Lọc Truyện

Độc chiếm tiên thê hàn thiếu sủng tận thiên

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 621: Thẩm vấn Đường Tuyết Mai (III)

Kỷ Hi Nguyệt thở dài: “Phụ nữ đúng là một loài cảm tính, vì một người đàn ông mà chuyện gì cũng có thể làm ra. Thế nhưng cô Đường này, tôi thật sự không hiểu Tần Hạo có gì tốt, để cô phải đố kỵ mà dàn dựng nên vụ tai nận giao thông giết cô gái đó như vậy?”

Cô thiết nghĩ, người có thể ngốc, có thể u mê, nhưng tối thiểu cũng không thể ghanh tỵ tới mức giết người được. Cái đó không phải là ngu ngốc, phải gọi là điên cuồng.

Đường Tuyết Mai cười khẩy, vẫn kiên quyết giữ im lặng.

Kỷ Hi Nguyệt lại nói tiếp: “Hoàn cảnh gia đình cô thực chất cũng không tệ. Mặc dù được Liễu gia nhận nuôi, nhưng bố cô, anh trai cô rất tốt với cô, còn Liễu Đông thì luôn miệng nói cô là người cô tốt, vậy mà cô nỡ lòng nào giết cậu ấy để bịt miệng. Lương tâm của cô bị chó ăn rồi sao?”’

Đôi mắt của Đường Tuyết Mai lại dày đặc tơ máu, sau đó cô ta quắc mắt trừng Kỷ Hi Nguyệt: “Cô nói đủ chưa? Đừng mong tôi sẽ nói ra điều gì. Cứ thế mà xử tôi tội chết đi!”

Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy: “Đúng là trượng nghĩa thật. Chắc muốn chết cho xong việc đúng không?”

Đường Tuyết Mai ngoảnh mặt làm ngơ. Kỷ Hi Nguyệt nhận ra người phụ nữ này khó công kích hơn Tần Hãn rất nhiều, tạm thời cô cũng hết cách, xoay đầu nhìn đội trưởng Biên.

Đội trưởng Biên xoay đầu nói người ở phía sau tấm kính: “Đem Tần Hãn vào đây.”

Đường Tuyết Mai lập tức quay đầu lại, sốt sắng nói: “Tôi không muốn gặp cậu ta! Tôi không muốn gặp cậu ta!”

Kỷ Hi Nguyệt và đội trưởng Biên đã đứng lên. Kỷ Hi Nguyệt bật cười: “Sao thế? Người ta yêu cô sâu sắc như vậy, tại sao cô lại không muốn gặp? Hay là sợ? Thế thì tôi nghĩ Tần Hạo cũng không muốn gặp cô đâu, cho nên anh ta sẽ trốn rất kỹ, để cô chết trước.”

Nói xong Kỷ Hi Nguyệt và đội trưởng Biên ra ngoài, bọn họ tới một gian phòng khác ở phía sau tấm gương, nơi có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ bên trong phòng thẩm vấn.

“Tôi không muốn gặp cậu ta, tôi không muốn gặp Tần Hãn! Các người mau nhốt tôi lại đi, tôi không muốn gặp cậu ta!” Đường Tuyết Mai lập tức quát lên, đáng tiếc là cô ta đã bị khóa chặt trên bàn, không có cách nào rời khỏi.

Tiểu Hồ Tử và một nhân viên cảnh sát khác nhanh chóng áp giải Tần Hãn vào.

Khoảnh khắc cánh cửa vừa mở ra, Kỷ Hi Nguyệt nhận thấy sắc mặt của Đường Tuyết Mai đã hoàn toàn hoảng loạn, đó là biểu cảm của sự sợ hãi tột độ.

Tần Hãn bước vào, nhìn thấy Đường Tuyết Mai, anh ta ngược lại rất vui mừng: “Tuyết Mai!” Nói rồi muốn xông lên, nhưng ngặt nỗi anh ta cũng bị còng tay, hơn nữa còn bị Tiểu Hồ Tử níu lại.

“Gấp cái gì mà gấp, sẽ cho hai người thời gian nói chuyện, ngồi xuống!” Tiểu Hồ Tử hung dữ nói, sau đó để Tần Hãn ngồi đối diện Đường Tuyết Mai, cũng là chỗ mà lúc nãy Kỷ Hi Nguyệt ngồi, nhưng vị trí này còng tay bị ngược, cho nên phải trói anh ta vào ghế, như thế mới bảo đảm được khoảng cách.

“Tuyết Mai, em không sao chứ? Em, sao em lại bị bắt nhanh vậy? Tôi không hề khai em ra.” Tần Hãn sốt ruột nói, nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Đường Tuyết Mai hiện tại, anh ta rất đau lòng.

“Câm miệng! Còn dám nói là chưa khai gì ra? Có chuyện gì mà cậu chưa khai nữa không?” Đường Tuyết Mai cũng đột nhiên hung dữ.

Tần Hãn sửng sốt: “Tôi, tôi chỉ khai báo về hành vi phạm tội, chứ đâu có nói em và anh tôi đang trốn ở đâu?”

“Hừ, chúng tôi trốn ở đâu cậu biết không? E là có biết thì cũng sớm bán đứng chúng tôi rồi!” Đường Tuyết Mai cười khẩy một tiếng.

Tần Hãn thay đổi sắc mặt, nhăn nhó nói: “Không thể nào! Tôi sẽ không bao giờ nói ra, em cũng biết tình cảm tôi dành cho em mà, làm sao tôi có thể khai em ra được? Do cảnh sát đã biết được nhiều chuyện, nói là những chuyện kia cũng không quan trọng, cho nên tôi mới nói ra.”

“Haha, Tần Hãn, cậu đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa.” Đường Tuyết Mai lạnh lùng cười.

Chương 622: Người phụ nữ độc ác nhất (I)

Sắc mặt của Tần Hãn lập tức thay đổi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Đường Tuyết Mai: “Tại sao? Tại sao không muốn thấy tôi? Dù gì tôi cũng sắp chết rồi, gặp tôi một lát lẽ nào em cũng khó chịu vậy sao?”

“Tôi cũng sắp chết đấy thôi? Gấp cái gì, xuống dưới rồi đường nào chả gặp nhau!” Lúc Đường Tuyết Mai nói những lời này, biểu cảm u ám trên khuôn mặt cô ta khiến Kỷ Hi Nguyệt đang ngồi bên đây cũng thấy lạnh sống lưng.

Chỉ có thể nói rằng, người phụ nữ này nhất định là một kẻ điên cuồng biến thái, tàn nhẫn và vô tình.

Tần Hãn sửng sốt, sau đó bật cười thành tiếng: “Tôi biết em yêu tôi mà, Tuyết Mai, đúng không? Chúng ta chết rồi sẽ được ở bên nhau thôi. Yên tâm đi, xuống dưới đó tôi sẽ bảo vệ em, ngay cả anh trai tôi cũng không thể cướp em đi được!”

Tần Hãn vui vẻ nói, giọng cười còn rất hạnh phúc.

Đường Tuyết Mai liếc anh ta, trong ánh mắt chỉ toàn sự kinh tởm: “Tần Hãn, cậu có xuống  dưới thì cậu cũng chỉ là quân cờ của anh trai cậu thôi. Bộ cậu tưởng có thể ở bên cạnh tôi? Tôi với anh trai cậu mới là một đôi, cậu nên chết tâm đi.”

Vốn dĩ Đường Tuyết Mai đang cố nhẫn nhịn, không muốn để cho Kỷ Hi Nguyệt và mấy người ở đây xem kịch hay, nhưng cô ta quả thực không thể chịu đựng được cái cảnh đã chết rồi còn bị trói buộc một chỗ với loại đàn ông kinh tởm này.

Chết rồi đương nhiên cô ta phải ở bên cạnh Tần Hạo!

“Tuyết Mai, em nói linh tinh gì vậy! Tôi và em mới đúng là một đôi. Em, em chẳng qua chỉ bị anh trai tôi mê hoặc, tôi mới là người yêu em nhất!” Tần Hãn sốt sắng nói.

Đường Tuyết Mai ‘hừ’ một tiếng: “Tần Hãn, cậu đừng làm tôi buồn nôn nữa, đi lẹ đi. Dù là một giây tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu. Cậu biết tôi đã chịu đựng cậu bao nhiêu lâu chưa? Xin cậu đấy được không? Tha cho tôi đi. Có xuống dưới thì cùng lắm cậu cũng chỉ là con chó của tôi thôi. Mấy cái khác, đừng mơ nữa.”

Tần Hãn bị câu nói của Đường Tuyết Mai kích động đến ngỡ ngàng.

Anh ta không tin một người phụ nữ có thể ác độc đến mức này. Cũng sắp chết cả rồi, nói vài câu tốt đẹp chẳng lẽ khó đến thế sao? Ngay cả cô ta có nói dối, anh ta cũng cam tâm thấy vui mà.

Tại sao? Tại sao cô ta lại nói như vậy? Muốn để anh ta chết cũng không được vui vẻ sao?

“Các anh đưa cậu ta đi lẹ đi, sau này đừng để cho chúng tôi gặp nhau nữa.” Đường Tuyết Mai nói với Tiểu Hồ Tử.

Tiểu Hồ Tử bức xúc lên tiếng: “Đường Tuyết Mai, cô đúng là người phụ nữ độc ác nhất trong những người mà tôi từng thấy đấy.”

Nói xong anh ấy nhìn vào gương, như đang đợi chỉ thị của đội trưởng Biên.

Đột nhiên chiếc ghế của Tần Hãn chuyển động dữ dội, cả người của anh ta xém chút nữa lao hết lên bàn, ánh mắt đau khổ nhìn chòng chọc vào Đường Tuyết Mai vừa lùi lại phía sau do bị anh ta dọa sợ.

“Đồ thần kinh! Mang nhanh đi! Cho dù tôi có là tội phạm, nhưng tôi cũng có nhân quyền đấy!” Đường Tuyết Mai quát lên.

“Nhân quyền? Đường Tuyết Mai, cô mà còn nhân quyền? Cô con mẹ nó đâu phải người!” Tần Hãn tiếp lời cô ta, “Tôi hỏi lại cô một lần nữa, rốt cuộc là cô có yêu tôi không? Tại sao lúc trước lại đối xử tốt với tôi như vậy?”

Đường Tuyết Mai nhìn Tần Hãn, rồi đột nhiên bật cười: “Tần Hãn, sao cậu ngu ngốc thế nhỉ? Ngay cả đứa ngu dốt nó cũng còn thông minh hơn cậu chút đấy.”

Tần Hãn vừa nghe câu này xong là cả người lập tức phát run, phẫn nộ nói: “Cô nói đi! Cô nói cho rõ ràng đi! Để tôi được chết một cách minh bạch!”

Đường Tuyết Mai lạnh lùng cười khẩy: “Chuyện này mà còn cần nói à? Cậu cũng không soi mình lại thử xem, dáng vẻ như ma quỷ đó của cậu làm sao tôi có thể thích được? Năm đó cậu bị phỏng nặng như vậy, khuôn mặt còn đáng sợ hơn cả quỷ, nửa đêm tôi toàn tỉnh giấc mấy lần vì hoảng sợ, cậu nghĩ tôi yêu cậu nổi không?”

“Cô!” Tần Hãn đau đớn đến méo mặt.

“Nếu không phải anh trai cậu cầu xin tôi, nhờ tôi an ủi cậu, kẻo cậu phát điên lên lại trách tội anh ấy vì đã kêu cậu đi thu tiền nhà, rồi sợ cậu phá hỏng kế hoạch của anh ấy, nên tôi mới đến chăm sóc cho cậu đấy chứ!”

Chương 623: Người phụ nữ độc ác nhất (II)

Đường Tuyết Mai bật cười ha hả: “Thế nhưng, tôi cũng chẳng vui vẻ gì! Làm sao tôi có thể vui vẻ được khi ở cùng với cái loại xấu xí như cậu!”

Đường Tuyết Mai cũng tỏ ra đau khổ, tiếp tục nói: “Nhưng anh trai cậu quá cáo già, anh ta uy hiếp tôi, nói là nếu tôi không đến chăm sóc cậu, anh ta sẽ kể hết toàn bộ câu chuyện tôi đã bỏ thuốc tài xế năm đó, kêu tôi hãy đi chuộc tội. Hơn nữa, anh ta còn nói rằng, nếu tôi có thể vỗ về cậu câm miệng, sau này anh ta sẽ yêu thương tôi, để tôi trở thành bạn gái chân chính của anh ta.”

Trong ánh mắt của Đường Tuyết Mai thấp thoáng vài tia hy vọng, sau đó vẻ mặt lại đau khổ, nhìn Tần Hãn, nói: “Cho nên cậu có biết là tôi phải bỏ bao nhiêu dũng khí mới có thể đến lấy lòng cậu không?”

“Vậy thì cô cũng đâu cần phải lên giường với tôi, nói sẽ làm bạn gái của tôi!” Tần Hãn tức giận nói.

“Thì cũng vì muốn cậu làm nhiều chuyện ấy mà, đúng không? Huống hồ gì anh cậu cũng đã nói, cho dù tôi và cậu có lên giường với nhau, anh ta cũng sẽ cần tôi, mà cái quan trọng là, nếu tôi nghe lời anh ta, anh ta sẽ yêu thương tôi, còn tôi rất khao khát những ấm áp ít ỏi đó, cho nên chỉ có thể làm theo những gì anh ta sai bảo.”

Đường Tuyết Mai tỏ ra đau khổ, nhưng sau đó nhanh chóng trở lại bình thường: “Giờ thì cậu đã hiểu rồi chứ? Nếu không làm cậu yêu tôi, làm gì có chuyện cậu sẽ vì tôi mà sang Úc giết hại Tôn Mai? Chỉ có thể nói rằng, anh cậu vì mọi thứ sau này mà không tiếc tính kế với bất cứ người nào thôi.”

Tần Hãn phát run, không dám tin vào sự thật.

“Không phải cậu muốn chết một cách minh bạch sao? Thực ra trước đây tôi đã từng nói cậu, rằng chúng ta chia tay đi. Nhưng cậu đâu có nghe, còn muốn chém tôi chết nữa. Cho nên anh trai cậu mới kêu cậu đi với tôi đến giết Liễu Đông. Nếu sự việc bị bại lộ, cậu sẽ là kẻ chết thay. Trong suy nghĩ của anh trai cậu, nếu để cậu sống tiếp sẽ là sự uy hiếp đối với anh ta, hiểu không?”

“Cô, các người!” Tần Hãn bị đả kích mạnh mẽ, không ngờ  hai người mà anh ta yêu nhất thương nhất lại bắt tay với nhau để hại chết anh ta. Rốt cuộc anh ta đã làm gì sai!

“Hiểu rồi thì đi đi.” Ngay cả nhìn Đường Tuyết Mai cũng không muốn nhìn anh ta.

Tần Hãn ngồi yên bất động, hình như đang dần lấy lại bình tĩnh. Một lát sau, anh ta chậm rãi lên tiếng: “Vậy cô có biết chuyện trong vụ nổ khí gas vào hai năm trước ở nhà cũ, anh tôi đã kêu tôi đi thu tiền nhà không?”

Đường Tuyết Mai sửng sốt, sau đó lại bật cười ha hả: “Đương nhiên là tôi biết. Nếu không phải tôi phát hiện ra bí mật của anh cậu, thì hai người chúng tôi đâu có dây dưa không rõ đến bây giờ. Cậu cảm thấy tôi với anh cậu có khả năng sống hoà hợp với nhau vậy sao?”

“Có phải ngay thời điểm đó anh tôi đã muốn giết tôi rồi không?” Giọng nói của Tần Hãn có chút run rẩy.

Đường Tuyết Mai nhìn anh ta, lắc đầu tỏ vẻ đáng thương cho dáng vẻ hiện tại của anh ta: “Tần Hãn, phải nói là cậu thật sự quá ngu ngốc. Anh trai cậu vốn dĩ là một tên ác quỷ. Anh ta muốn cậu đi thu tiền nhà, là vì không muốn để người ta hoài nghi đây là một vụ mưu sát.Vì suy cho cùng người thân trong gia đình cũng là nạn nhân bị nổ chết mà đúng không? Cho dù cậu không bị nổ chết, anh trai cậu cũng không bị nghi ngờ.”

“Tại sao? Tại sao anh ta phải làm như vậy? Tại sao anh ta lại muốn giết vợ chồng Triều Hà?” Tần Hãn đã nghĩ, có chết anh ta cũng phải làm một con quỷ minh bạch, nhưng giờ khắc này, trái tim anh ta đã ào ào chảy máu.

Đường Tuyết Mai liếc nhìn tấm gương: “ Chuyện này tôi không thể nói được. Chỉ cần biết chuyện cậu bị liên lụy cũng đã nằm trong kế hoạch của Tần Hạo. Nhưng anh ta không ngờ rằng cậu lại không bị nổ chết. Thực ra nếu cậu chết, mọi chuyện coi như xong. Nhưng đằng này cậu không chết, lại còn phải bồi thường cho người ta, còn phải điều trị cho cậu, anh ta biết lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Thế là chỉ còn cách đi vay nặng lãi. Nhưng vay nặng lãi đâu có dễ? Sau những lúc bị đánh đập, anh ta đành phải ra tay với công ty, cho nên mới kêu tôi giúp anh ta làm giả sổ sách, giúp anh ta tham ô.”

Tần Hãn không thể nghe tiếp nữa, anh ta lắc đầu nguầy nguậy, không thể ngờ Tần Hạo đã hại anh ta ra nông nổi này, còn mong anh ta chết sớm, sao anh ta lại có một người anh trai như này cơ chứ?

“Tại sao anh ta lại trở nên như vậy? Anh ta là anh trai của tôi mà!” Tần Hãn đau khổ nói.

Đường Tuyết  Mai rũ mắt: “Mọi chuyện có lẽ là lỗi của tôi. Sau khi Quan Tiểu Tiểu bị tôi hại chết, anh ta đã trở nên khác thường, ngày đó suýt nữa anh ta còn muốn giết chết tôi.”

Quan Tiểu Tiểu chính là mối tình đầu trong thời đại học của Tần Hạo, bọn họ đã yêu nhau được ba năm.

Chương 624: Cô ta là kẻ điên (I)

Lúc Đường Tuyết Mai nói Tần Hạo muốn giết cô ta, trên mặt còn tỏ vẻ nực cười, biểu cảm đó khiến người khác không khỏi hiếu kỳ.

“Haha, ngày hôm đó cũng là lần đầu tiên Tần Hạo nghiêm túc nhìn thẳng vào mặt tôi. Ban đầu anh ta muốn giết tôi, nhưng cuối cùng anh ta lại muốn tôi. Cho nên có thể nói, tình yêu mà anh ta dành cho Quan Tiểu Tiểu, thực chất cũng chỉ một trò cười mà thôi.”

Toàn thân Kỷ Hi Nguyệt phát lạnh. Ôi trời, Đường Tuyết Mai đúng là một kẻ điên. Hành vi của Tần Hạo phải gọi là biến thái, vì ngay trong ngày bạn gái bị tông chết, anh ta vẫn còn tâm trạng để cưỡng hiếp Đường Tuyết Mai.

Đây rốt cuộc là loại tâm thái như thế nào?

“Cô cho rằng anh tôi yêu cô sao?” Tần Hãn đột nhiên lên tiếng.

Đường Tuyết Mai cười khẩy: “Yêu hay không yêu thực ra cũng chả quan trọng. Dù sao thì tôi cũng không thể rời xa anh ta, anh ta cũng chẳng thể rời xa tôi, số phận của chúng tôi là cả đời này phải vướng mắc vào nhau. Anh ta không thể kết hôn, tôi cũng không thể kết hôn. Mọi người cứ thế mà dây dưa với nhau thôi!”

“Cô đúng là đồ điên!” Mặc dù Tần Hãn mắng Đường Tuyết Mai là đồ điên, nhưng tình cảnh này thật sự là một trò cười.

“Cậu cho rằng không phải? Tần Hãn, đừng luẩn quẩn không thông nữa. Đây chính là số mệnh của chúng tôi. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tần Hạo, tôi đã biết số phận sau này của mình sẽ gắn chặt với anh ta. Ngay cả cậu cũng vậy thôi. Từ ánh mắt đầu tiên cậu nhìn thấy tôi, tôi đã biết sau này cậu sẽ vì tôi làm bất cứ mọi chuyện. Quả nhiên là cậu đã không làm tôi thất vọng.”

Đường Tuyết Mai vừa nói vừa cười, như thể mọi chuyện luôn nằm trong dự tính của cô ta.

Tần Hãn siết chặt nắm đấm. Anh ta biết bản thân thực ra chỉ là một trò đùa, là một quân cờ được lợi dụng triệt để trong câu chuyện ân oán tình thù của Đường Tuyết Mai và Tần Hạo.

“Đường Tuyết Mai, tôi nguyền rủa cô và anh tôi sẽ không được chết thanh thản.” Trái tim của Tần Hãn đã nứt vỡ, không còn cách nào báo thù, anh ta đành nguyền rủa.

Đường Tuyết Mai liếc anh ta: “Cảm ơn nhé. Tôi cũng đang hy vọng là tôi có thể chết cùng anh cậu, xuống dưới đó rồi vẫn dây dưa không rõ, ai cũng đừng mong được tự do!”

“Cô là đồ điên! Anh tôi đang ở đâu? Tôi muốn gặp anh ta!” Tần Hãn hỏi.

Đường Tuyết Mai nhún nhún vai: “Sao tôi biết được. Anh cậu cũng chẳng tin tôi mấy đâu. Thỏ khôn đào ba hang, anh ta chỉ nói với tôi hai chỗ, cho nên hiện tại rất có thể anh ta đang ẩn nấp ở nơi còn lại chờ thời gian trôi qua!”

“Đường Tuyết Mai, cô thật sự không biết Tần Hạo đang trốn ở đâu?” Tiểu Hồ Tử hỏi.

“Không biết. Mà anh nghĩ nếu tôi biết, tôi có nói ra không? Tôi còn đang đợi được xử bắn chung với anh ta đây! Anh ta vĩnh viễn đừng mong thoát khỏi tôi!” Vẻ điên cuồng trong đôi mắt của Đường Tuyết Mai khiến Tần Hãn cũng phải sợ hãi.

Anh ta nhận ra, từ trước đến nay mình đã yêu phải một kẻ điên cuồng, hơn nữa còn là kẻ điên cuồng đáng sợ.

Tần Hãn bị đưa đi. Trước khi ra ngoài, anh ta còn xoay đầu nhìn Đường Tuyết Mai đang phớt lờ anh ta: “Tuyết Mai, bất kể là em đối với tôi như thế nào, thì khoảng thời gian đó cũng là những ngày vui vẻ nhất trong cuộc đời của Tần Hãn tôi.”

Nói xong, anh ta bị Tiểu Hồ Tử dẫn ra ngoài.

Đường Tuyết Mai dựa vào lưng ghế, ngồi im bất động, rất lâu sau mới đưa mắt nhìn cánh cửa đã bị đóng lại.

Kỷ Hi Nguyệt và đội trưởng Biên không vào ngay, mà nán lại bên đây để quan sát phản ứng của Đường Tuyết Mai.

“Đúng là một kẻ điên.” Đội trưởng Biên cảm thán.

“Là một kẻ điên vì tình mà làm hại người khác, thật sự quá đáng sợ. Đáng tiếc là không thể nào lấy lại những năm tháng tuyệt đẹp nhất.” Kỷ Hi Nguyệt cũng cảm thán.

Đường Tuyết Mai ở bên trong đột nhiên bật khóc, nước mắt cứ thế tuôn trào trên hàng mi, nhưng tiếng khóc đã bị cô ta đè nén, cuối cùng lại nằm rạp lên bàn nghẹn  ngào tức tưởi, mãi cho đến khi Liễu Đông đến.

“Liễu Đông, cậu có muốn nói gì với cô ta không?” Liễu Đông đến bên chỗ Kỷ Hi Nguyệt và đội trưởng Biên trước, thấy Đường Tuyết Mai bật khóc sau tấm gương, vẻ mặt của cậu cũng rất khó coi.

Sau đó cậu khẽ gật đầu, bước chân nặng nề theo Tiểu Hồ Tử vào phòng kế bên.

Chương 625: Cô ta là kẻ điên (II)

Đường Tuyết Mai nghe thấy tiếng mở cửa thì ngẩng đầu lên, gương mặt đang còn vương nước mắt lập tức trắng bệch.

Sau đó cô ta lộ vẻ hoảng sợ, không dám nhìn thẳng vào Liễu Đông, sốt sắng nói: “Cậu đến đây làm gì? Ra ngoài. Tôi không muốn nhìn thấy cậu!”

“Dì Tuyết.” Liễu Đông khô khốc cất tiếng.

Nước mắt của Đường Tuyết Mai lại rớt xuống, nhưng giọng nói vẫn đầy vẻ căm hận: “Tôi không phải là dì Tuyết của cậu, tôi chỉ là một hung thủ giết người. Tôi không phải là dì Tuyết của cậu, đừng gọi tôi như thế!”

Đường Tuyết Mai liên tục lắc đầu. Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy, có lẽ trong thâm tâm của cô ta lúc này đã có chút hổ thẹn.

Hai bàn tay của Liễu Đông vẫn đang quấn băng gạc. Cậu ngồi xuống, đồng thời đặt hai bàn tay lên mặt bàn.

Đường Tuyết Mai lập tức trố mắt, không dám tin nhìn chằm chằm vào hai tay cậu, toàn thân lại phát run.

“Dì Tuyết, ông nội ngã bệnh rồi.” Liễu Đông nhìn dáng vẻ nhếch nhác cô ta, nói.

Đường Tuyết Mai lập tức ngước mắt lên nhìn Liễu Đông, nói với vẻ khó tin: “Bố ngã bệnh ư?”

“Vâng. Ông nội vừa nghe chuyện của dì xong thì lập tức hôn mê, bây giờ đang nằm trong bệnh viện tỉnh, bố và mẹ tôi vẫn đang túc trực.” Giọng của Liễu Đông rất bình tĩnh.

Đường Tuyết Mai run rẩy, nước mắt lại không ngừng rớt xuống, nhưng cô ta vẫn giữ im lặng, có rất nhiều chuyện bản thân cô ta đã biết rõ.

“Dì Tuyết, lẽ nào dì không có gì để nói sao?” Liễu Đông hỏi.

Đường Tuyết Mai cúi gằm, đầu gần như đụng với mặt bàn.

Cuối cùng nức nở nói ra ba chữ:  “Dì xin lỗi.”

Mắt Liễu Đông phiếm hồng, trong lòng cậu vô cùng khó chịu: “Dì Tuyết, dì là người nhìn tôi trưởng thành, yêu thương chăm sóc tôi, tôi vẫn còn nhớ rất rõ, tôi không dám tin đâu. Dì nói cho tôi biết đi, tôi phải làm sao mới quên được chuyện này bây giờ?”

Đường Tuyết Mai bật khóc, khóc nức nở, giọng nói cũng đầy bi thương: “Dì xin lỗi, dì xin lỗi. Dì cũng không muốn đâu, nhưng, nhưng dì không có cách nào khác cả. Tiểu Đông, xin lỗi con, là dì Tuyết không tốt. Con đi nhanh đi. Để dì Tuyết được chết sớm mà chuộc mọi tội lỗi.”

Đường Tuyết Mai hoàn toàn không dám đối diện với Liễu Đông, không dám nhìn cậu dù chỉ là một cái liếc nhìn.

“Tôi đi thì có tác dụng gì? Tôi không bao giờ quên được cảnh dì cầm dao uy hiếp tôi, không quên được cảnh dì ép tôi nhảy lầu. Dì là dì Tuyết mà tôi yêu thương nhất, tại sao dì có thể đối xử với tôi như vậy?” Liễu Đông cũng rất căm phẫn, gần như mất khống chế mà gầm lên.

“Xin lỗi! Dì xin lỗi!” Đường Tuyết Mai vội vàng nức nở, “Tiểu Đông, không phải dì cố ý đâu. Dì thật sự không cố ý đâu. Là Tần Hạo đã ép dì phải làm như vậy!”

“Ép? Chuyện gì có thể ép dì phải giết cả người thân thế?” Liễu Đông hỏi.

Đường Tuyết Mai lật đật nói: “Tần Hạo có bằng chứng giết người của dì. Nếu dì không giết con, anh ta sẽ giao bằng chứng của dì cho cảnh sát, dì, dì không muốn chết! Là dì ích kỷ, là dì không tốt, Tiểu Đông, dì xin lỗi, dì xin lỗi.”

Liễu Đông rất đau xót. Bản chất của con người bao giờ cũng ích kỷ, ngay cả khi đối mặt với người thân, dì ta cũng không ngần ngại mà lựa chọn sự sống cho bản thân và hy sinh người thân của mình. Đã như vậy thì cậu còn biết nói gì nữa đây?

“Dì, dì không xứng làm dì của tôi, không xứng đáng với tình yêu thương mà ông nội và bố tôi đã dành cho dì. Dì không hề xứng với Liễu gia chúng tôi.” Liễu Đông nhả từng câu từng chữ đả kích Đường Tuyết Mai.

Đường Tuyết Mia bật khóc nức nở, vô cùng đau xót.

“Dì Tuyết, nếu dì vẫn còn một chút lương tâm, hãy nói cho cảnh sát biết Tần Hạo đang trốn ở đâu! Hãy vì bản thân mà chuộc lại một chút lỗi lầm đi!” Liễu Đông nói.

Đường Tuyết Mai lắc đầu: “Tiểu Đông, không phải dì Tuyết không muốn nói, mà là dì cũng không biết Tần Hạo đang trốn ở đâu. Anh ta đã sớm tính đường lùi cho mình, một khi xảy ra chuyện là chắc chắn có nơi để ẩn nấp, nhưng anh ta không hề nói cho dì biết.”

“Đã biết là anh ta giấu giếm dì, vậy tại sao dì còn tin tưởng anh ta, giúp anh ta làm nhiều chuyện xấu như vậy!” Liễu Đông tức giận nói, “Dì đúng là ngu ngốc!”

Chương 626: Cô ta là kẻ điên (III)

Đường Tuyết Mai cúi thấp đầu. Mọi chuyện đều bắt đầu từ lòng đố kỵ của cô ta, nếu cô ta không giết Quan Tiểu Tiểu, có lẽ mọi chuyện đã không xảy ra.

Là cô ta đã tự tay chặt đứt đường sống của chính mình.

“Không có manh mối gì luôn sao?” Liễu Đông lại hỏi, “Dì hiểu rõ anh ta như vậy, lý ra cũng phải có một chút đầu mối để lần theo chứ?”

Đường Tuyết Mai bình tĩnh lại, suy nghĩ một chút rồi nói: “Bọn dì đã chuẩn bị sẵn ba nơi để ẩn náu, nhưng nơi cuối cùng anh ta không chưa nói cho dì biết, bảo là để mọi thứ xong xuôi rồi sẽ nói cho dì nghe. Dì chỉ nhớ anh ta từng nói đó là một khu thành cũ, nhưng cụ thể ở đâu thì dì thật sự không biết.”

“Khu thành cũ?” Liễu Đông nhíu mày, gần một nửa Cảng Thành đều là khu thành cũ, biết tìm thế nào bây giờ.

Đường Tuyết Mai chau mày: “Còn một chuyện nữa, đó là tháng nào anh ta cũng gửi tiền về cho mẹ của mình.”

“Anh ta hiếu thảo vậy sao?” Liễu Đông không ngờ một kẻ ngay cả em trai mình cũng muốn giết, lại quan tâm đến mẹ già của mình như vậy.

“Chắc có chuyện muốn ký thác. Anh ta phải làm như vậy mới cảm thấy mình vẫn còn là một con người.” Đường Tuyết Mai bật cười, giọng cười rất trào phúng. Cô ta hiểu rõ con người của Tần Hạo hơn bất cứ ai.

Dạng người như Tần Hạo làm gì biết tới hai chữ hiếu thảo, để cô ta sống tới bây giờ là bởi vì muốn cô ta thay thế Quan Tiểu Tiểu. Vốn dĩ cô ta cũng không phải là kiểu phụ nữ dịu dàng, là do Tần Hạo đã cưỡng ép cô ta phải sống theo hình ảnh mà anh ta thiết kế.

Mỗi lần anh ta uống say và muốn cô ta, trong miệng vẫn còn lẩm nhẩm cái tên Tiểu Tiểu.

Đường Tuyết  Mai nghĩ đến chuyện này, nước mắt lại rớt xuống.

Tại sao cô ta yêu anh ta đến như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không thể thay thế một người đã chết! Cô ta thật sự không cam lòng!

Bên đây, đội trưởng Biên lên tiếng: “Mẹ của Tần Hạo đã nằm trong tầm kiểm soát. Xem ra Đường Tuyết Mai cũng thực sự không biết nơi thứ ba mà anh ta đang lẩn trốn. Tiếp theo chắc sẽ phiền phức lắm đây.”

Kỷ Hi Nguyệt cũng gật đầu: “Cố gắng hết sức để tìm thôi. Chỉ cần anh ta ra ngoài, chắc chắn người dân sẽ cung cấp manh mối. Việc cần làm bây giờ là nhất thiết không được lơi là. Tôi sẽ tiếp tục đăng tin để người dân chú ý rộng rãi.”

Đội trưởng Biên đáp: “Chuyện Đường Tuyết Mai bị bắt tối qua đã được đăng tin. Theo yêu cầu của chủ nhân Triệu gia, tin tức vẫn do bộ phận tin tức của đài truyền hình Cảng Long đưa tin đầu tiên.”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Tôi biết rồi, cám ơn đội trưởng Biên.”

“Cô đừng nói thế mà tôi lại thấy xấu hổ.  Phải là tôi cám ơn cô và Triệu chủ nhân đã giúp đỡ mới đúng. Một số phương pháp trinh sát của cục cảnh sát vẫn còn quá lạc hậu. Sau sự việc lần này, tổng cục cho biết sẽ cải tiến các thiết bị phần cứng để phục vụ cho quá trình điều tra tội phạm, ngoài ra còn tăng cường hợp tác với Triệu gia, vì cảnh sát là nhân dân là người một nhà mà.” Đội trưởng Biên cười cười.

Kỷ Hi Nguyệt nghĩ bụng, tính ra cục cảnh sát này cũng không ngốc nghếch. Hành động bắt người và ném cho cục cảnh sát lần này của Triệu Húc Hàn đã vô tình để lộ năng lực, đồng thời cũng để lộ luôn phương pháp trinh sát tiên tiến và tinh vi của Triệu gia, cho nên họ đã chớp lấy cơ hội để bàn chuyện hợp tác.

Đúng là rất có đầu óc. Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy đáng thương thay cho đại ma vương.

Nhưng suy cho cùng, nếu không phải đại ma vương sợ cô gặp nguy hiểm, anh sẽ không bao giờ nôn nóng sử dụng hệ thống truy bắt người của Triệu thị như vậy, còn để sơ hở cho cảnh sát dựa dẫm.

Xem ra cô đã để đại ma vương bị khó xử rồi, về nhà phải dỗ dành anh mới được.

Nhưng không biết lần này làm như vậy, người của Triệu gia có làm khó gì anh không?

Sau khi được trọng sinh, cô chỉ muốn đứng bên cạnh anh để giúp anh giải quyết khó khăn, mang đến cho anh sự vui vẻ, chứ đâu nghĩ là sẽ gây ra rắc rối cho anh như vậy. Cô phải thành tâm sám hối mới được.

Bên kia, Liễu Đông nhìn Đường Tuyết Mai, biết có nói gì nữa cũng chẳng còn tác dụng, cuối cùng cậu hỏi: “Dì Tuyết, dì có muốn bố tôi đến thăm dì không?”

Chương 627: Gọi tôi là thím ba nhé

Đường Tuyết Mai cả kinh, lập tức lắc đầu nói: “Không, không cần. Dì xin lỗi mọi người. Tiểu Đông, đừng để mọi người đến đây, cứ coi như chưa bao giờ có người dì này. Đây là lời cầu xin cuối cùng của dì.”

“Nhưng dì có biết khi dì nói như vậy, ông nội và bố tôi sẽ đau lòng thế nào không?” Liễu Đông cuối cùng cũng rơi nước mắt.

Đường Tuyết Mai nhắm mắt lại, rưng rưng nói: “Dì xin lỗi mọi người, dì đành hẹn báo đáp vào kiếp sau. Bây giờ gặp lại dì cũng chỉ làm cho mọi người thêm đau khổ mà thôi. Tiểu Đông, sau này con nhớ ngoan ngoãn và chăm sóc cho ông nội nhé.”

Liễu Đông nhìn cô ta rất lâu, cuối cùng vươn bàn tay đang băng gạc lau đi nước mắt, sau đó cất bước ra ngoài.

Đường Tuyết Mai nhìn cánh cửa đóng chặt, nước mắt lại lần nữa tuôn trào như thác đổ.

Kỷ Hi Nguyệt bước ra ngoài gặp Liễu Đông, sau đó cả hai cùng đội trưởng Biên xuất phát đến lễ truy điệu của Tiểu Lục.

Lễ truy điệu được tổ chức ở văn phòng thành phố, không gian rất lớn. Các phương tiện truyền thông cũng đến đưa tin. Toàn thể người dân thành phố đều đau xót cho sự hy sinh của một nhân viên cảnh sát, đồng thời cũng tỏ ra kinh sợ trước sự tàn nhẫn của bọn bất lương.

Đặc biệt là tới hiện tại vẫn chưa tóm được tên tội phạm còn lại là Tần Hạo, điều này khiến người dân rất hoang mang.

Hình ảnh truy nã của Tần Hạo đã được trải đầy từ phố lớn đến hẻm nhỏ, các trang web lớn cũng đang sôi sục chờ đưa tin, nhưng Tần Hạo giống như đã bốc hơi hoàn toàn, không hề có một chút tin tức.

Buổi chiều, Kỷ Hi Nguyệt trở lại biệt thự bán sơn Ngữ Cảnh. Úy Mẫn Nhi đã ra về, nhưng Triệu Vân Sâm vẫn còn ở đây, chuyện này khiến Kỷ Hi Nguyệt rất tò mò.

“Triệu Vân Sâm, Úy Mẫn Nhi đã đi rồi, cậu còn nán lại đây làm gì vậy?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy cậu ta thì rất là kinh ngạc.

Triệu Vân Sâm hằn học đáp: “Đây là biệt thự của chú ba tôi, tôi sống ở đây chẳng lẽ còn không được! Cô chưa phải là vợ của chú ba tôi, nên không có tư cách để đuổi tôi!”

Triệu Vân Sâm đường hoàng gác chân lên xem TV, giống như đang ở trong nhà mình vậy.

“Thím Lý, bao giờ thì chúng ta dọn về?” Kỷ Hi Nguyệt la lên.

Thím Lý đang ở trong phòng bếp, lật đật chạy ra: “Tiểu thư, chuyện này cô phải hỏi cậu chủ chứ.” Thực ra thím Lý cũng thích ở bên khu dân cư Phong Nhã hơn, bên đó không có sự giám sát của bác Vương, bà còn có chút tự do.

Bên đây mà lỡ làm sai chuyện gì, mắt của bác Vương rất độc. Vị quản gia này bị mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, làm cái gì cũng phải làm cho đến nơi đến chốn, nên thím Lý cũng rất mệt.

Còn nhớ có một lần thím Lý đang ở trong phòng bếp, lúc ấy phải lật đật mang đồ ăn ra nên để quên con dao trên thớt, thế là bị bác Vương chỉ trích, làm bà tức tới nỗi muốn cầm dao chém người.

“Anh Hàn có nói là tối nay về ăn cơm không thím?” Kỷ Hi Nguyệt lại hỏi.

“Bây giờ vẫn đang sớm, cậu chủ chưa thông báo đâu. Hay là, tiểu thư hỏi thử xem.” Thím Lý đáp.

Triệu Vân Sâm khinh thường nói: “Kỷ Hi Nguyệt, cô tưởng mình là chủ mẫu của Triệu gia thật đấy à? Quản chú ba tôi chặt vậy luôn?”

“Liên quan quái gì đến cậu. Tôi và chú ba cậu gọi đây là ân ái. Triệu Vân Sâm, kêu một tiếng thím ba nghe xem nào.” Kỷ Hi Nguyệt kích động cậu ta.

Triệu Vân Sâm lập tức trở mặt: “Cô đúng là không biết xấu hổ. Nói cho cô biết nhé, cả đời này ấy, cô đừng mong có cơ hội kêu tôi xưng hô với cô như vậy. Đừng vọng tưởng nữa.”

Kỷ HI Nguyệt khẽ chép miệng: “Vậy chúng ta cứ chờ xem. Nhưng sao cậu lại rãnh rỗi ở đây hoài vậy? Không phải thu mua Hoàn Vũ rồi sao? Vẫn còn thời gian để ung dung ngồi đây xem TV cơ à?”

“Cô không thấy tôi đang xem phim truyền hình à? Đây là diễn viên của Hoàn Vũ chúng tôi đấy! Làm ông chủ như tôi tất nhiên phải quan sát diễn xuất của bọn họ rồi. Đâu có giống như cô, làm nhiều chuyện ruồi bu như vậy.Không biết có kiếm tiền nổi không hay lại làm chuyện cười rớt răng nữa.” Triệu Vân Sâm khinh bỉ nói.

Kỷ Hi Nguyệt trố mắt, còn có cả loại thao tác này cơ á? Đây đâu phải là cách để hiểu rõ từng diễn viên nhà mình, phải xem các loại phim truyền hình khác nữa chứ. Cái tên này đúng là đồ ngốc.

Chương 628: Em làm nũng không được à?

Kỷ Hi Nguyệt bật cười: “Thế ông chủ lớn từ từ xem nhé! Để xem cậu kiếm được bao nhiêu tiền.” Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì bỏ lên lầu. Hai ngày nay không vận động gân cốt, bây giờ người cứ cảm thấy ì ạch.

Cô lên lầu thay quần áo, tự mình đi tập luyện, mãi cho đến khi Triệu Húc Hàn đến kêu cô ăn cơm cô mới nhìn thời gian, thì ra cô đã tập luyện được hơn hai tiếng.

Thấy Triệu Húc Hàn đang đi tới, con ngươi cô khẽ chuyển động, đột nhiên tung một cú đá ngược.

Nhưng không ngờ tốc độ của Triệu Húc Hàn lại quá nhanh, hai tay lập tức tóm lấy chân của Kỷ Hi Nguyệt, sau đó lật ngược lại.

Kỷ Hi Nguyệt kinh hô một tiếng, vì không muốn chân bị gãy, cô phải lật ngửa toàn thân theo quán tính.

Nhưng ngặt nỗi trọng tâm lại không vững. Cứ tưởng lần này cô sẽ bị úp mặt xuống đất, ai ngờ Triệu Húc Hàn đã bước tới, một tay ôm lấy eo cô. Trong tiếng hét thất thanh của Kỷ Hi Nguyệt, người cô đã được anh ôm vào trong lòng.

“Không tự lượng sức.” Triệu Húc Hàn lạnh lùng nói một câu.

Kỷ Hi Nguyệt tủi thân, mếu máo nói: “Gì chứ. Là do anh Hàn quá mạnh thôi.”

“Thế thì em vẫn còn quá yếu. Vừa nãy đá một cú đấy xong, nếu anh tóm được chân của em, em hoàn toàn có thể phản kích.” Triệu Húc Hàn nghiêm khắc nói.

“Hả? Phản kích thế nào?” Mắt Kỷ Hi Nguyệt sáng lên, phải biết là mỗi lần cô tung cước này ra đều bị tóm gọn, không Triệu Húc Hàn thì là Long Bân. Mỗi lần bị tóm xong, cô thực sự không biết cách nào để phản đòn.

Đương nhiên cô cũng biết là một người bình thường không thể tóm được cô nhanh như vậy, hơn nữa lực chân của cô còn rất mạnh, chỉ có con nhà võ mới có sự nhạy bén và lực phản kích thế này.

“Em đến tóm chân anh đi.” Triệu Húc Hàn buông cô ra, “Chúng ta đổi vai, làm lại một lần.”

“Ok!” Kỷ Hi Nguyệt lập tức bày ra tư thế chuẩn bị, khuôn mặt cũng đầy sự căng thẳng và nghiêm túc.

Triệu Húc Hàn quả nhiên đã tung một đòn đá ngược, Kỷ Hi Nguyệt lập tức vươn tay giữ lấy chân của anh, nhưng rõ ràng là cô đã cảm nhận được sức lực và tốc độ của Triệu Húc Hàn đã được anh giảm đi nhiều phần.

Kỷ Hi Nguyệt sau khi tóm được chân của anh thì lập tức muốn xoay lại, như vậy mới có thể khiến đối phương đập mặt xuống đất, nhưng chưa kịp làm thì Triệu Húc Hàn đã nhảy lên không, một chân còn lại đập thẳng vào bả vai Kỷ Hi Nguyệt.

Lúc anh nhảy lên, cô liền buông chân anh ra, vì cơ thể của cô đã bị ghì xuống do cú nhảy lên không của anh, và ngay khoảnh khắc cô vừa buông ra lại bị một chân kia của anh đập trúng vào bả vai.

Nếu đúng hơn thì cú đá này có lẽ phải đập trúng vào một bên thái dương của cô.

Kỷ Hi Nguyệt ngã khụy xuống đất, đưa tay đỡ lấy vai.

Triệu Húc Hàn ngồi xổm xuống một lúc, sau đó đứng lên: “Học được chưa?”

Kỷ Hi Nguyệt bò dậy: “Em biết rồi. Tối nay sẽ luyện tập chiêu này.”

“Ừm, lên thay đồ đi.” Triệu Húc Hàn xoay người bỏ đi.

“Anh Hàn.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức gọi anh lại, nghĩ bụng cái tên đàn ông này đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc, vậy mà cũng không dìu cô lấy một cái, “Em đau.”

Triệu Húc Hàn sửng sốt, quay người lại thì thấy cô đã đau đến nhăn mặt, anh vội vàng chạy tới, lo lắng nói: “Đau ở đâu? Vừa nãy bị đá đau à?”

“Oh, ở đây nè. Anh không biết là sức anh lớn thế nào sao?” Kỷ Hi Nguyệt mếu máo nói.

Triệu Húc Hàn lập tức ôm cô lên: “Để anh kêu chú Quyền đến xem nhé.”

“Hả!” Kỷ Hi Nguyệt không ngờ cô chỉ muốn trêu chọc anh một chút để tăng chút tình ý mà anh lại tưởng là thật.

Còn ôm cô kiểu công chúa, chạy với tốc độ nhanh, còn kêu bác sỹ riêng đến khám, đúng là muốn chữa lợn lành thành lợn què đây mà.

“Anh Hàn, không đến nổi đó đâu. Bắp thịt chỉ hơi đau nhức xíu thôi, khỏe ngay ấy mà.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói, “Anh bỏ em xuống đi.”

Triệu Húc Hàn dừng bước, sắc mặt có chút khó coi: “Thật là không sao?”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu. Triệu Húc Hàn đột nhiên ném cô xuống, xem ra là đã nổi giận.

“Anh Hàn, anh làm sao vậy? Em làm nũng một tí cũng không được à!” Kỷ Hi  Nguyệt ngồi trên đất, bực bội nói, “Em đâu phải cấp dưới của anh. Sao anh lại làm như vậy. Em không yêu anh nữa đâu!”

Chương 629: Dạy dỗ không thành công

Triệu Húc Hàn đột nhiên xoay người lại, khuôn mặt đẹp trai trở nên lạnh lùng, nhìn cô với ánh mắt như mũi tên.

Kỷ Hi Nguyệt rụt người lại, run rẩy một hồi rồi lập tức nịnh nọt nói: “Anh Hàn, em là bạn gái của anh mà, chứ có phải cấp dưới của anh đâu? Lý ra anh nên đối xử với em dịu dàng một chút mới phải chứ? Đâu ra cái kiểu bế người ta lên xong rồi ném xuống thế. Không coi em là phụ nữ gì cả.”

Kỷ Hi Nguyệt tủi thân, bĩu môi nói: “Bạn trai của người ta chiều bạn gái còn không hết, lẽ nào anh Hàn không xem em là bạn gái của anh sao? Nhưng những chuyện thân mật nam nữ anh cũng đã làm rồi, anh định qua cầu rút ván ư?”

Triệu Húc Hàn nhìn biểu cảm tủi thân và buồn bã trên mặt cô đến sững cả người.

Chẳng qua là anh chỉ tức chuyện cô lừa anh thôi. Bởi vì anh rất sợ cô sẽ bị thương. Nhưng người phụ nữ này lại quá đáng ghét. Vậy mà dám cả gan lừa anh, để anh hốt hoảng lo lắng, cho nên anh mới tức giận mà ném cô xuống đất.

Với lại, đối với một người con nhà võ, cú ném này căn bản là không hề hấn gì, nhưng chuyện cô đang nói là thật sao?

Hành động của anh không xem cô là bạn gái? Nhưng trong lòng anh giờ phút nào cũng nghĩ đến cô, ngày nào cũng về nhà ăn cơm với cô, giúp cô phá án, những chuyện này chẳng lẽ vẫn chưa đủ?

Ấn đường của Triệu Húc Hàn càng lúc càng nhăn tợn, sau đó anh bước tới kéo cô lên, nhưng lại không biết nói gì.

Kỷ Hi Nguyệt đứng lên, trong lòng thầm mừng rỡ. Cô biết Triệu Húc Hàn chưa có kinh nghiệm yêu đương, cho nên anh không biết cách giao tiếp giữa những người yêu nhau như thế nào, nhưng không sao, cô có thể từ từ dạy dỗ anh.

Chẳng phải cũng biết qua kéo cô lên rồi sao?

“Anh Hàn, anh phải giúp em xoa bóp, phải quan tâm em, yêu thương em, bất kể em có đau thật hay đau  giả, với tư cách là một người bạn trai anh phải ra sức dỗ dành em, có như vậy em mới cảm thấy vui vẻ, cảm thấy hạnh phúc. Chứ đâu có cái kiểu ném bạn gái xuống đất như vậy. Nếu anh cứ đối xử với bạn gái của mình theo cách này, em thấy là cả đời này không trông cậy được gì rồi.”

Kỷ Hi Nguyệt chớp lấy cơ hội lên lớp đại ma vương.

Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy, nhìn chằm chằm vào nụ cười trong veo trên gương mặt cô. Chẳng lẽ anh tới dìu cô như vậy, là cô đã vui vẻ rồi sao? Thôi bỏ đi, nội tâm của phụ nữ anh không hiểu nổi.

Nhưng thấy cô vui vẻ, tâm trạng của anh cũng tươi sáng hẳn lên.

“Nếu không bị thương thì em xuống tắm rửa nhanh đi. Mùi mồ hôi thối chết đi được.” Triệu Húc Hàn giúp cô xoa bóp cánh tay vài cái, nghe thấy mùi khó chịu, đột nhiên ghét bỏ nói.

Kỷ Hi Nguyệt nổi giận, lập tức xoay người lại, dùng ngón tay chọc chọc vào ngực anh: “Anh Hàn, em thấy anh thật sự không hợp làm bạn trai đâu! Anh mới thối đấy, cả nhà anh đều thối!”

Nói xong Kỷ Hi Nguyệt bỏ chạy. Đúng là tức chết mà, vừa mới ấm áp chưa được ba giây. Cái tên đại ma vương này sinh ra là để khắc cô chắc luôn.

Triệu Húc Hàn đờ đẫn, lại chuyện gì nữa đây? Nói cô có mùi mồ hôi mà cũng tức giận nữa à? Sao lại dễ dàng tức giận vậy hả?

Mỗi lần anh huấn luyện xong người cũng đổ đầy mồ hôi, cho nên lúc nào cũng phải đi tắm rửa trước, chuyện này rất là bình thường mà?

Triệu Húc Hàn mang theo vẻ mặt hoài nghi xuống phòng khách, thím Lý thấy anh liền hỏi: “Cậu chủ, cậu với tiểu thư nói chuyện gì vậy? Hình như tiểu thư tức giận lắm đấy. Hồi nãy tiểu thư cứ luôn miệng hỏi cậu có về không, sao vừa về là cậu đã chọc cô ấy tức giận rồi?”

Thím Lý thấy vẻ mặt của Triệu Húc Hàn tỏ ra lạnh lùng thì lại thở dài. Cậu thanh niên này cái gì cũng giỏi, chỉ duy nhất chuyện tình yêu nam nữ là ngốc không dạy được.

Cũng may là Kỷ Hi Nguyệt còn chịu đựng được, còn tha thứ và bao dung được, hơn nữa còn dỗ ngược lại cậu, cho nên mới có thể chiếm giữ trái tim cậu như vậy. Nhưng cũng đã được một thời gian rồi, thế mà cậu chủ vẫn chưa hiểu ra sao?

Làm gì có người phụ nữ nào không thích được đàn ông cưng chiều đâu? Tiểu thư đương nhiên cũng muốn được cậu chủ dỗ dành mà.

“Không biết nữa. Tôi chỉ nói là cô ấy có mùi mồ hôi, thế mà cô ấy lại tức giận bỏ chạy. Lẽ nào tôi nói sai rồi sao?” Triệu Húc Hàn nhìn thím Lý.

Chương 630: Quá khứ bất kham

Thím Lý có chút ngại ngùng đáp: “Cậu chủ, sao cậu lại chê một người phụ nữ là có mùi?”

“Tôi ăn ngay nói thật thôi mà. Chỉ là mùi mồ hôi, tắm rửa xong là sẽ hết, lẽ nào không đúng?” Triệu Húc Hàn cũng sầu não.

Thím Lý lắc đầu: “Nếu tiểu thư nói cậu chủ hôi hám, liệu cậu chủ có tức giận không?”

Triệu Húc Hàn chau mày. Nếu đổi lại là anh, nghe Kỷ Hi Nguyệt chê mình hôi hám anh chắc chắn sẽ rất tức giận, vì cho rằng cô đang ghét bỏ anh. Cô dám ghét bỏ anh sao?

“Cậu chủ đã hiểu chưa?” Thím Lý khẽ cười, “Nếu cậu chủ quan tâm đến tiểu thư như vậy, thì cậu phải dỗ dành cô ấy nhiều vào chứ. Đâu có người phụ nữ nào là không thích được dỗ ngọt, nhưng cũng chẳng có người phụ nữ nào có thể thản nhiên nhận sự phê bình của bạn trai mình cả.”

Thím Lý nói xong thì đi vào phòng bếp.

Triệu Húc Hàn chết lặng một hồi lâu, sau đó lên lầu tắm rửa rồi xuống phòng ăn.

Triệu Vân Sâm đã chễm chệ ngồi vào bàn ăn, tay còn lướt điện thoại.

“Cháu nên về căn hộ của mình là được rồi đấy!” Triệu Húc Hàn ngồi xuống, liếc nhìn Triệu Vân Sâm.

Triệu Vân Sâm liền bỏ điện thoại xuống, sốt sắng nói: “Chú ba, tại sao chứ? Nhà của chú to như vậy, thêm một người thì có làm sao? Với lại ở đây trang thiết bị rất hiện đại, cháu rất thích.”

“Thích cũng không phải là chỗ của cháu! Cháu thích thì kêu bố cháu mua đi!” Triệu Húc Hàn lãnh đạm nói.

Triệu Vân Sâm bĩu môi đáp: “Chú ba, chú đừng  nhỏ nhen vậy chứ? Chú là chú ba của cháu đấy! Trước đây là cháu không tốt, chọc chú tức giận, nhưng không phải là cháu đã nhận phạt rồi sao? Chúng ta là người một nhà, chú đừng đuổi cháu đi mà.”

Cậu ta vừa nói vừa trưng ra vẻ mặt đáng thương.

Khuôn mặt đẹp trai của Triệu Húc Hàn càng lạnh lùng hơn. Kỷ Hi Nguyệt vừa hay cũng đang bước vào: “Triệu Vân Sâm, cậu đúng là cái đồ không biết xấu hổ. Trước đây toàn làm những chuyện không bằng cầm thú, vậy mà bây giờ còn mặt mũi muốn làm hòa. Sao cậu không leo lên đầu người ta ngồi luôn đi!”

“Kỷ Hi Nguyệt, cô có ý gì đây? Tôi, tôi cũng chỉ đùa với cô thôi mà? Nhưng tính ra cô cũng đâu có sứt mẻ gì, còn tôi đã bị chú ba đánh cho hai trận, như vậy còn chưa tính là nhận phạt sao?” Triệu Vân Sâm lập tức đáp lại.

“Ăn nói cũng khéo thật đấy. Thế còn vị Khưu thiếu kia thì sao?” Kỷ Hi  Nguyệt nhớ có lần mình suýt chút nữa bị tên súc sinh kia cưỡng hiếp, chuyện này đều nhờ vào phúc của Triệu Vân Sâm.

Triệu Vân Sâm biến sắc: “Cậu ta, cậu ta ra nước ngoài rồi. Do chương trình học chưa xong ấy mà, haha.” Triệu Vân Sâm chỉ có thể cười khan. Cậu ta cũng biết lần đó Kỷ Hi Nguyệt xém chút nữa đã xảy ra chuyện.

Nói chính xác thì chính cậu ta là người đã xúi giục Khưu thiếu làm như vậy. Bởi vì Kỷ Hi Nguyệt lúc ấy cứ bám dai như đĩa, cho nên cậu ta muốn đẩy Kỷ Hi Nguyệt cho Khưu thiếu, như thế thì cô sẽ không còn mặt mũi để bám theo cậu ta nữa.

Sau khi biết tin Kỷ Hi Nguyệt quen chú ba, cậu ta đã thông báo cho Khưu thiếu để trốn chạy. Tránh trường hợp người phụ nữ Kỷ Hi Nguyệt này muốn báo thù, chú ba chắc chắn sẽ khai đao với Khưu thiếu ngay.

“Ra nước ngoài rồi? Thế chắc không định về nước nhỉ?” Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống, nhướng mày đáp.

Triệu Vân Sâm lật đật nói: “Kỷ Hi Nguyệt, lúc đó chúng ta đều là tuổi trẻ ngông cuồng, ai cũng rượu chè phóng túng, chính bản thân cô cũng cảm thấy vui vẻ còn gì? Vả lại cô là người đã bằng lòng đi với Khưu thiếu, sao giờ lại đổ hết lên đầu cậu ta được?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT