Lọc Truyện

Độc chiếm tiên thê hàn thiếu sủng tận thiên

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 651: Vì sao các anh là bạn bè (III)

Cố Cửu tự hào nói: “Bây giờ cô đã biết vì sao chúng tôi trở thành bạn bè rồi chứ? Rõ ràng cậu ấy là người lợi hại nhất, nhưng không ngờ tôi lại cứu cậu ấy tận mấy lần, cả lần trước ở Mỹ cũng là tôi đấy chứ? Chính tôi đã đỡ đạn cho cậu ấy.”

“Là anh ngốc thì có. Cho dù anh không đỡ thì anh Hàn cũng đâu có chuyện gì xảy ra.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười, “Nhưng bất kể thế nào thì anh ấy cũng rất cảm động.”

Cố Cửu bĩu môi: “Xì, thế thì đã sao? Dù sao tôi cũng đã xông ra, đây gọi là tình anh em đấy.”

Kỷ Hi Nguyệt lập tức gật đầu: “Đúng đúng đúng, các anh là anh em tốt nhất, tôi rất hâm mộ, thật đấy, cũng cảm ơn anh vì đã tốt với anh Hàn như thế.”

Cố Cửu có chút xấu hổ nói: “Tiểu Nguyệt, cô thật sự không trách Hàn thiếu đấy chứ?”

Kỷ Hi Nguyệt cười nhạt, lắc đầu đáp: “Không trách. Thật đấy. Lúc mới nghe quả thật có chút oán hận, nhưng đứng ở lập trường của anh mà suy nghĩ thì sẽ hiểu được, cũng không phải anh ấy giết mẹ tôi, hơn nữa anh ấy còn là người bị hại, vậy thì tại sao tôi phải trách anh ấy?”

“Với lại, anh nói rất đúng. Ba năm qua anh ấy đã bảo vệ tôi, giúp đỡ bố tôi, tuy rằng những việc này xuất phát từ sự áy náy, nhưng thực chất đó không phải là lỗi lầm của anh ấy, anh ấy cũng không cần thiết phải hoàn thành tâm nguyện của mẹ tôi. Chỉ có thể nói rằng, sâu trong con người của anh ấy là sự thiện lương và tốt bụng.”

“Khụ khụ, Tiểu Nguyệt, cô nói cậu ấy tốt bụng là tôi không đồng ý nhé.” Cố Cửu lập tức lắc đầu.

“Vậy thì cũng tùy chuyện nữa. Nhưng dù sao với chuyện này, anh ấy chắc chắn phải tốt bụng mới cảm thấy áy náy và bảo vệ tôi lâu như vậy.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Cố Cửu khẽ chép miệng: “Được được được, cô nói cái gì cũng đúng, cậu ấy lương thiện!” Nói xong anh ấy nhịn không được mà bật cười.

“Anh có ý gì đây?” Kỷ Hi Nguyệt bực bội liếc anh ấy.

Cố Cửu liền tiết chế nụ cười lại: “Lần đầu tiên tôi nghe có người nói Triệu Húc Hàn, chủ nhân của Triệu gia tốt bụng đấy! Haha. Tôi chỉ nghe là cậu ấy lạnh lùng vô tình, tàn bạo bất nhân, chứ lương thiện thì quả thực không dính dáng gì tới cậu ấy dù chỉ một chút.”

“Đó là vì người ta không hiểu anh ấy, chứ lẽ nào cả anh cũng không hiểu? Vậy anh nói thử xem, anh ấy tốt với tôi như vậy lẽ nào không phải do tốt bụng?” Kỷ Hi Nguyệt khinh thường Cố Cửu.

Cố Cửu đành phải gật đầu: “Cũng đúng. Mẹ cậu ấy là một nút thắt mà cậu ấy không hề muốn chạm vào. Chỉ có những chuyện liên quan đến mẹ cậu ấy, cậu ấy mới đặc biệt để tâm, tính khí cũng thay đổi rõ rệt.”

“Đương nhiên. Một đứa trẻ mới tám tuổi đã mất mẹ, nhưng tới bây giờ vẫn chưa tìm được hung thủ và nguyên nhân cái chết, thử hỏi có bao nhiêu đau khổ?” Kỷ Hi Nguyệt không thể tưởng tượng được.

Mặc dù lúc cô mười tuổi cũng mất mẹ, nhưng cô lại không hề biết chân tướng, nên so với tình huống của Triệu Húc Hàn thì vẫn đỡ đau khổ hơn.

Thật ra đến bây giờ mới biết thì bản chất vẫn tồi tệ như nhau, nhưng ít ra lúc này cô có thể chịu đựng được, vì dù sao cũng đã trải qua mười năm, nỗi đau đớn cũng đã vơi đi rất nhiều.

Cố Cửu khẽ gật đầu, thở dài một hơi.

“Cố Cửu, vậy anh có biết mẹ anh ấy chết thế nào không?” Kỷ Hi Nguyệt muốn biết tình tiết vụ án.

Cố Cửu có chút căng thẳng, đưa mắt nhìn xung quanh, cười khổ nói: “Tiểu Nguyệt, cô có cần biết rõ thế không? Tôi kể cô nghe bao nhiêu bí mật vậy rồi, cô còn làm khó tôi nữa?”

“Nói một chuyện cũng là  nói, nói hai chuyện cũng là nói, anh nghĩ có chênh lệch gì lớn không? Dù sao anh cũng đã phản bội anh Hàn, vì vậy chỉ còn cách đứng về phía tôi, chứ lẽ nào anh muốn hai bên đều là thù địch?” Kỷ Hi Nguyệt nhướng nhướng mày, dáng vẻ y như một bad girl.

Cố Cửu há hốc, con mẹ nó, tại sao lần nào anh ấy cũng bị cô ăn tươi nuốt sống thế này? Nhưng vấn đề là cô nói không hề sai.

Anh ấy bán thì cũng bán Triệu Húc Hàn rồi, lỡ như Triệu Húc Hàn biết, dám chừng anh ấy sẽ bị lột da, nhưng nếu có Kỷ Hi Nguyệt ở bên cạnh khuyên nhủ, có lẽ anh ấy sẽ an toàn hơn.

Còn nếu bây giờ không kể tiếp cho Kỷ Hi Nguyệt nghe, người phụ nữ này sẽ lập tức lật mặt, đến lúc đó bên nào anh ấy cũng không sống nổi.

Chương 652: Nguy hiểm khi điều tra vụ án (I)

Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ấy cười xấu xa: “Dù sao thì thời gian còn rất nhiều, anh cứ từ từ mà nói, tôi sẽ gọi thêm vài con tôm hùm Úc sashimi nữa.”

Cố Cửu tối sầm mặt, tự hỏi tại sao mình lại đi thích người phụ nữ nhỏ nhen và nham hiểm này cơ chứ?

Kết giao với kiểu bạn này đã chẳng lời lãi gì còn lỗ thêm nữa.

Cố Cửu một bụng chửi thầm, oan ức không tả được, nhưng vẫn rất thành thật khai báo: “Được rồi. Nhưng chuyện này tôi cũng không rõ đâu đấy, vì phương diện này tôi không được rành cho lắm. Cho dù cậu ấy có nói với tôi, tôi cũng không biết là cái gì đúng cái gì sai.”

“Nói thử xem sao? Anh cũng biết là tôi rất nhạy cảm với các vụ án mà.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Cố Cửu sửng sốt, sau đó khẽ gật đầu: “Thi thể của mẹ cậu ấy được vệ sĩ khiêng về trang viên bên Pháp. Địa điểm xảy ra chuyện là Rome. Nghe bảo là trong lúc đi du lịch thì bị đuối ở biển.”

Kỷ Hi Nguyệt trố mắt. Cố Cửu nói tiếp: “Bác sĩ pháp y khám nghiệm thì đúng là bị chết đuối, cho nên kết luận là một vụ tai nạn.”

“Sao cơ?” Kỷ Hi Nguyệt không ngờ mọi chuyện lại đơn giản như vậy.

Cố Cửu đáp: “Tôi chỉ biết bấy nhiêu thôi. Mặc dù ngay cả cảnh sát cũng kết án là chết đuối, nhưng ông cụ Triệu va Hàn thiếu từ đầu đến cuối vẫn không tin, bởi vì có rất nhiều điểm nghi vấn.”

“Đúng vậy, anh không nói thì ngay cả tôi cũng cảm thấy có nhiều điểm đáng ngờ. Lúc mẹ anh ấy ra ngoài lẽ nào không mang theo vệ sĩ? Đi du lịch mà chẳng có một người bạn nào đi cùng? Nếu ở trên bãi biển, tại sao bao nhiêu người vậy mà không một ai nhìn thấy? Nếu bị đuối nước ở một nơi không có người, vậy thì tại sao lại đi đến chỗ không có người đó?”

Kỷ Hi Nguyệt một hơi nói ra ba điểm nghi vấn.

“Điểm nghi vấn lớn nhất là mẹ cậu ấy lại biết bơi.” Cố Cửu liếc nhìn cô và nói.

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó lập tức nói: “Vậy thật sự kiểm tra ra nguyên nhân tử vong là do đuối nước sao?”

“Phải. Hồ sơ vụ án vẫn đang lưu giữ trong cục cảnh sát Rome, chuyện này cũng không cách nào làm giả được.” Cố Cửu nói, “Chỉ là quá kỳ lạ.”

Kỷ Hi Nguyệt nghĩ tới nghĩ lui: “Có thể ai đó đã đánh ngất dì ấy, sau đó đẩy xuống nước, để dì ấy không thể tự cứu mình và chết đuối.”

“Hoặc là bị người ta dìm chết ở một nơi khác, sau đó mới ném xuống biển chẳng hạn?”

“Nhưng đó là khu du lịch, không có khả năng.”

Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, Cố Cửu nghe cô phân tích thì có chút sởn tóc gáy.

“Cố Cửu, tôi phải xem chi tiết vụ án mới có thể làm thêm phân tích, anh có cách nào không?” Kỷ Hi Nguyệt cân nhắc một lúc rồi cuối cùng nói.

Cố Cửu nói: “Tôi làm gì có bản lĩnh đó. Vụ án của mẹ cậu ấy đã bị Triệu gia hạ tử lệnh từ lâu, không một người nào có thể động vào điều tra, trừ phi là người của Triệu gia.”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Được rồi. Tôi sẽ nhờ anh Hàn giải thích cho tôi biết.”

“Tiểu Nguyệt, cô vì muốn báo thù cho mẹ mình nên mới điều tra vụ án sao?” Cố Cửu bắt đầu lo lắng.

Sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt trở nên lạnh lùng: “Đương nhiên. Tôi cũng không thể để cho mẹ mình chết một cách vô lý. Với lại anh Hàn tốt với tôi như vậy, tôi cũng nên giúp anh ấy làm rõ được sự thật.”

“Nhưng Tiểu Nguyệt, cô sẽ gặp nguy hiểm nếu lỡ người khác biết cô đang điều tra vụ án đấy. Cô có biết đã bao nhiêu người chết rồi không?” Cố Cửu thấp giọng nói.

Sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt rất khó coi: “Bao nhiêu?”

“Chưa tính vụ tai nạn máy bay của mẹ cô là đã chết mười mấy người rồi. Nhiều trong số đó là những người thân tín bên cạnh Hàn thiếu, vì điều tra vụ án mà đã bị giết hại trong âm thầm.”

Lúc Cố Cửu nói những lời này sau lưng còn đổ mồ hôi lạnh. Anh ấy không hề muốn nhắc đến những chuyện này, nó thực sự quá khủng khiếp.

Kỷ Hi Nguyệt quả nhiên đã tái mặt. Tên hung thủ này thật sự quá điên cuồng. Hắn ta phải tàn bạo máu lạnh đến vậy sao? So với loại tội phạm như Tần Hạo hay Đường Tuyết Mai thì e là súc sinh cũng không bằng.

Chương 653: Nguy hiểm khi điều tra vụ án (II)

“Tôi sẽ cẩn thận.” Kỷ Hi Nguyệt chỉ còn cách an ủi Cố Cửu, nhưng chính vì tên hung thủ này quá súc sinh, nên cô càng phải túm được hắn ta!

Cố Cửu nhìn vẻ kiên định trên mặt cô, chợt cảm thấy giống hệt với Triệu Húc Hàn hồi đó khi anh ấy khuyên nhủ.

Haiz, chẳng trách ‘không phải người một nhà, không vào cùng một cửa’, trên người hai tên này đều có đặc điểm tính cách của đối phương.

Một bữa ăn trưa ngốn mất một tiền rưỡi đồng hồ. Cố Cửu thanh toán hóa đơn xong, hai người chuẩn bị về văn phòng của Húc Nguyệt, nhưng vừa đến cửa vào tầng một thì Tiêu Ân xuất hiện.

“Tiêu Ân?” Kỷ Hi Nguyệt rất kinh ngạc.

Tiêu Ân hết nhìn Kỷ Hi Nguyệt lại nhìn Cố Cửu, sau đó lên tiếng: “Đại tiểu thư, cậu chủ kêu cô đến văn phòng của anh ấy một chuyến.”

Kỷ Hi Nguyệt nhìn Cố Cửu, sau đó gật đầu: “Cố thiếu, vậy anh về công ty trước đi. Lát nữa tôi sẽ qua. Anh kêu thím Lý đợi tôi nhé.”

“Được.” Cố Cửu cười cười rồi rời đi.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn nét mặt nghiêm túc của Tiêu Ân, nhớ đến chuyện cô gài bẫy anh ta thì lại cười tủm tỉm: “Tiêu Ân, sao anh Hàn biết tôi đang ở đây ăn cơm vậy? Sao anh ấy không gọi điện thoại cho tôi mà lại kêu anh đi gọi tôi qua?”

Tiêu Ân đáp: “Đại tiểu thư, chuyện này tôi cũng không biết. Tôi chỉ làm theo mệnh lệnh và qua đây đón cô thôi. Có điều, sao cô ăn với Cố Cửu mà không nói với cậu chủ một tiếng?”

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt: “Không phải đấy chứ? Lẽ nào anh Hàn ghen?”

Tiêu Ân nói: “Nghe giọng điệu của cậu chủ rất khó chịu. Các cô ăn bữa trưa tới tận một tiếng rưỡi, trong khi cậu chủ chưa ăn gì cả.”

Kỷ Hi Nguyệt há hốc: “Không phải chứ? Ghen tới nỗi không nuốt nổi cơm luôn á? Mà sao anh ấy lại biết tôi với Cố Cửu đang ăn cơm ở đây? Chẳng lẽ chỗ nào cũng có camera của Triệu gia hay gì?”

Tiêu Ân có chút kỳ lạ: “Tôi không rõ, nhưng có thể thấy cậu chủ rất để ý đên tiểu thư.”

“Xừ, cái này gọi là giám sát đấy biết chưa!” Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt xem thường, “Nhưng tôi biết, cho dù là giám sát thì cũng vì tốt cho tôi mà thôi.”

Tiêu Ân lập tức đáp: “Tiểu thư biết là tốt.”

Kỷ Hi Nguyệt lườm anh ta, sau đó nói: “Vừa nãy tôi chỉ là đến hỏi thử Cố Cửu, những câu hỏi mà trước đây từng hỏi anh nhưng anh không muốn trả lời thôi.”

Tiêu Ân biến sắc: “Cố thiếu nói rồi sao?”

“Anh sợ như vậy làm gì, là tôi không thể biết sao?” Kỷ Hi Nguyệt theo anh ta vào thang máy chuyên dụng, sau đó nói.

Tiêu Ân kinh hãi, nhủ bụng, lẽ nào Cố Cửu chán sống rồi ư? Vậy mà dám nói bí mật này cho Kỷ Hi Nguyêt nghe, để cậu chủ biết được chắc chắn sẽ từ mặt.

Không đúng, nếu Kỷ Hi Nguyệt biết rồi, tại sao không có phản ứng gì? Chuyện này không hợp logic tí nào, phải chăng Cố Cửu chưa nói?

Tiêu Ân một bụng ngờ vực. Kỷ Hi Nguyệt thấy sắc mặt của anh ta cứ thay đổi liên tục thì cười nói: “Anh không cần phải lo lắng. Cho dù anh và Cố Cửu không nói thì tôi cũng đã đoán được vài phần. Bởi vì biểu hiện của cậu chủ anh đã bán đứng tất cả.”

Tiêu Ân nhìn cô, khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt nở một bụ cười nhàn nhạt, có chút thâm sâu khó đoán.

Khi thang máy lên đến tầng cao nhất, Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy Triệu Không và Triệu Hải đang đứng ở đó, bọn họ nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt liền gật đầu chào hỏi.

Tiêu Ân gõ cửa, bên trong vang lên giọng nói lạnh lùng của Triệu Húc Hàn: “Vào đi.”

Kỷ Hi Nguyệt bước vào, Tiêu Ân đóng cửa lại.

“Anh Hàn, sao anh biết em với Cố Cửu ăn cơm ở tầng dưới vậy?’ Kỷ Hi Nguyệt cười đến vui vẻ, nhưng trong lòng cô vẫn đang nghĩ đến những chuyện mà Cố Cửu vừa nói với mình.

“Chắc hai người ăn cơm ngon lắm nhỉ?” Ánh mắt của Triệu Húc Hàn rất rét lạnh, sắc mặt càng đông cứng hơn, nhưng câu nói này vừa thốt ra là đã nghe thấy mùi giấm chua nồng nặc.

Chương 654: Làm rõ (I)

Kỷ Hi Nguyệt cười xòa: “Haha, em tính gọi cho anh Hàn đấy chứ, nhưng nghĩ anh Hàn lu bu công việc, với lại em với Cố thiếu chỉ ăn bữa cơm xoàng, bàn chuyện công ty, sợ anh Hàn ở đó không thích nghe nữa.”

“Anh không có cổ phần trong Húc Nguyệt à?” Triệu Húc Hàn hỏi một câu.

Kỷ Hi Nguyệt lập tức nóng mặt. Công ty này thực ra là của anh, vì suy cho cùng anh là người đã chi tiền để mở ra, giấy tờ cũng là anh kêu người làm, cho nên cô nói như vậy thì thực sự có chút ‘ăn cháo đá bát’.

“Không phải như vậy. Chỉ là em tìm Cố Cửu nói chuyện, anh Hàn có ghen không?” Kỷ Hi Nguyệt liền chạy tới trước mặt anh, bất chợt nhìn thấy trong vô số màn hình giám sát trên tường, quả nhiên có thể nhìn thấy hình ảnh ra vào ở cửa nhà hàng Tây.

“Không phải chứ? Anh Hàn, phạm vi giám sát của anh cũng rộng quá nhỉ?” Kỷ Hi Nguyệt có chút cạn lời.

“Đây là tòa nhà tập đoàn Đế Vương Triệu Thị. Mỗi một tầng đều có hệ thống giám sát, hơn nữa mỗi nhà hàng cao cấp sẽ nhìn thấy được một số tình huống. Cho nên lúc em và Cố Cửu bước vào là anh đã nhìn thấy rồi.”

Triệu Húc Hàn cũng không giấu giếm: “Bọn em trò chuyện gì mà hơn một tiếng rưỡi đồng hồ?”

Kỷ Hi Nguyệt vòng ra sau lưng anh, vươn hai bàn tay giúp anh massage vai, sau đó cười đó: “Cũng có gì nói gì đâu. Em với Cố thiếu trước đây cũng không thân mấy, nên chủ yếu tán gẫu thôi.”

“Em không biết là Cố Cửu có ý với em sao?” Triệu Húc Hàn lạnh lùng nói, nhưng vẫn không ngăn hành động massage của Kỷ Hi Nguyệt.

“Sao cơ? Haha.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười, “Anh Hàn, anh đừng đùa vậy chứ. Vừa nãy Cố thiếu còn nói với em là phải đối xử tốt với anh, vì anh là người tốt nhất với em. Nếu anh ấy thích em, sao còn đẩy em cho anh được?”

Kỷ Hi Nguyệt không tin, vì cô cảm thấy cô và Cố Cửu có thể trở thành bạn tốt không có gì giấu nhau, cùng lắm là anh ấy có mấy lần thấy cô trong dáng vẻ xinh đẹp mà có chút mất hồn thôi.

Triệu Húc Hàn cứng đờ: “Anh ấy thật sự nói như vậy?”

“Đương nhiên rồi. Còn nói anh rất lợi hại, nói anh vì phải đứng ở vị trí cao nên áp lực rất nặng nề, thế nên trên mặt không bao giờ nở nụ cười. Vì vậy anh ấy kêu em là phải đối xử tốt với anh một chút. Anh ấy à, anh em tốt như vậy tìm không ra, vậy mà anh còn hoài nghi người ta, cũng nhỏ nhen quá rồi đấy.”

Kỷ Hi Nguyệt bật cười.

Triệu Húc Hàn trầm mặc, nghĩ đến những lời nói ma trước đây Cố Cửu từng nói với mình, khóe miệng anh khẽ run rẩy, coi như đã hiểu được toàn bộ.

Cố Cửu thích Kỷ Hi Nguyệt là điều chắc chắn, nhưng không hề muốn nẫng tay trên của anh, cũng không có tâm địa cướp đoạt gì, chỉ muốn anh đối xử tốt với Kỷ Hi Nguyệt, chừng nào làm không được, anh ấy mới hành động.

“Anh Hàn, anh chưa ăn cơm đúng không? Hay là gọi đồ ăn nhé, em sẽ ăn cùng anh.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Triệu Húc Hàn ừm một tiếng. Kỷ Hi Nguyệt liền ra cửa gọi Tiêu Ân.

“Phải rồi, thêm hai phần tráng miệng nhé.” Kỷ Hi Nguyệt nháy mắt với Tiêu Ân.

Tiêu Ân vốn cho rằng bên trong đã ầm trời ầm đất, nhưng không ngờ mới vài phút trôi qua mà Kỷ Hi Nguyệt đã dỗ dành được cậu chủ.

Hình như cậu chủ càng ngày càng khoái dỗ dành nhỉ? Đạo đức đâu cả rồi?

Rõ ràng là ghen tuông lồng lộn, vậy mà vừa được người phụ nữ này dỗ dành là êm ngay, đúng là quá mất mặt đấng đàn ông.

Tiêu Ân khó có dịp được khinh thường cậu chủ, nhưng đồng thời cũng nhận ra sức ảnh hưởng của Kỷ Hi Nguyệt với cậu chủ càng ngày càng lớn.

Nếu đã biết bí mật đó, lý ra Kỷ Hi Nguyệt phải trách tội cậu chủ, hận cậu chủ, như vậy cậu chủ có chấp nhận để cô rời xa không?

Kỷ Hi Nguyệt gọi Tiêu Ân đi lấy cơm xong thì tới trước màn hình giám sát nhìn qua nhìn lại.

“Ơ, đây không phải là đài truyền hình của bọn em sao? Tại sao lại có ở chỗ anh?”

Chương 655: Làm rõ (II)

Kỷ Hi Nguyệt chợt phát hiện ra một màn hình là cổng ra vào đài truyền hình Cảng Long, và một màn hình là cổng ra vào bộ phận tin tức của cô.

Bây giờ cô có thể nhìn thấy Cố Du Du đang đứng ở cửa thang máy lẩm bẩm gì đấy, mặt mày rất bí xị.

Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy: “Chuyện này cũng bình thường thôi mà?”

“Khụ khụ, bình thường sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày.

“Chẳng lẽ đài truyền hình không phải của anh?” Triệu Húc Hàn giương mắt nhìn cô.

Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt xem thường, sau đó chỉ ngón tay lên màn hình giám sát: “Trên đây đều là của anh?”

“Không ngốc.” Triệu Húc Hàn cho cô hai chữ.

“….!” Kỷ Hi Nguyệt bị đả kích.

Cô trố mắt nói: “Không phải đấy chứ? Nhiều vậy luôn?”

“Đây chỉ có Cảng Thành thôi.” Triệu Húc Hàn đáp, “Em với Cố Cửu còn nói gì nữa không?”

Triệu Húc Hàn thực ra đang sợ Cố Cửu sẽ nói cho Kỷ Hi Nguyệt nghe chuyện cô bị sang chấn tâm lý, cho nên anh hơi căng thẳng.

“Thật sự không có gì mà. Tán gẫu linh tinh thôi. Em cũng chả nhớ là đã là tám chuyện gì nữa, diễn viên này, kịch bản này, đủ thứ. Dù sao em cũng phải dốc sức kiếm tiền chứ.” Kỷ Hi Nguyệt nhún nhún vai, “Phải rồi anh Hàn, tối nay em muốn ăn cơm với bố.”

Triệu Húc Hàn nghệt ra, sau đó khẽ gật đầu: “Ừm, mang thím Lý theo.”

“Oh. Nói chuyện mới nhớ, Long Bân thế nào rồi?” Kỷ Hi Nguyệt có chút lo lắng.

Triệu Húc Hàn đáp: “Không sao, nhưng phải ở nước ngoài điều trị xong phần lưng mới về, tầm hơn một tháng.”

“Hả? Lưng của anh ấy bị nghiêm trọng lắm à?” Kỷ Hi Nguyệt không nhìn thấy, nên đương nhiên không biết.

“Ừm, bức xạ của vụ nổ quá lớn, cậu ấy vì che chắn cho em nên phần da lưng gần như đều bị mất, cho nên cần phải ghép da lại mới được.” Triệu Húc Hàn nhíu mày đáp.

Khuôn mặt của Kỷ Hi Nguyệt đầy sự kinh hoàng, đôi mắt bỗng chốc đỏ lên.

“Em xin lỗi, em thật sự không ngờ lại nghiêm trọng như vậy. Anh ấy chắc phải đau đớn nhiều lắm.” Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt rất khó chịu, không nhìn thấy thì không biết, nhưng nghe được thì mới biết nghiêm trọng.

“Đây là trách nhiệm của một vệ sĩ, em không cần tự trách.” Triệu Húc Hàn vội nói, anh không muốn nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô.

“Lần này đã hại Tiểu Lục mất mạng, Liễu Đông và Long Bân bị thương, tất cả cũng do em kiên trì điều tra vụ tai nạn trên cầu Giang Sơn mới xảy ra cơ sự này.” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy rất áy náy.

Cho nên cô càng hiểu được sự áy náy mà Triệu Húc Hàn dành cho mẹ cô, hơn nữa những việc anh đã làm còn nhiều hơn cô rất nhiều.

Vì vậy cô còn trách được anh gì đây? Hơn bất cứ ai, anh không hề muốn nhìn thấy người vô tội bị liên lụy và làm hại vì chuyện của mẹ anh.

Triệu Húc Hàn đứng lên, bước tới trước mặt cô, duỗi tay ôm cô vào lòng: “Đôi khi, có rất nhiều chuyện không được như chúng ta mong muốn, nhưng đó không phải là lỗi của em, bởi vì đổi lại là người khác, họ cũng sẽ làm như vậy.”

“Anh Hàn cũng có chuyện gì áy náy sao?” Kỷ Hi Nguyệt giật mình hỏi.

Nháy mắt, toàn thân Triệu Húc Hàn cứng đờ lại, sau đó chậm rãi lên tiếng: “Đúng vậy. Anh đã từng khiến cho một cô bé mất đi mẹ bởi vì một chuyện, cho nên anh vẫn luôn áy náy.”

“Anh Hàn nói em sao?” Kỷ Hi Nguyệt cân nhắc rồi hỏi lại.

Thân thể của Triệu Húc Hàn lại cứng đi, sau đó anh cúi đầu nhìn Kỷ Hi Nguyệt đang nhìn thẳng vào mặt anh với ánh mắt không thể tin được.

“Anh bảo vệ em như vậy, có phải vì em là cô bé đó không?” Kỷ Hi Nguyệt có một câu muốn hỏi anh, nhưng vẻ mặt của Triệu Húc Hàn lúc này như đang nhìn thấy quỷ, khiến cô cảm thấy có chút tàn nhẫn.

Thấy anh cứng đờ bất động, hoàn toàn bị dọa đến đờ đẫn, Kỷ Hi Nguyệt đành chầm chậm đẩy anh ra.

Chương 656: Làm rõ (III)

Triệu Húc Hàn lập tức hoàn hồn, sắc mặt đầy lúng túng và khó xử: “Em, em đừng nói linh tinh.”

“Nói linh tinh sao? Trước đây anh từng nói bảo vệ em là vì tâm nguyện của một người, mà em nghĩ trên thế giới này, người muốn em bình an và vui vẻ thì chỉ có người thân với mình nhất, cho nên chắc chắn là mẹ em.”

Kỷ Hi Nguyệt vừa nói vừa kéo anh tới sô pha và ngồi lên.

Triệu Húc Hàn vẫn có chút không thoải mái, bạc môi vì căng thẳng mà có phần tái đi, nhưng đôi đồng tử vẫn dán chặt vào khuôn mặt của Kỷ Hi Nguyệt, trong lòng vô cùng hỗn loạn.

“Tại sao anh không nói cho em biết? Hay anh sợ em sẽ trách anh?” Kỷ Hi Nguyệt đau lòng, vươn tay sờ vào mặt anh.

Triệu Húc Hàn đã không còn nói được gì, chỉ lờ mờ phỏng đoán là Cố Cửu đã bán đứng người anh em này rồi.

Kỷ Hi Nguyệt nghi ngờ người đàn ông này phải chăng đã bị dọa đến đờ đẫn rồi không, cô vội vàng đưa tay quơ quơ trước mặt anh.

Triệu Húc Hàn lúc này mới sầm mặt: “Cố Cửu nói với em?”

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Là em ép anh ấy nói, nếu không sẽ cắt đứt tình bạn, cho nên anh đừng trách anh ấy. Với lại, nếu anh ấy không kể với em mọi thứ, làm sao em biết được cuộc đời anh Hàn lại đau khổ như vậy.”

Đôi mắt của Triệu Húc Hàn đầy vẻ băng giá, dường như mọi thứ đều nằm ngoài tầm kiểm soát của anh, khiến nội tâm của anh có chút hoang mang và sợ hãi.

“Anh đừng tức giận. Thực ra nói cho em biết cũng bình thường thôi mà. Em không trách anh đâu, bởi vì chuyện này anh cũng đâu kiểm soát được. Ai mà ngờ hung thủ lại bất nhân, ra tay hại chết mẹ em như vậy, còn cho nổ cả máy bay, đúng là điên cuồng!”

Triệu Húc Hàn vẻ mặt oán hận của cô, buộc mình phải bình tĩnh lại: “Hung thủ muốn để anh thấy, đó là hậu quả của việc tiếp tục điều tra.”

“Làm liên lụy đến bao nhiêu người vô tội như vậy, cho nên anh Hàn mới không dám điều tra nữa đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu, sau đó nhìn Kỷ Hi Nguyệt với một vẻ mặt mà cô không thể hiểu được.

“Em không hận anh?” Triệu Húc Hàn sợ nhất là sau khi cô biết mọi chuyện sẽ xem anh là kẻ thù giết mẹ.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ lắc đầu: “Không hận. Bởi vì cái chết của Tiểu Lục đã giúp em hiểu hơn sự áy náy trong lòng anh, hơn nữa anh còn vì tâm nguyện của mẹ em mà ba năm qua đã bao dung và bảo vệ cho một người vô lý gây sự là em, còn giúp đỡ công việc làm ăn kinh doanh của bố em, vậy thì em còn lí do gì để hận anh nữa?”

“Em chỉ hận tên hung thủ đã giết hại mẹ anh, vì đó cũng là hung thủ đã hại chết mẹ em, cho nên anh Hàn, em phải điều tra vụ án này.”

Kỷ Hi Nguyệt nói thẳng vào vấn đề, vì thứ nhất, vừa rồi là thời cơ, thứ hai là cô muốn biết rõ chi tiết của toàn bộ vụ án sớm hơn.

‘Không được!” Triệu Húc Hàn lập tức từ chối, “Quá nguy hiểm!”

“Em biết, nhưng trước tiên có thể cho em xem qua chi tiết vụ án được không? Anh cũng biết là em có trực giác rất mãnh liệt mà, biết đâu em có thể tìm ra được manh mối gì thì sao? Em bảo đảm, trước khi chưa có manh mối và bằng chứng gì, tuyệt đối sẽ không để cho người khác biết.” Kỷ Hi Nguyệt lật đật giơ tay tuyên thề.

“Không, em không hiểu đâu. Vụ án này không giống như chuyện của Tần Hạo và Đường Tuyết Mai.”

Triệu Húc Hàn vẫn lắc đầu: “Thực lực của kẻ thù đứng đằng sau mạnh đến mức nào em không tưởng tượng được đâu. Anh đã hại chết rất nhiều người rồi, anh không muốn em xảy ra chuyện!”

Kỷ Hi Nguyệt nhận ra sự sợ hãi và lo lắng của anh, trong lòng càng thêm đau đớn. Từng người bên cạnh lần lượt bị sát hại, chắc chắn anh sẽ rất đau lòng và khó chịu, cho nên anh mới chùng bước. Trước khi chưa nắm chắc phần thắng trong tay, anh không dám để những người bên cạnh dấn thân vào nguy hiểm nữa.

Chương 657: Làm rõ (IV)

“Anh Hàn, anh đừng lo lắng!” Kỷ Hi Nguyệt vội nắm lấy tay anh, lại phát hiện anh đang run rẩy, đủ để thấy vụ án này có bao nhiêu ảnh hưởng và đả kích với anh.

“Không được, dù thế nào cũng không được!” Triệu Húc Hàn dứt khoát từ chối.

“Anh Hàn, sao anh không hiểu cho em!” Kỷ Hi Nguyệt bỗng nhiên cao giọng, kèm theo phần tức giận.

Triệu Húc Hàn bị cô làm giật mình, nhìn thẳng vào khuôn mặt khó chịu của cô.

“Mẹ em cũng là người bị hại, anh cảm thấy em sẽ khoanh tay đứng nhìn ư? Nếu anh không nói cho em biết, em sẽ đi Pháp, đi Rome, đi Ý, em cứ đi tới khi nào tìm được manh mối thì thôi. Anh muốn thấy em tự mình vượt qua nguy hiểm đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Sắc mặt Triệu Húc Hàn nháy mắt trắng bệch, tức giận nói: “Em!”

“Anh Hàn, anh vẫn chưa hiểu em sao? Em thích tìm hiểu ngọn ngành, anh cản không được đâu. Anh cũng có thể nhốt em, nhưng em sẽ hận anh cả đời! Mẹ em càng sẽ không tha thứ cho anh!” Kỷ Hi Nguyệt căm phẫn nói.

Khi cô nói ra những lời này, quả thực rất sợ hãi đại ma vương sẽ nổi giận, rồi thật sự nhốt chân cô lại. Cứ nghĩ đến căn phòng tối tăm ở kiếp trước, trong lòng cô lại hoảng sợ.

Quả nhiên sắc mặt của Triệu Húc Hàn càng khó coi đến cực điểm, trên cơ thể toát ra luồng khí lạnh mà không cần bật điều hòa, cơn thịnh nộ trong đôi đồng tử khiến Kỷ Hi Nguyệt thầm run lẩy bẩy.

Nhưng cô vẫn không lùi bước, mà nói tiếp: “Anh Hàn, em rất tin tưởng anh, vậy tại sao anh không tin tưởng em? Chúng ta không thể cùng nhau điều tra vụ án này được sao? Em hứa sẽ không liều lĩnh hay bốc đồng, vì suy cho cùng sự việc cũng trôi qua rất lâu rồi, có nôn nóng cũng chẳng được ích gì, không phải sao?”

Kỷ Hi Nguyệt lại tiếp tục nói: “Trước tiên em chỉ muốn biết chi tiết mọi thứ. Anh phải có lòng với em, em thật sự có trực giác, nếu không lần trước anh đi Mỹ sao em lại đoán được anh sẽ gặp nguy hiểm? Mặc dù em không chắc mình sẽ có trực giác với vụ án này hay không, nhưng cũng phải thử mới biết được chứ? Dù sao người chết cũng có mẹ em mà!”

Triệu Húc Hàn vẫn nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng. Kỷ Hi Nguyệt nói đến khô cả miệng mà vẫn chưa nghe được một câu trả lời nào.

Tiếng gõ cửa vang lên, Kỷ Hi Nguyệt đành thở dài đến mở cửa.

Tiêu Ân đưa cơm và đồ tráng miệng vào, đôi mắt liếc nhìn vẻ mặt tối sầm cậu chủ.

Lại chuyện gì nữa đây? Thời tiết thay đổi cũng nhanh quá rồi đấy?

Kỷ đại tiểu thư đúng là lợi hại thật, có thể khuấy động gió mưa chỉ trong tích tắc.

Đóng cửa lại, Kỷ Hi Nguyệt đặt đồ ăn lên chiếc bàn chuyên dùng để ăn cơm, lấy từng món từng món ra: “Anh Hàn, anh ăn cơm trước đi. Dù sao cũng không gấp, anh cứ từ từ mà suy nghĩ.”

Triệu Húc Hàn bước qua, ngồi xuống đối diện Kỷ Hi Nguyệt: “Cố Cửu còn nói với em gì nữa?”

“Toàn bộ, bao gồm cả chuyện vì sao các anh lại trở thành bạn bè.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhướng mày, “Không ngờ tên này lai trọng tình trọng nghĩa như vậy. Không tệ đâu, anh Hàn có một người anh em tốt đấy.”

Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy: “Anh em tốt mà bán đứng anh?”

“Đó là vì anh ấy muốn khuyên bảo em. Nếu không có sự khuyên bảo của anh ấy, có lẽ em sẽ hận anh đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ đến khoảnh khắc vừa nghe chuyện mẹ cô vì điều tra vụ án của anh mới bị hại chết, cô làm sao có thể không hận?

“Hơn nữa anh ấy còn thông minh hơn anh một điểm, đó là anh ấy biết sớm muộn gì em cũng sẽ biết bí mật này.” Kỷ Hi Nguyệt nói, “Anh Hàn, em đâu phải con ngốc. Anh vô duyên vô cớ đối xử tốt với em ba năm, là trước đây em vô tâm vô phế mới không để ý, nhưng từ giờ em sẽ để ý, cho nên em nhất định sẽ tìm đủ mọi cách để tháo giải nguyên nhân này.”

Chương 658: Còn không dỗ em

Kỷ Hi Nguyệt liếc nhìn anh rồi nói tiếp: “Anh biết không, em đã từng hỏi Tiêu Ân, từng hỏi thím Lý, nhưng bọn họ không dám nói. Cố Cửu cũng do bị em gài bẫy nên anh ấy mới bất đắc dĩ mà kể ra, nhưng nói cho em biết thì đã làm sao? Chẳng lẽ em sẽ hận anh, sẽ bỏ anh mà đi?”

Kỷ Hi Nguyệt nghĩ, nếu còn là kiếp trước thì có lẽ cô sẽ làm vậy, nhưng kiếp này thì không!

“Em cảm thấy anh đối xử tốt với em là vì lòng riêng sao?” Cổ họng Triệu Húc Hàn có chút khô khốc.

“Có lòng riêng thì cũng vì tốt cho em thôi.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười, “Huống hồ em cũng có tim, cũng có mắt. Ba năm qua anh bảo vệ em như vậy, cứ cho là vì áy náy, nhưng bây giờ, em cảm thấy anh Hàn đã thích em rồi, cho nên mới tốt với em hơn.”

Triệu Húc Hàn chết lặng, sao tư duy của người phụ nữ này lại khác xa một người phụ nữ bình thường thế nhỉ?

Tâm tư này có phải hơi phóng khoáng quá rồi không?

“Nhìn dáng vẻ của anh Hàn hình như không thích em thì phải? Lẽ nào là em tự mình đa tình?” Kỷ Hi Nguyệt lập tức xị mặt, chẳng phải cô đang cho anh bậc thang leo xuống sao?

Còn không mau dỗ dành cô?

“Không!” Triệu Húc Hàn trong lúc nôn nóng đã buột miệng nói ra, nhưng vừa dứt câu thì mặt lại tối sầm, liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt một cái nhưng không dám nhìn cái thứ hai, lật đật chữa lại, “Không phải như em nghĩ đâu.”

“Ơ? Em nghĩ gì?” Kỷ Hi Nguyệt cười gian tà.

Triệu Húc Hàn cúi đầu ăn cơm, nhưng ánh mắt của Kỷ Hi Nguyệt quá bức người, khiến anh không chống đỡ được.

“Để anh suy nghĩ đã.” Triệu Húc Hàn thở dài trong lòng, ngẩng đầu nói.

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó vui mừng đáp: “Lẽ nào anh muốn nói cho em biết tình tiết vụ án?”

“Ừm.” Triệu Húc Hàn khẽ ừm một tiếng, sau đó lại cúi đầu ăn cơm.

“Được được được. Anh Hàn cứ thong thả ăn nhé, em có thời gian chờ anh.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức ngoan ngoãn im lặng, bắt đầu ăn tráng miệng của cô, thỉnh thoảng nhìn lên màn hình giám sát trên tường.

Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy, miệng chậm rãi nhai nuốt, nhưng trong đầu đang suy nghĩ quay cuồng.

Bây giờ anh càng ngày càng hiểu rõ tính cách của Kỷ Hi Nguyệt. Cô đã không còn là người phụ nữ càn quấy với Triệu Vân Sâm trước đây. Cô có chủ kiến của riêng mình, nên nếu anh cứ ra sức áp chế cô, e là cô sẽ chống đối càng dữ dội hơn.

Loại chống đối này không phải là kiểu cố tình gây sự. Bởi vì bây giờ cô đã có đầu óc, hơn nữa còn thông minh lanh lợi. Trực giác của cô cũng khá là đáng sợ. Tuy lần này không đúng, nhưng những lần trước đều rất chuẩn xác.

Cho nên, dù anh không cho cô điều tra, cô cũng sẽ lén anh đi tìm manh mối, đến lúc đó sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát của anh thì càng nguy hiểm hơn.

Nghĩ tới nghĩ lui, thôi thì đành nói cho cô biết tình hình, để đề phòng cô tự mình ra ngoài tìm hiểu. Dù sao mẹ cô cũng là một người bị hại, thân làm con gái, nếu không cho cô biết những chuyện đã trải qua thì có phần hơi quá đáng.

Giống như năm xưa của anh vậy, dù bố có ngăn cản thế nào, anh cũng muốn đi điều tra, ngay cả đến giờ phút này, anh vẫn chưa hề từ bỏ.

Len lén ngước nhìn Kỷ Hi Nguyệt rồi anh lại cúi đầu, đột nhiên cảm thấy anh có nên cảm ơn Cố Cửu không?

Bởi vì chuyện mà anh sợ nhất lại không hề xảy ra, Kỷ Hi Nguyệt thật sự hiểu chuyện khiến anh vô cùng đau lòng và cảm kích.

Cũng nhờ vậy mà anh đã vứt bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng bấy lâu nay.

Nói trắng ra là anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, trong lòng cũng đôi phần ấm áp.

Chỉ là, e rằng sau này cô sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn, cho nên anh phải huấn luyện cô nghiêm khắc hơn, trở cô ngày càng trở nên mạnh mẽ, ngoài ra anh cũng phải tăng cường toàn diện bảo vệ cô hơn nữa.

Vì sự thiện lương của cô, sự hiểu chuyện của cô đã làm cho anh cảm thấy thế giới này vẫn còn điều ấm áp.

Triệu Húc Hàn lén nhìn Kỷ Hi Nguyệt vài lần, thấy cô vừa ăn vừa xem màn hình giám sát với vẻ ôn hòa bình tĩnh, anh lại nghĩ, năng lực tiếp nhận của cô quả thực rất mạnh, có chút không giống một người bình thường.

Chương 659: Nên chuyển về không?

Kỷ Hi Nguyệt mắt vẫn dán vào màn hình giám sát, miệng vẫn ăn đồ tráng miệng, nhưng thực chất trong lòng cũng có chút bất an, chẳng qua là sợ lát nữa Triệu Húc Hàn lật lộng không nói cho cô biết, nên cô mới cố tỏ ra bình tĩnh.

Chỉ cần cô bình tĩnh và bớt quan tâm lại, Triệu Húc Hàn sẽ cảm thấy cô không hấp tấp mà đi mạo hiểm, như vậy anh mới từ từ kể cho cô nghe cái chết của mẹ anh Hạ Vịnh Hà, và vụ tai nạn bị sắp đặt sẵn của mẹ cô.

Mỗi người một tâm sự, nhưng trên mặt đều tỏ ra bình tĩnh. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trên video giám sát không phát ra âm thanh, nên ngoại trừ tiếng ăn cơm ra thì rất yên tĩnh.

Đột nhiên, di động của Kỷ Hi Nguyệt vang lên làm phá vỡ sự yên lặng.

Cô cầm lên xem, là Trần Manh Manh.

“Manh Manh, cậu tìm mình à?” Kỷ Hi Nguyệt nhận máy.

Giọng của Trần Manh Manh lập tức vang lên: “Tiểu Nguyệt, sức khỏe cậu thế nào rồi? Đã khỏe hẳn chưa?”

“Mình vốn dĩ không sao mà. Cậu đang ăn cơm trưa à?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

“Ừm, mình đang ăn với Liễu Đông, cậu ấy ra viện rồi.” Trần Manh Manh nói.

Kỷ Hi Nguyệt giật mình, sau đó cười có chút gian tà: “Aiya, là cậu đón Liễu Đông ra viện à?”

Trần Manh Manh lập tức đáp: “Cậu đừng suy đoán lung tung. Mình định đến thăm các cậu, nhưng nào ngờ cậu đã ra viện, còn Liễu Đông thì đúng lúc xuất viện, cho nên mình với cậu ấy mới ăn chung với nhau.”

“Oh, được đấy, cậu nhớ nắm bắt cơ hội nhá.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười ha hả.

Triệu Húc Hàn thấy cô cười vui vẻ thì trong lòng càng yên tâm hơn.

“Phải rồi Tiểu Nguyệt, cậu nhớ đến thăm bố cậu nhiều hơn nhé.” Trần Manh Manh nói.

Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc: “Bố mình làm sao?”

“Không sao không sao. Chẳng là thấy ông ấy lo lắng cho cậu ấy mà.” Trần Manh Manh không dám nói là bây giờ bố Kỷ thường xuyên gọi điện thoại cho cô ấy hỏi thăm tin tức của Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy hơi kỳ lạ: “Oh, mình biết rồi. Mình cũng đang định tối nay ăn cơm với ông ấy đây.”

Cúp máy xong, Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhíu mày, sau đó gọi điện thoại cho bố.

“Tiểu Nguyệt, sao giờ này rãnh rỗi gọi cho bố vậy?” Giọng nói của Kỷ Thượng Hải rất vui vẻ.

Kỷ Hi Nguyệt nghe mà có chút chua xót, lẽ nào mình thật sự ít ở bên cạnh bố vậy sao? Nhưng mỗi lần bố bận lên thì cả ngày cũng không thấy bóng dáng đâu, cho nên hai bố con từ lâu đã tự động hiểu ngầm với nhau.

Bình thường cuối tuần hay hẹn nhau uống trà sáng, nhưng ba năm qua, vì sự hoang đường của bản thân mà đa số những lần gặp nhau giữa hai bố con đều là cãi vả.

Và sau khi được trọng sinh, cô có nhiều thứ cần phải học, cho nên thời gian gặp bố cũng không nhiều, bây giờ nghe Trần Manh Manh nói câu đó, cô mới cảm thấy có chút áy náy.

Cô có nên chuyển về biệt thự Thiên Tinh sống không nhỉ?

“Bố, bố không sao chứ?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi thẳng.

Kỷ Thượng Hải bên kia cũng nghệt mặt ra: “Bố thì có chuyện gì chứ? Con không sao là bố đã tạ ơn trời đất rồi. Cứ ra ngoài là xảy ra chuyện lớn, con muốn dọa chết bố hay gì? Sau này con có thể nào đừng làm mấy chuyện nguy hiểm nữa được không?”

Kỷ Hi Nguyệt nhất thời hiểu ra, vội vàng cười nói: “Bố, chuyện như vậy cũng không xảy ra thường xuyên đâu. Bây giờ kẻ xấu cũng đã bị bắt, con sẽ không gặp nguy hiểm nữa.”

“Tần Hạo vẫn chưa tóm được, con vẫn phải cẩn thận đấy. Bây giờ bố đi đâu cũng có cA Năm với A Toàn làm vệ sĩ, còn con thì sao? Nghe nói người vệ sĩ đó của con bị thương khá nghiêm trọng đấy.”

“Bố, bây giờ con có thím Lý đi theo rồi.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức đáp.

“Thím Lý? Thím ấy không phải là bảo mẫu của con sao?” Kỷ Thượng Hải kinh ngạc.

Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười: “Bố, bố có thấy ai làm bảo mẫu mà giỏi giang xinh đẹp như vậy không? Thím ấy là vệ sĩ của Triệu gia, chỉ là hiện tại làm bảo mẫu của con thôi.”

“Thì ra là như vậy.” Kỷ Thượng Hải sâu sắc hiểu ra, “Chẳng trách bố cứ cảm thấy thím Lý không giống bảo mẫu lắm.”

Chương 660: Gia tộc đáng sợ

Kỷ Hi Nguyệt lập tức cười xấu xa: “Haha, thì đó, con người của thím Lý cũng tốt lắm. Bố à, có suy nghĩ gì không? Chồng của thím Lý đã mất từ mười năm trước, bây giờ vẫn đang độc thân đấy ạ.”

Triệu Húc Hàn nghe cô nói xong thì khẽ nhíu mày, bỏ đũa xuống, anh cũng đã ăn được kha khá.

Bên kia, Kỷ Thượng Hải bối rối nói: “Tiểu Nguyệt, con đừng nói linh tinh. Bố mệt rồi, sống một mình cho khỏe.”

“Khỏe cái gì mà khỏe. Bố mới qua năm mươi, sống một mình sẽ cô đơn lắm. Con biết bố đau lòng vì chuyện của Đường Tuyết Mai, nhưng cũng đã qua cả rồi, lần sau để ý chút là lại tìm được người tốt thôi. Bố không muốn bạn già, nhưng con vẫn muốn mẹ kế đấy.”

Kỷ Hi Nguyệt liền hờn bố.

Kỷ Thượng Hải bực bội đáp: “Con đừng làm càn, trong lòng bố tự có tính toán. Đừng có mà gán ghép linh tinh. Khi nào thì về nhà ăn cơm?”

“Tối nay con về.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Kỷ Thượng Hải vui mừng đáp:”Thật à? Thế để bố kêu mẹ Lưu mua những món con thích ăn.”

“Vâng. Tối nay con sẽ về với thím Lý. Thế nhé bố, bái bai.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức cúp máy.

Kỷ Thượng Hải nhìn điện thoại bị cúp ngang, không khỏi lắc đầu bất lực.

Nghĩ đến khoảng thời gian ngắn ngủi cùng Đường Tuyết Mai, ông lại không khỏi đau lòng. Ông chưa từng biết đối xử tốt với một người sẽ nhận lại tổn thương lớn đến như vậy. Lòng người đúng là đáng sợ đến tột cùng.

Cứ nghĩ đến chuyện Đường Tuyết Mai và Tần Hạo là một đôi, ông càng cảm thấy như đang nuốt phải ruồi nhặng. Trước đây Tiểu Nguyệt từng nói Tần Hạo không phải là người tử tế, nhưng lúc đó ông vẫn một lòng trân trọng người trẻ tuổi. Bây giờ nghĩ lại, đúng là ông có mắt mà không tròng.

Cũng may là đoạn video đó đã được tiêu hủy, nếu không e là cả cuộc đời này ông phải sống trong hoang mang lo.

Ông không sợ thiệt hại về danh tiếng, ông chỉ sợ con gái mình sẽ chịu tổn thương. Những chuyện như thế này mà truyền ra ngoài, bảo Kỷ Hi Nguyệt sau này làm sao mà dám ngẩng đầu lên nhìn người.

“Em muốn để thím Lý làm mẹ kế của mình sao?” Triệu Húc Hàn thấy Kỷ Hi Nguyệt cúp máy thì hỏi.

Kỷ Hi Nguyệt lập tức hăng hái đáp: “Thế nào? Con người thím Lý thật sự rất tốt, em cũng thích nữa, cứ có cảm giác như mẹ mình vậy.”

Triệu Húc Hàn nhíu mày: “Vậy em có biết thím ấy là người của Triệu gia, mà người của Triệu gia muốn kết hôn thì phải nhận được sự chấp thuận của Triệu gia không?”

“Hả!” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc, “Không phải chứ? Cả loại tự do này mà cũng không có sao?”

“Em tưởng bở à? Hơn nữa em cũng chưa hiểu hết được thím Lý đâu. Cuộc hôn nhân đầu tiên đã ảnh hưởng đến thím ấy rất nhiều.” Triệu Húc Hàn đáp.

Kỷ Hi Nguyệt giật mình: “Anh nói em nghe thử xem. Bản thân em thì cảm thấy thím Lý rất tốt, mà người như vậy đáng ra nên nhận được hạnh phúc chứ? Lẽ nào Triệu gia ngăn cản thím ấy tái hôn sao?”

“Không phải vậy. Thứ nhất, đối phương phải là người thím Lý thích. Thứ hai, thân phận của đối phương phải được Triệu gia kiểm duyệt. Thứ ba là phải nhìn chức vụ của thím Lý. Có một số người của Triệu gia có thể là cả đời cũng không thể kết hôn được.” Triệu Húc Hàn nói.

“Nhà các anh là địa chủ xã hội cũ sao?” Kỷ Hi Nguyệt khinh thường nói.

Triệu Húc Hàn nhướng mày đáp: “Triệu gia vốn dĩ là một gia tộc tồn tại từ xã hội cũ. Nhưng em phải biết một điều, nếu Triệu gia không cho người của Triệu gia ân huệ, chắc gì bọn họ đã bán mạng như vậy? Đa số người của Triệu gia đều là cô nhi, được Triệu gia nuôi dưỡng từ nhỏ. Đối với bọn họ mà nói, Triệu gia chính là ông trời.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT