Lọc Truyện

Độc chiếm tiên thê hàn thiếu sủng tận thiên

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 531: Nguyên nhân cái chết của mẹ anh ấy .

“Kỷ Hi Nguyệt, cô đừng giả mù sa mưa nữa. Trong miệng cô chẳng có câu nào là tốt lành cả đâu.” Triệu Vân Sâm cuối cùng cũng có cơ hội chế giễu Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn cậu ta, nhíu mày nói: “Tôi chỉ nói tốt với người tài, chứ đối với chó thì đâu cần thiết!”

Câu nói này thực ra là gom Triệu Vân Sâm và Úy Mẫn Nhi vào cùng một giuộc để chửi, vì xét cho cùng cô cũng chẳng nói câu nào tử tế với Úy Mẫn Nhi.

“Kỷ Hi Nguyệt, cô!” Triệu Vân Sâm lại bị kích động.

“Được rồi!” Triệu Húc Hàn đột nhiên lạnh giọng, “Ăn không nói, ngủ không nói!”

Mọi người đều ngậm miệng, nhưng Triệu Vân Sâm vẫn nhìn Kỷ Hi Nguyệt chằm chằm, ánh mắt đó như thể muốn nuốt chửng cô.

Khẩu vị của Kỷ Hi Nguyệt lại rất tốt, lần lượt chén sạch những món ngon trước mặt.

Sau bữa cơm, Úy Mẫn Nhi và Triệu Húc Hàn vào thư phòng, Kỷ Hi Nguyệt và Cố Cửu tản bộ ở hoa viên.

“Tiểu Nguyệt, xem ra cô cũng không chịu bắt nặt nhỉ?” Cố Cửu nhìn gương mặt trơn mịn của cô, cười nói.

Kỷ Hi Nguyệt nhún nhún vai: “Tôi giống người dễ bắt nạt lắm à? Người không phạm ta, ta cũng không phạm người.”

“Úy Mẫn Nhi không dễ đối phó đâu. Hơn nữa, cô ta hẳn đã cảm nhận được nguy cơ khi đến đây, cho nên đã có chuẩn bị từ đầu.” Cố Cửu cau mày.

“Tôi biết, nhưng dùng chuyện làm ăn để ràng buộc một người đàn ông, rõ ràng người phụ nữ này đã thất bại trong tình yêu.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười.

Cố Cửu hơi mù mờ, Kỷ Hi Nguyệt liếc nhìn anh ấy: “Đâu có người đàn ông nào thích một người phụ nữ uy hiếp anh ấy?”

“Cũng có lý. Nhưng cô phải biết, đôi lúc đàn ông cũng thân bất do kỷ.” Cố Cửu nhíu mày đáp, “Đặc biệt là người đàn ông giống Hàn thiếu.”

“Tôi hiểu, nhưng tôi sẽ cho anh ấy thời gian. Một người đàn ông mạnh mẽ sẽ tự tìm ra cho mình lối thoát.” Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhàn nhạt cười.

Cố Cửu nhìn sườn mặt dưới ánh trăng của cô, nụ cười đó thanh nhã mà thong dong, khiến tâm trạng anh ấy không khỏi dập dờn.

Anh ấy càng nhìn càng không hiểu, rốt cuộc Kỷ Hi Nguyệt là một người phụ nữ như thế nào.

Lúc thì ngang ngược vô lý, lúc thì tinh quái nhanh nhẹn, lúc lại thành thục lý trí, rồi có khi lại tao nhã hững hờ, như thể tất cả những đặc tính của người phụ nữ đều tích hợp trên người cô.

Khiến anh ấy không kìm được kích động muốn tìm tòi bí mật.

“Cửu thiếu, chắc anh biết nhiều chuyện của Triệu gia lắm nhỉ? Anh cảm thấy tôi nên giúp anh Hàn thế nào đây?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

Cố Cửu cúi đầu, sau đó khẽ cười, nói: “Tạm thời cô chưa giúp được đâu. Quy tắc của Triệu gia rất nghiêm khắc, chủ nhân càng phải tuân thủ. Tôi chỉ nói với cô một điều, Hàn thiếu không thể đánh mất vị trí chủ nhân này.”

Kỷ Hi Nguyệt chau mày, nhịn không được mà bật cười: “Vậy chắc là chỉ yêu giang sơn, không yêu mỹ nhân rồi.”

“Không đâu, là vì Hàn thiếu còn mang trong mình một bí mật quan trọng. Cậu ấy nhất định phải tìm hiểu rõ ràng. Hơn nữa, chỉ khi cậu ấy ngồi lên vị trí chủ nhân mới có hy vọng phanh phui bí mật này.” Cố Cửu nghiêm túc nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, liền nói: “Anh có thể nói tôi nghe bí mật này không?”

Cố Cửu lắc đầu, cười nói: “Thực ra tôi cũng không rõ, nhưng tôi có thể nói cho cô biết một điểm, đó là bí mật này có liên quan đến cái chết của mẹ cậu ấy.”

Một tia lạnh lùng cũng lóe lên trong mắt anh ấy.

Kỷ Hi Nguyệt trố mắt, sắc mặt cũng tái đi.

“Mẹ của anh ấy là bị người ta hại chết đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nhẹ giọng hỏi.

Cố Cửu đưa mắt nhìn xung quanh, chậm rãi gật đầu: “Đến bây giờ vẫn chưa tìm được hung thủ, hơn nữa, bởi vì điều tra chuyện này mà đã chết rất nhiều người. Cho nên, nếu cậu ấy không nắm quyền khống chế toàn bộ Triệu gia, bí mật này sẽ mãi mãi không được phanh phui, và cậu ấy vĩnh viễn cũng không có được hạnh phúc chân chính.”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, trong lòng có chút đau đớn. Nếu là cô, cô cũng sẽ khó chịu, chưa tìm được hung thủ thì thề nhất định không bỏ qua.

“Cố thiếu, tôi biết chuyện mẹ của anh ấy là mẹ nhỏ, theo lẽ thường, chắc hẳn hung thủ sẽ có liên quan đến mẹ lớn của anh ấy đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt suy đoán.

Chương 532: Cô ta lợi hại thế nào

Cố Cửu lắc đầu, thở dài nói: “Không đơn giản vậy đâu. Trước khi chưa có bằng chứng, cũng không thể kết luận được điều gì. Chuyện này có liên quan đến toàn bộ Triệu gia.”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, trong lòng sáng tỏ.

Nhớ đến vụ tai nạn máy bay của mẹ, nội tâm của cô cũng dấy lên sự thương cảm.

“Tiểu Nguyệt, đừng nhắc chuyện này trước mặt cậu ấy nhé. Đợi tới lúc cậu ấy tự nguyện mở miệng, cậu ấy tự nhiên sẽ nói cho cô biết thôi.” Cố Cửu nói với cô.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Tôi hiểu mà, sẽ không vô cớ khơi lại vết sẹo của anh ấy đâu.” Cô chỉ khó chịu trong lòng khi nghĩ đến chuyện Triệu Húc Hàn tám tuổi đã mất mẹ, sau đó còn phải trải qua cuộc sống không phải của mình.

Chắc hẳn trong cuộc đời của anh, người mà anh nhớ thương nhất và cũng quan trọng nhất chính là mẹ.

“Nghe nói cô được nghĩ phép nửa tháng, có muốn tới Húc Nguyệt xem thử không?” Cố Cửu hỏi.

Kỷ Hi Nguyệt mếu máo: “Nửa tháng này tôi phải tăng cường rèn luyện, nhưng tôi sẽ dành chút thời gian qua đó. Phải rồi, tiến độ quay phim của ‘Vượt qua khóa tình’ thế nào rồi? Với lại mấy cái kịch bản mới nữa?”

Cố Cửu cười nói: “Yên tâm, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của chúng ta. Xong kịch bản tôi sẽ đưa đến cho cô xem.”

Hai người trò chuyện nửa tiếng đồng hồ mới nhìn thấy Triệu Húc Hàn từ trong bước ra, nhưng không thấy Úy Mẫn Nhi theo sau.

“Anh Hàn, trò chuyện xong rồi à?” Kỷ Hi Nguyệt bước lên đón anh, trong ánh mắt vẫn thấp thoáng sự đau lòng.

Triệu Húc Hàn nhìn cô, rồi lại nhìn Cố Cửu, sau đó khẽ chau mày rồi bước qua: “Cửu thiếu, tối nay anh không về sao?”

Cố Cửu lập tức lắc đầu: “Bây giờ tôi là người bận rộn, đâu có nhàn nhã như vậy. Còn phải ghé bệnh viện xem thử thế nào. Cũng không còn sớm nữa, tôi đi trước đây.”

Nói rồi quay sang nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, hy vọng lần sau có thể thưởng thức được những món ăn tươm tất của cô nhé.”

Kỷ Hi Nguyệt hờn dỗi: “Anh có thể ăn được thức ăn mà bà đây đích thân xuống bếp đã là trời cao ban phước rồi, còn yêu cầu cao như thế, sao anh không leo lên trời luôn đi!”

Cố Cửu bật cười ha hả rồi bỏ đi. Lúc Vô Cốt mở cửa xe, cô ta còn liếc mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt. Kỷ Hi Nguyệt cứ có cảm giác người phụ nữ này rất ghét mình.

Tình địch ơi là tình địch!

Kỷ Hi Nguyệt không khỏi xoay đầu nhìn Triệu Húc Hàn đang đứng thẳng tắp bên cạnh.

Khuôn mặt tuấn tú, dáng người dong dỏng, còn có hơi thở của một bậc đế vương không ai sánh kịp, quả là vết thương chí mạng của tất cả phụ nữ.

“Anh Hàn, em đối đãi với Úy Mẫn Nhi như vậy, anh sẽ không tức giận chứ?” Kỷ Hi Nguyệt khoác cánh tay anh, hai người lại bắt đầu đi dạo trong hoa viên.

Triệu Húc Hàn nghiêng đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của cô: “Anh nói rồi, không cần nể mặt anh. Người không phải anh mời tới, nhưng cô ta lại có quan hệ làm ăn với bên Tây Âu của Triệu gia, nên nếu đã tới rồi, anh dĩ nhiên phải có phép lịch sự của một vị chủ nhà, nhưng với em thì không cần quan tâm.”

Kỷ Hi Nguyệt phì cười một tiếng: “Anh Hàn, nếu anh thật sự không đau lòng thì em đây không khách khí nữa.”

Triệu Húc Hàn nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy, sau đó nói: “Em nên lưu tâm một chút, Úy Mẫn Nhi không phải là người đơn giản như em nghĩ đâu.”

Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày: “Vậy anh Hàn nói thử xem, cô ta rốt cuộc lợi hại thế nào?”

Triệu Húc Hàn vươn tay sờ sờ đầu cô: “Thứ nhất, thân thủ cô ta rất lợi hại. Em thấy đấy, cô ta tới đây đâu cần mang theo vệ sĩ. Hơn nữa, lúc còn ở đại học Yale, cô ta đã là nữ đấu vật vô địch của trường.”

Kỷ Hi Nguyệt chép miệng: “Cái này em không bì được, xét cho cùng em chỉ mới bắt đầu. Nhưng em sẽ cố gắng.”

“Em ráng theo Long Bân học cho tốt,  thời gian ngắn thôi sẽ đánh bại được cô ta.” Khóe miệng Triệu Húc Hàn cong lên một nụ cười lạnh lùng.

Chương 533: Xem em là con rối sao? .

Kỷ Hi Nguyệt phấn khích nói: “Thật sao? Long Bân lợi hại thế cơ à?”

“Cậu ta đã từng nghiên cứu các ngón võ của gia tộc Quốc Tế Úy Lâm, biết được nhược điểm ở chỗ nào.” Triệu Húc Hàn nhướn mày nhìn cô.

Kỷ Hi Nguyệt lập tức há hốc, sau đó gật đầu thật mạnh: “Vì để đuổi được đám ruồi nhặng ở bên cạnh anh Hàn, em nhất định sẽ cố gắng.”

Triệu Húc Hàn cong môi, sau đó lại nói: “Thứ hai, hồi nãy em nói sai rồi. Bản thân Úy Mẫn Nhi rất giàu có. Từ lúc còn đi học, cô ta đã mở một thương hiệu quần áo quốc tế, làm ăn rất phát đạt.”

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, mặt mũi liền nóng lên: “Vậy mà cô ta không phản bác.”

“Đó là vì cô ta không thèm quan tâm, hơn nữa em còn nhỏ hơn cô ta năm tuổi, thành ra cô ta sẽ cảm thấy nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Triệu Húc Hàn giải thích.

“Anh Hàn, hình như anh rất hiểu cô ta đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt có chút chua sót.

Triệu Húc Hàn cười khẩy một tiếng: “Sao không hiểu cho được?”

Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thầm, đúng là người đàn ông ngay thẳng, thật sự không sợ cô ghen tuông. Nhưng điều đó cũng chứng tỏ đại ma vương không hề có chút tình cảm gì với Úy Mẫn Nhi, càng hiểu rõ cô ta anh mới càng biết cách đối phó với cô ta như thế nào.

“Em đừng nghĩ lung tung. Chắc là do lần trước anh trai của cô ta quay về truyền đạt lại những lời anh nói, nên cô ta mới theo Triệu Vân Sâm về đây, chứng tỏ là cô ta vẫn chưa từ bỏ.” Triệu Húc Hàn từ tốn nói.

“Điều này cũng cho thấy anh Hàn rất có sức hấp dẫn đấy chứ?” Kỷ Hi Nguyệt chép miệng nói.

Triệu Húc Hàn dừng bước, sau đó nhìn cô gật đầu, ‘ừm’ một tiếng.

“…..” Kỷ Hi Nguyệt suýt nữa đã đá cho anh một cước, đúng là đồ tự luyến.

“Thời đại học anh đã hiểu rõ tâm tư của cô ta. Xét về thực lực gia tộc, cô ta quả thực rất hợp với anh, nhưng xét về toàn bộ gia tộc Triệu gia của anh thì  cô ta vẫn chưa đủ điều kiện môn đăng hộ đối.”

Triệu Húc Hàn cười khẩy, tiếp tục nói: “Cho nên cô ta kiên trì như vậy làm gì, lẽ nào em còn chưa hiểu?”

“Em biết. Một khi cô ta trở thành chủ mẫu của Triệu gia, địa vị của cô ta sẽ tăng lên, thế lực của cô ta ở Tây Âu cũng sẽ lớn mạnh theo, đồng thời toàn bộ gia tộc Quốc Tế Úy Lâm của họ sẽ ngày càng lớn mạnh. Tham vọng này cũng rất dữ dằn.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Triệu Húc Hàn nhìn nét giễu cợt trên gương mặt cô, môi anh bất giác cong lên, lộ ra nụ cười vui vẻ: “Xem ra cũng không ngốc.”

“Em vốn dĩ đâu có ngốc. Nhưng nếu nói như vậy thì cô ta không dễ gì buông tay đâu, đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Húc Hàn.

Triệu Húc Hàn khẽ gật gù: “Đúng vậy. Hơn nữa, hiện tại bên phía Tây Âu đã có chút lung lay. Em cũng nghe thấy rồi đấy, cô ta có kết giao với chú út của anh. Mặc dù chú út đứng về phía anh, nhưng người được chọn làm chủ mẫu của Triệu gia e là chú ấy đã nhận định là Úy Mẫn Nhi.”

“Người phụ nữ này thật sự rất biết tính toán.” Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể nói là khâm phục.

“Cô ta vẫn luôn là người vì mục đích mà không từ thủ đoạn, cho nên em phải thật cẩn thận. Nếu em liên tục kích động cô ta, anh đoán là cô ta sẽ tấn công em.” Đôi mắt của Triệu Húc Hàn híp lại thành một đường, dưới ánh trăng càng toát lên vẻ nguy hiểm sắc bén.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Với thực lực và gia thế hiện tại của em, cô ta sẽ cảm thấy em chẳng qua chỉ là con nít chơi hàng rượu, căn bản là không đủ sức uy hiếp, cho nên mới có thể chịu đựng như vậy.”

Triệu Húc Hàn rất tán thưởng, nhìn cô gật đầu.

“Cô ta sẽ nghĩ rằng em chỉ là một con rối của annh, chơi chán tự nhiên sẽ vứt bỏ, vì vậy cô ta không hề lo lắng.” Triệu Húc Hàn nhìn cô nói.

Kỷ Hi Nguyệt thoáng nghẹt thở, lập tức ngẩng đầu nhìn anh, khẽ chớp đôi mắt to tròn, nói: “Vậy anh Hàn có xem em là con rối của anh không?”

Chương 534: ‘Chơi’ lúc nào?.

Triệu Húc Hàn nhìn sâu vào đôi đồng tử xinh đẹp của Kỷ Hi Nguyệt, chầm chậm nói: “Anh ‘chơi’ em lúc nào?”

Nói xong xoay người bỏ đi.

“…..” Kỷ Hi Nguyệt ở phía sau há hốc, đại ma vương, anh nói gì vậy! Nói chuyện dơ thật chứ, ‘chơi’ hình như cũng đã ‘chơi’ rồi đó thôi?

Nhưng cô không dám đuổi theo truy vấn, vì vấn đề này quả thực rất ngượng ngùng.

“Tới giờ đi huấn luyện rồi đấy.” Triệu Húc Hàn thấy cô nghệt mặt ra, tiện thể  xoay đầu nhắc nhở.

“Oh oh oh, vậy em quay về đây!”’ Kỷ Hi Nguyệt lập tức chạy trối chết.

Triệu Húc Hàn thấy dáng vẻ của cô thì không khỏi nhếch đôi mày tuấn tú, khóe miệng cũng rạng rỡ hơn.

Con rối? Rồi sủng vật?

Không. Cô là người của anh, là người phụ nữ mà anh sẽ bảo vệ cả đời.

Đột nhiên anh xoay  đầu nhìn lên ban công. Úy Mẫn Nhi vẫn đang đứng trên đó, vừa lúc nhìn qua bên đây.

Triệu Húc Hàn lại trở về vẻ mặt lạnh lùng điềm tĩnh, anh dửng dưng tiếp tục đi dạo trong hoa viên. Một chốc sau, Tiêu Ân bước tới báo cáo công việc với anh.

Triệu Vân Sâm gõ cửa, Úy Mẫn Nhi rời khỏi ban công, vào phòng mở cửa.

“Úy tiểu thư, thế nào rồi? Chú ba tôi nói sao?” Cậu ta tới để nghe ngóng cuộc trò chuyện bí mật trong thư phòng của Triệu Húc Hàn và Úy Mẫn Nhi.

Úy Mẫn Nhi kêu cậu ta ngồi xuống, sau đó khẽ cười: “Chú ba cậu đúng là không thay đổi chút nào.”

“Sao không thay đổi? Chú ấy đã hoàn toàn thay đổi. Vì người phụ nữ Kỷ Hi Nguyệt mà tôi đã sắp không nhận ra người chú ba ban đầu của tôi nữa rồi.” Triệu Vân Sâm tức tối nói.

“Mới mẻ nhất thời thôi.” Úy Mẫn Nhi nhàn nhạt đáp.

Triệu Vân Sâm vội nói: “Úy tiểu thư, chị đừng khinh địch, chú ba thực sự đối xử với Kỷ Hi Nguyệt rất khác biệt đấy.”

“Cho dù khác biệt thì đã làm sao? Anh ấy cũng không thể cưới cô ta về làm chủ mẫu của Triệu gia.” Úy Mẫn Nhi đáp, “Lần này tôi đến đây là muốn xem thử Kỷ Hi Nguyệt thế nào. Người phụ nữ này ngoài võ mồm ra thì đâu còn thứ gì đáng khen? Triệu Húc Hàn sẽ không nông cạn vậy đâu.”

Triệu Vân Sâm nhìn vẻ mặt cao quý ma lạnh lùng của cô ta: “Chị tuyệt đối đừng khinh địch, đàn ông khi đã thích một người phụ nữ thì sẽ không để ý nhiều thứ vậy đâu. Với lại, bên cạnh chú ba tôi trước giờ không có phụ nữ, Kỷ Hi Nguyệt có thể ở lại với chú ấy đến hiện tại, chứng tỏ là chú ấy rất thích cô ta.”

“Thế thì đã sao? Anh ấy là chủ nhân của Triệu gia, quy tắc của Triệu gia là bất di bất dịch, trừ phi anh ấy không muốn ngồi tiếp vị trí này nữa. Cậu cảm thấy anh ấy sẽ vì Kỷ Hi Nguyệt mà buông bỏ vị trí này sao? Chỉ cần anh ấy vẫn còn tiếc nuối vị trị này, sớm muộn gì cũng phải cưới tôi.” Đôi mắt Úy Mẫn Nhi lóe lên một tia lạnh lùng.

Triệu Vân Sâm bị nghẹn lời, chốc sau nói: “Cứ cho là chị nói đúng đi, nhưng thấy chú ba tôi đối xử với cô ta tốt như vậy, lẽ nào chị không ghen tị?”

Sắc mặt Úy Mẫn Nhi cuối cùng cũng thay đổi, nhìn Triệu Vân Sâm với ánh mắt sắc bén: “Tôi là phụ nữ, lại còn thích anh Húc Hàn nhiều năm như vậy, dĩ nhiên phải có ghen tị, nhưng tôi nhất định phải nhịn xuống. Bây giờ mà ra tay với Kỷ Hi Nguyệt, vậy chẳng khác nào ‘lạy ông tôi ở bụi này’?”

“Vậy lần này chị đến không phải là để dạy dỗ cô ta?” Triệu Vân Sâm có chút tức giận, đã nói với cậu ta là bắt tay dạy dỗ Kỷ Hi Nguyệt rồi mà?

Úy Mẫn Nhi bật cười: “Gấp cái gì. Trước sau gì cũng có cơ hội. Mục đích chính của chuyến thăm lần này là để anh Húc Hàn đừng quên tôi, để cho anh ấy biết ai mới là người thích hợp với anh ấy.”

“Đúng là không hiểu nổi phụ nữ các chị, rõ ràng là tình địch mà vẫn có thể mở to mắt nhìn cô ta ở trước mặt chú ba tôi nịnh nọt vậy ư?” Triệu Vân Sâm tức tối.

“Thiếu gia Vân Sâm, đó là tư thù của cậu và Kỷ Hi Nguyệt. Vả lại, cậu đường đường là thiếu gia của Triệu gia, lẽ nào ngay cả người phụ nữ như vậy cũng không giải quyết được? Vậy thì chẳng khác nào những lời Kỷ Hi Nguyệt đã nói là cậu cái gì cũng vô dụng.” Úy Mẫn Nhi nói ra những lời này quả thật quá độc địa, làm cho Triệu Vân Sâm tức đến đen mặt.

“Úy Mẫn Nhi, tôi đưa chị về là để hai chúng ta hợp tác, không phải là để chị xoi mói tôi.” Triệu Vân Sâm cũng không khách khí nữa.

Chương 535: Lợi dụng cô ta mà thôi

Úy Mẫn Nhi nheo mắt nhìn cậu ta, sau đó đột nhiên bật cười, “Thiếu gia Vân Sâm, tính khí bộp chộp của cậu phải sửa lại bớt đi. Chúng ta đương nhiên sẽ hợp tác. Bây giờ chẳng phải đang có cơ hội đó sao?”

Triệu Vân Sâm sửng sốt: “Cơ hội gì?”

“Không phải Kỷ Hi Nguyệt vừa mở công ty Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt ư? Cậu về cũng chẳng làm gì, chi bằng cũng mở công ty luôn đi?” Ánh mắt Úy Mẫn Nhi thấp thoáng tia lạnh lùng sắc bén.

Triệu Vân Sâm sửng sốt: “Ý của chị là kêu tôi cùng mở công ty điện ảnh và truyền hình, sau đó cạnh tranh với cô ta?”

“Mở công ty mới e là không kịp, nhưng ở Cảng Thành chắc chắn sẽ có công ty điện ảnh và truyền hình lâu đời không vừa mắt với Húc Nguyệt của cô ta, đúng không?” Úy Mẫn Nhi gõ ngón tay lên thành ghế, dáng vẻ như đang bày mưu lập kế.

Mắt Triệu Vân Sâm sáng lên: “Chị muốn tôi thu mua một công ty điện ảnh và truyền hình cũ, sau đó đối đầu với cô ta?”

Úy Mẫn Nhi không nói nữa, để Triệu Vân Sâm tự cân nhắc.

Triệu Vân Sâm nghĩ tới nghĩ lui, trên gương mặt cũng dần dần lộ ra nụ cười, lát sau nói: “Dù sao ông nội tôi cũng muốn tôi kiếm chút chuyện để làm, chỉ cần tôi nói, ông nội nhất định sẽ ủng hộ. Kỷ Hi Nguyệt, haha, để tôi xem cô kiếm tiền thế nào!”

Úy Mẫn Nhi nhìn vẻ mặt hưng phấn của cậu ta: “Thiếu gia Vân Sâm, cũng khá muộn rồi, cậu nên về nghĩ ngơi thôi.”

Triệu Vân Sâm vừa rời khỏi là liền gọi điện thoại cho bố để bàn bạc xem kế hoạch này có khả thi không.

Úy Mẫn Nhi lại ra ban công. Trong hoa viên đã không còn bóng dáng Triệu Húc Hàn. Cô ta ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng tà ác.

Người mà Úy Mẫn Nhi tôi muốn chiếm hữu, không ai có thể cướp đi.

Nếu Kỷ Hi Nguyệt biết điều, may ra còn sống yên lành đến hết cuộc đời, còn nếu không biết thức thời, vậy thì đừng trách cô ta không khách khí.

Trên sân huấn luyện dưới lòng đất, Kỷ Hi Nguyệt và Long Bân lại tập luyện với cường độ cao. Kỷ Hi Nguyệt nhớTriệu Húc Hàn nói rằng, thân thủ của Úy Mẫn Nhi rất tốt, điều này khiến cho cô càng thêm có động lực để tập luyện.

Ở đây còn có huấn luyện bật nhảy. Kỷ Hi Nguyệt tập luyện tới mười một giờ mới quay về tắm rửa nghĩ ngơi. Cô đánh một giấc tới sáng, sau đó bất chấp toàn thân đau nhức, cô lại tiếp tục luyện tập.

Những ngày sau đó, Úy Mẫn Nhi theo Triệu Vân Sâm đi ngao du Cảng Thành, Kỷ Hi Nguyệt cũng rất ít chạm mặt, nhưng Triệu Húc Hàn tối nào cũng về, dù không ăn tối cùng cô thì cũng nói với cô mấy câu.

Chín rưỡi sáng ba ngày sau, Kỷ Hi Nguyệt và Long Bân đến văn phòng của Triệu Húc Hàn ở tập đoàn Đế Vương Triệu Thị.

“Anh Hàn, anh gọi em đến là vì chuyện bố em đã giải quyết được rồi sao?” Kỷ Hi Nguyệt kích động hỏi.

“Quan hệ giữa Tần Hạo và Đường Tuyết Mai không hề đơn giản như em từng nói, bên trong thật sự rất phức tạp.” Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt ngồi cạnh nhau trên chiếc sô pha lớn.

“Anh Hàn, anh nói chi tiết đi, rốt cuộc là đã điều tra được gì rồi?” Kỷ Hi Nguyệt nôn nóng.

Triệu Húc Hàn đáp: “Thời đại học Đường Tuyết Mai từng yêu sâu đậm Tần Hạo, đó là lí do vì sao mà hiện tại Đường Tuyết Mai làm mọi chuyện vì Tần Hạo. Hầu như Tần Hạo nói gì cô ta cũng sẽ nghe theo. Quyến rũ bố em cũng là chủ ý của Tần Hạo.”

“Sao cơ?” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc. Mặc dù trước đây cô đã từng suy đoán, nhưng thật không ngờ Đường Tuyết Mai lại ngu ngốc tới mức đó. Cô ta lên giường với bố mà Tần Hạo còn muốn cô ta nữa sao?

Tần Hạo chẳng qua chỉ lợi dụng cô ta mà thôi.

“Đường Tuyết Mai đã giúp Tần Hạo làm giả sổ sách. Thực chất Bất Động Sản Kỷ Tinh bị thất thoát tới ba mươi triệu, nhưng trên tài khoản chỉ có mười tám triệu, tức là Tần Hạo vẫn còn biển thủ mười hai triệu, nhưng có khả năng là đã được tiêu tán hết.” Triệu Húc Hàn nói.

Kỷ Hi Nguyệt trố mắt nhìn anh, kích động nói: “Anh Hàn, anh có bằng chứng không? Như vậy đã đủ tiễn hai người đó vào tù chưa?”

Chương 536: Hy vọng sớm có kết quả

Triệu Húc Hàn nhíu mày: “Anh đã sử dụng hệ thống của Triệu thị để có được tin tức này, cho nên không thể đường hoàng đem ra ngoài. Muốn đưa bọn họ vào tù thì chỉ có thể dựa vào cảnh sát để điều tra. Nhưng em cũng có thể đến tiết lộ một số điểm với cảnh sát, để đẩy nhanh tiến độ điều tra và chuẩn xác hơn.”

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, sau đó lại nói: “Vậy thứ mà Đường Tuyết Mai dùng để uy hiếp bố em thì sao? Đã lấy được chưa?”

“Ừm, hacker đã xâm nhập vào tất cả thiết bị điện tử của Đường Tuyết Mai và Tần Hạo, quả nhiên có bản sao và đã được xóa dỡ, nhưng có lẽ bọn họ đã bắt đầu cảnh giác.”

Triệu Húc Hàn chau mày, nói tiếp: “Nếu bố em báo cảnh sát, chắc cũng sẽ giải quyết được, nhưng anh nghĩ bố em sẽ không làm vậy đâu.”

Kỷ Hi Nguyệt cười khổ: “Bố em chắc chắn sẽ không để mất thể diện. Bây giờ em muốn báo cho bố biết rằng mối đe dọa của ông ấy đã được xóa bỏ, để ông ấy bớt lo lắng.”

“Chỉ cần em mở miệng là bố em sẽ biết em lại điều tra chuyện này.” Triệu Húc Hàn nhìn cô.

“Thế làm sao đây? Cũng không thể để ông lo lắng mãi được.” Kỷ Hi Nguyệt sốt ruột nói.

Triệu Húc Hàn nheo mắt: “Trừ phi để cho Đường Tuyết Mai đích thân nói với bố em, rằng những video khiếm nhã đó đã được xóa bỏ.”

“Sao có thể? Lỡ cô ta và Tần Hạo vẫn muốn uy hiếp bố em thì sao? Em cũng biết Tần Hạo tham ô, sau lưng còn liên quan đến một vụ án mạng, cho nên chắc chắn rất cần tiền. Em chỉ sợ là khi anh ta đến bước đường cùng sẽ tống tiền bố em.”

“Vậy thì bố em chỉ còn cách nhẫn nhịn thôi. Sau khi tìm được toàn bộ chứng cứ tội ác của Tần Hạo, bọn họ sẽ bị đưa thẳng vào tù, đến lúc đó mọi thứ sẽ được kiểm tra, và bố em sẽ biết là đã không còn những video khiếm nhã đó.”

Triệu Húc Hàn suy nghĩ vài giây rồi nói.

“Anh Hàn, thật sự không thể sử dụng hệ thống của Triệu gia sao?” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy, nếu để cho cảnh sát từ từ tìm manh mối, chắc chắn sẽ rất mất thời gian.

Xét cho cùng thì bên phía cảnh sát còn rất nhiều vụ án phải giải quyết, với lại vụ án này vẫn chưa có bằng chứng xác đáng nên không thể thúc ép cảnh sát đi xử lý được.

Triệu Húc Hàn trầm tư, rất lâu sau mới lên tiếng: “Đây là quy tắc của Triệu gia. Anh không thể tiết lộ mọi thứ liên quan đến hệ thống của Triệu gia ra bên ngoài, tránh trường hợp mang đến những nguy hiểm không muốn người biết. Tốt nhất là em nên ra mặt, từ từ tiết lộ tin tức để cảnh sát dựa vào đó phá án.”

Kỷ Hi Nguyệt cả kinh, cô có thể tưởng tượng những nguy hiểm không muốn người biết là thế nào. Một gia tộc hùng hậu như vậy, chắc chắn sẽ khơi dậy nỗi sợ hãi cho rất nhiều người.

Cô không thể mang đến tổn thương cho Triệu Húc Hàn được.

“Em hiểu rồi, vậy để em tự làm. Cám ơn anh, anh Hàn.” Kỷ Hi Nguyệt hiểu tầm quan trọng của chuyện  này, và cô biết Triệu Húc Hàn không thể để mất đi vị trí chủ nhân của Triệu gia, bởi vì anh vẫn muốn truy cứu nguyên nhân cái chết của mẹ anh.

Cô phải tin tưởng vào cảnh sát, nhất định sẽ phá án được.

Ngô Phương Châu vẫn đang điều tra tài khoản đó, chỉ cần vào sâu hơn một chút, nhất định sẽ điều tra ra được hướng đi của khoản tiền mười hai triệu. Chỉ cần xác định là Tần Hạo, vậy thì những vấn đề khó khăn sẽ dễ dàng giải quyết.

Nghĩ đến cái chết của Tôn Mai, vụ tai nạn giao thông của Trương Cầm, bố bị uy hiếp, cộng thêm vụ nổ khí gas ở Râu Loan, cả vụ tai nạn của cô bạn gái cũ của Tần Hạo, Kỷ Hi Nguyệt luôn cảm thấy những chuyện này đều có liên quan với nhau.

Hy vọng vụ án sẽ nhanh chóng được phá giải, để những chuyện khiến cô sợ hãi và rối rắm nhất trong kiếp trước có thể kết thúc.

Kỷ Hi Nguyệt nôn nóng muốn đi tìm Ngô Phương Châu, nhưng tình cờ Ngô Phương Châu lại không có mặt, nói là đi thành phố Châu. Chuyện này khiến Kỷ Hi Nguyệt rất vui mừng, xem ra bên phía cảnh sát đã bắt đầu chú ý đến vụ nổ khí gas của Tần Hạo.

Từ đây đến giờ cơm chiều vẫn còn sớm, Kỷ Hi Nguyệt và Long Bân tới Húc Nguyệt trước. Vào bãi đỗ, vừa mới bước xuống xe liền nhìn thấy một chiếc xe hơi tiến vào, sau đó đậu bên cạnh vị trí đỗ của bọn cô.

Chương 537: Đối lập với Húc Nguyệt

Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt thoáng lộp bộp, vừa nhìn biển số xe, cô đã biết ngay chủ nhân của chiếc xe Audi màu champagne này là Tần Hạo.

Tên này đến đây làm gì?

Long Bân thấy Kỷ Hi Nguyệt dừng bước thì hỏi: “Tiểu thư, sao thế? Cô quen à?”

Kỷ Hi Nguyệt lập tức cất bước, thấp giọng nói: “Xe của Tần Hạo.”

Lúc này Long Bân mới hiểu ra, sau đó hai người bước tới cửa thang máy.

“Không biết tên này đến đây làm gì nhỉ.” Kỷ Hi Nguyệt thấp giọng nói.

Long Bân cũng trầm giọng: “Để lát nữa tôi đi theo anh ta xem thử. Cô lên lầu tám trước đi, đừng đi lung tung đấy.”

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, hai người cùng đứng đợi thang máy xuống, kết quả là Tần Hạo ở phía sau cũng bước vào.

Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu nhìn anh ta. Tần Hạo sửng sốt, sau đó cười nói: “Cô là Kỷ đại tiểu thư đúng không?”

Kỷ Hi Nguyệt cố ý nói: “Anh là?”

“Tôi là Tần Hạo, phó tổng giám đốc của Bất Động Sản Kỷ Tinh. Xin chào Kỷ tiểu thư.” Tần Hạo vươn tay muốn bắt tay với Kỷ Hi Nguyệt.

Long Bân lập tức đứng chắn trước mặt Kỷ Hi Nguyệt: “Đại tiểu thư của chúng tôi còn có việc bận.”

Tần Hạo thoáng xấu hổ, nhưng vẫn nhanh chóng cười giả lả: “Vâng vâng, vậy tôi không làm phiền Kỷ đại tiểu thư nữa.”

Nói rồi đứng ở phía sau đợi thang máy.

Khuôn mặt của Kỷ Hi Nguyệt đầy sự thanh cao, bên cạnh còn có Long Bân đi theo bảo vệ, nhìn qua đích thực là một vị tiểu thư con nhà có tiền mỗi khi ra đường.

“Anh Tần, trước đây tôi có nghe bố nói Bất Động Sản Kỷ Tinh xảy ra vụ án tham ô, có thật thế không?” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên cất tiếng.

Tần Hạo giật mình, vội vàng cười đáp: “Quả thực đã có chuyện như vậy, nhưng vẫn đang trong quá trình điều tra. Tôi tin là sẽ nhanh chóng có kết quả.”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Vậy thì tốt. Loại người có lòng tham không đáy thì sớm muộn gì cũng sẽ bị báo ứng.”

Tần Hạo gật đầu đáp ‘phải’, nhưng hai mắt lại nhìn chằm chằm vào Kỷ Hi Nguyệt, khiến Kỷ Hi Nguyệt có chút khó chịu.

Thang máy đến, Long Bân nhấn tầng tám, Tần Hạo thì nhấn tầng một.

“Anh Tần Hạo đến đây mua sắm à?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

Tần Hạo mỉm cười, đáp: “Không có, chỉ hẹn người bạn uống trà ở đây thôi.”

“Thì ra là như vậy.” Kỷ Hi Nguyệt nhàn nhạt gật đầu. Loáng cái thang máy đã đến tầng một, Tần Hạo lịch sự chào một tiếng rồi bước ra ngoài.

Long Bân không vội ra ngoài theo, anh ta theo Kỷ Hi Nguyệt lên tầng tám trước, sau đó lại xuống tìm Tần Hạo.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn mười một giờ, có lẽ Tần Hạo hẹn khách dùng cơm trưa.

Nhưng chỗ này cách khá xa Bất Động Sản Kỷ Tinh, chạy xa như vậy mà chỉ đến đây uống trà, không biết vị khách này có phải Đường Tuyết Mai không nhỉ?

Cố Cửu thấy Kỷ Hi Nguyệt tới dĩ nhiên rất vui mừng, nhưng chưa kịp nói chuyện thì đã thấy Mộ Dung Phong chạy tới với sắc mặt rất khó coi.

“Kỷ tiểu thư, cô đến rồi.” Mộ Dung Phong chào Kỷ Hi Nguyệt trước.

“Anh Mộ Dung, có chuyện gì mà vội vàng thế?” Cố Cửu có chút tò mò. Từ lúc Mộ Dung Phong vào đây vẫn luôn bận rộn, anh ấy chưa từng thấy Mộ Dung Phong có sắc mặt khó coi như thế bao giờ.

Mộ Dung Phong vội đáp: “Cửu thiếu, tôi vừa nghe nói Điện Ảnh và Truyền Hình Hoàn Vũ đã bị thiếu gia Triệu Vân Sâm của Triệu thị cưỡng ép thu mua.”

“Sao cơ!” Kỷ Hi Nguyệt biến sắc, lập tức kinh hô một tiếng.

“Sao anh biết?” Cố Cửu cũng cả kinh, nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

“Tôi có người bạn làm bên Điện Ảnh và Truyền Hình Hoàn Vũ, nói mục đích mà thiếu gia Triệu Vân Sâm thu mua Hoàn Vũ là để đánh sập Húc Nguyệt, không cho Húc Nguyệt kiếm tiền. Đúng là ép người trắng trợn, thực sự quá đáng.” Mộ Dung Phong tức giận.

Kỷ Hi Nguyệt đờ đẫn một lúc lâu, sau đó bật cười.

“Tiểu Nguyệt?” Cố Cửu không hiểu, còn tưởng đâu Kỷ Hi Nguyệt bị đả kích.

Chương 538: Cho cậu ta lỗ vốn

“Không sao. Triệu Vân Sâm ơi là Triệu Vân Sâm. Ngu ngốc vẫn hoàn ngu ngốc!” Kỷ Hi Nguyệt như đang lẩm bẩm một mình, sau đó nhìn Mộ Dung Phong, nói: “Anh Mộ Dung, anh có biết Triệu Vân Sâm tốn bao nhiêu tiền để thu mua Điện Ảnh và Truyền Hình Hoàn Vũ không?”

Mộ Dung Phong lắc đầu: “Cái này không nghe nói, nhưng Hoàn Vũ là công ty đã lên sàn, dù thế nào cũng không rẻ được đâu.”

“Cửu thiếu, Triệu Vân Sâm giàu có thế cơ à?” Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày.

“Triệu Vân Sâm làm gì có tiền, là của Triệu Nhất Gia và ông cụ Triệu.” Cố Cửu dở khóc dở cười, “Bọn họ vì để bồi dưỡng Triệu Vân Sâm mà có lẽ đã tốn không ít tiền.”

“Cửu thiếu, xem ra trong tương lai không xa, Húc Nguyệt của chúng ta càng làm càng lớn rồi, haha.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thầm, cô biết trước các bộ phim truyền hình, điện ảnh và ngôi sao sẽ nổi tiếng trong tương lai, hoàn toàn có thể chiếm được vị thế bất khả chiến bại.

Đến lúc đó Hoàn Vũ sẽ lao đao, giá cổ phiếu trượt dốc, và cô sẽ không ngần ngại thu mua để làm lớn mạnh Húc Nguyệt.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, xem ra cô phải nghiêm túc coi trọng việc kinh doanh béo bở này, không vì bản thân cô thì cũng muốn cho Triệu Vân Sâm tức chết.

Cố Cửu và Mộ Dung Phong thấy Kỷ Hi Nguyệt tỏ ra thích thú thì lấy làm khó hiểu, cô đang vui vẻ chuyện gì vậy?

“Tiểu Nguyệt, cô không sao chứ?” Cố Cửu sợ cô bị sốc.

“Không sao. Cứ đợi đi, Triệu Vân Sâm sẽ lỗ phát khóc cho xem!” Kỷ Hi Nguyệt nhún nhún vai.

“Tiểu Nguyệt, cô chắc ăn thế à?” Cố Cửu dở khóc dở cười.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Đương nhiên, nếu không tôi mở công ty điện ảnh và truyền hình làm gì? Nhưng quan trọng là phải nhờ vào sự hỗ trợ của các trọng thần đắc lực như anh và anh Mộ Dung, .”

Cố Cửu trố mắt: “Cô tin tưởng chúng tôi thế cơ à?”

Mộ Dung Phong thoáng cảm động, câu nói của Kỷ Hi Nguyệt không còn nghi ngờ đã cho bọn họ thêm sự khẳng định. Anh ấy cho dù phải nhảy vào nước sôi lửa bổng cũng muốn báo đáp ơn tri ngộ của cô.

“Dĩ nhiên, tin tưởng bản thân, tin tưởng các anh, cùng nhau cố gắng nhé.” Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười, “Phải rồi, Lưu Uy đâu? Cậu ấy có kịch bản chưa?”

“Có rồi. Cậu ấy vẫn còn vài kịch bản cũ, nói là bản thân cảm thấy khá ổn, chỉ là sau khi gửi bản thảo cho các công ty điện ảnh và truyền hình khác thì đều bị trả về, nhưng cậu ấy vẫn luôn cất giữ như bảo vật quý giá.” Cố Cửu đáp, “Tôi đang định đưa cho cô xem đây. Bây giờ mọi thứ gần như đã sẵn sàng, toàn bộ quy trình quay phim cũng đã hoàn tất, chỉ đợi khai máy nữa thôi.”

“Được, hôm nay tôi cũng đang rãnh, để xem thử trước, coi có chọn được kịch bản nào không.” Kỷ Hi Nguyệt rất có lòng tin với Lưu Uy, phải biết là sau này vì bộ phim ma thuật 《Vị Thần Của Bầu Trời》mà cậu ấy đã trở thành nhà biên kịch tài ba người người đều biết.

Và sau bộ kịch bản đó, những tác phẩm cũ của cậu ấy đều trở thành các bộ phim truyền hình và điện ảnh ăn khách, bộ nào rating cũng ngất ngưỡng, thật sự là thời đại của Lưu Uy.

Đáng tiếc là kiếp trước cô chết quá sớm, nên thành ra không biết thời của Lưu Uy kéo dài được bao nhiêu năm.

Ba người đến văn phòng. Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục hỏi Mộ Dung Phong: “Anh Mộ Dung, anh có tìm được ai vừa mắt để bồi dưỡng chưa?”

Mộ Dung Phong hào hứng đáp: “Có vài người mới khá ổn, rất có tiềm năng. Đợi Kỷ tiểu thư duyệt xong kịch bản, tôi sẽ đào tạo họ theo nhân vật trong kịch bản, để họ có thể nhanh chóng nâng cao diễn xuất.”

“Vậy thì tốt. Phải rồi, có người mới nào tên là Trần Á Nam không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi thăm.

Mộ Dung Phong nhíu mày, sau đó lắc đầu: “Không có.”

“Ừm ừm, không sao. Nếu có tên của người này, anh nhất định phải nhận vào nhé.”

Kỷ Hi Nguyệt nói với anh ta, biết đâu kiếp này cô có thể kí hợp đồng với vị nam sinh trẻ tuổi được yêu mến với lượt theo dõi hàng đầu này thì sao.

Chương 539: Cô rất chắc chắn

Mộ Dung Phong có chút thắc mắc: “Trần Á Nam là?”

Kỷ Hi Nguyệt mỉm cười: “Là người mới thôi. Trước đây tôi từng gặp cậu ấy ở khoa diễn xuất, cảm thấy cậu ấy chắc chắn sẽ nổi tiếng, nhưng bây giờ lại không tìm thấy cậu ấy, cũng không biết là đang ở đâu. Nếu Trần Á Nam đến, tuyệt đối đừng bỏ lỡ.”

Mộ Dung Phong vẫn còn mơ hồ, nhưng vẫn gật đầu rồi ra ngoài.

Kỷ Hi Nguyệt bắt đầu xem kịch bản của Lưu Uy. Không ngờ Lưu Úy đã sáng tác được vài kịch bản, nhưng cậu ấy chỉ chọn ra bốn bộ khá nhất để Kỷ Hi Nguyệt xem trước.

Cậu ấy nói sở trường sáng tác của mình là thể loại ma thuật và huyền huyễn, hy vọng Kỷ Hi Nguyệt có thể thích.

Cố Cửu nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nghiêm túc nói: “Tiểu Nguyệt, kịch bản huyền huyễn và kịch bản ma thuật liệu có mạo hiểm quá không?”

“Cửu thiếu, anh già rồi à? Giới trẻ bây giờ rất thích những thể loại này. Anh thấy game của nó kiếm được bao nhiêu là tiền không? Cả thể loại phim hoạt hình nữa, kiếm được bao nhiêu tiền? Phim kiếm hiệp trước đây quá đơn điệu, còn phim huyền huyễn thì không phải không có, chỉ là hiệu ứng còn quá kém, kịch bản cũng thiếu hấp dẫn, ngay cả kiến trúc phần mềm cũng lỗi thời. Điều chúng ta cần làm là tạo ra những bộ phim ma thuật đáp ứng sở thích của giới trẻ hiện nay.”

Kỷ Hi Nguyệt nói rất quyết đoán.

Cố Cửu bị một tiếng ‘già’ của cô làm cho lồng ngực uất nghẹn. Cái con bé này, có cần phải làm tổn thương người khác thế không hả? Chẳng qua anh ấy chỉ lớn hơn cô có chín tuổi thôi mà.

“Nhưng gần đây tôi cũng có bổ sung kiến thức, thể loại phim ma thuật thật sự rất ít được ưa chuộng.” Cố Cửu có chút lo lắng, “Hơn nữa hiệu ứng rất đắt, chi phí cũng sẽ rất cao.”

“Anh không cần lo chuyện chi phí, tôi chỉ cần anh bảo đảm hiệu quả của hiệu ứng, cũng như kịch bản hay và tạo hình của diễn viên. Có như thế thì ngay cả khi anh không chiếm được khung giờ vàng của đài truyền hình, ít nhất cũng thành công trên các trang mạng trực tuyến. Tất nhiên, việc quảng bá của chúng ta cũng phải đúng chỗ.” Kỷ Hi Nguyệt nói rất chắc chắn.

Cố Cửu thấy dáng vẻ vô cùng tự tin của cô thì cũng không phản bác nữa: “Được rồi, tôi sẽ sử dụng đội ngũ chuyên nghiệp nhất. Cô chọn kịch bản cho tốt đi, việc quảng bá chắc cũng phải phiền tới phóng viên kim bài là cô rồi.”

“Haha, không thành vấn đề.” Kỷ Hi Nguyệt gật đầu cười, tiếp tục tập trung đọc kịch bản.

Lúc Kỷ Hi Nguyệt đọc tới cuốn kịch bản 《Đạo Thiên Cốt》, ký ức ở kiếp trước lại ùa về.

Đây là bộ phim ma thuật đã gây sốt trên mạng internet sau siêu phẩm 《Vị Thần Của Bầu Trời》của Lưu Uy. Dù lượt khen ngợi không bằng 《Vị Thần Của Bầu Trời》, nhưng rating không hề thấp, đồng thời bộ phim này cũng đưa những người mới vào nghề vụt sáng thành ngôi sao.

Cô nhớ nữ chính tên là Lý Miểu, là diễn viên đã ký hợp đồng với đài truyền hình Hương Thành. Sau bộ phim này có rất nhiều công ty điện ảnh và truyền hình muốn ký hợp đồng với cô ấy, nhưng cô quên mất là cuối cùng cô ấy đã ký hợp đồng ở đâu.

Long Bân quay về. Kỷ Hi Nguyệt từ vẻ mặt tươi cười ban nãy chuyển sang nghiêm túc: “Thế nào rồi? Tần Hạo gặp ai?”

“Đường Tuyết Mai.” Long Bân đáp, “Đang ở quán trà dưới lầu, vào một phòng bao nhỏ. Tôi không có cách nào nghe lén nên đành quay về, nhưng thấy sắc mặt của Đường Tuyết Mai rất nhợt nhạt.”

“Mấy ngày trước cô ta bị chém, dĩ nhiên sắc mặt phải kém rồi.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Long Bân đáp: “Cũng qua nhiều ngày rồi mà. Tôi cảm thấy cô ta rất bất ổn, hình như đang tức giận, có khả năng  là đã xảy ra mâu thuẫn gì đó với Tần Hạo.”

“Chó tự cắn nhau thì càng tốt, dù sao bọn họ cũng không thong dong được bao lâu nữa đâu.” Kỷ Hi Nguyệt híp mắt lại.

Trước khi cô tập trung phát triển sự nghiệp, nếu có thể giải quyết được hai tên súc sinh mà cô căm thù nhất ở kiếp trước, cô tin là tinh thần của mình sẽ thoải mái lên rất nhiều.

Long Bân gật đầu: “Tiểu thư, vậy cô ở trong đây không ra ngoài nữa đúng không?”

“Ừm, tôi muốn đọc kịch bản, chắc cũng phải sát giờ cơm tối mới xong. Anh có việc thì cứ ra ngoài đi, trong đây rất an toàn.” Kỷ Hi Nguyệt tưởng anh ta bận việc.

“Tôi vẫn muốn đi theo dõi.” Long Bân đáp.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Vậy anh đi đi, cẩn thận nhé.”

Chương 540: Phải tìm được Lý Miểu

Long Bân nhận lệnh rời đi. Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục xem kịch bản. Cô phát hiện cốt truyện 《Đạo Thiên Cốt》 thực sự rất ly kỳ và chấn động, quả thực là một cuốn kịch bản hấp dẫn.

Thế nhưng ở kiếp trước, độ hot của bộ phim này không chỉ nằm ở yếu tố kịch bản, mà nó còn bao gồm các yếu tố như diễn viên giỏi, ngoại hình thu hút và tuyên truyền quảng  bá, những thứ này phải được gắn kết với nhau.

Cho nên, muốn bộ phim này hot thì cô nhất định phải tìm được nữ chính Lý Miểu.

Kỷ Hi Nguyệt gửi tin nhắn cho Trần Manh Manh.

Trần Manh Manh vui vẻ hồi âm: “Tiểu Nguyệt, cậu cũng sung sướng quá nhỉ, được nghĩ phép cả nửa tháng cơ đấy!”

“Haha, sao cậu biết?” Kỷ Hi Nguyệt gửi icon cười nham hiểm.

“Mình đi tìm cậu ăn cơm nên Liễu Đông nói cho mình biết đấy.” Trần Manh Manh trả lời.

“Có tiến triển gì với Liễu Đông chưa?” Kỷ Hi Nguyệt lại cười gian xảo.

Trần Manh Manh gửi lại icon dở khóc dở cười: “Nói linh tinh gì vậy. Chỉ ăn cùng bữa cơm trưa thôi, toàn nhắc đến cậu đấy.”

“Thôi đi. Phải rồi, mình hỏi cậu cái này, cậu có biết diễn viên  nào tên Lý Miểu không?”

Trần Manh Manh lập tức hồi âm: “Biết chứ, là diễn viên của Hương Thành. Cậu tìm cô ấy à?”

“Đúng đúng đúng. Quá tốt rồi. Cậu có thể giới thiệu cho mình được không?” Kỷ Hi Nguyệt vui mừng.

“Được chứ, nhưng mà cậu tìm cô ấy để đóng phim à?” Trần Manh Manh hỏi Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Đương nhiên là để đóng phim rồi, chứ không lẽ mình tìm cô ấy làm gì? Manh Manh, mình định để cô ấy đóng vai nữ chính, cậu sẽ đóng vai nữ số hai, thế nào?”

“Thật sao!” Trần Manh Manh gửi qua biểu cảm ngạc nhiên và vui mừng, sau đó chưa đợi Kỷ Hi Nguyệt hồi âm, cô ấy đã sốt ruột gọi điện thoại tới.

“Tiểu Nguyệt, cậu nói nghiêm túc đấy chứ? Phim gì vậy? Mình có thể diễn vai nữ số hai thật sao?” Trần Manh Manh hiểu rõ thực lực của mình. Hiện tại cô ấy chưa đủ tư chất để đóng vai nữ chính. Nếu o ép miễn cưỡng thì sẽ không còn coi Kỷ Hi Nguyệt là bạn thân nữa, mà là một kẻ lắm tiền.

Kỷ Hi Nguyệt cười: “Mình lừa cậu làm gì. Nhưng cậu nhớ phải diễn cho đạt, diễn mà không đạt thì mình sẽ đổi người đấy.”

“Không thành vấn đề, không thành vấn đề. Nhưng mà Tiểu Nguyệt, cậu chắc chắn muốn Lý Miểu làm nữ chính?” Giọng điệu của Trần Manh Manh có chút kỳ lạ.

Kỷ Hi Nguyệt đáp: “Sao đấy? Là do bây giờ cô ấy chưa hot hả?”

“Không phải chưa hot, mà hình như cô ấy bị bệnh thì phải, cũng được một thời gian rồi. Từ lúc mình ra khỏi Hương Thành không thấy cô ấy quay lại nữa. Có một lần nhìn thấy cô ấy rất tiều tụy, sắc mặt nhợt nhạt lắm.” Trần Manh Manh nói.

“Bị bệnh?” Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, “Vậy cậu có biết nhà cô ấy ở đâu không?”

“Tiểu Nguyệt, cô ấy là diễn viên đã ký hợp đồng với Hương Thành, mặc dù không nổi, nhưng vẫn chưa đến hạn hợp đồng. Nếu cậu muốn tìm cô ấy để đóng phim thì hình như phải mượn đấy. Mà mình nói cậu nghe, sếp tổng bộ phận diễn xuất của Hương Thành là một lão già cáo già, chắc chắn sẽ bắt chẹt cậu đấy.”

Tuy Trần Manh Manh không ở Hương Thành lâu, nhưng mấy quy tắc ngầm cô ấy đã nghe thấy không ít.

Kỷ Hi Nguyệt cười cười: “Yên tâm, mình không ngốc vậy đâu. Cậu chỉ cần tìm cô ấy giúp mình là được, mấy cái khác cứ giao cho mình.”

“Không thành vấn đề. Ngày mai nhé? Mai mình không có cảnh quay, có thể dẫn cậu đến nhà cô ấy.” Trần Manh Manh hỏi.

“Được, vậy mười giờ sáng mai gặp nhau ở cổng khu dân cư Phong Nhã ha?” Kỷ Hi Nguyệt nói.

“Ừm ừm, xong rồi buổi chiều tụi mình đi dạo phố luôn nhé. Mình hết đồ mặc rồi.” Trần Manh Manh hào hứng nói.

Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Được được được. Chỉ cần có thể tìm được Lý Miểu,mình sẽ tặng cậu một mẫu túi xách mới nhất năm nay.”

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT