Lọc Truyện

Độc chiếm tiên thê hàn thiếu sủng tận thiên

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 801: Tận tâm

Nhân viên kiểm soát chất lượng đang cầm ống nghiệm cười giễu cợt: “Chẳng lẽ tôi kiểm tra đo lường sai hay gì?” Nói rồi anh ấy xoay người lại, “Niêm phòng toàn bộ nơi này lại, đồng thời thông báo cho phòng truy nã tội phạm m.a tú.y, trong này có lẽ là một ổ m.a tú.y đấy!”

“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Làm sao có thể!” Tô Hào Quân trố mắt không dám tin, biểu cảm như đang nhìn thấy quỷ.

Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày, nhìn biểu cảm của anh ta thật sự muốn tin là anh ta không biết gì thật.

Nhân viên cảnh sát của đội trưởng Biên lập tức báo cáo tình hình. Ngay sau đó, hơn mười mấy xe cảnh sát chạy đến, cả nhân viên cảnh sát của phòng truy nã tội phạm m.a tú.y cũng có mặt, nhưng không thấy trưởng phòng Kim đâu.

Kỷ Hi Nguyệt tranh thủ chụp ảnh và quay phim, sắp xếp chi tiết từng tin tức rồi tung ra ngoài.

Lần này có một chuyện mà cô không ngờ được là công ty thủy hải sản của Tô Tình lại bị nghi ngờ là buôn lậu m.a tú.y, mặc dù chưa tìm được vật chứng m.a tú.y, nhưng rất nhiều chỗ trong thùng hàng về từ đường biển về đều phát hiện có cặn đá.

Nồng độ dưới đáy hộp còn rất đậm đặc. Lần này xem ra Tô Tình đã gặp hạn, tài khoản chắc chắn sẽ bị điều tra.

Chỉ cần vụ án này ầm ĩ, trưởng phòng Kim có muốn lấy tay che trời cũng không được. Nhưng trên lý thuyết, Tô Tình và ông ta đã ly hôn năm năm, nên hai người này hoàn toàn không có quan hệ gì với nhau.

Song Kỷ Hi Nguyệt tin rằng hai người này chỉ đang ly hôn giả, nếu không thì một người phụ nữ như Tô Tình làm sao dám liên can đến bọn buôn lậu m.a tú.y, biến công ty kinh doanh thủy sản của mình thành nơi vận chuyển m.a tú.y được?

Kỷ Hi Nguyệt về đến khu dân cư Phong Nhã là đã một giờ sáng, quả thực để theo sát vụ án này là chuyện không hề đơn giản, chưa kể đây còn là một vụ án băng  nhóm có sức ảnh hưởng rất lớn.

Song Kỷ Hi Nguyệt vẫn vô cùng vui mừng, vì cuối cùng đã có một bước tiến đáng kể, cộng thêm ba vị đội trưởng đều rất coi trọng chuyện này, nên cô không tin là bọn họ sẽ không điều tra được gì.

La Hi cũng rất hưng phấn. Anh ấy rất ít khi tham gia vào mấy chuyện như vậy, nhưng từ khi đi theo Kỷ Hi Nguyệt lại gặp đủ chuyện thú vị. Hơn nữa, càng ngày anh ấy càng cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt là một người phụ nữ rất thần kỳ.

Trực giác của cô đáng sợ đến cực điểm.

Sáng hôm sau, Kỷ Hi Nguyệt vẫn dậy huấn luyện bình thường, chỉ là hơi trễ giờ đi làm một chút. Đợi cô huấn luyện xong là đã chín giờ, ăn sáng xong xuôi, Triệu Húc Hàn đã ra khỏi nhà.

Thím Lý kể với cô là cậu chủ đã xem tin tức, nói cô làm rất tốt, nhưng phải chú ý an toàn, bọn buôn lậu m.a tú.y mà bị dồn ép vào đường cùng thì chuyện gì cũng làm ra được.

Kỷ Hi Nguyệt dĩ nhiên biết điều đó. Dùng xong bữa sáng, cô đến đài truyền hình Cảng Long.

Vừa vào đến văn phòng, mọi người đã nhất loạt vỗ tay.

Kỷ Hi Nguyệt có chút kinh ngạc: “Chuyện gì đấy?”

“Vương Nguyệt, cô đúng là vừa dũng cảm lại còn tận tâm, rạng sáng rồi mà vẫn theo sát để đưa tin, đáng là tấm gương cho chúng tôi học hỏi.” Anh Hâm nói.

Cố Du Du nói: “Tiểu Nguyệt, cô phải cẩn thận đấy. Tôi thấy nhiều xe cảnh sát như vậy là đã sợ rồi.”

Mọi người cũng nhao nhao dặn Kỷ Hi Nguyệt nhớ cẩn thận, vì các phóng viên đưa tin về những vụ án ác tính có khả năng bị trả thù rất cao.

Liễu Đông pha cho Kỷ Hi Nguyệt một ly cà phê: “Chị Nguyệt, chị đúng là liều mạng thật. Đợi mai mốt thể lực của tôi tốt lên, tôi cũng muốn tham gia mấy vụ án như vậy.”

“Vậy thì cậu phải cố gắng luyện tập cho nhiều vào, tối thiểu là phải hạ được hai người mới có thể tự tin được.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

Liễu Đông khẽ gật đầu: “Tôi sẽ cố. Chị chính là tấm gương để tôi học hỏi, vì mục tiêu của tôi là cũng muốn trở thành phóng viên kim bài của bộ phận tin tức.”

“Vậy chúng ta cùng nhau cố gắng nhé.” Kỷ Hi Nguyệt vươn tay ra, đập tay với cậu một cái. Mọi người đều bật cười khi nhìn thấy cảnh này, còn chọc Liễu Đông, làm cho Liễu Đông càng thêm kiên quyết với mục tiêu của mình.

Di động của Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên vang lên, cô nhìn thấy cuộc gọi của Ngô Phương Châu thì lập tức nhận máy.

Chương 802: Cục Thành phố mở cuộc họp

Ngô Phương Châu ở đầu dây bên kia lên tiếng: “Vương Nguyệt, đến Cục Thành phố nhanh lên, các đội trưởng đã được gọi đi họp rồi.”

“Được, tôi qua ngay đây!” Kỷ Hi Nguyệt nhảy dựng lên, nhặt lấy ba lô, bắt đầu chạy, “La Hi, đi!”

Mọi người thấy Kỷ Hi Nguyệt bạt mạng như vậy thì vô cùng hổ thẹn. Cố Du Du nói: “Thấy Tiểu Nguyệt bạt mạng như vậy, chúng ta có nên ra ngoài chạy tin không? Những bản tin khác vẫn cần chúng ta khai thác mà?”

“Đúng vậy, đi thôi, ra ngoài kiếm tin nào!” Anh Hâm cũng ủng hộ, “Cũng không thể để một mình Vương Nguyệt gánh hết công việc của phòng tin tức chúng ta được!”

Các đồng nghiệp khác trong phòng tin tức cũng bắt đầu tích cực hơn. Liễu Đông rất vui khi nhìn thấy những chim già* bình thường chỉ ngồi chực chờ tin tức trên đài truyền hình mới ra ngoài chạy tin, cuối cùng cũng đã tự mình đi tìm tin tức, đúng là thật không dễ dàng gì.

(Chim già: thuật ngữ mạng. Chim già dùng để chỉ những người giỏi về mạng lưới và có trình độ về công nghệ, nhưng không có tính công kích như hacker – nguồn: baidu)

Liễu Đông thiết nghĩ, giữa con người thật sự có từ trường. Khi xung quanh có một người mang năng lượng tích cực, bạn hiển nhiên cũng trở nên tích hơn, còn khi ở bên cạnh người có năng lượng tiêu cực, thì rõ ràng bản thân cũng trở nên tiêu cực hơn.

Cậu tự cổ vũ bản thân, nhất định phải cố gắng, phải học tập Kỷ Hi Nguyệt. Người ta là một đại tiểu thư không lo cơm ăn áo mặc mà còn nỗ lực bạt mạng như vậy, vậy thì cậu có lí do gì để lười biếng tiêu cực chứ?

Xe của La Hi phi phóng ra khỏi bãi đậu xe của đài truyền hình Cảng Long, một đường chạy thẳng đến Cục thành phố.

Thông qua nhóm chat của Ngô Phương Châu mới biết hôm nay Cục thành phố sẽ mở họp, còn thông báo cho một vài đồn trưởng và đội trưởng đến dự họp.

Trọng điểm của buổi họp chắc hẳn là tập trung vào vụ án m.a tú.y. Tin tức tối qua quá lớn, ảnh hưởng quả thực không tốt, cho nên bên phía cảnh sát đều rất áp lực, hi vọng có thể sớm đập tan được tổ chức buôn lậu m.a tú.y này.

Xe của La Hi vừa đến nơi, quả nhiên đã nhìn thấy có rất nhiều xe cảnh sát xếp hàng dài trước Cục Thành phố.

Bọn cô đành phải đậu ở đối diện, sau đó xuống xe chạy vào trong.

Kỷ Hi Nguyệt đưa thẻ phóng viên, đăng ký vào sổ ghi chép ở cửa ra vào mới được vào bên trong. La Hi chưa có thẻ công tác nên bảo vệ không thể cho vào, Kỷ Hi Nguyệt đành để anh ấy ở bên ngoài đứng chờ.

La Hi rất lo lắng, phòng nhân sự bên đài truyền hình vẫn chưa xuất thẻ công tác cho anh ấy, nên trước giờ anh ấy vẫn xài thẻ công tác của Long Bân, không ngờ lần này lại bị sập cửa vào mặt.

Mặc dù trong Cục Thành phố  không có yếu tố nguy hiểm, nhưng La Hi là một người thật thà, anh ấy đã được cậu chủ dặn dò là không được cách xa cô quá nửa tấc, nhất là sau khi rời khỏi đài truyền hình, cho nên anh ấy nhất định phải nghĩ cách đi vào.

Anh ấy mang thẻ công tác của Long Bân, sau đó tìm một nơi có nhiều cây xanh trong khuôn viên cửa sau, tránh đầu quay của máy quay rồi lật người nhảy vào, nháy mắt đã biến mất sau toà nhà.

Máy quay không bắt được hình ảnh, thế nên anh ấy quang minh chính đại bước về phía trước tòa nhà.

Vào trong, nếu có bị quay trúng anh ấy cũng không sợ, anh ấy chỉ sợ bị nhìn thấy rồi đuổi ra ngoài, nhưng may mắn là bên trong không ai đuổi anh ấy, nên lát nữa tìm Kỷ Hi Nguyệt rồi theo cô nữa là được.

Trong phòng họp hàng trăm người trên lầu ba của Cục Thành phố lúc này cực kỳ náo nhiệt, vì suy cho cùng thì đồn trưởng, phó đồn trưởng và đội trưởng của hơn mười mấy khu vực đều có mặt ở đây, ngoài ra còn có Cục Công thương thành phố và người của bộ giám sát chất lượng.

Kỷ Hi Nguyệt thấy đội trưởng Biên và đội trưởng Trương đang ngồi với nhau thì len lén đi tới ngồi ở sau lưng bọn họ.

“Vương Nguyệt, cô đến rồi đấy à. Tôi còn tưởng cô không được vào nữa chứ.” Trương Cường thấy cô thì rất vui mừng.

“Haha, tôi cũng không biết vì sao bảo vệ lại hào phóng thả tôi vào nữa. Không biết đây là cuộc họp bí mật hay là cuộc họp công khai ấy nhỉ?” Kỷ Hi Nguyệt thực ra cũng rất kinh ngạc, cô chưa bao giờ tham dự loại cuộc họp này, cũng không hề biết là phóng viên có được tham gia vào cuộc họp như vậy không.

“Chắc là công khai rồi. Có thể để cô vào thì chắc chắn không phải là cuộc họp bí mật nữa.” Trương Cường cười nói, “Nhìn bên kia đi, đội trưởng Lý cũng đến đấy.”

Chương 803: Có phải trùng hợp quá không?

Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu, quả nhiên nhìn thấy gương mặt mệt mỏi nhưng đầy nghiêm túc của Lý Đỉnh, điều này chứng tỏ anh ấy có chấp niệm rất sâu sắc với vụ án này.

Lý Đỉnh ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt, anh ấy lập tức chạy qua bên đây, ngồi thẳng xuống bên cạnh Kỷ Hi Nguyệt: “Kỷ tiểu thư, cô cũng đến à?”

“Đội trưởng Lý, tôi là Vương Nguyệt.” Kỷ Hi Nguyệt liền đưa thẻ công tác trước ngực cho anh ấy xem, vì xung quanh có rất nhiều người không biết thân phận thật của cô.

“Đúng đúng đúng, Vương Nguyệt, Vương Nguyệt!” Lý Đính liền gật đầu xin lỗi, “Tối qua may mà có cô.”

“Cũng nhờ người của đội trưởng Biên giỏi nữa.” Kỷ Hi Nguyệt đưa ngón cái với đội trưởng Biên.

Đội trưởng Biên lắc đầu cười: “Nếu không có nha đầu cô lanh trí, nghĩ ra được chiến thuật này thì có lẽ chúng tôi cũng không thể có bước đột phá nhanh như vậy.”

“Đúng đấy Vương Nguyệt, cám ơn cô rất nhiều. Phải rồi, nhà hàng đó?” Lý Đỉnh có chút áy náy.

“Không sao, tạm ngừng kinh doanh thôi. Dì Dương là một công dân có tinh thần chính nghĩa rất mạnh, dì ấy cũng hy vọng sớm tiêu diệt được tổ chức buôn lậu m.a tú.y này. Chút thất thoát này đối với dì ấy chẳng là gì cả, với lại Tiền Vạn Hào và bố tôi cũng sẽ bù đắp cho dì ấy, nên các anh không cần lo lắng.”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ chớp đôi mắt, dáng vẻ rất tinh nghịch.

“Quả nhiên là người giàu có. Nếu chúng tôi mà có nguồn kinh phí lớn như vậy thì cũng không đến nỗi việc gì cũng bị cản tay cản chân.” Đội trưởng Biên thở dài, “Đúng rồi, nói đến tiền mới nhớ, sợi dây chuyền của cô có thể cầm về rồi đấy.”

Kỷ Hi Nguyệt nhớ đến sợi dây chuyền của Triệu Húc Hàn, lập tức gật đầu đáp: “Được, lát về tôi sẽ ghé lấy. Trần Thanh sẽ bị kết án bao nhiêu năm?”

“Cũng không ít đâu. Sợi dây chuyền của cô có giá lên đến trăm vạn, mà ăn trộm đồ hàng trăm vạn không phải là số tiền nhỏ, còn cụ thể thế nào thì phải xem phán quyết của toà án đã.”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, có chút thương cảm.

“Trưởng phòng Kim đến rồi!” Trương Cường có phần căng thẳng.

Mọi người cùng nhìn thấy trưởng phòng Kim bước ra từ con đường phía dưới phòng họp, bên cạnh ông ta còn có hai người, vừa đi vừa nói gì đó.

Hai tay trưởng phòng Kim chắp sau lưng, rất ra dáng một nhà lãnh đạo.

Kỷ Hi Nguyệt híp mắt, nói: “Đúng là hạng người ra vẻ đạo mạo!”

“Xuỵt!” Đội trưởng Biên cuống quýt nói, “Vương Nguyệt, đừng nói linh tinh, chúng ta chưa có bằng chứng xác thực, khéo mang tội vu khống là ăn cám đấy!”

“Tôi biết mà, chỉ là nhìn thấy loại người ghê tởm này còn đáng xấu hổ hơn những tên tội phạm tuyến đầu thôi.” Kỷ Hi Nguyệt vẫn cay cú nói.

Lý Đỉnh thì thào: “Vương Nguyệt, cô đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ tóm gọn ông ta!”

Mọi người lũ lượt gật đầu, cũng may là bốn người họ ngồi chung với nhau, nếu không mấy lời bình luận như vậy mà để người khác nghe được thì chỉ e là phong ba sẽ kéo đến.

“Tổ truy nã tội phạm m.a tú.y của Cục Thành phố có bộ phận chuyên môn, còn trưởng phòng Kim chỉ là trưởng phòng của khu vực Di Hòa, quyền lực lý ra đâu có lớn đến thế nhỉ?” Kỷ Hi Nguyệt vẫn không hiểu.

Lý Đỉnh thở dài giải thích: “Khu vực đầu tiên xuất hiện m.a tú.y ở Cảng Thành chính là khu vực Di Hòa của chúng tôi, cho nên Cục Thành phố đã cử trưởng phòng Kim đến thiết lập phòng truy nã tội phạm m.a tú.y, cũng là phòng truy nã tội phạm m.a túy lớn nhất trong tất cả khu vực. Đương nhiên là trên Cục thành phố vẫn có lãnh đạo, nhưng trưởng phòng Kim đã giữ chức vụ này hơn năm năm với kinh nghiệm tương đối phong phú, cho nên lãnh đạo trong Cục đều rất coi trọng ông ta.”

Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày: “Nói vậy là trưởng phòng Kim đã từng bắt được bọn buôn lậu m.a tú.y?”

“Dĩ nhiên, còn nhiều nữa là đằng khác, bởi vậy nghe cô nói…khụ khụ, không có bằng chứng ai đâu dám tin?” Đội trưởng Lý nói.

Kỷ Hi Nguyệt trịnh trọng gật đầu: “Quả nhiên là hạng người xảo quyệt. Có điều ông ta đã giữ chức vụ này hơn năm năm, mà ly hôn với vợ trước cũng đã hơn năm năm, chuyện này có phải hơi trùng hợp rồi không?”

Chương 804: Tôi còn chưa tốt nghiệp

Đội trưởng Biên khẽ gật gù: “Lúc trước xem hồ sơ phổ thông của ông ta, chúng tôi cũng đã chú ý đến điểm này. Có khả năng là bọn họ chỉ ly hôn giả.”

Trương Cương nói: “Ly hôn là thật, chỉ có điều sau khi ly hôn vẫn ra vào chung một túi thôi.”

“Đúng đúng đúng, ly hôn chỉ là trên hình thức giấy tờ nhằm để cho các tài khoản không liên quan về mặt pháp lý thôi.” Đội trưởng Biên cười nói.

Kỷ Hi Nguyệt thì thào: “Vậy các anh đã kiểm tra nhà của bọn họ chưa? Hai người có phải đang sống chung không?”

“Tôi đang kêu Ngô Phương Châu điều tra mấy chuyện này. Có điều, Tô Tình đã bị bắt mà các anh xem, trưởng phòng Kim vẫn còn bình tĩnh nhỉ.” Đội trưởng Biên nói.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn vẻ mặt cố tỏ ra bình thường của trưởng phòng Kim rồi cười khẩy: “Tô Tình dù sao cũng là vợ trước của ông ta, còn dính dáng đến buôn lậu m.a tú.y, mà ông ta là cảnh sát nhân dân, hơn nữa còn là trưởng phòng truy nã tội phạm m.a tú.y, vậy các anh cảm thấy ông ta bình tĩnh như vậy có hợp lý không?”

Ba người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt quay sang nhìn Kỷ Hi Nguyệt với ánh mắt khen ngợi.

“Vương Nguyệt, cô nói có lý. Đáng ra ông ta không nên bĩnh tình như vậy mới đúng. Nói thế nào thì ông ta cũng có chung con với vợ cũ, hơn nữa vợ cũ còn xảy ra chuyện như vậy, lý ra ông ta phải cảm thấy mất mặt, chứ đâu có kiểu bình tĩnh dửng dửng như vậy được?”

“Cho nên mới nói, càng bình tĩnh thì càng có vấn đề.” Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày, “Bây giờ các anh hẳn đã hiểu rồi chứ? Ông ta tối thiểu cũng phải là tên trùm khá có máu mặt đấy!”

Ba người đội trưởng nặng nề gật đầu.

“Vương Nguyệt, tôi tin cô một trăm phần trăm!” Đội trưởng Biên bèn nói.

“Tôi cũng tin cô. Vụ án phân xác lần trước chỉ một cái liếc mắt là cô đã xác định được hung thủ, nhiêu đó cũng đủ thấy lợi hại rồi.” Trương Cương cũng nói, “Vương Nguyệt, sau này có vụ án lớn cô phải giúp chúng tôi đấy nhé.”

Lý Đỉnh không ngờ hai vị đội trưởng này lại tin tưởng Kỷ Hi Nguyệt đến vậy, nhưng từ chuyện cô nhận định Kiều Thanh là kẻ buôn lậu m.a tú.y, còn làm cho Kiều Mộc thú nhận tội lỗi thì anh ấy đã cảm thấy cô gái này quả thực lợi hại.

Bất kể là trực giác hay điều gì thì chuyện này cũng đã có sức nặng rất lớn.

Hơn nữa, lần này cô còn gài bẫy làm nổ tung bằng chứng chống lại trưởng phòng Kim. Mặc dù chưa điều tra được là có liên quan đến trưởng phòng Kim hay không, nhưng chỉ riêng việc ông ta là một cảnh sát lão thành, mà Tô Tình lại buôn lậu m.a tú.y, nói không có liên quan đến trưởng phòng Kim thì Lý Đỉnh anh có trăm người cũng không tin được!

“Vương Nguyệt, tôi cũng tin cô, hy vọng lần hợp tác này có thể một mẻ hốt gọn tổ chức này, trả lại cho Cảng Thành môi trường thanh tĩnh và an toàn!” Lý Đỉnh nói.

Kỷ Hi Nguyệt vui mừng gật đầu: “Được ba vị đội trưởng đây tin tưởng, tôi quả thực rất vinh hạnh. Tôi nhất định sẽ nổ lực hết sức. Suy cho cùng quê nhà của tôi cũng ở Cảng Thành, nên dĩ nhiên tôi cũng hy vọng trị an ở đây sẽ tốt hơn!”

Bốn người rôm rả trò chuyện với nhau, lúc này trong hội trường người càng đông thêm đông.

“Tôi không biết Cảng Thành của chúng ta lại có nhiều khu vực vậy đấy!” Kỷ Hi Nguyệt nhìn lượt người vào mà không khỏi cảm thán.

“Nhiều bộ phận lắm, nhưng phóng viên thì hình như chỉ có mình cô thôi.” Lý Đinh đáp.

Kỷ Hi Nguyệt đưa mắt nhìn xung quanh, đúng là không tia thấy người đồng nghiệp nào. Cô cũng tỏ ra kinh ngạc: “Lẽ nào chỉ cho mình tôi độc quyền đăng tin?”

“Có thể. Cô cũng biết là lãnh đạo của Cục Thành phố và Triệu gia quen biết nhau mà.” Đội trưởng Biên khẽ nhướn mày với cô, “Lần trước phó đồn Lý có nói là các vụ án của cảnh sát đều do Cảng Long các cô độc quyền đăng tin, nên rất có thể là chỉ dành cho riêng cô!”

Kỷ Hi Nguyệt cười khan: “Thì ra là như vậy, haha, xem ra tôi còn cách phóng viên kim bài không xa nữa.”

“Ở trong lòng chúng tôi cô đã là phóng viên kim bài rồi. Nói thật lòng, mấy năm qua chúng tôi tiếp xúc với cánh phóng viên không phải ít, nhưng chưa có người nào được như cô. Giá mà cô làm phóng viên sớm thì tốt rồi.”

“Đội trưởng Biên, bây giờ tôi còn chưa tốt nghiệp nữa đấy.” Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười.

Chương 805: Để cô làm mồi câu

Mọi người đều trố mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt rồi bật cười, cảm thấy cô thật sự là một cô gái tốt bụng và nhiệt tình. Mặc dù hóa trang có chút xấu xí, nhưng nhìn riết cũng thấy quen mắt, với lại bây giờ ai mà chẳng biết tới cái tên Vương Nguyệt?

Miễn là tin tức, thì những tiêu đề và bản tin nóng hổi trong vài tháng qua hầu như đều được đưa tin bởi Vương Nguyệt, một phóng viên thực tập của đài truyền hình Cảng Long.

Phía trước, trưởng phòng Kim đã bước lên bục phát biểu. Kỷ Hi Nguyệt nheo mắt nhìn, có vẻ như ông ta vẫn định diễn thuyết, xét cho cùng thì ông ta cũng là trưởng phòng truy nã tội phạm m.a tú.y.

Chỉ là sau khi trưởng phòng Kim ngồi xuống, ông ta liền ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Kỷ Hi Nguyệt.

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Kỷ Hi Nguyệt cũng rất kinh ngạc. Ánh mắt của trưởng phòng Kim rất sắc bén, chỉ có điều là ông ta cũng không ngờ Kỷ Hi Nguyệt lại đang nhìn mình.

Sau đó khóe miệng ông ta vẽ ra một nụ cười thân thiện, gật đầu chào Kỷ Hi Nguyệt như vẻ rất thân thiết.

“Ông ta đang nhìn tôi.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ thì thầm với ba vị đội trưởng bên cạnh, sau đó cười khẩy một tiếng.

“Xem ra ông ta rất có ấn tượng với cô, cô phải chú ý an toàn đấy.” Lý Đinh thấp giọng nói với Kỷ Hi Nguyệt, nhưng đầu anh ấy không hề xoay chuyển, vẫn nhìn thẳng vào vài vị lãnh đạo đang đi tới đi lui trên khán đài.

Ánh mắt của trưởng phòng Kim khẽ di chuyển, sau đó nhìn qua người khác rồi gật đầu cười cười. Nếu không phải biết ông là bọn buôn lậu m.a tú.y, có lẽ ngay cả Kỷ Hi Nguyệt cũng sẽ không nghi ngờ một người như vậy.

Ẩn nấp quá tài tình, diễn xuất cũng phải gọi là quá đỉnh.

“Tiếp theo xin mời trưởng phòng Kim báo cáo về tình hình cụ thể và tiến độ truy tìm bọn buôn lậu m.a tú.y gần đây của thành phố.”

Mọi người vỗ tay, Kỷ Hi Nguyệt cũng vỗ tay cổ vũ, nhưng khóe miệng cô không nhịn được mà cong nụ cười châm biếm, cô muốn xem loại người này làm sao còn mặt mũi để nói mấy lời chính nghĩa đây.

Trong tay trưởng phòng Kim có một cuốn tập, ông ta khẽ đằng hắng cuống họng, sau đó bắt đầu báo cáo.

Kỷ Hi Nguyệt phát hiện mấy năm gần đây quá trình truy nã tội phạm m.a tú.y đang không ngừng diễn ra, hơn nữa còn bắt được không ít bọn buôn lậu m.a tú.y, nhưng đa số đều là mấy bọn côn đồ lẻ tẻ, căn bản vẫn chưa tóm được thủ phạm chính, cho nên trên thực tế cũng không mấy hiệu quả. Thay vào đó, phạm vi hoạt động của bọn buôn lậu m.a tú.y lại càng ngày càng mở rộng hơn.

Phần giới thiệu của trưởng phòng Kim kéo dài mất hai mươi phút, Kỷ Hi Nguyệt không hề ghi chép, cô chỉ ghi lại lời của mấy vị lãnh đạo khác.

Phần cuối cùng là của phó đồn Lý, ông ấy vừa lên tiếng đã chỉ rõ tất cả những tin tức liên quan đến vụ án truy nã tội phạm m.a tú.y đều sẽ được phóng viên tân binh Vương Nguyệt của đài truyền hình Cảng Long đưa tin, để cho các khu vực khác làm quen với Vương Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt không ngờ lại có chuyện như vậy xảy ra, cô đành phải đứng dậy gật đầu chào mọi người, để mọi người hoàn toàn làm quen với dảng vẻ xấu xí của cô.

“Tôi đã nói mà, để cô vào đây chắc chắn là có thâm ý.” Đội trưởng Biên bật cười.

“Đây là đang đẩy tôi lên đầu ngọn sóng thì có?” Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười, chuyện này có khác gì mời bọn buôn lậu m.a tú.y đến làm thịt cô đâu? Như vậy sẽ chẳng còn ai đưa tin nữa.

“Có lẽ phó đồn Lý đã có tính toán.” Đội trưởng Biên nói, “Nhưng nói gì thì chuyện này cũng rất nguy hiểm, cô nhớ để vệ sĩ theo sát mình.”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại thấy bất an.

Cô thiết nghĩ, lẽ nào phó đồn Lý đang gài bẫy cô? Vì ông ta biết cô là Kỷ Hi Nguyệt, còn có mối quan hệ không bình thường với Triệu Húc Hàn, lúc trước Triệu Húc Hàn còn vì cô mà gọi điện thoại đến hỏi thăm ông ta.

Vậy nghĩa là phó đồn Lý đang định đem cô ra làm mồi nhử? Để bọn buôn lậu m.a tú.y giết cô bịt miệng, Triệu gia chắc chắn sẽ ra tay bảo vệ cô, đến lúc đó cảnh sát sẽ có được sự hợp tác của Triệu gia?

Chương 806: Chết mẹ ông đi

Kỷ Hi Nguyệt nháy mắt hiểu ra, nếu cô bị bọn buôn lậu m.a tú.y giết, Triệu Húc Hàn nhất định sẽ báo thù cho cô.

Thế nên, cho dù Triệu gia không muốn động đến hai chữ m.a tú.y thì chắc chắn cũng sẽ động vào. Lấy thực lực và hệ thống của Triệu gia, chắc hẳn chỉ một thời gian ngắn là có thể hốt gọn được mạng lưới buôn lậu m.a tú.y này.

Nếu Cục thành phố quả thực có chủ kiến này thì thật sự rất vô sỉ và đáng khinh, nhưng phải công nhận một câu là mưu kế này rất hay.

“Vương Nguyệt, cô không sao chứ?” Lý Đỉnh thấy Kỷ Hi Nguyệt hơi thừ người ra thì vội vàng đưa tay lay nhẹ cô.

“Không sao, rất tốt, cái bẫy này tôi không muốn nhảy cũng phải nhảy thôi.” Kỷ Hi Nguyệt lại cười châm biếm. Đưa mắt nhìn phó đồn Lý, quả nhiên ông ta cũng đang nhìn cô cười thân thiện.

Còn dựng ngón cái với cô.

Kỷ Hi Nguyệt đành chửi thầm một câu, ‘chết mẹ ông đi’!

Tiếp theo là phần báo cáo của các khu vực về tình hình truy nã tội phạm m.a tú.y. Lý Đỉnh, Trương Cường và đội trưởng Biên đều đứng lên nói chuyện, micro chuyền qua chuyền lại cho nhau.

Hai tiếng rưỡi sau, cuộc họp kết thúc. Mọi người lũ lượt rời khỏi phòng họp. Thư ký bước tới nói với Kỷ Hi Nguyệt: “Vương Nguyệt, trưởng phòng Kim của chúng tôi muốn tìm cô để bàn bạc về chuyện đưa tin.”

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt mấy giây, sau đó đáp: “Được.”

“Tôi đi với cô.” Lý Đỉnh liền nói.

Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu: “Không cần đâu, đây là Cục thành phố.”

“Vậy tôi ở bên ngoài đợi cô. Buổi trưa chúng ta cùng ăn bữa cơm nhé, đội trưởng Trương, đội trưởng Biên, thế nào?”

“Được, chúng tôi không thành vấn đề. Vương Nguyệt, chúng tôi ở bên ngoài đợi cô.” Hai người nhìn nhau, sau đó nói.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, sau đó theo chân thư ký đi tới phía bên kia của hành lang.

La Hi đột nhiên xuất hiện ở một ngã rẽ trong hành lang và lặng lẽ đi theo Kỷ Hi Nguyệt.

“Tiểu thư.” La Hi ở phía sau gọi cô.

Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu, cười nói: “Anh vào được rồi à?”

“Ừm, cô không ra về sao?” La Hi tò mò hỏi.

“Trưởng phòng Kim tìm tôi nói chuyện, anh ở ngoài cửa đợi tôi chút nhé.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu rồi thấp giọng nói.

La Hi đáp lại một tiếng. Thư ký dẫn Kỷ Hi Nguyệt đến gõ cửa một căn phòng.

La Hi không rời đi, tới hành lang gần đó đứng đợi, tầm mắt vẫn nhìn thấy được cánh cửa căn phòng cô vừa bước vào.

Người thư ký kia đóng cửa lại, liếc nhìn La Hi, sau đó cười cười rồi rời khỏi.

Lúc Kỷ Hi Nguyệt vào phòng, cô cứ tưởng chỉ có một mình trưởng phòng Kim, nhưng không ngờ còn có thêm hai lãnh đạo của Cục thành phố.

“Vương Nguyệt, vị này là Thẩm Hướng, thư ký của Cục trưởng, còn vị này là Lộ Diêu Viễn, chỉ đạo viên của phòng truy nã tội phạm m.a tú.y Cục thành phố. Hai vị, đây là phóng viên Vương Nguyệt của đài truyền hình Cảng Long.” Trưởng phòng Kim giới thiệu một vòng.

Kỷ Hi Nguyệt lập tức mỉm cười, chào hỏi hai người kia.

Thư ký Thẩm Hướng nói: “Vương Nguyệt, cô là một phóng viên rất can đảm, chúng tôi ai cũng ngưỡng mộ cô.”

“Nào có nào có, là chuyện tôi nên làm.” Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt có chút thấp thỏm, rốt cuôc tìm cô là vì chuyện gì?

Chỉ đạo viên Lộ Diêu Viễn cũng nói: “Tin tức của cô tối qua thực sự khiến chúng tôi vô cùng bất ngờ, cũng có thể coi đây là một bước tiến mang tính đột phá. Nếu không nhờ cô đưa tin rộng rãi về chuyện nhà hàng bị bỏ thuốc sổ, cảnh sát chúng tôi cũng sẽ không tìm đến công ty kinh doanh thủy hải sản, và phát hiện ra đó là một cứ điểm vận chuyển m.a tú.y. Thực sự là quá may mắn.”

Kỷ Hi Nguyệt không biết trả lời thế nào, vì cứ cảm thấy chuyện này có gì đó rất kỳ lạ, cô khẽ liếc nhìn trưởng phòng Kim.

Trưởng phòng Kim cười nói: “Vương Nguyệt, là có người chỉ điểm tin tức cho cô đúng không? Chuyện này nhìn thế nào cũng thấy khá trùng hợp, cô có thể nói rõ hơn cho chúng tôi biết được không?”

Kỷ Hi Nguyệt hiểu rồi, e là trưởng phòng Kim đang muốn dò la tin tức, xem thử ngoài cô ra thì còn ai biết nữa không.

Chương 807: Có tật giật mình

Kỷ Hi Nguyệt nhàn nhạt cười đáp: “Trưởng phòng Kim, hoàn toàn là sự trùng hợp thôi. Tối qua tôi tình cờ ăn cơm ở một quán ăn đối diện nhà hàng hải sản đó, nghe thấy tiếng ồn ào chạy sang thì nhìn thấy có rất nhiều thực khách đang bị đau bụng, nên tôi cũng muốn lấy lại chút công bằng cho khách hàng. Đôi lúc, sức mạnh của tin tức cũng có thể khiến cho các bộ phận liên quan giải quyết vấn đền nhanh chóng và chủ động hơn.”

Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục nói: “Tin tức vừa đăng tải đã lôi kéo được cảnh sát và Bộ Công thương vào cuộc, sau đó mới lần ra được công ty kinh doanh thủy sản kia. Không biết là trong công ty kinh doanh thủy sản kia đã điều tra ra được manh mối gì chưa nhỉ?”

Nói xong, cô cũng nhìn hai người kia.

“Không giấu gì cô, công ty kinh doanh hải sản này là do vợ cũ của tôi điều hành.” Sắc mặt của trưởng phòng Kim có chút khó coi.

“Nhưng tôi và vợ cũ đã ly hôn được hơn năm năm, giờ không hiểu sao bà ấy lại dính dáng đến m.a tú.y. Hiện tại người đang tạm giam để thẩm vấn, nên trước khi sự việc chưa sáng tỏ, mong là cô khẩu hạ lưu tình, bớt đưa tin lại, được không?”

Kỷ Hi Nguyệt cố ý ra vẻ khiếp sợ: “Ôi trời, chuyện này, chuyện này trùng hợp thế cơ à? Khụ khụ, trưởng phòng Kim, ông là trưởng phòng của phòng truy nã tội phạm m.a tú.y, vợ trước của ông lại là bọn buôn lậu m.a tú.y? Vậy chẳng phải tin tức này có giá trị rất cao sao?”

Ba người đàn ông chợt biến sắc.

“Vương Nguyệt, cô đây là vui sướng khi thấy người gặp họa? Tôi biết cô cần những bản tin lớn, nhưng chuyện này tốt nhất là đừng đăng tin bừa bãi, vì dù sao cũng liên quan đến cảnh sát cấp cao. Một khi đưa tin sai, cô sẽ bị khép vào tội vu khống.” Lộ Diêu Viễn nghiêm khắc nói.

Kỷ Hi Nguyệt lại lộ ra vẻ khiếp sợ: “Tôi đương nhiên đâu dám đưa tin bừa bãi, nhưng nếu trưởng phòng Kim quang minh chính đại, ly hôn vợ trước rồi thì chuyện của bà ta cũng đâu có liên quan đến ông? Tại sao lại không thể nói ra? Chẳng phải càng giấu diếm thì càng khiến người ta cảm thấy có vấn đề sao?”

Trong lúc nói chuyện, Kỷ Hi Nguyệt đưa mắt nhìn thư ký và Lộ Diêu Viễn, sắc mặt của hai người bọn họ cũng rất rối rắm, sau đó cô lại nhìn sang trưởng phòng Kim.

Trưởng phòng Kim kho khan một tiếng: “Cô nói cũng đúng. Tôi làm việc đường hoàng, nên chẳng có gì phải sợ. Có điều Tô Tình là vợ cũ của tôi, nên trước khi chưa xác thực rõ ràng, hy vọng Vương Nguyệt cô từ từ hẵng đưa tin, coi như là nể mặt Kim mổ tôi, được chứ?”

“Trưởng phòng Kim đã nói vậy thì để tôi nán đưa tin lại, nhưng một khi đã xác định được vợ cũ của ông là người buôn lậu m.a tú.y, vậy thì đừng trách tôi đưa tin đấy nhé.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Trưởng phòng Kim lập tức cảm ơn: “Được được, cám ơn cô đã châm chước.”

Nói rồi ông ta quay sang gật đầu với hai người bên cạnh, sau đó Kỷ Hi Nguyệt được tiễn ra tận cửa.

La Hi thấy cô ra thì thở phào nhẹ nhõm.

Kỷ Hi Nguyệt giữ im lặng, dẫn La Hi rời khỏi đó. Ra tới cửa, quả nhiên nhìn thấy ba vị đội trưởng đang đứng đợi cô.

Mọi người cùng đến một quán cơm nhỏ cách Cục Thành phố không xa, đây cũng là nơi các nhân viên cảnh sát của Cục thành phố thường xuyên tới ăn cơm.

Trong phòng bao nhỏ, Kỷ Hi Nguyệt kể lại chuyện trưởng phòng Kim kêu cô vào nói chuyện.

“Đây đúng là có tật giật mình!” Lý Đỉnh cười khẩy.

“Còn kêu thư ký và Lộ Diêu Viễn đến nói chuyện nữa chứ. Xem ra ông ta đã biết sợ rồi.” Đội trưởng Biên nhíu mày nói.

Trương Cường nói: “Vậy chúng ta có nên phái người theo dõi trưởng phòng Kim không?”

“Trước đây Hà Vĩ cũng vì theo dõi ông ta mà đã bị giết người diệt khẩu, bây giờ chúng ta tuyệt đối phải cẩn thận. Tôi đang định tự mình theo dõi.” Lý Đỉnh đáp.

“Tôi từng theo dõi điện thoại của ông ta, phát hiện di động của ông ta đều cài mật mã, tôi lại không tiện nhờ cơ sở dữ liệu của Cục thành phố bẻ khóa, sợ trưởng phòng Kim sẽ biết, nếu không chắc chắn đã thu được ít manh mối.” Lý Đỉnh tiếp tục nói.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ nheo mắt: “Chuyện này cứ giao cho tôi, tôi sẽ tìm cách theo dõi cuộc gọi của ông ta.”

“Triệu gia?” Ba vị đội trưởng lập tức nhìn cô.

Chương 808: Lại một tên khốn

Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu: “Không, Triệu gia sẽ không động đến m.a tú.y. Tôi đã nhờ một người bạn ở thủ đô, có điều không thể công khai dữ liệu, nhưng ít nhất vẫn có manh mối để chúng ta có mục tiêu truy đuổi. Chuyện của Tô Tình cũng là nhờ bạn tôi ở thủ đô điều tra được.”

Nghĩ đến sự giúp đỡ của Hạ Tâm Lan, khóe miệng cô bất giác nở một nụ cười.

“Thế thì tốt quá. Chỉ cần không phải là hệ thống cảnh sát của Cảng Thành chúng ta thì trưởng phòng Kim sẽ không thể biết được. Vương Nguyệt, thật sự cám ơn cô, lần này mà một mẻ hốt gọn được thì cô xứng đáng được công đầu!”

Kỷ Hi Nguyệt xấu hổ mướt mồ hôi, nếu không nhờ ký ức kiếp trước thì làm gì cô biết được nhiều đến vậy.

Nhưng được trọng sinh một lần, được sống có ý nghĩa hơn nhiều so với kiếp trước, cô cảm thấy cuộc sống như vậy mới đáng sống. Một người phụ nữ vì một người đàn ông, còn đòi sống đòi chết vì loại đàn ông cặn bã thì thật sự đến cả ông trời cũng không vừa mắt cho được.

Đang ăn cơm thì cửa đột nhiên mở ra, La Hi đi vào cúi đầu nói bên tai cô: “Tiểu thư, ở bên ngoài có một người biểu hiện rất kỳ lạ, cô có muốn ra xem thử không?”

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, ba vị đội trưởng cũng kinh ngạc không kém.

Kỷ Hi Nguyệt liền đứng dậy: “Kỳ lạ thế nào?”

“Anh ta cứ nhìn chằm chằm tôi, nên tôi cảm thấy anh ta không phải là người tốt.” La Hi đáp.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, lập tức đi ra ngoài, Trương Cường đuổi theo: “Để tôi đi cùng cô.”

Đội trưởng Biên và Lý Đỉnh cũng rất tò mò, nhưng nhiều người ra quá thì không tốt, nên đành phải ngồi lại.

Kỷ Hi Nguyệt đến đại sảnh, nhìn theo hướng chỉ tay của La Hi.

Ở chiếc bàn trong góc có ba người đàn ông đang ăn cơm, bọn họ đều cúi đầu. Kỷ Hi Nguyệt liếc nhìn La Hi, La Hi gật đầu.

Chẳng mấy chốc, một trong ba tên đó đã ngẩng đầu lên, ánh mắt đầu tiên là nhìn về hướng phòng bao bên đây.

Kỷ Hi Nguyệt và anh ta trực tiếp chạm mắt nhau.

Tên đó sửng sốt, sau đó cúi thấp đầu tiếp tục ăn cơm.

Kỷ Hi Nguyệt ngược lại vẫn trố mắt nhìn, trong lòng trở nên kích động. Trên gương mặt của tên này có một nốt rùi đen nằm phía trên lông mày, nhìn vào là thấy ngay, cũng rất dễ nhớ.

Kỷ Hi Nguyệt nhất thời không nhớ được người này là ai, nhưng nhìn kỹ lại một lát là cô đã có thể nhớ ra được.

Sau đó, Kỷ Hi Nguyệt thầm vui mừng, nhanh chân chạy về phòng bao.

Trương Cường ở phía sau thấy vẻ mặt của Kỷ Hi Nguyệt hết kinh ngạc lại chuyển sang vui mừng thì biết là có chuyện bất ổn. Anh ấy không rời đi ngay, mà nán lại quan sát ba tên kia.

Sau đó tên vừa nãy lại ngẩng đầu, thấy Kỷ Hi Nguyệt bỏ chạy, hắn ta cúi xuống thì thầm với hai người còn lại, sau đó đứng lên rời đi.

Trương Cường thấy hắn ta ra cửa, bèn đuổi theo.

Ra tới bên ngoài thì nhìn thấy người đàn ông đó đang leo lên một chiếc ô tô màu đen, Trương Cường vội vàng lấy di động ra chụp lại biển số xe, chiếc xe cũng nhanh chóng rời khỏi.

Sau đó anh ấy quay lại phòng bao, nói: “Vương Nguyệt, người này có vấn đề đúng không? Hắn ta chạy rồi, hơn nữa còn lái xe rất nhanh, như thể đang tránh cô vậy.”

Kỷ Hi Nguyệt liền gật đầu: “Đúng vậy, tên này có lẽ cũng là bọn buôn m.a tú.y. Xem ra trưởng phòng Kim đã kêu hắn ta theo dõi tôi, các anh có thể điều tra thử xem.”

“Tôi đã chụp lại bảng số xe của hắn ta rồi, để tôi kêu Tôn Hào điều tra thử xem.” Trương Cương nói xong liền ra ngoài gọi điện cho Tôn Hào.

Lý Đỉnh nói: “Vương Nguyệt, cô chắc chắn như vậy luôn à?”

“Phải, giống như tôi chắc chắn Kiều Thanh vậy. Kiều Thanh hẳn là bọn buôn lậu m.a tú.y, nếu không phải, hà tất gì anh ta sợ bị giám sát? Còn đến cảnh cáo và uy hiếp tôi và Tiền Giang Thành nữa chứ, đây chẳng phải là quá rõ ràng rồi sao?”

Lý Đỉnh khẽ gật đầu: “Đúng vậy! Tên này cô cũng có trực giác sao? Trực giác của cô có phải quá đáng sợ rồi không?”

La Hi đáp: “Trực giác của tiểu thư vốn dĩ rất chuẩn, hơn nữa bộ dạng của tên này còn rất mờ ám, bản thân tôi cũng cảm thấy hắn ta không phải là người đàng hoàng.”

Chương 809:  Tên trùm Hắc Trạch Minh

Kỷ Hi Nguyệt khen ngợi La Hi: “La Hi, anh cũng có mắt nhìn bọn tội phạm m.a tú.y đấy nhỉ. Vừa nhìn là đã biết ngay hắn ta không phải phường gì tốt đẹp. Bây giờ chúng ta lại có thêm một manh mối nữa.”

“Chính xác. Quá tốt rồi.” Đội trưởng Biên nói.

“Nhưng cô khẳng định như vậy, chúng tôi lại bắt đầu điều tra tên này, e là cô càng nguy hiểm hơn. Bọn buôn lậu m.a tú.y sẽ nghĩ là cô thật sự biết bọn chúng, và cô không đơn giản chỉ là một phóng viên tin tức.” Lý Đỉnh chau mày, nói.

“Các anh đừng lo lắng cho tôi, tôi sẽ tự cẩn thận.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười. Bây giờ trong lòng cô đang giữ một bí mật quan trọng, không biết là có nên nói ra không.

Bởi vì vừa nãy khi nhìn thấy tên đó, trong đầu cô đột nhiên nhớ ra tên của ông trùm tổ chức buôn lậu m.a tú.y này. Không biết tên thật là gì, nhưng người trên giang hồ thường gọi hắn ta là ‘Hắc Trạch Minh”.

Trước đây Kỷ Hi Nguyệt không nhớ được cái tên này, nhưng bây giờ nháy mắt là đã nhớ ra toàn bộ.

Hắc Trạch Minh* thực chất là một nhà đạo diễn, biên kịch và là nhà sản xuất phim nổi tiếng người Nhật.

(Tên tiếng Trung là Hắc Trạch Minh, tên tiếng Nhật là Akira Kurosawa (1910-1998) là một đạo diễn, nhà biên kịch và nhà sản xuất phim, trong sự nghiệp 57 năm, ông đã làm ra 30 bộ phim, được coi là một trong những nhà làm phim quan trọng và có ảnh hưởng nhất trong lịch sử điện ảnh -Nguồn: Google.)

Ông ấy từng làm rất nhiều bộ phim về thế giới ngầm và samurai, nổi tiếng như cồn trong giới giải trí.

Sở dĩ ông trùm của tổ chức buôn lậu m.a tú.y này lấy cái tên như vậy là vì hắn ta rất thích xem phim của Hắc Trạch Minh, hơn nữa còn học theo tinh thần bushido*, có sở trườnng chiến đấu và sử dụng kiếm samurai.

(Tinh thần bushido: Hay là võ sĩ đạo, là những quy tắc đạo đức và các võ sĩ, samurai ở Nhật Bản thời trung cổ phải tuân theo. Nếu xét theo khái niệm phương Tây thì đây chính là tinh thần nghĩa hiệp, nhưng bushido của người Nhật mang nghĩa rộng hơn – nguồn: Google.)

Trong quá trình vây bắt hắn ta ở kiếp trước, hắn ta đã dùng thanh kiếm samurai chếm chết rất nhiều người vô tội, có thể nói là hung tàn đến cực điểm.

Nhưng bây giờ cho dù Kỷ Hi Nguyệt nhớ ra, cô biết lấy cớ gì để nói cho mọi người biết đây?

Vì bây giờ vẫn chưa nhìn thấy người, cũng không có chuyện gì liên quan đến tên trùm này để vịn vào suy diễn, cô thật sự rất sầu não.

Kỷ Hi Nguyệt một khi đã nhớ ra được tên trùm này, liền nhớ ngay đến dáng vẻ đặc thù của hắn.

Tên này thực chất khá lùn, chưa đến một mét bảy, đầu trọc, nhưng nhìn chung rất nhanh nhẹn, còn thích để ria mép, khá là giống người Nhật Bản.

Trương Cường gọi điện thoại xong, bước vào vui mừng nói: “Quá tốt rồi, lại thêm một manh mối nữa. Tôi đã kêu Tôn Hào đi điều tra.”

Đội trưởng Biên nói: “Không ngờ ăn một bữa cơm cũng có thể gặp được bọn chúng.”

“Không phải tình cờ đâu, hẳn là bọn chúng đang theo dõi đấy, nhưng nói chung cũng như nhau cả thôi. Có điều hắn ta không ngờ là chúng ta vừa nhìn đã thấu. Nếu không phải hắn ta phóng xe đi, tôi còn định đuổi theo luôn đấy.” Trương Cường đáp.

Kỷ Hi Nguyệt vội nói: “Ba vị đội trưởng, các anh kêu tôi cẩn thận, nhưng các anh càng phải cẩn thận hơn nữa. Truy bắt bọn buôn lậu m.a tú.y đừng phô trương quá, vì bọn chúng đa số đều có súng, sẽ rất nguy hiểm.”

Ba người cùng gật đầu, họ dĩ nhiên biết bọn buôn lậu m.a tú.y là dạng tội phạm nguy hiểm nhất, nên tất nhiên sẽ cẩn thận, có điều nghe một cô gái như Kỷ Hi Nguyệt nhắc nhở, trong lòng bọn họ rất dễ chịu. Tối thiểu thì Kỷ Hi Nguyệt cũng sẽ tự mình chú ý an toàn.

Điều mà bọn họ không muốn thấy nhất là Kỷ Hi Nguyệt gặp nguy hiểm, vì bây giờ cô đã trở thành mấu chốt để bọn họ giải quyết vụ án này.

Đột nhiên di động của ba vị đội trưởng đồng thời vang lên, cả ba cùng sửng sốt, sau đó lấy điện thoại ra xem.

“Là chỉ đạo viên Lộ kêu ba người chúng ta quay về.” Đội trưởng Biên thảng thốt nói.

Ba người đưa mắt nhìn nhau, Lý Đỉnh nghi vấn: “Không phải tên Lộ Diêu Viễn này cũng là bọn buôn lậu m.a tú.y đấy chứ?”

Kỷ Hi Nguyệt bèn nói: “Chắc không phải đâu. Nhưng anh ta gọi các anh về khéo như vậy, hẳn là trưởng phòng Kim vẫn đang ở đó. Có thể ông ta đã nhận được tin tức là tôi và ba anh đang ở chung với nhau, hoặc là các anh lại bắt đầu điều tra một tên buôn lậu m.a tú.y mới.”

“Cũng có thể. Đi thôi, xem thử ông ta có gì muốn nói. Vương Nguyệt, vậy cô về cẩn thận  nhé.” Ba người dặn dò Vương Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, sau đó cũng rời khỏi quán cơm với La Hi.

Khi xe đang chạy vào làn đường hai chiều ít người, đột nhiên có hai chiếc mô tô từ phía sau một trái một phải đuổi theo.

Chương 810: Đấu súng trên quốc lộ

La Hi vốn đã cảnh giác, lập tức kêu lên: “Tiểu thư, mau cúi xuống!”

Lời nói vừa dứt, Kỷ Hi Nguyệt liền nhìn thấy hai bên cửa xe có hai gã đàn ông lái mô tô, đang rút súng lục từ sau eo và chuẩn bị nhắm cô đang ngồi ở ghế sau.

Xe mà cô đang đi là chiếc xe thể thao Maserati, nhanh nhưng không có khả năng chống đạn.

Thế là cửa kính xe đồng loạt bị vỡ nát, Kỷ Hi Nguyệt kêu lên một tiếng, cả người co lại, tay ôm đầu, còn La Hi thì một chân ga đã nhảy ra ngoài.

Tốc độ của chiếc xe thể thao rất nhanh, nhưng dù sao cũng đang trên đường lộ, còn phải tránh các xe khác, thế nên hai gã chạy mô tô đội nón bảo hiểm đen kia thoáng chốc đã đuổi kịp.

Cửa sổ trước của La Hi cũng vỡ tan tành, chiếc xe nháy mắt đã bị biến dạng. La Hi muốn tông vào gã đi xe mô tô bên phải, nhưng gã đó đã lập tức phanh lại và phóng ra ngoài.

Tên bên trái nhanh chóng lao tới, chĩa súng về hướng Kỷ Hi Nguyệt. Không cần phải nói cũng biết mục tiêu của bọn chúng chính là Kỷ Hi Nguyệt!

La Hi lại lần nữa đánh xe hình chữ S, trên tay đồng thời xuất hiện một chai nước, Kỷ Hi Nguyệt cũng có thêm một chai nước trong tay.

Vì phải ra ngoài chạy tin nên trong xe hai người luôn bỏ sẵn mấy chai nước suối.

Đợi tên lái mô tô xông lên lần nữa, La Hi điều khiển vô lăng bằng một tay, tay còn lại ném thẳng chai nước khoáng ra ngoài.

Kỷ Hi Nguyệt cũng nhoài người về phía cửa kính bị vỡ nát.

Tên còn lại vừa xông lên, chưa đợi hắn ta kịp phản ứng, Kỷ Hi Nguyệt đã ném chai nước suối ra phía sau.

Trong tích tắc, hai chiếc xe máy bật ngờ lật ngửa.

Tai nạn giao thông lập tức xảy ra. Những chiếc ô tô phía sau đã sớm nhận ra hai chiếc mô tô này bất ổn, còn chứng kiến được màn đấu súng vừa nãy.

Thế nên các tài xế đã phản ứng lại rất nhanh, nhưng vẫn gây ra gây vụ tai nạn liên hoàn. Một chiếc ô tô đã đâm trực diện vào chiếc xe mô tô ngã nhào dưới đất, phát ra tiếng cót két đinh tai.

“Dừng xe!” Kỷ Hi Nguyệt liền nói.

“Tiểu thư, bọn chúng có súng, rất nguy hiểm!” La Hi vội đáp.

“Nhưng đây cũng là cơ hội để tóm được bọn chúng, khẩu súng của tên bên trái đã rớt ra ngoài rồi!” Kỷ Hi Nguyệt nằm nhoài ra ngoài cửa sổ nên đương nhiên nhìn thấy.

La Hi liền cho xe quay lại.

Sau đó anh ấy nói: “Tên bên phải đã bò dậy, trong tay còn súng. Cô tóm tên bên trái đi, tên bên phải để tôi.”

“Được!” Hai người nhanh chóng rời khỏi xe.

Mấy chiếc ô tô phía sau đã có người báo cảnh sát, nhưng không ai dám ra ngoài, ngồi run lên bần bật, chỉ sợ có viên đạn bay ra là họ sẽ tai gây vạ gió.

Điều Kỷ Hi Nguyệt hy vọng cũng chính là như vậy. Sau khi xuống xe, cô lao nhanh về phía tên bên trái đang còn nằm dưới đất gào thét.

Tên đó bị ngã không nhẹ, đang còn ôm cánh tay, co người uốn éo thì nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đang chạy về phía mình.

Hắn ta nhịn đau bò dậy, mắt thấy khẩu súng ở phía sau tầm mười mét, nhưng đã không kịp để lấy nó.

Thấy Kỷ Hi Nguyệt sắp đến nơi, hắn ta rút dao găm ra, chĩa thẳng về hướng Kỷ Hi Nguyệt đang chạy tới.

Kỷ Hi Nguyệt liền lách người sang bên trái tránh dao găm, sau đó nện một quyền vào cần cổ của tên này.

Hắn ta liền la lên, vì có mang nón bảo hiểm nên đầu hắn ta có chút choáng váng.

Kỷ Hi Nguyệt lại đá một cước, sau đó vươn tay nắm lấy cổ tay đang cầm dao găm của hắn ta vặn ngược lại, con dao liền rơi xuống đất, hắn ta cũng đồng thời thét lên.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT