Lọc Truyện

Độc chiếm tiên thê hàn thiếu sủng tận thiên

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 371: Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt (II)

Sáng ngày hôm sau, Tiêu Ân mang rất nhiều tài liệu đến, cần Kỷ Hi Nguyệt ký tên gì đấy.

“Tiểu thư, đây là hợp đồng Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt đầu tư ba mươi triệu cho ‘Vượt qua khóa tình’. Cô chỉ cần kêu người phụ trách bên đó ký tên là được. Một trăm triệu nhân dân tệ đã được chuyển vào tài khoản của công ty, bất cứ lúc nào cô cũng có thể sử dụng.”

“OMG! Tiêu Ân, tốc độ của anh cũng nhanh thật đấy. Yêu anh quá đi!” Kỷ Hi Nguyệt hớn hở reo hò.

Nhưng ngay sau đó, bầu không khí trong phòng ăn đã lập tức giảm xuống, sắc mặt Tiêu Ân cũng thay đổi.

“Là cậu chủ đã dặn dò phải làm với tốc độ nhanh nhất, nên tôi chỉ làm theo phân phó của cậu chủ mà thôi.” Tiêu Ân lau khẽ mồ hôi trên trán.

Khuôn mặt đẹp trai của cậu chủ lúc này đã đen lại, Kỷ đại tiểu thư, cô phải giữ mồm giữ miệng chứ, tôi không muốn rước họa vào thân đâu.

Kỷ Hi Nguyệt đương nhiên nhận ra mình đã sai ở đâu, cô vội vàng gắp đồ ăn bỏ vào chén của đại ma vương, nịnh ngọt nói: “Anh Hàn, vừa nãy em lỡ lời. Người em yêu nhất chỉ có mình anh, ngoài ba em ra thì chẳng có ai đối xử tốt với em như anh cả.”

Sắc mặt của Triệu Húc Hàn vẫn lạnh lùng như cữ, sau đó khẽ liếc cô một cái.

“Thật đấy! Nếu anh không tin em có thể thề với trời!” Kỷ Hi Nguyệt giơ tay lên.

“Được rồi, ăn nhanh đi còn làm việc.” Triệu Húc Hàn đâu cần cô bất chấp thề thốt cái gì, nhưng anh lại lạnh lùng liếc Tiêu Ân.

Tiêu Ân phải gọi là vô tội, vì một mệnh lệnh mà nửa đêm anh ta phải dựng ngược mấy nhân sự có liên quan từ trên giường dậy để giúp Kỷ Hi Nguyệt thành lập công ty, không có công lao thì cũng có khổ lao.

Ấy vậy mà bây giờ chỉ nhận lại cái liếc mắt của cậu chủ. Kỷ tiểu thư , cô đúng là hồng nhan hại nước đấy!

“Kỷ tiểu thư, cô có vừa ý với địa chỉ công ty này không?” Tiêu Ân nghiêm túc hỏi.

Kỷ Hi Nguyệt liếc nhìn. Công ty này nằm trong một tòa  nhà tài chính kế bên tập đoàn Đế Vương Triệu Thị, gọi là tòa cao ốc Toàn Cầu. Toàn bộ tám tầng của tòa nhà đều được dùng làm công ty điện ảnh và truyền hình.

“Wow, tiền thuê ở đây chắc là mắc lắm đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt há hốc hỏi Triệu Húc Hàn.

“Anh đã dùng tiền riêng mua hẳn rồi. Tạm thời cho em mượn làm công ty, đợi khi nào công ty có lãi thì khấu trừ  tiền thuê nhà là được.” Triệu Húc Hàn nhàn nhạt nói.

Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt run rẩy, đưa mắt nhìn Tiêu Ân, Tiêu Ân không chớp mắt  nhìn thẳng về phía trước.

Triệu Húc Hàn tiếp tục  nói: “Theo quy trình cụ thể của công ty điện ảnh và truyền hình, một công ty  phải có ít  nhất là sáu phòng ban, kèm theo đó là sáu giám sát, bao gồm phòng quản lý, bộ phận sản xuất, bộ phận kỹ thuật, bộ phận đối ngoại, bộ phận tuyên truyền và phòng tài vụ. Sau này công ty phát triển thì sẽ mở rộng thêm các phòng ban khác, nhưng điều quan trọng nhất là phải có một CEO có năng lực.”

“Nhiều người vậy sao? Phức tạp nhỉ?” Kỷ Hi Nguyệt bỗng chốc đau đầu nổ  não.

“Đây chỉ là những bộ phận cơ bản của một công ty điện ảnh và truyền hình bình thường. Em không cần phải lo lắng mấy chuyện này. Anh sẽ giúp em tuyển một số người có chuyên môn cao, việc của em là chỉ cần ký hợp đồng với người mới và kịch bản là được rồi.” Triệu Húc Hàn nói.

Kỷ Hi Nguyệt vội vàng gật đầu, đột nhiên di động của cô vang lên.

Kỷ Hi Nguyệt  nhìn thời gian, đã qua chín giờ. Cô tưởng đài truyền hình tìm cô, ai dè là tin nhắn của Cố Cửu.

“Ơ, là Cố Cửu, vết thương trên tay anh ấy lành rồi sao?” Kỷ Hi Nguyệt ngạc nhiên mở tin nhắn ra.

“Tiểu Nguyệt Nguyệt, tôi buồn quá à. Sao tôi bị thương mà không thấy cô đến thăm tôi gì hết vậy! Vết thương nặng lắm đấy!” Phía sau còn kèm theo một icon vừa tủi thân vừa nham nhở.

“Ha!” Kỷ Hi Nguyệt bật cười.

Triệu Húc Hàn nhìn chằm chằm vào mặt của cô.

“Khụ khụ, Cố Cửu trách em không phải bạn bè, anh ấy bị thương mà không đến thăm. Nói tới mới để ý. Anh Hàn, hay là bây giờ mình qua thăm anh ấy một tí đi, dù sao buổi sáng em cũng không đến đài truyền hình, buổi trưa mới hẹn Lâm San ký hợp đồng.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ  một chút rồi nói.

Chương 372: Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt (III)

Trong lòng Triệu Húc Hàn không mấy thoải mái, nhưng nghĩ đến chuyện cũng một ngày rồi anh chưa đến thăm Cố Cửu. Dầu gì anh ấy cũng xả thân cứu anh, mặc dù chuyện đó chỉ vẽ vời thêm chuyện, uổng công vô ích.

Nhưng Kỷ Hi Nguyệt tốt xấu gì cũng là bạn của anh ấy, không đi thăm anh ấy thì cũng không phải đạo. Dù sao cô cũng đi cùng anh, Cố Cửu lý nào còn giở trò gì được?

Triệu Húc Hàn ra sức thuyết phục bản thân, sau đó khẽ gật đầu.

Nửa tiếng sau, Kỷ Hi Nguyệt đổi sang quần áo thoải mái, ngồi lên xe của Triệu Húc Hàn với dáng vẻ của Kỷ đại tiểu thư đến bệnh viện thăm Cố Cửu.

Đồng thời cô cũng dùng giọng điệu của Vương Nguyệt để thông báo cho Lâm San là đã tìm được nhà đầu tư, kêu cô ấy và người phụ trách đoàn phim đến nhà hàng Hoàng Gia Tân Nguyệt để dùng bữa trưa và ký hợp đồng.

Lâm San bên kia nghe được tin nhắn mà kích động suýt khóc. Đạo diễn Liêu thì luôn miệng nói lần này gặp được quý nhân rồi, bởi vì tối qua anh ta gọi mấy cuộc điện thoại để tìm nhà đầu tư nhưng đều bị khước từ, khiến anh ta cảm thấy rất bất lực.

Xét cho cùng, một bộ phim cung đình cần rất nhiều tiền đầu tư. Diễn viên đã không tầm cỡ như Lý Mai, bản thân anh ta làm đạo diễn cũng không phải người tài giỏi, còn biên kịch chỉ là một người bạn của Lâm San và không chuyên nghiệp cho lắm, vậy thử hỏi ai dám đầu tư?

Ngay cả Hương Thành cũng không muốn chấp nhận rủi ro lớn như vậy nữa là.

Vì vậy bây giờ cả đoàn phim ‘Vượt qua khóa tình’ đang reo hò hớn hở, nhưng không ai nói cho Lý Mai biết. Dù sao mọi người cũng muốn đợi xem vở kịch hay ba ngày sau.

Ở bệnh viện tư nhân của Cố Cửu, không có ai trong phòng bệnh của anh ấy, y tá nói với bọn cô là Cố Cửu đang tắm nắng ở công viên bên dưới.

Bây giờ mới hơn mười giờ sáng, nhưng đang là tiết trời của tháng sáu nên vẫn cảm thấy oi bức.

Quả nhiên dưới tán cây mát mẻ, Cố Cửu đang ngồi trên xe lăn ngáp ngủ.

“Anh Hàn, Cố Cửu bị thương ở cánh tay trái mà, sao lại ngồi xe lăn?” Kỷ Hi Nguyệt giật mình.

Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ giật: “Có y tá xinh đẹp đẩy anh ta, em nghĩ anh ta sẽ tự đi một  mình sao?”

Kỷ Hi Nguyệt đầu đầy gạch đen, theo sau Triệu Húc Hàn qua bên đó.

“Hàn thiếu, Tiểu Nguyệt, hai người đến đấy à!” Cố Cửu thấy hai người đến thì mặt mày tươi tỉnh hẳn, nụ cười trên mặt cũng trở nên xán lạn hơn dưới ánh mặt trời.

“Cửu thiếu, anh biết hưởng thụ thật đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn cánh tay trái vẫn đang băng gạc của anh ấy.

“Tiểu Nguyệt, sao cô không có tí tình nghĩa gì cả vậy. Tôi bị thương thế này mà chẳng thấy đến thăm.” Cố Cửu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Kỷ Hi Nguyệt, đôi mắt cũng sáng lên bất thường.

“Là tôi không cho cô ấy đến.” Triệu Húc Hàn trả lời thay cho Kỷ Hi Nguyệt.

“Hàn thiếu, cậu có điểm này là rất vô lý. Sao cậu cứ phòng tôi như phòng cướp vậy? Tiểu Nguyệt là bạn gái của cậu, tôi không cướp đi đâu!” Cố Cửu sầu não nói.

Mặc dù trong lòng anh ấy thừa nhận là đã bị Kỷ Hi Nguyệt hấp dẫn đôi phần, cũng mong muốn và thôi thúc được nhìn thấy cô, nhưng lý trí đã nhắc nhở anh ấy, đây là người phụ nữ của người anh em Triệu Húc Hàn, vì vậy anh ấy không thể vượt qua Lôi Trì*.

(Vượt qua Lôi Trì: Lôi Trì, tên sông cổ ở huyện Vọng Giang, tỉnh An Huy Trung Quốc. Câu thành ngữ ‘Không dám vượt qua Lôi Trì  một bước’, ví với không dám vượt qua một phạm vi nhất định – nguồn- Google.)

Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc: “Các anh đang nói gì vậy! Cố Cửu, anh đừng nói lung tung, tôi chỉ thích anh Hàn. Anh đừng thấy tôi xinh đẹp rồi có suy nghĩ lệch lạc, cẩn thận không tôi chém anh bây giờ!”

Cố Cửu dở khóc dở cười. Triệu Húc Hàn thì nhướng mày, bởi vì câu nói của Kỷ Hi Nguyệt mà trong lòng cũng thoải mái hơn hẳn.

Phải có lòng tin với chính mình, phải có lòng tin với người phụ nữ của mình! Cũng phải có lòng tin với  người anh em của mình nữa chứ.

Ba người chuyển chủ đề, bàn về công ty Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt của Kỷ Hi Nguyệt.

“Thật sao? Có cần tôi giúp gì không? Dù sao tôi cũng rãnh, trong bệnh viện không có nhiều việc, với lại ngành giải trí tôi cũng có quen biết đôi chút.” Cố Cửu ngạc nhiên, hớn hở nói.

“Anh quen mấy cô minh tinh đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt liếc xéo anh ấy.

Chương 373: Cố Cửu diễn trò

Cố Cửu dở khóc dở cười: “Tiểu Nguyệt, cô đừng nói thẳng thế chứ, đây gọi là ‘vốn tự có’ của tôi đấy. Cô thử nghĩ xem, nếu cô muốn có một ngôi sao lớn trong bộ phim truyền hình và điện ảnh của mình, nhưng không mời được, vậy thì tôi đây sẽ giúp cô xử lý, hợp lý không?”

“Khụ khụ” Triệu Húc Hàn ho khan. Tên này mà xử lý cái gì? Xử lý trên giường thì có.

“Tiểu Nguyệt, cô suy nghĩ lại đi, đâu phải lúc nào cô cũng tiện ra mặt? Tôi có thể thay cô ra mặt, nhưng nói rồi đấy, tôi phải làm CEO của công ty. Cô và Hàn thiếu là chủ tịch hội đồng quản trị, đứng sau lưng hậu thuẫn là được.” Cố Cửu đá lông nheo với hai người.

Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn đưa mắt nhìn nhau. Thực ra hai người cũng có suy nghĩ này, Kỷ Hi Nguyệt vẫn muốn làm phóng viên, nên đương nhiên không thể ngày nào cũng ở công ty làm Kỷ đại tiểu thư, Triệu Húc Hàn thì càng không thể quản lý.

Thời gian này cần có một người mà mọi người có thể tin tưởng, nhưng tuyệt đối không thể là người của Triệu gia, hơn nữa còn phải quen thuộc với giới giải trí và có hứng thú, cho nên người thích hợp nhất chỉ có Cố Cửu.

“Anh muốn làm thật à?” Triệu Húc Hàn nheo mắt hỏi.

“Tất nhiên. Mặc dù tôi đã có bệnh viện, nhưng tiền kiếm được từ bệnh viện không bao nhiêu. Dù gì thì đó cũng chỉ là bệnh viện tư. Tôi thích một công ty điện ảnh và truyền hình, trước đây đã từng nghĩ sẽ mở một công ty. Lần này tôi cũng có thể đầu tư. Mà này, hai người các cậu đừng nói là không muốn dẫn anh em theo kiếm tiền đấy nhé?” Cố Cửu đáng thương nói.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Húc Hàn, Triệu Húc Hàn liếc nhìn cô rồi nói: “Em quyết định đi.”

“Thái hậu, xin người hãy ban cho nô tài một công việc! Nô tài thật sự vừa nghèo nàn vừa buồn chán!” Cố Cửu giở trò đùa giỡn.

“Ha, Cố thiếu, sao tôi không biết là anh còn biết đùa nhây thế này nhỉ! Được rồi, anh muốn đầu tư bao nhiêu?” Kỷ Hi Nguyệt bị anh ấy chọc cười.

“Một triệu, hay hai triệu?”  Cố Cửu nói khẽ.

“Anh không biết xấu hổ à!” Triệu Húc Hàn lạnh lùng nói một tiếng.

“Hàn thiếu, tôi đâu phải là cậu, tiền của tôi còn phải vận hành bệnh viện nữa, tôi lại không thể giơ tay xin xỏ bố tôi. Bởi vì tiền tiết kiệm của tôi không được bao nhiêu nên tôi mới muốn kiếm tiền đấy.” Cố Cửu cười đểu.

Triệu Húc Hàn rất muốn nổi quạu, Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh.

“Năm triệu sẽ cho anh năm điểm!” Triệu Húc Hàn nói thẳng.

“Chốt kèo!” Cố Cửu hào hứng đồng ý.

“Mẹ kiếp! Năm triệu? Vậy mà anh còn nói không có tiền! Anh đúng là biết diễn thật đấy!” Kỷ Hi Nguyệt thật sự bị Cố Cửu đánh bại rồi, vậy mà cô còn tưởng anh ấy không có tiền thật.

Cố Cửu bật cười: “Tiểu Nguyệt, so với Kỷ đài tiểu thư là cô đây và Hàn thiếu thì tôi chỉ là người nghèo, người nghèo thôi! Kính xin hai vị lão đại đây cho tiểu đệ một con đường kiếm tiền.”

Kỷ Hi Nguyệt chỉ biết trừng mắt.

Cũng may là những đề xuất và ý kiến mà Cố Cửu đưa ra sau đó rất xác đáng, hơn nữa anh ấy còn hiểu biết khá nhiều về showbiz, điều này khiến Kỷ Hi Nguyệt rất yên tâm.

“Anh Hàn, bây giờ Cố Cửu đã là CEO của Húc Nguyệt chúng ta, những việc ký kết hợp đồng gì đó để anh ấy đi làm nhé. Em thỉnh thoảng xuất hiện một chút là được rồi, vì em vẫn thích làm Vương Nguyệt của em hơn.”

Nghe Kỷ Hi Nguyệt nói hết câu mà Triệu Húc Hàn nhất thời đắng lòng. Xem ra việc để Cố Cửu chen chân vào không phải là chuyện tốt. Vốn dĩ anh định chuyển sự chú ý của Kỷ Hi Nguyệt khỏi công việc phóng viên, bây giờ thì hay rồi, tính toán thành công cốc.

“Để tôi, tôi đi cho, tôi chán muốn nổi mốc nổi meo lên cả rồi đây. Để tôi đi ký hợp đồng cho. Nhưng mà Tiểu Nguyẹt, cô xác định là bộ phim này sẽ nổi tiếng?” Cố Cửu nghe Kỷ Hi Nguyệt giải thích xong thì vẫn không chắc chắn hỏi lại.

“Tất nhiên, không chỉ có bộ phim này mà trong đoàn phim còn rất nhiều tài năng nữa. Nếu anh có cách đưa họ gia nhập vào công ty chúng ta, bộ phim này chắc chắn sẽ làm chúng ta trở nên nổi tiếng!” Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt cong lên một nụ cười tự tin.

“Còn yêu cầu khác không?” Cố Cửu hỏi.

“Yêu cầu là bộ phim này phải được hoàn thành sớm hơn ‘Thái Tử Phi Cát Tường’ của Lý Mai, và phải được chiếu vào buổi sáng, vì vậy anh cần đến đài truyền hình Cảng Long và Hương Thành để thảo luận về vấn đề lịch trình.” Kỷ Hi Nguyệt không để xảy ra sơ sót, chuyến này cô nhất định phải tiệt hết đường của Lý Mai .

Chương 374: Lại có người đến

“Hiểu rồi, chút chuyện cỏn con này tôi không giải quyết được thì vẫn còn cậu ấy mà!” Cố Cửu sao lại không biết chuyện hai đài truyền hình đã được Triệu Húc Hàn mua từ lâu, chẳng qua là không muốn cho Kỷ Hi Nguyệt biết thôi.

“Tay trái của anh lành chưa đấy? Công ty vừa mới thành lập nên công việc rất nhiều. Để tôi kêu Tiêu Ân điều mấy người qua giúp anh.” Triệu Húc Hàn hỏi.

“Không sao không sao, tôi dùng miệng chứ đâu có dùng tay.” Cố Cửu nói dứt câu, đột nhiên sắc mặt lại trở nên nghiêm túc, “Phải rồi Hàn thiếu, tối qua bên Mỹ có gọi điện thoại cho tôi. Anh Hai cậu vẫn đang rục rích phản công, cậu nhớ cẩn thận.”

Hơi thở trên người Triệu Húc Hàn trở lạnh, sau đó khóe miệng anh câu lên một nụ cười lạnh lùng: “Vẫn đang đợi anh ta đây. Chỉ sợ anh ta không dám động tay thôi!” Vừa  nói vừa nheo hai mắt lại, dáng vẻ vô cùng nguy hiểm.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Chuyện lần trước là do Triệu Nhất Gia làm sao?” Kỷ Hi Nguyệt lo lắng nói. Vết thương của Cố Cửu là do đạn bắn, lẽ nào là Triệu Nhất Gia định giết em trai của mình nhưng không thành?

Như vậy chẳng phải quá độc ác vô tình  sao?

“Em không cần lo lắng, nhưng phải biết tự bảo vệ bản thân. Anh sợ sẽ liên lụy đến em.” Triệu Húc Hàn vẫn lo lắng nhất là chuyện này.

Kỷ Hi Nguyệt cau mày: “Em? Không lẽ vì em người phụ nữ của anh?”

Ánh mắt rét buốt của Triệu Húc Hàn bỗng chốc dịu dàng, sau đó gật đầu nói: “Có vài người điên lên sẽ mất trí. Khi không đánh lại đối phương, bọn họ thường dùng thủ đoạn quỷ quyệt, đặc biệt là sẽ xuống tay với những người bên cạnh của đối thủ. Bên cạnh anh em là người yếu nhất, vì vậy em sẽ rất nguy hiểm.”

Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ run rẩy, khuôn mặt xinh đẹp trở nên nhăn nhó, cô là người yếu nhất!?

Thôi được rồi, nghĩ đến mấy người Tiêu Ân, Vô Cốt, lão Khôi, Triệu Không, Triệu Hải… thì cô quả thực vẫn là yếu nhất. Cảm giác này thật sự rất khó chịu.

“Hàn thiếu, cậu vẫn nên tìm người bảo vệ Tiểu Nguyệt đi!” Cố Cửu cũng lo lắng.

Kỷ Hi Nguyệt sợ nhất là bị người khác nhìn chằm chằm vào mình, huống hồ gì cô còn là phóng viên, biết giải thích thế nào khi sau lưng có thêm một người?

“Không cần đâu, bản thân tôi sẽ hết sức cẩn thận.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói.

“Tiểu Nguyệt, chuyện này không đùa được đâu.” Cố Cửu nghiêm túc đáp lại.

Kỷ Hi Nguyệt cau mày, đưa mắt nhìn Triệu Húc Hàn. Vẻ mặt Triệu Húc Hàn cũng có nét lo lắng.

Kỷ Hi Nguyệt nói: “Không phải tôi không sợ nguy hiểm, chỉ là có một người theo đuôi thì rất bất tiện, mà loại chuyện này nói thẳng ra là khó lòng phòng bị. Đây là Cảng Thành, tôi nghĩ là cho dù họ muốn giết tôi đi nữa thì cũng không thể dùng súng được đúng không? Chỉ cần không phải súng thì tôi tin bất cứ tình huống nào tôi cũng có thể ứng phó.”

Kỷ Hi Nguyệt cho Triệu Húc Hàn xem vòng tay và chiếc nhẫn của cô. Hai vật phòng thân này cô vẫn chưa dùng qua, nhưng vẫn thường xuyên lấy ra tập luyện cho quen tay để tăng thêm tính linh hoạt và tốc độ cho bản thân.

Triệu Húc Hàn sau khi cân nhắc một hồi thì gật đầu. Cố Cửu muốn nói gì đó nhưng đã bị Triệu Húc Hàn liếc mắt, thành ra cũng không nói tiếp nữa.

Giữa trưa, Cố Cửu và luật sự mà Tiêu Ân điều tới cùng nhau đi ký hợp  đồng.

Kỷ Hi Nguyệt hóa trang thành Vương Nguyệt, quay lại đài truyền hình. Triệu Húc Hàn về lại văn phòng gọi một cuộc điện thoại cho đài truyền hình Cảng Long.

Kỷ Hi Nguyệt vừa về đến văn phòng là Liễu Đông đã hào hứng nói: “Chị Nguyệt, có tin tốt.”

“Tin tốt gì?” Kỷ Hi Nguyệt khó hiểu.

“Sếp bảo chúng ta làm việc rất nhiệt tâm nên đã điều thêm một người đến nhóm của chúng ta.” Liễu Đông cười, “Nói là lát nữa sẽ thông báo.”

“Không phải chứ?” Kỷ Hi Nguyệt ngẩn người, lập tức nhìn thấy những ánh mắt hâm mộ và ghanh tị xung quanh.

Cố Du Du  chua xót nói: “Xem ra tôi nên từ chức là được rồi.”

“Để tôi đi hỏi sếp!” Kỷ Hi Nguyệt cũng cảm thấy khó tin. Mặc dù cô rất bận, nhưng cũng đâu cần tới bốn người chạy tin?

Chương 375: Thì ra là chia nhóm

Trong văn phòng của Lộc Hùng, anh ta vừa mới cúp điện thoại là Kỷ Hi Nguyệt đã gõ cửa bước vào.

“Sếp, có chuyện gì vậy? Nhóm tôi đâu cần thêm người?!” Kỷ Hi Nguyệt đi thẳng vào vấn đề.

“Vương Nguyệt à? Nào nào nào, ngồi đi.” Khuôn mặt béo núc của Lộc Hùng lộ vẻ tươi cười.

Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống: “Sếp, tôi chỉ là một thực tập sinh, cho nhóm tôi bốn người chẳng phải sẽ rất khó xử với mấy vị tiền bối khác sao? Giống như Cố Du Du, tôi cảm thấy cô ấy cũng là một phóng viên có năng lực, nhưng anh không sắp xếp người cho cô ấy, làm cô ấy cũng rất buồn lòng.”

Kỷ Hi Nguyệt thực sự không hiểu được suy nghĩ của ông sếp.

“Vương Nguyệt, cô đừng hiểu lầm. Tôi đang chuẩn bị tách Liễu Đông và anh Béo ra thành một nhóm, cô và Long Bân thành một nhóm.” Lộc Hùng nói.

“Sao cơ? Hai nhóm? Sếp, anh, sao anh thay đổi nhanh quá vậy?” Kỷ Hi Nguyệt càng không hiểu, “Hơn nữa Long Bân là ai? Tôi với Liễu Đông kết hợp rất ăn ý, tôi không muốn đổi người đâu!”

Lộc Hùng cũng sầu não. Đây là mệnh lệnh của cấp trên, kêu anh ta phải làm thế nào bây giờ? Chính anh ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là cấp trên vô cùng coi trọng Vương Nguyệt.

“Vương Nguyệt này, tôi thấy cậu nhóc Liễu Đông có thể tự mình đảm đương công việc rồi, nên cho cậu ấy một cơ hội để cậu ấy độc lập thử xem. Còn cô lại giúp đỡ dẫn dắt người mới, cấp trên rất tin tưởng năng lực của cô, tôi cũng tin tưởng năng lực của cô, để người mới dưới tay của cô, chúng tôi cũng yên tâm hơn.”

“Người mới? Cái quái gì thế?” Kỷ Hi Nguyệt thực sự choáng váng. Bản thân cô đang là thực tập sinh, còn phải dẫn dắt người mới? Rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

“Vương Nguyệt, người mới này là cấp trên điều xuống, là con ông cháu cha.” Lộc Hùng nói, “Tôi cũng hết cách.”

“Nhưng tại sao tôi phải dẫn dắt? Mấy vị tiền  bối khác cũng có thể dẫn dắt mà.” Kỷ Hi Nguyệt rất sầu não.

“Đây là do người ta chỉ đích danh cô dẫn dắt mà? Ai bảo cô là nhân viên ưu tú nhất, dũng cảm nhất của phòng tin tức chứ?” Lộc Hùng chỉ còn cách nịnh nọt lấy lòng.

“Không thể khước từ sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ta.

Lộc Hùng nghiêm túc lắc đầu.

“Vậy thì tôi đâu có quyền lựa chọn? Liễu Đông và anh Béo đã biết chưa?” Kỷ Hi Nguyệt sợ Liễu Đông và anh Béo sẽ tổn thương.

“Thực ra hai người họ vẫn do cô quản lý, giúp cô chạy tin, nhưng để người khác không nghĩ lung tung mới nói là chia thành hai nhóm.” Lộc Hùng vội nói.

Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày, sau đó nói: “Như thế cũng được, nhưng anh nhớ nói rõ ràng. Còn nữa, nếu người mới không được việc thì tôi không nể mặt đâu đấy.”

“Được được được, cô cứ gặp trước rồi nói sau. chiều nay cậu ấy sẽ đến báo cáo.” Lộc Hùng cuối cùng cũng yên tâm. Thấy Kỷ Hi Nguyệt  bực dọc bỏ ra ngoài, anh ta vội vàng gọi điện thoại báo cáo.

Kỷ Hi Nguyệt về chỗ ngồi của mình thì Liễu Đông và anh Béo bị gọi đi.

“Tiểu Nguyệt, sao buồn bực vậy?” Cố Du Du hỏi thăm, người buồn bã nên là cô ta mới đúng chứ.

“Tôi với Liễu Đông chia nhóm. Sếp lại kêu tôi đi dẫn dắt người mới, cho nên không phải tăng thêm người, mà là cắt giảm.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn cô ta.

Người trong văn phòng vừa nghe, biểu cảm lập tức thay đổi, thì ra là như vậy.

Trần Thanh và Châu Lê đưa mắt nhìn nhau, Châu Lê che miệng cười: “Xem ra không phải chuyện gì tốt, mà là bị cắt giảm phúc lợi. Cho nên á, đôi lúc làm người đừng quá đắc ý, ông trời sẽ không bỏ qua cho đâu.”

“Châu Lê, đừng nói bậy.” Trần Thanh ngăn cô ta lại, nhưng biểu cảm của anh ta không hề có ý gì là trách móc.

“Anh Trần, chúng ta cũng đưa được nhiều tin hay, mặc dù không chấn động bằng hai bản tin của cô ta, nhưng dầu gì sếp cũng đã biểu dương chúng ta không phải sao? Tôi tin sếp nhất định sẽ nhìn rõ ai mới thực sự là phóng viên giỏi.” Châu Lê đắc ý nói.

“Châu Lê, cô  ngậm miệng đươc rồi đấy! Nếu có thời gian rãnh như thế thì chi bằng ra ngoài tìm tin tức đi.” Cố Du Du không nghe lọt tai được nữa. Vốn dĩ cô ta đang phiền muộn, đúng lúc có nơi để phát tiết.

Chương 376: Châm ngòi ly gián

“Chị Du Du, ý chị là sao?” Châu Lê bật lại Cố Du Du, “Chị tưởng Vương Nguyệt cho chị mấy tin tức giải trí là đang giúp chị? Vậy tại sao cô ta không cho chị mấy tin tức lớn!? Đây chẳng phải đang đùa giỡn chị sao!”

Châu Lê  rõ ràng là đang cố ý ly gián.

“Châu Lê, đừng có quá đáng nữa! Ngồi xuống đi!” Trần Thanh không ngờ một cô bé như Châu Lê lại nói ra những lời nham hiểm như vậy, anh ta vội vã nạt cô ta ngồi xuống. Bản thân anh ta đã đắc tội với Vương Nguyệt, không muốn ngay cả Cố Du Du cũng cạch mặt anh ta.

Kỷ Hi Nguyệt vốn dĩ không thèm để ý tới loại tiểu nhân này, nhưng lời nói mà cô ta vừa thốt ra đã có ý nghĩa khác.

“Châu Lê, cô có tin bây giờ tôi sẽ kêu sếp sa thải cô không?” Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy.

“Cô dám! Cô đừng quên bây giờ cô cũng chỉ là thực tập sinh! Tưởng mình là ngọc dát vàng thật đấy à!” Sắc mặt Châu Lê đúng là đã thay đổi, nhưng nghĩ đến chuyện Vương Nguyệt chưa phải là nhân viên chính thức  thì sếp sao có thể vì một thực tập sinh mà sa thải người khác được?

Anh Hâm bỗng nhiên lên tiếng: “Châu Lê, cô đừng châm ngòi ly gián nữa. Tin tức giải trí chúng tôi tìm muốn đỏ con mắt, Tiểu Nguyệt giúp Cố Du Du chúng tôi còn ước ao không hết. Chỉ có cô mới ghanh tị vậy thôi.”

Cố Du Du đúng là trong lòng đang bị dao động bởi lời nói của Châu Lê, nhưng anh Hâm vừa lên tiếng thì cô ta đã tỉnh táo trở lại.

Không sai, nếu không có Vương Nguyệt nhắc nhở thì ngay cả tin tức giải trí cô ta cũng không đào ra được.

“Châu Lê, cô đúng là con người đê tiện. Loại người như cô mà giữ lại bộ phận tin tức của chúng tôi chỉ tổ là một con ruồi nhặng mà thôi. Tiểu Nguyệt, chúng ta kêu gọi sếp sa thải cô ta đi!” Cố Du Du cười khẩy, nói.

“Tôi cũng nghĩ nên như vậy.” Kỷ Hi Nguyệt gật đầu.

“Các cô!” Châu Lê suốt ruột, vội vàng nhìn Trần Thanh, “Anh Trần, bọn họ ức hiếp tôi.”

“Cô tự mình vả mặt, trách được ai?” Tào Quang, người vốn luôn im lặng lại  đột nhiên mở miệng, “Đàn bà ngu ngốc chính là đàn bà ngu ngốc, có dạy thế nào thì vẫn là ngu ngốc!”

“Tào Quang, anh đừng có quá đáng!” Châu Lê không ngờ người của mình cũng chửi mình, bỗng chốc nổi giận chỉ tay vào Tào Quang.

Lần trước để cô ta bỏ thuốc vào ly cà phê của Kỷ Hi Nguyệt, anh ta bị tính chưa làm tròn trách nhiệm, cho nên đã bị Tiêu Ân xử cho một trận, vì vậy anh ta không tài nào chịu đựng nổi thể loại ngu xuẩn như Châu Lê này nữa.

“Đúng là đồ không tự lượng sức mình!”  Tào Quang khinh thường ném thêm một câu.

“Anh! Anh Trần, anh xem anh ta kìa!” Châu Lê oan ức chực khóc.

“Được rồi, cô bớt nói mấy câu đi. Đều là người cùng công ty, đừng tranh cãi với nhau nữa. Vương Nguyệt, Cố Du Du, các cô bỏ qua cho Châu Lê chuyện này nhé. Dù sao cô ấy cũng là sinh viên đại học mới bước chân vào xã hội, tôi thay mặt cô ấy xin lỗi các cô.” Trần Thanh đành phải giúp Châu Lê nói lời xin lỗi.

Châu Lê tức đến ứa nước mắt, ánh mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt càng thêm oán hận.

Dựa vào cái gì mà tất cả mọi người đều đứng về phía cô chứ? Quái vật xấu xí này rốt cuộc có gì tài giỏi.

“Tiểu Nguyệt và Liễu Đông cũng là sinh viên mới bước chân vào xã hội, sao không thấy người ta lỡ mồm lỡ miệng, tâm tư nham hiểm? Đừng có lấy cớ tuổi còn nhỏ, tôi thấy không có gia giáo mới đúng hơn.” Cố Du Du hôm nay bị ôm cục tức,  nên tính tình nóng nảy cũng mất kiểm soát.

“Cố Du Du, cô ăn nói cho sạch sẽ!” Châu Lê lại không nhịn được mà lao đến.

“Sao? Còn muốn đánh tôi hay gì?” Cố Du Du mắng lại.

Đúng lúc hai người phụ nữ đang tính xông vào chửi nhau, Lộc Hùng gầm lên giận dữ: “Ầm ĩ cái gì! Không muốn làm nữa thì cuốn xéo cho ông!”

Toàn bộ văn phòng lập tức im phăng phắc, sắc mặt Châu Lê tái nhợt, Cố Du Du thì không đến nỗi sợ hãi như cô ta. Vốn dĩ lần này không được điều người, trong lòng Cố Du Du đã khó chịu. Cô ta tin rằng với nổ lực và kinh nghiệm của mình, không sợ sẽ không tìm được công việc mới.

“Sếp, cô ta suốt ngày chỉ biết kiếm chuyện thị phi, chẳng được tích sự gì. Công ty giữ lại loại người như thế này cũng đâu lợi ích?” Cố Du Du hỏi thẳng.

Chương 377: Sa thải Châu Lê

Sắc mặt của Liễu Đông và anh Béo cũng rất khó coi. Hai người yên lặng quay lại chỗ ngồ. Liễu Đông nhìn Kỷ Hi Nguyệt mà vẻ mặt buồn so.

“Được rồi, Du Du, tôi biết tâm trạng của cô không được tốt. Cô là người cũ, đừng chấp nhặt với người mới làm gì.” Lộc Hùng nói với Cố Du Du.

Cố Du Du chép miệng. Sếp đã cho cô ta bậc thang đi xuống, cô ta cũng không nói nữa.

Sau đó Lộc Hùng nhìn Châu Lê, khuôn mặt béo núc lập tức khó chịu: “Châu Lê, ngày mai cô không cần đến nữa.”

“Cái gì? Sếp, tại sao?” Châu Lê nhảy dựng lên, lớn tiếng nói.

“Chẳng lẽ cô còn không biết tại sao? Trần Thanh, giúp cô ta làm thủ tục thôi việc. Cô vốn dĩ không làm nên trò trống gì, suốt  ngày chỉ biết gây sóng gió. Phòng tin tức này bị cô làm cho gà bay chó chạy, chướng khí mù mịt cả lên, còn hỏi tại sao?!Hừ!” Lộc Hùng nói xong thì phất tay bỏ đi.

Châu Lê tức đến đỏ mặt tía tai, nước mắt rơi đầy trên mặt, nhưng trong mắt tỏ ra sự không cam tâm rõ ràng.

Lần này Trần Thanh cũng không cứu nỗi cô ta, đành kéo cô ta ra ngoài để khuyên giải.

Kỷ Hi Nguyệt không thèm để ý đến loại người này. Cô cảm thấy loại người như thế này chỉ biết ăn no rững mỡ, suốt ngày không tự mình phấn đấu mà chỉ muốn than trời trách đất. Tính cách như vậy làm sao mà thành công cho được?

“Chị Nguyệt, tôi với chị bị chia nhóm rồi.” Liễu Đông buồn bã nói.

“Cũng đâu tới nỗi đó. Sếp nói cậu vẫn được tính là chung  nhóm với tôi mà.” Kỷ Hi Nguyệt vội nói.

“Tôi biết, nhưng tôi muốn ra ngoài chạy tin với chị, hơn nữa tôi không có bao nhiêu kinh nghiêm, lỡ không kiếm được tin tức lại làm liên lụy đến anh Béo nữa.” Liễu Đông bỗng chốc mất niềm tin vào công việc.

“Nói bậy bạ gì đấy? Tôi cảm thấy cậu là một phóng viên tài năng, không có tôi cậu cũng có thể làm được. Vả lại yên tâm đi, tôi sẽ che chở cho cậu.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

Liễu Đông chỉ còn cách gật đầu, sau đó nói: “Chị  Nguyệt, hình  như người mới là con ông cháu cha đấy. Chị có biết là ai không?”

“Không biết, chỉ nghe tên là Long Bân. Hy vọng là có ích.” Kỷ Hi Nguyệt cũng thở dài.

Buổi trưa, Kỷ Hi Nguyệt đang trong phòng trà nước thì  nhận được cuộc điện thoại vui mừng của Lâm San.

“Vương Nguyệt, lần này thực sự cảm ơn cô rất nhiều. Tối nay tôi có thể mời cô đi ăn cơm được không?

‘”Chị Lâm San, chị đừng khách khí, ăn cơm thì lúc nào cũng được, chỉ là tuần này tôi hơi bận, mà bên chị cũng phải cấp tốc quay phim để tranh thủ phát sóng trước phim Thái Tử Phi của Lý Mai nữa.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

“Được, chắc chắn sẽ được, đã có công ty Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt toàn quyền giúp đỡ chúng tôi mà. Phải rồi Vương Nguyêt, tôi chuẩn bị ký hợp đồng với Húc Nguyệt, còn có nhà biên kịch bạn tôi nữa. Ngay cả đạo diễn Liêu cũng muốn qua đó ký hợp đồng luôn. Tuy là công ty mới, nhưng tôi cảm thấy rất có tiềm lực.”

Kỷ Hi Nguyệt vui mừng: “Công ty mới mà chị cũng nhìn ra là có tiềm lực hay không à?”

“Haha, cô không biết công ty này là do Kỷ đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải thành lập sao? Hậu phương vững chắc, tài lực hùng hậu như vậy, tương lai chắc chắn sẽ  phát triển rất nhanh.”

“Vậy sao? Haha, mọi người nhìn ra hay thật đấy. Nghe bảo đâu CEO bên đó là người giản dị dễ gần, giao tiếp các thứ chắc là không có vấn đề gì phải không?”

“Cô nói thiếu gia Cố Cửu ấy hả? Tính cách rất ổn, còn đẹp trai nữa chứ.” Lâm San cười có chút kỳ quái.

“Vậy thì tốt rồi, hy vọng mọi người hợp tác vui vẻ, ai cũng kiếm được tiền.” Kỷ Hi Nguyệt khích lệ.

Lâm San vội nói: “Cảm ơn, căm ơn cô. Đến lúc đó tôi nhất định sẽ tặng cô một món quà thật lớn!”

“Khách sáo, khách sáo rồi.”  Kỷ Hi Nguyệt chỉ cần ký được hợp đồng với ‘gà đẻ trứng vàng’ như cô ấy, còn quà lớn gì đấy cô phải tặng cô ấy mới đúng.

Kỷ Hi Nguyệt tâm trạng vui vẻ pha xong cà phê thì đi ra ngoài.

“Chị Nguyệt, người của chị đến báo cáo rồi kìa!”  Liễu Đông la lên với Kỷ Hi Nguyệt.

Chương 378: Người mới Long Bân (I)

Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một thanh niên mặc nguyên một cây màu đen, đeo kính râm đen đứng bên cạnh cửa ra vào, tóc anh ta vuốt keo theo hình tam giác nhọn, một bên tai đeo một chiếc hoa tai bằng kim cương sáng bóng, trông vô cùng cool ngầu, vóc dáng lại cao ráo mảnh khảnh, nhìn thoáng qua thực sự rất đẹp trai.

Không biết là dưới lớp kính mát kia là thần thánh phương nào.

Lúc Liễu Đông gọi Kỷ Hi Nguyệt là Vương Nguyệt, Long Bân cũng đưa mắt nhìn về hướng Kỷ Hi Nguyệt.

Khi nhìn thấy vẻ ngoài Vương Nguyệt của Kỷ Hi Nguyệt với tóc mái ngố, cặp kính gọng gỗ to bản và nước da trắng tái, anh ta suýt nữa buộc miệng chửi thề một câu ‘WTF’.

Cậu chủ nói đây là người phụ nữ của cậu chủ, yêu cầu anh ta phải túc trực bảo vệ. Bản thân anh ta là một trong nhũng cận vệ của cậu chủ, chưa bao giờ ra mặt xuất hiện. Anh  ta còn nghĩ lần này cậu chủ gọi anh ta đến là để bảo vệ người phụ nữ của mình, và đó hẳn là một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, chứ đâu ai lường được lại nhìn thấy một cô em gái xấu xí như vậy.

“Anh là Long Bân?” Kỷ Hi Nguyệt bước tới trước mặt anh ta chào hỏi.

“Cô chính là Vương Nguyệt?” Long Bân cuối cũng cũng tháo cặp kính râm xuống, bởi vì anh ta muốn xác định xem có phải kính râm của anh ta bị mờ không?

Nhưng sau khi tháo kính xuống, anh ta lại nhìn rõ hơn những vết tàn nhan trên mặt Vương Nguyệt, môi của cô còn tô son màu xám bạc, trình hóa trang của cô gái này phải gọi là quá đỉnh đi chứ?

Quan trọng là cô gái này thật sự là người phụ nữ của cậu chủ sao?!

“Tôi là Vương Nguyệt.” Lúc Long Bân đang đánh giá cô, cô đương nhiên cũng quan sát lại anh ta.

Người đàn ông này quả thực rất đẹp trai, tuổi tác tầm hai lăm, hai sáu, áo quần trên người đều là hàng hiệu, cả người nhìn rất sạch sẽ, nhưng lại có cảm giác ngạo mạn của con nhà được ăn sung mặc sướng, lại có chút lưu manh của một vị đại thiếu gia, hoàn toàn ăn khớp với hình tượng con ông cháu cha.

Long Bân lập tức lấy di động ra chụp một tấm hình.

“Anh làm gì vậy?” Kỷ Hi Nguyệt không ngờ anh ta chưa hỏi qua ý kiến đã tự tiện chụp ảnh cô.

“Oh, không có gì. Tôi tính hỏi thử  bác tôi xem Vương Nguyệt có phải là cô không ấy mà.” Long Bân gửi tin nhắn cho Triệu Húc Hàn.

“Cậu chủ, đây là người phụ nữ anh muốn tôi bảo vệ? Là người phụ nữ của anh sao?” Long Bân gõ nhanh dòng chữ.

Triệu Húc Hàn thấy dáng vẻ xấu xí của Kỷ Hi Nguyệt thì cũng không muốn nhìn thẳng, nhưng anh vẫn hồi âm lại: “Đúng vậy, cô ấy mà thiếu đi sợi lông nào là cậu sẽ bị da tróc thịt bong! Diễn cho chân thật vào, đừng để cô ấy nhìn ra bất kỳ sơ hở nào. Cô ấy nhạy bén lắm đấy.”

Long Bân thật sự nhìn không ra Vương Nguyệt có điểm gì đặc biệt, ngọai trừ đặc biệt xấu.

Nhưng cậu chủ đã có lời, anh ta cũng không thể không nghe, vội vàng cất di động rồi mỉm cười: “Ngại quá, đúng thực là cô rồi. Vậy sau này nhờ cô Vương Nguyệt chiếu cố nhiều nhé.”

Triệu Húc Hàn bên kia vẫn đang nhìn bức ảnh, Tiêu Ân đứng sau khẽ lên tiếng: “Cậu chủ, anh kêu Long Bân bảo vệ cho đại tiểu thư, có phải hơi….”

Kỳ thực Tiêu Ân muốn nói là có phải hơi quá đáng, vì suy cho cùng cấp bậc của Long Bân còn cao hơn anh ta.

Tiêu Ân thuộc về vệ sĩ quản gia riêng của cậu chủ, chịu trách nhiệm về mọi việc trong cuộc sống hằng ngày. Bên cạnh mỗi thành viên trong gia tộc Triệu Thị đều được bố trí một người như vậy, và mọi người đều biết nhau.

Nhưng Long Bân thì khác, anh ta là cận vệ riêng của cậu chủ. Cận vệ của cậu chủ chỉ có bốn người, bình thường họ không bao giờ lộ diện, chỉ có lúc nào cậu chủ gọi mới xuất hiện, và chỉ nghe mệnh lệnh của cậu chủ.

Cận vệ của chủ nhân, những thành viên khác trong gia tộc không được biết, kể cả việc cậu chủ ở bên đây thì cũng chỉ có một mình anh ta biết.

Đây cũng là do sự tin tưởng mà cậu chủ dành cho anh ta, nếu không anh ta cũng không biết được.

Nói mới nhớ, cận vệ tính ra tự do hơn bọn họ. Những lúc không có nhiệm vụ sẽ được trải nghiệm và vui chơi ở nhiều quốc gia trên thế giới.

Nhưng mỗi lần nhận nhiệm vụ cũng gần như là thập tử  nhất sinh.

Trả giá và nhận lại là hoàn toàn ngang nhau.

Chương 379: Người mới Long Bân (II)

Hệ thống huấn luyện và đào tạo cận vệ của chủ nhân không giống với bọn Tiêu Ân.

Hơn nữa còn bí mật, nghiêm khắc và gian khổ. Trong một trăm người may mắn lắm mới chọn ra được một người, vì vậy trong thế hệ của Triệu Húc Hàn, nhà họ Triệu chỉ bồi dưỡng và đào tạo ra bốn cận vệ.

Người nào cũng có chỉ số IQ cao, EQ lại càng không được thấp và khả  năng thích nghi với môi trường xung quanh phải mạnh mẽ.

Điều quan trọng nhất là sức chiến đấu, cỡ ba người như Tiêu Ân cũng không phải là đối thủ của Long Bân. Trong quá trình huấn luyện, bọn họ gần như chiến đấu sinh tử, kích thích tiềm năng thấp nhất của con người.

Tiêu Ân đã từng thấy Long Bân lúc tắm rửa, trên người anh ta có hơn hai mươi vết đạn, vết dao gần như phủ kín toàn thân, gia tộc phải trả tiền để anh ta đi phẫu thuật thẩm mỹ, nếu không khuôn mặt và cơ thể đã hoàn toàn thay đổi và không có cách nào nhận ra.

Tiêu Ân không ngờ cậu chủ lại điều Long Bân về bên cạnh Kỷ Hi Nguyệt, cũng may là người của Triệu gia không biết, nếu không e là sóng to gió lớn lại ập đến.

Điều này khiến Tiêu Ân nhận thức được tầm quan trọng của Kỷ Hi Nguyệt trong lòng cậu chủ, chỉ e là cậu chủ thực sự muốn Kỷ tiểu thư trở thành chủ mẫu của Triệu gia.

Triệu Húc Hàn lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Ân, Tiêu Ân biết mình đã nói ra một câu ngu ngốc. Chỉ cần cậu chủ không cảm thấy quá đáng, vậy thì Long Bân bảo vệ Kỷ tiểu thư cũng là chuyện đúng đắn.

“Phải rồi cậu chủ, thông báo tuyển dụng mà anh kêu tôi đăng tải đã làm xong rồi. Có rất nhiều nhân tài đã ứng tuyển. Anh muốn tự mình lựa chọn hay sao?” Tiêu Ân vẫn đang bôn ba vì chuyện của Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt.

“Cậu giao chuyện của Húc Nguyệt cho Cố Cửu đi. Bên này tôi còn một số chuyện cần cậu đi giải quyết.” Triệu Húc Hàn im lặng một lúc rồi nói.

“Vâng!” Tiêu Ân nhận lệnh, lập tức đi liên hệ với Cố Cửu.

Trong phòng tin tức của đài truyền hình Cảng Long, ai cũng dõi theo màn chào hỏi của Vương Nguyệt và Long Bân đang đứng ở cửa ra vào.

Chỉ là một người quá đẹp trai, còn một người thì xấu thảm hại, hình ảnh đó nhìn thế nào cũng thấy kỳ quặc.

“Không cần khách sáo. Nhưng tôi vẫn chưa biết gì về anh, xin hỏi anh tốt nghiệp khoa báo chí sao?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi Long Bân. Cô phát hiện, ngay từ ánh mắt đầu tiên anh ta nhìn cô cũng bị vẻ xấu xí của cô làm cho kinh ngạc, nhưng sau khi định thần lại, anh ta gần như tiếp  nhận rất nhanh, còn tỏ ra lễ phép.

Chỉ là cô cảm thấy nếu bên cạnh mình có một anh chàng đẹp trai thế này thì quả thực có chút đối lập. Vốn dĩ cô chỉ muốn sống đơn giản khép mình, nhưng xem ra bây giờ đã trở thành tâm điểm của sự chú ý.

“Khụ khụ. Tôi không phải tốt nghiệp khoa báo chí, tôi, tôi cũng chưa từng học đại học, nhưng tôi thích những công việc có tính náo nhiệt, nên bác tôi kêu tôi tới chạy tin tức thử xem, bảo là ngành báo chí này rất sôi nổi.”

Long Bân lộ ra một nụ cười, còn có cả má lúm đồng tiền. Vốn dĩ đang là dáng vẻ cool ngầu nhưng bởi vì lúm đồng tiền lại trở nên đáng yêu hơn một chút.

“Bác của anh là?” Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày.

Long Bân chỉ chỉ ngón tay lên trên, cười nói: “Là một trong những cổ đông ở đây. Nhưng mà Vương Nguyệt, cô không cần phải nể mặt cấp trên đâu. Tôi đến đây để học hỏi một số thứ, nếu làm không tốt, cô cứ việc đánh tôi mắng tôi, da mặt tôi dày lắm.”

Kỷ Hi Nguyệt vốn dĩ đang sầu não, nhưng nghe Long Bân nói như vậy cô cũng có chút hảo cảm với anh ta. Cô cười lịch sự: “Đây là anh nói đấy nhé, lỡ mà có bị tôi mắng thì đừng đi mách lẻo lại đấy.”

“Làm gì có. Đúng sai tôi vẫn hiểu được mà, cô đừng khách khí, thật đấy.” Long Bân thấy Kỷ Hi Nguyệt cười, nghĩ bụng chắc biểu hiện của mình cũng không đến nỗi nào.

“Được rồi, trước tiên anh tới phòng nhân sự làm thủ tục nhận chức đi, xem thử bên đó giúp anh sắp xếp vị trí ngồi ở đâu.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

“OK, lát nữa tôi lại tìm cô nói chuyện.” Long Bân đeo kính râm vào, vuốt lại kiểu tóc hình tam giác rồi đi tới phòng nhân sự.

Anh ta vừa mới bước ra ngoài, Cố Du Du đã hô to gọi nhỏ: “Tiểu Nguyệt, cô tốt số thật đấy, lại có một anh chàng đẹp trai đến làm cộng sự. Sếp mà đối xử với tôi tốt như vậy thì làm gì có chuyện đến bây giờ tôi vẫn còn ế!”

Chương 380: Nhiệm vụ của người mới (I)

Kỷ Hi Nguyệt trợn mắt nói: “Tên này là con ông cháu cha đấy. Chị nhìn dáng vẻ anh ta là cũng biết kiểu con nhà có tiền rồi. Dân thường như chúng ta chắc gì đã với tới?”

“Cũng chưa chắc. Nhiều khi có khả năng chim sẻ biến thành phượng hoàng thì sao.” Cố Du Du ước ao.

“Chị cảm thấy  mắt anh ta có vấn đề sao?” Kỷ Hi Nguyệt nói câu này ý chỉ bản thân mình xấu xí.

“Tiểu Nguyệt, đây không phải là do cô tự trang điểm mình thành xấu xí sao? Đổi kiểu tóc, đổi mắt kính đi có lẽ cũng là người có chút nhan sắc mà.”

“Thôi đi. Tôi không có suy nghĩ đấy. Được rồi, làm việc đi. Tháng này tôi còn phải quay lại nộp luận văn nữa.” Kỷ hi Nguyệt nghĩ đến luận văn lại đau hết cả đầu.

Kỷ Hi Nguyệt không nói nữa, nhưng không có nghĩa là những người khác không nói. Khu văn phòng vì chuyện Châu Lê bị sa thải, cộng thêm chuyện nhóm của Vương Nguyệt mới gia nhập anh chàng đẹp trai Long Bân, cả ngày cứ thay nhau rỉ tai, thì thầm to nhỏ.

Tào Quang vốn đang nghĩ, Châu Lê bị sa thải cũng là chuyện tốt, Vương Nguyệt có lẽ sẽ an toàn hơn, nhung anh ta không ngờ lại nhận được tin nhắn của Tiêu Ân.

“Cậu chủ muốn kiểm tra Kỷ tiểu thư. Bốn giờ chiều nay sẽ giao chuyển phát nhanh cho Kỷ tiểu thư ở bãi đậu xe. Anh chuẩn bị hành động đi.”

Tào Quang  phải đọc tin nhắn lại hai lần để xác nhận, sau đó ngẩng đầu nhìn Kỷ Hi Nguyệt. Anh ta không hiểu, tại sao đột nhiên lại muốn tấn công Kỷ Hi Nguyệt?

Thực ra Tào Quang không biết Long Bân là người của mình, còn Triệu Húc Hàn hiển nhiên là đang muốn kiểm tra Kỷ Hi Nguyệt, đồng thời kiểm tra xem Long Bân có thích hợp ở bên cạnh Kỷ Hi Nguyệt không.

Nhưng mệnh lệnh chính là mệnh lệnh. Anh ta cân nhắc một chút, Châu Lê bị sa thải vừa hay là cái cớ và là cơ hội tốt.

Sau khi Long Bân báo trình diện xong thì ôm một chiếc hộp về lại văn phòng. Anh ta được sắp xếp ngồi trong góc. Nhìn thì thấy vị trí không được đắc địa, nhưng thực ra ai cũng muốn ngồi trong góc đó, bởi vì có thể làm biếng mà không bị phát hiện.

“Vương Nguyệt, bàn của tôi đặt ở đây, có việc gì để tôi làm không?” Long Bân cười nói với Vương Nguyệt.

“Trước tiên cứ đi làm quen quy trình đã. Để tôi kêu Liễu Đông giúp anh.” Kỷ Hi Nguyệt sớm đã nói qua với Liễu Đông.

Liễu Đông vốn dĩ đang buồn bực, nhưng thấy Vương Nguyệt vẫn đối tốt với mình, cậu bỗng cảm thấy yên tâm hơn. Nhưng cậu không có thiện cảm với tên Long Bân này. Vừa nhìn là đã thấy anh ta là một tên công tử con nhà giàu có, lại còn đẹp trai, hệt như mấy tay ăn chơi trác táng, không biết là Vương Nguyệt có phải lòng anh ta không.

“Cậu em Liễu Đông, làm phiền cậu rồi.” Mặc dù dáng vẻ của Long Bân hơi lưu manh, nhưng nụ cười luôn xuất hiện trên mặt, quả thực không hề có nét kiêu căng của kiểu con ông cháu cha, cho nên mọi người trong văn phòng đều có ấn tượng tốt về anh ta.

“Ai là cậu em của anh?  Tuy là anh lớn tuổi hơn tôi, nhưng dầu gì tôi cũng vào đây trước anh, gọi tôi là tiền bối.” Liễu Đông tỏ ra khó chịu.

Long Bân sững sờ, mấy người khác cũng ngẩng đầu lên. Thấy vẻ mặt cau có của Liễu Đông, bọn họ đều biết là do cậu không được đi theo Vương Nguyệt nữa, nên mới đem nỗi tức giận trút lên người của Long Bân.

“Ok, tiền bối Liễu Đông.” Long Bân nhún vai, không hề tỏ ra tức giận.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ cau mày, liếc nhìn Liễu Đông. Anh Béo thì tỏ ra buồn lo, anh ấy đâu có  nghĩ chỉ trong vòng một tháng văn phòng lại thay đổi nhanh đến như vậy.

Tháng 5 vừa qua anh ấy đã nhận được khá nhiều phần thưởng, là bởi vì có hai tin tức lớn của Vương Nguyệt, nhưng bây giờ Vương Nguyệt và Liễu Đông đã chia thành hai nhóm, sau này không biết là có được tiền thưởng như vậy nữa không.

Không phải là anh ấy không tin tưởng vào năng lực của Liễu Đông, nhưng về mặt tìm kiếm tin tức thì khẳng định Liễu Đông không bì với Vương  Nguyệt được.

Trước khi tan ca, di động của Kỷ Hi Nguyệt vang lên, cô liếc nhìn, sau đó đứng lên đi ra ngoài.

“Chị Nguyệt, chị đi đâu vậy?” Liễu Đông vội vàng hỏi thăm.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT