Lọc Truyện

Độc chiếm tiên thê hàn thiếu sủng tận thiên

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 261: Bắt được hung thủ thực sự (II)

“Thực sự là vì có cô đấy!” Hạ Tâm Lan hưng phấn nói, “Sao cô lại biết trong chiếc điện thoại này có bằng chứng?”

Kỷ Hi Nguyệt mở điện thoại ra, bởi vì phải cần dấu vân tay, nên phải tới chỗ Chu Bách cưỡng ép anh ta dùng vân tay để mở khóa.

Mọi người tập trung xem video mà Kỷ Hi Nguyệt tìm được trong điện thoại, chính xác là buổi tối ngày 15 tháng 5 tại hộp đêm Midnight Charm Chu Bách đã rót xăng vào bếp ga đang cháy, còn dùng dây xích sắt để khóa cửa lại, bên trong video còn truyền đến tiếng Chu Bách tự lẩm bẩm.

“Hoàng Đào, Hứa Đại Mã Bổng, hai người chúng mày đều phải chết. Tao sẽ cùng Từ Thiến cao chạy xa bay. Hoàng Đào, mày tưởng Từ Thiến yêu mày mà sinh con cho mày sao? Haha, đó là con của tao đấy! Tao sẽ mang vợ và con tao bỏ đi! Haha.”

Tiếng cười truyền đến rất kinh khủng và dữ tợn, dường như rất biến thái.

Kiều Nhâm và những người khác nhìn thấy video này đều cảm thấy kinh hoàng. Không ngờ Hoàng Đào đã bị đổ oan.

“Cháy nhà lời mặt chuột rồi nhé! Hoàng Đào là bị hãm gại. Phó đội trưởng Kiều, bằng chứng này đã đủ rồi chứ?” Kỷ Hi Nguyệt đưa điện thoại cho anh ấy.

Kiều Nhâm nhận lấy, nhìn nụ cười trên mặt Kỷ Hi Nguyệt với ánh mắt rất phức tạp: “Bằng chứng xác đáng! Chu Bách chính là hung thủ thực sự của vụ hỏa hoạn 515.”

Kỷ Hi Nguyệt quay lại cảnh anh ấy câu nói này. Kiều Nhâm cười gượng nói: “Cô thật sự là một phóng viên lợi hại nhất mà tôi từng gặp.”

“Đa tạ phó đội trưởng Kiều quá khen, đây là vinh dự của tôi.” Kỷ Hi Nguyệt cười, sau đó sắc mặt tối xuống: “Nhưng quan trọng  nhất là mười ba nạn nhân xấu số có thể nhắm mắt yên nghĩ và Hoàng Đào cũng được minh oan.”

Hạ Tâm Lan bước tới vỗ vai cô: “Kỷ Hi Nguyệt, cô thật sự rất giỏi. Tôi khâm phục, tâm phục khẩu phục!”

Kỷ Hi Nguyệt nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cô ta: “Cô cũng rất cừ, vô cùng anh dũng, nếu không có sự hỗ trợ của cô thì chúng ta cũng không thể tóm được Chu Bách nhanh như vậy.”

“Được rồi được rồi, chúng ta đừng tâng bốc nhau nữa. Cố Cửu vẫn đang ở trong cục đợi chúng ta về ăn cơm đấy. Tôi cũng đói rã ruột rồi.” Hạ Tâm Lan quàng vai Kỷ Hi Nguyệt, thoạt nhìn cứ như hai chị em tốt.

Mọi người về lại cục, Kiều Nhâm sắp xếp các công việc liên quan còn lại. Kỷ Hi Nguyệt nở nụ cười mãn nguyện khi nhìn Hoàng Đào bật khóc vì biết chân tướng sự việc.

“Cảm ơn các cô, cảm ơn các cô.” Hoàng Đào quỳ xuống cảm ơn Kỷ Hi Nguyệt và Hạ Tâm Lan, được  hai người kéo đứng dậy.

“Anh vốn dĩ  là trong sạch, chúng tôi chỉ là trả lại chân tướng sự thật thôi. Anh vẫn nên gửi lời cảm ơn sâu sắc đến các đồng chí cảnh sát đã dốc toàn lực hỗ trợ và tín nhiệm chúng tôi thì hơn.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

“Đúng đúng đúng, cảm ơn cảnh sát nhân dân, cảm ơn tất cả mọi người đã rửa sạch oan khuất cho Hoàng Đào tôi.” Hoàng Đào vừa khóc vừa cười, có hy vọng sáng sủa cho quãng đời còn lại.

Hoàng Đào chưa thể rời khỏi, nhưng phải đợi tới lúc Cố Cửu vào xác nhận anh ta vẫn ổn, hai người phụ nữ mới được đưa đi ăn.

Chỉ có điều quần áo của hai người  đều rất bẩn, khiến người qua đường cứ tưởng hai người phụ nữ này vì trai đẹp mà đánh nhau nên bộ dạng mới nhếch nhác như vậy.

Cố Cửu muốn đưa hai người đi cửa hàng quần áo đổi đồ trước, nhưng cả hai người đều đói rã ruột, nói là ăn đã rồi tính tiếp, làm Cố Cửu cũng dở khóc dở cười.

“Anh Hàn, phá án rồi. Tôi thắng rồi.” Việc đầu tiên khi Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống là nhắn tin cho Triệu Húc Hàn.

“Tốt, rất giỏi.” Triệu Húc Hàn thấy tin nhắn thì khẽ cười, sau đó hồi âm lại.

Anh cũng không nghĩ Kỷ Hi Nguyệt lại tìm được hung thủ thực sự nhanh như vậy.

Người phụ nữ của anh quả nhiên không đơn giản, phải chẳng anh hiểu cô quá ít? Anh có nên tìm hiểu về cô thêm một chút không?

Trong nhà hàng, Cố Cửu thấy tướng ăn của hai người phụ nữ như hổ vồ, thật lòng chỉ muốn tìm cái hang chui xuống.

Chương 262: Vẫn xem nhau như bạn (I)

Kỷ Hi Nguyệt uống một hớp canh, mãn nguyện nói: “Cảm giác như lâu rồi chưa uống chén canh nào ngon như vậy. Chắc có lẽ là bị đói. Cố Cửu, thấy hậu quả anh bỏ đói bạn gái anh chưa?”

Kỷ Hi Nguyệt cố ý nhìn Cố Cửu nói.

Cố Cửu liếc xéo: “Hai người các em lớn tướng vậy rồi mà không biết tự chăm sóc mình à? Cả một buổi sáng chạy tới chạy lui chắc chắn phải đói rồi. Tại sao không biết mua gì ăn đỡ?”

Kỷ Hi Nguyệt chờ anh ấy nói xong mới quay sang nói với Hạ Tâm Lan: “Tâm Lan, cô thấy chưa? Kiểu đàn ông này không đáng để yêu đâu. Không những không đau lòng vì tôi bị đói mà còn quay qua quở trách tôi. Haizza, may mà cô thua đấy. Còn tôi phải tiếp tục chịu đựng đây này.”

Cố Cửu sững sờ. Hạ Tâm Lan ngước đầu lên nhìn Cố Cửu, sau đó bực bội nói với Kỷ Hi Nguyệt: “Cô đừng có thắng rồi lại đi khoe mẽ.”

“Haha, công nhận tôi thắng rồi?” Kỷ Hi Nguyệt cười nham hiểm.

Hạ Tâm Lan thở dài: “Công nhận. Thực sự rất khâm phục cô, trực giác của cô quả là đáng sợ.”

“Vậy là bằng lòng nhận thua? Sau này không quấy rầy Cố Cửu nữa?” Kỷ Hi Nguyệt liếc Cố Cửu. Cố Cửu lập tức căng thẳng nhìn Hạ Tâm Lan.

Hạ Tâm Lan nhìn thấy trong đôi mắt xinh đẹp của anh ấy tràn đầy sự sợ hãi và cầu xin.

Trong lòng cô ta cảm thấy đau đớn, cuối cùng gật đầu nói: “Phải, sẵn sàng nhận thua. Năm năm rồi, tôi cũng mệt rồi. Ông trời ban cho tôi sự tự tin nhưng cuối cùng vẫn thua cuộc, như vậy chúng tỏ ông trời cũng muốn tôi buông tay. Kỷ Hi Nguyệt, Cố Cửu là của cô đấy.”

Nói xong thì quay sang cười khẽ với Kỷ Hi Nguyệt, rồi lại nhìn Cố Cửu, sau đó cuối đầu ăn cơm.

“Tâm Lan, cô nói lời giữ lời đấy nhé. Vậy thì cô cũng lo tìm bạn trai đi, đừng suốt ngày gọi tôi là ông xã nữa.” Cố Cửu vội vàng  nói.

“Biết rồi! Có cần phải ghét bỏ vậy không? Muốn ăn đấm hả?” Hạ Tâm Lan nghe thấy mà bực mình, cô ta dí dí nắm đấm.

Cố Cửu sợ rụt cổ. Kỷ Hi Nguyệt bật cười: ‘Được rồi được rồi. Không thành vợ chồng thì vẫn làm bạn bè được vậy. Tâm Lan, chúng ta cũng được coi là bạn bè chứ?”

Hạ Tâm Lan nhìn cô mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn cô đã coi tôi là bạn.”

“Vậy sau này lỡ như tôi và Cố Cửu chia tay  thì chúng ta có còn là bạn không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi dò.

Hạ Tâm Lan sững người:: “Không phải chứ.  Cô còn muốn chia tay Cố Cửu sao?”

“Tại sao không thể? Chúng tôi lại chưa kết hôn, nếu anh ta đối xử với tôi không tốt, tôi phải chọn lại người đàn ông tốt hơn chứ. Trên thế giới này đâu phải chỉ có anh ta là đàn ông, cô nghĩ tôi là cô sao?” Kỷ Hi Nguyệt kinh thường cô ta.

“Cô, cô đúng là phóng khoáng.” Hạ Tâm Lan choáng váng.

Cố Cửu đau lòng: “Tiểu Nguyệt, sao em nỡ lòng nào lại nói như vậy?”

“Anh cũng có ngày hôm nay à!” Hạ Tâm Lan nhìn dáng vẻ đau lòng của Cố Cửu mà có chút sảng khoái.

Sau đó mỉm cười với Kỷ Hi Nguyệt: “Cho dù không có đàn ông này thì chúng ta vẫn là bạn bè. Chúng ta còn được trải nghiệm cùng nhau điều tra án, nếu là người đàn ông này thì làm gì có bản lĩnh đó.”

“Vậy thì quá tốt. Nhưng cho dù tôi và Cố Cửu chia tay  thì cô cũng không theo đuổi anh ấy lại chứ?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi giùm Cố Cửu.

Hạ Tâm Lan nhìn Cố Cửu, sau đó lắc đầu: “Tôi mệt rồi. Thực ra vì tôi không cam tâm, nhưng bây giờ cô đã cho tôi bậc thang để bước xuống, tôi cũng không muốn khiến bố mẹ lo lắng thêm nữa.”

“Cô sớm nghĩ được thế thì có phải tốt hơn không. Cô nhìn đi, bố mẹ cô tóc bạc cả rồi đấy.” Cố Cửu bực bội nói.

“Còn không phải do anh à! Anh càng từ chối, tôi lại càng không phục. Phải chi ngay từ đầu anh nói năng đàng hoàng thì có lẽ tôi đã không hận anh như vậy rồi.” Hạ Tâm Lan cũng nổi cáu.

“Vâng vâng vâng. Đều là lỗi của tôi, mong bà cố nội tha mạng được chưa?”  Cố Cửu dở khóc dở cười.

Chương 263: Vẫn xem nhau như bạn (II)

“Anh ấy có hiểu được trái tim phụ nữ đâu mà. Được rồi được rồi, bây giờ cũng chưa muộn. Cố Cửu vẫn luôn xem cô như em gái, đừng vì chuyện này mà làm tổn thương đến tình cảm của hai nhà. Cuộc đời này có thể trở thành bạn bè của nhau đã là một duyên phận rất lớn, nên chúng ta phải biết quý trọng.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Hạ Tâm Lan và Cố Cửu nhìn nụ cười trên gương mặt cô, bọn họ đều cảm thấy thình thoảng Kỷ Hi Nguyệt nói ra những câu nói như một người nhìn thấu sự đời, rất lý trí và chín chắn.

“Phải rồi, em gái Mỹ Tâm của anh muốn gặp em. Ăn xong chúng ta về trước nhé.” Cố Cửu nói.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Được. Em cũng muốn về để chỉnh lý tin tức gửi cho bên phía Cảng Thành. Dù sao đây cũng là thành tích của em. Huống hồ với bộ quần áo này cũng không thể ra ngoài chơi được.”

Lúc này di động của Cố Cửu đột nhiên vang lên.

“Là Hàn thiếu.” Cố Cửu khẽ đưa mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt rồi nhận máy.

“Hàn thiếu, rãnh rỗi à? Hôm nay không về Cảng Thành sao?” Cố Cửu nói.

Âm thanh phía bên kia Kỷ Hi Nguyệt không nghe được.

“Đang ăn cơm với Kỷ Hi Nguyệt và Tâm Lan. Lát nữa phải về nhà cổ thay quần áo. Hai người phụ nữ này bắt được tên hung thủ xong thì bộ dạng bẩn thỉu y chang ăn xin, tôi mà mang ra ngoài thì mất mặt lắm.” Cố Cửu ghét bỏ nhìn hai người phụ nữ.

Hạ Tâm Lan và Kỷ Hi Nguyệt không hẹn mà cùng dựng ngón giữa với anh ấy.

Sau đó hai người kinh ngạc nhìn nhau rồi phá lên cười.

“Tiểu Nguyệt, không ngờ cô cũng thô bỉ thế đấy.” Hạ Tâm Lan ở trong quân đội với nam binh thì quen rồi, nhưng không ngờ Kỷ Hi Nguyệt cũng giỡn dơ như vậy.

“Đây gọi là tính cách thật. Hơn nữa cô không cảm thấy anh ta rất đê tiện sao?” Kỷ Hi Nguyệt chép miệng.

“Đúng đúng đúng, rất đê tiện, haha. Tiểu Nguyệt, chơi với cô vui thật đấy, thất tình cũng không thấy đau khổ.” Hạ Tâm Lan cười nói.

“Đừng yêu tôi là được. Tôi không phải lesbian.” Kỷ Hi Nguyệt đùa giỡn.

“Biến đi!” Hạ Tâm Lan đẩy cô, hai người phụ nữ cười đùa, tình bạn cũng từ từ le lói.

Cố Cửu đánh mắt nhìn hai người phụ nữ, thấy bọn họ cười với nhau, trong lòng anh ấy cũng cảm thấy yên ổn.

“Cậu muốn qua đây? Ồ, được. Vậy đợi cậu ở nhà cổ.” Cố Cửu nói xong thì cúp máy.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn Cố Cửu nhưng không hỏi.

“Cố Cửu, là Triệu Húc Hàn sao?” Hạ Tâm Lan hỏi.

Cố Cửu gật đầu: “Phải, chiều nay cậu ấy muốn qua nhà cổ.”

Hạ Tâm Lan nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, cô với Triệu Húc Hàn không phải rất thân sao? Thực ra tôi rất tò mò, Triệu Húc Hàn nổi tiếng là nam thần lạnh lùng, sao lại giúp cô tìm tài liệu hay vậy?”

“Ủa? Hàn thiếu có giúp đỡ sao?’ Cố Cửu kinh ngạc.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu ngại ngùng nói: “Quan hệ giữa Hứa Đại Mã Bổng và Chu Bách là anh ấy tìm được.”

“Hèn gì, anh nói sao một mình em có thể tìm ra manh mối nhanh vậy được!” Cố Cửu lập tức nói.

Hạ Tâm Lan đáp trả: “Cũng không thể nói như vậy. Cho dù có sơ đồ quan hệ thì cũng cần tới trực giác của Tiểu Nguyệt mới khiến Kiều Nhâm nghi ngờ người này.”

“Ha, xem ra cô thực sự thua đến bái phục nhỉ.” Cố Cửu nhìn Hạ Tâm Lan nói.

“Chuyện này có gì đâu mà mất mặt. Hạ Tâm Lan tôi có chơi thì có chịu. Tôi thực sự khâm phục Tiểu Nguyệt. Mặc dù trực giác là chuyện không đáng tin cậy, nhưng sự tự tin của cô ấy đã cảm hóa được tôi. Cũng vừa hay là hoàn toàn chính xác, Hoàng Đào cũng không cần chịu khổ nữa.”

Hạ Tâm Lan ăn nói thoải mái.

Cố Cửu gật đầu nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nhớ đến vụ án tử thi dạo trước tên hung thủ cũng nhanh chóng bị tóm gọn thì không khỏi nói: “Trực giác của Tiểu Nguyệt thực sự khiến người ta sợ hãi. Tiểu Nguyệt, không phải em có năng lực đặc biệt gì đấy chứ?”

Chương 264: Tình địch thật xuất hiện (I)

Kỷ Hi Nguyệt hằn học liếc anh ấy: “Em mà có năng lực đặc biệt thì đâu quen loại bạn trai như anh? Chắc em mù mắt à.”

‘Tiểu Nguyệt, em, em nhẫn tâm quá rồi đấy.” Cố Cửu đau lòng.

Hạ Tâm Lan phá lên cười; “Nói chí lý. Tiểu Nguyệt, một mình tôi mù mắt được rồi, cô đừng sai lầm giống tôi.”

“Hai người phụ nữ các em đúng là không có lương tâm.” Cố Cửu sầu não.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười: “Phải rồi anh Cửu, anh thật sự muốn sống ở Cảng Thành sao? Em thấy bố Cố rất muốn anh về nhà. Bây giờ mối quan hệ giữa anh với Tâm Lan cũng đã giải quyết xong, anh có muốn quay về không?”

Hạ Tâm Lan kinh ngạc: “Tiểu Nguyệt, lẽ nào cô muốn chia cách hai nơi với Cố Cửu sao? Tên này rất phong lưu, cô mà không trông chừng cẩn thận là làm bậy ngay. Thật đấy.”

“Tâm Lan, nếu một người đàn ông yêu cô thật lòng, anh ấy sẽ rất tôn trọng cô. Tuyệt đối không có chuyện đã có cô còn đi lén phén với người khác. Sở dĩ anh ấy ở trước mặt cô phong lưu là vì anh ấy không yêu cô, cô hiểu không?”

Kỷ Hi Nguyệt nói rất thực tế, “Sau này gặp được một người đàn ông yêu thương mình, cô sẽ biết sức mạnh tình yêu rất to lớn,  nó có thể thay đổi rất nhiều thứ, từ một người xấu trở thành một người tốt, từ người tốt trở thành kẻ xấu. Chỉ có không yêu mới không quan tâm.”

Hạ Tâm Lan bần thần nhìn Kỷ Hi Nguyệt, đột nhiên không biết phải nói gì.

“Tiểu Nguyệt, sau này anh sẽ không vụng trộm.” Cố Cửu vội vàng nói.

Kỷ Hi Nguyệt giật mình, nhìn dáng vẻ gấp gáp của Cố Cửu, cô còn tưởng tên này thực sự yêu cô.

“Anh xa cách bố mẹ cũng năm năm rồi, nên thường xuyên quay về thăm nom thì hơn.” Kỷ Hi Nguyệt nói với Cố Cửu.

Cố Cửu gật đầu: “Anh biết chứ, thực ra anh không nỡ rời xa mẹ anh, nhưng mỗi lần quay về là người phụ nữ này không biết nghe tin tức ở đâu lại lập tức xuất hiện. Sau đó bố anh lại ép anh, như vậy sao anh không chạy trốn cho được? Sau này anh sẽ cố gắng ở bên cạnh mẹ anh thật nhiều, đưa mẹ anh đến Cảng Thành chơi. Tiểu Nguyệt, em nhớ là đã hứa làm hướng dẫn viên rồi đấy.”

“Tất nhiên là không thành vấn đề, em vô cùng hoan nghênh. Tâm Lan sau này cũng phải đến Cảng Thành chơi đấy nhé.” Kỷ Hi Nguyệt thấy Hạ Tâm Lan im lặng thì chọc cười: “Vẫn đau lòng à?”

Hạ Tâm Lan khó chịu nói: “Tôi thất tình, đau lòng một chút cũng không được à? Với lại, sao tôi cứ cảm thấy cô còn lợi hại hơn mẹ tôi nhỉ? Cũng từng ấy lời nói, nhưng không hiểu sao nghe cô nói tôi lại bị cuốn hút. Thật sự rất kỳ lạ.”

“Haha, cái này gọi là sức hấp dẫn, hiểu không?” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày nhìn cô.

“Thôi lăn đi. Cô ấy à, cứ thấy ánh nắng là cô lại chói chang.” Hạ Tâm Lan lại bị cô chọc cười.

Cố Cửu thấy hai người phụ nữ vui vẻ thì tâm tình cũng tốt lên hẳn. Ánh mắt anh ấy cứ nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nếu cô là bạn gái của mình thì tốt biết mấy, sao bản thân lại không có may mắn đó nhỉ?

Ăn cơm trưa xong, ba người quay lại nhà cổ Cố gia.

Hạ Tâm Lan thừa nhận mình thua cược với chú Cố và mẹ Cố xong thì cũng bố mẹ rời khỏi Cố gia.

Hai người già rất kinh ngạc, nhưng thấy năng lực tiếp nhận của Hạ Tâm Lan vẫn ổn thì không khỏi vui mừng.

“Tiểu Nguyệt, không ngờ con giỏi vậy đấy. Quá tốt rồi.” Mẹ Cố kéo tay Kỷ Hi Nguyệt cười rạng rỡ, bà thực sự rất vừa lòng cô con dâu này.

Một lần đã bình định được Hạ Tâm Lan, giải quyết vấn đề nan giải của cả hai nhà. Chuyện này quả thực khiến mọi người đều vui mừng.

“Mẹ, Tiểu Nguyệt, mau ra đây. Hàn thiếu đến rồi.” Cố Cửu ở bên ngoài gọi vọng vào.

“Aiyo, Tiểu Triệu đến rồi à? Đi thôi Tiểu Nguyệt, chúng  ta đi gặp một thanh niên trẻ tuổi tài năng.” Mẹ Cố cười hớn hở bước ra ngoài.

Kỷ Hi Nguyệt nghĩ bụng, mẹ Cố hẳn là có ấn tượng rất tốt về Triệu Húc Hàn.

Chương 265: Tình địch thật xuất hiện (II)

Kỷ Hi Nguyệt đi theo phía sau, tim bỗng nhiên đập thình thịch. Không biết hôm nay tại sao Triệu Húc Hàn lại đến đây.

Trong sân, Cố Toàn Nghĩa đã ra bắt tay với Triệu Húc Hàn. Triệu Húc Hàn như ngày thường vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng không bao giờ xuất hiện nụ cười với người khác.

Tiêu Ân đứng ở cửa ra vào. Vô Cốt thì gương mặt tối sầm. Nguyên do là vì tối hôm qua Cố Cửu say khướt, cô ta không những phải thu xếp cho mấy người bạn của anh ấy mà còn phải cõng anh ấy về nhà, cho nên sáng nay đã ngủ quên, không biết anh ấy ra ngoài  khi nào.

Càng không biết Kỷ Hi Nguyệt mới ra ngoài một buổi sáng đã phá được vụ phóng hỏa tàn nhẫn 515 gây chấn động cả thủ đô.

“Tiểu Triệu, con đến đấy à. Khách quý khách quý.” Mẹ Cố bước tới chào đón Triệu Húc Hàn.

Tiêu Ân và Kỷ Hi Nguyệt mắng thầm trong lòng, người đàn ông này tối qua đã đến đây, hôm nay đến nữa cũng chịu khó chứ nhỉ.

“Dì Cố, lâu quá  không gặp” Triệu Húc Hàn cũng lễ phép bắt tay chào hỏi Ôn Cầm, sau đó đưa mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

“Tiểu Triệu, đây là bạn gái của a Cửu, tên là Kỷ Hi Nguyệt. Chắc là con biết đúng không?” Mẹ Cố lập tức giới thiệu.

Triệu Húc Hàn bước thẳng tới trước mặt Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt có chút căng thẳng nhìn anh.

Triệu Húc Hàn đột nhiên vươn tay quàng lên vai Kỷ Hi Nguyệt, làm cho hai người già nhà họ Cố ngạc nhiên tới nỗi muốn rớt con người ra ngoài.

“Mẹ kiếp, Triệu Húc Hàn, cậu có cần phải gấp gáp vạch trần thế không hả tên đàn ông đê tiện?” Cố Cửu thật sự muốn nhào lên đánh Triệu Húc Hàn.

Cố Toàn Nghĩa và Ôn Cầm trố mắt nhìn ba người.

“Chú Cố, dì Cố, Kỷ Hi Nguyệt là bạn gái của con, là con cho Cố Cửu mượn để chắn Hạ Tâm Lan, bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành rồi thì cũng nên trả lại cho con.”  Triệu Húc Hàn ngang ngược nói.

“….!” Kỷ Hi Nguyệt muốn hóa đá.

“Thì ra là như vậy. Chú đang còn nghĩ Cố Cửu nhà chú có cái gì tốt mà lại được một cô gái xuất sắc như Kỷ Hi Nguyệt yêu mến.” Cố Toàn Nghĩa dở khóc dở cười, trong lòng hết sức thất vọng. Ông cũng rất vừa lòng cô gái Kỷ Hi Nguyệt này.

“Không, không phải chứ? Tiểu Cửu, đây, đây là thật sao?” Mẹ Cố bị đả kích, bà rất thích Kỷ Hi Nguyệt, rất muốn cô trở thành con dâu của bà.

“Mẹ, Tiểu Nguyệt quả thực không phải là bạn gái của con, cô ấy là bạn gái của Hàn thiếu.” Cố Cửu chép miệng nói.

Mẹ Cố nhìn thấy sự mất mát trong mắt con trai, xem ra con trai bà cũng rất thích Kỷ Hi Nguyệt, nhưng thằng bé làm sao so sánh được với Triệu Húc Hàn?

Bản thân bà là phụ nữ cũng chọn Triệu Húc Hàn nữa là.

“Tên tiểu tử thối này, mẹ còn tưởng con tìm được con dâu cho Cố gia rồi, ai dè chỉ là gạt mẹ!” Mẹ Cố bực bội đánh con trai.

‘Mẹ, mẹ! Ở đây đang nhiều người lắm đấy!” Cố Cửu ôm đầu trốn sau lưng Triệu Húc Hàn.

“Tiểu tử thối, biết ngay là mẹ không có phúc này mà!” Mẹ Cố tức giận dậm chân.

“Mẹ Cố, bố Cố, con xin lỗi vì đã bắt tay với Cố Cửu lừa mọi người.” Kỷ Hi Nguyệt nói lời xin lỗi.

Bố Cố lắc đầu: “Đâu có liên quan đến con. Đây chắc chắn là quỷ kế của tên tiểu tử thối này. Nhưng bất kể thế nào thì chuyện với Hạ gia đã được giải quyết, coi như là buông được một gánh nặng.”

“Đúng ạ. Nếu không có Tiểu Nguyệt thì làm gì có chuyện đánh đuổi được cô nàng tomboy Hạ Tâm Lan cơ chứ? Dù sao thì bây giờ con được tự do rồi, chẳng lẽ bố mẹ còn sợ con không tìm được bạn gái sao?” Cố Cửu lập tức dỗ dành.

“Nhưng mẹ thích con gái hiểu chuyện như Tiểu Nguyệt, con giúp mẹ tìm một người như vậy đi.” Mẹ Cố sầu não nói.

Kỷ Hi Nguyệt cười khan. Triệu Húc Hàn khẽ nhướng mày, người phụ nữ của anh quả nhiên lợi hại, chỉ mới một đêm mà lấy được lòng của nhiều người như vậy.

Trong lòng Triệu Húc Hàn rất tự hào, vì vậy trên mặt cũng bất giác xuất hiện nụ cười.

Bỗng nhiên một giọng nói vui mừng vang lên: “Anh Triệu, là anh thật sao?”

Chương 266: Tình địch thật xuất hiện (III)

Mọi người xoay đầu qua nhìn. Một cô gái xinh đẹp đang từ phòng trong chạy ra, gương mặt hây hây đỏ, đầu tóc còn đang ẩm ướt, xem ra mới tắm rửa xong đã gấp gáp ra ngoài.

Thân thể Triệu Húc Hàn bỗng chốc cứng ngắc, nụ cười trên gương mặt cũng biến mất.

Kỷ Hi Nguyệt bị anh ôm lấy nên đương nhiên cảm nhận được, cô không khỏi tò mò ngẩng đầu lên nhìn anh.

Cố Mỹ Tâm, em gái của Cố Cửu, được Cố Toàn Nghĩa nhận làm con nuôi sau khi mất bố mẹ từ khi còn nhỏ. Lớn lên trông rất xinh đẹp, ngọt ngào, nhỏ nhắn và dễ thương. Năm nay cô ta mười tám tuổi, tức là nhỏ hơn Kỷ Hi Nguyệt ba tuổi.

“Mỹ Tâm, nha đầu đáng chết, nhìn thấy anh hai không chào một tiếng mà lại đi chào anh Triệu trước!” Cố Cửu bực bội nói, “Đúng là đau lòng.”

“Aiya, anh, chẳng phải em biết anh về tối hôm qua rồi sao? Còn anh Triệu là đột ngột xuất hiện nên em ngạc nhiên ấy mà.” Cố Mỹ Tâm cười ngọt ngào với Cố Cửu.

Nhưng lúc cô ta nhìn thấy Triệu Húc Hàn đang quàng vai Kỷ Hi Nguyệt thì khuôn mặt vui vẻ ban nãy đã chuyển sang kinh ngạc.

“Chào Cố tiểu thư.” Kỷ Hi Nguyệt cười với Cố Mỹ Tâm, với trực giác của một người phụ nữ, cô nhận ra vị tiểu thư Cố Mỹ Tâm này hẳn là rất thích Triệu Húc Hàn đây.

“Chị, không phải chị là bạn gái của anh tôi sao?” Cố Mỹ Tâm cau mày nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

“Cố tiểu thư, Kỷ Hi Nguyệt là bạn gái của tôi, chỉ là cho anh cô mượn đánh cược với Hạ Tâm Lan thôi. Hy vọng cô đừng hiểu lầm.” Triệu Húc Hàn lạnh lùng lên tiếng.

“Ơ, anh, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”Cố Mỹ Tâm rõ ràng rất sốt ruột.

“Aiyo, Mỹ Tâm, không có chuyện gì đâu. Vào nhà rồi nói. Đừng để Tiểu Triệu với Tiểu Nguyệt đứng mãi thế chứ.” Mẹ Cố vội vàng kéo con gái đi.

Người làm mẹ như bà cũng đã sớm nhận ra, đứa con gái nuôi từ lúc nhìn thấy Triệu Húc Hàn mấy năm trước đã đem lòng thích người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn này.

Nhưng Triệu Húc Hàn là ai cơ chứ? Làm sao có chuyện thích một người con gái như Mỹ Tâm.

Bà cứ nghĩ cô bé này say đắm nhất thời, nhưng bây giờ có vẻ hơi đi xa rồi.

“Mẹ, chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh trai với người phụ nữ đó không phải là một đôi sao?” Cố Mỹ Tâm nói với mẹ.

“Cái gì mà người phụ nữ đó. Cô ấy là bạn gái của Triệu Húc Hàn, chẳng lẽ con không nhìn ra sao? Tiểu Triệu rất quan tâm cô ấy, cho nên muốn đến đón cô ấy sớm.” Mẹ Cố trong lòng thở dài, đừng nói mới giải quyết xong chuyện của con trai giờ lại tiếp tục lao tâm khổ trí vì chuyện của con gái chứ?

Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn đi sau cùng, Triệu Húc Hàn kéo tay cô.

“Anh Hàn, cô Mỹ Tâm này phải chăng là thích anh?” Kỷ Hi Nguyệt cười xảo quyệt.

Triệu Húc Hàn nhìn cô, đột nhiên vươn tay đánh khẽ vào đầu cô.

“Aiya, bị nói trúng nên thẹn quá hóa khùng rồi đây. Hứ!” Kỷ Hi Nguyệt chép miệng, giả bộ tức giận.

Triệu Húc Hàn sững người, bàn tay to khẽ sờ đỉnh đầu của cô, chỗ mà anh vừa mới đánh.

“Đừng nói lung tung, không có chuyện đó.” Triệu Húc Hàn kéo cô vào trong.

Mọi người vào phòng khách ngồi xuống, trà nước bánh ngọt hạt dưa được mang lên.

Cố Mỹ Tâm nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt chỉ còn cách mỉm cười với cô ấy. Vốn dĩ đang mong đợi gặp em gái Cố Cửu, nhưng bây giờ cô lại nhận ra sự ghen ghét trong ánh mắt cô ta.

“Tiểu Triệu, tối nay ở lại đây ăn cơm chứ? Lúc nào thì về lại Cảng Thành?”  Bố Cố và Triệu Húc Hàn hình như có mối quan hệ rất tốt, rất hợp ý nhau.

“Chú, con đang định đưa Tiểu Nguyệt dạo chơi một chút, tính là nhờ Cố Cửu nhưng nay con đã sắp xếp được công việc, nên là nán lại hai ngày.” Triệu Húc Hàn xoay đầu nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt cười với anh, cô cảm giác đây là lần Triệu Húc Hàn nói nhiều nhất.

Chương 267: Tình địch thật xuất hiện (IV)

Cố Mỹ Tâm vội vàng nói: “Em cũng muốn đi chơi, anh Triệu, em có thể đi cùng bọn anh được không? Em có thể dẫn đường.”

“Không cần đâu. Có Cố Cửu là được rồi.” Triệu Húc Hàn lật đật từ chối khiến Kỷ Hi Nguyệt rất muốn cười, quả nhiên người đàn ông này chỉ chiều một mình cô.

Kỷ Hi Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy có một niềm tự hào nho nhỏ.

“Anh hai cũng đi sao? Vậy thì em càng phải đi. Anh, anh dẫn em theo nha, khó khăn lắm em mới xin giáo sư cho nghĩ để về chơi với bọn anh đấy.” Cố Mỹ Tâm lập tức níu lấy Cố Cửu.

“Mỹ Tâm, lâu lâu con mới về mà không ở nhà chơi với bố mẹ sao?” Mẹ Cố vội vã nói.

Cố Mỹ Tâm đáp: “Ở chứ, nhưng anh hai cũng khó khăn lắm mới về nhà, con cũng muốn đi chơi với anh hai. Anh, anh mang em theo nha.”

Cố Mỹ Tâm còn đánh mắt nhìn Triệu Húc Hàn.

Cố Cửu khó xử nhìn Triệu Húc Hàn, Triệu Húc  Hàn lại quay qua nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt nuốt nước miếng, trố mắt nhìn Triệu Húc Hàn.

Triệu Húc Hàn nhướng mày nhìn cô. Kỷ Hi Nguyệt nhất thời bế tắc, người đàn ông này sao xấu tính thế không biết, lại quẳng vấn đề khó giải quyết này cho cô.

“Vậy, vậy đi chung đi. Dù sao cũng đi chơi mà.” Cuối cùng Kỷ Hi Nguyệt đành cười khan nói.

“Tuyệt vời. Anh Triệu, em nói anh biết nhé,  hồ Lộc ở thủ đô rất đẹp. Tháng Năm mà chèo thuyền du ngoạn ở đó là khoan khoái nhất. Sáng mai chúng ta xuất phát, sau đó buổi trưa có thể thưởng thức đồ ăn ngon ở tòa nhà bên ngoài.”

Ánh mắt của Cố Mỹ Tâm từ đầu đến cuối vẫn nhìn Triệu Húc Hàn, mặt mày rất hưng phấn, hoàn toàn coi Kỷ Hi Nguyệt như không tồn tại.

Cố Cửu gãi gãi đầu, có chút xấu hổ nhìn Kỷ Hi Nguyệt, sau đó lại quay qua nhìn Triệu Húc Hàn. Hai người già nhà họ Cố cũng rất sầu não, cuối cùng mẹ Cố đành phải kéo Cố Mỹ Tâm vào phòng.

“Anh Hàn, Cố Mỹ Tâm thật sự rất thích anh đấy.” Kỷ Hi Nguyệt rót trà cho anh.

“Không phải việc của tôi.” Triệu Húc Hàn đáp.

“Phải có lí do chứ. Sự mê luyến của cô gái này hẳn sẽ rất phiền phức. Hạ Tâm Lan dầu gì cũng đã hai tám tuổi, có thể điềm tĩnh suy nghĩ, nhưng Cố Mỹ Tâm rất ngang bướng, e là rất khó giải quyết đấy.” Kỷ Hi Nguyệt cũng ngồi xuống.

“Ừm, vì là con gái của Cố gia, nên tôi cũng không tiện giải quyết. Chuyện này giao lại cho em xử lý vậy.” Triệu Húc Hàn liếc cô.

“Hả?! Tôi? Sao lại là tôi?” Kỷ Hi Nguyệt bất ổn.

“Thế tối nay về Cảng Thành nhé?” Triệu Húc Hàn nhướng mày.

Kỷ Hi Nguyệt lập tức đầu hàng: “Đừng, khó khăn lắm mới qua đây, tôi nhất định phải đi chơi một chút mới quay về. Hay là thế này, anh đưa Cố Mỹ Tâm đi chơi riêng, còn tôi đi với Cố Cửu?”

Vừa nói dứt câu, mặt Triệu Húc Hàn đã tối sầm, nhiệt độ trong phòng cũng lập tức hạ xuống.

“Haha, tôi giỡn đấy. Được rồi được rồi, thì đi cùng nhau vậy. Tôi không tin Cố Mỹ Tâm có thể cướp người đàn ông của tôi!” Kỷ Hi Nguyêt đành phải liệu cơm gắp mắm.

Nếu không nói mấy lời như vậy, e là đại ma vương lại nổi điên.

Triệu Húc Hàn khá hài lòng với câu nói ‘người đàn ông của tôi’ của Kỷ Hi Nguyệt, nhiệt độ không khí cũng từ từ ấm áp  lại.

Đêm đó Triệu Húc Hàn ở chung phòng với Kỷ Hi Nguyệt. Chung quy cũng là quan hệ bạn trai  bạn gái nên Cố gia cũng không sắp xếp phòng khác cho anh.

Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên căng thẳng. Lần trước là cô mệt xỉu nên mới ngủ chung giường với  Triệu Húc Hàn thì không nói, còn bây giờ hai người huấn luyện xong rồi đi tắm, nếu ngủ cùng nhau nữa liệu có chuyện gì xảy ra không?

“Em ngủ trước đi. Tôi còn phải xử lý văn kiện.” Triệu Húc Hàn ngồi ở chiếc bàn duy nhất trong phòng mở máy tính của anh ra.

“Ồ, được.” Kỷ Hi Nguyệt đành leo lên giường đi ngủ. Cô nằm trong, để lại phần giường bên ngoài cho Triệu Húc Hàn.

Nhưng càng muốn bản thân nhanh chóng đi ngủ thì lại càng không ngủ được.

Trong lòng vừa tức vừa gấp, nội tâm cô vẫn còn lưu lại cảm giác sợ hãi sâu sắc về sự tàn bạo của Triệu Húc Hàn vào đêm đó.

Chương 268: Tình địch thật xuất hiện (V)

Kỷ Hi Nguyệt nằm trên giường nghịch điện thoại, đọc tin tức, hung thủ thực sự của vụ phóng hỏa đã bị bắt, bằng chứng vô cùng xác thực nên sau khi báo đăng tin bình luận cũng bùng nổ dữ dội.

Trong video, dáng vẻ nghiêm chỉnh của Kiều Nhâm rất ổn định lòng người, Kỷ Hi Nguyệt tự có chút khen ngợi bản thân.

“Chưa ngủ à” Triệu Húc Hàn thấy Kỷ Hi Nguyệt vẫn xem di động thì không khỏi hỏi.

“Ồ, chưa buồn ngủ lắm. Giờ tôi đi ngủ đây.” Kỷ Hi Nguyệt hết hồn, lập tức bỏ điện thoại xuống nhắm mắt ngủ.

Một lát sau, khi mà Triệu Húc Hàn tưởng cô đã ngủ rồi thì cô lại bất thình lình lên tiếng: “Anh Hàn, sao anh lại đối xử với tôi tốt như vậy? Ngày trước tôi rất đáng ghét, nhưng tại sao anh vẫn luôn dung túng cho tôi, bảo vệ tôi?”

Đây cũng là bí mật mà Kỷ Hi Nguyệt thực sự rất muốn biết. Cô cứ cảm thấy trong này chắc chắn có nguyên do, nếu không chẳng có người đàn ông nào bị coi thường, bị cô chửi mắng suốt ba năm mà vẫn bào vệ cô như anh.

Triệu Húc Hàn đang đọc văn kiện đột nhiên rũ mắt xuống.

“Không cần lí do.” Anh nhàn nhàn đáp lại một tiếng.

“Tôi không tin, chắc chắn là có nguyên do. Tôi cảm thấy mình chẳng có sức hấp dẫn gì để anh Hàn phải thích tôi cả.” Kỷ Hi Nguyệt biết thân biết phận.

Triệu Húc Hàn lãnh đạm đáp lại:  “Đừng nói lung tung, không có nguyên do gì hết. Mau ngủ đi.”

“Ồ.” Kỷ Hi Nguyệt sầu não chép miệng, cô đành nhắm mắt lại, trong đầu tràn ngập suy nghĩ, cũng không biết lúc nào mới ngủ được.

Triệu Húc Hàn xoay đầu nhìn bóng lưng của cô, ánh mắt dần dần mất tiêu cự, cảnh tượng đó lại lần nữa lởn vởn trong đầu anh.

Cả đời này anh nhất định sẽ bảo vệ cô chu toàn.

Kỷ Hi Nguyệt không biết mình thiếp đi tự lưc nào, lúc tỉnh lại Triệu Húc Hàn không còn trong phòng. Cô đánh răng rửa mặt xong ra ngoài thì nhìn thấy Triệu Húc Hàn đang đứng trong sân đánh thái cực quyền.

Cố Mỹ Tâm cũng dậy rất sớm, đứng ở cửa phòng đối diện ngắm nhìn Triệu Húc Hàn đánh thái cực quyền, từ khuôn mặt si mê đấy có thể nhìn ra cô ta rất thích Triệu Húc Hàn.

Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy đau đầu, hai anh em nhà họ Cố không thể để người khác bớt lo lắng chút sao?

Lúc trước chỉ là xử lý tình địch giả, bây giờ mới chính thức là tình địch thật. Thiệt là mệt mỏi.

“Chào anh Hàn.” Kỷ Hi Nguyệt cũng mặc đồ thể thao ra sân tập luyện.

“Chào.’ Triệu Húc Hàn vẫn tiếp tục tập.

“Chào Mỹ Tâm.” Kỷ Hi Nguyệt cười chào Cố Mỹ Tâm.

“Chào Kỷ tiểu thư.” Cố Mỹ Tâm xưng hô rất xa cách, nhưng Kỷ Hi Nguyệt không quan tâm.

Một tiếng đồng hồ sau, Kỷ Hi Nguyệt kết thúc tập luyện vào ăn sáng. Triệu Húc Hàn đã ngồi vào bàn ăn, Cố Mỹ Tâm ngồi đối diện anh, dáng vẻ y như con chim sẻ cứ tíu ta tíu tít.

Kỷ Hi Nguyệt cảm giác khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Húc Hàn đã sắp không chịu nổi.

Kỷ Hi Nguyệt vừa đến Triệu Húc Hàn đã lau mồ hôi với lấy bánh bao cho cô, làm cho Kỷ Hi Nguyệt được yêu chiều mà đâm ra lo sợ.

Nhưng cô nhanh chóng hiểu ra, vì bắt gặp khuôn mặt ghanh tị của Cố Mỹ Tâm đang nhìn cô.

Đại ma vương hoàn toàn cố ý.

Lát sau, Cố Mỹ Tâm ăn xong thì đứng dậy bỏ đi, trước khi đi còn hằn học lườm Kỷ Hi Nguyệt, thái độ thù địch này quả thực quá rõ ràng.

“Anh Hàn, công nhận số tôi khổ thật đấy.” Kỷ Hi Nguyệt bất lực nói.

Triệu Húc Hàn liếc cô: “Số tôi còn khổ hơn.”

“Phụt!” Kỷ Hi Nguyệt suýt phun miếng cháo trong miệng.

“Tôi đi gọi Cố Cửu dậy.” Triệu Húc Hàn bỏ chén đũa xuống.

Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười, không ngờ người đàn ông này lại ngang ngược xảo quyệt như vậy.

Triệu Húc Hàn vừa đi Cố Mỹ Tâm lại xuất hiện. Vừa đặt mông ngồi xuống đối diện là đã nhìn chằm chằm Kỷ Hi Nguyệt.

Chương 269: Tình địch thật xuất hiện (VI)

“Kỷ tiểu thư, chị với anh tôi rất hợp nhau, hay là chị thử cân nhắc anh tôi một chút đi. Vả lại bố mẹ tôi cũng rất thích chị làm con dâu, tôi nghĩ nếu chị làm chị dâu của tôi, tôi sẽ rất vui mừng.” Cố Mỹ Tâm lên tiếng trước.

Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười: “Nhưng tôi là bạn gái của anh Hàn, không phải là bạn gái của anh cô.”

Cố Mỹ Tâm lập tức nói: “Tôi biết, nhưng chị có thể chia tay anh Triệu mà. Điều kiện của anh tôi cũng đâu có tệ. Thật đấy.”

“Mỹ Tâm, chuyện này không phải nói thích là thích được.” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy cô phải cất công khai sáng cho một người con gái tiếp theo.

Nhưng cô nghĩ độ khó của chuyện này hẳn là cao hơn rất nhiều so với việc khuyên bảo Hạ Tâm Lan.

“Thì cứ thử xem thế nào. Tôi nghĩ anh Triệu sẽ không thích chị đâu. Bây giờ anh ấy chỉ nhất thời thích chị mà thôi.” Cố Mỹ Tâm xúi bẩy Kỷ Hi Nguyệt chia tay Triệu Húc Hàn.

“Tôi không nghĩ là nhất thời đâu, bởi vì giờ tôi mà đề nghị chia tay anh ấy chắc chắc sẽ giết tôi mất. Nếu cô thật sự không muốn tôi quen với anh ấy, vậy thì tốt nhất là cô kêu anh ấy chia tay tôi đi, tôi sẽ lập tức đồng ý, ok không?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

“Thật sao? Là chị nói đấy nhé?” Cố Mỹ Tâm cười toe toét.

“Ừm, thật mà. Chỉ cần cô thuyết phục anh ấy chia tay tôi, tôi sẽ từ bỏ.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ bụng, đại ma vương dám gài bẫy cô, để coi ai chơi xỏ lá ai, haha.

“Ok! Một lời đã định. Nhất định tôi sẽ khiến Triệu Húc Hàn chia tay chị.” Cố Mỹ Tâm nhận ra hình như Kỷ Hi Nguyệt không thích Triệu Húc Hàn, bỗng nhiên nhìn cô vừa mắt hơn rất nhiều.

“Mỹ Tâm, cô thích anh Hàn vậy sao?” Kỷ Hi Nguyệt vừa ăn vừa hỏi.

“Đương nhiên, anh ấy là nam thần trong lòng tôi, cả đời này tôi sẽ không gả cho ai ngoài anh ấy cả.” Cố Mỹ Tâm không hề ngại ngùng, quả nhiên con gái bây giờ càng ngày càng mạnh dạn.

“Vậy cô có biết để làm chủ mẫu của Triệu gia thì phải cần những điều kiện gì không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi dò.

Cố Mỹ Tâm thoáng sững người: “Không biết, nhưng tôi nghĩ chỉ cần anh Hàn thích tôi là được rồi.”

“Tôi thấy cô suy nghĩ đơn giản quá rồi. Anh Hàn của cô là chủ nhân của Triệu gia, hôn nhân cần phải có sự đồng ý của lão gia và toàn bộ nhà họ Triệu. Nếu không đạt yêu cầu thì cao nhất chỉ làm được vợ bé thôi.” Kỷ Hi Nguyệt hù dọa Cố Mỹ Tâm.

“Không phải chứ? Vậy như cô có đạt yêu cầu không?” Cố Mỹ Tâm có chút cảnh giác nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

“Không được. Yêu cầu đầu tiên là phải đánh bại được nữ vệ sĩ Vô Cốt đang đứng ngoài kia. Cô  cảm thấy cô làm được không?” Kỷ Hi Nguyệt cười thầm trong bụng, “Đó là yêu cầu do chính anh Hàn của cô đặt ra.”

“Thật à? Là người phụ nữ mặt lạnh đó sao?” Cố Mỹ Tâm híp mắt lại.

“Phải, cô có luyện võ không?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn cô ta không giống con nhà võ cho lắm.

“Đương nhiên là có rồi. Tôi khác anh tôi, anh ấy từ nhỏ không thích tập luyện, nhưng bố tôi lại yêu cầu tôi luyện võ, mặc dù không giỏi lắm, nhưng có lẽ đủ đánh thắng người phụ nữ mặt lạnh kia.” Cố Mỹ Tâm chu miệng, đưa mắt nhìn Vô Cốt đang đứng với Tiêu Ân ở bên ngoài.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhún vai: “Vậy thì tùy cô à. Dù sao tôi cũng không làm được, nên là cô yên tâm đi, tôi không phải là tình địch của cô đâu. Tình địch chân chính của cô có lẽ là người phụ nữ ngồi lên được vị trí chủ mẫu của Triệu gia.”

“Nói cũng phải. Vậy tính ra cô là hồ ly tinh, tạm thời mê hoặc anh Triệu của tôi, đợi anh Triệu chơi chán sẽ vứt bỏ cô.”

Lời nói của Cố Mỹ Tâm có thể nói là nham hiểm, hơn nữa cô ta không biết mình giống một lục trà biểu đến mức nào khi nói ra những lời này.

Kỷ Hi  Nguyệt lắc đầu trong lòng, Cố Mỹ Tâm này xem ra cũng bị chiều quá hóa hư.

“Kỷ Hi Nguyệt, lát nữa ra ngoài chơi, chị nhớ đi chung với anh tôi, để tôi có thêm chút thời gian ở riêng với anh Hàn biết chưa?” Cố Mỹ Tâm giống như đang hạ lệnh vậy.

Chương 270: Tình địch thật xuất hiện (VII)

Kỷ Hi  Nguyệt chết lặng rồi bật cười: “Chuyện này sao tôi kiểm soát được, lỡ anh Hàn của cô thích dính lấy tôi thì sao?”

“Sẽ không đâu, tôi sẽ bám lấy anh ấy. Chỉ cần cô cố gắng cách xa anh Hàn một chút là được.” Cố Mỹ Tâm nhìn Kỷ Hi Nguyệt nói, trong ánh mắt đều là chỉ thị của một đại tiểu thư với osin.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhún vai: “Ok, tôi sẽ cố gắng.”

Chín giờ sáng, Tiêu Ân lái một chiếc xe thương vụ, Vô Cốt ngồi ở vị trí phó lái, Cố Cửu và Cố Mỹ  Tâm ngồi ở hàng ghế giữa, Triệu Húc Hàn kéo Kỷ Hi Nguyệt ngồi ở hàng ghế cuối cùng.

Xe chạy hướng về hồ Lộc, suy cho cùng thì hồ Lộc cũng là thắng cảnh nổi tiếng ở thủ đô, Kỷ Hi Nguyệt nhất định muốn đến đó tham quan.

Trên xe Cố Mỹ Tâm rất nhiệt tình giới thiệu về vài điểm nổi bật của phong cảnh, quả nhiên là người bản xứ, giải thích rất cặn kẽ, bao  gồm cả câu chuyện lịch sử của hồ Lộc cũng kể rất chi tiết.

Sau khi xuống xe, Triệu Húc Hàn đeo kính đen và khẩu trang màu đen, đây là lần đầu tiên Kỷ Hi Nguyệt thấy Triệu Húc Hàn xuất hiện ở nơi công cộng, không nghĩ anh lại che kín như một đại minh tinh như vậy, khiến cô muốn cười nhưng không dám cười.

Nhưng hình như Cố Cửu và Cố Mỹ Tâm rất quen với điều này.

“Anh hai, anh đến nói chuyện với Kỷ Hi Nguyệt đi.” Cố Mỹ Tâm len lén nói với Cố Cửu đang đứng bên bờ hồ ngắm cảnh.

“Mỹ Tâm, anh nghĩ em nên từ bỏ đi. Em với Triệu Húc Hàn không có khả năng đâu.” Anh ấy lập tức túm cánh tay cô ta nói.

“Aiya, rốt cuộc anh có phải là anh trai em không thế! Với lại, chẳng phải anh rất thích Kỷ Hi Nguyệt sao? Chưa kết hôn thì vẫn còn tự do, thích thì phải đi theo đuổi để giành lấy hạnh phúc của mình hiểu không? Em cảm thấy anh và Kỷ Hi Nguyệt rất hợp nhau đấy!” Cố Mỹ Tâm nói xong thì chạy tới sau lưng Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn.

Cô ta trực tiếp chen vào giữa đôi nam nữ đang nắm tay nhau, sau đó kéo cánh tay Triệu Húc Hàn cười nũng nịu nói: “Anh Triệu, để em dẫn anh đi xem di tích lịch sử nhé.” Nói xong thì  muốn lôi Triệu Húc Hàn đi.

Kết quả là kéo mấy cũng không di chuyển. Triệu Húc Hàn còn hất tay cô ta ra, làm cho Cố Mỹ Tâm đau đớn thét lên một tiếng.

“Mỹ Tâm, đi với anh trai cô đi, đừng để bị lạc. Tôi bận đi với bạn gái rồi.” Triệu Húc Hàn hờ hững nói với Cố Mỹ Tâm.

Kỷ Hi Nguyệt và Cố Cửu đứng lại nhìn bọn họ.

Thấy Triệu Húc Hàn tỏ vẻ thờ ơ thì hai người đều bẽ mặt giùm Cố Mỹ Tâm, chuyện này chẳng khác nào tát vào mặt.

“Anh Triệu, anh đã nói em cũng là em gái của anh mà, anh không muốn đi cùng với em gái sao? Bạn gái anh ở Cảng Thành ngày nào cũng gặp nhau rồi, nhưng hiếm khi mới tới thủ đô, chẳng lẽ không muốn ở riêng với em gái? Hay là anh vốn chỉ nói dối, lừa gạt bố mẹ em?”

Cố Mỹ Tâm mắt đỏ bừng, dáng vẻ sắp khóc đến nơi.

Triệu Húc Hàm lãnh đạm nhìn Cố Cửu.

Cố Cửu vội vàng bước lên: “Mỹ Tâm, em đừng trẻ con nữa, đã là người trưởng thành rồi sao còn cư xử như vậy. Anh Hàn của em cũng khó khăn lắm mới có thời gian rãnh ở với bạn gái, em đừng làm bóng đèn. Để anh hai đi xem di tích với em.”

Nói xong thì kéo Cố Mỹ Tâm đi.

“Em không muốn, em không muốn đi chung với anh. Các anh ghét bỏ em, còn nói  là anh của em. Các anh đều lừa gạt em!” Cố Mỹ Tâm bỗng nhiên bật khóc.

Kỷ Hi Nguyệt đỡ trán nhìn Triệu Húc Hàn. Sắc mặt của Triệu Húc Hàn lúc này rất khó coi.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT