Chương 7 Hắn muốn cô gả cho hắn
Hôm nay Ngọc Mai thức dậy từ sớm, bình minh còn chưa ló rạng, cô ngồi ở ban công trầm ngâm một hồi.
Hai năm trôi qua, cô hiện đã mười chín tuổi. Cuộc sống không tốt cũng chẳng xấu, riêng có cảm giác trống rỗng trong lòng không cách nào lấp đầy được. Ngọc Mai ngồi quên cả giờ giấc, mãi cho những tia nắng phía chân trời bắt đầu phát sáng, từng luồng xinh đẹp mê người rội xuống thế gian.
Bên ngoài truyền tới ba tiếng gõ cửa, Dương Chước Minh cũng chẳng đợi cô hồi âm, sau khi gõ xong thì trực tiếp đẩy cửa bước vào.
“Dương ca”
Thường thì Dương Chước Minh rất hiếm khi chủ động tới tìm cô, đừng nói là vào phòng cô vào buổi sáng sớm.
“Thay quần áo, hôm nay chúng ta tới một nơi.
Nhận được cái gật đầu của Ngọc Mai, Dương Chước Minh cũng không nói thêm gì mà lập tức rời khỏi phòng.
Ngọc Mai thay chân váy bút chì kết hợp với áo sơ mi màu xám, tóc đen nhánh buông xõa, nhìn hơi lãnh đạm, khi đứng bên cạnh Dương Chước Minh lại có phần hài hòa với khí chất của hắn.
Hắc đạo đều đồn đại Dương Chước Minh hai năm qua quấn quýt không buông một người phụ nữ, chỉ có Ngọc Mai mới biết, Dương Chước Minh đơn thuần coi cô là thuộc hạ không hơn không kém.
Xe dừng ở trước cục dân chính, Dương Chước Minh không quan tâm đến vẻ mặt vô cùng kinh hãi của Ngọc Mai, hắn nói với cô: “Mai, đồng ý gả cho tôi thì cùng tôi bước vào. Nếu không đồng ý, tôi sẽ không ép buộc”
Ngọc Mai sững người, ánh nắng buổi sớm phút chốc trở nên bỏng rát mặt. Đáy lòng phát run, Dương Chước Minh vừa mới cầu hôn cô. Hai năm qua, nói không rung động với Dương Chước Minh đương nhiên là nói dối, mặc dù hẳn luôn luôn hờ hững, nhưng lúc nào bảo vệ cho cô, dạy dỗ cô, còn đối xử với cô rất tốt. Dương Chước Minh ưu tú như thế, làm gì có người con gái nào.
không siêu lòng trước hẳn. Nhưng kể cả trong tâm có tình, thì cô vẫn còn đủ lý trí để gạt bỏ mộng tưởng làm vợ của hắn. Bởi vì cô biết, một người như Dương Chước Minh chắc chẳn sẽ không nảy sinh tình ý với cô.
Đôi môi đỏ hồng của Ngọc Mai hai chữ: “Tại… sao?”
Dương Chước Minh không cho Ngọc Mai lý do, chỉ hỏi một câu: “Em đồng ý hay không?”
Gió thổi qua làm mấy lọn tóc mai bay bay, Ngọc Mai gật đầu. Không có đám cưới linh đình, cũng không có tiệc rượu chúc mừng, nhưng có một bản cam kết chính thức về mối quan hệ vợ chồng giữa Ngọc Mai và Dương Chước Minh. Cô là Dương phu nhân, hai tiếng phu nhân hữu danh vô thực. Thế mà Ngọc Mai vẫn âm thầm mãn nguyện.
Nửa tháng sau khi kết hôn, ngoài trong phòng có thêm một tờ giấy xác nhận thì cái gì cũng không khác trước. Ngọc Mai và Dương Chước Minh vẫn chia phòng ngủ, hắn cũng chưa từng động vào người cô.
Mười lăm trăng tròn, hôm nay trăng rất p bắp đẹp, nhưng không có sao, chỉ có một vầng tròn vành vạnh trên đỉnh đầu, đẹp mà cô đơn. Dương Chước Minh thấy Ngọc Mai thất thần, hắn hạ giọng nói “Tới hầu hạ Đình Vĩ đi”
Nghe lời Dương Chước Minh, đáy mắt Ngọc Mai thoáng lên sự hoảng hốt. Cô không cam chịu, phản bác với hắn: “Dương ca, chúng ta đã kết hôn rồi. Chúng ta kết hôn rồi”
Cô nhắc Dương Chước Minh đến hai lần, sợ hắn mới đây đã quên mất rằng bọn họ là vợ chồng hợp pháp. Trước đây Dương Chước Minh huấn luyện cho cô, để cô trở thành người thân cận của hẳn, để cô đứng vững trong thế giới đảo điên của hắn, để cô 15 hàng tháng tự động lăn lên giường Dương Đình Vĩ chịu nhục, cô không phản kích, cũng không có cách nào phản kích.
Nhưng rõ ràng, bọn họ bây giờ đã kết hôn.
Dương Chước Minh nhìn Ngọc Mai, gương mặt thậm chí còn không đổi sắc, hơi nghiêng đầu hỏi cô: “Thì sao?”
Thì sao? Hắn hỏi cô kết hôn thế thì sao?
Ngọc Mai im lặng cười, không nói nữa, tình cảm trong lòng đứt đoạn, dần trở thành nỗi thất vọng. Cứ như vậy ngày qua ngày, tháng qua tháng, thất vọng từng chút từng chút chồng lên nhau.
Ngọc Mai tưởng mình đã hiểu Dương Chước Minh, nhưng hóa ra cô lại chưa từng hiểu một chút gì về hắn. Cô không hiểu nổi vì sao Dương Chước Minh phải làm như thế, kết hôn cùng cô, nhưng vẫn để cô hầu hạ anh trai Dương Đình Vĩ của hẳn. Bằng một cách vô hình, sợi dây liên kết của Ngọc Mai với hai anh em họ càng ngày càng chặt, càng ngày càng buộc cô đến mức khó thở.
Tất nhiên, cô vẫn yêu Dương Chước Minh. Nhưng đó không còn là thứ tình cảm nguyên sơ với những khắc khoải mong đợi kì vọng nữa. Nó nằm yên một chỗ, là vì vẫn chưa tìm ra cách nào để gạt bỏ đi mà thôi.
©ó lẽ ngay từ lúc bắt đầu, Ngọc Mai cũng đã đoán trước được kết quả của chuỗi ngày hôn nhân nhạt nhòa đến thảm hại này.
Nhưng cô vẫn tình nguyện lao vào, mặc cho vỡ đầu chảy máu, toàn thân thương tích.
Nụ cười của cô, bi ai biết mấy.
Ngọc Mai sau một trận kịch liệt với Dương Đình Vĩ, toàn thân đầy vết thương trở về nhà, chỗ nào cũng thấy đau, một người làm cô đau thể xác, một người làm cô đau trong lòng, mà hai người họ, đều mang họ Dương, nực cười chết mất Hai đêm Dương Chước Minh không về nhà, có lẽ do công việc, cũng có thể do hẳn ở bên ngoài tìm được thú vui. Dương Chước Minh không phải là kiểu người cấm dục, hắn uống rượu hút thuốc, đua xe cờ bạc, nuôi dưỡng nhân tình.
Dương Chước Minh không phải là một người đàn ông tốt. Khéo thay, một người yêu một người lại chưa từng xét đến việc đối phương có tốt hay không. Yêu là yêu, hạt giống đã gieo vào lòng, hưởng qua nắng sớm, tắm được mưa xuân, ngày ngày bén rễ, dần dần không cách nào nhổ bỏ đi. Tình cảm của Ngọc Mai với Dương Chước Minh chính là như thế.
Ba giờ sáng, Dương Chước Minh trở về Ngự Uyển Viên, bên cạnh còn có một ngư: phụ nữ. Người kia ôm lấy hắn, cơ thể dán sát, nũng nịu gọi tên hắn.
Lúc vào nhà phát hiện Ngọc Mai vẫn đang ngồi thất thần ở phòng khách, Dương Chước Minh thoáng qua tia bất ngờ. Hẳn hôn lên trán người phụ nữ bên cạnh, hạ giọng từ tính: “Lên lầu đợi tôi trước”
“Được”
Người phụ nữ quả nhiên biết điều, trước.
khi đi qua Ngọc Mai còn gật đầu chào một cái, không quan tâm đến chính thất đang ngồi là cô. Hoặc cũng có thể cô ta vốn không biết Ngọc Mai là chính thất, dù sao chuyện Ngọc Mai và Dương Chước Minh kết hôn cũng chẳng có mấy người biết, nhẫn cưới còn không có.
“Tại sao còn chưa ngủ?”
“Không ngủ được”
“Ngủ sớm đi.”
Dương Chước Minh nhắc nhở xong cũng không có ý định nán lại thêm, Ngọc Mai nhìn hẳn lướt qua cô.
“Dương ca.”
“Sao thế?”
Nghe tiếng gọi của Ngọc Mai, Dương Chước Minh dừng chân, quay đầu nhìn cô.
“Tại sao đối xử bất công với tôi như vậy?”
Dương Chước Minh bật cười, Ngọc Mai biết đây không phải là nụ cười vui vẻ gì, ngược lại hắn hình như còn đang châm biếm cô.
“Mai, thế nào mới là công bằng với em?”
Đôi mắt của Ngọc Mai đen nhánh chớp động, nước mắt ngưng đọng ở khóe mi, cô rất ít khi rơi nước mắt trước Dương Chước Minh, cô không muốn hắn trông thấy bộ dạng ủy mị yếu đuối của mình. Bởi vì Ngọc Mai biết Dương Chước Minh ghét nhất là kiểu người nhu nhược.
Dương Chước Minh nhìn Ngọc Mai, cả hai rơi vào trầm tư. Một lúc sau, Dương Chước Minh là người mở lời trước.
“Mai, em yêu t phải không?”
Trái tim trong lồng ngực của Ngọc Mai vì lời này mà mạnh mẽ đập nhanh, lồng cảm xúc nóng bỏng như sắp sửa phá tan sợi dây xích trói buộc mà thoát ra ngoài.
“Sẽ không.”
Ngọc Mai nhàn nhạt đáp lời hẳn, cúi đầu bổ sung: “Dương ca, tôi sao dám có những tạp niệm ấy”
Nụ cười của Ngọc Mai đẹp vô cùng, như hoa quỳnh nở giữa đêm trăng, sinh động dụ hoặc. Lần này là Ngọc Mai đứng dậy, lướt qua Dương Chước Minh.
“Tôi đi ngủ trước đây”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!