Lọc Truyện

Độc chiếm tiên thê hàn thiếu sủng tận thiên

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 821: Anh lại ngủ với em (II)

Triệu Húc Hàn đâu hay biết Kỷ Hi Nguyệt đã chạy cả ngày hôm nay, còn trải qua cuộc đấu súng, quay về lại phải biên tập tin tức, rồi lúc nãy còn căng đầu nghĩ cách đánh bại anh. Một khi được thư giãn, tất nhiên toàn bộ cơ thể cô sẽ kháng nghị muốn nghĩ ngơi.

Đại não của cô cũng đã đình công từ sớm, chỉ e là bây giờ Triệu Húc Hàn có trần truồng đứng trước mặt cô thì mí mắt của cô cũng không nhấc lên được.

Nhưng Triệu Húc Hàn lại không nghĩ như vậy, anh chỉ nghĩ là có phải mình không hề có chút hấp dẫn nào với cô không, tại sao cô không hề để ý đến anh dù chỉ một chút?

Nội tâm của Triệu đại ma vương càng lúc càng nhiễu sóng, mãi cho đến khi bị suy nghĩ của chính mình làm tức giận.

Ánh mắt anh cứ dán chặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn và cái miệng chúm chím hồng hào của Kỷ Hi Nguyệt.

Sau đó, vì không kìm được con dã thú trong lòng, anh chầm chậm đưa đầu tới, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.

Kỷ Hi Nguyệt ư hử một tiếng muốn trở mình, nhưng Triệu Húc Hàn đã lập tức đè lên người cô.

Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, từ từ mở mắt ra, vẻ mặt còn rất khó chịu.

Cô muốn ngủ mà, trên người có chuyện gì mà nặng thế này?

Triệu Húc Hàn thấy cô mở mắt ra, trên miệng liền tăng thêm lực, bàn tay to như thể đã bị giam cầm rất lâu bỗng được buông thả.

Vì thế đôi tay của anh liền phủ lên ngực cô, xúc cảm chí mạng đó khiến con mãnh thú trong Triệu Húc Hàn lập tức trỗi dậy, thân thể trướng đến sưng đau.

“A!” Kỷ Hi Nguyệt như bị đập vào ngực, cảm giác kỳ lạ khiến cô lập tức la toáng lên.

Sau đó cô thấy Triệu Húc Hàn đang nằm sấp trên người mình, hình như anh đang muốn làm chuyện không thể miêu tả.

Sâu thẳm trong đôi mắt đen láy đó có một ngọn lửa đang bùng cháy mãnh liệt không thể lý giải được.

Kỷ Hi Nguyệt toàn thân chấn động, trong đầu lại nhớ đến khoảnh khắc Triệu Húc Hàn biến thành dã thú ở cái đêm kiếp trước, ánh mắt anh lúc đó cũng giống hệt như vậy, như thể muốn nuốt chửng cô vào trong bụng.

Kèm theo đó là cơn đau khi thân thể bị xé toạc. Khuôn mặt cô chợt tái đi, theo bản năng cong chân lên.

Triệu Húc Hàn đâu ngờ Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy mình lại ra đòn liền như vậy, hơn nữa còn không nhẹ. Mặc dù không trúng vị trí then chốt, nhưng hai chân cũng chịu một lực khá nghiêm trọng.

Cơn đau khiến anh lập tức bật dậy, nhưng ngay sau đó Kỷ Hi Nguyệt lại duỗi chân đá vào bụng anh.

Triệu Húc Hàn bay thẳng ra khỏi giường, ngay khoảnh khắc tiếp đất, anh nhìn thấy gương mặt của Kỷ Hi Nguyệt vô cùng sợ hãi, trong đôi mắt cô có sự hoảng loạn rất rõ ràng.

Khiến anh có cảm giác cô hệt như đang nhìn thấy quỷ .

Lẽ nào chấn thương tâm lý của cô lại tái phát? Cô sẽ không biết là mình đã làm gì?

Triệu Húc Hàn bị đá rớt đất nên mông cũng rất đau, cũng may là sàn gỗ. Anh nhanh chóng lật người đứng dậy, nhìn Kỷ Hi Nguyệt đang ngồi trên giường với sắc mặt tái nhợt.

“Anh Hàn, xin lỗi, em, em không cố ý.” Kỷ Hi Nguyệt không phải tái phát bệnh tâm lý.

Là vì cô nghĩ đến nỗi sợ hãi của đêm hôm đó, sợ cơn đau bị xé rách nên bản năng muốn ngăn cản chuyện này xảy ra.

Nhưng sau khi đá Triệu Húc Hàn hai cú cô mới ngớ ra, mình chán sống rồi sao?

Vì thế âm thầm kinh sợ xong, cô liền ngồi bật dậy nhìn Triệu Húc Hàn đang bò dậy ngồi lên giường.

Triệu Húc Hàn kín đáo nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

“Em, em nhớ?” Triệu Húc Hàn dè dặt dò hỏi. Trong lòng anh có bao nhiêu sầu não không cần nói cũng biết, nhưng trước tiên anh vẫn tự trách sự thô lỗ của mình, có lẽ lại dọa người phụ nữ này sợ hãi rồi.

Cũng trách anh trước kia đã cư xử với cô như vậy, nên bây giờ cô mới sợ anh đến thế.

Chương 822: Anh lại ngủ với em (III)

Kỷ Hi Nguyệt tái mặt lắc đầu: “Em, em không có mất trí nhớ. Em, chỉ là hình như em đang ngủ, sau đó, anh, anh dọa em hoảng hồn thôi.”

Triệu Húc Hàn nghe xong đầu đầy gạch đen, nhưng thấy trong mắt cô đầy vẻ sợ hãi thì thật sự không đành lòng trách cứ.

Anh lại bò lên giường, kéo chăn nằm xuống, ôm Kỷ Hi Nguyệt vào lòng.

Kỷ Hi Nguyệt nằm yên trên ngực anh, trong đầu vẫn còn chút lộn xộn, vừa rồi mọi chuyện phát sinh quá nhanh, hành động của cô gần như là vô thức nên mới có phản xạ như vậy.

“Anh Hàn, anh, sao anh còn chưa ngủ? Em, em được massaghe nên rất buồn ngủ.” Kỷ Hi Nguyệt nhẹ giọng nói.

Sắc mặt Triệu Húc Hàn có chút xấu hổ, may mà Kỷ Hi Nguyệt không nhìn thấy.

“Anh, anh định chữa bệnh tâm lý cho em.” Cái cớ của Triệu Húc Hàn rất có uy lực.

“Lúc em đang ngủ ư?” Đầu óc Kỷ Hi Nguyệt cuối cùng cũng hoạt động lại bình thường.

Triệu Húc Hàn ừm một tiếng, sau đó nói: “Ngủ đi, đừng nghĩ nhiều.” Triệu Húc Hàn vỗ lưng cô.

“Oh.” Kỷ Hi Nguyệt quả thật không muốn nghĩ nhiều, vì cô thực sự rất mệt mỏi, tìm tư thế thoải mái trong vòng tay anh rồi nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Khoé miệng Triệu Húc Hàn lại run rẩy, người phụ nữ này vẫn còn ngủ được sao? Hay là anh thật sự không có sự hấp dẫn của nam giới?

Nhưng trải qua một màn vần vò như vừa nãy, anh cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Một nam một nữ ôm nhau ngủ tới sáng, không hề có ‘chuyện xẹt lửa’ gì xảy ra, nói ra sợ là không ai tin nổi.

Hai người cố tình làm như không có chuyện gì, một người thức dậy lúc 5h30, người kia thì xuất hiện trên sân thượng lúc 6 giờ sáng.

“Anh Hàn, dạy em đánh Thái Cực Quyền!” Kỷ Hi Nguyệt vừa lên đã ríu rít như chú chim nhỏ, nhìn Triệu Húc Hàn đang đánh Thái Cực Quyền với đôi mắt sáng ngời.

Triệu Húc Hàn suýt chút trợn tròn mắt , người phụ nữ này quên hết chuyện tối qua rồi sao?

“Ừm, để anh dạy em cách hít vào thở ra trước.” Triệu Húc Hàn đứng thẳng người, hai tay chắp sau lưng, Kỷ Hi Nguyệt lập tức làm theo.

Triệu Húc Hàn bắt đầu hít vào và thở ra với cường độ và tần suất khác nhau, Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy có chút thú vị.

Sau khi nắm vững cách hít thở, Triệu Húc Hàn lại bắt đầu dạy Kỷ Hi Nguyệt đánh Thái Cực Quyền, mỗi một chiêu thức đều kèm theo quy luật hít vào thở ra. Kỷ Hi Nguyệt cảm nhận được từng đường quyền chậm rì rì này hình như cũng rất tiêu hao sức lực.

Chỉ khi nhịp thở được điều chỉnh phù hợp với nhịp điệu và chiêu thức, lúc đó mới cảm nhận được sự thư thái.

Cả một buổi sớm Kỷ Hi Nguyệt đều học đánh Thái Cực Quyền, sau đó đúng 9 giờ xuất hiện tại đài truyền hình.

Lộc Hùng liền kêu cô vào, nói là lãnh đạo Cục Thành phố có gọi điện thoại đến, dặn dò các tin tức về bọn buôn lậu m.a tú.y nên kiểm soát chặt chẽ hơn, tránh làm lòng dân thêm hoang mang.

Kỷ Hi Nguyệt nghe xong chỉ biết bĩu môi. Lộc Hùng lại hỏi về cuộc đấu súng ngày hôm qua, nói cô nhất định phải cẩn thận, đừng liều mạng quá. Dù sao cô cũng không phải cảnh sát, mà chỉ là một phóng viên, nên đừng bán tính mạng của mình vì chút lợi ích tin tức.

Đồng nghiệp trong văn phòng xem xong video Vương Nguyệt bắt bọn buôn lâu m.a tú.y thì vô cùng tán dương và hâm mộ, chỉ hận bản thân không thể trở thành cao thủ ngay. Đa số mọi người đều cảm thấy Vương Nguyệt quá gan dạ, phải là bọn họ chắc đã mất mạng từ sớm, hoặc bỏ chạy mất dạng.

“Chị Nguyệt, chị lợi hại thật đấy, đến khi nào tôi mới đánh được như chị nhỉ? Tính ra thì chị đã tiến bộ hơn rất nhiều.” Liễu Đông thật sự rất ngưỡng mộ.

Lần trước cùng cô tóm tên hung thủ trong vụ án phân xác, thân thủ của Kỷ Hi Nguyệt vẫn chưa tốt đến như vậy, không ngờ lần này xem video mới phát hiện cô nghiễm nhiên đã giống hệt một cao thủ.

Chương 823: Gửi chuyển phát nhanh uy hiếp

Còn La Hi thì phải công nhận là bậc thầy của cao thủ, trong video tốc độ của anh ấy nhanh đến kinh người, nhưng anh ấy vốn dĩ là vệ sĩ được cử đến để bảo vệ cho Kỷ Hi Nguyệt, nên mọi người cũng không có nhiều kinh ngạc.

Kỷ Hi Nguyệt cười khan nhận cơn mưa lời khen của mọi người. Đột nhiên cửa thang máy mở ra, một anh trai chuyển phát nhanh bước tới: “Vương Nguyệt, chuyển phát nhanh.”

Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, ai lại gửi chuyển phát nhanh cho cô?

“Tiểu Nguyệt, đừng nói là anh bạn thần bí của cô nữa đấy chứ!” Cố Du Du đang mang ba lô chuẩn bị ra ngoài, thấy chuyển phát nhanh tới thì không đi nữa, mắt dán chặt vào chiếc thùng giấy hình vuông, cười nói.

Anh trai chuyển phát nhanh thấy Vương Nguyệt thì rất hào hứng: “Cô là cô phóng viên dũng cảm đó sao? Có thể cho tôi xin chữ ký được không? Đồng nghiệp của tôi rất kính phục cô!”

Vương Nguyệt há hốc, không ngờ lại có chuyện như vậy xảy ra.

“Anh trai, anh đừng làm tôi tổn thọ chứ. Tôi dũng cảm gì đâu, chẳng qua chỉ làm hết sức có thể thôi.” Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười, nhận lấy thùng giấy.

“Cho tôi xin chữ ký đi mà.” Anh trai chuyển phát nhanh khẩn cầu.

“Được rồi.” Kỷ Hi Nguyệt đành phải nhận lấy cuốn sổ của anh trai chuyển phát nhanh ký vào hai chữ Vương Nguyệt.

Anh trai chuyển phát nhanh vui mừng rời khỏi, còn Kỷ Hi Nguyệt thì ôm thùng giấy vào chỗ ngồi.

Đồng nghiệp xung quanh vô cùng hiếu kỳ, cứ nhìn vào thùng giấy của cô.

“Tiểu Nguyệt, để tôi mở ra giúp cô nhé!” Anh Béo xung phòng nhận việc.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, đưa kéo cho anh Béo.

Anh Béo mỉm cười mở thùng giấy ra, bên trong có một cái túi bảo quản màu đỏ.

“Chẳng lẽ có ai tặng hải sản cho Tiểu Nguyệt sao?” Anh Béo cười nói, cầm cái túi bảo quản màu đỏ ra, ở trên còn có khóa kéo.

Kỷ Hi Nguyệt bật cười: “Không phải đấy chứ.”

Mọi người cũng bật cười, chọc anh Béo chắc chắn là đang thích ăn hải sản, cho nên mới đoán trong đó là hải sản.

Khi anh Béo mở khóa kéo và nhìn vào bên trong, anh ấy lập tức ‘a’ lên một tiếng sợ hãi, hoảng hốt lùi chân, xô ngã chiếc ghế và suýt ngã.

Kỷ Hi Nguyệt thảng thốt, mọi người cũng tái mặt.

“Là, là mèo chết!” Anh Béo vẫn chưa hết hoảng sợ.

Tất cả nữ giới trong văn phòng đều sợ hãi hét lên.

Sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt trở nên thâm trầm, mạnh dạn nhìn thẳng vào bên trong.

Quả đúng là một còn mèo màu trắng đã bị giết hại, hơn nữa vì được bảo quản nên máu vẫn còn đỏ tươi, màu đỏ và màu trắng trộn lẫn nhìn rất độc ác và tàn nhẫn.

“Chị Nguyệt, để tôi báo cảnh sát.” Liễu Đông bèn nói.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu. Anh Hâm lên tiếng: “Vương Nguyệt, chắc chắn là bọn buôn lậu m.a tú.y đã gửi đến để cảnh cáo cô.”

Mọi người cũng đồng loạt gật đầu, trên mặt vẫn còn sự hoảng sợ.

“Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng chỉ bấy nhiêu đây mà kêu tôi dừng tay thì tôi không xứng làm phóng viên nữa.” Kỷ Hi Nguyệt vứt cái túi vào lại thùng giấy, sau đó ôm đến cửa ra vào đặt nó xuống.

Mọi người thấy dáng vẻ không hề sợ hãi của cô thì rất khâm phục, nhưng cũng có người cho rằng Vương Nguyệt quá ngốc nghếch.

La Hi từ nhà vệ sinh bước ra, nhìn thấy thùng giấy rồi lại đưa mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

“Là mèo chết, muốn dằn mặt tôi.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

La Hi sửng sốt, sau đó nói: “Đúng là càng ngày càng điên cuồng.” Nói rồi anh ấy cầm di động ra chụp vài bức ảnh.

“Đưa ảnh cho tôi đi, tôi phải viết gì đấy chọc cho bọn chúng tức tối bể phổi chơi, để bọn chúng sớm ra tay với tôi hơn.” Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy một tiếng.

La Hi khẽ gật đầu: “Được.”

Liễu Đông lo lắng nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Chị Nguyệt, thời gian này chị đừng ra ngoài kiếm tin nữa, bọn chúng có súng đấy.”

“Tôi biết rồi, tôi sẽ cẩn thận.” Nói rồi cô ngồi xuống chỉnh sửa thông tin.

Đột nhiên, di động của cô vang lên.

Chương 824: Có chút kinh diễm

Là tin nhắn của Ngô Phương Châu trong nhóm chat năm người.

“Vương Nguyệt, bên điện tín đã kiểm tra ra mấy số điện thoại đó, riêng về số nước ngoài thì tương đối khó kiểm tra, còn số trong nước thì đã tra ra người sở hữu. Sau khi tôi thử sắp xếp đã tìm ra một vài bức ảnh, mọi người nhìn xem.”

Sau đó là đi kèm bốn bức ảnh chân dung.

Có hai nam và hai nữ.

Đều là ảnh chụp trên chứng minh thư nên nhìn rất rõ ràng. Kỷ Hi Nguyệt quan sát bốn người, trong đó có hai người buôn lậu m.a tú.y cô khá ấn tượng, nên không khỏi bật cười vui mừng.

Xem ra tiến triển đang càng ngày càng tốt.

“Người phụ nữ thứ hai là em họ ngoại của Tô Tình.” Ngô Phương Châu nói.

Kỷ Hi Nguyệt không biết người phụ nữ này, nhưng có quan hệ với Tô Tình thì ắt hẳn cũng sẽ quen biết trưởng phòng Kim, vậy tại sao trưởng phòng Kim lại gọi cho cô ta?

“Người thứ nhất và người thứ tư vừa nhìn là đã biết là bọn buôn lậu m.a tú.y.” Kỷ Hi Nguyệt đang nói về hai người đàn ông. Cô có chút ấn tượng về hai người này, một người đeo bông tai hình cây đinh màu đỏ rất dễ nhìn, còn một người thì đầu tóc vàng hoe cộng thêm đôi mắt hình tam giác, trông rất giống với mấy tên du côn trên phố.

Lý Đỉnh nhắn tin: “Vương Nguyệt, cô chắc chắn?”

“Vâng, khoảng chín trên mười, với lại hai tên này cũng thường xuyên gọi điện cho trưởng phòng Kim, nên cứ kiểm tra kỹ càng thử xem.” Kỷ Hi Nguyệt hồi âm.

Lý Đỉnh vui mừng nói: “Được, Tiểu Ngô, làm phiền cậu điều tra sâu thêm một chút.”

Đội trưởng Biên nhắn; “Tiểu Ngô, cậu tập trung xử lý chuyện này trước đã nhé, mấy việc khác cứ hoãn lại. Chúng ta phải ưu tiên giải quyết vụ án này trước.”

“Vâng, đội trưởng!” Ngô Phương Châu đáp, “Tôi đi điều tra ngay đây.”

Kỷ Hi Nguyệt quan sát kỹ mấy bức ảnh, mong có thể nhớ ra điều gì đấy.

Nhưng trừ hai người đàn ông ra, cô thật sự không có ấn tượng gì với hai người phụ nữ. Có điều, cô nhớ trên mấy bức ảnh của tội phạm m.a tú.y ở kiếp trước, có hai người cầm đầu là phụ nữ, nhưng bây giờ không nhớ ra được, không biết là nhìn thấy rồi có nhớ ra được không.

Có một điểm cô chắc chắn là khuôn mặt của hai người này rất phổ thông, chứ nếu sắc nước hương trời hay quá mức đặc biệt thì cô đã có ấn tượng rồi.

Cảnh sát nhanh chóng đến xử lý chuyện Kỷ Hi Nguyệt bị uy hiếp bằng mèo chết. La Hi từ chuyện này càng theo sát cô hơn.

Buổi chiều, Kỷ Hi Nguyệt bất ngờ nhận được điện thoại của đại ca A Đào, là một trong ba tên côn đồ mà lúc trước Châu Lê mướn đến hại cô.

“Đại tỷ, chúng tôi đã xóa xong hình xăm rồi, không biết là đại tỷ có công việc nào thích hợp cho ba anh em chúng tôi làm không ạ?” Giọng điệu của A Đào rất kính cẩn.

Kỷ Hi Nguyệt có chút kinh ngạc, ba tên này vậy mà thật sự cải tà quy chánh, cho nên cô nói: “Đến cổng đài truyền hình tôi xem thử.”

“Vâng, hai mươi phút nữa chúng tôi sẽ có mặt ở đó.” A Đào vội vàng trả lời.

Hai mươi phút sau, Kỷ Hi Nguyệt xuống lầu, nhìn thấy ba chàng thanh niên bước ra từ chiếc xe bán tải thì rất đỗi kinh ngạc.

Không còn dáng vẻ côn đồ như lúc trước, bây giờ nhìn bọn họ giống hệt với mấy tay sale bất động sản, hoàn toàn ra dáng thanh niên nghiêm túc.

“Đại tỷ.” A Đào nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt liền chạy lên rào đón. Mặc dù Kỷ Hi Nguyệt đang trong dáng vẻ của Vương Nguyệt, nhưng bọn họ càng hào hứng hơn vì đã nhìn thấy video Vương Nguyệt tay không bắt xã hội đen.

Lúc đó phải gọi là phấn khích, vị đại tỷ từng đánh nhau với bọn họ hóa ra lại là nữ anh hùng dũng cảm biết đánh nhau.

Ba người bọn họ đi theo cô, sau này nhất định cũng làm được chút việc tốt, cho bố mẹ được nở mày nở mặt. Nếu có được công việc tốt, chẳng ai dại gì lại đi làm giang hồ, thỉnh thoảng còn bị xã hội đen đánh chửi nữa.

Tuy rằng trước mặt dân thường tác oai tác quái, nhưng trên giang hồ, nếu không có lão đại che chở thì cũng chỉ là một con chó ghẻ cúi đầu cúi người, ăn đánh ăn chửi, nếu không chết thế nào cũng chẳng biết.

Chương 825: Tôi chỉ đi mua hoa thôi

Kỷ Hi Nguyệt nhìn bọn họ, cười vui vẻ nói: “Không tệ, nhìn ổn đấy.”

A Đào ngại ngùng gãi đầu: “Đại tỷ, ba người chúng tôi không có bằng cấp, cũng không biết sẽ làm được gì, chỉ cần đủ ăn đủ mặc, có công việc đàng hoàng là chúng tôi làm tất.”

“Không thành vấn đề. Bây giờ các anh đến công ty Điện ảnh và Truyền hình Húc Nguyệt nằm ở tầng tám của toà cao ốc Hoàn Cầu đi, tôi đã mở lời với Cố tổng bên đó, để ba anh đến làm vệ sĩ cho các ngôi sao. Công việc cũng không có gì to tát, chỉ cần khi fan hâm mộ kéo đến đông, các anh giúp đỡ cản lại là được.” Lúc trước Kỷ Hi Nguyệt cũng từng nghĩ đến công việc này cho ba người bọn họ.

Dù sao sau này những người như Lâm San, Lý Miểu hoặc Trần Á Nam cũng cần phải có vệ sĩ.

“Bảo vệ ngôi sao?” Ba người bọn A Đào lập tức trố mắt, “Thật sao? Vậy là chúng tôi cũng có cơ hội đóng phim đúng không?”

“Haha, đương nhiên, các anh có thể đóng vai quần chúng A, người qua đường B chẳng hạn, xem như cho các anh cơ hội.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

“Cảm ơn đại tỷ, chúng tôi sẽ lập tức sang đó ngay, tìm Cố tổng đúng không ạ?” A Đào phấn khích nói.
“Đúng vậy, tôi đã đánh tiếng với bên đó rồi. Qua đến đó các anh đến phòng nhân sự báo danh, sau đó Cố Cửu sẽ sắp xếp ngôi sao cho các anh bảo vệ.” Kỷ Hi Nguyệt đáp.

Ba người vô cùng cảm kích. Vương Nguyệt nhìn bọn họ lên xe. A Đào vừa mới bước lên xe, đột nhiên xoay người chạy tới thì thào bên tai Kỷ Hi Nguyệt: “Đại tỷ, chị đang đưa tin về vụ án m.a tú.y đúng không? Cửa hàng hoa Vĩnh Đại ở Thành Nam có thể là một hang ổ đấy.”

Nói xong anh ta lật đật bỏ chạy.

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó khẽ mỉm cười, xem ra làm người tốt cũng có lúc được đền đáp.

Chiếc xe bán tải vừa rời khỏi, Kỷ Hi Nguyệt liền quay sang nói với La Hi: “Đi thôi, chúng ta đến cửa hàng hoa Vĩnh Đại ở Thành Nam mua ít hoa nào.”

La Hi nãy giờ vẫn đứng gần đó, nghe cô bước tới nói như vậy thì có hơi nghệt ra.

“Đại tiểu thư, cô muốn mua hoa thì kêu họ giao đến tận cửa là được rồi, hà tất gì phải tới tận đó?”

“Đương nhiên là có tin mật rồi.” Kỷ Hi Nguyệt nhếch môi cười, cùng La Hi bước nhanh đến bãi đậu xe, sau đó chiếc xe của La Hi nhanh chóng lao thẳng về hướng nam thành phố.

Thành Nam là nơi giao thoa giữa khu thành cũ và khu thành mới, ở đó mở rất nhiều cửa hàng mới. Kỷ Hi Nguyệt ít khi đi qua hướng này, vì vậy rất vui khi nhìn thấy sự phồn thịnh như bây giờ. Cảng Thành tấc đất tấc vàng, nên quả thực ở đây phát triển như vậy cũng rất kịp thời.

Cửa hàng hoa Vĩnh Đại ở Thành Nam là một cửa hàng đã qua sử dụng, mặt tiền cũng không quá lớn. Kỷ Hi Nguyệt và La Hi ngồi trong xe, từ phía đối diện cách đó không xa bí mật quan sát nhân viên cửa hàng ra vào.

Trong cửa hàng có một cô gái tóc ngắn, vẻ ngoài khá ngọt ngào và trạc tầm tuổi Vương Nguyệt, hay đứng ở bên ngoài sắp xếp và cắt tỉa hoa tươi.

Có khách hàng đến cô ấy cũng rất nhiệt tình tư vấn, nụ cười luôn nở trên môi nên quả thực không nhìn ra có điểm gì bất ổn.

“Đại tiểu thư, liệu có xác định sai mục tiêu không?” La Hi hỏi. Trên đường đến đây, Kỷ Hi Nguyệt đã giải thích cho anh ấy nghe tình huống A Đào nói.

Nhưng sau khi quan sát cô gái kia một hồi, thật sự không thể tưởng tượng được có mối liên hệ nào với m.a tú.y.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn La Hi: “Tôi tin A Đào không lừa tôi, cửa hàng này chắc chắn có liên quan đến tổ chức buôn lậu m.a tú.y.”

La Hi khẽ nhún vai: “Hay là để tôi xuống mua hoa thử xem?”

“Không, để tôi đi cho, nhưng tôi sẽ không lấy thân phận của Vương Nguyệt để đi mua.” Kỷ Hi Nguyệt tháo tóc giả và mắt kính xuống, lấy khăn ướt trong túi ra lau mặt, sau đó lại lấy son môi ra trang điểm cho mình thành một quý cô xinh đẹp.

“Nhớ cẩn thận, có chuyện lập tức kêu tôi.” La Hi lo lắng nói.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, cười nói: “Đừng lo lắng, tôi chỉ đi mua hoa thôi mà.” Nói xong cô xuống xe, cất bước về hướng cửa hàng hoa.

Chương 826: Không sợ bị đánh sao?

Khi Kỷ Hi Nguyệt vừa tới cửa, cô gái đó nhìn thấy cô liền nở một nụ cười rạng rỡ, bước tới nói: “Tiểu thư, chị muốn mua hoa sao?”

“Đúng vậy, ở đây chỉ có mấy loại này thôi sao? Còn loại nào tốt hơn không?” Kỷ Hi Nguyệt vén mái tóc dài của mình rồi nói.

“Có, tất nhiên là có, ở đây còn có hoa nhập khẩu nữa, đang đặt bên trong.” Cô gái đáp.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, bước vào bên trong.

Ở bên trong rộng hơn bên ngoài rất nhiều, xung quanh đặt đầy hoa tươi, đa dạng các chủng loại, phẩm chất cũng cao quý hơn.

Kỷ Hi Nguyệt cười nói với cô gái: “Cô có thể giúp tôi chọn một ít loại rồi gói lại được không? Phối cho đẹp mắt một chút.”

“Được chứ. Cô đợi tôi một chút nhé, tôi sẽ giúp cô gói lại ngay.” Cô gái vui vẻ đáp.

Kỷ Hi Nguyệt đáp lại một tiếng, sau đó đi vào bên trong dạo qua dạo lại. Nhân lúc cô gái đang chọn hoa, cô quan sát bốn phía xung quanh, nhưng không phát hiện ra điều gì.

Ở trong có gian phòng nhỏ, hình như là nơi đặt văn phòng, từ cửa sổ bằng kính có thể nhìn thấy trên bàn làm việc có một số giấy tờ gì đó, bàn làm việc nhìn chung cũng rất lộn xộn.

Kỷ Hi Nguyệt tới sát cửa sổ nhìn thử, trên mấy tờ giấy đó đều là tên gọi và số lượng của các loài hoa, tạm thời không thấy gì bất thường.

Chẳng mấy chốc cô gái đó đã gói xong bó hoa, Kỷ Hi Nguyệt đành phải trả tiền rồi ôm bó hoa ra ngoài.

Do bó hoa khá to nên lúc ôm cô bị che mất tầm mắt, vừa lúc ra tới ngạch cửa thì đụng phải người đang đi vào.

“Aiya!” Kỷ Hi Nguyệt lùi lại, vội vàng nói: “Xin lỗi xin lỗi, tại bó hoa này to quá.”

“Bố, sao bố lại về giờ này?” Cô gái đó liền kêu lên, “Tiểu thư, xin lỗi nhé, là bố tôi.”

“Khụ khụ khụ, xin lỗi cô.” Người đàn ông ho khan nói.

Kỷ Hi Nguyệt đẩy bó hoa sang một bên để nhìn thử. Trước mặt cô là một người đàn ông trung niên, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi và tiều tụy của ông ta, Kỷ Hi Nguyệt chợt nghĩ ngay đến những người hút m.a tú.y.

“Nha Nha, cho bố năm trăm tệ, chỉ cần năm trăm tệ thôi.” Người đàn ông đó vừa bước vào đã đòi tiền cô gái.

Nha Nha cuống quýt nói: “Bố, sao bố lại đòi tiền nữa rồi? Bố, bố vào trong trước đã.”

Kỷ Hi Nguyệt nhất thời hiểu ra, cô bước tới, nói: “Nha Nha, bố của cô là con nghiện m.a tú.y đúng không?”

Nha Nha và bố của cô ấy đều sửng sốt, làm gì có ai mà hỏi trực tiếp như vậy, cũng không sợ bị đánh sao?

“Vị tiểu thư này, cô, cô nói linh tinh gì vậy?” Bố của Nha Nha liền nổi giận, “Ông đây không hề hút m.a tú.y, khụ khụ. Nha Nha, cho bố năm trăm tệ đi mà, chỉ năm trăm thôi, không phải vừa nãy con mới bán được hoa sao?”

“Bố, con không có tiền, con còn phải nhập hàng và đóng học phí nữa!” Nha Nha tức giận nói.

Sau đó Nha Nha quay sang nói với Kỷ Hi Nguyệt: “Tiểu thư, cô đi nhanh đi, bố tôi không phải hút m.a tú.y, là, là đánh bạc.”

“Nha Nha, tôi nghĩ cô nên giải quyết vấn đề này một cách xác đáng. Bất kể là bố cô hút m.a tú.y hay nghiện cờ bạc thì cô cũng nên đưa ông ấy đến đồn cảnh sát để cai nghiện triệt để. Bạn tôi đã từng có người như vậy, không những hại mình mà còn hại người, nên tôi mới chân thành khuyên cô một câu.”

Nói xong, Kỷ Hi Nguyệt rời đi. Vừa ra khỏi cửa cô lập tức gọi điện thoại cho Ngô Phương Châu. Trong đây chắc chắn có buôn lậu m.a tú.y, chỉ cần tóm được bố của Nha Nha vào đồn thẩm vấn một chút là có thể hỏi ra gì đấy.

Bọn buôn lậu m.a tú.y khác với con nghiện, nhưng lúc nãy A Đào từng nói ở đây là một hang ổ. Nếu là hang ổ, vậy thì bố của Nha Nha phải là bọn buôn lậu m.a tú.y chứ không phải con nghiện như bây giờ mới đúng. Nhưng bất kể thế nào, tóm được một con nghiện cũng coi như có thu hoạch.

Kỷ Hi Nguyệt không đi xa mà đứng lại gần đó, nghe rõ tiếng bố của Nha Nha cầu xin cô ấy, còn Nha Nha thì vô cùng tức giận, sau đó còn bật khóc.

Chương 827: Oan gia ngõ hẹp (I)

Kỷ Hi Nguyệt quay lại xe của La Hi, nhưng không rời đi ngay, cô muốn đợi người của Ngô Phương Châu đến.

Một chốc sau, bố của Nha Nha đã lao ra khỏi cửa hàng, chạy về làn đường bên phải.

Nha Nha đuổi theo, trên mặt còn vương đầy nước mắt. Kỷ Hi Nguyệt đoán có lẽ là bố của Nha Nha đã cướp tiền của cô ấy rồi bỏ chạy.

Kỷ Hi Nguyệt liền kêu La Hi phóng xe đuổi theo bố của Nha Nha, ông ta lấy được tiền rồi chắc chắn sẽ đi mua m.a tú.y, nên đuổi theo ông ta có khả năng sẽ tóm được tên bán m.a tú.y.

Bố của Nha Nha chạy rất nhanh, nhưng chân có chút khập khễnh. Xe của La Hi cách ông ta không xa, nhiều lần nhìn thấy ông ta như chực ngã.

Kỷ Hi Nguyệt thấy trong tay ông ta đang cầm vài tờ tiền giấy, dáng vẻ còn nhễ nhại mồ hôi, thiết nghĩ tác hại của m.a tú.t thật đúng là đáng sợ, cho nên càng phải  sớm tiêu diệt và nghiêm khắc trừng phạt.

Bố của Nha Nha đột ngột rẽ vào một con hẻm, Kỷ Hi Nguyệt và La Hi cũng nhanh chóng tấp xe vào lề đường, sau đó cả hai cùng xuống xe và đi về phía con hẻm.

Lúc còn trên xe, Kỷ Hi Nguyệt đã trở lại dáng vẻ của Vương Nguyệt, cô không muốn lấy thân phận của Kỷ Hi Nguyệt để đi tìm bọn buôn lậu m.a tú.y, nhằm tránh việc nhóm người này sẽ liên tưởng đến người nhà cô.

Nếu có báo thù, cứ đến tìm Vương Nguyệt cô là được.

Bên trong con hẻm là ngôi nhà lầu cũ kĩ, tòa dân cư cũ năm tầng không có thang máy.

La Hi nháy mắt đã nhìn thấy bố của Nha Nha bước vào một trong những ngôi nhà đó.

“Đại tiểu thư, đây chắc chắn là hang ổ rồi, nếu không sao lại lui tới một nơi xập xệ như vậy? Có cần gọi cảnh sát đến đây không?” La Hi hỏi.

“Cũng được, tôi sẽ gọi điện thoại lại, đề phòng bọn chúng có súng lại tổn thương người vô tội. Anh đứng đây canh chừng nhé.” Kỷ Hi Nguyệt ra bên ngoài gọi điện thoại.

Bên Ngô Phương Châu đã ra khỏi đồn cảnh sát, nghe cô đã tìm được hang ổ thì càng tăng thêm tốc độ.

Kỷ Hi Nguyệt gửi định vị vào nhóm chat năm người, ba vị đội trưởng biết tin thì hết sức vui mừng.

Trương Cương vừa hay cũng đang ở bên ngoài, nói là sẽ dẫn theo anh em qua bên đó.

Kỷ Hi Nguyệt đáp lại một tiếng, sau đó bước lại chỗ của La Hi đang đứng, chợt phát hiện anh ấy không còn ở đó nữa, đồng thời bên phía ngôi nhà kia đang có hai người đàn ông quàng vai nhau bước ra.

Trời thì nóng mà hai tên này đều mặc áo ba lỗ màu đen, trên cánh tay còn có vài hình xăm, miệng phì phèo thuốc lá, đầu tóc lởm chởm như bàn chải.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn thế nào cũng thấy hai tên này không phải phường gì tốt đẹp, và nếu trong đây xuất hiện đám du côn này, liệu chúng có phải là đồng bọn của bọn buôn m.a tú.y không?

La Hi không có ở đây chứng tỏ là muốn tránh mặt hai người này, Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày, cô có nên hạ gục hai tên này trước không?

Vì trước sau gì bước vào con hẻm cũng phải chạm mặt. Kỷ Hi Nguyệt cúi đầu, bởi vì bây giờ cô đang trong dáng vẻ của Vương Nguyệt, nên cô sợ bọn chúng sẽ nhận ra.

Con hẻm không lớn, hai tên này còn dàn hàng hai, hơn nữa còn vừa đi vừa trò chuyện.

“Mẹ nó lại bị chị đại chửi cho một trận, doanh thu giảm đi rất nhiều, lão đại bên kia cũng không vui.”

“Cũng vì tin tức trên truyền hình ầm ĩ quá đấy. Bây giờ cả thành phố đều đang tấn công chỗ này, chúng ta phải cẩn thận một chút.”

“Con nhỏ phóng viên chết tiệt kia đúng là đáng ghét, đưa tin quá lên làm người khác hoảng sợ.”

“Nói tới mới nhớ, con nhỏ phóng viên đó cũng khá cừ đấy chứ, một lúc đánh gục được cả hai tên đàn em của lão đại. Tao nghe nói sắp tới sẽ mời sát thủ chuyên nghiệp đến để xử khô con nhỏ đấy đấy.”

“Haha, con nhỏ đấy đúng là đã chọc tức lão đại rồi. Chúng ta đợi xem kịch hay thôi.”

Hai người vừa đi vừa tán dóc, Kỷ Hi Nguyệt cúi đầu đứng dựa vào bờ tường, nhường đường cho bọn chúng bước qua.

Cứ tưởng hai người bọn chúng sẽ không nhìn thấy cô, nhưng đợi lúc hai tên bước ta, có một trong hai tên đó xoay đầu lại.

Kỷ Hi Nguyệt vừa lúc cũng đang ngẩng đầu lên, và cô không ngờ là hắn ta sẽ quay đầu lại, lần này thực sự đã chạm mặt chính diện.

Chương 828: Oan gia ngõ hẹp (II)

Người đàn ông đó nghệt ra một lúc, sau đó sắc mặt càng lúc càng kinh ngạc, vươn tay chỉ chỉ vào Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt bèn quát lên: “Các anh làm gì vậy? Hẻm thì đã nhỏ mà còn bá vai bá cổ, định không để cho người khác sống nữa hay gì!”

Kỷ Hi Nguyệt nói xong liền quay người bước ra ngoài, không vào khu dân cư bên trong nữa.

“Cô gái này, cô gái này sao nhìn quen mắt thế nhỉ.” Người đàn ông đó trong thoáng chốc không nhớ ra kịp.

“Tôi cũng thấy vậy.” Hai người đàn ông nhìn nhau, sắc mặt đều rất mơ hồ, sau đó cả hai cùng đuổi theo Kỷ Hi Nguyệt.

“Đúng lại.” Một trong hai người đàn ông đứng ngay đầu hẻm hét lên, gọi giật Kỷ Hi Nguyệt lại.

Kỷ Hi Nguyệt xoay người, nhìn sang hai bên, vì phố cũ nên người qua lại cũng rất thưa thớt. Xe của La Hi vẫn đang đậu cách đó không xa. Chiếc xe thể thao màu đỏ nhìn rất nổi bật. Vài người dân còn lấy điện thoại ra chụp ảnh và thảo luận gì đó về chiếc xe.

Hai người đàn ông lại gần Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt nói: “Các anh muốn gì?”

“Cô, mẹ kiếp, cô là Vương Nguyệt!” Người đàn ông chạm mặt Kỷ Hi Nguyệt đầu tiên cuối cũng cũng đã nhớ ra.

Kỷ Hi Nguyệt nhếch môi cười: “Sao anh lại nhận ra tôi? Chắc là bọn buôn lậu m.a tú.y đúng không?”

“Đúng cái em gái cô, cô mới là bọn buôn lậu đấy. Đưa tin thì cẩn thận miệng mồm một tí, đừng để đến lúc chết thế nào cũng không biết!” Người đàn ông đó lập tức biến sắc, trán còn lấm tấm mồ hôi.

Tên còn lại đã rút điện thoại ra, hình như là định gọi cho ai đó.

Kỷ Hi Nguyệt nhanh chân đá một cước, hất bay chiếc di động trên tay tên đó ra xa, tốc độ vừa nhanh vừa bất ngờ khiến cả hai người đàn ông đứng hình mất một lúc.

Cổ tay của tên bị đá trúng đau đến run rẩy, vừa la hét vừa chạy vào trong.

Tên còn lại cũng lấy di động ra định mật báo, nhưng thấy Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy một tiếng, hắn ta cũng ba chân bốn cẳng chạy vào trong.

Bởi vì bọn chúng đã được xem qua video của Vương Nguyệt, biết cô đánh nhau rất giỏi, mà bọn chúng cùng lắm chỉ là mấy tay côn đồ đầu đường xó chợ, gặp người bình thường thì đánh đấm được đôi chút, chứ gặp con nhà võ thì chẳng khác gì rước họa vào thân.

Hơn nữa việc cấp bách bây giờ là phải nhanh chân vào thông báo cho mấy người ở trên lầu, nếu không, rất có thể nơi này sẽ bị tóm gọn sạch sẽ.

Nhưng cô gái này rốt cuộc lấy đâu ra tin tức mà mò được tới tận đây ấy nhỉ?

Chỗ này từ trước đến nay đều rất an toàn, vả lại còn là nơi kinh doanh của người mua cũ, nên thông thường chẳng ai tự chặt đứt đường sống của mình cả, vậy mà chẳng biết sao cô phóng viên âm hồn không tiêu tán này lại tìm được?

Kỷ Hi Nguyệt đuổi vào con hẻm nhỏ, vươn chân đá thẳng vào lưng người đàn ông.

Tên đó aiya một tiếng rồi ngã xuống, điện thoại cũng bị văng ra xa.

Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng tiến lên, trói hai tay người đàn ông ra sau, vừa ngẩng đầu lên nhìn vào bên trong thì thấy La Hi đang kéo một người đàn ông đã hôn mê ra ngoài.

Chính là tên vừa nãy định chạy vào báo tin.

“Đại tỷ tha mạng, đại tỷ tha mạng!” Tên đàn ông bị Kỷ Hi Nguyệt đè chặt xuống đất đau đớn cầu xin.

“Nói, phòng nào ở trên là hang ổ?” Kỷ Hi Nguyệt lại vặn cánh tay của hắn ta.

Người đàn ông đau đến méo mặt.

“Tầng 3 phòng 303.” La Hi nói trước, “Vừa nãy tôi đã đi xem, bên trong có khá nhiều người, chúng ta cứ đợi cảnh sát đến rồi hẵng hành động.” Nói rồi anh ấy khẽ nhíu mày. Lúc nãy anh ấy nghe thấy bên trong rất nhiều tiếng nói, không biết là có bao nhiêu người.

“Ừm, vậy giải hai tên này ra ngoài trước.” Kỷ Hi Nguyệt đẩy người đàn ông đó ra ngoài.

Người đàn ông đó đảo mắt láo liêng, dưới chân hình như cũng bước với tốc độ nhanh hơn, điều này làm Kỷ Hi Nguyệt có chút hoài nghi, đừng nói hắn ta vẫn còn cách thông báo cho người trên lầu đấy chứ?

Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhíu mày.

La Hi vừa kéo tên đang bất tỉnh vừa nhanh chóng bước lên đánh vào sau gáy người đàn ông đo, làm cho hắn ta cũng bất tỉnh nhân sự.

Chương 829: Một con cá lớn (I)

Kỷ Hi Nguyệt ngước mắt nhìn La Hi, La Hi nói: “Tên này vừa nhìn là đã biết không thật thà, làm như vậy để ngăn cản hắn ta bỏ trốn. Bây giờ tôi sẽ vào trong canh chừng, cô ở ngoài đường đợi cảnh sát. Hai tên này cứ vứt ở đây là được, nửa tiếng sau cũng chưa chắc tỉnh lại nổi.’

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, nhanh chân bước tới đầu con hẻm, lấy điện thoại ra gọi cho Ngô Phương Châu.

Ngô Phương Châu báo khoảng ba phút nữa là đến nơi, còn bên Trương Cường thì tầm năm phút nữa.

Kỷ Hi Nguyệt kêu bọn họ liên lạc với cảnh sát của khu vực này trước, bởi vì hang ổ ở đây khá đông người, cô tin là La Hi không nghe lầm.

Lý Đỉnh nói anh ấy cũng đến, giờ sẽ qua thẳng khu vực bên đây để điều động cảnh sát.

Kỷ Hi Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, khó khăn lắm mới tóm được một con cá lớn, nên lần này không thể ra về tay không được.

Đúng ba phút sau, Kỷ Hi Nguyệt đã nhìn thấy xe cảnh sát vào đầu phố, không có còi báo động nhưng có đèn báo của cảnh sát nên rất dễ nhận dạng.

Kỷ Hi Nguyệt đứng bên lề đường vẫy tay ra dấu.

Ngô Phương Châu xuống xe, phía sau còn có thêm hai đồng nghiệp, tổng cộng là ba người.

“Ở đây có hai tên bị chúng tôi đánh ngất, các anh đưa vào trong xe trước đi, tôi vào xem La Hi thế nào đã.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói.

“Tôi đi với cô.” Ngô Phương Châu dặn dò hai đồng chí cảnh sát xong, lập tức theo Kỷ Hi Nguyệt chạy vào bên trong.

La Hi đang đứng ở cửa phòng bên cạnh canh chừng, nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt và Ngô Phương Châu đến thì vẫy tay với hai người họ.

“Thế này đi, bây giờ hai người đứng ở dưới, tôi sẽ lên trên canh sẵn, đợi lát nữa có người đến sẽ chặn cửa sổ sau lại. Bình thường bọn buôn m.a tú.y đều có đường thoát thân của mình, chúng ta phải đề phòng tất cả, một người cũng không để sót.” La Hi nói.

“Vậy anh cẩn thận một chút. Đội trưởng Trương cũng sắp đến nơi rồi, đến lúc đó anh nhớ để ý điện thoại, chúng ta sẽ cùng nhau hành động.” Kỷ Hi Nguyệt nói với La Hi.

“Được, các cô cũng nhớ cẩn thận súng của bọn chúng.” La Hi lo lắng liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt. Anh ấy tính sai rồi, lý ra anh ấy không nên rời khỏi cô, nhưng lát nữa anh ấy xông vào trước, có lẽ đại tiểu thư sẽ an toàn hơn một chút.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cẩn thận.”

Dưới sự ép buộc của Triệu Húc Hàn, ngày nào Kỷ Hi Nguyệt cũng phải mặc chiếc áo chống đạn siêu mỏng, loại có công nghệ cao nhất mà anh đã mua lại từ bác Bưu với giá đắt đỏ.

Kỷ Hi Nguyệt cũng không muốn thể hiện gì, vì suy cho cùng cô cũng không phải là mình đồng da sắt, cho nên mỗi ngày ra khỏi cửa đều mặc bên trong.

Mặc dù có hơi nóng, nhưng cũng may là đa số thời gian cô đều ở trong máy lạnh, chỉ có những lúc như bây giờ mới cảm thấy nóng nực.

La Hi len lén đi lên lầu trên, Kỷ Hi Nguyệt ở lầu dưới, còn Ngô Phương Châu thì đi xem phía sau của tòa dân cư.

Trong khoảng thời gian này vẫn có người dân ra vào bình thường, Kỷ Hi Nguyệt cũng không ngăn cản.

Đột nhiên, Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy bố của Nha Nha xuống lầu.

Trên mặt vẫn còn vương vãi mồ hôi, nhưng nhìn chung tinh thần đã sảng khoái hơn, có lẽ đã dừng được con nghiện, chỉ có điều không ngờ ông ta lại xuống nhanh như vậy.

Kỷ Hi Nguyệt liền nghiêng người tránh mặt ông ta, bố của Nha Nha cũng không để ý, hình như đang có chuyện gì đó nên vội vã rời khỏi.

Kỷ Hi Nguyệt thiết nghĩ, lát nữa giải quyết xong ở đây sẽ kêu người đến bắt bố của Nha Nha, nhất định phải bắt ông ta cai nghiện được m.a tú.y.

Đúng lúc này Trương Cường lại từ ngoài chạy vào, trên người còn mặc đồng phục cảnh sát nên bố của Nha Nha liền hoảng sợ, vội vàng cúi đầu bước ra ngoài.

Kỷ Hi Nguyệt nghĩ bụng, liệu bố của Nha Nha có thông báo cho bọn buôn m.a tú.y không nhỉ?

“Vương Nguyệt, thế nào rồi?” Trương Cường lo lắng nói, “Tôi chỉ mang theo một người thôi.”

Đang nói thì Trần Khanh cũng chạy vào, gật đầu chào Kỷ Hi Nguyệt.

“Phòng 303 của tầng này. Không biết bên trong có mấy người, có lẽ cũng kha khá đấy. Các anh có định mạo hiểm không, hay là đợi chi viện?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

Chương 830: Một con cá lớn (II)

Trương Cường chau mày: “Cụ thể có bao nhiêu người biết không?”

“Không biết, lúc nãy La Hi có đứng ở cửa nghe lén, bảo là bên trong khá đông, hơn nữa bọn buôn lậu m.a tú.y này chắc chắn còn có súng, hay là chúng ta đợi thêm chút nữa?”

“Khụ khụ!” Đột nhiên La Hi ở bên trên ho khan hai tiếng.

Kỷ Hi Nguyệt và Trương Cường ngẩng đầu lên, thấy La Hi lo lắng ra hiệu, ý là có người đang đi ra.

Kỷ Hi Nguyệt và Trương Cường lập tức tránh sang một bên, La Hi lớn tiếng nói: “Bị phát hiện rồi!” Thì ra bên trong không chỉ một người bước ra.

Trương Cường và Trần Khanh lập tức rút súng, căng mắt nhìn cánh cửa của căn phòng đó.

Còn Kỷ Hi Nguyệt đã được Trương Cường kéo lui sau lưng.

Kỷ Hi Nguyệt cũng rất căng thẳng, lật đật lấy di động ra gửi tin nhắn cho Ngô Phương Châu.

Ngô Phương Châu đang ở phía sau, hai vị đồng nghiệp của anh ấy kéo hai tên côn đồ đã hôn mê lúc nãy vào xe còng lại xong cũng chạy vào, rút súng ra chuẩn bị.

Bên trên vang lên tiếng hỗn loạn, Kỷ Hi Nguyệt giật mình, nhớ đến La Hi, cô định chạy lên phía trên xem thử.

Nhưng Trương Cương kêu cô cứ đứng im, để anh ấy xông lên trước.

“Đừng động đậy, còn động nữa tôi sẽ bắn đấy!” Trương Cường đứng ở ngã rẽ cầu thang tầng hai, giơ súng thét lên.

“Mẹ kiếp, mày bắn đi, ông đây sẽ cho con đàn bà này nổ tung trước!” Giọng nói hung hãn của tên buôn lậu m.a tú.y vang lên.

“A! Cứu mạng, cứu mạng!” Người phụ nữ thét lên âm thanh chói tai.

Kỷ Hi Nguyệt không nhịn được nữa, lập tức chạy lên lầu thì nhìn thấy một tên đàn ông man rợ đang giữ chặt người phụ nữ uy hiếp Trương Cường trước cửa phòng 303.

“Pằng!” Tiếng súng đột nhiên vang lên, làm cho mọi người đều giật mình.

Nhưng không phải hai người đang đứng ở cửa phòng nổ súng, mà là bên trong.

“Bọn chúng đang tiêu hủy m.a tú.y!” Giọng nói của Ngô Phương Châu vang lên, tiếng súng vừa nãy là anh ấy đã bắn vào tên buôn m.a tú.y đang cố đổ m.a tú.y vào bồn vệ sinh.

Còn anh ấy thì đang treo người trên kệ máy lạnh bên ngoài tầng ba.

Ngô Phương Châu tính ra cũng rất liều mạng, từ tầng một leo lên tới đây, nhưng không ngờ lại chứng kiến một màn này. Vì để giữ lại bằng chứng, anh ấy đã không quản đến tính mạng mà thét lên.

Kỷ Hi Nguyệt thấy người phụ nữ kia có chút quen mắt, sau đó cô chợt bừng tỉnh, vô duyên vô cớ cô ta xuất hiện ở đây, chứng tỏ là cùng một bọn với bọn chúng.

Bây giờ cô đã nhớ ra rồi, người phụ nữ này chính là một trong hai nữ cầm đầu duy nhất xuất hiện trong những bức ảnh của bọn buôn lậu m.a tú.y kiếp trước. Không ngờ lại may mắn gặp được con cá lớn như vậy!

“Đội trưởng Trương, người phụ nữ đó cũng là người của bọn chúng!” Kỷ Hi Nguyệt liền la lên.

Sắc mặt của bọn buôn lậu m.a tú.y đồng loạt thay đổi, người phụ nữ kia cũng biến sắc, cô ta lập tức lùi lại bên trong, người đàn ông đang giữ cô ta cũng nhanh chóng rút lui vào trong.

Đồng thời khẩu trúng trên tay hắn ta cũng bắn ra ba phát pằng pằng pằng liên tiếp.

Trương Cường và Kỷ Hi Nguyệt lập tức cúi lưng nấp vào cầu thang, Trương Cương cũng bắn trả lại một phát súng, tình thế vô cùng nguy hiểm.

“Không được, nếu không vào trong, anh Tiểu Ngô sẽ gặp nguy hiểm!” Kỷ Hi Nguyệt lo lắng nói.

“Trần Khanh, cậu ra phía sau cứu người đi. Vương Nguyệt, cô nhớ nấp cho kỹ!” Trương Cường lập tức xông ra, chạy tới đá thẳng vào cánh cửa đang bị đóng kín. Kỷ Hi Nguyệt vội vàng gọi điện thoại kêu cứu viện, nếu không sẽ thật sự xảy ra chuyện.

Không biết tại sao nhóm buôn lậu m.a tú.y này lại biết bọn chúng đang bị theo dõi nhỉ?

Lẽ nào là bố của Nha Nha?

Sau khi Trương Cương đá vào cánh cửa, bên trong lập tức nổ súng bắn ra bên ngoài.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT