung quanh như bị nhấn chìm vào câm lặng, trái tim Ngọc Mai đập bang bang trong lồng ngực, căng thẳng không dám thở mạnh.
Những con thú lim dim mở mắt, lười biếng nhìn hai người bọn họ, nhưng dường như có vẻ không muốn tấn công, bộ dáng cũng bớt vài phần hung ác.
Máu lách tách chảy từ trên tay xuống nền, Ngọc Mai chậm rì đi bên cạnh Dương Chước Minh.
Ngọc Mai cứ nghĩ con đường này sẽ dẫn ra ngoài, nhưng không ngờ nó lại dẫn vào một hang động, trong hang nhiệt độ không khí xuống thấp hơn, cảm giác hơi lạnh. Vì bị mất máu, Ngọc Mai kiệt sức thở dốc, Dương.
Chước Minh khỏe hơn cô, hắn sơ cứu vết thương trên tay hai người, rồi lấy hai chiếc đèn pin từ trong ba lô đang đeo, ánh đèn lướt qua dội vào bờ tường đá một luồng sáng, mặt đá lóng lánh như được phủ kim tuyến, nhìn rất bắt mắt. Dương Chước Minh soi khäp nơi một lúc, xác định được hang động này như một cái bát úp ngược, một chiếc cột đá to lớn uy vũ, nối từ định động tới nền đất. Nước từ trên đỉnh chảy theo thân cột, tạo thành một vùng nước đọng trong vắt dưới nền.
Ngọc Mai quay sang hỏi Dương Chước minh: “Dương Chước Minh, chúng ta phải đi tiếp thế nào?”
Dương Chước Minh đã biết về con đường nhân duyên, chắc cũng sẽ biết nơi này. Khác với suy đoán của cô, Dương Chước Minh lắc đầu.
“Không giống”
Ngọc Mai khó hiểu: “Cái gì không giống?”
“So với trước đây không giống”
Ngọc Mai kinh ngạc nhìn Dương Chước Minh.
“Anh từng tới Địa Thành rồi à?”
“ừ”
Dương Chước Minh cũng không phủ nhận, nhưng hẳn chưa từng đi qua nơi này, không lẽ lối vào Địa Thành mỗi năm đều được đổi thành một kiểu khác?
“Ở đây có chữ”
Dương Chước Minh soi lên trên phiến đá lớn bên cạnh cây cột , khác với bờ tường xung quanh, phiến đá không phát sáng lấp lánh dưới ánh đèn, ngược lại có màu xám ngắt, trên mặt đá khắc những ký tự lạ lẫm.
Dương Chước Minh quay lại nói với Ngọc Mai đang cách xa hắn mấy bước ở phía sau, Ngọc Mai vội vàng đi lên chỗ hẳn.
“Chữ Địa Thành cổ”
“Em hiểu không?”
Ngọc Mai lắc đầu: “Không chắc nữa”
Chữ Địa Thành hiện đại vốn đã là một ngôn ngữ rất khó hiểu, đừng nói tới chữ Địa Thành cổ. Dương Chước Minh tuy biết nói tiếng Địa Thành nhưng hẳn lại không biết viết, chứ đừng nói đến việc giải nghĩa ký tự cổ phức tạp kia.
Đèn pin trên tay Dương Chước Minh soi lên trên một chút, bên trên còn có hình vẽ, nhưng cũng không phải loại hình vẽ nhìn là hiểu, mà trông rối rằm vô cùng.
“Có lẽ cần chút thời gian để giải nghĩa”
Về cơ bản thì chữ Địa Thành cổ so với Địa Thành hiện đại cũng không khác biệt đến mức không thể hình dung, nhưng Ngọc Mai vẫn cần thời gian.
Dương Chước Minh gật đầu,hản ngồi trên phiến đá dựng đứng chiếc đèn pin lên, thật may vì đây là một cái hang động nhỏ, đỉnh động cũng không quá cao, nên đèn pin có thể rọi tới, rồi phản ngược lại để ánh sáng.
tỏa đều khắp không gian, tuy hơi mờ nhạt, nhưng cũng miễn cưỡng nhìn thấy.
Ngọc Mai ngồi cạnh xuống vị trí Dương Chước Minh đang ngồi, lấy giấy và bút ra.
“Em mang cả nhà theo đấy hả?”
Dương Chước Minh hỏi một câu,nhìn dáng vẻ chuyên tâm của Ngọc Mai mà hơi thất thần. Không biết qua bao lâu, bụng cồn cào đói, Ngọc Mai nhìn qua Dương Chước.
Minh, thấy hẳn cũng đang nhìn cô.
“Sao thế?”
Ngọc Mai nghiêng đầu hỏi, Dương Chước Minh lúc này mới giật mình nhận ra bản thân đã yên lặng quan sát Ngọc Mai nãy giờ, quay đầu húng hăng ho khan. Ngọc Mai không để ý tới hẳn, lấy đồ ăn trong ba lô ra, bày trên phiến đá. Bọn họ mỗi người ăn một thanh lương khô, uống đầy một bụng nước.
Lần này đồ mang theo cũng chỉ có lương khô với nước khoáng, hi vọng cầm cự được cho tới khi vào được Địa Thành.
Được một lúc, Ngọc Mai dụi dụi mắt, không hiểu vì sao tầm nhìn càng nhìn càng tối đi, trước khi ngất lịm vấn còn mơ hồ nghe thấy Dương Chước Minh gọi cô.
Cơ thể Ngọc Mai nóng bừng, Dương Chước Minh lo lắng sờ trán cô, Ngọc Mai phát sốt rồi, dáng vẻ mê man, gọi thế nào.
cũng không có phản ứng. Lần đầu tiên Dương Chước Minh luống cuống, hắn chưa từng chăm sóc người ốm, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Có lẽ nên đắp khăn ướt nhỉ, bước đầu tiên thường như thế. Nghĩ là làm, Dương Chước Minh đổ chai nước khoáng làm ướt khăn, đắp lên trán Ngọc Mai. Hắn để Ngọc Mai gối đầu lên đùi mình, còn mình thì lưng vào cây cột đá ở phía sau, suốt cả một đêm không dám chợp mắt, đến khi cơn sốt của Ngọc Mai hạ bớt, Dương Chước Minh mới thả lỏng tâm trạng.
“Dương Chước Minh…”
Ngọc Mai lay nhẹ người Dương Chước Minh, tay cô còn cầm chiếc khăn vừa mới trượt xuống từ trán lúc cô ngồi bật dậy.
Dương Chước Minh đưa tay bóp trán, vẻ mặt mệt mỏi trông thấy.
“Ừm”
“Tại sao không năm xuống ngủ?”
Người này thế mà lại để cô gối đầu lên chân hắn ngủ suốt một đêm, Dương Chước Minh không đáp lời Ngọc Mai, kéo cô đến gần mình, tay đặt sau ót Ngọc Mai, cúi đầu áp trán hắn vào trán cô.
“Em hạ sốt rồi”
Dương Chước Minh yên tâm thở phào một hơi, sau đó buông Ngọc Mai ra, lại nhắm mắt muốn tiếp tục ngủ, Ngọc Mai xếp mấy chiếc quần áo chồng lên nhau, khẽ kéo Dương Chước Minh.
“Dương Chước Minh, anh nằm xuống nghỉ chút đi”
Dương Chước Minh không trả lời, nhưng cũng thuận theo ý cô ngả mình nằm xuống, ối đầu lên chồng quần áo Ngọc Mai vừa mới xếp. Ngọc Mai nhìn sắc mặt của Dương Chước Minh, tự dưng thấy thương thương, không ngờ Dương Chước Minh tà ác ngang ngược này cũng biết quan tâm người khác như vậy.
Ngọc Mai dùng nước khoáng trong chai súc miệng, buộc lại mái tóc lòa xòa lên cao, cúi đầu tiếp tục giải mã chữ trên giấy.
Giải đến đâu, sắc mặt trắng xanh đến đấy, Ngọc Mai quăng bút, ảo não day trán, không cần giải tiếp nữa, cô đoán đại khái được nội dung rồi. Vì ban đầu Ngọc Mai chọn mối liên kết giữa cô và Dương Chước Minh là tình nhân, hơn nữa còn bước qua cái con đường nhân duyên kia, vì vậy tiếp theo sẽ phải trải qua các thử thách để chứng minh sự liên kết bền chặt giữa hai người. Mà thử thách đầu tiên chính là.
Má nó, hang động này còn có một cái tên thật hợp với mục đích được hình thành “Hang Động Mùa Xuân”, đúng là muốn giết người mà. Tổ tiên người Địa Thành ngày xưa tạo ra nơi này cũng có chút…hèm…thật là khó nói.
Dương Chước Minh ngủ được một giấc đủ thì tự tỉnh, Ngọc Mai còn đang rầu rí không biết nên mở lời với Dương Chước Minh như thế nào. Cây đèn đã hết pin tắt ngấm, Ngọc Mai chống một cây đèn khác thay cho cây đèn hết pin, vừa lúc bắt gặp Dương Chước Minh nhìn cô chăm chăm.
“Anh tỉnh rồi?”
“Vừa mới”
Dương Chước Minh thấy Ngọc Mai hơi lạ, cô vừa mới tránh ánh mắt hẳn phải không?
Ngọc Mai lấy chai nước bên cạnh, ngửa cổ uống.
“Em giải nghĩa xong chưa?”
Khụ…khụ.
Ngọc Mai bị sặc nước, che miệng ho liền mấy hơi, không còn nghỉ ngờ gì nữa, Dương Chước Minh nheo nheo đôi mắt dò xét, Ngọc.
Mai chắc chắn đang có điều giấu hắn.
“Chúng ta…cái đó…”
Ngọc Mai ngập ngừng, lại uống thêm một ngụm nước to, cổ họng khô khốc, mấy lời kia làm thế nào cũng không nói ra được.
Dương Chước Minh là người thế nào, hẳn có thể chịu được loại thiệt thòi này hay sao.
Dương Chước Minh vươn tay năm lấy căm Ngọc Mai, ép cô xoay đầu đối diện với hãn.
“Còn muốn giấu?”
Không còn cách nào khác, Ngọc Mai hạ quyết tâm, cuối cùng nói cho Dương Chước Minh biết suy nghĩ của cô.
Trên kí tự cổ kia ghi rất rõ ràng, nước chảy theo cột đá có tên là nước Thủy Vọng Loại nước này có công hiệu tương đương với chất kích thích, làm nổi lên khát vọng nguyên thủy của con người. Dương Chước Minh phải uống nước ấy, nhưng hẳn lại không được chạm vào cô. Trải qua một đêm khổ sở như thế, bọn họ sẽ vượt qua.
Gọi đây là thử thách kìm chế bản thân cũng sai. Địa Thành tôn thờ chế độ một vợ một chồng, cả đời chung thủy, có lẽ thử thách này sinh ra là nhờ thế. Người không kiềm chế được bản thân là người rất dễ phản bội.
Dương Chước Minh ngẩn người trầm tư.
“Cái này chỉ là suy đoán của tôi, phía trước có thể còn rất nhiều nguy hiểm khác, cốt yếu là muốn thử thách xem chúng ta liệu có phải là…”
Mấy chữ cuối vẫn không nói ra được, Ngọc Mai nuốt ngược trở lại. Trong ánh đèn mờ mờ, Dương Chước Minh cong môi cười.
“Lại đây.”
Ngọc Mai nghe lời Dương Chước Minh, xích về phía hẳn một chút.
“Gần nữa.”
Lại xích thêm một chút.
“Nếu tôi không được thì sao?”
Ngọc Mai không hiểu lời hắn, chớp mắt hỏi.
“Không được gì cơ?”
“Nếu tôi không kìm chế được bản thân thì sao?”
Ngọc Mai cúi đầu, Dương Chước Minh không bắt được biểu cảm trong đôi mắt đen nhánh ấy.
*Tôi…cũng không rõ nữa”
Nếu Dương Chước Minh không kìm chế được, Ngọc Mai tạm thời cũng không nghĩ ra được phương án khác.
Cuối cùng Dương Chước Minh quyết định nhanh chóng, chụm tay vốc một ít nước Thủy Vọng kia uống vào.
“Cách xa tôi một chút”
Dương Chước Minh hạ thấp giọng cảnh báo, bình thường hản là người có khả năng tiết chế cao đối với phụ nữ, nhưng trường hợp hôm nay thì khác, đặc biệt đối phương lại là…
*ừ”
Không cần Dương Chước Minh phải nhắc, Ngọc Mai để hắn năm một mình trên phiến đá, còn cô thì lùi mãi tận một góc xa.
Chưa qua bao lâu thì nhiệt độ cơ thể đã bắt đầu tăng lên, Dương Chước Minh thật nóng, mồ hôi bắt đầu chảy ra trên mặt, trên cả người, làm ướt áo hẳn. Toàn thân như có trăm ngàn con kiến nhỏ râm ran bò tới bò lui.
Dương Chước Minh nghiến răng đến nỗi mấy đường gân xanh nổi rõ.
“Dương…Dương Chước Minh, anh có sao không?
Giọng Ngọc Mai nhỏ xíu như muỗi kêu, lo lắng hỏi Dương Chước Minh.
“Em… im miệng”
Dương Chước Minh hạ giọng phun một câu. Đáng chết! Lời nói của Ngọc Mai vừa nhỏ vừa mềm, rơi vào tai Dương Chước Minh lúc này chẳng khác nào như đổ thêm dầu vào lửa.
Ngọc Mai bất an, nhưng không dám nói thêm gì nữa, rụt người lại. Được một lúc không thấy Dương Chước Minh có động tĩnh gì, Ngọc Mai bồn chồn không yên.
“Hay là tôi..tôi giúp anh phân tán tư tưởng nhé?”
Dè dặt nói một câu, Ngọc Mai lại bổ sung thêm “Chúng ta…nói chuyện được không?”
Qua thật lâu không gian vẫn im lặng, Ngọc Mai nghĩ không phải hắn hôn mê luôn rồi đấy chứ?