Chương 27 Ngục tối tình yêu
“Đây là gì vậy?”
Dương Chước Minh đi theo phía sau Ngọc Mai, sau khi cả hai người cùng lấy lại được ý thức, đám đom đóm lại lần nữa dập dờn vây quanh, Ngọc Mai kéo Dương Chước Minh đi theo hướng bay của bọn chúng, cuối cùng đi tới hành lang này, ngọn đèn trên tường được thiết kế cao hơn đầu cô, rất nhỏ chỉ vừa vặn soi rõ hình vẽ ngay bên dưới nó.
Cách ngọn đèn khoảng một mét về bên dưới có một phiến đá hình vuông và một cái chày gỗ dài nửa mét, đầu chày to tròn. Thấy Ngọc Mai yên lặng, Dương Chước Minh hỏi cô.
“Em nghĩ ra gì rồi?”
Nhìn qua thì đây giống một hành lang bình thường, vốn không có gì nguy hiểm, nhưng cả hai người bọn họ đều biết mọi chuyện chắc chắn không đơn giản như thế.
Cái gì càng có vẻ bình thường sẽ càng giấu diếm nhiều thứ cổ quái.
Ngọc Mai ngập ngừng: “Nếu như theo hình vẽ là đúng thì…”
“Thì sao?”
Ngọc Mai cầm cái chày gỗ ở trên phiến đá lên đưa cho Dương Chước Minh.
“Anh cầm cái chày này đập tôi một cái”
Dương Chước Minh nhăn mặt: “Em đùa đấy à”
Ngọc Mai lắc đầu: “Nhìn tôi có giống thế không?”
“Tôi sẽ không đánh em”
Ngọc Mai khinh thường chê hẳn: “Cũng đâu phải lần đầu tôi bị thương, tự dưng tỏ ra quan tâm thế làm gì?”
Lời này của Ngọc Mai nghe cũng thật hung hăng. Nhưng Dương Chước Minh không cho là đúng, nghiêm túc trả lời: “Nhưng sự thật là tôi chưa từng làm em bị thương”
Dương Chước Minh có thể bỏ mặc Ngọc Mai, có thể áp bức cô, lúc huấn luyện sẽ ra tay rất ác, nhưng đúng là hắn chẳng bao giờ vô dưng vô cớ lại đánh đập hay hành hạ cô.
Điều này là sự thật, kể cả lần hắn tàn ác nói Ngọc Mai tự rạch một đường trên mặt mình, cũng là cô do tình nguyện trao đổi, không thể nói hắn đơn phương. Ngọc Mai không cãi với hắn, ngồi xổm xuống đặt tay mình lên phiến đá.
“Dương Chước Minh, đâm lao phải theo lao. Anh còn chần chừ nữa thì hai chúng ta đồng quy vu tận”
Dương Chước Minh im lặng đấu tranh, cuối cùng hẳn cầm bàn tay bị thương còn chưa kịp băng bó của Ngọc Mai. Giọng hắn bớt đi mấy phần lạnh lùng, âm điệu từ tính.
“Chịu đau”
“Được”
Cái chày gỗ trên tay Dương Chước Minh gõ nhẹ xuống, Ngọc Mai tức giận trừng mắt với hắn.
“Anh đập không khí đấy à? Dương ca, anh có đáng mặt lão đại häc bang không đấy”
Dương Chước Minh bất đắc dĩ, thật sự không thể ra tay với cô được mà. Ngọc Mai nhắm mắt, hít một hơi sâu, cười giễu cợt.
“Yên tâm, so với bị bẻ gấy tay thì nỗi đau này chưa là gì đâu”
Phải cảm ơn Đường Hạ Vy đã cho cô nếm đủ đau đớn, nếu là Ngọc Mai của trước kia chắc sẽ thấy sợ hãi. Dương Chước Minh nghe lời nói của Ngọc Mai, đôi mắt hắn tối lại, thoáng lóe lên một tia phức tạp rồi nhanh chóng tan biến. Lần này chày gỗ đập mạnh, dù đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng Ngọc Mai vẫn đau đến tái mặt, ứa nước mắt. Không biết có phải nghe nhầm không, Ngọc Mai còn nghe ra tiếng rắc rắc như vỡ xương.
Tay Dương Chước Minh vô thức run lên lạnh ngắt, hẳn buông cái chày gỗ ra, định cầm tay Ngọc Mai lên.
Ngọc Mai yếu giọng nói: “Đừng”
Chưa để Dương Chước Minh lên tiếng, cô nói thêm: “Đợi một chút. Đau quá”
Chật vật một lúc mới nhấc được tay lên, sưng vù đến thảm, cơn đau dần dần truyền đến tận cổ tay khiến Ngọc Mai toát mồ hôi.
Trên tay vốn dĩ còn có vết thương, lúc này ứa máu ra, nhìn lem nhem đáng sợ.
Nhưng xung quanh vẫn chẳng có động tĩnh gì, không lẽ bọn họ làm sai rồi?
“Có khi nào…đập…đập chưa đủ mạnh.
Hay chúng ta thị Ngọc Mai muốn nói hay bọn họ thử đập lại một lần xem sao, nhưng khi phát hiện ánh mắt tràn đầy giận dữ của Dương Chước Minh thì nuốt ngược câu chữ trở lại. Dương Chước Minh nhìn đến cái tay đau của Ngọc Mai.
Còn dám nói đập thêm một lần, hắn sẽ cắt lưỡi cô. Ngọc Mai nhích ra một chút, sợ chọc vào vị diêm vương này.
“Em đứng dịch ra một chút”
Dương Chước Minh nhìn vào hình vẽ bên dưới ánh đèn vàng, cảm thấy bọn họ thực hiện không sai chút nào, nhưng không biết tại sao lại không có hiệu quả. Dương Chước Minh tập trung suy nghĩ, Ngọc Mai không dám làm phiền hắn.
Cô lục lọi trong ba lô ít bông băng, sơ cứu vết thương, nhưng gặp không ít khó khăn, băng bó loạn lên, quấn thành một cục xấu chết. Dương Chước Minh ngồi xuống cạnh bên cạnh cô. Sau khi vật lộn ở đầm hoa, bọn hoa đều đã thấm mệt.
Dương Chước Minh nhìn cái tay bị quấn thành chân giò của Ngọc Mai, tức giận ban nãy cũng tan sạch, vừa tháo ra giúp cô xử lí lại vết thương, vừa chê cô ngốc. Ngọc Mai cắn một thanh lương khô, đưa đến miệng Dương Chước Minh, hắn cũng không từ chối mà cần một miếng, hai tay vẫn chăm chú bôi thuốc giúp cô.
Từ góc độ này, Ngọc Mai nhìn thấy sống mũi thẳng của Dương Chước Minh, cùng với hai hàng lông mi đen dày cụp xuống, có chút bắt mắt.
Dương Chước Minh băng bó giúp cô xong, ngẩng lên phát hiện khóe mắt Ngọc.
Mai đã ướt nước, mông lung như bị phủ sương, hắn thoáng ngẩn người, sau đó cao giọng: “Ai cho em khóc?”
Dương Chước Minh không thích Ngọc Mai khóc, hắn ghét nhất là kiểu người yếu đuối. Ngọc Mai quệt nước mắt, cũng hơi sửng sốt, hình như cô thậm chí còn không biết mình đang khóc. Ngọc Mai ném cho Dương Chước Minh thanh lương khô, hẳn chuẩn xác đón lấy, sau khi trở về Đế Đô, việc đầu tiên Dương Chước Minh muốn làm là khiến mấy công tỉ sản xuất lương khô phá sản hết, loại thức ăn tệ hại gì đây không biết.
Ngọc Mai thành thực nói: “Không phải đau “Không đau mà khóc?”
Ngọc Mai hít một ngụm khí lạnh, không đáp nữa. Có lẽ là do cảm động, phụ nữ thật kỳ lạ, khi thành thật yêu thích một người, thì chỉ cần người ấy đối xử với họ tốt một chút, họ đã lập tức đem những tổn thương trước kia vứt ra sau đầu. Ngọc Mai trong lúc này e rằng chính là như thế.
Dương Chước Minh ghét bỏ cắn một miếng lương khô, dù không muốn nhưng trong tình cảnh này duy trì mạng sống mới là quan trọng nhất.
Ngọc Mai dựa người vào bờ tường phía sau, Dương Chước Minh cũng học theo cô, nương theo ánh đèn trên đỉnh đầu, đôi mắt đen nhánh của Ngọc Mai có chút bất lực ai oán.
“Lúc bị Đường Hạ Vy bẻ gấy tay, một mình ở trong nhà kho phải tự băng bó cho mình. Rất đau, cũng rất khó khăn. Tôi cảm thấy nếu sau này mỗi lần tôi bị thương đều có một người băng bó hộ. Tôi sẽ yêu người đó cả đời”
“Tình yêu của em định nghĩa đơn giản vậy à?”
Dương Chước Minh híp mắt nhìn Ngọc Mai.
Giọng nói của Ngọc Mai nhẹ tênh: “Khi anh rơi vào đường cùng, mọi thứ trên đời đều sẽ trở nên đơn giản”
“Tôi cũng không phải chưa từng rơi vào đường cùng”
Leo lên tới vị trí này, có loại đường cùng nào mà Dương Chước Minh chưa từng nếm trải. Dương Chước Minh biết Ngọc Mai nói đúng, khi rơi vào đường cùng, tiêu chuẩn ăn một món ăn, tiêu chuẩn mua một món đồ, tiêu chuẩn yêu một người, tất cả đều sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Dương Chước Minh đột nhiên nhớ đến lúc ở nhà kho, Ngọc Mai yếu đối níu lấy ống quần hắn, van xin hắn để Đường Hạ Vy thả cô đi nhưng hắn lại lạnh lùng phớt lờ.
Dương Chước Minh hỏi Ngọc Mai: “Em có hận tôi không?”
“Hỏi thừa.”
Ngọc Mai không cần suy nghĩ hai giây đã đáp luôn, còn vô cùng dứt khoát. Nhìn thấy Dương Chước Minh nhíu mày, cô thậm chí còn đặc biệt bổ sung thêm.
“Tôi hận chết anh”
“Vậy không phải em nên thanh toán người khiến em hận trước hay sao?”
“Người tôi hận quá nhiều. Nhưng người tôi yêu thì chỉ có vài người thôi. Vẫn là nên quan tâm tới số ít trước đi.”
Có lẽ do hơi mệt, Ngọc Mai dân khép chặt hai mắt, Dương Chước Minh không làm phiền cô, có điều câu nói cuối cùng của Ngọc Mai vẫn quẩn quanh tâm trí hắn mất một lúc lâu.
Khi Dương Chước Minh tỉnh dậy thấy Ngọc Mai đang nhìn chằm chằm vào hình vẽ trên tường, đôi lông mày thanh tú nhíu lại thật chặt, đau đầu vô cùng. Ngọc Mai nghĩ thế nào cũng không ra. Dương Chước Minh vừa đứng lên, bóng dáng cao lớn của hẳn đã che mất một khoảng sáng.
Dương Chước Minh đưa ba lô cho Ngọc Mai: “Chúng ta đi tiếp thôi”
Ngọc Mai không hiểu ý hắn: “Đi tiếp thế nào?”
Ngọc Mai vừa dứt lời thì thấy Dương Chước Minh ngồi xuống, đặt tay hắn lên phiến đá, tay khác cầm cái chày gỗ.
“Anh làm gì đấy?”
Câu hỏi Ngọc Mai vẫn không nhanh bằng tốc độ ra tay của Dương Chước Minh, một lực giáng xuống, tay Dương Chước Minh cũng bị thương giống như Ngọc Mai, lúc này cơn đau nhân đôi, càng thêm dữ dội.
Thời điểm Dương Chước Minh buông chày trong tay ra, một cái đèn phía trước tự động được bật sáng, khiến người ta cảm thấy vô cùng quỷ dị. Ngọc Mai còn chưa hết kinh ngạc nhìn Dương Chước Minh chăm chăm.
Tình cảnh này, nếu không phải là người có thần kinh thép, chỉ sợ đã bị dọa đến mất mật, còn nói vượt qua cái gì nữa. Ngọc Mai lắp bắp hỏi Dương Chước Minh: “Anh…sao lại thế?”
Dương Chước Minh lấy cuộn băng trắng ở trong túi quần, buộc lại vết thương trên tay để cầm máu, hắn nói với Ngọc Mai: “Ban đầu chúng ta chọn sự liên kết là nhân tình, em thử nói xem nếu là nhân tình thì làm sao lại nỡ làm đau đối phương chứ? Thà làm đau chính mình còn hơn”
Dương Chước Minh nói một câu thật dài, Ngọc Mai cuối cùng cũng sáng tỏ, hình vẽ trên tường chỉ để lừa người. Giống như Dương Chước Minh nói, thử thách này không phải để hai người đánh đập lẫn nhau, mà để mỗi người tự hi sinh chính mình. Nếu thực sự yêu và trân trọng nhau trong tình cảm, thì một người dù có nhận bao nhiêu tổn thương vẫn mong người còn lại không phải đau lòng.
Xử lí vết thương trên tay xong, Dương Chước Minh và Ngọc Mai tiến về phía trước.
khoảng hai mét, dưới ngọn đèn thứ hai, Dương Chước Minh nhìn chăm chú hình vẽ trên mặt tường, cũng tương tự ngọn đèn đầu tiên, nhưng lần này thay vì dùng chày gỗ, thì dùng dao nhỏ đâm vào bàn chân.
Dương Chước Minh cởi giày, đặt chân lên phiến đá, cầm con dao nhọn Ngọc Mai nhìn Dương Chước Minh chịu đau, vô thức nhíu mày. Dương Chước Minh vừa rút dao ra, máu chảy ác liệt hơn, phía trước một bóng đèn nữa lại sáng lên, Ngọc Mai đỡ lấy Dương Chước Minh, hản mím mím môi, hít một hơi sâu. Ngọc Mai luống cuống lục bông băng, nhưng cô phát hiện bọn họ đã dùng hết bông băng rồi, lúc đi chuẩn bị không nhiều lắm.
“Chịu đau một chút”
Dương Chước Minh bỗng nhiên cong môi cười, Ngọc Mai vừa nói câu mà hẳn vẫn thường nói với cô. Ngọc Mai tìm một chiếc áo sạch trong ba lô, cắt thành mảnh vải nhỏ, đổ một ít đường vào để cầm máu cho Dương Chước Minh.
Cô quấn lấy quấn để, giống như sợ Dương Chước Minh chảy hết máu ra vậy.
Cuối cùng quấn thành cái chân giò, nhìn rất buồn cười. Vì chân đau không đi được giày, Dương Chước Minh cúi đầu tháo nốt bên giày còn lại, đi chân đất.
Hắn tập tênh đi theo Ngọc Mai về phía trước.
Hành lang có tổng cộng mười sáu ngọn đèn, càng về phía trước thử thách càng tàn ác hơn. Dương Chước Minh thảm đến độ không thể hình dung, trọng lực cả người hắn dồn vào Ngọc Mai, lết đi từng bước.
“Dương ca nhà ta yếu đuối thật đấy”
Không biết có phải vì thấy Dương Chước Minh bị đau, Ngọc Mai hả giận hay không, cô còn cao hứng dè bỉu một câu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!