Lọc Truyện

Độc chiếm tiên thê hàn thiếu sủng tận thiên

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 921: Xem ra cũng không ngốc

Kỷ Hi Nguyệt quan sát tình hình bên đây xong thì qua văn phòng của Lưu Uy. Lưu Uy vẫn đang đánh máy lộp bộp, miệng còn lẩm bẩm một mình, cảm giác rất say mê và ma mị, khiến Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười.

Hỏi thăm dì lao công thì mới biết Lưu Uy vẫn thường như vậy, thi thoảng còn ở lại đây cả đêm không về.

Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, đành phải gõ cửa.

Lưu Úy ngẩng đầu lên, có chút khó chịu vì bị quấy rầy, nhưng vừa nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt thì trên mặt liền lộ ra vẻ kinh ngạc và vui mừng.

“Kỷ tiểu thư, là cô à? Lâu lắm rồi mới gặp lại cô đấy.” Lưu Uy lập tức đứng dậy.

“Đâu có, tôi có đến đây vài lần, nhưng thấy cậu đang chăm chú viết kịch bản nên thôi không làm phiền.” Kỷ Hi Nguyệt nói, “Lưu Uy, tôi biết cậu rất chăm chỉ, nhưng cậu cũng phải chú ý đến sức khỏe của mình nữa, đừng để kiệt sức quá.”

“Không đâu không đâu. Tôi không hề thấy mệt. Được làm việc mình thích là tôi cảm thấy vui vẻ rồi. Dạo gần đây tôi còn gầy xuống nữa. Như vậy chẳng phải rất tốt cho việc giảm béo sao?” Lưu Uy xấu hổ gãi đầu.

“Sau này đừng vất vả như vậy nữa. Lúc nào làm việc thì làm việc, tan ca rồi thì để thời gian đó đi giải trí hay thư giãn gì đó. Không có trải nghiệm cuộc sống cũng rất khó viết được kịch bản hay, đúng không? Cậu cũng phải tiếp xúc và va chạm với thế giới bên ngoài nữa chứ.” Kỷ Hi Nguyệt sợ một ngày nào đó cậu ấy sẽ bị hết thời.

Lưu Uy sửng sốt, sau đó khẽ gật đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn Kỷ tiểu thư.”

“Kịch bản của cậu sắp bấm máy rồi chứ?” Kỷ Hi Nguyệt không nắm rõ tình hình.

“Phải, sắp bắt đầu rồi. Cố tổng đã sắp xếp xong đâu vào đấy.” Lưu Uy rất hào hứng, dù sao cũng là sắp đến lúc chứng minh được tài năng của cậu ấy.

Kỷ Hi Nguyệt khích lệ cậu ấy vài câu rồi tạm biệt. Vừa tới khu vực vệ sinh thì nhìn thấy A Đào đang từ phòng vệ sinh bước ra.

A Đào thấy Kỷ Hi Nguyệt thì không khỏi sửng sốt, sau đó liền cúi đầu chào: “Kỷ tiểu thư.”

“Chào.” Kỷ Hi Nguyệt cười, thấy A Đào đã vứt bỏ hẳn dáng vẻ côn đồ, cô rất hài lòng, “Bây giờ anh đang đi theo Trần Á Nam đúng không?”

“Đúng vậy, cảm ơn Kỷ tiểu thư đã cho tôi công việc này.” A Đào thầm quan sát gương mặt của Kỷ Hi Nguyệt, cứ có cảm giác rất quen thuộc.

“Sao thế? Thấy tôi quen à?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

A Đào giật mình, kinh ngạc nói: “Cô, cô là đại tỷ?”

“Xem ra cũng không ngốc nhỉ.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười thành tiếng, cô không ngại cho ba người A Đào biết thân phận của mình.

“Ôi trời, sao có thể? Mẹ ơi, đại tỷ, cô, cô cũng lợi hại thật!” A Đào cảm giác như bị sét đánh vậy. Tại sao đường đường là Kỷ đại tiểu thư còn đi làm phóng viên? Còn biến bản thân thành dáng vẻ quái dị như vậy nữa chứ?

“Biết lợi hại thì lo làm việc cho tốt vào, sau này chắc chắn sẽ có cơ hội đổi đời thôi.” Kỷ Hi Nguyệt vỗ vai anh ta, “Đúng rồi, mấy người kia vẫn chưa biết chuyện này đâu.”

A Đào lập tức gật đầu như giã tỏi, còn cười tươi như hoa.

“Đại tỷ, chúng tôi sẽ chăm chỉ làm việc.” A Đào như nhìn thấy được tương lai rộng mở của ba người bọn họ. Biết tìm đâu ra một người phụ nữ quyền lực như vậy chứ!

Kỷ Hi Nguyệt mỉm cười rời đi. A Đào nhìn theo bóng lưng của cô, trong mắt đầy sự sùng bái.

Kỷ Hi Nguyệt về văn phòng của Cố Cửu, ngồi xuống trao đổi với nhóm chat của Ngô Phương Châu một lúc. Xem ra tạm thời chưa có nơi nào cần cô ra mặt, cô bỗng nhiên có chút nhàm chán.

Điện thoại cho bố để tám chuyện thì mới biết ba hôm nay ngày nào thím Lý cũng qua làm cơm cho ông ăn.

Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt thầm vui mừng, có vẻ bố và thím Lý cũng chưa chắc không có khả năng.

“Tiểu Nguyệt, con với Triệu chủ nhân định khi nào về nhà ăn cơm?” Kỷ Thượng Hải chợt nhớ đến chuyện này.

Chương 922: Cậu cũng còn tính người sao?

“Bố, anh Hàn vừa mới về, vẫn còn công chuyện cần xử lý. Để tối nay con hỏi anh ấy thử xem. Chắc cũng vài ngày tới thôi, được không ạ?” Kỷ Hi Nguyệt vội đáp.

“Được, con nhớ là được. Đi Mỹ chơi vui không?” Kỷ Thượng Hải hỏi.

“Đương nhiên vui rồi, để con gửi ảnh cho bố xem.” Kỷ Hi Nguyệt liền gửi cho Kỷ Thượng Hải mấy bức ảnh cô chụp chung với Triệu Húc Hàn. Kỷ Thượng Hải xem ảnh xong, không biết vì sao đôi mắt già nua lại ươn ướt.

Bởi vì Kỷ Hi Nguyệt trong ảnh cười rạng rỡ như ánh mặt trời, còn ánh mắt của Triệu Húc Hàn bên cạnh lại rất nuông chiều, thái độ cũng rất ấm áp. Chỉ khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy mà dường như ông đã nhận ra được Triệu Húc Hàn rất thật lòng với con gái của mình.

Nhưng nghĩ đến chuyện anh là chủ nhân của Triệu gia, Kỷ Thượng Hải lại có chút rối rắm.

Ông cầm bức hình của vợ lên, lẩm bẩm trò chuyện.

“Thu Hà, Hi Nguyệt đã trưởng thành rồi, con bé đã có người đàn ông mà nó yêu thương, em phải phù hộ cho hai đứa được bình an vô sự đấy nhé. Anh đã mất đi em, anh không muốn phải mất thêm Tiểu Nguyệt, nên em nhất định phải phù hộ cho các con đấy.” Kỷ Thượng Hải nhìn bức hình của vợ, nước mắt tự nhiên rớt xuống.

Trước giờ cơm tối, Kỷ Hi Nguyệt quay về khu dân cư Phong Nhã. Thím Lý đang làm cơm, nhưng hôm nay có thêm một vị khách.

Kỷ Hi Nguyệt vừa nhìn thấy người khách này, sắc mặt liền thay đổi.

“Triệu Vân Sâm, cậu đến đây làm gì? Anh Hàn chưa về.” Người đến là đại thiếu gia Triệu Vân Sâm.

“Kỷ Hi Nguyệt, tốt xấu gì tôi cũng là cháu trai của chú ba, đến đây ăn bữa cơm lẽ nào không được?” Triệu Vân Sâm thấy Kỷ Hi Nguyệt vừa nhìn thấy cậu liền bày ra dáng vẻ bạo lực thì không khỏi hoài niệm.

“Cậu tìm anh Hàn có chuyện à? Sao không đến công ty của anh ấy?” Kỷ Hi Nguyệt có chút ngạc nhiên.

Triệu Vân Sâm cứ như đang ở trong nhà mình, dựa vào sô pha, ngả ngớn đáp: “Chú ba về nhà cổ rồi, tôi phải đợi chú ấy quay về.”

Kỷ Hi Nguyệt nghe vậy liền bước tới, ngồi xuống bên cạnh cậu ta: “Có chuyện gì quan trọng à?”

Triệu Vân Sâm nhìn vẻ mặt lo lắng của Kỷ Hi Nguyệt, nhíu mày nói: “Kỷ Hi Nguyệt, cô muốn quan tâm đến chuyện của Triệu gia chúng tôi thì ít nhất cũng phải trở thành người của Triệu gia mới có đủ tư cách!”

“Triệu Vân Sâm, cậu muốn ăn đấm đúng không!” Kỷ Hi Nguyệt liền giơ nắm đấm lên. Cái tên này đúng là lúc nào cũng khiến cô tức đến phát cáu.

Triệu Vân Sâm vội vàng rụt cổ: “Kỷ Hi Nguyệt, cô đừng bạo lực như vậy được không? Tôi có chuyện cần tìm chú ba thật đấy.”

“Chuyện gì, tại sao tôi không thể biết?” Kỷ Hi Nguyệt có chút lo lắng.

Triệu Vân Sâm đáp: “Tôi không nói được thật mà. Chuyện của Triệu gia. Bố tôi kêu tôi đến, tôi gọi điện thoại cho chú ba thì chú ấy bảo tôi qua đây đợi chú ấy.”

Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày suy nghĩ, trong hoàn cảnh bình thường, Triệu Húc Hàn chắc chắn sẽ không để tên Triệu Vân Sâm đến gần cô, dù sao thì lần trước cậu ta cũng suýt chút nữa đã hôn cô, nhưng bây giờ xem ra chuyện này rất quan trọng.

“Thôi được rồi, tôi không hỏi nữa, cậu đợi anh Hàn về rồi nói với anh ấy đi. Tự ngồi chơi một mình nhé, tôi không tiếp cậu nữa.” Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì đứng dậy, cô vẫn chưa thay quần áo.

“Cô tiếp đãi khách như vậy sao?” Triệu Vân Sâm bực bội nói.

“Cậu mà cũng tính là khách á? Cũng được tính là người á?” Kỷ Hi Nguyệt khinh bỉ cậu ta.

Triệu Vân Sâm tức muốn nổ phổi, nhưng thấy cô đã lên lầu cũng đành nén giận im lặng. Rõ ràng được nhìn thấy cô trong lòng cậu rất vui vẻ, không hiểu sao lại tức giận đến mức muốn bóp chết cô thế này.

Kỷ Hi Nguyệt rửa ráy xong, thay sang bộ quần áo ở nhà màu xanh nhạt, xuống lầu rồi đi thẳng vào phòng bếp.

“Thím Lý, anh Hàn có về ăn cơm không?”

Thím Lý gật đầu: “Có chứ. Nhưng cậu ấy nói sẽ muộn một chút, kêu tiểu thư đói thì ăn trước.”

“Cháu chưa đói đâu. Đúng rồi thím Lý, thím có biết Triệu Vân Sâm đến đây làm gì không?” Kỷ Hi Nguyệt thì thầm hỏi.

Thím Lý lắc đầu, nhưng sau đó nhỏ giọng nói: “Cậu chủ nói giữ cậu ta lại ăn cơm, hình như có chuyện gì đó rất quan trong, có thể liên quan đến cô đấy.”

Chương 923: Tôi đâu có đùa giỡn ai

Kỷ Hi Nguyệt ngạc nhiên nói: “Chuyện của cháu? Cháu thì có chuyện gì?”

Thím Lý cười khổ: “Tôi đâu có biết. Nhưng cô nghĩ nếu không phải chuyện của cô thì cậu chủ có để cho thiếu gia Vân Sâm đến đây đây đợi cậu ấy không?”

Kỷ Hi Nguyệt ngẩn ra mấy giây, sau đó mới sực hiểu, với mức độ nhỏ mọn và ghen tuông của tên Triệu Húc Hàn kia, e là ngay cả mặt của Triệu Vân Sâm cũng không để cho cô nhìn thấy chứ đừng nói để cậu ta đến đây đợi.

Vậy thì chuyện này rất có khả năng là có liên quan đến cô.

“Chuyện của cháu?” Kỷ Hi Nguyệt tự lẩm bẩm một mình, cô thì có chuyện gì? Triệu Vân Sâm bảo là bố của cậu ta kêu cậu ta đến đây, vậy mới thấy khó hiểu hơn chứ. Triệu Nhất Gia với cô thì có chuyện gì liên quan đến nhau?

Lần trước gặp nhau trong bữa cơm, tuy Triệu Nhất Gia không nói với cô được một câu đàng hoàng tử tế, nhưng cũng đâu có xích mích gì, cùng lắm là không muốn cô làm chủ mẫu của Triệu gia thôi, bởi vì bọn họ cần Úy Mẫn Nhi.

“Đừng nghĩ nữa, lát nữa là biết thôi mà. Cô uống chút canh trước nhé, để tôi bưng ra.” Thím Lý nói.

Kỷ Hi Nguyệt đáp lại một tiếng, sau đó đi thẳng tới phòng ăn, trong tay còn cầm thêm máy tính bảng, ngồi xuống lướt tin tức.

Thím Lý bưng ra hai bát canh, Triệu Vân Sâm đi theo phía sau.

Kỷ Hi Nguyệt phớt lờ cậu ta, ngồi uống phần của mình. Triệu Vân Sâm nhìn cô, sau đó nói: “Kỷ Hi Nguyệt, không ngờ cô còn là một phóng viên nhỉ.”

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, ngẩng phắt đầu lên nhìn cậu ta.

Triệu Vân Sâm uống hớp canh, sau đó cười nói: “Cô nghĩ cô giấu được lâu vậy sao? Nếu tôi điều tra cô sớm hơn, có lẽ đã biết từ lâu rồi.”

“Biết thì đã sao?” Kỷ Hi Nguyệt bật cười, “Trước sau gì cũng công khai thôi mà.”

“Thì sao đâu. Chỉ là không ngờ cô lợi hại vậy thôi. Đưa được nhiều tin đấy chứ. Thế mà trước đây không biết cô lại giỏi như vậy.” Triệu Vân Sâm rất cảm thán, lúc biết Kỷ Hi Nguyệt là Vương Nguyệt, tam quan của cậu đã thay đổi.

Người phụ nữ thích ăn diện diêm dúa của năm nào không ngờ lại có tinh thần chuyên nghiệp và mạnh mẽ như vậy.

“Cậu bỏ lỡ nhiều thứ lắm.” Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy một tiếng.

Triệu Vân Sâm có chút ngượng ngùng, cúi đầu uống canh, sau đó kiếm chủ đề trò chuyện: “Húc Nguyệt của cô thế nào rồi?”

“Triệu Vân Sâm, cậu không nói chuyện không ai bảo cậu câm đâu. Tôi bận lắm!” Kỷ Hi Nguyệt bực bội quát một tiếng.

Triệu Vân Sâm tức đến phát run: “Cô đừng ở đó không biết tốt xấu. Tôi nói chuyện đàng hoàng mà cô có thái độ gì vậy!”

“Vậy nhớ lại coi ba năm nay cậu dùng thái độ gì đối với tôi?” Kỷ Hi Nguyệt híp mắt lại.

Triệu Vân Sâm chết sững, trong đầu quả nhiên hồi tưởng lại khoảng thời gian ba năm vừa qua. Đúng là cậu ta đối xử với Kỷ Hi Nguyệt rất lạnh nhạt, thỉnh thoảng còn chê cô phiền phức, còn to tiếng quát tháo và đuổi cô, thậm chí còn đẩy cô cho mấy người đàn ông khác.

Bây giờ nhớ lại, Triệu Vân Sâm cảm thấy mình đúng là ngốc nghếch, nhưng mọi chuyện đã là quá khứ, tại sao không thể bỏ qua mà bắt đầu lại?

“Tôi xin lỗi còn không được sao?” Triệu Vân Sâm tấm tức.

“Đợi ba năm nữa rồi nói xin lỗi đi!” Kỷ Hi Nguyệt đáp trả.

Triệu Vân Sâm đột nhiên tối sầm mặt: “Ba năm!? Ý cô là phải ba năm nữa mới tha thứ cho tôi? Tức là ba năm sau cô sẽ không giữ thái độ như vậy với tôi nữa?”

“Đừng nằm mơ, Triệu Vân Sâm, tôi hỏi cậu, tên Khưu thiếu đó đâu rồi! Quay về chưa?” Ấn tượng sâu sắc nhất của Kỷ Hi Nguyệt là khoảnh khắc xém chút nữa bị tên Khưu thiếu cưỡng hiếp, và mọi chuyện đều do tay Triệu Vân Sâm này đẩy cô cho tên đàn ông khốn nạn đó.

“Khụ khụ, chưa về. Kỷ Hi Nguyệt, cô cũng bớt thù hận đi. Lúc đó mọi người đều là tuổi trẻ sốc nổi nên chỉ đùa giỡn cho vui thôi, Khưu thiếu cũng đâu làm được gì cô.” Triệu Vân Sâm không muốn hại bạn mình.

“Thế à? Đùa giỡn cho vui? Thế tôi cũng muốn đùa giỡn cho vui. Hoặc cậu, hoặc là Khưu thiếu, cậu tự chọn đi!” Kỷ Hi Nguyệt nhìn cậu ta, nói.

Chương 924: Biết thì nói cho tôi nghe

Triệu Vân Sâm  không khỏi biến sắc: “Vậy, vậy thì cô tìm cậu ta đi. Sang năm chắc cậu ta về rồi đấy.”

Bây giờ Kỷ Hi Nguyệt đã khác xưa, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh người, nên cậu ta không muốn bị đánh thành đầu heo thêm lần nào nữa.

Kỷ Hi Nguyệt cười nhạo cậu ta một tiếng, sau đó tiếp tục xem máy tính bảng của cô, bên trên là trang web tin tức của Cảng Long.

Trong ba ngày cô đi vắng, có rất nhiều tin tức được đăng tải, nhưng bảng tin có lượt truy cập khủng nhất vẫn là các tin tức lần theo dấu vết của bọn buôn lậu m.a tú.y. Thấy tên Vương Nguyệt xuất hiện trên đó, khóe miệng cô không khỏi run rẩy.

Triệu Vân Sâm vừa uống canh vừa len lén nhìn cô, Kỷ Hi Nguyệt tất nhiên biết tỏng.

“Triệu Vân Sâm, cậu không cần con mắt nữa đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên xoay đầu, đúng lúc bắt gặp Triệu Vân Sâm đang nhìn trộm cô.

Mặt Triệu Vân Sâm liền nóng lên: “Đồ thần kinh! Tôi không nói chuyện, chẳng lẽ không được nhìn luôn sao!”

“Đừng nhìn tôi!” Kỷ Hi Nguyệt bực bội nói.

“Tôi đâu thèm nhìn cô. Tôi là đang nhìn chiếc nhẫn trên tay cô, cảm thấy có chút đặc biệt.” Triệu Vân Sâm đúng là đang nhìn chiếc nhẫn hoa lan trên ngón tay Kỷ Hi Nguyệt.

“Coi như cậu cũng có mắt nhìn đấy.” Khẩu khí của Kỷ Hi Nguyệt cuối cùng cũng có chút ôn hòa. Nhìn chiếc nhẫn, bản thân cô cũng cảm thấy hài lòng.

“Chiếc nhẫn hoa lan này rất độc đáo, của chú ba tôi tặng đúng không? Chỉ có chú ba mới thích hoa lan thôi.” Triệu Vân Sâm nói.

Trong Kỷ Hi Nguyệt thầm sửng sốt: “Xem ra cậu cũng hiểu chú ba cậu nhỉ.”

“Hoa lan là loài hoa mà mẹ của chú ba thích nhất. Trong biệt thự hay công ty của chú ba đều có các chậu hoa lan. Ngay cả đứa ngốc cũng biết nữa là.” Triệu Vân Sâm khinh thường Kỷ Hi Nguyệt.

“Cậu hiểu mẹ của anh ấy lắm à?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

Triệu Vân Sâm thoáng ngẩn người, sắc mặt có chút khó xử, lắc đầu nói: “Không hiểu.”

“Cậu từng gặp chưa?” Kỷ Hi Nguyệt lại hỏi, nhưng sau đó sực nhớ ra, lúc mẹ của Triệu Húc Hàn mất, anh Hàn được tám tuổi, còn Triệu Vân Sâm chỉ mới lên hai, cô đúng là hỏi ngốc rồi.

“Chưa. Lúc mẹ chú ấy mất, năm đó tôi chỉ mới hai tuổi, còn chú ba thì cũng vừa lên tám thôi.” Triệu Vân Sâm khẽ chép miệng.

Kỷ Hi Nguyệt nói: “Sao mẹ anh lại chết?”

“Tai nạn, đang đi du lịch thì xảy ra tai nạn, bị rơi xuống biển rồi chết đuối.” Triệu Vân Sâm đáp: “Tiểu Nguyệt, cô đừng nhắc chuyện này trước mặt chú ba, chú ấy sẽ đau lòng lắm đấy.”

“Vậy cậu kể tôi nghe mấy chuyện mà cậu biết đi.” Kỷ Hi Nguyệt liền nhích đầu tới.

Triệu Vân Sâm nghệt ra: “Tôi thì biết gì. Không biết chuyện gì cả. Đều là chuyện của người lớn.”

“Chẳng lẽ bà của cậu hay bố cậu chưa từng nhắc đến?” Kỷ Hi Nguyệt gặng hỏi.

Triệu Vân Sâm tỏ ra bực dọc: “Nhắc gì chứ. Lúc đó tôi còn rất nhỏ, chuyện giữa người lớn sao hiểu hết được. Tôi chỉ nhớ là ông nội tôi không hề yêu thương đứa cháu đích tôn này, nhưng lại rất yêu thương cậu con trai út là chú ba.”

“Vớ vẩn! Nếu lão chủ nhân không yêu thương cậu, chắc cậu được thả khỏi Thụy Sĩ?” Kỷ Hi Nguyệt khinh thường cậu ta.

“Tôi biết, nhưng vẫn thua xa chú ba. Ông nội tôi gần về già mới có chú ba, còn là đứa con do người phụ nữ đó sinh ra, nên ông tôi rất nuông chiều chú ấy.”

“Chuyện này không phải rất bình thường sao? Cuộc hôn nhân giữa bà nội cậu và ông nội cậu chỉ là liên hôn vì lợi ích, còn mẹ của chú ba cậu mới là tình yêu chân chính của ông nội cậu.”

“Cô, sao cô biết?” Triệu Vân Sâm rất kinh ngạc.

“Tôi là phóng viên mà, chắc chắn phải điều tra về mấy tin đồn như vậy chứ. Tôi còn phát hiện ra nhiều tin đồn đáng sợ hơn nữa kìa!” Kỷ Hi Nguyệt nói.

“Sao cơ!” Sắc mặt của Triệu Vân Sâm mỗi lúc một khó coi.

Kỷ Hi Nguyệt nhún vai, thấp giọng nói: “Nghe đồn đâu mẹ của anh Hàn không phải chết do tai nạn, mà bị chính bà nội ruột của cậu hại chết đấy.”

Chương 925: Cậu kích động cái gì

Triệu Vân Sâm thất kinh, lập tức quát cô: “Tào lao!”

“Xuỵt!” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng đè giữ bàn tay của cậu ta: “Cậu con mẹ nó nói nhỏ chút đi được không! Tôi cũng là nghe người ta đồn nên mới hỏi thử cậu đấy chứ, cậu kích động cái gì!”

Triệu Vân Sâm đưa mắt nhìn bàn tay trắng nõn của Kỷ Hi Nguyệt đang đè lên mu bàn tay của cậu ta, không biết vì sao lửa giận lại lập tức hạ xuống, nhìn cô, nói: “Cô đừng nói linh tinh, mặc dù bà nội tôi không thích bà nội nhỏ, nhưng sẽ không giết bà ấy đâu!”

Triệu Vân Sâm gọi mẹ của Triệu Húc Hàn là bà nội nhỏ.

Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục nhỏ giọng nói: “Cậu đừng kích động, tôi chỉ là nghe người ta đồn vậy thôi. Cậu nghĩ thử đi, có ai là không biết chuyện của lão chủ nhân Triệu gia đâu? Mặc dù bà nội cậu làm chủ mẫu đương gia, nhưng ông nội cậu đâu hề yêu bà ấy, thành ra mới có chuyện về sau cưới bà nội nhỏ của cậu. Và theo những gì tôi được biết thì ông nội cậu rất yêu bà nội nhỏ của cậu, nên tôi nghĩ suy đoán của mọi người là bà nội của cậu chắc chắn đã nổi lòng ghen ghét đố kị. Đây cũng là bản năng bình thường của một người mà đúng không? Thế nên khi bà nội nhỏ của cậu chết, mọi người đều cảm thấy đó không phải là một tai nạn, mà rất có khả năng là đã bị bà nội của cậu mưu sát. Đừng kích động!”

Thấy Triệu Vân Sâm lại sắp bốc hỏa, Kỷ Hi Nguyệt vội vàng mạnh tay ấn giữ cậu ta lại.

“Con mẹ nó ai đồn bậy bạ vậy! Ông đây mà biết nhất định sẽ vặn đứt cổ nó ra!” Triệu Vân Sâm tức giận phì phò nói, “Bà nội nhỏ bị đuối nước mà chết, cả pháp y cũng đã kết luận rồi, tại sao còn có mấy kiểu thêu dệt hoang đường như vậy!”

“Nhưng bà nội nhỏ của cậu biết bơi mà?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi ngược lại.

Triệu Vân Sâm sửng sốt, sau đó há hốc nói: “Bà nội nhỏ biết bơi?”

“Mẹ kiếp! Cậu không biết sao?” Kỷ Hi Nguyệt liền khinh thường cậu ta, “Xem ra cậu cũng đâu rành hơn tôi là bao.”

Sắc mặt Triệu Vân Sâm liền trở nên ngượng ngập: “Tôi, mấy chuyện tôi biết được đều nghe mẹ tôi nói. Mẹ tôi đúng là chẳng biết gì cả. Nhưng mà Kỷ Hi Nguyệt, tôi nói cô nghe, bà nội tôi không phải là người như vậy đâu.”

“Sao cậu biết? Có một số người ‘biết người biết mặt khó biết lòng’ lắm.” Kỷ Hi Nguyệt thả cậu ta ra, bưng chén canh lên, vừa uống vừa nghĩ thầm, xem ra không đào được tin tức gì từ phía Triệu Vân Sâm rồi.

“Không đâu, tôi nói thật đấy. Do cô chưa gặp bà nội tôi thôi, nếu gặp rồi cô sẽ biết bà ấy không phải là người như vậy. Bà nội là một người phụ nữ truyền thống và rất nặng lòng với gia tộc, nếu không dễ gì bà tôi chấp nhận sự tồn tại của bà nội nhỏ? Với lại, hà cớ gì phải đợi tám năm sau mới giết bà nội nhỏ? Với thế lực của bà tôi và gia đình bà tôi, có thể bà nội nhỏ đã chết vài lần luôn rồi ấy.”

Triệu Vân Sâm nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nghiêm túc nói.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng: “Phải không? Triệu Vân Sâm, tôi nói này, không phải tôi chê gì cậu, nhưng cậu thât sự không hiểu phụ nữ đâu. Thôi bỏ đi, đừng nói chủ đề này nữa, cậu cũng đừng kể với người khác là tôi hỏi vấn đề này đấy nhé.”

Triệu Vân Sâm thấy cô bày ra dáng vẻ khinh thường cậu ta thì nôn nóng nói: “Cô phải tin tôi, thật đấy. Bà nội tôi không bao giờ làm vậy đâu. Nếu cô không thì để tôi về hỏi mẹ tôi thử xem.”

“Mẹ cậu? Mẹ cậu thì biết cái gì? Chắc chắn cũng nghe đồn thôi. Bà ấy cũng đâu phải người của Triệu gia.” Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt xem thường, “Chỉ có bố cậu may ra biết được.”

“Được, vậy để tôi hỏi bố tôi!” Triệu Vân Sâm kiên định nói.

Kỷ Hi Nguyệt mừng thầm: “Cậu đi hỏi cũng được, nhưng nhớ đừng nói là tôi nói. Bố cậu vốn dĩ đã đủ ghét tôi rồi. Nếu sau này cậu còn muốn làm bạn với tôi thì tốt nhất đừng nhắc đến tên tôi.”

Triệu Vân Sâm ngẩn ra vài giây, sau đó vui mừng nói: “Còn làm bạn được à?”

“Ba năm nữa rồi nói!” Kỷ Hi Nguyệt lại trở nên lạnh lùng.

Triệu Vân Sâm khẽ chép miệng: “Được, tôi sẽ hỏi rõ ràng, mất công cô lại hiểu lầm bà nội tôi, hứ!”

Chương 926: Lão già chú ba

Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ cong lên, hi vọng là tên Triệu Vân Sâm vẫn còn có ích.

Trong lúc hai người uống canh, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa. Kỷ Hi Nguyệt vội đặt chén canh xuống, lật đật chạy ra ngoài. Triệu Vân Sâm thấy vậy liền đảo mắt xem thường.

Nhưng ngay sau đó, cảm giác khó chịu lại bao phủ lên tâm trạng của cậu. Trước đây Kỷ Hi Nguyệt chỉ đối xử như vậy với một mình cậu. Những lúc đi chơi, cô thường lấy hoa quả đút cho cậu và giúp cậu rót rượu. Đến lúc cậu uống say rồi, cô còn giúp cậu lấy canh giải rượu.

Vậy mà vừa chớp mắt, người trong lòng cô đã không còn là cậu nữa. Sao cậu lại ngốc nghếch như vậy nhỉ, bỏ lỡ một Kỷ Hi Nguyệt có tiềm năng như bây giờ mà không biết quý trọng!

Nhưng không sao, bọn họ chỉ mới hai mươi mốt tuổi thôi, vẫn còn thời gian chán.

Cậu ta không tin Kỷ Hi Nguyệt sẽ gả cho một lão già như chú ba, lớn hơn cô hẳn sáu tuổi!

Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt mà nghe được tiếng lòng của Triệu Vân Sâm lúc này, chắc hẳn Triệu Vân Sâm sẽ không biến thành đầu heo đơn giản như vậy nữa.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đầu óc Triệu Vân Sâm đúng là khác người. Triệu Húc Hàn mới hai mươi bảy tuổi mà trong mắt cậu ta đã là lão già, không biết là con mắt này dài đến đâu nữa.

“Anh Hàn, anh về rồi đấy à! Có mệt không? Từ lúc về đến giờ chẳng nghĩ ngơi phút nào, chắc là mệt lắm rồi.” Mấy lời quan tâm của Kỷ Hi Nguyệt ở bên ngoài khiến Triệu Vân Sâm nghe mà chói tai, đến cả canh cũng không uống nổi nữa.

“Vẫn ổn. Ở trên xe anh có tranh thủ chợp mắt một lúc rồi. Em đói chưa?” Giọng điệu dịu dàng của Triệu Húc Hàn làm Triệu Vân Sâm kinh ngạc vô cùng. Chú ba đối xử tốt với người phụ nữ này từ khi nào vậy?

Trước đây chẳng phải rất lạnh nhạt xa cách à? Sao bây giờ lại dịu dàng như vậy? Hai người cùng đi Mỹ xong, chẳng lẽ tình cảm đã thăng tiến? Không lẽ chú ba thật lòng yêu Kỷ Hi Nguyệt?

Triệu Vân Sâm càng nghĩ càng đắng chát, chỉ muốn dứt áo bỏ về cho xong.

“Em vừa uống canh rồi, nên chưa đói. Đúng rồi, tên Triệu Vân Sâm nói có chuyện muốn đợi anh đó.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Triệu Húc Hàn thâm trầm nhìn Kỷ Hi Nguyệt, thấy vẻ mặt của cô vẫn bình thường, trong lòng anh mới buông lỏng một chút.

“Ừm, là anh kêu nó tới đây. Em bảo thím Lý dọn cơm đi, anh đi rửa ráy một chút rồi xuống.” Triệu Húc Hàn cúi đầu, đặt một nụ hôn lên trán Kỷ Hi Nguyệt, sau đó lên lầu.

Kỷ Hi Nguyệt bật cười, người đàn ông này nhiệt tình như vậy, xem ra vẫn còn cảm giác nguy hiểm. Hành động này là muốn tuyên bố chủ quyền của anh đúng không?

“Thím Lý, dọn cơm đi.” Kỷ Hi Nguyệt hét vào bếp.

“Vâng!” Thím Lý đáp lại một tiếng, bắt đầu mang đồn ăn ra.

Kỷ Hi Nguyệt quay lại phòng ăn, ngồi xuống rồi nói với Triệu Vân Sâm: “Đừng có nhắc gì đến chuyện vừa nãy chúng ta nói, biết chưa?”

Triệu Vân Sâm bực bội liếc cô: “Tôi không có ngu!”

“Xừ! Không ngu nhưng cũng kém thông minh.” Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục khinh thường cậu ta.

Triệu Vân Sâm tức muốn nổ phổi, nhưng nghĩ lại thì đúng là mình ngu thật. Người phụ nữ này theo đuổi cậu ta ba năm trời ròng rã, vậy là cậu ta lại không nhận ra cô tốt và hơn người thế nào, thật sự không bị chửi ngu cũng uổng.

Thím Lý bưng đồ ăn lên, Kỷ Hi Nguyệt giúp bà bày biện, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống, Triệu Húc Hàn chẳng mấy chốc cũng đã xuất hiện.

“Chú ba.” Triệu Vân Sâm thấy Triệu Húc Hàn không thể không chào, đây là mối quan hệ vai vế.

“Ừm, ăn cơm thôi! Có chuyện gì để ăn cơm xong vào thư phòng rồi nói.” Triệu Húc Hàn ngồi xuống.

“Oh.” Triệu Vân Sâm liếc mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt, ý là cô thấy chưa, chú ba đâu có muốn để cho cô biết, đây là chuyện của Triệu gia, cho nên cô vẫn chưa phải là người của Triệu gia.

“Anh Hàn, hôm nay em đã đánh Vô Cốt.” Kỷ Hi Nguyệt định nói chuyện này trước.

Triệu Vân Sâm lập tức trố mắt: “Cô đánh Vô Cốt? Không phải đấy chứ? Cô ta ngoan ngoãn để cho cô đánh?”

“Cậu im miệng đi! Không phải việc của cậu, lo ăn cơm đi!” Kỷ Hi Nguyệt bực bội nói.

Sau đó cô quay sang nhìn Triệu Húc Hàn: “Cô ta mắng em là đồ tiện nhận. Em tức quá nên đã đánh cô ta.”

Chương 927: Người phụ nữ của tôi thì tôi chiều

“Đánh hay lắm.” Triệu Húc Hàn gắp miếng thịt bỏ vào chén của Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt nghe anh nói vậy thì không khỏi hớn hở: “Có điều em chỉ tát cô ta vài cái thôi. Dầu gì em cũng là người của anh Hàn, nghe cô mắng em như vậy dĩ nhiên phải dạy dỗ một bài học.”

“Ừm.” Triệu Húc Hàn đáp, “Anh sẽ cho cô ta về lò đào tạo lại, đúng là không hiểu phép tắc!” Giọng điệu của Triệu Húc Hàn có chút lạnh lùng. Dám mắng người phụ nữ của anh như vậy, có khác gì là đang mắng anh đâu?

“Đừng đừng đừng, em đã dạy dỗ cô ta rồi. Bọn em còn đánh cược nữa, nếu cô ta thua phải gọi em là bà cô, nhưng em chưa được nghe cô ta gọi, haha. Để nghe cô ta gọi đã rồi anh hẳn vứt đi đâu thì vứt, nhé?” Kỷ Hi Nguyệt cười giảo hoạt.

Triệu Húc Hàn lại gắp cho cô một miếng cá: “Ừm.”

“Chú ba, sao chú lại chiều ý người phụ nữ này như vậy? Làm vậy sẽ khiến cô ta vô pháp vô thiên đấy!” Triệu Vân Sâm quả thực không nghe nổi nữa. Người phụ nữ này đã đánh người ta rồi còn muốn người ta kêu cô là bà cô, cái này gọi là được đằng chân lên đằng đầu chứ còn gì nữa.

“Người phụ nữ của tôi, tôi không chiều thì ai chiều?” Triệu Húc Hàn liếc nhìn Triệu Vân Sâm, dưới đáy mắt đều là sự lạnh lùng và sắc bén, làm cho cậu ta giật thót cả tim.

“Triệu Vân Sâm, nghe rõ rồi chứ? Loại đàn ông cặn bã như cậu đừng có mơ tìm được phụ nữ tốt.” Kỷ Hi Nguyệt rất khinh thường tên tra nam này.

Sắc mặt Triệu Vân Sâm hết xanh rồi lại trắng: “Chắc cô tốt!”

“Được rồi, ăn cơm!” Triệu Húc Hàn không thích nghe hai người họ cãi nhau, vì cứ có cảm giác khác biệt thế hệ. Bị hai người trẻ tuổi cho ra rìa như vây, anh thấy rất khó chịu.

“Oh, anh Hàn, anh ăn đi!” Kỷ Hi Nguyệt gắp đồ ăn cho Triệu Húc Hàn, thái độ rất niềm nở, “Phải rồi anh Hàn, bố em lại hỏi khi nào chúng ta về ăn cơm đấy.”

Kỷ Hi Nguyệt rất xấu hổ, bố cô đúng là có chút sốt ruột.

“Chắc hai hôm nữa đi, đợi anh giải quyết công việc xong, chúng ta sẽ qua đó ngay.” Triệu Húc Hàn suy nghĩ một chút rồi nói.

“Được, anh cứ làm việc đi, nhưng đừng giữa đường có chuyện nữa đấy, bố em mà giận lên là không dễ nói chuyện đâu.” Kỷ Hi Nguyệt mỉm cười.

Triệu Húc Hàn dĩ nhiên biết, bố vợ muốn gặp con rể nhưng hai lần đều bất thành, là ai cũng không muốn đứa con rể như vậy nữa, ngay cả bản thân anh cũng không chấp nhận được nữa là.

“Anh biết rồi, sẽ không để xảy ra sai lầm nữa đâu.” Triệu Húc Hàn nhận sai, lần trước chẳng khác nào là đã thất hẹn với Kỷ Thượng Hải.

“Chú ba, chú định đến gặp bố của Tiểu Nguyệt sao?” Triệu Vân Sâm vừa nghe đã hiểu, kinh ngạc nói.

“Tiểu Nguyệt không phải là danh xưng cho cậu gọi!” Mặt Triệu Húc Hàn liền đen lại, “Còn nữa, Tiểu Nguyệt là bạn gái của tôi, tôi đi gặp bố của cô ấy thì có gì cậu phải kinh ngạc?”

Triệu Vân Sâm dẩu môi đáp: “Cháu, cháu hỏi chơi thôi mà.”

Kỷ Hi Nguyệt hả hê nhìn Triệu Vân Sâm bị ăn mắng, ai bảo cậu ta nhiều lời, nói năng vô ý làm gì.

Ăn cơm xong, Kỷ Hi Nguyệt lên trên đi bộ, Triệu Vân Sâm theo Triệu Húc Hàn vào thư phòng.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn dàn lan trên sân thượng, nghĩ mãi cũng chẳng biết có chuyện gì. Triệu Vân Sâm thần thần bí bí như vậy, rất có khả năng sẽ liên quan đến cô, vậy chắc chắn là có dính dáng đến Úy Mẫn Nhi.

Nửa tiếng sau, khh thay đồ đi huấn luyện. Đi ngang qua thư phòng của Triệu Húc Hàn thấy cửa đang đóng kín, xem ra vẫn chưa nói chuyện xong.

Cô khẽ chép miệng rồi đi lên lầu một mình.

Không biết qua bao lâu, trong lúc cô đang chìm đắm vào sự bác đại tinh thâm của Thái Cực Quyền, Triệu Húc Hàn đã xuất hiện với bộ quần áo huấn luyện.

Kỷ Hi Nguyệt đột ngột mở mắt ra, vì trong lúc cô chìm đắm, đôi mắt đã nhắm nghiền lại.

Cảm nhận được mọi thứ xung quanh dường như rất hài hòa, không hề có gì bất thường, như thể tất cả đang đứng yên, một chút tiếng động nhỏ cũng không có.

Chương 928: Âm thầm bức hôn

Triệu Húc Hàn xuất hiện đột ngột như vậy làm cho thế giới mà Kỷ Hi Nguyệt đang đắm chìm vào có sự thay đổi đột ngột, cho nên cô mới dễ dàng phát hiện và mở mắt ra ngay lập tức.

“Anh Hàn, nói chuyện xong rồi à?” Kỷ Hi Nguyệt lập tức dừng động tác, cô thật sự rất muốn biết rốt cuộc Triệu Vân Sâm đã nói chuyện gì với Triệu Húc Hàn.

“Ừm.” Triệu Húc Hàn bước tới trước giàn lan, thở dài một hơi, “Mấy hôm nữa anh phải sang Pháp.”

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, há hốc nói: “Xem ra là chuyện của Úy Mẫn Nhi rồi. Có phải bên đó muốn bức hôn không?”

Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Đúng vậy. Mặc dù không biểu hiện ra ngoài, nhưng chú út và anh cả của anh đã bàn bạc qua điện thoại, vậy nên anh cả của anh mới kêu Triệu Vân Sâm qua đây nói với anh. Chuyện này trong Triệu gia chưa ai biết, bọn họ muốn âm thầm bức hôn.”

“Vậy, vậy anh định làm thế nào?” Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt có chút thấp thỏm.

Triệu Húc Hàn liếc nhìn cô rồi nói: “Đừng lo lắng, anh sẽ không bao giờ cưới Úy Mẫn Nhi đâu. Nhưng anh phải đích thân sang đó xử lý một chút. Trước đây chú út có hứa với anh là cuối năm mới nhắc đến chuyện này, không biết sao đột nhiên lại thay đổi quyết định nữa.”

“Không đơn giản vậy đâu. Chắc hẳn là Úy Mẫn Nhi đang rất nôn nóng. Chẳng phải cô ta đã nhận chú út của anh làm cha nuôi rồi sao? Rất có thể cô ta đã hối thúc chú út của anh làm chủ cho cô ta.” Kỷ Hi Nguyệt nhún vai.

Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu, chau mày đáp: “Cũng có khả năng này. Vả lại, chuyện này chú út chỉ bàn bạc với một mình anh cả, mà không hề đả động gì đến bố anh. Không biết là bọn họ đang định giở trò mèo gì nữa. Chú út trước giờ vẫn luôn ủng hộ anh và bố anh. Nếu ông ta bỏ phiếu phản đối, e là vị trị chủ nhân của anh sẽ có chút nguy hiểm.”

Kỷ Hi Nguyệt lại bắt đầu lo lắng cho anh: “Vậy phải làm thế nào? Cho dù anh có đi cũng chưa giải quyết được vấn đề đúng không? Trừ phi cưới Úy Mẫn Nhi.”

Triệu Húc Hàn ôm cô, rồi nói: “Cũng may là mọi chuyện xảy ra ở Mỹ lần này rất vừa vặn. Các nguyên lão đã thật sự nổi giận. Lòng tham vô đáy của Triệu Thanh Hổ đã phá vỡ lợi ích của một số bang phái và thế gia lớn, cho nên Tôn thị mới biết mà cử người đến ám sát anh. Do bị lợi ích chi phối, Triệu Thanh Hổ đã phạm phải một sai lầm chết người, và đã bị cách chức khỏi giám đốc khu vực Bắc Mỹ.”

Nói rồi khóe miệng anh khẽ cong lên. Kỷ Hi Nguyệt không khỏi kinh ngạc: “Giải quyết nhanh thế cơ à? Vậy ai sẽ là tiếp quản?”

“Chuyện này vẫn chưa quyết định, nhưng người có năng lực thì chỉ có chú sáu. Mối quan hệ giữa anh và chú sáu rất tốt, chỉ có điều năng lực của chú ấy vẫn còn hơi kém, nhưng hiện tại ở Triệu gia người có thể ngồi lên vị trí này chỉ có một mình chú ấy. Sau khi chú ấy lên nhận chức, anh sẽ giúp chú ấy củng cố vị trí, sau này khu vực Bắc Mỹ sẽ ủng hộ anh.”

Triệu Húc Hàn nói tiếp: “Theo tình hình này, cho dù chú út không ủng hộ nữa thì đã có chú sáu bù trừ, bố cục vẫn giữ được thế cân bằng, vị trí của anh cũng không còn bị đe dọa nữa.”

Kỷ Hi Nguyệt thở phảo nhẹ nhõm: “Vậy thì ổn rồi. Nhưng mà anh Hàn, tình thế như vậy quả thực quá nguy hiểm. Em nghĩ trong tám khu vực, có sáu người của mình thì sau này mới vững vàng hơn. Chứ nếu chỉ được năm người, mà lỡ có một trong số đó tạo phản, vậy lại trở về thế bốn đối bốn thì sẽ rất nguy hiểm.”

Triệu Húc Hàn khẽ cười: “Anh biết chứ, nhưng tham vọng của anh còn lớn hơn những gì em suy nghĩ. Không phải chỉ muốn sáu người thôi đâu, anh còn muốn tám khu vực đều là người của mình cơ!”

Trong mắt Triệu Húc Hàn đầy sự tham vọng, nhưng lại khiến Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy không hề phi hiện thực.

“Anh có niềm tin thế cơ à?” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc nói.

Triệu Húc Hàn đáp: “Anh đã ngồi vị trí này được ba năm, dĩ nhiên cũng phải âm thầm làm chút chuyện, ngoài ra anh còn nhận được sự ủng hộ của bố, em cho rằng không có chút khởi sắc nào sao?”

“Khoan đã, ngoài chú sáu của anh ra thì ở Triệu gia còn người nào vừa mắt để thay thế các vị trí giám đốc khu vực còn lại nữa đâu?” Kỷ Hi Nguyệt thắc mắc.

Chương 929: Anh sẽ khó tiêu hóa

Triệu Húc Hàn cười nói: “Sao lại không có. Nếu những người ở thế hệ trước như bác anh, chú anh đều đã dùng hết thì tới lượt anh chị em họ có quan hệ huyết thống gần. Anh có mối quan hệ khá tốt với một số anh em họ, hơn nữa năng lực của họ cũng rất ổn. Vì kế hoạch trong tương lai, anh sẽ âm thầm giúp đỡ bọn họ triển khai hoạt động kinh doanh, chỉ càn có thành tích, chắc chắn các nguyên lão sẽ chú ý đến.”

“Wow! Anh Hàn, anh nhìn xa trông rộng thật.” Kỷ Hi Nguyệt cảm giác anh như một vị đế vương thực thụ. Vì một thế hệ hoàng đế, một thế hệ quân thần, anh đã bắt đầu bố trí người của mình ngay khi vừa mới lên ngôi.

Triệu Húc Hàn xoa xoa đầu cô: “Trước đây anh cứ nghĩ kế hoạch sẽ còn rất lâu, nhưng có em ở bên cạnh, anh cảm thấy nó sẽ sớm được thúc đẩy.”

“Em giỏi thế cơ à?” Kỷ Hi Nguyệt bật cười.

Triệu Húc Hàn đáp: “Em giỏi thật mà. Chuyện bên Mỹ em đã góp phần không nhỏ. Đặc biệt hơn là bây giờ em còn là một con át chủ bài trong tay anh.” Nói xong anh bật cười.

Kỷ Hi Nguyệt liền giảo hoạt nói: “Thì ra trong anh Hàn em chỉ là một con át chủ bài nhỉ.” Nói rồi cô còn giả bộ bĩu môi.

Triệu Húc Hàn nghệt ra mấy giây, sau đó lật đật nói: “Không phải. Anh không phải có ý này. Ý anh là bây giờ em đã có thể kề vai chiến đấu với anh. Em đừng nghĩ bậy. Nếu em không bằng lòng, anh sẽ không để em đi mạo hiểm.”

Triệu Húc Hàn nôn nóng giải thích. Anh cảm thấy mình đúng là điên rồi, sao lại có suy nghĩ như đang lợi dụng cô vậy chứ? Anh hoàn toàn không có suy nghĩ này, vì anh xem cô là người của mình, nên anh muốn cả hai cùng tiến bộ mà thôi.

Kỷ Hi Nguyệt liền bật cười ha hả, Triệu Húc Hàn thấy cô như vậy thì biết ngay là mình đã bị lừa.

“Anh Hàn, thì ra anh dễ bị lừa thật đấy.” Kỷ Hi Nguyệt cười muốn nội thương.

Khuôn mặt đẹp trai của ai kia liền đen sì, hờn dỗi nói: “Không được phép dùng chuyện này lừa anh. Em có biết anh lo lắng cho em lắm không?”

“Haha, biết rồi biết rồi. Anh Hàn, dạo này anh ăn nói có vẻ ngọt ngào hẳn lên đấy. Chắc đọc sách nhiều lắm đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ bước lên thảm.

Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ giật giật: “Không thèm đọc sách.”

“Vậy là cảm xúc thật lòng đấy à? Em hiểu rồi, em hiểu rồi.” Kỷ Hi Nguyệt lai bật cười khanh khách, tâm trạng rất tốt.

Triệu Húc Hàn nhìn dáng vẻ khùng điên của cô, có chút bất lực lắc đầu, sau đó cũng tự mình bật cười.

“Đấu một trận không? Chấp em một tay.” Triệu Húc Hàn khích cô.

Kỷ Hi Nguyệt nghe mà không cười nổi nữa, sầu não nói: “Chấp một tay? Anh Hàn, anh cũng khinh thường em quá rồi đó. Anh không thấy thực lực của em càng ngày càng tiến bộ sao?”

“Thử mới biết chứ!” Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ cong lên, “À phải rồi, tối mai đến nhà em ăn cơm nhé.”

“Tối mai?” Kỷ Hi Nguyệt không khỏi căng thẳng, “Vậy anh định khi nào đi Pháp? Em đi cùng với được không?”

“Dạo này công việc khá nhiều, bố anh tạm thời sẽ phụ trách chuyện ở Trung Quốc, nên có lẽ hai ngày nữa anh sẽ xuất phát. Em muốn đi à? Em không cần làm việc nữa sao?” Triệu Húc Hàn nhướn mày.

“Anh là ông chủ mà, em có công việc hay không do anh quyết định thôi.” Kỷ Hi Nguyệt vui mừng nói, “Anh định cho em đi thật à?”

Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Đương nhiên, nếu không qua đó suốt ngày cứ nhìn gương mặt không lạnh như băng của Úy Mẫn Nhi, anh tiêu hóa không nổi.”

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó bật cười khanh khách. Đại ma vương càng ngày càng đáng yêu chết được.

“Được thôi, vậy em sẽ đi với anh, tiện thể đưa em đi chơi luôn.” Kỷ Hi Nguyệt vốn dĩ đã muốn đi từ lâu, bởi vì chuyện của mẹ cô, nhưng lần này cô lấy lùi làm tiến, nếu Triệu Húc Hàn không đề cập, cô sẽ không nhắc, nhưng may là anh đã đề cập.

Chương 930: Cô là yêu quái sao?

Triệu Húc Hàn suy nghĩ một chút rồi gật đầu, cười nhạt nói: “Anh có thể dành ra vài ngày dẫn em ra ngoài, để em tham quan đó đây. Phong cảnh bên Châu Âu rất lãng mạn. Nhưng em phải giải thích tốt với bố em đã.” Triệu Húc Hàn sợ người bố vợ Kỷ Thượng Hải này nổi giận.

“Đừng nói với bố em là được, cứ nói là em đi thủ đô.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng đáp.

Triệu Húc Hàn chau mày, sau đó khẽ gật gù: “Tùy em thôi. Vậy tốt hơn là ngày mai em đến gặp Hạ Tâm Lan đi, với lại trong hai ngày này tranh thủ giải quyết công việc cho xong rồi ngày mốt chúng ta lên đường.”

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Được, em biết rồi. Nào đến đi, em sẽ đánh cho mông anh nở hoa luôn!”

Nói rồi cô đánh một chưởng về phía Triệu Húc Hàn.

Triệu Húc Hàn đầu đầy gạch đen, người phụ nữ này đúng là gan càng ngày càng to, ăn nói cũng lớn mật hẳn.

Tuy nhiên, anh cũng vội vàng né đòn, một chưởng của Kỷ Hi Nguyệt rơi vào không trung, sau đó Kỷ Hi Nguyệt liền tung ra một đòn tấn công dữ dội, nhưng Triệu Húc Hàn đã nhanh chóng lẩn đông trốn tây, lúc này anh còn không dùng đến tay chứ đừng nói là chấp một tay.

Kỷ Hi Nguyệt bị tức không nhẹ, đột nhiên cô nhắm mắt lại, Triệu Húc Hàn liền đực người ra vài giây.

Sau đó hơi thở trên người Kỷ Hi Nguyệt như đột ngột chìm xuống, Triệu Húc Hàn đứng bất động nhìn cô.

Cô trầm tĩnh một lúc lâu, sau đó tung một quyền về hướng anh, nhưng mắt cô vẫn nhắm chặt.

Trong thế giới của Kỷ Hi Nguyệt lúc này là một mảnh tĩnh lặng, và cú đá mà cô vừa mới tung ra chính là để tạo ra gợn sóng trong thế giới của cô.

Triệu Húc Hàn né sang bên trái, thế nhưng Kỷ Hi Nguyệt lại tung ra tiếp một chưởng, tốc độ còn nhanh hơn lúc ban nãy.

Triệu Húc Hàn hết sức kinh ngạc, tiếp tục né đòn, nhưng hình như Kỷ Hi Nguyệt vẫn biết hướng né tránh của anh ngay cả khi cô đang nhắm mắt, cho nên đã ra đòn tấn công trước.

Sau năm lần liên tiếp như vậy, Triệu Húc Hàn phải vươn một tay ra chắn đỡ, nếu không anh chắc chắn sẽ bị trúng đòn.

Thế nhưng, có một điều làm Triệu Húc Hàn kinh hãi hơn cả, đó là Kỷ Hi Nguyệt vẫn nhắm mắt như cũ, nhưng dường như cô có thể nhìn thấy được toàn bộ cục diện, thậm chí còn đoán được quỹ đạo di chuyện của anh, quả rất đáng sợ.

Song Triệu Húc Hàn cũng không phải là người dễ khuất phục. Sau khi anh sử dụng một tay, tình thế đã được thay đổi. Có điều, Kỷ Hi Nguyệt lại mỗi lúc một nhanh và dữ dội hơn. Đến cuối cùng, Kỷ Hi Nguyệt mạnh mẽ hét lên một tiếng, ở trước mặt anh chưa dùng hết chiêu này đã chuyển sang chiêu tiếp theo, đạp thẳng vào phần bụng của anh.

Anh chưa kịp ra đòn, một tay vội vàng đỡ phần bụng, nên chỉ có thể dùng tay còn lại đỡ cú đá sấm sét này của Kỷ Hi Nguyệt.

Sau đó Kỷ Hi Nguyệt lật người, từ trên không chầm chậm đáp xuống đất, sau đó xoay người, đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn Triệu Húc Hàn, nói: “Anh Hàn, anh thua rồi.”

Triệu Húc Hàn nhìn thấy sự kinh ngạc và vui mừng trong đôi đồng tử xinh đẹp của cô. Anh thật sự không ngờ tài năng thiên bẩm của cô lại cao như vậy, quả thực đã đến mức cử nhất phản tam*. Hơn nữa, khả năng nhận thức và vận dụng của cô cũng càng ngày càng mạnh.

(Cử nhất phản tam: có nghĩa là nhấc một góc nhà lên mà cả ba góc kia cùng được nhấc lên, ý là từ một có thể suy ra ba- nguồn: Từ điển Hán Nôm.)

Đây đâu có gọi là cao thủ nữa, là yêu quái mới đúng chứ?

“Anh Hàn?” Kỷ Hi Nguyệt thấy anh đứng yên bất động, lại gọi anh một tiếng.

Triệu Húc Hàn hoàn hồn, nhìn cô nói: “Sao em làm được như vậy?”

“Nhắm mắt á? Thì em cảm thấy lúc em nhắm mắt khả năng nhận thức mạnh hơn, nên thử xem thế nào thôi. Không ngờ có thể làm được thật. Chỉ cần anh cử động, luồng khí trong khí công sẽ di chuyển theo. Em chỉ cần cảm nhận phương hướng của luồng khí là có thể phản ứng ngay.” Kỷ Hi Nguyệt cười toe toét.

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT