Lọc Truyện

Độc chiếm tiên thê hàn thiếu sủng tận thiên

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Tôi là sinh viên khoa Báo Chí của Đại Học Truyền Thông Cảng Thành. Nói đến mới nhớ, tháng sau phải quay lại để nộp luận văn.”

Liễu Đông nói: “Tôi không phải sinh viên của Đại Học Truyền Thông, mà tôi đến từ khoa Báo Chí Đại Học Cảng Thành. Mặc dù không có tiếng bằng Đại Học Truyền Thông, nhưng tôi cảm thấy cũng không tệ. Đúng rồi chị Nguyệt, chị có biết Hà Phi Bằng không? Chúng tôi học cùng một khóa. Cậu ấy là hotboy thiên tài của Đại Học Truyền Thông đấy.”

Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt liếc cậu: “Đương nhiên là biết rồi. Y như một con chim khổng tước. Cũng không biết mắt mấy người bạn học kia có bị mù không, gì mà hotboy thiên tài chứ? Nghe mà buồn nôn.”

“Haha, vậy Tiểu Nguyệt thích kiểu con trai như thế nào?” Anh Béo hứng thú hỏi.

Trong đầu Kỷ Hi Nguyệt lại xuất hiện dáng vẻ đẹp trai của Triệu Húc Hàn, sau đó tự nhiên bật cười, nhìn thế nào cũng thấy hèn hèn làm sao ấy.

“Tất nhiên là kiểu tổng tài đẹp trai, lạnh lùng bá đạo rồi.” Kỷ Hi Nguyệt vô sỉ nói.

“Hứ, yêu cầu cũng cao quá đấy, sao cô không leo lên trời luôn đi!” Liễu Đông chướng mắt, nói.

Trong bụng cậu nghĩ, tôi đây lẽ nào không đẹp trai? Chỉ có điều chưa tới cái trình lạnh lùng bá đạo thôi, vì cậu là kiểu hoạt bát lành mạnh, còn chuyện tổng tài? Có khả năng không? Cậu chỉ là một thực tập sinh nhỏ bé, trừ phi là con ông cháu cha, chứ ở cái tuổi này làm gì có khả năng trở thành tổng tài được?

Kỷ Hi Nguyệt bật cười ha hả: “Cho nên mới nói là ước mơ, chẳng lẽ không được mơ ước?”

“Thực tế chút đi, chúng ta chỉ là những thực tập sinh thấp cổ bé họng thôi.” Liễu Đông buồn bã nói.

“Liễu Đông, nhà cậu cũng rất có điều kiện mà đúng không?” Anh Béo nói.

“Bố  mẹ tôi là công nhân viên chức, cũng đủ sống qua ngày thôi.” Liễu Đông khẽ nhún vai, “Chủ yếu là nhà tôi chỉ có mình tôi, nên áp lực của bố mẹ cũng không lớn lắm.”

“Vậy thì đỡ rồi. Nhà tôi còn một anh trai và một em trai, tôi là anh thứ hai, kẹp ở giữa, cha không thương mẹ không yêu.” Anh Béo tự ti.

“Anh Béo, như vậy không phải càng tốt sao? Anh tâm khoan thể bàn* đấy chứ, cứ cố gắng hết sức, chúng ta nhất định sẽ giành được nhiều tiền thưởng.” Kỷ Hi Nguyệt động viên anh ấy.

(Tâm khoan thể bàn: nguyên văn dùng để chỉ người có tâm hồn cởi mở thì vẻ ngoài sẽ ôn hòa, sau này được dùng để chỉ người có tâm trạng vui vẻ, không có gì phải lo lắng thì cơ thể cũng béo tốt lên – nguồn: Baidu.)

Kỷ Hi Nguyệt không hiểu được cuộc sống của người nghèo khổ, bởi vì từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ lo nghĩ đến chuyện tình nong, nhưng có lẽ vì được sinh ra trong gia đình giàu có, nên đâm ra tính khí đại tiểu thư của cô rất nghiêm trọng, cái gì cũng không biết, tính tình thì bướng bỉnh, không nghe khuyên nhủ, cuối cùng phải chết thê thảm.

Anh Béo nhìn Kỷ Hi Nguyệt, cười nói: “Tiểu Nguyệt, cảm ơn cô đã chuyển tôi tới nhóm của cô. Thực ra tôi không làm được gì nên hồn cả.”

“Không đâu, anh lái xe siêu nhanh, làm việc lại tích cực, tôi cảm thấy như vậy là tốt rồi. Anh Béo, mỗi người đều có vị trí của riêng mình, ít nhất đối với tôi anh đã làm tốt vai trò của mình, quan trọng nhất là anh rất tốt bụng, mà sống tốt thì ắt có phúc đức thôi.”

Kỷ Hi Nguyệt cười, an ủi anh ấy.

Trong lòng anh Béo rất cảm động, hình như chưa có một người nào công nhận công việc của anh ấy, đang định nói lời tình cảm để cảm tạ lòng biết ơn thì đột nhiên nhìn thấy một nhóm thanh niên từ trong tập đoàn Đế Vương Triệu Thị bước ra.

“Wow, mấy người này đều là thành phần ưu tú của xã hội đúng không?” Liễu Đông cũng nhìn qua bên đó.

Bởi vì nhóm thanh niên đó ai ai cũng âu phục áo sơ mi trắng, mang cravate, trong tay cầm thêm cặp công văn.

“Nhìn dáng  vẻ của bọn họ chắc là đến phỏng vấn nhỉ.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Cô không biết là người thanh niên nào sẽ phát bệnh, nhưng nhìn chung có nhiều người mặt mày ủ dột, hình như không được vừa lòng cho lắm, đương nhiên cũng có người vui vẻ hớn hở.

Kỷ Hi Nguyệt lấy di động ra, cô bắt đầu có chút khẩn trương, còn nhập sẵn dãy số 120 vào.

“Thật hâm mộ họ quá.” Vẻ mặt anh Béo đầy ngưỡng mộ, “Sao người ta có thể học giỏi vậy nhỉ?”

“Anh Béo, học giỏi cũng là một thiên phú trời cho đấy.” Liễu Đông cười nói.

Ba người đều quay đầu lại, nhìn theo nhóm người đi cách họ không xa.

Có vài thanh niên đi trước đã xuống hết bậc đá, tới làn đường dành cho người đi bộ. Đột nhiên một thanh niên đang đi thứ ba, thân hình hơi nhỏ con và khá ốm yếu loạng choạng một cái, sau đó vươn tay bám vào vai người phụ nữ bên cạnh.

Người phụ nữ giật mình, vội vàng tránh khỏi rồi quay đầu bực bội nói: “Này, anh làm gì vậy?”

Nhưng vừa mới dứt câu, người thanh niên kia đã đưa một tay ôm lấy ngực mình, từ từ ngã khụy xuống đất, sau đó rơi vào trạng thái bất tỉnh.

“A!”  Trong nháy mắt, những người đi bên cạnh lập tức nhảy ra xa, người đang đi phía sau cũng lập tức lùi lại, ai ai cũng tái mặt.

“Không liên quan đến tôi!” Người phụ nữ hoang mang sợ hãi, gấp gáp nói: “Thật sự không liên quan đến tôi, là anh ta tự ngã xuống.”

Kỷ Hi Nguyệt đã gọi cho 120, sau đó nói nhanh với anh Béo và Liễu Đông: “Quay phim, cứu người!”

Nói rồi cô tức tốc chạy qua chỗ người thanh niên đó.

Liễu Đông và anh Béo vẫn đang thảng thốt, đâu ai ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy. Hoàn hồn lại, Vương Nguyệt đã gọi cho 120, tốc độ phản ứng gì mà nhanh quá vậy.

“Nhanh!” Liễu Đông vừa lôi máy ảnh chuyên dụng từ trong ba lô ra vừa chạy qua bên đó, anh Béo cũng lật đật theo sau.

“Đứng đó làm cái gì? Có ai biết cấp cứu không?” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng hét lên.

Đúng như những gì đã xảy ra ở kiếp trước, nhóm người đó ai nấy đều núp ở đằng xa, kinh hãi nhìn theo nhưng không ai ra tay giúp đỡ.

“Cô gái, cô cẩn thận coi chừng bị lừa bịp tống tiền đấy.” Có người nhắc nhở Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt oán trách: “Nếu không phải lừa bịp thì sao? Mọi người thấy chết mà không cứu sao? Nếu anh ấy là mấy người thì sao? Hoặc là người thân của mấy người xảy ra chuyện như thế này thì sao? Lẽ nào mấy người cũng hy vọng không có ai đến cứu?”

Kỷ Hi Nguyệt đã quỳ trước mặt người thanh niên đó. Cô cũng từng học qua một vài kỹ năng sơ cứu.

Đối với những người mắc bệnh tim đột ngột và nghiêm trọng, vì tim ngừng đập nên hô hấp cũng tắc nghẽn, sau đó nhanh chóng dẫn đến chết não do thiếu oxy trầm trọng

Bốn phút đầu tiên sau khi tim ngừng đập rất quan trọng, nó được gọi là bốn phút hoàng kim. Trong lúc đợi cấp cứu 120 đến, bệnh nhân phải được tiến hành sơ cứu hồi sức.

Kỷ Hi Nguyệt chồng hai tay lên nhau ấn vào lồng ngực trái của bệnh nhân, tiến hành giúp bệnh nhân khôi phục lại nhịp tim.

Cô biết, có khoảng một nửa bệnh nhân làm như vậy đã hồi sức thành công.

Vì vậy bốn phút này rất quan trọng.

(Tài liệu từ Baidu- ghi chú của tác giả.)

Mọi người nhìn thấy một cô gái bé nhỏ như Kỷ Hi Nguyệt lại dũng cảm ra tay, lập tức có người chen vào nói: “Tôi biết một ít kỹ thuật sơ cứu.”

“Để tôi làm cho! Tôi là bác sỹ!” Một người đàn ông khác cũng nhanh chân chen vào rồi ngồi xổm xuống.

Quả nhiên đã có nhiều người đã bỏ đi thái độ thờ ơ, giúp đỡ gọi 120, mặc dù trước đó Kỷ Hi Nguyệt đã gọi rồi.

“Tôi, tôi có thuốc trợ tim!” Có một người qua đường đột nhiên chạy lại hét lên.

Thực ra Kỷ Hi Nguyệt cũng đã chuẩn bị thuốc trợ tim, nhưng cô không dám cho uống thuốc bậy, lỡ như không phải đau tim thì sao?

Nếu sơ cứu không có hiệu quả, cô sẽ cho uống, bởi vì cô tin xe cấp cứu sẽ nhanh chóng đến nơi.

Bệnh viện gần nhất chỉ cách một con phố, từ đây qua đó cũng chưa tới năm phút.

Kỷ Hi Nguyệt nãy giờ vẫn cúi đầu, hơn nữa còn nhanh chóng đổi tay cho bác sĩ sơ cứu. Cô biết có rất nhiều người đang quay video, vì vậy cô phải để cho những người khác tiếp sức cứu người, như vậy càng phát huy được năng lượng tích cực cho xã hội.

Nói thì chậm, nhưng thực ra mọi thứ diễn ra rất nhanh chóng.

Liễu Đông và anh Béo đã nắm bắt chuẩn thời điểm sơ cứu, trên mặt mọi người đủ các loại biểu cảm, phần nhiều là vẻ lo lắng.

Tiếng còi xe cấp cứu vang lên, mọi người cũng nhanh chóng tránh đường, có một nhóm người còn nhiệt tình hỗ trợ đưa bệnh nhân lên xe.

Những người xung quanh đều dõi theo đến khi xe cấp cứu đóng lại, hú còi rời đi. Hình như ai ai cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Chắc có thể cứu được nhỉ.”

“Vừa nãy tim đã đập lại rồi.”

“Cũng may là mọi người không thờ ơ, nếu không đã hết một kiếp người rồi!”

“Cô gái đó nói đúng đấy. Nếu chuyện này xảy ra với chính chúng ta hay người thân bên cạnh, và mọi người cũng thờ ơ vô cảm như vậy thì thật sự rất tuyệt vọng.”

“Phải đấy, phải đấy, nhiều ánh mắt dõi theo như vậy, không thể vu oan là người khác hại anh ta được. Mọi người cũng quá cẩn thận rồi.”

“Không đâu, cũng do bị mấy kẻ lừa bịp hù dọa mà ra.”

“May mắn là còn người tốt bụng có lương tâm.”

“Đúng đấy, năng lượng tích cực của xã hội, mọi người nên tuyên truyền rộng rãi.”

Trên đường lớn, mọi người đều đang xôn xao bàn tán, còn Kỷ Hi Nguyệt đã lánh mặt sau bồn hoa. Cô không muốn được người khác đưa lên mạng, mặc dù không biết bây giờ đã có bao nhiêu người chụp được.

Nhưng cô vẫn nhanh hơn một bước là vội vàng đổi người sơ cứu, vì vậy khả năng bị người khác chụp được lại bớt đi một chút, ngoại trừ tốc độ nhanh như anh Béo và Liễu Đông.

“Chị Nguyệt, không ngờ chúng ta chỉ tùy tiện đi dạo mà lại bắt gặp được tin tức này.” Liễu Đông không thể tin nổi, nói.

“Đúng á, sợ toát cả mồ hôi. Con người bây giờ thật sự quá dửng dưng.” Kỷ Hi Nguyệt giả vờ lau mồ hôi, “Nhưng mà Liễu Đông, bài báo của chúng ta phải làm nổi bật năng lượng tích cực, chứ không phải năng lượng tiêu cực.”

“Tôi hiểu rồi, bây giờ tôi đi làm ngay đây. Anh Béo, giúp tôi sàn lọc ảnh chụp nhé.” Hai người ngồi bên cạnh bồn hoa, lấy máy tính ra bắt đầu chỉnh lý.

Mười phút sau, Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy một tiêu đề hoành tránh như vậy: Nhân viên trí thức cấp cao bị ngất xỉu, người qua đường dũng cảm sơ cứu, xã hội cần phải có những năng lượng tích cực! Biểu dương những người anh hùng đã cứu người!

Trong văn phòng làm việc, Lộc Hùng cũng vừa sứt đầu mẻ trán với tin tức của Chu Dương Thiên, toàn bộ xã hội đều đồng loạt mắng chửi. Mặc dù giá trị mà tin tức mang lại rất lớn, nhưng lại khiến người ta cảm thấy ngán ngẩm.

Đột nhiên cửa sổ email hiện lên, tiêu đề xuất hiện ngay trước mắt, Lộc Hùng lập tức dựng thẳng người dậy, đôi mắt ti hí mở lớn hết cỡ.

Sau đó anh ta cười toe toét, đây được xem là một dòng chảy thanh mát giữa những tin tức tiêu cực gần đây!

Một chữ ‘Duyệt’ đươc gửi qua, anh ta lại không khỏi cảm thán. Vương Nguyệt và Liễu Đông đúng là một cặp cộng sự tuyệt vời, cũng là những mầm non ưu tú nắm bắt tin tức rất chuẩn xác.

Ngày đầu tiên của tháng  5 thì bắt đầu bằng vụ án tử thi, ngày cuối cùng của tháng thì kết thúc bằng một bản tin năng lượng xã hội tích cực.

Lộc Hùng không nghĩ ra điều gì có thể làm cho anh ta hạnh phúc hơn được nữa.

Bên này, chuyện xảy ra ở trước cổng tập đoàn Đế Vương Triệu Thị, đương nhiên bảo vệ sẽ chạy ra xem, sau đó Tiêu Ân biết, Triệu Húc Hàn cũng biết.

“Chuyện gì vậy? Cô ấy cũng ở đó?” Triệu Húc Hàn hỏi báo cáo của Tiêu Ân.

“Kỷ tiểu thư là người đầu tiên tham gia sơ cứu.” Tiêu Ân đáp, “Tiểu thư thật sự rất tốt bụng, loại chuyện như thế này đa số mọi người đều né tránh giúp đỡ.”

Sắc mặt Triệu Húc Hàn có chút khó coi: “Vậy người bệnh thế nào rồi?”

“Đã được đưa đến bệnh viện, Kỷ tiểu thư và hai người đồng nghiệp của cô ấy cũng đi theo. Chắc là sắp có kết quả mới nhất.”

Triệu Húc Hàn gật đầu, không nói tiếp nữa.

Thực ra là anh đang nghĩ, chuyện này sao lại đúng lúc như vậy? Cô lâu lâu mới tới trung tâm thành phố, mà vừa tới đã gặp được tin tức bất ngờ. Phải chăng trước đó cô đã dự đoán được?

Ngẫm lại hai tháng này Kỷ Hi Nguyệt dự đoán nhiều chuyện rất chính xác, thật sự khiến người khác phải sởn cả tóc gáy.

Nhưng trước cái đêm hôm đó, cô hoàn toàn không ý thức được  nguy hiểm, đi theo Triệu Vân Sâm lêu lổng khắp nơi, lần nào cũng xảy ra chuyện. Nếu cô thật sự có khả năng dự đoán, thì không có lý nào lại để mình rơi vào nguy hiểm như vậy.

Rốt cuộc là điều gì đã thay đổi cô?

Chuyện xảy ra vào đêm hôm đó thật sự mang lại cho cô nhiều thay đổi đến vậy sao? Quả thực như đã thay da đổi thịt, hệt như được tái sinh lại một lần.

Bên đây, Kỷ Hi Nguyệt cũng nhanh chóng vào bệnh viện, theo dõi tin tức tiếp theo, báo cảnh sát để tìm người nhà của bệnh nhân. Bác sĩ phòng cấp cứu cũng nhanh chóng bước ra, vì được sơ cứu kịp thời, nên bệnh nhân đã thoát khỏi cơn nguy hiểm.

Kỷ Hi Nguyệt, Liễu Đông và anh Béo cuối cùng cũng nở nụ cười.

Bọn họ đều không ngờ hôm nay có thể cứu được một mạng người. Mặc dù bọn họ không tham gia sơ cứu, nhưng vẫn luôn theo dõi quá trình Kỷ Hi Nguyệt cứu người. Vả lại, tuyên truyền được loại chuyện năng lượng tích cực này, tâm tình của bọn họ cũng trở nên thoải mái.

Không giống như lúc đưa tin vụ án xác chết, ngoài tâm trạng hoảng sợ và phiền muộn ra, bọn họ còn bị ảnh hưởng đến thể chất và sức khỏe tinh thần.

Hơn nữa bọn họ còn biết loại tin tức mang năng lượng tích cực này chắc chắn sẽ được đưa lên tin tức truyền hình, cho dù không được hot trên các trang mạng, nhưng cũng được xem là tin tức lớn, và tất nhiên tiền thưởng cũng không nhỏ.

Nghe tin bệnh nhân đã thoát khỏi cơn nguy hiểm, người thân vui mừng bật khóc, cảm tạ xã hội, cảm tạ những người tốt bụng đã giúp đỡ. Hình ảnh đó lại một lần nữa được quay phim chụp hình đưa lên mạng xã hội, lại trở thành một làn sóng đầy năng lượng tích cực, nói cho mọi người biết không phải ai cũng đều là người xấu.

Kỷ Hi Nguyệt nói với Liễu Đông: “Độ hot của tin tức này chắc chắn sẽ không bằng những chuyện của Chu Dương Thiên và Chương Tiểu Lộ. Thế này đi, cậu làm một cái tiêu đề vấn đáp, để cho dư luận trả lời các câu hỏi. Tôi nghĩ là ngay cả khi tin tức không hot, nhưng màn vấn đáp có thể sẽ khơi dậy sự hưởng ứng nhiệt tình của xã hội.”

Liễu Đông và anh Béo sững người, sau đó Liễu Đông hào hứng nói: “Có phải câu hỏi là, trong tình huống như thế này, bạn có ra tay cứu giúp không?”

“Đúng, đó là một câu. Hoặc là, nếu bạn hoặc người thân của mình bất ngờ xảy ra tình huống như vậy, bạn có hy vọng nhìn thấy người qua đường đứng ra giúp đỡ không?” Kỷ Hi  Nguyệt nói với cậu.

Anh Béo liền nói: “Vậy chắc chắn là hy vọng rồi, câu trả lời sẽ nghiêng về một bên.”

Kỷ Hi Nguyệt cười: “Đó là để cho mọi người biết rằng, nếu mọi người muốn được người qua đường giúp đỡ khi họ và người thân gặp nguy hiểm, nhưng vẫn giữ khăng khăng suy nghĩ người khác dàn cảnh lừa đảo, thì cách nghĩ cũng sẽ bị thay đổi theo. Như vậy mục đích của chúng ta cũng đã đạt được, và mục tiêu của tôi là duy trì khoảnh khắc năng lượng tích cực này càng nhiều càng tốt.”

Lúc này anh Béo và Liễu Đông mới hiểu ra ý tứ của Kỷ Hi Nguyệt, bỗng chốc trong lòng hai người đều tỏ ra kính phục cô gái này. Cô thực sự  là một người có nội tâm hướng thiện và không ngại nguy hiểm.

Và cả xã hội điều cần những người nhiệt tình như cô.

Ngay sau đó, tin tức cứu người và tiêu đề hỏi đáp quả nhiên đã thực sự tỏa nhiệt, nhiều bình luận khác nhau được F5 liên tục.

Lộc Hùng thấy cách Kỷ Hi Nguyệt và Liễu Đông bày trí sắp xếp, trong lòng thầm giơ ngón cái.

Nhân tài về tin tức như vậy mà không bồi dưỡng thì thật sự hoang phí.

Tới giờ cơm tối, Kỷ Hi Nguyệt lật đật về đến nhà là đúng sáu giờ chiều.

Triệu Húc Hàn đã ngồi sẵn trong phòng ăn, mắt đang lướt qua điểm tin.

Kỷ Hi Nguyệt lên lầu tắm rửa, sau khi lấy lại vẻ mặt tươi tỉnh khoan thai thì bước xuống lầu.

“Anh Hàn, xin lỗi nhé, hôm nay hơi trễ một chút.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng cười xin lỗi, “Chắc anh đói rồi đúng không? Sau này đừng đợi em nữa, anh cứ ăn trước đi.”

Triệu Húc Hàn khẽ liếc nhìn cô, giữa hai hàng lông mày đầy sự vui vẻ, xem ra năng lượng tích cực hôm nay làm cô rất hài lòng.

Vốn dĩ anh định nói với cô vài câu, nhưng nhất thời không mở miệng được.

Cô thật sự rất yêu thích công việc phóng viên này.

“Anh Hàn, hôm nay trùng hợp thật đấy. Chắc là anh biết chuyện xảy ra trước cổng tập đoàn Đế Vương Triệu Thị rồi đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt vừa ăn vừa nói, “Bệnh nhân phát bệnh đó vừa tham gia xong buổi phỏng vấn của tập đoàn các anh luôn đấy.”

“Em muốn nói là buổi phỏng vấn của tập đoàn bọn anh áp lực quá lớn?” Triệu Húc Hàn nhướng mày.

“Đương nhiên là không phải. Chắc chắc là do khả năng chịu đựng áp lực của anh ta quá thấp, mà gia đình cũng không biết anh ta bị bệnh tim bẩm sinh, nhưng may mắn là được sơ cứu kịp thời.” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhớ đến kiếp trước, vì người thanh niên xấu số này qua đời mà người thân đã rất đau khổ.

Vẻ mặt Triệu Húc Hàn khẽ thay đổi: “Hôm nay cũng khéo thật đấy chứ. Chưa bao giờ thấy em vào trung tâm thành phố kiếm tin. Có linh cảm à?”

Kỷ Hi Nguyệt trong lòng thấp thỏm: “Linh cảm gì đâu, em chỉ đi lung tung theo bản đồ thôi, với cả muốn ăn đồ ăn ở Smilling Dessert nên mới qua đó. Đâu có ngờ là gặp được tin tức bất ngờ như vậy.”

“Thế ư?”  Triệu Húc Hàn liếc cô.

Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười: “Anh Hàn, em đâu phải nhà tiên tri. Mặc dù thỉnh thoảng có chút linh cảm, nhưng không phải lúc nào cũng hiệu nghiệm. Nói thẳng ra đó là giác quan thứ sáu của phụ nữ, mà lần này thật sự là trùng hợp ngẫu nhiên.”

Triệu Húc Hàn rũ mắt, im lặng không tiếp lời.

“Phải rồi anh Hàn, mai là cuối tuần, Manh Manh quay phim ở studios Phong Cảnh, em có hứa là qua đó thăm cô ấy.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Húc Hàn.

Triệu Húc Hàn cau mày: “Từ đây qua Studio Phong Cảnh  mất hai tiếng lái xe? Em tự lái một mình?”

“Không. Em đi với Liễu Đông, cậu ấy cũng biết lái xe.”

Trong nháy mắt, nhiệt độ trong phòng ăn bỗng chốc rớt xuống. Kỷ Hi Nguyệt đang cúi đầu ăn cơm, đột nhiên cảm giác bầu không khí không đúng, cô lập tức ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt đen sì như muốn ăn thịt người của đại ma vương.

Kỷ Hi Nguyệt liền biết vấn đề nằm ở đâu, cô vội vàng nói: “Anh Hàn, anh đừng hiểu lầm, em với Liễu Đông không có gì cả. Thực ra là em muốn mai mối Liễu Đông với Manh Manh.”

Lúc này khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Húc Hàn mới ấm áp trở lại: “Em thích lo chuyện bao đồng quá nhỉ?”

“Đâu có, trước đây Manh Manh quen với Chu Dân đã chịu quá nhiều tổn thương. Tuy cô ấy không nói ra, nhưng em biết trong lòng cô ấy đã có trở ngại. Chuyện này không phải sẽ giúp cô ấy chuyển hướng chú ý sao ?”

Triệu Húc Hàn vẫn nheo mắt nhìn cô như cũ.

“Con người của Liễu Đông kỳ thực rất tốt. Nhưng mà anh Hàn, anh tuyệt đối đừng hiểu lầm, em hoàn toàn không có tình cảm gì với cậu ấy cả, chỉ xem cậu ấy là một người đồng nghiệp trên công việc. Có người đàn ông xuất sắc như anh Hàn ở bên cạnh, em cần gì phải đi quan tâm người đàn ông khác. Chẳng lẽ anh không có niềm tin vào chính mình như vậy?” Kỷ Hi Nguyệt nói khích anh.

Triệu Húc Hàn vẫn im lặng, nhưng đôi đũa ban nãy mới bỏ xuống, giờ lại bắt đầu cầm lên.

Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt thở phào nhẹ nhõm: “Buổi sáng chúng em xuất phát, tới chiều tối là về đến nhà rồi. Anh Hàn, được không?”

Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh với vẻ cầu xin.

Triệu Húc Hàn biết cô không có hứng thú với Liễu Đông, bởi vì trong màn hình giám sát của đài truyền hình không thấy ghi lại. Nhưng tại sao người phụ nữ này không nghĩ đến chuyện kêu anh đi cùng?

Kỷ Hi Nguyệt thấy anh không trả lời, vội vàng gắp thức ản bỏ vào chén của anh: “Anh Hàn, có được không? Em thật sự chỉ đi xem Manh Manh đóng phim thôi.”

“Để lão Khôi đi theo.” Triệu Húc Hàn cuối cùng cũng quyết định.

“Không cần chứ?” Kỷ Hi Nguyệt sầu não, “Lão Khôi vừa nhìn là đã khác người bình thường, vả lại em chỉ đi một ngày thôi mà.”

“Lão Khôi, Triệu Không, Triệu Hải, thím Lý, Tiêu Ân, em tự chọn một người đi.” Hơi thở trên người Triệu Húc Hàn lại trở lạnh.

Kỷ Hi Nguyệt chép miệng, ngẫm nghĩ một hồi rồi tủi thân nói: “Vậy thì thím Lý đi, nói là dì của em cũng được.”

Triệu Húc Hàn không đáp lại, nhưng thấy vẻ mặt không mấy vui vẻ của Kỷ Hi Nguyệt, anh ăn cũng không thấy ngon miệng, lập tức đứng dậy bỏ đi.

“Anh Hàn, anh chưa ăn xong mà!” Kỷ Hi Nguyệt gọi giật lại.

“Không ăn nữa.” Triệu Húc Hàn lạnh lùng đáp lại một câu, sau đó bỏ lên sân thượng.

Kỷ Hi Nguyệt nghĩ bụng, anh bực cái gì chứ? Người bực mình phải là cô mới đúng. Thật không hiểu nổi suy nghĩ của người đàn ông này.

Nhưng mà, tại sao anh không vui, cô cũng thấy khó chịu?

Kỷ Hi Nguyệt cũng chán ăn, nghĩ ngợi một lúc, cô quyết định chạy lên sân thượng.

Cô tin rằng, chỉ khi dỗ dành đại ma vương vui vẻ, cô mới có cuộc sống yên bình.

Lúc Kỷ Hi Nguyệt lên tới sân thượng, Triệu Húc Hàn đang đứng trước gốc lan, có vẻ đang ngắm hoa đến đờ đẫn.

Sân tập xung quanh cũng đã được thay đổi, xem ra Lão Khôi rất tích cực trong việc thay đổi các thiết bị.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn bóng lưng của Triệu Húc Hàn, cảm giác có chút cô tịch, đột nhiên nghĩ đến vết sẹo trên lưng anh, trong lòng cô lại trào dâng một nỗi đau.

“Anh Hàn.” Cô khẽ mở miệng gọi một tiếng, sau đó vòng hai tay ôm lấy eo của Triệu Húc Hàn  từ đằng sau.

Cơ thể Triệu Húc Hàn đột nhiên cứng đờ, đứng im bất động.

Kỷ Hi Nguyệt dựa vào vai anh, dịu dàng nói: “Anh Hàn, anh giận à? Vậy thôi em không đi thăm Manh Manh nữa. Dù sao qua thời gian này cô ấy cũng quay về. Ngày mai em ở nhà với anh Hàn nhé?”

Triệu Húc Hàn vẫn đứng yên bất động. Kỷ Hi Nguyệt chỉ ôm anh như vậy, nhưng cô cũng cảm nhận được đại ma vương không quen với kiểu ôm này, cả người anh cứ cứng đờ như cương thi.

Chẳng lẽ cô đáng sợ vậy sao? Không được, nhất định phải làm anh mềm lòng.

Cọ đầu vào vai anh, cô nói: “Anh Hàn, anh có nơi nào đặc biệt muốn đi không? Ngày mai chúng ta đi nhé?” Giọng điệu làm nũng rõ ràng là đang lấy lòng.

Trong lòng Triệu Húc Hàn lúc này có một cảm giác rất kỳ lạ.

Muốn rời khỏi cái ôm của Kỷ Hi Nguyệt, vì không quen, nhưng lại có chút không nỡ, mà càng luyến tiếc thì anh càng cứng nhắc, lông mày cũng cau chặt hết cỡ.

“Ngày mai anh bận rồi.” Triệu Húc Hàn trả lời có chút gượng gạo.

“Hả? Bận rồi à? Cuối tuần mà anh không nghĩ ngơi sao?” Kỷ Hi Nguyệt có chút thất vọng, “Vậy thôi em ở nhà nghĩ ngơi, không muốn đi đâu nữa.”

Triệu Húc Hàn thoáng đau lòng, cuối cùng thở dài nói: “Em đi thăm Manh Manh đi, nhưng nhớ phải cẩn thận.”

“Không đi nữa. Trong lòng anh Hàn không muốn em đi, vậy thì em không đi nữa. Những chuyện khiến anh Hàn không vui, em sẽ không làm.” Hai tay Kỷ Hi Nguyệt vẫn ôm chặt lấy anh, chứng tỏ cô rất quan tâm đến anh.

Thực tế là Kỷ Hi Nguyệt đang lấy lùi làm tiến, kháng nghị trong im lặng, nhưng cách này e là đại ma vương cũng sẽ nhận ra.

Triệu Húc Hàn lại rơi vào im lặng.

“Anh Hàn, sao anh lại thích hoa lan đến vậy?” Kỷ Hi Nguyệt thấy anh không nói chuyện, biết anh đang cân nhắc, cô lập tức xoay chuyển chủ đề, song đầu vẫn tựa vào vai anh, hai tay vẫn ôm chặt lấy anh.

Cô chợt phát hiện thân hình của đại ma vương rất hoàn hảo, bụng hoàn toàn không có mỡ dư, hơn nữa còn cảm giác được từng múi bụng vô cùng săn chắc. Haha, thật sự rất muốn sờ.

Mặc dù từng giúp anh massage, cũng từng được chiêm ngưỡng qua body cường tráng của anh, nhưng chân chính sờ vào thì chưa từng.

Cô tự cảm thấy suy nghĩ của mình có chút xấu xa, tại sao càng ngày lại càng hứng thú với đại ma vương thế nhỉ?

Không được, người đàn ông này quá mạnh mẽ. Nỗi đau của đêm hôm đó cô không sao quên được, vì vậy chỉ muốn nhìn, chỉ muốn sờ chứ tuyệt đối không bao giờ muốn thử.

Triệu Húc Hàn cuối cùng cũng quen dần, thân thể cũng từ từ thả lỏng.

“Mẹ anh thích nhất là hoa lan.” Triệu Húc Hàn trả lời.

Kỷ Hi Nguyệt sững sờ. Thì ra là như vậy. Mẹ của Triệu Húc Hàn mất năm anh tám tuổi, chắc chắn là một cú sốc rất lớn đối với anh. Trồng hoa lan chính là cách mà anh tưởng nhớ về mẹ.

“Có thể kể về mẹ của anh được không? Có thể làm chủ mẫu quản lý Triệu gia, chắc chắn không phải là một người phụ nữ bình thường nhỉ?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

Thân thể của Triệu Húc Hàn lại đột nhiên cứng đờ, làm Kỷ Hi Nguyệt hết hồn: “Không sao không sao. Không muốn nói thì đừng nói. Em chỉ tò mò hỏi thử thôi mà.”

Triệu Húc Hàn lại dần dần thả lỏng: “Mẹ anh không phải là chủ mẫu của Triệu gia.”

Kỷ Hi Nguyệt ở sau lưng, nên không bao giờ nhìn thấy được sự tức giận đang được kìm nén trong đôi mắt đen tuyền và thâm thúy khi anh nói ra câu này.

Kỷ Hi Nguyệt hết sức kinh hãi, nhưng ngay sau đó chỉ muốn tát mình một cái.

Triệu Húc Hàn và Triệu Nhất Gia, Triệu Nhị Gia cùng cha khác mẹ, tuổi tác lại cách nhau rất xa, như vậy chắc chắn chủ mẫu của Triệu gia phải là mẹ của Triệu Nhất Gia, làm sao có thể là mẹ của Triệu Húc Hàn được chứ.

Nhưng tính ra bố của Triệu Húc Hàn cũng phong lưu quá nhỉ?

“Xin, xin lỗi, em không biết.”Kỷ Hi Nguyệt vội vàng xin lỗi, nhân tiện ngẩng đầu lên và buông hai tay ra, sau đó kéo cả người Triệu Húc Hàn quay lại.

Để Triệu Húc Hàn nhìn thấy cô chân thành xin lỗi và vẻ mặt đau lòng của anh.

“Anh Hàn, em biết trong lòng anh đang cất giữ rất nhiều tâm sự và bí mật, nhưng trái tim của ai cũng có giới hạn, phải cất giữ quá nhiều bí mật ắt hẳn rất mệt mỏi. Nếu anh muốn nói ra, em bảo đảm sẽ là một thính giả tốt nhất của anh.”

Lời nói này của Kỷ Hi Nguyệt là xuất phát từ tận đáy lòng. Kiếp trước cô đã làm hại người đàn ông hoàn hảo này, kiếp này cô nhất định phải bù đắp và giúp anh san sẻ mọi thứ có thể.

Triệu Húc Hàn rơi vào im lặng, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Hi Nguyệt.

“Anh không sao.” Triệu Húc Hàn cuối cũng cũng lên tiếng. Nói xong anh lại xoay người, ngắm nhìn những đóa lan đang dần tàn úa.

Kỷ Hi Nguyệt thật sự không biết nên tiếp tục an ủi anh thế nào, cô có thể cảm nhận được tâm trạng của Đại ma vương lúc này rất nặng nề, chỉ là anh đang ra sức kìm nén.

“Anh Hàn, em giúp anh xoa bóp nhé?” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên nói, “Để anh có thể thư giãn một chút.”

Vốn dĩ tâm trạng của Triệu Húc Hàn đang nặng nề, tự nhiên nghe hai chữ ‘xoa bóp’ xong tan biến đi đâu hết.

Bởi vì anh lại nhớ đến sự cố chảy máu mũi xảy ra vào tối hôm qua. Trong nháy mắt, tấm lưng trắng nõn mịn màng và đôi chân dài miên man của Kỷ Hi Nguyệt lại hiện lên trong tâm trí anh, hơn nửa khối tròn tròn của một bên cơ thể kia cũng được nhìn thấy.

Sau đó, anh phát hiện thân thể của mình lại bắt đầu nóng lên.

“Ngày mai em đi thăm Manh Manh đi, không cần thím Lý  đi theo. Em nhớ phải tự mình cẩn thận, về trước tám giờ tối.” Triệu Húc Hàn lập tức nói.

Kỷ Hi Nguyệt phát hiện suy nghĩ của anh nhảy quá nhanh, cô thực sự không bắt kịp tiết tấu.

Nhưng cũng nhanh chóng vui mừng nói: “Thật sao? Wow, tuyệt vời, cám ơn anh Hàn.” Nói rồi lại vươn hai tay ôm lấy tấm lưng của Triệu Húc Hàn, đầu còn nũng nịu cọ vào vai anh vài cái, y như một con thú cưng.

“Xuống dưới chuẩn bị tập luyện đi.” Triệu Húc Hàn thấp giọng nói.

“Oh, được, cảm ơn anh Hàn, yêu anh nhất.” Kỷ Hi Nguyệt buông anh ra, hoan hô xong thì chạy xuống lầu.

Triệu Húc Hàn không dám xoay người lại. Anh cúi đầu nhìn thân thể của mình, hai tay đột nhiên nắm lại thành quyền. Vị trí đang ngẩng đầu lên quả thực khiến anh rất xấu hổ.

Khuôn mặt anh lập tức đỏ bừng, bởi vì anh phát hiện mình vẫn đang đứng trước hoa lan. Liệu mẹ có thất vọng không khi thấy lực tự chủ của anh yếu kém như vậy?

Nghĩ đến đây, Triệu Húc Hàn cũng lât đật xuống lầu, nhanh chóng bước vào phòng tắm. Nhìn bản thân trong chiếc gương đã được thay mới, càng ngày càng thấy mình khác lạ.

Kỷ Hi Nguyệt, tìm được em, bảo vệ em, tiếp cận em, rốt cuộc là đúng hay sai?

Sáng sớm hôm sau, Kỷ Hi Nguyệt lái một chiếc couple Mercedes-Benz màu trắng xấu nhất trong bãi đậu xe của Triệu Húc Hàn, đến nơi đã thống nhất với Liễu Đông để đón cậu ấy.

Hôm nay Kỷ Hi Nguyệt vẫn đội nón lưỡi trai, nhưng lại đeo kính râm màu tím, môi không tô son xám, trên mặt cũng bớt đi những vết tàn nhan, trông tổng thể giống người bình thường hơn một chút.

Quần áo cũng là màu tím nhạt, cảm giác thoải mái và mát mẻ hơn rất nhiều. Quan trọng là cặp kính gọng gỗ lỗi mốt thường ngày đã được tháo bỏ. Cách ăn diện của cô hôm nay nhìn chung rất trẻ trung và năng động.

Liễu Đông đang đứng bên đường quan sát xe cộ qua lại, đột nhiên cậu sững sờ khi thấy một chiếc Mercedes-Benz màu trắng dừng bên cạnh.

Kỷ Hi Nguyệt hạ cửa sổ xe xuống, hét lên với cậu: “Liễu Đông, lên xe!”

Liễu Đông há hốc, hết nhìn chiếc xe rồi lại nhìn Kỷ Hi Nguyệt. Nhất thời cậu cảm thấy, không phải hôm nay mình bị hoa mắt đấy chứ?

“Chị Nguyệt, xe này của chị sao?” Liễu Đông leo lên xe, kinh ngạc nói.

Kỷ Hi Nguyệt lập tức đáp: “Cái gì mà xe của tôi. Làm gì có khả năng đó. Đây là xe của chị họ tôi, tôi chỉ mượn một ngày thôi. Thắt dây an toàn vào!”

Liễu Đông ‘oh oh’ vài tiếng, nghiêng mặt nhìn cách trang điểm khác thường của Kỷ Hi Nguyệt hôm nay: “Chị Nguyệt, hôm nay chị đẹp lên nhiều đấy. Đã nói là cặp mắt kính gọng gỗ to đùng đó che bớt mặt chị mà.”

“Haha, tôi vốn dĩ nhìn cũng được mà, chỉ là lười đổi mắt kính thôi. Lái xe chói mắt nên tôi mới đeo kính râm đấy.” Kỷ Hi Nguyệt giải thích, “Nhìn phía trước kìa, nhìn tôi làm gì!”

Liễu Đông bỗng nhiên có chút xấu hổ, hơn nữa còn rất kinh ngạc quan sát nội thất trong xe. Vẻ mặt đầy sự hâm mộ.

“Chị họ của chị làm gì mà lắm tiền thế? Là chị họ làm cho tập đoàn Đế Vương Triệu Thị ngày hôm qua sao?” Trí nhớ của Liễu Đông rất tốt.

“Đúng vậy, chị  ấy là trưởng phòng, lương bổng cao lắm. Mua được cả nhà và xe rồi.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

“OMG! Giỏi vậy sao? Tự nhiên muốn đổi nghề quá à!” Liễu Đông vô cùng hâm mộ.

“Xía, cậu có giỏi như chị họ tôi không? Chị ấy tốt nghiệp Đại Học Yale đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nhớ Triệu Húc Hàn là sinh viên hàng đầu của Yale. Trước đây cô thật sự nhìn không ra.

“Mẹ kiếp, dữ dằn vậy sao? Thảo nào biết kiếm tiền như vậy.”

“Sau này cậu cũng kiếm được tiền thôi. Bây giờ chỉ là thực tập sinh, đợi trở thành phóng viên chính thức, tiền lương sẽ khá lên, tiền thưởng và phúc lợi các thứ cũng nhiều hơn.” Kỷ Hi Nguyệt  nghĩ bụng, tên này mà làm phóng viên thì hơi bị lãng phí.

“Nói cũng đúng. Tôi phải cố gắng phấn đấu mới được. Chị Nguyệt, chị phải đưa tôi theo đấy.” Liễu Đông  nịnh nọt.

Kỷ Hi Nguyệt cười, lắc đầu nói: “Bây giờ cậu đã có khả năng làm việc độc lập rồi.”

“Vẫn còn sớm mà. Khoảng thời gian này được làm chung với chị, tiền lương của tôi cũng rất cao. Nhưng bây giờ tôi lại khá lo lắng.” Liễu Đông nói.

“Hửm?” Kỷ Hi Nguyệt ngạc nhiên.

“Nguy hiểm đấy. Chị nghĩ đi, từ hung thủ của vụ án tử thi, đến chuyện Chu Dương Thiên thuê sát thủ giết người, nếu không phải chúng ta phúc lớn mạng lớn thì thật sự đã gặp nguy hiểm rồi.” Liễu Đông nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Làm phóng viên là để đưa tin vạch trần tội ác, nên chắc chắn không tránh khỏi nguy hiểm, song vẫn có nhiều người làm. Nhưng tôi tin vào số phận, nếu ông trời đã để tôi đi con đường này, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc chỉ vì sợ nguy hiểm. Với lại, công việc nào mà không có nguy hiểm, ngay cả khi đi trên đường cậu cũng không biết liệu tai họa có ập đến bất ngờ hay không. Đây đều là số mệnh cả, hiểu không?”

“Chị  Nguyệt, chị thật sự nhìn nhận rất thoáng, nhưng thân thủ chị tốt, bản lĩnh chị cũng lớn hơn tôi.” Liễu Đông thừa nhận gan mình rất nhỏ bé.

“Cậu cũng có thể tập luyện thân thể mà. Kế bên đài truyền hình của chúng ta có phòng gym đấy, trong đó có cả lớp dạy quyền anh và Sanda, cậu học cơ bản cũng được.” Kỷ Hi Nguyệt cũng hy vọng cậu có khả năng bảo vệ bản thân.

“Thế à? Vậy quay về tôi đi xem thử. Dù sao tan ca xong vẫn còn sớm. Tập xong rồi về nhà cũng không muộn.” Liẽue Đông hưng phấn nói.

Kỷ Hi Nguyệt vừa lái xe, vừa tán gẫu với Liễu Đông, giữa chừng xuống trạm dừng chân để đổi tài. Hai tiếng sau, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy cánh cổng của studios Phong Cảnh.

Studios Phong Cảnh là đơn vị hợp tác của đài truyền hình Cảng Long và đài truyền hình Hương Thành, vì vậy bình thường ở đây rất náo nhiệt, trong này cũng có rất nhiều đoàn phim.

Bên trong đủ các loại kiến trúc của nhiều triều đại khác nhau, người sống trong đó cũng phải mặc trang phục cổ trang, để tránh trường hợp lúc quay phim bị nhầm lẫn với nhân vật hiện đại. Chuyện này đúng là rất buồn cười.

Kỷ Hi Nguyệt và Liễu Đông đến cổng ra vào thì nhìn thấy Trần Manh Manh đã đứng sẵn đó đợi bọn cô.

“Manh Manh, nhìn cô xinh quá!” Liễu Đông kinh ngạc thốt lên khi nhìn thấy Trần Manh Manh trong trang phục cổ đại.

Hôm nay Trần Manh Manh quay bối cảnh ở ngự hoa viên, vì vậy trang phục nha hoàn của cô ấy cũng long trọng hơn một chút, trang điểm cũng rất tinh tế, nhìn qua thực sự như một tiểu mỹ nhân.

“Vậy sao? Haha, tôi cũng cảm thấy không tệ. Tiểu Nguyệt, Liễu Đông, cảm ơn hai cậu đã đến thăm mình. Đi thôi đi thôi, vào xem đoàn phim nào.” Trần Manh Manh vô cùng vui vẻ.

“Manh Manh, tiến độ quay phim thế nào rồi?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi thăm.

“Vẫn ổn, nhưng hôm nay trong đoàn phim có chút tế nhị.” Trần Manh Manh bày ra vẻ kỳ quái.

Cả Kỷ Hi Nguyệt và Liễu Đông đều sững sờ.

“Tế nhị thế nào? Đừng nói Lý Mai lại như con thêu thân nữa chứ?” Kỷ Hi Nguyệt nói.

“Đúng vậy, tính khí của cô ta thực sự rất thối. Hôm nay hai đoàn phim quay cùng một cảnh, mà cảnh quay bên bể bơi đó hai đoàn phim đều muốn làm xong trong hôm nay. Nữ chính bên đoàn phim kia không biết đã đắc tội gì với Lý Mai, vì vậy haha, cậu biết rồi đó.”

“Không phải chứ? Lý Mai không cho bọn họ quay sao?” Liễu Đông hỏi. Thực ra hôm nay cậu tới đây là còn một mong muốn khác, đó chính là được nhìn thấy ảnh hậu Lý Mai đóng phim.

“Các cậu tới xem là sẽ biết, mới sáng ra là đã cãi nhau chí chóe rồi, đạo diễn cũng đau hết cả đầu.” Trần Manh Manh thở dài, lắc lắc đầu.

“Đối phương là đoàn phim nào thế?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

“Là đài truyền hình Hương Thành, tên là ‘Vượt qua khóa tình’. Nữ chính là Lâm San, người vừa debut ở Hương Thành, cô ấy có ngoại hình rất xinh đẹp.” Trần Manh Manh nói.

“Lâm San?” Mắt Kỷ Hi Nguyệt tự nhiên sáng lên, “Đó chính là ảnh hậu trong tương lai đấy.”

“Sao cơ?” Trần Manh Manh và Liễu Đông thảng thốt nhìn cô.

Kỷ Hi Nguyệt vội vàng cười xòa: “Mình biết Lâm San mà, trước đây không phải cô ấy từng đóng vai nữ cảnh sát sao? Lúc đó cô ấy nhận được rất nhiều nhận xét tích cực từ khán giả, hơn nữa còn sở hữu kỹ năng diễn xuất tốt và ngoại hình xinh đẹp, sớm muộn gì chẳng trở thành ảnh hậu.”

“Hứ, khó mà nói lắm. Bây giờ trong showbiz mà không có địa vị, không có hậu thuẫn thì ngay cả một suất phim hay cũng không nhận được chứ đừng nói đến chuyện đoạt giải, trừ khi, hehe.” Liễu Đông chợt nhớ đến quy tắc ngầm trong giới showbiz.

Trần Manh Manh vội vàng đáp lại: “Ảnh hậu hay không tôi không biết, nhưng hình như đang có mâu thuẫn với Lý Mai. Tôi nhìn mà đau hết cả đầu.”

“Đi đi, đi xem đóng phim.” Kỷ Hi Nguyệt bước nhanh.

Toàn cảnh studios rất rộng lớn. Bọn họ vừa đi vừa quan sát các kiến trúc và đặc điểm nhân văn của từng triều đại, có cảm giác như đang được sống trong đó.

“Wow, tranh đường* kìa.” Kỷ Hi Nguyệt thấy bên kia có bán tranh đường, lập tức nhớ đến kỷ niệm thời thơ ấu của cô với mẹ.

(Tranh đường: là một loại hình nghệ thuật dân gian của Trung Quốc. Nghệ nhân sử dụng dung dịch đường nóng chảy để tạo ra một bức tranh hai chiều. Vì nguyên liệu chủ yếu là đường nên tranh đường trở thành món kẹo mà trẻ em Trung Quốc yêu thích – nguồn: Wikipedia.)

“Chị muốn ăn à?” Liễu Đông nói.

“Ừm, lâu lắm rồi chưa ăn lại.” Kỷ Hi Nguyệt gật đầu.

“Vậy để tôi đi mua cho. Manh Manh, cô có muốn ăn không?” Liễu Đông hỏi.

“Tôi không, hôm qua tôi đã ăn rồi.” Trần Manh Manh cười với Liễu Đông.

Đợi Liễu Đông chạy đi, Trần Manh Manh liền túm lấy Kỷ Hi Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, cậu với Liễu Đông đang yêu nhau đúng không?”

“Manh Manh, mắt cậu có vấn đề à?” Kỷ Hi Nguyẹt bực bội, gõ vào đầu cô ấy.

“Aiya, thì mình hỏi thử thôi mà? Các cậu cô nam quả nữa, cuối tuần ra ngoài, không phải hẹn hò chứ còn gì?” Trần Manh Manh nói, “Hơn nữa cậu có thấy Liễu Đông rất tốt với cậu không?”

“Bà cô của tôi! Cậu tha cho mình đi. Lần trước đã hứa sẽ tới thăm cậu, mình mà không gọi cậu ấy đi cùng thì coi sao được? Vả lại Manh Manh này, thực ra mình cảm thấy cậu với Liễu Đông rất hợp, cho nên định đến đây để làm bà mối cho các cậu đấy!”

Kỷ Hi Nguyệt cũng cười nham nhở.

“Hả!” Trần Manh Manh đơ người, “ Tiểu Nguyệt, cậu nghĩ cái gì vậy? Mình đâu có cần.” Nói rồi còn liếc mắt nhìn Liễu Đông đang đứng bên kia.

Kỷ Hi Nguyệt sát lại gần cô ấy, cười nói: “Cậu không nghe lần trước Liễu Đông nói thích nhất mẫu người con gái như Vương Đình à? Vậy há chẳng phải mẫu người như cậu sao? Quan trọng là con người của Liễu Đông rất tốt. Có mình kiểm định giúp cậu rồi, cậu cứ an tâm mà thử.”

“Tiểu Nguyệt, cậu lại nói bậy bạ cái gì đấy. Mình, mình chưa muốn nghĩ tới chuyện đó.” Trần Manh Manh hờn mát, nhưng mặt mày đã đỏ lên.

“Ok, mình biết cậu chỉ muốn tập trung đóng phim. Nhưng thử làm bạn bè không được sao? Trước tiên cứ làm bạn để tìm hiểu thôi mà.” Kỷ Hi Nguyệt nhún nhún vai.

“Cậu bớt chiếu cố mình đi. Bản thân không ăn được mới đẩy cho mình chứ gì.” Trần Manh Manh khinh thường cô.

“Mình không phải không muốn, là cậu ấy không phải guu của mình.” Kỷ Hi Nguyệt tỏ vẻ thanh cao.

Trần Manh Manh lập tức đả kích cô: “Mình biết rồi, cậu chỉ thích kiểu như Triệu Vân Sâm thôi đúng không?”

“Trần Manh Manh, muốn ăn đập phải không?  Cứ khơi lại vết sẹo của mình là thế nào!” Kỷ Hi Nguyệt đưa tay đánh cô ấy.

Hai người phụ nữ nhao nhao cãi nhau, Liễu Đông ở bên kia cũng đã mua xong tranh đường.

“Liễu Đông, cậu không ăn à?” Kỷ Hi Nguyệt nhận lấy rồi hỏi.

Liễu Đông khó xử nói: “Chị Nguyệt, tôi là đàn ông, không thích ăn mấy thứ này.”

“Ủa, vậy mà tôi cứ tưởng cậu là phụ nữ chứ. Hahaha, đi thôi đi thôi!” Kỷ Hi Nguyệt đùa giỡn xong bật cười haha đi về phía trước.

Liễu Đông sửng sốt, khóe miệng khẽ run rẩy. Cậu đưa mắt nhìn Trần Manh Manh, đúng lúc Trần Manh Manh cũng đang nhìn cậu. Sau đó Trần Manh Manh cũng phá lên cười rồi đuổi theo Kỷ Hi Nguyệt.

“Chị Nguyệt, chị quá đáng lắm rồi đấy!” Liễu Đông ở phía sau lên án.

Liễu Đông cảm thấy rất khó chịu, không ngờ Vương Nguyệt lại nhìn cậu bằng con mắt như thế. Thấy hôm nay cô ăn bận có chút mới mẻ, trên đường còn đang băn khoăn không biết có nên theo đuổi cô không nữa chứ.

Giờ thì tốt rồi, người ta chỉ coi cậu như cô bạn gái, không hề có tí cảm giác gì với cậu, thật là đau lòng.

Dầu gì cậu cũng đẹp trai cao ráo, trong trường đại học lại có biết bao nữ sinh theo đuổi.

Trong lòng Liễu Đông nhất thời có chút mất mát.

Ba người họ nhanh chóng tới địa điểm quay phim thời Đường. Ở đây thực sự rất lớn, đủ các loại cung điện theo phong cách kiến trúc thời Đường nằm xen kẽ với nhau. Ngay cả không đến đây đóng phim, mà bình thường chỉ đến tham quan du lịch thôi cũng cảm thấy vui tai vui mắt.

Trong Ngự Hoa Viên, hai đoàn phim nước sông không phạm nước giếng, phân chia khu vực rất rõ ràng, một đoàn ở phía tây, một đoàn ở phía đông.

Đoàn phim ‘Thái Tử Phi Cát Tường’ của Trần Manh Manh nằm bên hướng đông, còn hướng tây là đoàn phim ‘Vượt qua khóa tình’ của đài truyền hình Hương Thành.

Đoàn nào cũng đông diễn viên, nhân viên đoàn, biên tập, đạo diễn, vv..máy quay phim, bảng ánh sáng ở khắp mọi nơi.

Lúc này Lý Mai đang ngồi dưới tán dù, trợ lý đang trang điểm cho cô ta, bên cạnh đặt một đĩa hoa quả đã cắt sẵn.

Còn các diễn viên khác chỉ được ngồi trên ghế xếp nhỏ, ai nấy đều chăm chỉ đọc kịch bản.

Hôm nay không có phân cảnh của nam chính Lý Vệ, cho nên anh ấy không đến. Trong phân cảnh này, tất cả các phi tần, hoàng hậu và cung nữ đều đến ngắm hoa trong Ngự Hoa Viên.

Lúc này đoàn phim ‘Vượt qua khóa tình’ bên phía tây cũng đang quay.

Kỷ Hi Nguyệt và Liễu Đông vừa bước vào là đã nhìn thấy nữ chính Lâm San mặc một bộ cổ phục hoàng cung màu đỏ rực, lộng lẫy và quý phái, trang điểm cũng vô cùng sắc sảo. Cô ấy trong vai diễn hoàng hậu nương nương nhìn rất có thần thái và khí chất, vô cùng xinh đẹp.

Theo sau cô ấy có vài phi tần, trang phục đơn giản hơn một chút, xem ra đây cũng là một bộ phim đấu đá gay gắt của những người phụ nữ trong cung.

“Lâm San xinh thật ấy. Mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng nhân vật hoàng hậu này rất thích hợp với cô ấy!” Bên  đây không biết ai đó đã nói một câu.

Thực tế, có rất nhiều người đồng tình với câu nói này, ngay cả Kỷ Hi Nguyệt cũng cảm thấy Lâm San của lúc này khí chất ngời ngợi.

Đáng tiếc là cuối cùng bộ phim này bị nhà đầu tư đột ngột thoái vốn, thành ra bị cắt ngang xương, vì vậy mọi người không được nhìn thấy vai diễn này của Lâm San.

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT