Lọc Truyện

Độc chiếm tiên thê hàn thiếu sủng tận thiên

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 461: Chọc thủng mộng đẹp (IV)

Kỷ Thượng Hải là người từng trải, hơn nữa sóng to gió lớn gì ông cũng đã trải qua. Tuy rất thích Đường Tuyết Mai, còn có ý định sẽ dành hết phần đời còn lại cho cô ta, nhưng sau khi nhìn rõ mọi thứ, ông chỉ cảm thấy trào phúng.

Hóa ra ông thật sự đã bị một người phụ nữ đùa bỡn trong tiếng vỗ tay.

Kỷ Thượng Hải này là ai chứ? Bị một người phụ nữ chơi xỏ, nói ra mặt mũi này biết vứt đi đâu.

Nhấc điện thoại lên, Kỷ Thượng Hải gọi điện thoại cho A Năm: “A Năm, lập tức tìm thám tử tư điều tra chuyện của Đường Tuyết Mai.”

A Năm đã bị bỏ rơi mấy hôm nay. Anh ấy biết ông chủ có thể đang ở cùng với người phụ nữ đó, cho nên cố ý không tìm anh ấy, sợ anh ấy mật báo, may mà tiền lương phúc lợi các thứ của anh ấy không bị trừ, anh ấy cũng thoải mái hơn một chút.

Đột nhiên nhận được mệnh lệnh như vậy, anh ấy cũng rất bất ngờ. Nhưng sau đó chợt nghĩ, lẽ nào đại tiểu thư đã nói đúng, người phụ nữ Đường Tuyết Mai kia thật sự không phải là người tốt, và ông chủ có lẽ đã nhận ra sơ hở gì đó.

“Vâng. Tôi đi làm ngay đây.” A Năm nhận lệnh đi làm, thế nhưng anh ta còn tranh thủ nhắn tin cho Kỷ Hi Nguyệt đẻ lấy lòng.

Kỷ Hi Nguyệt rất vui mừng. Nếu bố đã tìm thám tử tư, vậy có lẽ sẽ không giống như lần trước điều tra sơ sài rồi nói Đường Tuyết Mai trong sạch nữa. Chắc chắn sẽ đào ra được điều gì đó, cho dù không đào ra, tin tức bên chỗ cô cũng không thiếu, đủ để bố hoàn toàn hết hy vọng với Đường Tuyết Mai.

Hơn nữa, nếu như giữa Đường Tuyết Mai và Tần Hạo có quan hệ, cô tin bố nhất định sẽ sâu sát suy nghĩ.

Lúc Kỷ Hi Nguyệt về khu dân cư Phong Nhã, Triệu Húc Hàn cũng đã quay về. Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy Triệu Húc Hàn không hề bận rộn giống như trong tưởng tượng của cô. Theo lý mà nói thì công việc kinh doanh của Triệu gia rất nhiều, chủ nhân chắc chắc phải là một người vô cùng bận rộn.

Thậm chí là còn phải bay đi bay lại trên toàn thế  giới mới đúng. Không phải nói là có tám khu vực à? Sao anh không đích thân đi xem xét nhỉ?

Hình như kể từ đêm đó, đã ba tháng rồi Triệu Húc Hàn chỉ đi một chuyến tới thủ đô và nước Mỹ mà thôi, còn lại là không hề rời khỏi Cảng Thành, khiến Kỷ Hi Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy hoang mang.

Tên này phải chăng rất rãnh rỗi?

“Anh Hàn. Em về rồi đây.” Kỷ Hi Nguyệt thấy anh đang ngồi trong phòng khách xem IPAD, lập tức cười tủm tỉm chào hỏi.

Triệu Húc Hàn chỉ đáp lại một tiếng ‘ừm’, sau đó nói: “Ngày mai là ngày tuyển quân của Húc Nguyệt, mà chiêu tuyên truyền của em hôm nay quá lợi hại, e là ngày mai người đến kín chỗ. Anh đã bàn với Cố Cửu rồi, sẽ điều một bộ phận bảo vệ của Triệu thị qua để giữ gìn trật tự, em nhớ cẩn thận một chút.’

Kỷ Hi Nguyệt nghĩ cũng đúng, lỡ như ngày mai mọi người đều xông đến, vậy thì sẽ rất phiền phức. Đại ma vương quả nhiên suy nghĩ rất chu đáo.

“Được, cám ơn anh Hàn. Em lên lầu rửa ráy đã.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Triệu Húc Hàn ngước mắt nhìn cô: “Ngày mai Triệu Vân Sâm sẽ quay lại Cảng Thành.”

Kỷ Hi Nguyệt lập tức dừng bước: “Sao cơ? Không phải đấy chứ? Tên thối tha đó muốn quay lại? Không phải ba năm sao?”’

Khuôn mặt xinh đẹp của Kỷ Hi Nguyệt đầy vẻ xoắn xuýt và buồn bực, nhớ đến cuộc gọi quấ rối lúc nửa đêm của Triệu Vân Sâm, cô lại cảm thấy bất ổn.

Triệu Húc Hàn có chút khó xử: “Bố anh đau lòng cháu trai. Em biết không, anh cả anh vừa nói là bố anh đã mềm lòng. Nhưng em yên tâm, anh sẽ phái người canh giữ nó. Lần này quay lại thằng nhóc nói sẽ sống đàng hoàng, cho nên anh đã cho nó một cơ hội.”

Kỷ Hi Nguyệt chép miệng: “Được rồi, em hiểu mà. Dù sao em cũng không còn là Kỷ Hi Nguyệt của trước đây, sẽ không bám theo cậu ta nữa. Chỉ cần cậu ta đừng vô vị như trước, bọn em cũng sẽ không qua lại. Anh yên tâm đi, bây giờ em không phải là người ăn chay.”

Đôi môi mỏng của Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy, anh không đáp lại.

Chương 462: Bị đại ma vương trêu ghẹo

Ngày hôm sau, Kỷ Hi Nguyệt trở lại công việc tập luyện. Sau khi lên sân thượng, cô thấy những cây hoa lan nở rộ trước đó đã bị héo tàn, nhưng những giống lan khác cũng đã trổ bông. Triệu Húc Hàn đang chăm chút tưới nước.

Kỷ Hi Nguyệt nhớ Triệu Húc Hàn từng nói là mẹ anh rất thích hoa lan, cho nên anh mới đặt hoa lan khắp sân thượng. Ngoài ra, ở biệt thự bán sơn cũng toàn là hoa lan, có thể thấy người đàn ông này rất hoài niệm mẹ của anh.

“Anh Hàn, chào buổi sáng.”Kỷ Hi Nguyệt bước lên cười chào hỏi.

Triệu Húc Hàn ừm một tiếng, sau đó đặt bình tưới cây xuống, xoay đầu nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Anh có chuyện muốn nói với em.”

Kỷ Hi Nguyệt thấy anh rất nghiêm túc, cô lập tức thu lại nụ cười, nói: “Anh Hàn, có chuyện gì anh nói đi.”

“Về Long Bân.” Triệu Húc Hàn nghĩ một chút rồi nói.

“Long Bân?” Kỷ Hi Nguyệt trố mắt, “Anh ta, anh ta có vấn đề gì sao?”

“Cậu ta không có vấn đề gì cả. Anh đã kêu Tiêu Ân điều tra về cậu ta. Thì ra cậu ta đã từng học qua kỹ thuật chiến đấu rất chuyên  nghiệp, cho nên anh muốn để cậu ta làm vệ sĩ bên cạnh em, như thế em ra vào cũng sẽ an toàn hơn rất nhiều.” Triệu Húc Hàn nói.

Kỷ Hi Nguyệt không thể tin nổi: “Không phải đâu, Long Bân là phú nhị đại* đấy. Sao có chuyện bằng lòng làm vệ sĩ cho em được?”

(Phú nhị đại ( 富二代, nghĩa đen: thế hệ giàu có thứ hai) là một thuật ngữ tiếng Trung được dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi (nouveau riche) tại Trung Quốc. Những người này không phải là những tỷ phú, triệu phú đi lên bằng thực lực, mà hầu hết họ là những công tử, tiểu thư xuất thân  từ tầng lớp doanh nhân giàu có  hoặc con cháu của các quan chức. Cụm từ này nói chung mang nghĩa tiêu cực, thường được nhắc đến trên các phương tiện truyền thông cũng như trong các cuộc tranh luận hằng ngày ở Trung Quốc đại lục – nguồn: Google.)

“Anh chàng này thích náo nhiệt và không quan tâm tiền bạc, nên nếu Triệu thị thuê cậu ta, cộng thêm chuyện cậu ta vốn dĩ muốn theo em học làm phóng viên, anh nghĩ cậu ta sẽ bằng lòng.” Triệu Húc Hàn rũ mắt xuống, anh không thể nói cho Kỷ Hi Nguyệt biết Long Bân là ám vệ của anh.

Suy cho cùng, ám vệ không giống như kiểu của Tiêu Ân, người biết đến rất hiếm, như vậy mới có thể phái ra ngoài làm một số bí mật không muốn để người khác biết, cũng sẽ không dễ dàng bị người khác phát hiện mục tiêu.

“Anh Hàn, anh ngốc à? Vì sao phải thuê anh ta? Bây giờ anh ta đang theo em chạy tin tức, so với vệ sĩ thì có khác gì đâu?” Kỷ Hi Nguyệt không hiểu.

“Không, ý của anh là ngoài thời gian em về đây ra thì những lúc khác cậu ta cũng phải đi theo em, ví dụ như lúc em đến Húc Nguyệt chẳng hạn.”

“Sao có thể? Anh ta làm gì có thời gian rãnh để suốt ngày đi theo em được. Vả lại, chuyện này há chẳng phải cho anh ta biết em có hai thân phận sao?” Kỷ Hi Nguyệt mếu máo nói.

“Mấy chuyện này anh sẽ giải quyết. Vì sự an toàn của em, để cậu ta biết em có hai thân phận cũng không sao. Anh đã điều tra cậu ta rồi, đây là người có thể tin tưởng, hơn nữa cũng rất có năng lực.” Triệu Húc Hàn nói.

Kỷ Hi Nguyệt nghĩ tới nghĩ lui cũng cảm thất kỳ lạ, nhưng có lẽ Triệu Vân Sâm sắp trở về, cho nên đại ma vương mới lo lắng cho cô như vậy. Dù sao anh cũng không làm hại cô, cộng thêm chuyện Long Bân vốn dĩ cũng muốn theo cô làm phóng viên. Vì vậy, nếu anh đã khăng khăng, cô cũng không có ý kiến nữa.

Chỉ là, một người đàn ông đẹp trai như vậy đi theo cô, đại ma vương sẽ yên tâm chứ?

Hay là, anh vốn dĩ không thích cô?

“Được rồi. Nhưng mà anh Hàn, Long Bân rất đẹp trai đấy.” Kỷ Hi Nguyệt cố ý kích thích Triệu Húc Hàn.

Ánh mắt Triệu Húc Hàn đột nhiên sắc lẹm: “Cậu ta dám gây sự chú ý với em, anh sẽ phế bỏ cậu ta.”

Kỷ Hi Nguyệt phát run, trên cơ thể người đàn ông này quả nhiên đã toát ra sát khí.

“Nếu em dám mê trai, chắc em đã biết hậu quả rồi đấy.” Triệu Húc Hàn thấy vẻ mặt của Kỷ Hi Nguyệt đã thoáng chút sợ hãi, đôi mắt đen híp lại, đông cứng như dao, lạnh lùng bồi thêm một câu.

Sau đó, trong lúc Kỷ Hi Nguyệt đang nhớ lại cái đêm bị hành hạ kia, Triệu Húc Hàn đã duỗi hai ngón tay thon dài mảnh khảnh ra khẽ nâng cằm cô lên, để lại cho cô một nụ cười tà ác rồi bỏ  đi.

Kỷ Hi Nguyệt chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân đang sắp sửa chảy ngược. Biểu cảm vừa rồi của Triệu Húc Hàn rất đáng sợ. Thật sự rất giống với ma vương, phóng túng mà tàn khốc, máu lạnh mà vô tình, làm cho cô kinh hãi tận xương tủy, hơn nữa cuối cùng còn khều cằm cô là có ý quái gì?

Anh đang trêu đùa cô đấy à?

Chương 463: Lại thuê Long Bân

Kỷ Hi Nguyệt rùng mình, sực tỉnh lại sau cơn chấn động ban nãy.

Có điều, sau khi kết thúc buổi tập luyện, Kỷ Hi Nguyệt cũng đã nghiệm ra không ít, hình như đại ma vương vẫn có một chút thích cô.

Thím Lý nói đúng, người đàn ông nay chưa từng yêu đương, cho nên nghĩ rằng trêu ghẹo cô là đang biểu hiện thích cô?

Cái này mà thích gì chứ? Mẹ nó, dọa cô sợ xanh mặt thì có.

Hôm qua Kỷ Hi Nguyệt đã xin nghĩ phép. Hôm nay cô ăn mặc và trang điểm khí chất như một ngự tỷ*, trên người là bộ đồ công sở của  một nhãn hiệu nổi tiếng, kết hợp với chiếc túi cầm tay và đôi giày cao gót cùng dòng, giống như một giới thượng lưu ở nơi làm việc.

Thế nhưng, khi kết hợp với mái tóc dài gợn sóng đến eo, một ngự tỷ đầy cường thế như cô đã trở nên quyến rũ động lòng người, đậm chất phụ nữ.

(Ngự tỷ: là từ thông dụng trên mạng xã hội và trong tiểu thuyết bách hợp, hiểu nôm na đó là những người con gái tài sắc vẹn toàn, giỏi mọi lĩnh vực, hoàn hảo trong mắt người khác. Có rất nhiều tiêu chuẩn để đánh giá và công nhận một ngự tỷ, ví dụ như ngoại hình phải cao trên 1m6, xinh đẹp, da trắng, thông minh, tài giỏi, chung thủy, số đo ba vòng cực chuẩn… – nguồn: Google.)

Lúc Kỷ Hi Nguyệt xuống bãi đậu xe, Long Bân đang đứng bên cạnh chiếc xe thể thao màu đỏ đợi cô, vô tình ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một mỹ nữ xuất hiện, anh ta kinh ngạc đứng sửng người.

Đây là Kỷ Hi Nguyệt sao? Hay là Vương Nguyệt?

Mẹ nó, này rõ ràng là hai người mà?

Một người trên trời, một người dưới đất, hoàn toàn không thể so sánh được. Rốt cuộc là người phụ nữ này làm cách nào có thể biến bản thân thành hai hình mẫu phụ nữ tương phản thế nhỉ?

Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy Long Bân cũng rất sửng sốt. Sao tên này lại chạy xe hơi đến đây? Hơn nữa, vừa nhìn là đã biết đang đợi cô.

Tốc độ của Triệu Húc Hàn phải chăng đã quá nhanh rồi không? Mà sao tên này lại dễ dàng đồng ý vậy nhỉ? Anh ta không phải là phú nhị đại, thích kích thích, thích khiên chiến sao?

Đi theo làm vệ sĩ cho cô mà cũng chấp nhận?

“Kỷ tiểu thư!” Long Bân quả thực không kìm được sửng sốt trước cái đẹp, đôi mắt sau cặp kính râm lấp lánh tỏa sáng. Anh ta đã từng nhìn thấy rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, nhưng giống như Kỷ Hi Nguyệt thì rất hiếm gặp.

Chủ yếu là ngũ quan của Kỷ Hi Nguyệt rất xuất sắc, nhưng quan trọng nhất là khí chất của cô lúc này vừa có sự quyến rũ mà lại còn khí khái, và không phải ai cũng có được.

Hơn nữa, năm nay cô chỉ mới hai mốt tuổi, sao lại có thể hội tụ đầy đủ khí chất và khí thế mạnh mẽ đến vậy? Kiểu khí chất này không phải chỉ thường thấy ở những người phụ nữ trưởng thành sao?

Người phụ nữ này chắc chắn là báu vật trời ban rồi.

“Long Bân, anh đến làm vệ sĩ cho tôi thật sao!?” Kỷ Hi Nguyệt bước tới, lên tiếng hỏi thăm.

“Đúng vậy. Chủ nhân của Triệu gia đã có lời mời, tất nhiên tôi không thể chối từ . Vả lại chuyện này thú vị như vậy, tôi đương nhiên sẽ bằng lòng rồi. Kỷ tiểu thư, cô thế này trông khác xa một trời một vực với Vương Nguyệt đấy!” Long Bân dở khóc dở cười.

“Thế ư? Chắc là do tôi có kỹ thuật trang điểm, cũng có thể là mắt anh không tốt. Đi thôi, hôm  nay rất bận rộn, đến Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt trước.”

Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng lên xe, không muốn lãng phí  thời gian.

Cô tin Triệu Húc Hàn đã nói rõ mọi thứ với anh ta rồi.

Long Bân cũng gật đầu rồi lên xe, nhưng trước khi lái xe còn xoay đầu nhìn mặt Kỷ Hi Nguyệt ở khoảng cách gần. Làn da đó quả thực là trong suốt hồng hào, vô cùng trắng mịn, khiến anh ta không khỏi hoài nghi về những vết tàn nhang mà trước đây mình nhìn thấy. Đúng là mờ mắt thật rồi.

“Anh mà cứ nhìn tôi mãi thế, Hàn thiếu chắc chắn sẽ móc mắt anh đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nhướng một bên mày.

Long Bân biến sắc, lập tức xoay đầu lại, ngượng ngùng lắp bắp nói: “Cô, cô đừng nói lung tung. Tôi chỉ cảm thấy tò mò là tại sao một người có thể thay đổi nhiều như vậy, cả khí chất cũng thay đổi theo, cho nên mới nhìn kỹ một chút thôi.”

Kỷ Hi Nguyệt nhìn vẻ mặt căng thẳng gần như sợ hãi của anh ta, trong lòng chợt nghĩ, không phải chứ, anh ta gặp Triệu Húc Hàn cũng sợ như vậy sao? Sao cứ có cảm giác như chuột thấy mèo ấy.

“Haha, anh thấy Hàn thiếu cũng sợ như vậy sao?”

Long Bân đổ mồ hôi trán, chỉ có ám vệ như anh ta mới biết rõ quy tắc của Triệu gia. Tuy chủ nhân đối xử với bọn người bọn họ rất tốt, nhưng một khi đã đụng đến vảy rồng*, hình phạt dành cho bọn họ còn khắc nghiệt hơn so với những người trong dòng họ Triệu thị, đơn giản là sống không bằng chết.

(Trong truyền thuyết, dưới cổ của rồng có một lớp vẩy, lớp vẩy này mọc ngược, nên được gọi là vẩy ngược. Lớp vẩy này tuyệt đối không được động vào, chỉ cần động vào nó thì rồng sẽ đau thấu tim và giãy giụa đến đảo lộn trời đất – nguồn: Google. Ở đây ngụ ý như đụng vào tử  huyệt, hoặc làm điều gì đó phật ý, sai lệnh.)

Ngay từ lúc nhỏ bọn họ đã tiếp nhận huấn luyện phi thường, cho nên càng thêm trân quý những ngày tháng sống trong hạnh phúc. Hơn nữa, cậu chủ thật sự rất tốt với bọn họ, cho nên anh ta không thể làm ra chuyện bất lợi với cậu chủ.

Có thể nói, chủ nhân của Triệu gia là bầu trời trời trên đỉnh đầu, làm sao anh ta dám tơ tưởng đến người phụ nữ của chủ nhân được chứ?

Chương 464: Tới cửa gây hấn (I)

“Không phải sợ, là tôi rất kính phục Hàn thiếu. Cô nghĩ đi, anh ấy chỉ hơn tôi hai tuổi, nhưng đã quản lý được một tập đoàn Triệu thị lớn như vậy, đây là điều mà không phải một người bình thường  có thể làm được.” Long Bân thở dài nói.

Kỷ Hi  Nguyệt khẽ nhún vai: “Có vẻ anh rất hiểu anh ấy nhỉ.”

“Ừm, bố tôi có làm ăn với tập đoàn Triệu thị, từ nhỏ đã chỉ bảo tôi phải học tập theo Hàn thiếu. Lần này Hàn thiếu có thể tìm tôi, trong lòng tôi rất hạnh phúc. Biết cô là người phụ nữ cuẩ Hàn thiếu, tôi thật sự rất kinh ngạc.”

“Vậy sao?” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ, chuyện này cũng khéo quá rồi đấy.

Long Bân cười hì hì, anh ta cũng không biết là có lừa được Kỷ Hi Nguyệt không, dù sao cậu chủ cũng đã dặn anh ta nói như vậy.

Xe nhanh chóng rời khỏi khu dân cư Phong Nhã, huênh hoang thẳng tiến đến tòa nhà Hoàn Cầu nơi đặt công ty Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt dẫn Long Bân lên tầng tám, phát hiện lối đi đã chật kín người. Bây giờ đã hơn chín sáng, nghe nói mới tám giờ đã có người đến xếp hàng đăng ký.

Long Bân và Kỷ Hi Nguyệt đều mang mắt kính đen, hai người nhìn cứ như trai tài gái sắc, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Kỷ Hi Nguyệt thấy, hầu hết đều là người mới đến đăng ký làm diễn viên, và đa số đều là sinh viên học diễn xuất.

“Wow, cô ấy chính là Kỷ đại tiểu thư ư? Đẹp thật đấy, còn đẹp hơn cả trên ảnh.”

“Đúng vậy, rất có khí chất.”

“Hâm mộ thật ấy, vừa xinh đẹp lại giàu có, sao lại biết đầu thai thế không biết.”

“Người đàn ông bên cạnh là ai thế nhỉ? Đẹp trai quá.”

“Là bạn trai chăng? Chưa từng thấy. Nhìn anh ta rất có cá tính, chắc chắn là phú nhị đại.”

“Đúng là vật hợp theo loài, người phân theo nhóm. Trong giới nhà giàu cũng toàn là nhà giàu. Những người nghèo như chúng ta chỉ có thể càng nghèo thêm.”

“Đừng thối chí, biết đâu lại được chọn trúng thì sao. Làm ngôi sao cũng có thể thành danh, trở thành người giàu có.”

“Hy vọng may mắn.”

……….

Mọi người xôn xao bàn tán. Dưới sự bảo vệ của Long Bân, Kỷ Hi Nguyệt vượt qua lối đi đầy  người. Cô cũng nhìn thấy có vài người áo đen đang giữ gìn trật tự, xem ra là người Triệu Húc Hàn phái tới.

Vừa bước vào văn phòng của Cố Cửu đã nhìn thấy một người phụ nữ và hai người đàn ông cũng đang ở trong. Bọn họ đều đang ngồi trên sô pha, hơn nữa dáng vẻ rất trịch thượng.

“Chủ tịch, cô đến rồi.” Cố Cửu nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt thì lập tức đứng lên. Chỉ là, khi Kỷ Hi Nguyệt nghe anh ấy gọi danh xưng như thế, trong lòng có chút sửng sờ.

“Cố Cửu, công việc tuyển dụng chắc là nên bắt đầu được rồi?” Kỷ Hi Nguyệt nói với anh ấy, nhưng ánh mắt lại nhìn ba người kia, “ Ba vị đây là?”

Ba người kia cũng đứng lên, nhưng nụ cười trên mặt có chút giả trân, hơn nữa ánh mắt còn đầy sự khinh miệt coi thường.

“À, ba vị này là người của ba công ty điện ảnh và truyền hình lớn. Đây là cô Hứa Phượng, phó tổng của Điện Ảnh và Truyền Hình Hoàn Vũ. Đây là anh Phùng Lượng, thư ký của chủ tịch công ty Điện Ảnh và Truyền Hình Tông Hoành, còn đây là anh Đông Phương Sơn, em trai của sếp tổng Điện Ảnh và Truyền Hình Đông Phương. Ba vị, đây là cô Kỷ Hi Nguyệt, chủ tịch của chúng tôi.”

Cố Cửu giới thiệu xong, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho Kỷ Hi Nguyệt.

“Cô Kỷ đúng là tuổi trẻ tài cao, mới bấy nhiêu tuổi mà đã thành lập được công ty, còn tuyển quân toàn thành phố. Hình như là đang muốn ba công ty điện ảnh và truyền hình lâu đời của chúng tôi tiệt luôn mầm mống đây mà.” Dưới đôi mắt một mí của Hứa Phượng là sự sắc bén và châm chọc.

“Đúng đấy. Kỷ đại tiểu thư có chỗ dựa vững chắc thật, tùy tiện bỏ ra mấy trăm triệu chơi đùa, chúng tôi làm sao mà bì kịp.” Phùng Lượng nói, “Hơn nữa còn đào người đại diện của Hoàn Vũ tôi nhanh như vậy, thật là khiến mấy người già chúng tôi trở tay không kịp.”

Đông Phương Sơn nhìn sự trẻ trung xinh đẹp của Kỷ Hi Nguyệt, cười như không cười, nói: “Cô Kỷ rất có khí phách. Cô định tuyển tất cả người mới của đợt này luôn à?”

Chương 465: Tới cửa gây hấn (II)

Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thầm, thì ra là tới cửa gây hấn, cô khẽ cười: “Ba vị đây là đều là lão tiền bối, chúng tôi còn phải học hỏi ba vị nhiều, nào dám ngang hàng với ba thương hiệu lâu đời.”

“Tôi thấy cô Kỷ đây khí thế hào hùng lắm mà, nào là hùng hồn tuyên bố trong vòng một năm sẽ vượt qua ba thương hiệu lâu đời của chúng tôi, làm chúng tôi run sợ trong lòng, phải hẹn nhau tới đây xem thử thế nào.” Hứa Phượng nói.

Kỷ Hi Nguyệt hơi cúi đầu: “Tham vọng thì tất nhiên ai cũng có. Nếu ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, vậy thì không cần phải làm nữa. Kỷ Hi Nguyệt tôi sẽ cố gắng thực hiện lời mình đã nói, nhưng vẫn mong ba vị tiền bối đây giơ cao đánh khẽ, cũng là cho người mới tôi một con đường đi.”

Cố Cửu ở sau lưng cười thầm, Kỷ Hi Nguyệt trả lời như vậy cũng không bất lịch sự. Ba anh chị này hẹn nhau tới đây, rõ ràng là rất ngạo mạn, nếu anh ấy không kiêng dè thì đã sớm chửi lại từ lâu rồi.

“Cô Kỷ, vậy việc đào người cô giải thích thế nào đây?” Phùng Lượng của Hoàn Vũ có chút tức giận nói, “Ngay cả lời chào hỏi cũng không có, lén lút đào người, chuyện này hình như không đúng với quy tắc ngành nghề thì phải?”

Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày, Cố Cửu muốn giải thích một chút, nhưng Kỷ Hi Nguyệt đã nở nụ cười, nói: “Anh Phùng, hợp đồng của Mộ Dung Phong đã đến kỳ hạn, bên phía các anh không chủ động gia hạn hợp đồng thì anh ta là người tự do, chúng tôi đưa ra điều kiện tốt, dĩ nhiên anh ta phải ‘chim khôn chọn cành mà đậu’ rồi, đúng không?”

“Cô, cô làm vậy là không nể mặt Hoàn Vũ chúng tôi! Ít nhất thì cô cũng phải chào hỏi một tiếng chứ?” Phùng Lượng tức giận nói.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ nheo mắt: “Anh Phùng, anh nói vậy là hơi nặng lời rồi. Tôi mới bước chân vào ngành này, còn chưa hiểu luật lệ, có điều chi mạo muội mong anh bỏ qua cho. Vả lại, Mộ Dung Phong ở công ty các anh không được coi trọng, tôi chẳng qua là vô tình thấy được tài năng của anh ấy nên mới mời anh ấy gia nhập vào Húc Nguyệt. Chuyện này hình như không phạm pháp đúng không?”

Phùng Lượng bị nghẹn tới đỏ bừng mặt, nhìn Hứa Phượng và Đông Phương Sơn, nói: “Cô thử hỏi bọn họ xem, trong ngành chúng ta việc đào người là một điều cố kỵ, gặp nhau hỏi thăm mới phải phép, còn cô ngay cả chào hỏi cũng không có, có phải là hơi quá đáng rồi không?”

“Xem ra hôm nay anh Phùng đến đây là muốn hưng binh vấn tội nhỉ?” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười, bước tới sau lưng bàn làm việc của Cố Cửu, ngồi xuống nói: “Vậy thì ngại quá, tôi không làm gì phạm pháp cả. Nếu anh cứ khăng khăng phải thăm hỏi mới có thể đào người, vậy thì xin lỗi, tôi không quan tâm chuyện này.”

“Cô Kỷ, ý cô là sao? Đây là đang tuyên bố muốn đối đầu với ba công ty điện ảnh và truyền hình chúng tôi?” Phùng Lượng càng thêm tức giận.

“Nếu các anh cho rằng như vậy, tôi cũng đành chịu. Ba vị đây mới sáng ra đã đến hưng binh vấn tội, mà không phải đến chúc mừng bạn mới khai trương, hình như cũng không đúng với quy định trong ngành lắm thì phải.” Kỷ Hi Nguyệt làm cả ba đều nghẹn ngào.

Cố Cửu rất muốn cười, công nhận người phụ nữ này rất có tài ăn nói, với cả sau lưng cô còn có Triệu Húc Hàn và Kỷ Thượng Hải hậu thuẫn, đâu cần bọn họ tới đây giảng giải quy củ.

Khách khí là lễ phép, nhưng bọn họ không khách khí thì mình cần gì phải khách khí lại? Tưởng Húc Nguyệt là công ty mới nên muốn đến ra oai phủ đầu sao? Ai sợ ai chứ!

Sắc mặt của ba người đều thay đổi, không ngờ Kỷ Hi Nguyệt lại cường thế như vậy, không hề tỏ ra nể sợ ba người tiền bối bọn họ, xem ra là nghé con mới sinh không sợ hổ.

“Cô Kỷ, cô nên biết các diễn viên trong ngành điện ảnh và truyền hình này đều phải tương tác với nhau, có thể là sẽ mượn để quay diễn gì đấy, hoặc là cùng nhau cấm vận một người nghệ sĩ nào đó. Cô chĩa mũi nhọn vào chúng tôi như vậy là đang định làm ăn riêng lẻ sao?”

Hứa Phượng muốn nhắc nhở Kỷ Hi Nguyệt, mọi người cùng nhau hợp tác là tốt nhất, nếu không sau này cô cần  một ngôi sao gì đấy, bọn họ đố mà thả người.

“Haha, cô Hứa, chúng ta là người làm ăn thì nói chuyện làm ăn, nói chuyện tiền bạc. Tôi nghĩ chẳng ai cưỡng lại tiền bạc đâu. Với cả, ngoài ba công ty điện ảnh và truyền hình của các cô ra, đừng quên vẫn còn hai đài truyền hình chủ chốt là Cảng Long và Hương Thành. Diễn viên ký hợp đồng với bọn họ cũng nhiều vô số kể, tôi tin là họ sẽ thích hợp tác với chúng tôi.”

Chương 466: Tới cửa gây hấn (III)

Kỷ Hi Nguyệt đáp lại một cách hờ hững, cộng thêm một chút châm biếm, khiến sắc mặt cả ba người càng thêm khó coi.

“Cô Kỷ đây tài chính hùng hậu nên đâu có sợ tìm không được diễn viên nhỉ?”  Phùng Lượng cười khẩy một tiếng.

Kỷ Hi Nguyệt nhún nhún vai: “Anh Phùng đã nghĩ thế thì tôi cũng đành chịu. Hôm nay chúng tôi còn nhiều chuyện cần giải quyết, nếu ba vị đây không còn chuyện gì khác, vậy thì xin lỗi nhé.’

Đây rõ ràng là một lệnh đuổi khách rất không khách khí.

Ba người bị Kỷ Hi Nguyệt chọc giận đến nghiến răng nghiến lợi. Vốn dĩ định đến dạy dỗ cho hậu bối một bài học, cũng là để nâng cao tầm quan trọng của ba công ty lâu đời của bọn họ, nhưng không ngờ Kỷ Hi Nguyệt thật sự là trời không sợ, đất không sợ.

“Ba vị, chủ tịch của chúng tôi rất bận. Mời các vị đi lối này!” Cố Cửu đưa tay bày ra tư thế  tiễn khách.

“Kỷ Hi Nguyệt, cô cứ giữ thái độ như vậy thì sau này nhất đinh sẽ thua lỗ!” Phùng Lượng còn căm phẫn nói một câu.

Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Tôi còn trẻ, thua lỗ một chút thì đã sao? Hơn nữa, đã mở công ty rồi, còn ngại gì lỗ hay không lỗ. Nếu không đủ khả năng chơi thì sẽ không mở rồi, đúng không?”

“Cô! Được, được lắm. Cô đúng là tuổi trẻ có tài có khí phách!” Câu này của Phùng Lượng là đang mỉa mai Kỷ Hi Nguyệt.

“Cám ơn anh Phùng đã quá khen, Kỷ Hi Nguyệt tôi sẽ cố gắng hết sức để không phụ lòng mọi người.” Kỷ Hi Nguyệt cười thoải mái.

Ba người tức giận đến tái mặt, hất tay áo hùng hổ bỏ đi.

Ra đến hành lang, Hứa Phương thấy có rất nhiều người mới đang ứng tuyển, tức giận thét lên: “Mấy người mới các người nghe cho rõ đây, nếu đã ký hợp đồng với Húc Nguyệt, sau này đừng  hòng nhảy qua xin việc ở Điện Ảnh và Truyền Hình Hoàn Vũ, Đông Phương và Tông Hoành!”

Kỷ Hi Nguyệt trong văn phòng cũng nghe rõ câu này.

Cố Cửu tiễn ra ngoài, sau khi nghe nói cũng thay đổi sắc mặt: “Cô Hứa, cô làm như vậy có phải quá thất đức rồi không?”

“Hừ, các cậu không tôn trọng quy củ thì chúng tôi hà tất phải để ý quy củ!” Hứa Phượng hừ lạnh một tiếng.

Nhóm người mới ai cũng có chút hoang mang, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng đã đoán được ba vẻ mặt khó coi, hình như chịu không ít tức giận này là người của ba công ty điện ảnh và truyền hình lâu đời.

Chắc là đến ra oai phủ đầu với công ty mới Húc Nguyệt này, nhưng không biết vì sao lại tức giận như vậy.

“Cô Hứa, chơi không lại thì các cô có thể không chơi, cô uy hiếp người mới như vậy, có phải là quá đáng rồi không? Hoàn Vũ cũng được xem là công ty điện ảnh và truyền hình có tiếng tăm, giữ chút mặt mũi cho mình đi!” Cố Cửu lạnh lùng nói.

“Hừ, với các cậu thì còn cần gì mặt mũi. Chờ đóng cửa đi!” Phùng Lượng cũng cười khẩy nói.

Kỷ Hi Nguyệt bước ra, lạnh lùng nói: “Để tôi xem thử các anh làm cách nào khiến Húc Nguyệt tôi đóng cửa! Nếu ba vị đây cứ muốn hung hăng hăm dọa như vậy, Húc Nguyệt tôi cũng không dễ bắt nạt đâu!”

Kỷ Hi Nguyệt dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn ba con người lão làng trong nghề.

“Ai mà dám bắt nạt cô. Cô là Kỷ đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải mà!” Đông Phương Sơn cũng cười khẩy, “Nhưng chúng tôi cấm vận người hình như không liên quan tới cô thì phải!”

“Ba công ty điện ảnh và truyền hình lớn chạm mặt với công ty mới cùng ngành, không khích lệ thì thôi, đằng này còn đến cửa khiêu khích dẫm đạp, thật là khiến người ta mở mang tầm mắt. Tầm nhìn và bụng dạ thế này thảo nào ba công ty điện ảnh và truyền hình có thương hiệu lâu đời đến giờ này vẫn chưa có vài bộ phim hay, thật sự xấu hổ thay cho mấy người!”

Còn hơn cả những lời nguyền rủa. Kỷ Hi Nguyệt chưa bao giờ chịu thua người khác, ai bảo cô là Kỷ đại tiểu thư chứ! Thể loại người này hoàn toàn không cần phải nể mặt lưu tình.

“Kỷ Hi Nguyệt, có giỏi thì năm nay cô ra một bộ phim hay xem! Nếu không đừng ở đó mà nói khoác không biết ngượng mồm!” Phùng Lượng tức giận nói.

Chương 467: Tới cửa gây hấn (IV)

Kỷ Hi Nguyệt bật cười haha: “Nếu Húc Nguyệt chúng tôi ra được một bộ phim hay, anh Phùng đây sẽ đến xin lỗi tôi chứ?!”

“Cô còn dám nghĩ tới chuyện đó cơ à? Kỷ đại tiểu thư, cô đúng là được nuông chiều từ bé nhỉ. Đừng tưởng rằng bố cô giàu có thì cô có thể thành công. Làm người nên khiêm tốn một chút, vẫn nên học hỏi các tiền bối đi!” Phùng Lượng híp đôi mắt nhỏ lại, căm hận nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

“Đúng là không ăn được nho nói nho chua, ghen ghét khi thấy người mới thành công. Cứ đợi đi ba vị, Kỷ Hi Nguyệt tôi sẽ không làm mọi người thất vọng đâu. Tạm biệt, không tiễn nhé!”” Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì cười khẩy một tiếng rồi xoay lưng vào văn phòng.

Hứa Phượng còn muốn đáp lại mấy câu, Cố Cửu lập tức nghiêm túc nói: “Ba vị! Bây giờ nói gì cũng vô ích, có bản lĩnh thì cuối năm nay cho thấy thành quả. Hy vọng ba vị tiền bối có tấm lòng khoan dung độ lượng, nếu không cũng sẽ làm chuyện cười cho người khác xem thôi. Tiễn khách!”

Cố Cửu nói với vệ sĩ xong cũng di vào trong. Loại người này anh ấy cũng lười tiễn khách.

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều biết là ba công ty lâu đời muốn đến làm mất mặt công ty mới, nhưng không ngờ Kỷ tiểu thư quá dũng mãnh, hoàn toàn không chừa cho họ chút mặt mũi.

Đối với giới trẻ mà nói, mọi người đều rất sùng bái loại tính cách này, thế nên trong cuộc bàn tán, cán cân gần như đã nghiêng hẳn sang một bên.

Sau khi trở lại văn phòng, Kỷ Hi Nguyệt làm thẳng một bản tin khôi hài náo nhiệt, cộng thêm ảnh chụp màn hình và các đoạn video, sau đó lấy thân phận của Vương Nguyệt gửi cho Cố Du Du.

Cố Du Du không khỏi vui mừng, lật đật cho ra tiêu đề: “Trong buổi tuyển dụng của Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt, ba công ty điện ảnh và truyền hình lâu đời đến cửa gây hấn, mất hết thể diện!”

Ngay sau khi tin tức được đăng tải, mục tin tức của giới giải trí lại lần nữa dậy sóng, leo lên hot search, đủ các loại chửi rủa, nói công ty lão làng không biết xấu hổ đi ức hiếp người mới.

Mọi người đều ủng hộ Kỷ Hi Nguyệt khởi nghiệp, đánh bại các công ty điện ảnh và truyền hình cũ, còn có người nói nhất định sẽ ủng hộ bộ phim ‘Vượt qua khóa tình’ của Húc Nguyệt.

Trên các trang mạng bỗng chốc rần rần xào xáo, ba công ty lão làng phải dùng tới thủy quân* để quét dọn, nhưng đâu ngờ được là các bình luận phản bác đều bị xóa bỏ hoặc là không được xét duyệt.

(Thủy quân: là những tài khoản trên internet, được mua chuộc và kiểm soát để giúp đỡ nghệ sĩ. Ví dụ như tăng follow cho weibo nghệ sĩ, cãi  thay, bảo vệ cho nghệ sĩ, hack đối thủ của nghệ sĩ – nguồn: Google.)

Làm cho ông chủ và các cổ đông của ba thương hiệu điện ảnh và truyền hình lâu đời đều nổi cơn tam bành, ba người đại diện cũng bị mắng một trận xối xả.

Bọn họ lại lần nữa phát hiện sự hùng mạnh của Húc Nguyệt, và thậm chí còn cảm thấy đây là sự đe dọa.

Ba người kia đâu ngờ được hình ảnh bọn họ ở trong văn phòng của Kỷ Hi Nguyệt đã bị quay lại, càng không ngờ rằng bị tung tin nhanh như vậy, hoàn toàn là bất ngờ ngoài dự đoán.

Triệu Húc Hàn ngồi trong văn phòng đọc tin tức, sau đó khóe miệng khẽ cong lên. Người phụ nữ của mình quả nhiên lợi hại, không tốn một cắc bạc nào lại được quảng cáo thêm một lần.

Dám chừng bây giờ không ai ở Cảng Thành là không biết đến Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt.

Đương nhiên việc thủy quân càn quét chỉ cần một cú điện thoại là anh đã nhẹ nhàng giải quyết xong, đây là điều duy nhất mà anh có thể làm cho người phụ nữ của mình lúc này.

Cố Cửu thấy tin tức cũng hết sức kinh ngạc, nhìn dáng vẻ Kỷ Hi Nguyệt đang nhìn vào máy tính nở nụ cười, anh ấy hãi hùng khiếp vía. Tốc độ của người phụ nữ này quá sức nhanh, đầu óc cũng vô cùng linh hoạt, chiêu trả miếng này cũng thật là lợi hại.

Nhưng anh ấy thích. Ba người đó quả thực khiến anh ấy rất muốn đánh người.

Kỷ Hi Nguyệt bây giờ không cần kêu người động tay, danh tiếng của ba công ty điện ảnh và truyền hình lâu đời cũng tự bị thóa mạ. Thật mẹ nó quá đã.

Lát sau, Kỷ Hi Nguyệt gọi Mộ Dung Phong vào văn phòng.

Mộ Dung Phong nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt thì rất xúc động, ngoài cảm ơn ra thì không biết nói gì hơn.

“Anh Mộ Dung, tôi muốn hỏi một chút, trước khi đào người thật sự phải thông báo cho công ty của anh sao?” Kỷ Hi Nguyệt quả thực không hiểu luật ngành, nhưng cứ cảm thấy chuyện này không có khả năng, nếu không sao gọi là đào người?

Chương 468: Dùng người thì không nghi

Mộ Dung Phong là một người đàn ông khoảng tầm ba mươi tuổi nhưng trông khá già dặn, mắt có đeo kính, nhưng ánh mắt sau thấu kính rất sắc bén.

“Cô Kỷ, vốn dĩ là không có luật lệ này. Tôi nghĩ là Hoàn Vũ vì muốn áp đảo tinh thần Húc Nguyệt nên đã cố ý lấy chuyện này ra để tới gây hấn.” Mộ Dung Phong nói.

Kỷ Hi  Nguyệt cười khẩy một tiếng: “Tôi đã nói mà, làm gì có chuyện đào người còn cần thông báo. Chắc ba anh chị này tưởng Húc Nguyệt tôi dễ bắt nạt lắm hay gì. Anh Mộ Dung, nếu anh cảm thấy trong ba công ty này có diễn viễn giỏi nào đáng để đào, anh cứ nói ra, chúng tối sẽ đào qua đây.”

Mộ Dung Phong giật mình, sau đó hai mắt sáng lên: “Bên Hoàn Vũ đúng là vẫn còn một diễn viên có thực lực nhưng bị vùi dập, tên  là Quách Tiểu Kim. Cậu ấy mới tốt nghiệp khóa trước, tuy ngoại hình bình thường nhưng kỹ năng diễn xuất quả thực rất tốt, đặc biệt là ánh mắt đóng vai phản diện thật sự rất đạt, song bởi vì đắc tội với đạo diễn nên đã bị đóng băng.”

“Quách Tiểu Kin!” Kỷ Hi Nguyệt thốt lên một tiếng kinh ngạc. Trong đầu cô lập tức nhớ ra, đây là diễn viên phản diện rất nổi tiếng ở kiếp trước, nhưng bởi vì đều diễn vai đểu cảng nên Kỷ Hi Nguyệt không để tâm, lúc này Mộ Dung Phong nhắc đến cô mới sực nhớ.

“Cô Kỷ cũng biết?” Mộ Dung Phong thấy phản ứng của Kỷ Hi Nguyệt rất kinh ngạc.

Kỷ Hi Nguyệt lập tức lắc đầu cười: “Không biết, nhưng đã là người được anh Mộ Dung đánh giá thì tôi rất tin tưởng. Anh có thể giúp chúng tôi đào người chứ? Chi phí ký hợp đồng các thứ anh cứ thương lượng với Cố Cửu, đề ra một giá cả hợp lý. Anh nắm chắc phần thắng không?”

“Có, đương nhiên có! Cậu ấy cũng sắp đến hạn hợp đồng, từng nói với tôi là không muốn gia hạn hợp đồng nữa, cảm thấy đạo diễn của Hoàn Vũ rất cậy quyền. Trước đây còn nói là Húc Nguyệt tuyển dụng sớm quá, cậu ấy phải tháng sau mới đi được.” Mộ Dung Phong nói.

Kỷ Hi Nguyệt liền đáp: “Không sao, chỉ cần anh cảm thấy diễn xuất OK, có khả năng lọt vào mắt anh là anh có quyền tuyển vào. Phải rồi, hôm nay chắc phải nhờ anh chọn người mới rồi .”

Mộ Dung Phong được sủng ái mà đâm ra lo sợ: “Cô Kỷ, cô, sao cô lại tin tưởng tôi như vậy? Tôi, tôi ở Hoàn Vũ không có thành tích gì cả.”

Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Dùng người thì không nghi, mà đã nghi thì đừng dùng. Tôi tin vào tài năng và tầm nhìn của anh, cứ mạnh tay dõng dạc mà làm!”

Mộ Dung Phong cảm động đến ướt mắt, anh ấy đã qua ba mươi tuổi rồi.

Vốn dĩ tốt nghiệp xong anh ấy vẫn luôn ấp ủ hoài bão, nhưng không ngờ ở công ty điện ảnh và truyền hình lại đấu đá lẫn nhau, bài trừ ý kiến bất đồng ra, anh ấy hoàn toàn không có cơ hội.

Bây giờ được Kỷ Hi Nguyệt tin tưởng như vậy, anh ấy thật sự không ngờ tới. Anh ấy thầm thề trong lòng, nhất định phải làm tốt công việc, báo đáp ơn nghĩa tri ngộ của cô.

Mộ Dung Phong ra ngoài tuyển dụng diễn viên, còn Kỷ Hi Nguyệt thì ngồi trong văn phòng tuyển chọn đạo diễn và biên kịch. Cô muốn xem xem có tên đạo diễn và biên kịch nào quen thuộc không.

Trước đó, ở trường đại học của Trần Manh Manh cô đã tuyển được Lưu Uy và đã ký hợp đồng, Lưu Uy cũng đang bắt tay vào công việc sáng tác kịch bản.

Nhưng một công ty điện ảnh và truyền hình chỉ có một biên kịch thôi thì không đủ, cho nên cô cần phải xem xét. Mặc dù không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, nhưng cô cũng hy vọng có thể bồi dưỡng được vài người.

Cũng may là cô biết rõ các mẫu phim truyền hình và điện ảnh sẽ trở nên phổ biến trong năm năm tới, vì vậy cô phải chọn những người mới có đầu óc và định hướng rõ ràng trong lĩnh vực này.

Nhìn đống sơ yếu lý lịch dày đặc, Kỷ Hi Nguyệt cũng muốn đau đầu, phải mất cả ngày trời mới chọn được hai biên kịch trẻ tuổi mà cô cảm thấy ưng ý.

Những người khác để sau này sáng tác được kịch bản rồi hẵng chọn, chứ nhìn sơ yếu lý lịch và nói chuyện, Kỷ Hi Nguyệt không chắc chắn cho lắm.

May là kết thúc một ngày bên phía Mộ Dung Phong cũng đã chọn được một vài diễn viên mới, ngoài ra còn chiêu mộ thêm một số diễn viên quần chúng, cũng coi như là một bước cải tiến lớn.

“Tiểu Nguyệt, ăn cơm cái đã.” Cố Cửu bước qua nói.

Kỷ Hi Nguyệt  nhìn di động, đã sáu giờ rưỡi. Cô đứng lên:  “Ok, nhưng để tôi gọi điện cho Hàn thiếu trước đã, xem thử anh ấy ăn chưa.”

Chương 469: Cuối cùng cũng có điểm móc nối

Kỷ Hi Nguyệt cầm điện thoại lên định gọi cho Triệu Húc Hàn thì cuộc gọi của Ngô Phương Châu cũng vừa tới.

Kỷ Hi Nguyệt nhận máy, cười nói: “Anh Tiểu Ngô, sau giờ này anh lại gọi cho tôi? Có tin tức gì sao?”

Ngô Phương Châu đáp lại: “Vương Nguyệt, tài khoản cô đưa tôi đã tra ra rồi, là tài khoản Ngân hàng Trung Quốc, bên trong có chứa một khoản tiền ba mươi triệu.”

“Sao  cơ? Ba mươi triệu?” Kỷ Hi Nguyệt trố mắt, không thể tin nổi, “Không phải mười tám triệu sao?”

“Không, là ba mươi triệu. Hơn nưa đều là giao dịch với các tài khoản trong nước. Là tài khoản của một công ty tài chính, người quản lý tên là Đường Tuyết Mai.” Ngô Phương Châu nói.

Kỷ Hi Nguyêt mừng thầm trong bụng, cuối cùng cũng có sợi dây để Ngô Phương Châu tìm đến Đường Tuyết Mai rồi.

“Anh Tiểu Ngô, vậy anh thử điều tra Đường Tuyết Mai đi, xem xem có liên quan đến Bất Động Sản Kỷ Tinh và Tần Hạo không.” Kỷ Hi Nguyệt đáp.

Ngô Phương Châu lập tức trả lời: “Đã cho điều tra rồi, có tin tức tôi sẽ báo cho cô biết.”

“Được, cám ơn anh, anh Tiểu Ngô.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng cám ơn.

Ngô Phương Châu vang lên tiếng cười, sau đó nói: “Phải rồi, cô có nhớ sĩ quan cảnh sát Trang Thiên quản lý hồ sơ bên Cục Công an thành phố Châu không?”

Kỷ Hi Nguyệt đáp: “Dĩ nhiên là nhớ rồi, sao thế?”

“Cô ấy nói vụ nổ khí gas trong nhà Tần Hạo mà bọn cô muốn kiểm tra quả thực có sơ hở, nhưng chi tiết thế nào thì cô ấy vẫn đang kiểm chứng, bảo bên tôi cung cấp thêm manh mối.” Ngô Phương Châu nói.

Kỷ Hi Nguyệt vui mừng: “Thật thế à? Tốt quá rồi. Vậy anh Tiểu Ngô nói thế nào?”

“Bên tôi chẳng có bằng chứng gì cả, cho nên tôi muốn hỏi thử  là bên cô có không? Dù sao vụ án cũng xảy ra ở thành phố Châu, những thứ mà tôi cung cấp được cũng chỉ là chuyện của Tần Hạo ở Cảng Thành mà thôi.”

Kỷ Hi Nguyệt đáp: “Lúc trước tôi có ghé qua nhà cũ của Tần Hạo ở Râu Loan, hỏi thăm được một số chuyện, quả thực nghe cũng có chút kỳ quái. Tôi có Wechat của Trang Thiên, lát nữa tôi sẽ nói chuyện với cô ấy.”

“Vậy thì tốt, có gì cần tôi giúp đỡ thì cứ nói nhé.” Ngô Phương Châu nói.

Kỷ Hi Nguyệt cảm ơn một tiếng rồi cúp máy, ấn đường cũng từ từ giãn ra. Chỉ cần cảnh sát điều tra được Tần Hạo và Đường Tuyết Mai có móc nối với nhau, vậy thì những chuyện khác nhất định cũng sẽ điều tra ra được.

“Tiểu Nguyệt, xảy ra chuyện gì vậy?” Cố Cửu hỏi.

Kỷ Hi Nguyệt vội lắc đầu: “Không sao. Để tôi gọi điện cho anh Hàn.”

Điện thoại được kết nối, Kỷ Hi Nguyệt lập tức nhẹ nhàng nói: “Anh Hàn, anh ăn cơm chưa?”

“Chưa, em về rồi à?”  Triệu Húc Hàn hỏi.

“Vẫn chưa, em với Cố Thiếu định đi ăn cơm, anh có muốn qua ăn cùng không?”

“Tân Nguyệt?” Triệu Húc Hàn ngừng một chút rồi hỏi.

Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ run rẩy: “Anh muốn thì qua Tân Nguyệt. Còn nếu anh không đến thì tụi em xuống dưới lầu ăn cho nhanh. Phải rồi, còn có Long Bân nữa.”

“Vậy ăn dưới lầu đi. Anh đang ở văn phòng, bước xuống cho tiện.”

“Anh không sợ bị người khác nhìn thấy sao?”  Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc.

Triệu Húc Hàn không trả lời câu hỏi này, chỉ nói: “Mười lăm phút nữa có mặt.” Nói xong thì cúp máy.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn điện thoại bị cúp ngang, khóe miệng khẽ run rẩy. Sau đó cùng Cố Cửu và Long Bân xuống dưới ăn cơm.

Cố Cửu biết Long Bân là vệ sĩ mà Triệu Húc Hàn đã sắp xếp cho Kỷ Hi Nguyệt. Vốn dĩ anh ấy rất lo lắng, gọi điện thoại xác nhận với Triệu Húc Hàn xong mới an tâm, nhưng thấy Long Bân đẹp trai như vậy, trong lòng anh ấy cảm giác không được thoải mái.

Mặc dù là người của Triệu gia, nhưng cũng không thể yên tâm như vậy được. Lỡ như Tiểu Nguyệt phải lòng cậu ta, không phải sẽ lại tái diễn chuyện ngốc nghếch như Triệu Vân Sâm sao?

Thật không biết nên nói Hàn thiếu là rộng rãi hay là quá mức tự tin nữa.

Trong nhà hàng Tây xập xình âm nhạc dưới lầu, ba người Kỷ Hi Nguyệt tìm được một phòng bao, Long Bân theo bản năng ra bên ngoài đợi cậu chủ.

“Tiểu Nguyệt, cô biết chuyện Triệu Vân Sâm sắp quay lại chưa?” Cố Cửu nhìn khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Kỷ Hi Nguyệt bằng ánh mắt lấp lánh, hỏi.

Chương 470: Có hứng thú với Vô Cốt

Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ấy: “Anh cũng biết à? Anh Hàn nói cho anh biết sao?”

Cố Cửu gật đầu, sau đó lo lắng nói: “Tiểu Nguyệt, cô nhớ cẩn thận đấy. Cậu ta chắc chắn vẫn ôm hận trong lòng với cô. Lần trước bắt cóc không thành, còn bị Triệu Húc Hàn đánh hai lần, nhất định lần này trở về sẽ không cam tâm.”

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ cẩn thận mà. Huống  hồ anh Hàn cũng đã kêu Long Bân làm vệ sĩ riêng cho tôi. Anh yên tâm đi!”

Cố Cửu nói: “Bản thân cô cũng phải tự cẩn thận, có một số người vì muốn trả thù mà bất chấp lý trí đấy.”

Kỷ Hi Nguyệt nhìn ánh mắt lo lắng của anh ấy, đáp: “Được, tôi biết rồi. Cám ơn anh.”

“Khách sáo với tôi làm gì. Tiểu Nguyệt, cô vẫn không xem tôi là bạn bè đúng không?” Trong lòng Cố Cửu có chút khó chịu, không thích Kỷ Hi Nguyệt xa cách mình như vậy.

Kỷ Hi Nguyệt thấy anh ấy có chút tội nghiệp, vội vàng nói: “Gì thế, đương nhiên xem anh là bạn bè rồi. Đã mở công ty chung thì không phải là người của mình rồi à?”

“Là người của mình thì đừng xa lánh tôi thế chứ. Có chuyện gì cũng có thể kiếm tôi nói chuyện mà. Tôi ở Cảng Thành đâu có quen biết nhiều người, Hàn thiếu thì bận rộn, cô thỉnh thoảng cũng phải hỏi han tôi chút chứ.” Cố Cứu vẫn giữ vẻ mặt đáng thương như cũ.

Kỷ Hi Nguyệt bật cười: “Sau này tôi sẽ dành chút thời gian đến công ty, nhất định sẽ thường xuyên gặp  mặt. Phải rồi, lâu rồi không thấy Vô Cốt,  anh không cần cô ấy nữa à?”

Cố Cửu ngạc nhiên: “Cô ấy vẫn ở đấy, chỉ là bình thường ra ngoài buổi tối tôi mới kêu cô ấy thôi. Ban ngày đến công ty tôi không có kêu cô ấy đi theo.”

“Vậy bây giờ cô ấy đang sống ở đâu?” Kỷ Hi Nguyệt không thấy Vô Cốt ở khu dân cư Phong Nhã.

“Nhà tôi. Đúng rồi, tôi đang sống ở toà cao ốc Hoành Nguyên cách đây không xa.” Cố Cửu nói.

Kỷ Hi Nguyệt đương nhiên biết Hoành Nguyên, đó là toà chung cư cao cấp, không ngờ Cố Cửu đang sống ở bên đó.

“Cô đừng hiểu lầm, tôi ở bên đó cũng giống như bên Hàn thiếu, là căn hộ thông tầng. Vô Cốt ở tầng dưới với một dì giúp việc.” Cố Cửu thấy Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày, tưởng cô đang hiểu làm gì đấy, vội vàng giải thích.

“Cho dù tôi có phong lưu đa tình đi nữa thì cũng không dám động vào người của Triệu gia đâu.” Anh ấy còn khiêm tốn bồi thêm một câu.

Lúc này cửa phòng bao mở ra, Triệu Húc Hàn mang kính râm và nón lưỡi trai đen bước vào, trên người cũng mặc một bộ đồ thể thao màu đen, phong cách hoàn toàn khác với chủ nhân của Triệu gia bình thường hay thấy.

Hơn cả đại minh tinh tránh né paparazzi nữa.

Long Bân tính ra vẫn bình thường hơn anh. Triệu Húc Hàn vừa bước vào là đã lạnh lùng hoi: “Ai động vào người của Triệu gia?”

Cố Cửu lập tức cười xòa: “Đang nói chuyện Vô Cốt ấy mà. Tôi thấy Tiểu Nguyệt rất có hứng thú với Vô Cốt.” Khuôn mặt đẹp trai có chút lúng túng đáp.

“Anh Hàn, anh ăn bận như vậy làm nhiều người chú ý đến anh hơn đấy.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

Triệu Húc Hàn tháo nón và kính râm xuống, nhàn nhạt nói: “Nhìn thì có làm sao, lẽ nào nhìn ra được? Vô Cốt thế nào?”

Kỷ Hi Nguyệt cười: “Sao đâu. Không thấy cô ấy đi với Cố Cửu nên tò mò hỏi thăm ấy mà. Anh yên tâm đi, em không động vào người của Triệu gia đâu.”

Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy hình như Triệu Húc Hàn rất quan tâm Vô Cốt, khiến trong lòng cô chút chút khó chịu.

Triệu Húc Hàn khẽ cau mày, nhìn Cố Cửu. Cố Cửu lập tức  nói: “Nào nào nào, gọi món trước đã.”

“Long Bân, anh ăn gì thì tự gọi nhé.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói Long Bân, người vào nãy giờ vẫn giữ im lặng.

Long Bân lập tức đáp: “Tôi ăn gì cũng được, để Hàn thiếu gọi món đi!” Nói rồi đưa thực đơn qua cho Triệu Húc Hàn.

Triệu Húc Hàn đặt thẳng vào tay Kỷ Hi Nguyệt: “Em gọi đi!”

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT