Lọc Truyện

Độc chiếm tiên thê hàn thiếu sủng tận thiên

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 681: Tốt nhất nên để chó tự cắn nhau

Trần Thanh nhìn Liễu Đông. Liễu Đông càng kinh ngạc hơn, vội vã hỏi: “Chị Nguyệt, có chuyện gì vậy? Anh Trần làm sao thế?”

“Tôi, tôi đã phạm phải sai lầm lớn. Vương Nguyệt, xin lỗi cô, xin lỗi cô. Tôi thực sự đã bị ma quỷ mê hoặc, không ngờ Châu Lê lại ác độc đến mức muốn đánh gãy chân cô như vậy.” Vẻ mặt của Trần Thanh như chực khóc.

Sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt vẫn lạnh lùng như cũ, ánh mắt sắc nhọn như gươm ẩn sau cặp mắt kính to bản, cười khẩy nói: “Anh Trần, chuyện lần trước anh suýt nữa bóp chết tôi hình như anh quên rồi đúng không?”

Trần Thanh cuống quýt đáp: “Tôi biết tôi biết. Vương Nguyệt, trước đây là nhờ có cô khoan dung với tôi, tôi thật sự rất cảm kích. Lần này để Châu Lê xúi giục làm bậy là tôi không đúng. Là tôi có lỗi với cô. Xin cô hãy tha cho tôi một con đường sống.”

“Sao cơ? Anh Trần? Anh vậy mà?” Liễu Đông trố mắt, quả thực không dám tin chuyện Trần Thanh muốn bóp chết Kỷ Hi Nguyệt, hơn nữa lần này còn hùa với Châu Lê để hãm hại cô, đúng là không thể tha thứ được.

“Tôi, lần này tôi thực sự biết sai rồi. Vương Nguyệt, xin cô tha cho tôi lần này nữa được không? Tôi thực sự đã bị Châu Lê xúi giục.” Trần Thanh biết chuyện này nếu bị truy cứu trách nhiệm, dám chắc anh ta và Châu Lê sẽ vào tù.

Anh ta không hề biết những chuyện xảy ra sau đó. Vừa nhìn thấy ba tên côn đồ bị Vương Nguyệt dễ dàng hạ gục, hai người bọn họ đã thi nhau chạy trối chết, nhưng sau khi chia nhau ra, Trần Thanh cảm thấy chắc chắn chuyện này sẽ ‘giấy không gói được lửa’.

Do đó, sau khi quay về, cân nhắc tới lui, anh ta quyết định đi cầu xin sự tha thứ.

“Anh Trần, lần này nếu tôi không đánh trả được, có phải tôi sẽ bị gãy một cái chân không? Lần trước thì suýt nữa bị anh bóp chết, anh cảm thấy anh xứng đáng được tôi tha thứ không?” Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy nhìn anh ta.

“Tôi biết, tôi biết tôi không xứng được tha thứ, nhưng Vương Nguyệt, tôi thực sự biết sai rồi, tôi là đồ ngu xuẩn, tôi là đồ đần độn. Vương Nguyệt, cô muốn trách phạt tôi thế nào cũng được, nhưng xin cô đừng báo cảnh sát, tôi còn cần công việc này để nuôi sống gia đình, tôi xin cô.” Nước mắt của Trần Thanh cuối cùng cũng rớt xuống.

“Anh Trần, anh đúng là không biết xấu hổ!” Liễu Đông tức giận, “Vương Nguyệt đã bỏ qua cho anh một lần, lý ra anh nên cải tà quy chánh mới đúng, sao vẫn còn nham hiểm như vậy? Nếu lần nào làm sai xong đều có thể tha thứ, tôi nghĩ anh mãi cũng không thoát khỏi sự u mê lạc lối đâu! Người như anh, không trừng phạt mới có lỗi với ông trời đấy!”

“Chị Nguyệt, chị đừng mềm lòng. Lần này may là chị không sao, nhưng nếu có sao, chắc gì anh ta biết hối cải như vậy? Chị Nguyệt, chị nên báo cảnh sát đi.” Liễu Đông quay sang nói với Kỷ Hi Nguyệt, người mà nãy giờ vẫn chưa lên tiếng.

Trần Thanh biến sắc, bật khóc nói: “Tôi thực sự biết sai rồi, tôi không dám nữa đâu. Vương Nguyệt, một lần cuối thôi, thật sự một lần cuối thôi.”

“Được! Vậy anh đưa Châu Lê tới trước mặt tôi đi, tôi sẽ tha thứ cho anh!” Kỷ Hi Nguyệt cân nhắc một lúc rồi lên tiếng.

Trần Thanh sửng sốt, sau đó vui mừng nói: “Được, được, cô muốn lúc nào? Tôi nhất định sẽ đem cô ta qua.”

“Chiều nay đi.” Kỷ Hi Nguyệt thiết nghĩ, với tính cách của Châu Lê, nếu biết Trần Thanh phản bội cô ta, hẳn sẽ hận đến tận xương tủy. Vậy thì cứ để cho bọn họ chó tự cắn nhau đi, mất công lại bẩn tay cô.

Trần Thanh lập tức bò dậy: “Được được được. Bây giờ tôi sẽ đi tìm cô ta ngay. Vậy, vậy tôi đợi cô ở đâu? Không thể ở công ty được đúng không?”

Liễu Đông lo lắng nhìn Kỷ Hi Nguyệt, khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ cong lên: “Anh đưa cô ta lên sân thượng đi. Trong giờ làm việc sẽ ít người lên trên đó.”

“Được được được. Giờ tôi đi ngay đây.” Trần Thanh nói xong, khẽ lau nước mắt, sau đó thở hắt ra rồi mở cửa ra ngoài.

Liễu Đông nhìn Trần Thanh ra ngoài xong, quay qua nói với cô: “Chị Nguyệt, chị không thể tốt bụng thế được. Không xử lý anh ta lần này, lần sau anh ta chắc chắn sẽ tiếp tục hại chị cho xem!”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười: “Thực ra lần này dù có kiện cáo thì cũng không mấy hiệu quả, chi bằng để Châu Lê xử lý anh ta đi.”

Chương 682: Cởi truồng trói gô

Liễu Đông thoáng sửng sốt: “Chị Nguyệt, ý chị là Châu Lê sẽ cắn ngược lại Trần Thanh?”

“Châu Lê là kiểu phụ nữ nham hiểm và ghi hận, nếu cô ta biết Trần Thanh phản bội mình, e là không biết cô ta sẽ dằn vặt Trần Thanh thế nào đây. Giờ chỉ chờ xem vận may của anh ta có tốt hay không thôi.” Kỷ Hi Nguyệt rót cà phê ra rồi nói.

Nhìn cà phê, cô lại nhớ tới chuyện trước đây Châu Lê từng cả gan bỏ thuốc sổ, lần này còn muốn phế một chân của cô, loại phụ nữ này đúng là điên hết thuốc chữa, trong khi giữa cô và cô ta vốn chẳng có mâu thuẫn gì to tát.

Nhưng phải công nhận là người phụ nữ này đố kỵ tới mức mù quáng, hệt như kẻ bệnh thần kinh, oán trời trách đất, chuyện gì cũng dám làm, cuối cùng người chịu thiệt không phải cũng là bản thân ư?

Trần Thanh ra ngoài xong liền hỏi Châu Lê đang ở đâu.

Qua một lúc lâu Châu Lê mới nhận máy, nào ngờ vừa lên tiếng đã bật khóc nức nở: “Anh Trần, anh qua đây nhanh lên.”

Trần Thanh sửng sốt, vội vàng nói: “Xảy ra chuyện gì vậy? Em đang ở đâu?”

“Anh đến nhà em nhanh đi!” Châu Lê đáp, “Anh Đào, tôi thật sự không biết Vương Nguyệt lại lợi hại như vậy, anh tha cho tôi đi.” Rõ ràng là câu sau không phải nói với Trần Thanh.

Trần Thanh thảng thốt, đoán chừng ba tên côn đồ kia sau khi bị Vương Nguyệt đánh xong chắc chắn đã đi tìm Châu Lê để tính sổ, vậy anh ta có cần đi nữa không nhỉ?

Nếu không đến, người phụ nữ điên Châu Lê đó sẽ quay ngược lại oán hận anh ta vì không giúp cô ta, sau đó sẽ kể hết chuyện hai người từng lên giường cho vợ của anh ta, tới lúc đó anh ta chết là cái chắc.

Nghĩ tới nghĩ lui, anh ta vội vàng ra ngoài. Trước tiên đến xem tình hình thế nào, bọn anh Đào chẳng qua là đang muốn vòi tiền, cứ cho bọn chúng tiền là được, tốt hơn là để bản thân bị dằn vặt.

Trần Thanh lái xe qua, tầm mười mấy phút sau mới đến nhà của Châu Lê. Cô ta thuê nhà ở tầng bốn. Chủ nhà không có ở dưới, cho nên Trần Thanh thuận lợi lên thẳng tầng bốn.

Sau khi dùng sức gõ cửa, cánh cửa được mở ra. Trần Thanh liền nhìn thấy Châu Lê đang trần truồng, toàn thân không mảnh vải bị trói ngược tay trên ghế.

Hai tên côn đồ đang ngồi trên chiếc sô pha đối diện, cả hai đều dùng di động quay phim lại dáng vẻ hiện tại của Châu Lê.

Châu Lê tóc tai rối bời, đầu không dám ngẩng vì sợ mặt cô ta bị quay lại. Cô ta thực sự không ngờ chuyện lại thành ra thế này.

“Các cậu đang làm gì vậy?” Trần Thanh tức tối, định chạy tới giật lấy điện thoại của anh Đào và một tên khác.

Nhưng vừa mới động tay, tên mở cửa liền rút dao ra uy hiếp, dọa cho Trần Thanh không dám cử động.

“Vị anh em này, người phụ nữ của anh làm chúng tôi khổ sở rồi.” Anh Đào đặt điện thoại xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn Trần Thanh, một tay hắn ta còn đỡ eo, vì chỗ đó bị Kỷ Hi Nguyệt đánh thực sự rất đau.

“Tôi thực sự không hề biết Vương Nguyệt lại biết võ, hơn nữa tôi, tôi cũng đã đưa tiền cho các anh, các anh còn muốn thế nào nữa? Mấy anh làm ra chuyện bẩn thỉu như quay phim chụp hình tôi mà không sợ anh em giang hồ cười các anh không có nguyên tắc à?” Châu Lê cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên oán trách.

“Có chút tiền này mà đòi đuổi cổ chúng tôi sao? Trước đây đúng là chúng ta đã thỏa thuận sau khi đánh được Vương Nguyệt sẽ là con số này, nhưng bây giờ tình huống mà cô cung cấp lại khác xa với thực tế, hại ba anh em chúng tôi bị đánh ra nông nỗi này, cho nên đòi gấp ba cũng là hợp lý. Nếu cô không đưa, haha, mấy video này sẽ được truyền ra ngoài ngay.”

Anh Đào cười khẩy, nhìn Trần Thanh: “Cô không có tiền, nhưng không phải cô vẫn còn đàn ông sao! Nếu thật sự không có tiền thì ra ngoài làm gái cũng được.”

“Tôi, tôi không đi. Anh Trần, anh mau đưa tiền cho bọn chúng đi, để em được thả ra.” Châu Lê hoảng loạn.

“Bao nhiêu tiền?” Trần Thanh tái mặt hỏi.

“Trước đây thỏa thuận là một vạn, nhưng bây giờ gấp ba thì ba vạn. Như vậy là đã tính giá hữu nghị rồi. Nếu không phải nể mặt Châu Lê có ăn nằm với anh Tiểu Sơn, đừng nói là một vạn, có đưa năm vạn chúng tôi cũng không đi đánh gãy chân người khác đâu.” Anh Đào cười khẩy nói.

Chương 683: Chụp ảnh

Trần Thanh nhất thời đờ đẫn: “Anh Tiểu Sơn gì?”

“Aiya, người anh em, anh không biết người phụ nữ này là dạng gì à? Năm ngoái cô ta và anh Tiểu Sơn của tôi có cặp kè với nhau, nhưng người phụ nữ này quá giả tạo, cho nên anh Tiểu Sơn không dám muốn cô ta nữa. Không ngờ vừa mới xoay người cô ta đã cặp với người anh em đây. Nhìn tuổi tác của anh chắc là kết hôn rồi chứ nhỉ.”

Anh Đào thấy sắc mặt của Trần Thanh càng lúc càng khó coi, hắn ta liền kể hết những chuyện dơ bẩn của Châu Lê ra.

“Câm miệng! Tôi với anh Tiểu Sơn là người yêu của nhau, chia tay cũng là chuyện bình thường, anh đừng nói linh ta linh tinh!” Châu Lê lập tức quát lên.

Anh Đào thay đổi sắc mặt: “Châu Lê, cô đừng không biết xấu hổ. Cô là dạng gì bản thân còn không rõ? Đưa tiền nhanh đi, nếu không chúng tôi mà bước ra khỏi cánh cửa này thì video của cô sẽ được truyền đi khắp nơi đấy.”

Châu Lê sốt ruột nhìn Trần Thanh: “Anh Trần, anh, anh đưa thêm cho bọn chúng hai vạn đi!”

“Tôi đào đâu ra hai vạn!?” Sắc mặt của Trần Thanh cũng rất khó coi, “Vét hết túi cùng lắm chỉ còn sáu nghìn tệ, đó là toàn bộ gia tài của tôi rồi!”

“Châu Lê, cô qua lại với loại đàn ông gì mà nghèo thế này? Thế thì tôi đành xin lỗi cô nhé.” Anh Đào cười khẩy, ánh mắt nhìn Trần Thanh càng tỏ ra vẻ khinh thường hơn.

“Anh Trần, sao anh không có được? Anh nhất định phải đưa cho bọn chúng, nếu không video của tôi sẽ bị truyền ra ngoài. Tôi không sống được yên ổn, anh cũng đừng mơ mà sống tốt.” Châu Lê trở mặt uy hiếp.

“Châu Lê, cô con mẹ nó có lương tâm không vậy? Ông đây cùng lắm chỉ mới ngủ với cô hai lần, trong khi cô đã nát bét như vậy, tâm địa còn độc ác, ông đây bằng lòng bỏ ra sáu nghìn tệ đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi. Nếu cô cứ uy hiếp tôi như vậy, được thôi, chấm dứt quan hệ luôn đi, ông đây còn sợ cô hay gì?”

Trần Thanh cũng nổi đóa. Chẳng hiểu thế nào anh ta lại dính vào loại đàn bà nham hiểm này. Theo lời của anh Đào thì Châu Lê quả thực quá xấu xa. Không ngờ anh ta lại bị cô ta lừa dối như vậy. Sinh viên đại học bây giờ sao lại vô sỉ thế nhỉ?

“Anh Trần, anh không sợ tôi sẽ nói với vợ anh sao?” Châu Lê nổi điên.

“Muốn nói thì cứ nói đi. Vợ chồng tôi đã ở với nhau nhiều năm như vậy, chúng tôi còn có con, chỉ cần tôi nhận sai, cô cho rằng có thể thế nào được? Loại phụ nữ như cô, tôi đúng là mù mắt mới giúp cô!” Trần Thanh nói xong thì quay đầu bỏ đi.

“Trần Thanh, anh đứng lại cho tôi! Được được được, anh cho tôi sáu nghìn tệ trước đi! Khoản còn lại tôi sẽ tự nghĩ cách.” Châu Lê cuống quýt nói.

Thực ra Trần Thanh cũng rất sợ hãi, nhưng anh ta chỉ còn cách đánh liều một phen. Nghe Châu Lê gọi giật mình lại, anh ta xoay người, nói: “Châu Lê, chúng ta nói cho rõ ràng luôn đi. Tôi đưa cho cô sáu nghìn tệ này, giữa cô và tôi tới đây cũng chấm dứt, sau này đừng đi tìm tôi nữa!”

Châu Lê lúc này làm gì còn tâm tình so đo mấy thứ này, chỉ quan tâm làm thế nào để vỗ về anh Đào trước, cho nên lật đật gật đầu: “Được được được, lấy sáu nghìn ra đây.”

Sau đó nhìn về hướng anh Đào: “Anh Đào, bây giờ tôi chỉ có bấy nhiêu tiền thôi. Cộng lại là một vạn mốt, còn một vạn chín kia anh cho tôi khất mấy ngày nhé? Đoạn video đó cũng phải xóa bỏ đấy!”

“Video thì không xóa bỏ được. Bây giờ tôi cầm một một vạn mốt trước, sau đó thả cô ra. Cô tranh thủ gọi điện thoại kêu người đem tiền đến đi, tôi ở đây đợi cô. Cô bạn bè thân thích nhiều như vậy, lẽ nào có chút tiền cũng mượn không ra?” Anh Đào nói.

Trần Thanh không dám nói nhiều: “Châu Lê, tôi sẽ chuyển sáu nghìn qua điện thoại của cô. Chúng ta tới đây coi như chấm hết.”

Châu Lê liếc nhìn anh ta, sau đó cười khẩy: “Được! Anh đi đi.”

Trần Thanh có chút kinh hãi. Vương Nguyệt muốn anh ta đưa Châu Lê đến, nhưng bây giờ anh ta không muốn có bất kỳ quan hệ gì với người đàn bà này nữa, chi bằng anh ta quay về cầu xin Vương Nguyệt cho xong.

Nhưng vừa nghĩ đến đã cảm thấy bất ổn, anh ta vội vàng dùng điện thoại chụp lại ảnh khỏa thân của Châu Lê lúc này.

“Trần Thanh, anh làm gì vậy?” Châu Lê tức giận quát lên.

Chương 684: Khai cô ta ra

Trần Thanh căng thẳng nói: “Tôi sợ về sau cô lại tới làm phiền tôi, cho nên giữ lại chút đồ thôi. Cô yên tâm. Chỉ cần cô không đến quấy rầy tôi, tôi cũng sẽ không tung ảnh khỏa thân của cô ra ngoài. Cô không cần mặt mũi nhưng tôi vẫn cần.”

Trần Thanh chụp lại vài bức ảnh xong, cảm giác yên tâm hơn rất nhiều, sau đó khom lưng cúi chào bọn anh Đào rồi lật đật tháo chạy.

“Trần Thanh, anh là đồ khốn nạn!” Châu Lê nhìn cánh cửa đóng sập lại mà tức đến phát run.

Sau đó cô ta nhìn chằm chằm vào anh Đào, “Anh Đào, có thể cởi trói giúp tôi được không? Tôi sẽ chuyển cho anh sáu nghìn ngay, khoản còn lại anh cũng phải để tôi đi tìm người mượn đã đúng không?”

Anh Đào nháy mắt với đối phương, một tên liền đi qua cởi trói cho Châu Lê, Châu Lê lật đật cầm áo quần mặc vào người, sau đó lấy di động chuyển sáu nghìn của Trần Thanh qua cho anh Đào.

“Anh Đào, các anh có thể về trước được không? Ba ngày! Cho tôi ba ngày tôi sẽ đem một vạn chín đến trả các anh, nhất định trả.” Châu Lê nói.

“Châu Lê, cô tưởng ông đây là đồ ngốc à? Ông đây mà xoay người đi thì cô sẽ bỏ chạy liền. Cô tự nói xem ở Cảng Thành này cô mướn phòng bao nhiêu lần rồi?” Anh Đào khinh thường cô ta.

Châu Lê nhất thời biến sắc. Quả thực cô ta đã không ít lần kêu bọn anh Đào làm chuyện thất đức, nhưng mỗi lần xong việc đều tiền bạc sòng phẳng, chỉ có lần này là bị ngã nhào trên người Vương Nguyệt.

Ba vạn này tương đương với tiền thuốc men. Vương Nguyệt lại chẳng mảy may sứt mẻ, làm cô ta tức muốn hộc máu. Nhắc tới là chỉ muốn chửi ba tên đần độn này, nhưng cô ta không dám nói bọn chúng như vậy.

Hồi nãy, lúc ba tên này tìm tới cửa để vòi tiền, cô ta một mực nói mình chỉ có năm nghìn, thế là đã bị ba tên này lột đồ và quay video. Bọn côn đồ này thật sự là chuyện gì cũng có thể làm ra.

Thế nên cô ta có ngang bướng cũng chẳng có tác dụng. Bọn côn đồ dĩ nhiên sẽ cáo già hơn cô ta.

“Anh Đào, anh cũng biết tôi rồi đấy, tôi làm gì có lắm tiền như vậy. Huống hồ các anh cũng đâu dạy dỗ được Vương Nguyệt, sao có thể quay sang bắt chẹt tôi nhiều vậy được?” Châu Lê tỏ ra uất ức.

“Châu Lê, cô đừng giỡn mặt với tôi. Hôm nay ông đây toàn thân đều đau nhức, nếu cô không giải quyết cho rõ ràng, chúng tôi đâu thể nuốt trôi được cục tức này? Nếu cô Vương Nguyệt kia không thủ hạ lưu tình với chúng tôi, e là bây giờ chúng tôi đã ở trong đồn cảnh sát, mà cô với tên Trần Thanh kia cũng không không thoát khỏi được đâu.”

Anh Đào nhớ lại cảnh Vương Nguyệt dứt khoát tung một cước đá bay con dao của anh ta. Nếu người không có đủ bản lĩnh, tốc độ và thực lực thì tuyệt đối không thể làm được.

Thế nhưng Vương Nguyệt lại chẳng chút chần chừ, thân thủ này phải nói là quá đáng sợ. Mà một cô gái mỏng manh lại lợi hại như vậy chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ sau lưng cô ấy chắc chắn có người chống lưng.

Bây giờ anh Đào không dám đến chọc giận Vương Nguyệt nữa, hắn ta phải bắt được Châu Lê giao tận tay cho cô. Nhưng ngặt nỗi trước đây bọn chúng đã hứa với Châu Lê, nếu không hoàn thành thì cũng không hợp lý cho lắm.

Cho nên bây giờ chỉ cần Châu Lê không có đủ ba vạn, bọn chúng có giao cô ta ra cũng không có gì đáng trách.

Đương nhiên nếu Châu Lê có thể giao được ba vạn, vậy thì càng tốt. Nhưng hắn ta vẫn sẽ giao cô ta cho Vương Nguyệt, vì hắn ta cảm thấy mình không thể đắc tội với Vương Nguyệt kia được.

“Anh Đào, tôi cũng đâu có biết Vương Nguyệt lại lợi hại như vậy. Bây giờ tính ra tôi cũng là người bị hại mà.” Châu Lê chực khóc.

“Ba vạn, nhanh lên. Đi mượn ngay đi, mượn không được tôi sẽ giao cô cho Vương Nguyệt.” Anh Đào nói.

“Cái gì?” Châu Lê trố mắt, “Các anh khai tôi ra rồi ư?”

“Haha, cô ngốc à? Cô ta lợi hại như vậy, bọn tôi mà không khai ra cô là người sai khiến thì làm sao chạy thoát được?” Anh Đào nhìn Châu Lê như đang nhìn một kẻ ngốc.

Châu Lê tái mặt, lập tức nhìn ra cửa, thầm nghĩ Vương Nguyệt biết rồi sao vẫn chưa báo cảnh sát bắt cô ta?

Chương 685: Sẽ đổ máu đấy

Anh Đào nhìn dáng vẻ hốt hoảng của Châu Lê: “Cô đừng lo lắng. Cô ta không có báo cảnh sát đâu, bằng không làm gì có chuyện thả ba người bọn tôi đi?”

“Vậy không lẽ cô ta không làm gì cả? Xem như chuyện này chưa từng xảy ra?” Châu Lê nhíu mày, cảm thấy Vương Nguyệt không phải là người như vậy. Lần trước cô ta bỏ thuốc sổ vào ly cà phê xong còn bị Vương Nguyệt đánh cho một trận tơi tả trong nhà vệ sinh, đau đến mấy ngày kia mà.

Lần này nghiêm trọng như vậy tại sao Vương Nguyệt lại không hề làm gì?

“Cô ta kêu tôi mang cô qua.” Anh Đào đáp, “Xem ra cô cũng chẳng có nổi một vạn chín đâu. Thôi để tôi đưa cô đi gặp cô ta vậy!”

“Cái gì? Các anh! Tôi đã đưa tiền cho các anh, các anh còn quay ngược lại giúp cô ta bắt tôi?” Châu Lê thất kinh.

“Cũng không ngốc nhỉ.” Anh Đào bật cười ha hả.

“Anh Đào, anh quá đáng lắm rồi đấy! Giao tình giữa chúng ta cũng không đến nỗi nào, tại sao anh có thể làm như vậy!”

Châu Lê tức đến run người. Nếu để Vương Nguyệt biết cô ta muốn đánh gãy một chân của cô, không biết là Vương Nguyệt sẽ đánh cô ta ra nông nỗi nào nữa.

“Châu Lê, nói thật với cô là chúng tôi cũng không phải xã hội đen gì, có thể kiếm được chút tiền thì dĩ nhiên phải kiếm, nhưng cô cũng thấy nhìn thấy rồi đấy, thân thủ của Vương Nguyệt như vậy chắc chắn phải có hậu thuẫn rất vững chắc, mà ba người chúng tôi lại chưa muốn chết, cho nên đành để cô chịu thiệt chút vậy.” Anh Đào nở nụ cười gian tà.

“Các anh hùa lại bắt nạt kẻ yếu ư!” Châu Lê tức giận.

“Lẽ nào cô không phải? Châu Lê, lúc còn đi học, cứ thấy người nào gai mắt là cô lại kêu chúng tôi đi dạy dỗ. Loại phụ nữ hẹp hòi như cô, có tí chuyện cũng ôm hận trong lòng. Ông đây thật sự chưa bao giờ gặp người phụ nữ nào ghê gớm như vậy, sớm muộn gì cô cũng bị quả báo thôi. Trừ phi cô có chỗ dựa vững chắc.”

Châu Lê như bừng tỉnh: “Anh Đào, vậy anh nói cho tôi biết ở Cảng Thành này ai là người lợi hại nhất, tôi đi tiếp cận còn không được sao?”

“Cô! Haha, Châu Lê, sao cô không tự soi lại bản mặt của mình chứ, đừng làm trò cười cho thiên hạ nữa.” Anh Đào bật cười.

Sắc mặt của Châu Lê rất khó coi. Anh Đào nói tiếp: “Cô con mẹ nó chẳng qua chỉ là một con gà thôi. Muốn quyến rũ đại gia thì ít nhất cũng phải làm cho bản thân chỉnh chu một chút.”

Châu Lê thiết nghĩ cũng có lý. Tại sao cô ta vẫn mãi chưa có tiền đồ? Nếu có thể cặp bồ với đại gia, còn ai dám ức hiếp cô ta nữa?

“Anh Đào, anh nói đi. Rốt cuộc là ai có thế lực mạnh nhất? Anh đừng cười tôi. Tôi biết một chút cũng đâu có chết.” Châu Lê một lòng muốn tìm đại gia chống lưng.

“Người có máu mặt nhất Cảng Thành này đương nhiên phải kể đến người của Triệu gia. Để tôi tiết lộ cho cô một thông tin. Đại thiếu gia Triệu Vân Sâm của Triệu gia vừa mới thu mua Điện Ảnh và Truyền Hình Hoàn Vũ, bây giờ những người phụ nữ từng quen biết cậu ta đã bắt đầu lộ diện, chen lấn đổ xô về bên đó!” Anh Đào kể ra mấy câu chuyện mà hắn ta hóng được.

“Nhưng mà, trước khi cô chưa có chỗ dựa vẫn phải đi gặp Vương Nguyệt thôi, nếu không ba người chúng tôi gặp xui xẻo thì cô cũng đừng mơ sống tiếp. Đi thôi!”

Anh Đào rất hiểu Châu Lê. Cô ta đã không còn đồng nào, đợi gom đủ một vạn chín thì hắn ta sợ Vương Nguyệt sẽ không đợi được.

Châu Lê cuống quýt nói: “Anh Đào, các anh không thể đưa tôi qua đó được, cô ta sẽ tống tôi vào tù đấy! Đến lúc đó đừng trách tôi sẽ khai các anh ra!”

“Châu Lê, loại đàn bà như cô đúng là chả có gì để người khác thích nổi.” Anh Đào nói, “Nhưng tôi cũng hết cách rồi. Cô muốn tự đi hay để chúng tôi trói cô đi đây? Sau khi giao cho Vương Nguyệt, cô tự sinh tự diệt đi!”

Nói rồi hắn ta ra lệnh cho hai tên đàn em, hai tên đó bước tới, Châu Lê liền nói: “Tôi tự đi là được chứ gì! Tôi muốn thay quần áo!”

“Thay quần áo làm cái quái gì. Tôi chỉ lột quần áo của cô ra, lại chưa làm gì, cô đừng viện cớ. Đi thôi!” Anh Đào nở nụ cười gian tà. Không phải bọn chúng không muốn làm gì Châu Lê, mà tại vì Châu Lê bẩn bựa như vậy, bọn chúng cảm thấy vẫn nên cách xa một chút thì tốt hơn.

Ra ngoài tốn chút tiền tìm phụ nữ cho xong, đụng phải cái dạng phụ nữ lòng dạ hẹp hòi này sơ suất một tí là đổ máu ngay.

Chương 686: Người đàn ông vô liêm sỉ

Châu Lê bị ba tên đàn ông đẩy ra khỏi nhà, trong lòng vừa tức vừa gấp, bước chân càng rề rà hơn.

Nhưng sau khi bị anh Đào đẩy một phát, cô ta cũng không dám trì hoãn nữa. Thoáng chốc Châu Lê đã bị bọn anh Đào áp tải lên chiếc minibus của bọn chúng, sau đó xe đi thẳng về hướng bãi đậu xe của đài truyền hình Cảng Long.

Di động của Châu Lê bị anh Đào tịch thu. Lúc này anh Đào bắt đầu tìm số điện thoại của Vương Nguyệt trong điện thoại của cô ta, cũng may là người đàn bà này còn lưu số di động của Vương Nguyệt.

Anh Đào bật cười đắc ý, gọi điện thoại cho Vương Nguyệt.

Lúc này Kỷ Hi Nguyệt cũng đang đi lên sân thượng, vì cô cho rằng Trần Thanh đã đưa Châu Lê qua đây.

Di động đổ chuông, Kỷ Hi Nguyệt cầm ra xem, là một số điện thoại lạ, cô nhận máy.

“Đại tỷ, là đại tỷ đúng không? Tôi là A Đào đây, là A Đào mà lúc trưa được Châu Lê thuê mướn ấy!” Anh Đào nghe Vương Nguyệt nhận máy, vội vàng cất tiếng y như chân chó.

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó khóe miệng khẽ cong lên: “Tốc độ cũng nhanh đấy chứ nhỉ. Đây là điện thoại của Châu Lê à?”

“Vâng vâng, đại tỷ, chúng tôi đang ở dưới bãi đậu xe của đài truyền hình Cảng Long. Chúng tôi mang Châu Lê tới rồi đây.” Anh Đào lật đật nói.

Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, như vậy là Trần Thanh có ý gì đây?

Châu Lê không nằm trong tay anh ta, ngược lại bị bọn anh Đào tóm được. Thật sự nghĩ rằng cô có thể tha thứ cho anh ta hết lần này tới lần khác ư?

“Châu Lê đang trong tay anh à?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

“Vâng vâng vâng. Chúng tôi đang ở dưới, nhưng không vào được.” Anh Đào dở khóc dở cười.

“Anh cứ nói tìm Vương Nguyệt của bộ phận tin tức là được.” Vương Nguyệt tin tên tuổi của mình bây giờ đã nổi tiếng cả đài truyền hình Cảng Long. Nói cho cùng thì cô cũng đã tham gia vụ án phân xác, vụ án cưỡng hiếp và giết người, và còn nhiều tin tức lớn khác nữa.

“Được được được. Vậy chúng ta lên sân thượng nhé.” Anh Đào vội vàng cười đáp. Cho dù không nhìn thấy nhưng Kỷ Hi Nguyệt cũng có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ chân chó của anh ta.

Quả nhiên là một nhóm côn đồ dởm, toàn những tên giỏi bắt nạt kẻ yếu.

Kỷ Hi Nguyệt cúp điện thoại xong thì ra khỏi thang máy, đi tới vườn hoa trên sân thượng. Giờ này quả nhiên không có ai, vì chung quy cũng đang trong ca làm việc buổi chiều, chỉ thấy mỗi Trần Thanh với dáng vẻ bồn chồn đứng dưới giàn hoa.

Thấy Kỷ Hi Nguyệt đến, anh ta lập tức chạy tới, gấp gáp nói: “Vương Nguyệt, tôi, tôi đi tìm Châu Lê thì thấy cô ta đang bị ba tên côn đồ khống chế. Tôi không có cách để nào mang cô ta tới đây, thành thành xin lỗi cô. Có điều tôi với Châu Lê đã trở mặt rồi, vì thật sự không ngờ cô ta lại là người phụ nữ như vậy.”

“Ồ? Thành ý của anh là như vậy đó à? Tôi cứ tưởng chuyện gì anh cũng dám làm chứ?” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy sức nhẫn nại của bản thân có giới hạn.

“Không, không phải vậy. Vương Nguyệt, cô nói đi, cô muốn tôi làm gì tôi đều nghe cô hết, nhưng với Châu Lê thì tôi không muốn có bất kỳ liên can gì tới cô ta nữa. Tôi còn phải trả sáu nghìn tệ cho ba tên côn đồ giùm cô ta, người đàn bà này đúng thực là một kẻ điên.” Trần Thanh nói rồi nước mắt giàn giụa, giống như vừa trải qua một chuyện gì đó không thể chấp nhận được.

Nhưng đối với Kỷ Hi Nguyệt, cô lại cảm giác người đàn ông này vô sỉ đến cực độ. Anh ta cho rằng tất cả những việc làm và hành động của bản thân chỉ cần dùng sáu nghìn tệ là đã giải quyết được hết sao?

Nhưng vấn đề là sáu nghìn tệ này đâu phải dùng cho cô?

Anh ta còn mặt mũi để chạy đến đây khóc lóc van xin cô tha thứ ư?

Kỷ Hi Nguyệt thật sự không thể hiểu nỗi tại sao một số người lại ích kỷ đến như vậy. Có lẽ sự nhân từ ngay từ ban đầu của cô đã dung túng cho hành động xấu xa của anh ta. Lẽ ra từ lần anh ta định bóp chết cô, cô phải để cho anh ta vào tù nếm chút đắng cay mới đúng.

Trần Thanh thấy vẻ mặt của Kỷ Hi Nguyệt đầy sự lạnh lùng thì có chút sợ hãi.

Anh ta đột nhiên quỳ sụp xuống trước mặt Vương Nguyệt, lấy di động ra: “Vương Nguyệt, cô xem này, nếu cô muốn báo thù Châu Lê thì trong đây tôi có ảnh khỏa thân của cô ta. Cô hoàn toàn có thể tung ra ngoài để người phụ nữ nham hiểm đó không ngẩng mặt nhìn đời được.”

Chương 687: Hai người đánh nhau

Kỷ Hi Nguyệt gần như toát ra hơi thở lạnh lùng. Sự cặn bã của người đàn ông Trần Thanh này tính ra còn quá đáng hơn cả Triệu Vân Sâm. Cô không ngờ được là anh ta còn lưu lại những thứ này, vì tốt xấu gì hai người bọn họ cũng đã từng hợp tác với nhau. Bây giờ mới thực sự là chó tự cắn chó đây.

Nhưng dưới quan điểm của Kỷ Hi Nguyệt, phản bội đồng bọn là không càng không thể đồng tình được.

“Cô đừng hiểu lầm. Bức ảnh này không phải là tôi trói Châu Lê đâu. Là bọn người của anh Đào đã vòi tiền của cô ta, cho nên mới làm như vậy. Còn tôi chỉ là sợ Châu Lê lại tới làm phiền, cho nên đã chụp lại một tấm, như vậy thì sau này tôi với cô ta sẽ không còn liên can gì với nhau nữa.”

Trần Thanh cảm thấy hơi thở của Kỷ Hi Nguyệt không đúng, lật đật giải thích vài câu.

Kỷ Hi Nguyệt cuối cùng cũng nhìn vào vẻ mặt kinh tởm của Trần Thanh: “Trần Thanh, anh cho rằng anh bỏ ra sáu nghìn tệ là có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra sao?”

Trần Thanh sửng sốt, vội vàng khóc lóc van xin: “Vương Nguyệt, tôi thật sự sai rồi, cô tha thứ cho tôi lần này được không? Tôi không dám hại cô nữa đâu, thật đấy. Xin cô mà. Trong nhà tôi còn có người già và trẻ nhỏ, tôi không thể nào xảy ra chuyện được.”

“Tôi nhớ hình như lần trước anh cũng nói như vậy thì phải?” Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy. Người đàn ông này càng nhìn cô càng cảm thấy kinh tởm. Tại sao cô lại có một người đồng nghiệp như vậy nhỉ?

Lúc này, bên phía tháng máy lại có người đi ra.

Trần Thanh ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt, sau đó chỉ vào người đang đến: “Mấy cậu, sao mấy cậu lại đến tới đây?” Nói xong lật đật bò dậy.

Châu Lê vừa nhìn thấy Trần Thanh thì sắc mặt cũng trở nên khó coi. Hơn nữa, nhìn thấy anh ta quỳ trước mặt Vương Nguyệt cầu xin, trong lòng cô ta càng cảm thấy tức giận hơn. Anh ta nghĩ rằng cầu xin Vương Nguyệt là có thể coi như không có chuyện gì sao?

“Đại tỷ, chúng tôi mang Châu Lê tới rồi đây.” Anh Đào và hai tên đàn em khom lưng cúi chào Vương Nguyệt, sau đó nhìn sang Trần Thanh, “Người anh em, anh con mẹ nó cũng nhục nhã quá nhỉ. Ăn nằm với Châu Lê cho sướng rồi bây giờ vứt bỏ cô ta để tới đây cầu xin. Châu Lê, cô thấy cô mù mắt thế nào rồi chứ?”

“Trần Thanh, anh giỏi thật đấy. Vương Nguyệt, tôi nói cho cô biết. Mặc dù tôi là chủ mưu, nhưng nếu không có Trần Thanh ủng hộ tôi làm như vậy, tôi cũng không đến mức động tay với cô đâu.” Tuy Châu Lê rất hận Vương Nguyệt, nhưng lúc này Trần Thanh mới là người khiến cô ta căm phẫn hơn.

“Châu Lê, cô đừng ngậm máu phun người. Là cô oán hận Vương Nguyệt, nên đã nghĩ cách dạy dỗ cho Vương Nguyệt một trận, còn kéo cả tôi vào.” Trần Thanh ra vẻ ấm ức.

Anh Đào liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt đang giữ im lặng, khoanh tay đứng sang một bên nói: “Đại tỷ, tôi thấy hai người này là một đôi cẩu nam nữ, chẳng có ai tốt lành cả đâu. Đại tỷ, chị muốn xử lý bọn họ thế nào?”

“Anh có chủ ý gì hay không?” Vương Nguyệt cảm thấy tên côn đồ này còn khá thức thời.

“Đại tỷ, chỉ cần chị nói, anh em chúng tôi sẽ giúp chị giải quyết ngay. Cho dù muốn khử bọn chúng, đại tỷ cũng chỉ cần nói một câu là được.” Anh Đào sốt sắng nói, “Chỉ là sau này đại tỷ có thể nương tay cho thằng em này được không?”

Anh Đào vừa dứt câu, bản thân tự cảm thấy mình vẫn còn chút đầu óc.

“Anh Đào! Anh con mẹ nó còn chút liêm sỉ nào không vậy!” Châu Lê tức giận nói.

Sau đó cô ta nhìn sang Kỷ Hi Nguyệt, “Vương Nguyệt, dù sao tôi cũng đã thua rồi, cô muốn làm gì cứ việc làm! Nhưng tôi với anh ta là chủ mưu, cô phải báo cảnh sát, để anh ta vào tù chung với tôi!”

“Châu Lê, cô con mẹ nó lúc nãy đã hứa rồi mà? Chúng ta đã chấm dứt, sao bây giờ cô còn lôi tôi vào?” Trần Thanh không thể tin nổi, quát lên.

“Chấm dứt? Từ lúc anh chụp hình tôi thì chúng ta không thể chấm dứt nữa rồi!” Châu Lê cười khẩy.

Kỷ Hi Nguyệt thấy hai người sắp ầm ỉ, cô liền nói: “Thế này đi. Tôi cũng không định báo cảnh sát. Hai người đánh nhau một trận đi, ai có thể đứng lên rời khỏi chỗ này thì tôi thả người đó!”

Chương 688: Nam nữ đánh nhau

Châu Lê và Trần Thanh đều nhìn Kỷ Hi Nguyệt với ánh mắt không thể tin nổi. Không thể ngờ là cô lại có ý kiến như vậy.

“Vương Nguyệt, cô làm như là không công bằng. Anh ta là đàn ông, làm sao tôi có thể đánh lại anh ta được?” Châu Lê liền nói.

Trần Thanh thì đã tái mặt. Bất kể có đánh hay không đánh Châu Lê, anh ta cũng không hề muốn đánh nhau.

Ngược lại anh Đào lại bật cười ha hả: “Đại tỷ, chủ ý hay. Châu Lê, đừng nói tôi không đáng mặt bạn bè nhé. Cái này cho cô, chỉ cần cô thắng, ông đây sẽ đích thân đưa cô về nhà, một vạn chín kia cũng cô cũng không cần trả nữa! Đại tỷ, chị nói như vậy có được không?” Anh Đào nhặt một cây chổi trên lối đi đưa cho Châu Lê.

Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày: “Được. Nể mặt ba người các anh biết nghe lời, tôi cho các anh chút mặt mũi này.”

Châu Lê vừa nghe liền cầm cây chổi lên đánh tới tấp vào Trần Thanh, đồng thời miệng còn chửi bới: “Trần Thanh, anh là cái loại nhu nhược! Bà đây mù mắt rồi mới đi hợp tác với anh!” Nói xong liền nhè đầu nhè cổ mà đánh.

Trần Thanh ôm đầu tháo chạy. Nhưng Châu Lê xuống tay không hề nhẹ, khiến anh ta không thể không phản kích. Châu Lê như thể đang phát tiết, mặc dù cây chổi là đồ nhựa, nhưng đánh với lực như thế thì cũng đủ đau đớn.

Trần Thanh bị đau thực sự, hết cách đành bắt đầu đánh trả Châu Lê. Như vậy là hai người đã thật sự lao vào đánh nhau.

Nhưng Trần Thanh cũng không đàn ông gì. Không cướp được cây chổi, anh ta đến giật lấy mái tóc dài của Châu Lê.

Châu Lê đau đớn, khoảng cách quá gần cây chổi cũng không có tác dụng, cho nên cô ta liền vứt cây chổi, bắt đầu dùng tay cào, dùng miệng cắn.

Hai người đều la hét thảm thiết. Trên mặt Trần Thanh liền xuất hiện vết máu do móng tay cào, còn mặt của Châu Lê thì bị ăn một bạt tai, khóe miệng cũng rớm máu.

Mọi người đều không hề biết từ lúc nào Liễu Đông đã núp sau bức tường, quay lại cảnh tượng ngoạn mục đánh nhau hỗn loạn của đôi nam nữ này.

Tính cách của Châu Lê là không chịu được uất ức dù chỉ một chút. Lúc này đôi mắt của cô ta đã long lên sòng sọc, lao đến cắn chặt lấy tay của Trần Thanh.

Trần Thanh la lên oai oái, làm thế nào cũng không đẩy được Châu Lê ra, anh ta đành phải dùng lực đánh mạnh vào phần đầu của Châu Lê.

Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, nói với anh Đào: “Đừng để đánh chết người.”

Anh Đào vội ậm ừ hai tiếng, sau đó ba người bọn họ liền xông lên lôi hai người đó ra.

Trong miệng của Châu Lê lúc này đều là máu, cô ta khạc một tiếng, sau đó nhổ ra. Thì ra cánh tay của Trần Thanh đã bị cắn đứt một miếng thịt.

Khuôn mặt của cô ta lúc này hệt như đầu lợn. Đôi mắt thì thâm tím, tóc tai thì bị xé đi không ít.

Trần Thanh đau đớn nhảy dựng lên, tức tối muốn đá Châu Lê thêm vài cái, nhưng đã bị người của anh Đào cản lại.

“Ba người các anh đưa bọn họ đến bệnh viện xử lý đi. Còn về việc có muốn báo cảnh sát hay không thì cứ để bọn họ tự quyết định.” Kỷ Hi Nguyệt nói với ba người bọn anh Đào, “Sau này các anh xài thủ đoạn thì cũng nên cao minh một chút, thiếu gì cách giở trò lưu manh. Bây giờ xã hội đen cũng không ngu ngốc như bọn anh vậy đâu!”

‘Đại tỷ, đại tỷ, chị có thể giới thiệu cho chúng tôi một công việc được không? Làm công cho đại tỷ cũng được. Chúng tôi nhất định sẽ cải tà quy chánh!” Anh Đào cuống quýt nói. Hai tên còn lại là A Minh và A Hổ cũng nhìn Kỷ Hi Nguyệt với vẻ mặt chờ mong.

Thực ra nếu có thể tìm được công việc chân chính, đâu ai muốn đi làm côn đồ lưu manh. Bọn họ đều là những người học lực không cao. Mới đầu cũng đi bưng bát đĩa thuê, nhưng vì cuộc sống xô đẩy phải đi vào con đường tồi tệ.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhíu mày: “Trước tiên các anh đi xóa hình xăm trên người để làm lại người bình thường, sau đó gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ giới thiệu cho các anh một công việc. Nhưng nhớ là phải cải tà quy chánh, làm người đàng hoàng đấy.”

Ba ngươi A Đào hoàn toàn không ngờ Kỷ Hi Nguyệt sẽ cho bọn họ cơ hội, nhất thời cảm kích đến đờ đẫn. Suy cho cùng bọn họ chỉ ôm tâm lý ăn may, nhưng không nghĩ lại được thật.

Chương 689: Ăn rồi là lên mặt ngay

Kỷ Hi Nguyệt nhìn dáng vẻ đờ đẫn của ba người: “Sao? Không muốn đi à? Mặc dù các anh muốn đánh gãy một chân của tôi, nhưng xét cho cùng thì các anh chỉ là người bị xúi giục. Tôi không cần biết trước đây các anh làm bao nhiêu chuyện xấu, chỉ cần các anh sẵn lòng sửa sai, tôi sẽ cho các anh một cơ hội, dĩ nhiên chỉ có một cơ hội duy nhất!”

“Vâng vâng, cám ơn đại tỷ!” Anh Đào cuống quýt nói. A Minh và A Hổ đều nhìn Kỷ Hi Nguyệt với đôi mắt lấp lánh, đầy lòng biết ơn, riêng A Hổ thì mắt còn đỏ hoe.

Còn đang sợ có một ngày mình phải ăn cơm tù.

Sau đó, hai người dìu Châu Lê, một người đỡ Trần Thanh, cả đám người cùng xuống bãi đậu xe, sau đó đến bệnh viện.

Liễu Đông thấy bọn họ đã xuống thang máy, từ phía sau bức tường đi ra.

“Quay lại hết chưa?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

Liễu Đông khẽ gật đầu: “Toàn bộ quá trình. Chị Nguyệt, có cần đăng tin không?”

“Cần chứ. Cắt ghép biên tập khéo một chút rồi làm mờ hình ảnh đi thì cũng là một tin tức xã hội mà đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt bật cười, “Nhằm thức tỉnh mọi người một chút, làm việc đừng quá kích động lỗ mãng.”

Liễu Đông thoáng sửng sờ, sau đó đôi mắt sáng lên, hào hứng gật đầu.

Lúc Châu Lê và Trần Thanh vào bệnh viện, mọi người ở đó đã kêu bọn họ nên báo cảnh sát, nhưng chỉ bọn họ biết việc này không thể báo cảnh sát, nếu không sẽ lòi ra chuyện bọn họ thuê mướn lưu manh để đánh gãy một chân của Vương Nguyệt thì coi như xong.

Huống hồ, bây giờ rõ ràng ba người bọn anh Đào đã là người của Vương Nguyệt.

Châu Lê có cảm giác bản thân là ‘ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo’, nhưng lúc này người cô ta hận nhất không phải là Vương Nguyệt, mà đổi lại là Trần Thanh. Dù gì hai người cũng đã từng ăn nằm với nhau, vậy mà nỡ lòng đánh cô ta thành ra như vậy. Nếu không cho anh ta biết tay, cô đây đâu phải là Châu Lê nữa.

Ba bọn người anh Đào vứt hai người họ ở bệnh viện xong thì bỏ chạy. Chuyện đầu tiên là tẩy xóa hình xăm, cắt lại đầu tóc, khôi phục lại hình ảnh của bản thân như những người bình thường trong xã hội.

Lúc Liễu Đông và Vương Nguyệt xuống dưới, Cố Du Du liền la lên: “Tiểu Nguyệt! Cô lại có chuyển phát nhanh này!”

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, chạy tới trước bàn làm việc thì nhìn thấy một hộp giấy.

“Lần này không biết là cái gì đây. Tiểu Nguyệt, cô khai thật đi, có phải có bạn trai rồi không? Đưa tới mọi người xem nào!”  Cố Du Du cười nói.

Anh Béo chạy tới: “Vương Nguyệt, để tôi mở giúp cô.”

Kỷ Hi Nguyệt cười khan, “Đâu có. Là một người bạn ăn no rửng mỡ ấy mà.” Cô cảm thấy ngoại trừ tên Triệu Húc Hàn đang học cách theo đuổi bạn gái ra thì chẳng có người thứ hai tặng hai lần quà như vậy.

“Tiểu Nguyệt, cô đừng có phúc mà không biết hưởng, tôi còn đang muốn có bạn trai như vậy đây này. Mọi người có muốn không?” Cố Du Du bật cười nói.

“Muốn chứ! Đến một tá còn không đủ nữa đấy!” Mọi người trong văn phòng đều bật cười.

“Tốt nhất là đồ ăn. Như vậy chúng tôi lại có phần. Đúng không Tiểu Nguyệt?” Chị Tiểu Linh đang ngồi bên kia cũng phụ họa.

Anh Béo vừa lúc mở hộp ra, quả nhiên là đồ ăn.

Lần này là một hộp bánh quy của Pháp và một hộp blueberry chocolate nhập khẩu.

“Wow! Tiểu Nguyệt, người bạn này của cô tốt thật đấy!” Cố Du Du đã đứng sẵn nãy giờ, “Wow! Muốn ăn quá.”

Mấy cô gái khác cũng đổ sang bên đây.

Kỷ Hi Nguyệt bất lực: “Được rồi được rồi, mọi người chia nhau ăn nhé.”

“Wow, Tiểu Nguyệt, cô hào phóng thật.” Mọi người liền vui vẻ như trẩy hội.

Anh Béo mở tới đâu chảy nước miếng tới đó, nhưng dĩ nhiên phải để Vương Nguyệt ăn trước, sau đó anh Béo mới chia từng phần đến mọi người.

“Tiểu Nguyệt, hy vọng ngày nào người bạn kia của cô cũng gửi quà đến.” Anh Hâm nói, “Như vậy chúng tôi cũng được hưởng ké. Mặc dù tôi không thích ăn ngọt lắm, nhưng có đồ ăn cao cấp như vậy, nhất định phải thử qua, để sau này có ai nhắc đến còn hãnh diện là mình đã từng ăn.”

“Đúng đấy đúng đấy. Ăn rồi là lên mặt ngay, haha.” Mọi người bật cười vui vẻ, nháo nhào thành một đống.

Chương 690: Tặng quà lần thứ ba

Kỷ Hi Nguyệt cười xòa nói: “Tặng nữa chắc phá sản quá.” Trong bụng thì lại nghĩ, nếu Triệu Húc Hàn biết mấy món quà mà anh đưa qua đây thực chất cô không ăn bao nhiêu thì sẽ có cảm giác gì nhỉ.

Cô ngồi xuống, vừa ăn vừa nhắn tin cho Triệu Húc Hàn.

“Anh Hàn, anh đừng tặng quà nhiều vậy nữa. Nhưng mà cũng cám ơn anh, mua~ah.”

Triệu Húc Hàn đang ngồi trên xe, nhìn thấy tin nhắn thì khẽ cau mày: “Không thích à?”

“Không phải là không thích, nhưng tặng nhiều quá cũng đâu ý nghĩa gì đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt kèm theo một khuôn mặt cười khổ.

“Còn nữa.” Triệu Húc Hàn đáp lại hai chữ.

“……!” Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể gửi lại dấu câu như vậy.

Triệu Húc Hàn nhìn thấy dấu câu này, lông mày càng xoắn chặt hơn, ngẩng đầu hỏi Tiêu Ân đang lái xe: “Tiêu Ân, không phải phụ nữ đều thích quà cáp sao?”

Tiêu Ân sửng sốt, sau đó đáp lại: “Đương nhiên.”

“Vậy tại sao cô ấy không thích?” Triệu Húc Hàn toàn thân đều lạnh xuống.

“Cậu chủ tặng cho tiểu thư món gì vậy?” Tiêu Ân lật đật hỏi.

“Một bó hoa hồng đỏ, một bó hoa hồng trắng, một hộp bánh quy và một hộp chocolate.” Triệu Húc Hàn đáp.

“Khụ khụ, nhiều thế cơ á? Đưa đến công ty của tiểu thư sao?” Trong đầu Tiêu Ân bắt đầu xoay chuyển.

“Ừm. Con gái đều thích hư vinh mà đúng không?” Triệu Húc Hàn thấy trên sách viết vậy mà, như vậy sẽ làm mọi người hâm mộ cô ấy.

“Khụ khụ, cậu chủ, anh hiểu lầm tiểu thư rồi. Cô ấy đi làm phóng viên là vì muốn sống khiêm tốn, anh lại tặng quà như thế há chẳng phải sẽ làm cô ấy nổi tiếng sao?” Tiêu Ân nói.

“Thế ư? Chứ không phải cô ấy đã nổi tiếng từ lâu rồi à? Một thực tập sinh mà lại nhận thầu được nhiều tin tức lớn như vậy, người trong ngành và đài truyền hình có ai mà không biết cô ấy?” Triệu Húc Hàn nhíu mày.

“Cậu chủ, đâu có giống nhau. Anh thấy lúc cô ấy hóa trang đi làm phóng viên, với cái dáng vẻ ấy liệu có người đàn ông nào theo đuổi cô ấy không? Mọi người chắc chắn rất hiếu kỳ, nên có thể sẽ mang đến nhiều bất tiện cho tiểu thư đấy.”

“Vậy sao?” Triệu Húc Hàn nhíu nhíu mày, “Vậy tại sao trên sách đều nói làm như vậy phụ nữ sẽ rất vui, có cảm giác đàn ông đang theo đuổi cô ấy?”

“Cậu chủ, lý luận phải kết hợp với thực tiễn chứ. Huống hồ đâu phải người phụ nữ nào cũng giống nhau, mà tiểu thư nhà chúng ta lại khác với hầu hết phụ nữ, cho nên phải cũng phải phù hợp với sở thích của từng người nữa.” Tiêu Ân liền nói.

Triệu Húc Hàn nhướng mày: “Cô ấy thì có sở thích gì?”

Tiêu Ân nghệt ra. Bởi vì anh ta cũng không biết Kỷ Hi Nguyệt có sở thích gì. Chạy tin tức? Hay bắt côn đồ?

“Khụ khụ, cậu chủ, anh là bạn trai của cô ấy, dĩ nhiên anh phải đi quan sát chứ, sao tôi biết được?” Tiêu Ân sầu não nói.

Triệu Húc Hàn không đáp lại, mắt cứ nhìn vào sáu dấu chấm cuối cùng trên điện thoại, trong lòng cũng có chút phiền muộn. Hình như mấy thứ viết trong sổ tay tình yêu đều không có hiệu quả với người phụ nữ Kỷ Hi Nguyệt này.

Kỷ Hi Nguyệt bên đây thì đã nghẹn lời, lại còn quà?

Nghĩ ngợi một chút cô mới hồi âm lại: “Anh Hàn, vậy tặng nốt hôm nay thôi, sau này đừng tặng nữa nhé.”

“Được.” Triệu Húc Hàn đáp lại một chữ, “Buổi tối mình ra ngoài ăn, anh đến khu dân cư Phong Nhã đón em.”

Kỷ Hi Nguyệt nghệt ra, sau đó đáp: “Vâng, vậy để em nói với thím Lý một tiếng, buổi tối không cần nấu nướng nữa.”

“Anh nói rồi.” Triệu Húc Hàn hồi âm.

“Oh, vậy em làm việc đã nhé, mua~ah.” Kỷ Hi Nguyệt bèn đáp. Trong lòng chợt nghĩ sao hôm nay anh lại kêu cô ra ngoài ăn nhỉ? Đây là chính thức hẹn hò sao?

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT