Lọc Truyện

Độc chiếm tiên thê hàn thiếu sủng tận thiên

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 941: Ồn nữa là bắn bỏ mày

Kỷ Hi Nguyệt giờ vờ tức giận: “Để tôi vào xem thử. Chắc chắc là anh đã đánh vợ. Không phải đã xảy ra án mạng rồi đó chứ!” Kỷ Hi Nguyệt tự mình đẩy cửa bước vào.

Người đàn ông trung liền ngăn cô lại: “Cô gái, tôi không có đánh vợ, thật đấy. Cô đi nhanh đi. Tôi hứa sẽ không gây ra tiếng ồn nữa. Cô mau về ngủ đi!”

Người đàn ông trung niên thiết nghĩ, cho dù cô gái này có ngốc đi nữa cũng không thể để cô vào nhà được, như vậy chẳng phải sẽ hại cô sao?

“Không được! Tôi không tin lời chú được. Chú đổ nhiều mồ hôi như vậy chắc chắn là đã đánh vợ. Mở ra! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy!” Kỷ Hi Nguyệt lôi di động ra.

Người đàn ông trung niên rất bất lực, không biết nên làm thế nào. Ngay sau đó cả người anh ấy bị kéo ngược về phía sau, người đàn ông cầm súng liền chĩa về hướng Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt giả vờ hoảng sợ, trố mắt hóa đá. Sau đó cô bị người đàn ông chĩa súng kéo vào trong, cửa lại đóng chặt lần nữa.

Hạ Tâm đứng đầu cầu thang thấy như vậy, trái tim chợt đập hẫng một nhịp, hy vọng Kỷ Hi Nguyệt không sao.

Song nghĩ đến năng lực khí công của Kỷ Hi Nguyệt, trong lòng cô ấy cũng yên tâm phần nào. Cô ấy lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho Kỷ Hi Nguyệt. Vì lúc nãy Kỷ Hi Nguyệt có nói là hàng xóm tầng dưới.

Sau khi Kỷ Hi Nguyệt bị cưỡng ép lôi vào trong, cô thấy trong phòng khách còn ba người đàn ông khác, ngoài ra còn có một người phụ nữ đang ngồi bên cạnh tủ ti vi với khuôn mặt đẫm nước mắt, trong miệng còn ngậm thứ gì đó, nhìn rất đáng thương.

Dưới sàn nhà là một mảnh hỗn độn, còn có vệt máu.

Một người đàn ông đang đứng bên cạnh cửa sổ ban công, nhìn xuống phía dưới quan sát.

“Con đàn bà này dở hơi! Đại ca, em đành phải để nó vào!” Tên cầm súng đẩy Kỷ Hi Nguyệt vào trong.

“Anh, các anh là ai?” Kỷ Hi Nguyệt giả vờ sợ hãi hỏi, cô nhìn thấy trên bàn trà còn một khẩu súng.

Tên Hắc Trạch Minh đó, Kỷ Hi Nguyệt vừa nhìn đã nhận ra ngay. Quả nhiên rất đặc biệt, đầu trọc, nhỏ con nhưng đầy nội lực, hai mắt rất sắc bén, còn có chùm râu nhỏ và thanh samurai bao giờ cũng nằm trong tay.

Hoàn toàn giống hệt với hình dáng của một người Nhật.

“Trói nó lại. Trời sắp sáng rồi, muốn ra ngoài phải dựa vào ba con tin này.” Hắc Trạch Minh liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt rồi nói.

“Đại ca, chúng ta chỉ có một điểm mạnh này, nhưng bên dưới có rất nhiều người, sợ là chúng ta chỉ cần thò đầu ra là ngủm ngay. Hơn nữa, nếu bọn họ có tay súng bắn tỉa thì làm thế nào đây?” Một tên đồng bọn khác lo lắng.

“Lo gì chứ. Chúng ta là người xấu, chúng ta có thể giết người, nhưng cảnh sát thì không thể tùy tiện sát hại người khác. Có ba con tin còn sợ không ra ngoài được nữa sao? Đợi tới trời sáng sẽ bắt đầu đàm phán. Nếu bọn chúng không chuẩn bị đường thoát thân cho chúng ta, chúng ta sẽ giết một người vứt xuống dưới trước!” Hắc Trạch Minh quả nhiên là một tên máu lạnh tàn nhẫn.

Đột nhiên, điện thoại của Hắc Trạch Minh đổ chuông, hắn ta lập tức nhận máy: “Thế nào rồi?”

Âm thanh bên kia Kỷ Hi Nguyệt nghe không rõ.

“Chờ? Trời sắp sáng rồi đấy. Tao nói cho mày biết, nếu bọn tao không ra ngoài được, bát cơm của mày cũng không giữ nổi đâu!” Hắc Trach Minh hung hăng nói.

Sau đó hắn ta im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Ba con tin. Đợi trời sáng tóm thêm vài đứa nữa làm lá chắn, không có gì phải lo lắng cả!” Dáng vẻ của Hắc Trạch Minh rất tự tin.

“Chỉ cần lên xe chạy và lái ra khỏi đây sẽ có người tiếp ứng, chuyện sau đó mày không cần lo!” Hắc Trạch Minh nói tiếp.

Kỷ Hi Nguyệt quan sát hắn ta, tay hắn ta vẫn không rời thanh samurai, trên thắt lưng còn đeo một chiếc túi, bên trong hẳn có danh sách của tổ chức mà Kỷ Hi Nguyệt muốn lấy nhất.

Người đàn ông trung niên bật khóc nói với Kỷ Hi Nguyệt: “Cô gái, cô ngốc à!” Sau đó anh ấy cũng bị bịt miệng.

Kỷ Hi Nguyệt bị tên cầm súng lôi kéo, cô tức giận nói: “Các anh làm gì vậy, đây là phạm pháp đấy!” Cô không ngừng vùng vẫy.

“Còn ồn nữa là bố mày bắn bỏ mẹ mày đấy!” Người đàn ông cầm súng lấy dây thừng định trói Kỷ Hi Nguyệt.

Chương 942: Tốc chiến tốc thắng

Kỷ Hi Nguyệt gấp rút nghĩ cách. Hạ Tâm Lan ở bên ngoài chắc chắn rất sốt ruột, nếu cô không tốc chiến tốc thắng, e là cô ấy sẽ lo lắng mà tấn công, nhưng bên trong vẫn còn hai con tin vô tội, lỡ như xảy ra chuyện thì hỏng bét.

Thế là cô đành phải làm liều. Hai vợ chồng nhà kia bị trói chặt và đẩy tới bên cạnh tủ tivi, người vợ dựa sát vào lòng chồng cô ấy, tiếng khóc ư ử vẫn vang khắc khoải.

Kỷ Hi Nguyệt đưa mắt nhìn khẩu súng trên bàn trà, sau đó đến thanh samurai trong tay Hắc Trạch Minh, hy vọng tốc độ của cô có thể nhanh những thứ này.

Vì vậy, khi tên đàn ông kia nhét khẩu sủng vào túi quần, cầm dây thừng chuẩn bị trói Kỷ Hi Nguyệt, cô bất ngờ ra tay.

Vừa ra đòn đã vô cùng tàn nhẫn, dứt khoát xoay người, đập mạnh một quyền vào thái dương của người đàn ông.

Người đàn ông lập tức ngã xuống đất, một quyền đã bất tỉnh nhân sự.

Lúc ba người còn lại phát hiện, một trong số đó chạy đến cầm khẩu súng trên bàn trà. Hắc Trạch Minh cũng lập tức rút thanh samurai ra. Khi Kỷ Hi Nguyệt xoay người một lần nữa, trong tay đã xuất hiện thêm vài viên đá, ném thẳng về hướng người đàn ông đang định cầm súng.

Người đàn ông đó bị trúng ba viên đá, không khỏi đau đớn thét lên. Kỷ Hi Nguyệt liền đưa chân hất văng bàn trà về phía hai người đàn ông còn lại.

Khẩu súng lục văng ra khỏi bàn trà do quán tính và rơi xuống đất.

Đúng lúc này thanh samurai của Hắc Trạch Minh cũng chuẩn bị chém vào đầu cô.

Sau lưng Kỷ Hi Nguyệt là hai vợ chồng, nên cô không thể lùi lại, đành phải né sang một bên, thanh samurai sượt qua bả vai cô, nhưng Kỷ Hi Nguyệt cảm nhận được rất rõ luồng sát khí lạnh lùng đó.

Ngay sau đó, Kỷ Hi Nguyệt liền vung một quyền đánh thẳng vào cánh tay cầm kiếm của Hắc Trạch Minh, thanh samurai lập tức rớt xuống đất, Kỷ Hi Nguyệt liền đưa chân đá ra xa.

Tiếp theo đó, cả người cô bay lên không trung, nhắm thẳng vào người đàn ông vừa nãy bị ném đá, bởi vì hắn ta đã lượm lại được khẩu súng và rục rịch muốn bắn trả Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt liền đưa chân đá một phát, khẩu súng lại lần nữa văng ra xa, sau đó sử dụng chân còn lại đá vào cằm người đàn ông đó. Trong miệng người đàn ông đó phun ra máu tươi, ngã gục xuống ghế sô pha và bàn trà, đau đớn hét lên.

Hắc Trạch Minh đã chạy đến nhặt lại thanh samurai, khi Kỷ Hi Nguyệt vừa xoay người, thanh samurai của hắn ta cũng vừa lúc bổ tới.

Cặp vợ chồng thấy đánh nhau cũng rất nhanh trí, di chuyển người đàn ông vừa nãy bị Kỷ Hi Nguyệt đánh ngất đầu tiên đi chỗ khác.

Về phía Hắc Trạch Minh, có một tên khác từ ban công nhảy vào, trên tay xuất hiện con dao hoa quả, hai người đồng thời tấn công Kỷ Hi Nguyệt.

Sợi dây thép trong cổ tay Kỷ Hi Nguyệt trong tích tắc được rút ra, đánh thẳn vào thanh samurai, âm thanh chói tai khi kim loại va vào nhau lập tức vang lên, khí công của cô cũng bắt đầu bùng nổ với uy lực cực lớn.

Vì vậy, thanh samuarai ngay lập tức bật trở lại, chém ngược vào Hắc Trạch Minh.

Cùng lúc đó, Kỷ Hi Nguyệt cũng đưa chân đá bay con dao hoa quả.

Bách phát bách trúng, con dao gọt hoa quả bay ra ngoài, tên đó lập tức biến sắc. Kỷ Hi Nguyệt lại đá một cước vào lưng hắn ta.

Cả người hắn ta lao thẳng xuống đất, trượt dài cho đến khi đầu đập vào cạnh cửa ban công rồi bất tỉnh nhân sự. Không ngờ lại bị một cú đá của Kỷ Hi Nguyệt làm ngất xỉu.

Còn tên Hắc Trạch Minh thì bị chính thanh kiếm samurai của mình chém trúng cánh tay, máu chảy ròng ròng, nhưng hắn ta vẫn rất hung dữ, bất chấp tất cả cầm thanh samurai lên, ánh mắt hung tợn, miệng hét lên một tiếng, lần nữa nhắm thẳng vào Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt lại kéo sợi dây thép ra, nhìn Hắc Trạch Minh rồi nở một nụ cười lạnh lùng.

Hắc Trạch Minh lại vung dao chém vào Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt thẳng lưng nghênh đón, dùng dây thép quấn chặt thanh samurai với tốc độ cực nhanh, cơ thể cũng lật trở liên tục. Hắc Trạch Minh chỉ còn cách buông thanh samurai ra, nếu không cánh tay của hắn ra cũng sẽ đứt lìa.

Chương 943: Tôi là người đối phó với anh

Thanh samurai rớt xuống đất, Kỷ Hi Nguyệt lập tức đá văng ra xa, mặt đối mặt với Hắc Trạch Minh.

Hắc Trạch Minh lùi lại mấy bước, kinh hãi nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Cô là ai?”

Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy: “Tôi đương nhiên là người đối phó với anh!”

“Cô, cô là lính đặc nhiệm?” Hắc Trạch Minh rõ ràng rất kinh sợ thực lực của Kỷ Hi Nguyệt.

“Anh nói chuyện thừa thãi thật đấy! Truy lùng anh ba ngày nay, anh còn không biết người đối phó với anh là ai ư? Anh đả thương bạn tôi, cho nên lần nay tôi sẽ trả thù cho bạn tôi!” Kỷ Hi Nguyệt nói xong liền vung một quyền.

Hắc Trạch Minh không phải là người tu luyện khí công, nên đâu có khả năng né tránh. Mặc dù thực lực của hắn ta rất khá, nhưng so với một quái thai như Kỷ Hi Nguyệt thì vẫn còn kém rất xa.

Vì vậy, một quyền này trực tiếp đánh thẳng vào mặt Hắc Trạch Minh, sóng mũi của hắn ta lập tức vỡ nát, phần mặt như nở hoa, máu bắn ra tung tóe, đau đớn khiến hắn ta hét lên, bụm mặt rồi ngã nhào xuống đất.

Quần áo Kỷ Hi Nguyệt bị máu phun trúng, khiến cô có cảm giác buồn nôn.

Nhưng sau đó, cô lập tức xoay người lại, nhìn về hướng người đàn ông vừa nãy bị đánh trúng cằm và bay mất vài cái răng thì thấy hắn ta đang rục rịch muốn lấy khẩu súng.

Song thấy cô xoay người lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm mình, hắn ta liền giơ hai tay lên, không dám đụng đến khẩu súng nữa.

Kỷ Hi Nguyệt bước tới nhặt khẩu súng lên, sau đó lại nhặt thanh samurai và con dao gọt hoa quả, cuối cùng một phát đánh ngất tên nào đó, thu lại khẩu súng còn lại.

Hai vợ chồng đó vui mừng la thét, trong mắt đầy sự vui mừng và khâm phục.

Kỷ Hi Nguyệt liền bước tới giúp bọn họ mở trói và bịt miệng, hai người lập tức ôm nhau khóc nức nở, không ngờ còn thể sống tiếp.

Kỷ Hi Nguyệt bước tới mở cửa ra, Hạ Tâm Lan vẫn đang đứng sẵn ở cửa.

Thấy cửa mở, cô ấy lập tức ngồi xuống, nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt mới kinh ngạc đứng lên.

“Xong rồi đấy, chuyện phía sau giao lại cho cô. Tôi tranh thủ về nhà đây, nếu không anh Hàn sẽ nổi giận.” Kỷ Hi Nguyệt nói với Hạ Tâm Lan. Trên người cô có vết máu, để trời sáng ra ngoài có người nhìn thấy sẽ không hay.

“Xong rồi? Thật sao?” Hạ Tâm Lan không dám tin.

Kỷ Hi Nguyệt giao cho cô ấy mấy hung khí trong tay rồi mở rộng cửa ra. Hạ Tâm Lan thấy bốn tên buôn lậu m.a tú.y đang nằm sải lai dưới sàn, còn đôi vợ chồng thì vẫn đang bật khóc vì sống sót sau tai nạn.

“Tôi đi đây.” Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì chạy thẳng vào thang máy. Hạ Tâm Lan cảm động gật đầu. Cô ấy vẫn phải ở lại, thông qua bộ đàm liên lạc với bên ngoài.

Đội đặc nhiệm chẳng mấy chốc đã có mặt, thấy trên sàn nhà bê bết máu và dấu vết đánh nhau rõ ràng, xem ra nơi đây vừa trải qua một trận chiến ác liệt.

Nhưng bất kể thế nào thì bốn tên buôn lậu m.a tú.y này cũng đã bị tóm gọn, hơn nữa tên nào cũng thương tích khá nặng, hai người hôn mê, hai người còn lại mặt đầy máu, chứng tỏ vừa bị ăn đánh rất dữ dội.

Đặc biệt là cánh tay của Hắc Trạch Minh còn có vết dao chém, sóng mũi thì gãy vụn, mặt mũi nức toác, đôi mắt sưng vù và hàm răng đã biến mất, đủ cho thấy Kỷ Hi Nguyệt ra tay rất tàn nhẫn.

Hạ Tâm Lan không vào trong mà đợi Ngô Vĩ đem đồng phục lính đặc nhiệm và mặt nạ lên mặc vào mới bước vào.

Nhìn thấy tình hình của bốn tên như vậy, cô ấy cũng hết sức cảm thán.

Sau đó cô nhắc nhở hai người dân là không được kể chuyện xảy ra tối nay với bên ngoài, vì chuyện này có liên quan đến cơ mật của quốc gia. Hai vợ chồng đương nhiên không dám, có điều cả hai người đều thấy Kỷ Hi Nguyệt có chút quen mặt, nhưng nhất thời không nhớ ra, có lẽ nếu lần sau thấy Kỷ Hi Nguyệt trong tivi, bọn họ sẽ nhớ ra được.

Nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không rằng, Kỷ đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải là nữ chiến sĩ của đội đặc nhiệm này, và chắc hẳn chỉ là vóc dáng giống nhau mà thôi.

Kỷ Hi Nguyệt lái xe như bay về tới khu dân cư là đã sắp năm giờ sáng. Cô nhẹ nhàng bước vào nhà, lên lầu tắm rửa rồi nằm xuống ngủ.

Nhưng vừa định chợp mắt thì cửa phòng đột nhiên mở ra. Kỷ Hi Nguyệt mở mắt ra thì thấy Triệu Húc Hàn đã tới trước giường, lo lắng nói: “Tiểu Nguyệt, em không sao chứ?”

Chương 944: Anh rất tức giận

Kỷ Hi Nguyệt có chút mơ màng: “Ơ? Em có chuyện gì đâu?”

“Sao lại có mùi máu? Trên hành lang cũng có?” Triệu Húc Hàn nói, “Không phải của em?” Sau đó anh nhìn về hướng phòng tắm rồi lập tức đứng lên đi tới đó.

Kỷ Hi Nguyệt lật đật ngồi dậy thì đã thấy Triệu Húc Hàn cầm bộ quần áo dính máu ra, khuôn mặt điển trai tối sầm lại, nói: “Chuyện này là sao? Em vừa ra ngoài?”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, sau đó kể lại toàn bộ câu chuyện tối qua cho Triệu Húc Hàn nghe, sắc mặt của Triệu Húc Hàn khó coi đến cực điểm.

Sau đó anh không nói một lời đã bỏ ra ngoài.

“Anh Hàn, anh Hàn, em thật sự không sao mà.” Kỷ Hi Nguyệt cuống quýt nói rồi vội vàng khoác áo đuổi theo.

Triệu Húc Hàn mở cửa ra, đi thẳng xuống phòng huấn luyện của nhóm Tiêu Ân ở tầng hai mươi chín, tiến đến đánh loạn xạ vào bao cát, hơn nữa còn làm chúng vỡ nát.

“Anh Hàn, em biết anh lo lắng cho em, nhưng em rất lo lắng cho Hạ Tâm Lan. Với lại chuyện này cũng do em mà ra, nếu em không bắt Hắc Trạch Minh, e là sau này người chết sẽ càng nhiều hơn. Huống hồ bây giờ em đã có năng lực bắt hắn, hà cớ gì lại để hắn ung dung tự tại, đúng không?”

Đúng trước sự tức giận của Triệu Húc Hàn, Kỷ Hi Nguyệt rất cẩn trọng trong lời ăn tiếng nói.

“Em biết anh tức giận vì đi mà không nói với anh, nhưng chúng ta vừa mới quay về, anh cần phải nghĩ ngơi để lấy lại sức. Hơn nữa em cảm thấy bản thân có thể giải quyết được chuyện này, nếu là chuyện vượt ngoài khả năng, em chắc chắn sẽ báo với anh. Em bảo đảm.”

Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục nói: “Anh Hàn, anh đừng giận nữa được không? Là em không tốt, để anh phải lo lắng. Lần sau em sẽ không dám nữa.”

Vừa nói cô vừa mếu máo, dáng vẻ như thể rất ấm ức.

“Còn có lần sau!” Triệu Húc Hàn tức giận mắng cô. Người phụ nữ này đúng là càng ngày càng lớn mật, có khí công rồi là thích gì làm nấy sao? Cô thật sự không biết thế giới này có bao nhiểu hiểm ác ư?

Hạ Tâm Lan là thành viên của đội đặc nhiệm quốc gia, một khi cô ấy tiết lộ chuyện Kỷ Hi Nguyệt là người tu luyện khí công ra bên ngoài, tổ chức bí mật của quốc gia chắc chắn sẽ đến tìm cô.

Anh chưa bao giờ có suy nghĩ để cô gia nhập vào tổ chức đó, anh chỉ muốn để cô bước chân vào Triệu gia.

Ngoài ra cũng không được để cho các thế gia khác phát hiện ra tài năng hiện tại của cô. Với thân phận là một tán tu như cô, nguy hiểm sẽ luôn rình rập. Người phụ nữ này thật sự quá ngây thơ rồi.

Chỉ biết cứu người, chỉ biết làm anh hùng chứ hoàn toàn không quan tâm gì đến an toàn của bản thân, ngay cả anh cũng không thèm thương lượng lấy một tiếng, đúng là chọc anh tức chết mà.

“Không có không có! Chắc chắn không có!” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói.

“Về phòng ngủ đi. Để anh yên tĩnh một lát.” Triệu Húc Hàn lãnh đạm liếc cô một cái.

“Anh Hàn.” Kỷ Hi Nguyệt ngoài mặt ấm ức mếu máo, còn trong lòng thì thầm chửi, có cần phải hung dữ vậy không? Chẳng phải cô nguyên vẹn trở về rồi đây sao?

“Về đi!” Lần này Triệu Húc Hàn đã thực sự nổi giận, quay phắt người sang hướng khác, không nhìn khuôn mặt ấm ức của cô nữa, vì sợ bản thân sẽ mềm lòng. Trình độ của cô bây giờ toàn là tiền trảm hậu tấu.

Đây là cũng do anh chiều quá hóa hư, sủng đến tận trời! Nhưng có sủng đến tận trời thì cũng chưa chắc đã an toàn! Anh nhất định phải tìm Hạ Tâm Lan nói chuyện mới được.

Kỷ Hi Nguyệt thấy anh nổi giận, trong lòng cũng rất khó chịu. Cô biết mình tự ý đi làm chuyện nguy hiểm như vậy mà không nói cho anh biết là thật sự không phải.

Bởi vì nếu đổi vị trí cho nhau, cô chắc chắn cũng sẽ tức giận.

Thấy Triệu Húc Hàn nhất quyết không nhìn cô nữa, Kỷ Hi Nguyệt đành phải quay về. Thấy cô đã rời đi, Triệu Húc Hàn liền chạy nhanh về phòng của mình gọi điện thoại cho Hạ Tâm Lan.

“Triệu Húc Hàn, anh có cô bạn gái lợi hại như vậy mà lại giấu nhẹm nhỉ.” Hạ Tâm Lan nhận được được điện thoại của Triệu Húc Hàn cũng rất bất ngờ.

Chương 945: Hậu quả không lường

Triệu Húc Hàn đáp: “Tâm Lan, có rãnh không? Đi uống với nhau chén trà sáng?”

Hạ Tâm Lan sửng sốt đáp: “Hành động vào lúc rạng sáng nên bên chỗ tôi vẫn còn khá nhiều việc phải làm, e là không có thời để đi uống trà sáng rồi.”

“Không sao. Vậy cô đã báo cáo cho thủ đô chưa?” Triệu Húc Hàn lại hỏi.

Hạ Tâm Lan lại kinh ngạc, như hiểu ra gì đó: “Anh đang lo lắng chuyện của Tiểu Nguyệt?”

“Tối qua cụ thể thế nào tôi cũng không rõ, nhưng Tâm Lan, cô nên biết rằng bây giờ cô ấy không phải là người bình thường. Tôi cũng biết ở vị trí của cô có trách nhiệm phải báo cáo, nhưng cô có định báo cáo chuyện này lên cấp trên không?” Triệu Húc Hàn trầm giọng hỏi.

Hạ Tâm Lan trầm tư giây lát rồi trả lời: “Tôi chưa từng nghĩ sẽ bán đứng bạn bè, nên công lao lần này tôi đều nhận hết, hợp lý không?” Nói rồi cô ấy bật cười hai tiếng.

“Quá hợp lý. Cám ơn cô nhé. Tôi sẽ cố gắng xử lý thủ tục di dân cho cô ấy trong thời gian sớm nhất có thể.” Triệu Húc Hàn nói.

“Tại sao? Đâu cần thiết. Anh cứ để cô ấy gia nhập vào Triệu gia là được rồi, hà tất gì phải biến cao thủ của chúng ta thành người của nước khác.” Hạ Tâm Lan vội vàng nói, “Anh nên biết, một khi trở đã thành cao thủ của nước khác và xuất hiện trên danh sách, cô ấy chắc chắn sẽ bị giết.”

Triệu Húc Hàn nhắm mắt lại, sau đó thở hắt ra một hơi: “Tôi biết. Điều tôi lo lắng bây giờ là cô ấy làm việc rất tùy hứng, chưa nhận thức được thế giới này có bao nhiêu nguy hiểm. Cô giúp tôi khuyên nhủ cô ấy đi.”

Hạ Tâm Lan liền đáp: “Anh yên tâm, tôi sẽ khuyên nhủ cô ấy. Chắc cô ấy vừa mới phát hiện khả năng của bản thân, đang cao hứng, nên không để ý đến nguy hiểm. Đợi tôi giải quyết công việc xong sẽ tìm cô ấy nói chuyện thử. Phải rồi, các anh định đi Pháp mấy ngày?”

Triệu Húc Hàn đáp: “Tầm năm ngày. Tối mai mới xuất phát. Cô xem thử hôm nay hay ngày mai có thời gian rãnh không, đi ăn với cô ấy bữa cơm.”

Hạ Tâm Lan có thể nhận ra sự lo lắng của Triệu Húc Hàn, bèn nói: “Được. Để tôi sắp xếp thời gian, giúp anh khuyên cô ấy.”

Triệu Húc Hàn cám ơn một tiếng rồi cúp máy, sau đó ngồi thừ người trên sô pha. Không biết vì sao, sâu trong lòng anh lại có chút sợ hãi, anh sợ một ngày nào đó mình không bảo vệ được cô nữa.

Kỷ Hi Nguyệt về phòng cũng không ngủ lại được. Cô vận khí điều tiết một chút, cũng không cảm thấy mệt mỏi nữa, bèn thay quần áo huấn luyện lên sân thượng đánh quyền.

Lúc Triệu Húc Hàn lên sân thượng, anh thấy Kỷ Hi Nguyệt đang đánh Thái Cực Quyền, cả người cô như đang giao hòa vào trời đất, nhìn vô cùng huyền ảo, khiến Triệu Húc Hàn không khỏi kinh ngạc.

Cho dù có tài năng thì cũng không đến nỗi cao cường như vậy được, cảm giác như cô có thể mọc cánh bay về trời bất cứ lúc nào vậy. Từ trước đến nay anh chưa từng thấy qua tình huống như vậy.

Nó khiến anh cảm thấy sớm muộn gì anh cũng sẽ mất đi cô, rồi trong lòng lại dâng lên cảm giác sợ hãi.

Kỷ Hi Nguyệt từ từ mở mắt ra, nhìn về hướng Triệu Húc Hàn. Cô đã sớm nhận ra sự xuất hiện của anh, nhưng cảnh giới vừa rồi khiến cô rất thoải mái, nên cô quyết định không dừng hành động ngay mà đợi đến khi bài Thái Cực Quyền kết thúc.

‘Anh Hàn.” Kỷ Hi Nguyệt nở một nụ cười dịu dàng.

Nhưng cô lại nhận ra sự hoang mang và sợ hãi trong mắt anh, khiến cô có chút khó hiểu, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Ngay cả người đàn ông của cô còn sợ cô thì cuộc sống sau này phải làm thế nào?

Triệu Húc Hàn khẽ lắc đầu, sau đó sực tỉnh lại, nói: “Sao không ngủ thêm một chút?”

“Anh tức giận như vậy sao em ngủ được nữa? Em phải nghiêm khắc rèn luyện và trau dồi bản thân thêm. Chỉ cần trở nên mạnh mẽ, anh Hàn sẽ không lo lắng cho em như vậy nữa, đúng không?”

Kỷ Hi Nguyệt bước tới, duỗi tay ôm chặt lấy hông anh, sau đó dựa đầu lên vai anh, dáng vẻ giống hệt như một chú chim nhỏ nép mình.

Triệu Húc Hàn không biết đáp lại thế nào, chỉ có thể nhẹ nhàng ôm lấy cô, bàn tay to vỗ về lưng cô, sau đó thở dài, nói: “Em không lường được thế giới của những người tu luyện khí công nguy hiểm nhường nào đâu. Nếu để người khác biết em chỉ trong một thời gian ngắn trở nên uy lực như vậy, anh sợ hậu quả sẽ khó lường.”

“Tại sao?” Kỷ Hi Nguyệt có chút khó hiểu.

Chương 946: Không được bắt nạt cô ấy

Triệu Húc Hàn thở một hơi dài rồi nói: “Em có biết quốc gia và các ẩn môn thế gia muốn sở hữu người tu luyện khí công đến mức nào không? Nhưng ngặt nỗi trong một triệu người khó chọn được một. Nếu để họ biết em trở thành một người tu luyện được khí công chỉ trong thời gian ngắn, hơn nữa còn lợi hại như vậy, em cảm thấy bọn họ sẽ làm gì?”

“Bắt em đi nghiên cứu?” Tim Kỷ Hi Nguyệt đập hẫng một nhịp.

Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu, sắc mặt trở nên khó coi: “Cho dù không phải để nghiên cứu thì cũng sẽ ngăn chặn sự lớn mạnh của em. Thứ nhất, em sẽ là mối đe đọa của tất cả bọn họ. Thứ hai, em không phải là thành viên của đội tuyển quốc gia, cũng không phải là người của Triệu gia, cho nên mọi người sẽ đua nhau giành giật. Thứ ba, khi không giành được nữa, mọi người thà rằng tiêu diệt.”

Kỷ Hi Nguyệt âm thầm kinh hãi, đáng sợ thế cơ à?

“Cũng chưa có nhiều người biết em là người tu luyện khí công, sau này nếu không cần thiết em sẽ không sử dụng tùy tiện, cố gắng không để nhiều người biết là được rồi.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói.

“Trong chuyến đi Mỹ và bắt bọn buôn lậu m.a tú.y, em đã sử dụng khí công, chắc hẳn sẽ sớm gây sự chú ý đến người khác.” Đôi mắt của Triệu Húc Hàn chứa đựng vô vàn lo lắng.

Kỷ Hi Nguyệt mếu máo, sau đó khẽ nói: “Vậy, vậy giờ em ở bên cạnh anh cũng tính là người của Triệu chứ?”

“Trước khi chính thức gả cho anh thì vẫn chưa được tính là người của Triệu gia.” Triệu Húc Hàn chau mày.

“Vậy em gả cho anh là được rồi chứ gì?” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi.

Trái tim Triệu Húc Hàn bỗng đập rộn ràng, cúi đầu hôn lên trán cô một cái: “Anh đương nhiên rất muốn cưới em, nhưng em vẫn chưa đáp ứng được điều kiện thứ hai của chủ mẫu Triệu gia. Quy củ không thể bỏ qua được.”

Kỷ Hi Nguyệt trợn tròn hai mắt, muốn gả cho anh cũng rắc rối phết. Mà không kết hôn với anh thì cô lại trở thành tán tu khí công, một khi bị người khác phát hiện, cô chỉ còn cách trốn chui trốn nhủi sao?

“Chuyện phiền phức nhất là ám vệ của Triệu gia không thể ra mặt, nhưng một khi điều tra đến em, bọn họ chắc chắn cũng sẽ bị bại lộ. Đó cũng là một rắc rối.” Trong lòng Triệu Húc Hàn lúc này rất thấp thỏm, mọi thứ đến quá nhanh và bất ngờ.

Kỷ Hi Nguyệt có chút tủi thân, nói: “Ý anh là em đã làm liên lụy đến anh rồi, đúng không?”

“Nói linh tinh. Anh chỉ đang nói đến những vấn đề tồn tại mà chúng ta có thể cùng nhau giải quyết thôi, nhưng anh hy vọng em nên tiết chế lại một chút, đừng làm ra những chuyện như vậy nữa. Có một số chuyện Tâm Lan biết rất rõ, cô ấy sẽ nói với em sau. Nó phức tạp và nguy hiểm hơn chúng ta tưởng rất nhiều.” Triệu Húc Hàn ôm lấy cô.

“Anh sẽ cố gắng bảo vệ em hết mức có thể, nhưng anh sợ một ngày nào đó anh không thể bảo vệ em được nữa, em biết không?” Triệu Húc Hàn nói ra nỗi sợ hãi trong lòng.

Kỷ Hi Nguyệt từ từ tiêu hóa hết những lời nói của anh, sau đó khẽ gật đầu: “Em biết rồi. Anh Hàn, em sai rồi, lẽ ra em nên tìm anh bàn bạc trước.”

“Còn ai biết em biết khí công nữa không?” Triệu Húc Hàn suy nghĩ một lát rồi hỏi cô.

“Bốn tên buôn lậu m.a tú.y và cặp vợ chồng đó, còn lại đều là người của mình. À phải rồi, Vô Cốt cũng biết nữa.” Kỷ Hi Nguyệt mếu máo đáp.

“Người của mình thì dễ giải quyết, chỉ ngại bọn buôn lậu m.a tú.y mà đôi vợ chồng đó thôi. Thế này đi, để anh đi giải quyết, tìm cách bịt miệng bọn họ lại.” Triệu Húc Hàn liền nói.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu. Triệu Húc Hàn lại hôn lên miệng cô một cái: “Không phải anh muốn em lo lắng, anh chỉ muốn em cẩn thận thêm thôi. Bây giờ đã có anh ở đây, em không cần bận lòng. Vấn đề mà chúng ta cần lo lắng là sau này.”

“Em hiểu rồi.” Kỷ Hi Nguyệt gật gù, nhìn anh rời khỏi.

Sau đó đôi mắt của cô từ từ nheo lại. Nếu đã tồn tại nhiều nguy hiểm như vậy, cô bắt buộc phải đẩy nhanh tiến độ huấn luyện, khiến mình trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức không ai có thể bắt nạt được cô!

Né tránh và sợ hãi không phải tính cách của Kỷ Hi Nguyệt cô, không lớn mạnh được thì đồng nghĩa với cái chết. Mạng của cô bây giờ là nhờ trọng sinh mới có được, nếu không làm gì đó, chẳng phải cô đã phụ lòng mong đợi của ông trời dành cho mình rồi sao?

Chương 947: Ánh sáng thần thánh

Kỷ Hi Nguyệt không nghĩ ngơi mà tiếp tục đánh Thái Cực Quyền, động tác của cô cũng mỗi lúc một chậm hơn, đến cuối cùng, cô đứng yên tại chỗ, bất động, như thể hoàn toàn chìm đắm trong thế giới riêng của mình.

Phạm vi nhận thức cũng càng lúc càng rộng hơn, cảm giác huyền diệu làm cho cô tai thính mắt tinh, tinh thần cũng nhanh chóng dâng trào, mọi thứ đều vô cùng rõ ràng.

Vì thế mà khi thím Lý lên tìm cô, bà đã nhận ra khí chất trên người Kỷ Hi Nguyệt hoàn toàn thay đổi, lúc này nhìn cô hệt như một tượng đá bất động.

Vẻ mặt của cô vô cùng tĩnh lặng, như thể đang nhập định, khiến thím Lý không khỏi hoảng hốt. Hơn nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn thanh tú và nhẵn mịn của cô lúc này lại tỏa ra một thứ ánh sáng huỳnh quang, vô cùng thần thánh.

Thím Lý có cảm giác Kỷ Hi Nguyệt của lúc này hệt như một vị Bồ Tát sống, suy nghĩ này khiến bà rất muốn đến quỳ lễ.

Kỷ Hi Nguyệt đã sớm nhận ra sự xuất hiện của thím Lý. Hơn nữa trong thế giới nhận thức ấy, cô dường như có thể nhìn thấy được thím Lý từng bước lên cầu thang, cuối cùng đứng ở đầu cầu thang với biểu cảm sững sờ và há hốc.

Cô chậm rãi mở mắt ra, một tia sáng bỗng lóe lên trong đôi đồng tử, ánh mắt nhìn về phía thím Lý, sau đó bật cười rạng rỡ.

Trong khoảnh khắc Kỷ Hi Nguyệt mở mắt đột ngột, thím Lý nhìn thấy sự sắc bén thấp thoáng trong đôi đồng tử của cô, nhưng khi cô vừa cười lên lại trở về một Kỷ Hi Nguyệt bình thường.

“Thím Lý, mấy giờ rồi?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

“Gần chín giờ rồi, tiểu thư.” Thím Lý bước tới, “Tiểu thư, hình như khí công của cô càng ngày càng lợi hại lên đúng không?”

Kỷ Hi Nguyệt cười cười: “Đó là điều tất nhiên. Chứ chẳng lẽ càng luyện càng thụt lùi? Như vậy thật chắc anh Hàn cười cháu chết, đúng không? Xuống dưới thôi. Cháu phải đến đài truyền hình một chuyến, buổi tối ghé qua bên chỗ bố ăn cơm. Thím Lý nhớ qua đó nhé. Tối mai cháu với anh Hàn phải đi Pháp rồi.”

“Được, cậu chủ đã dặn tôi rồi.” Thím Lý nói.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Vậy cháu đi tắm rửa rồi đi làm đây, tiện thể xinh nghĩ phép luôn.”

Cô nói xong thì sải bước xuống lầu, thím Lý nhìn theo bóng lưng của cô, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ. Sao bà không học được khí công nhỉ? Có điều tiểu thư lợi hại như vậy cũng đủ trở thành một trợ thủ đắc lực cho cậu chủ rồi.

Kỷ Hi Nguyệt tắm rửa xong, vừa bước ra thì tivi cũng đúng lúc đang phát quảng cáo của Trần Á Nam, cô hết sức ngạc nhiên, đứng xem như trời trồng.

“Thím Lý, quảng cáo này thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi thím Lý.

Thím Lý đáp: “Rất tốt. Dầu nhưng không bết dính, nam diễn viên cũng đẹp trai xán lạn. Tiểu thư, của Húc Nguyệt sản xuất à?”

“Haha, nó đó!” Kỷ Hi Nguyệt có chút đắc ý, “Tên nhóc này tương lai có thể trở thành cây hái ra tiền cho Húc Nguyệt đấy. Được rồi, cháu đi đây.”

Lúc này Kỷ Hi Nguyệt đã hóa trang thành Vương Nguyệt, mang ba lô lên lưng bước ra cửa. La Hi vẫn chưa về nên cô đi bộ đến chỗ làm. Cô không muốn lái xe vì quả thực quá phô trương.

Vừa đến bộ phận tin tức của Cảng Long, mọi người liền xúm vào hỏi thăm Vương Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt mang về không ít quà cáp, ai cũng có phần, người nào cũng cười rất vui vẻ.

“Chị Nguyệt, mau xem tin tức đi!” Liễu Đông nói với Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt liền đưa mắt nhìn vào máy tính trên bàn Liễu Đông, trong đó là một số cảnh hiện trường về hành động truy bắt bọn buôn lậu m.a tú.y tối qua.

Mục đích chính là để nói với công chúng rằng hoạt động truy bắt bọn buôn lậu m.a tú.y này về cơ bản đã kết thúc, tên trùm Hắc Trạch Minh đã bị bắt và một danh sách những kẻ buôn lậu m.a tú.y đã được tìm thấy. Có một số trên buôn lậu m.a tú.y có tên trên danh sách đang chạy trốn, cảnh sát đã phát lệnh truy nã toàn quốc.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy hình ảnh của Hắc Trạch Minh và mấy tên đồng bọn của hắn thì rất hài lòng, cuối cùng cũng đã hoàn thành một phân đoạn.

Có điều cô vẫn chưa thấy hình của trưởng phòng Kim, không biết là đã xử lý thế nào. Công lao lần này gần như là dành hết cho sự hợp tác của cảnh sát Cảng Thành, còn đội đặc nhiệm của Hạ Tâm Lan thì chỉ nhắc đến sơ sơ.

Chương 948: Hiếu chiến

Kỷ Hi Nguyệt biết còn rất nhiều hoạt động liên quan, nhưng chắc hẳn bên phía Hạ Tâm Lan đã rãnh rỗi, với lại cô ấy cũng phải quay về để báo cáo.

Trên video và hình ảnh không có Kỷ Hi Nguyệt, điều này khiến cô thở phào nhẹ nhõm.

Lộc Hùng kêu cô vào văn phòng, nói vài chuyện xong, Kỷ Hi Nguyệt xin nghĩ phép, Lộc Hùng đương nhiên đồng ý.

Buổi trưa, Liễu Đông và Cố Du Du muốn gọi Kỷ Hi Nguyệt đi ăn cơm chung, nhưng Kỷ Hi Nguyệt nhận được điện thoại của Hạ Tâm Lan thì liền đến thẳng chỗ hẹn, vì Hạ Tâm Lan rất bận rộn, hẹn được bữa này là cô ấy đã nhín chút thời gian lắm rồi.

Hai người vào phòng bao riêng, chỗ ngồi sát bên cửa sổ. Sau khi lên trà nước và các món ăn nguội, Kỷ Hi Nguyệt liền hỏi: “Ngô Vĩ đâu? Sao cô không kêu anh ấy đi cùng?”

Hạ Tâm Lan mặc một bộ đồ đen trắng, rất gọn gàng và chỉnh chu, chỉ là sắc mặt có hơi mệt mỏi.

“Tôi có thể ra ngoài chứ anh ấy là không có thời gian luôn. Việc còn nhiều lắm, phải bàn giao các thứ nữa. Với lại tối mai là cô đi Pháp rồi, tất nhiên tôi phải bớt chút thời gian ra ăn với cô bữa cơm chứ, đúng không?”

“Haha, thôi đi. Mà hình như cô không chợp mắt tí nào à? Trông có vẻ rất mệt mỏi.” Kỷ Hi Nguyệt có chút đau lòng cho cô ấy.

Sắc mặt của Hạ Tâm Lan liền đau khổ: “Mấy ngày rồi chưa được ngủ một giấc ngon lành, lần nào cũng chợp mắt được một tí thôi, cô tưởng thoải mái à. Nhưng cũng may là cô đã giúp tôi trị thương, chứ không e là tôi đã rệu rã rồi.”

Kỷ Hi Nguyệt đua tay nắm lấy tay cô ấy: “Để tôi xem thử có thể giúp cô vực dậy được tí sinh lực nào không.”

Hạ Tâm Lan thoáng sửng sốt, trong nháy mắt như có một dòng khí ấm áp từ cánh tay tràn vào, nhanh chóng lan rộng ra khắp cơ thể cô ấy, cảm giác rất thần kì, giống như trên sách từng nói là chảy dọc khắp kinh mạch toàn thân.

Cảm giác mệt mỏi cũng vơi đi rất nhiều, đồng thời vết thương liền sẹo trên ngực của cô ấy lại một nữa được Kỷ Hi Nguyệt hồi phục, nhưng Hạ Tâm Lan không hề hay biết.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Hạ Tâm Lan đã bắt đầu có khí sắc thì buông tay cô ấy ra: “Bây giờ thấy thế nào rồi?”

Hạ Tâm Lan lập tức gật đầu: “Đỡ hơn nhiều rồi, cảm giác có thể thức trắng thêm mấy ngày nữa cũng được.”

“Đừng, đây chỉ là cảm nhận tạm thời thôi, cơ thể vẫn cần phải nghĩ ngơi đầy đủ.” Kỷ Hi Nguyệt liếc cô ấy một cái.

Hạ Tâm Lan lại gật đầu. Món ăn được đưa lên, hai người bắt đầu vừa ăn vừa trò chuyện.

“Tiểu Nguyệt, tối qua Triệu Húc Hàn có gọi điện cho tôi.” Hạ Tâm Lan đột nhiên nói.

Kỷ Hi Nguyệt nghệt ra mấy giây: “Không phải chứ? Anh ấy gọi cho cô làm gì?”

“Thì không phải chuyện của cô đã khiến anh ấy lo lắng à? Anh ấy nói cô chưa hiểu thế giới rộng lớn này, sợ cô làm việc bừa bãi, còn kêu tôi đừng nói chuyện của cô ra ngoài.” Hạ Tâm Lan cười nói, “Sao tôi có thể bán đứng bạn bè được chứ. Thật là.”

Kỷ Hi Nguyệt có chút không nói nên lời: “Anh ấy lo lắng thái quá rồi.”

Nhưng sắc mặt của Hạ Tâm Lan bỗng trở nên nghiêm túc, thấp giọng nói: “Tiểu Nguyệt, thực ra anh ấy nói rất đúng, chuyện về phương diện này cô biết quá ít, những nguy hiểm thật sự cô lại chưa hiểu được.”

“Có nhiều nguy hiểm lắm à? Không phải chỉ những người tu luyện khí công mới tìm được tôi, hoặc muốn giết tôi thôi sao?” Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhún vai, “Chỉ cần tôi đủ mạnh, đến một tôi giết một, đến hai tôi giết cả đôi.”

Hạ Tâm Lan nhìn dáng vẻ hiếu chiến của Kỷ Hi Nguyệt, chỉ còn cách dựng ngón cái: “Haha, thực ra tôi cũng có suy nghĩ này. Kệ bà nó chứ, có gì đâu đáng sợ, cùng lắm là một chữ ‘đánh’ thôi mà!”

Kỷ Hi Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy cô ấy đúng là tri kỉ của đời mình.

“Đàn ông ấy mà, đứng trước người phụ nữ của mình lúc nào cũng chuyện bé xé ra to, quan tâm hơi thái quá. Triệu Húc Hàn dù không nói gì với cô, nhưng vẫn lo lắng gọi điện cho tôi. Điều này chứng tỏ anh ấy thật sự rất yêu cô.” Hạ Tâm Lan đảo mắt.

Chương 949: Tổ chức bí mật của quốc gia

Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng: “Tôi biết mà. Nhưng có cần phải lo lắng đến vậy không? Mà thật sự đáng sợ lắm à? Tôi nghĩ chắc do lo lắng quá mức thôi.”

Hạ Tâm Lan thở dài, nói: “Tiểu Nguyệt, thực ra trong thế giới người tu luyện khí công rất nguy hiểm. Mặc dù tôi không phải là thành viên trong đó, nhưng tôi đã từng được tiếp xúc. Bố tôi cũng từng nói với tôi rất nhiều, đây không phải là chuyện mà người bình thường có thể tham gia được.”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhíu mày: “Cô kể cho tôi nghe những chuyện mà cô được biết đi, để tôi còn chuẩn bị tinh thần.”

Hạ Tâm Lan ăn một miếng rồi lên tiếng: “Trung Quốc có một tổ chức bí mật chuyện thực hiện nhiệm vụ đặc biệt của quốc gia. Không chỉ ở Trung Quốc mà các nước khác cũng có, nhưng số người thực sự thì chỉ là ước chừng, rốt cuộc có bao nhiêu người tu luyện khí công vẫn là một con số bí ẩn. Hơn nữa, thực lực giữa những người tu luyện khí công cũng rất khác biệt, điều này có liên hệ mật thiết đến tài năng bẩm sinh.”

“Ngoài quốc gia thì còn có những ẩn môn thế gia. Đương nhiên trong tổ chức bí mật của quốc gia cũng có người của các ẩn môn thế gia, đó được coi là mối quan hệ hợp tác giữa ẩn môn thế gia và quốc gia, nhưng cao thủ thực sự thì đều ở trong ẩn môn thế gia.”

Hạ Tâm Lan thấy Kỷ Hi Nguyệt nghiêm túc lắng nghe, bèn nói tiếp: “Triệu gia và Trung Quốc có mối quan hệ khá tốt, thỉnh thoảng Triệu gia cũng giúp đỡ các nhiệm vụ. Tuy nhiên, một số ẩn môn thế gia khác lại đào tạo ra sát thủ, hoàn toàn mất nhân tính. Bởi vì trong mắt bọn họ, mạng người căn bản không đáng tiền, cho nên giữa những người tu luyện khí công thường xảy ra tranh cãi, giết chóc. Loại người này nếu gặp phải, chắc chắn sẽ bị giết, vô cùng hung tàn.”

“Đương nhiên trong tình huống bình thường, những người này sẽ không gây chiến với người dân bình thường. Mỗi quốc gia và ẩn môn thế gia đều có quy tắc của mình, không thể chém giết người vô tội, nếu không sẽ khiến dư luận phẫn nộ và bị mọi người đồng loạt tấn công.”

“Tiểu Nguyệt, cô không thuộc về bất cứ một tổ chức hay ẩn môn thế gia nào cả, cho nên chỉ được tính là tán tu. Trước đây ở Trung Quốc có năm vị tán tu rất nổi tiếng. Bọn họ không muốn gia nhập vào tổ chức quốc gia, hoạt động tự do loạn xạ bên ngoài, cho nên đã bị tổ chức quốc gia bắt giữ, nhưng bởi vì trốn được sang nước ngoài, nên tổ chức quốc gia cũng không thể tùy tiện điều người, vì sợ gây ra hiểu lầm ở các nước khác. Trước đây quốc gia có từng hợp tác với Triệu gia, Triệu gia phái người đi bắt, cuối cùng giết được hai người, ba người lại trốn thoát. Bọn họ đều là những người nguy hiểm cực độ.”

“Hơn nữa, giữa các quốc gia đã đạt đến thỏa thuận, các quốc gia khác cũng sẽ giúp loại bỏ kiểu tán tu này. Những tán tu mà không có người quản, cuối cùng chỉ còn lại con đường chết.” Hạ Tâm Lan nhìn cô, lo lắng nói, “Vì thế cô đã biết Triệu Húc Hàn lo lắng chuyện gì chưa?”

Kỷ Hi Nguyệt nặng nề gật đầu.

“Bản thân cô có thể trốn thoát, nhưng cô còn người nhà và bạn bè, sớm muộn gì cũng phải quay lại, cần cuộc sống như một người bình thường. Vì lẽ đó, trước khi cô trở thành người của Triệu gia, tuyệt đối đừng để người khác biết cô là một tán tu.”

“Đương nhiên Triệu Húc Hàn sẽ bảo vệ cô, nhưng chuyện này chẳng phải sẽ mang đến phiền phức cho một vị chủ nhân như anh ấy sao? Triệu Húc Hàn nhất định cũng sẽ dốc toàn lực để giúp đỡ cô, nhưng những người khác của Triệu gia thì sao? Chắc hẳn cô biết rất rõ anh ấy không thể để mất vị trí chủ nhân mà đúng không? Nhưng hiện tại cô chỉ mới đạt được điều kiện thứ nhất của chủ mẫu Triệu gia, nên chưa thể gả cho anh ấy được, chỉ có thể là một tán tu thôi.”

Hạ Tâm Lan nói rất nhiều, sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt cũng mỗi lúc một khó coi. Như vậy xem ra, thực tế có khá nhiều người thuộc loại này, và mỗi quốc gia đều có. Là cô đã ‘ếch ngồi đáy giếng’ rồi.

Và điều mà cô không muốn thấy nhất là mang đến phiền phức cho Triệu Húc Hàn. Cô luôn mang trong mình suy nghĩ muốn báo đáp anh, muốn giúp đỡ anh, chứ không muốn thấy anh gặp rắc rối.

“Tâm Lan, vậy tôi có thể gia nhập vào tổ chức bí mật của quốc gia được không?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Hạ Tâm Lan rồi hỏi.

Chương 950: Đào người

Kỷ Hi Nguyệt thiết nghĩ, nếu tán tu đã nguy hiểm như vậy, mà cô vẫn chưa thể trở thành người của Triệu gia, chi bằng cứ chọn một tấm lá chắn trước. Những người tu luyện khí công trong tổ chức bí mật quốc gia đều đang làm việc cho đất nước, cô cũng có thể. Chỉ cần là những việc yêu nước, mà cô lại có năng lực, vậy thì hà cớ gì không gia nhập?

“Sao cơ? Cô nói thật chứ?” Hạ Tâm Lan không ngờ Kỷ Hi Nguyệt lại có suy nghĩ như vậy, quả thực là có chút bất ngờ ngoài ý muốn.

“Tạm thời thôi được không? Nếu sau này tôi gả cho Triệu Húc Hàn thì phải trở thành người của Triệu gia chứ?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

Hạ Tâm Lan có chút khó xử: “Chuyện này tôi cũng không rõ nữa. Để tôi về hỏi bố xem thử đã. Nhưng mà Tiểu Nguyệt, nếu cô vào tổ chức bí mật quốc gia thì sẽ có rất nhiều hạn chế, trừ phi thực lực của cô mạnh hơn chỉ đạo viên thì may ra mới được quyền miễn trừ.”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhướn mày: “Thực lực của chỉ đạo viên đó thế nào?”

“Khụ khụ, sao tôi biết được. Nhưng nghe bố tôi bảo rất mạnh.”

“Hơn anh Hàn không?” Kỷ Hi Nguyệt lại hỏi.

“Tôi bóp chết cô giờ đấy! Sao tôi biết anh Hàn của cô lợi hại thế nào mà so sánh. Tôi cũng đâu phải là người trong giới này! Có điều tôi cảm thấy năng lực của cô thật sự rất lợi hại, nhất là trong khoản trị thương, quả thực khiến tôi phải giật mình.” Hạ Tâm Lan nhìn cô với ánh mắt sùng bái.

“Tôi vốn dĩ rất lợi hại mà. Đến anh Hàn còn nói tài năng thiên phú của tôi làm anh ấy sợ hãi đấy. Tôi chính là tuyệt thế thiên tài!” Kỷ Hi Nguyệt rất tự hào.

“Đúng đúng đúng. Cô lợi hại. Nhưng chuyện này để tôi hỏi lại cho kỹ đã. Còn một điểm nữa, thành viên của tổ chức đặc biệt quốc gia sẽ tiếp nhận nhiệm vụ đặc biệt. Tất nhiên không quá nhiều, mỗi năm cùng lắm chỉ một vài lần thôi. Tính chất nguy hiểm cũng vô cùng cao. Tôi nghe nói trong vòng ba năm đổ lại đã có vài người đã chết, mọi người đều vô cùng đau lòng.”

“Vậy thì tôi càng phải tham gia. Chỉ cần đó là nhiệm vụ của quốc gia, tất nhiên đạo nghĩa không thể chối từ!” Tinh thần giác ngộ của Kỷ Hi Nguyệt rất cao. Sở dĩ cô trở thành phóng viên là muốn đưa những bản tin chân thật nhất, nhưng nếu bây giờ có khả năng bắt kẻ xấu, chẳng phải càng tốt hơn va có ý nghĩa hơn sao?

Hạ Tâm Lan bật cười: “Không hổ danh là chị em tốt của Hạ Tâm Lan tôi, tinh thần giác ngộ rất cao. Thế thì quá tốt rồi. Để tôi về hỏi lại bố giúp cô. Chuyện này tôi cũng sẽ không đề cập với người khác, mất công lỡ chuyện. Có điều cô cũng nên nói với anh Hàn của cô một tiếng, kẻo anh ấy lại không vui.”

“Được, tôi hiểu rồi.” Kỷ Hi Nguyệt hào hứng đáp, có như vậy thì lo lắng của Triệu Húc Hàn mới có thể hóa giải được. Trở thành thành viên của tổ chức quốc gia rồi, người khác muốn động vào cô cũng phải nhìn mặt mũi của nhà  nước.

Nhưng nói đến cũng có nhiều bất tiện. Suy cho cùng, sau khi mang cái mác người của quốc gia rồi, cô có muốn làm gì cũng phải báo cáo lên lãnh đạo. Xem ra cô phải nhanh chóng cầm được quyền miễn trừ mới được.

Hai người trò chuyện hơn hai tiếng đồng hồ, Hạ Tâm Lan mới rời khỏi, còn Kỷ Hi Nguyệt thì đến tập đoàn Đế Vương Triệu Thị tìm Triệu Húc Hàn.

Xách túi tráng miệng lên đến nơi, Triệu Húc Hàn nhìn thấy cô thì khẽ cười: “Sao lại đến đây? Háo hức muốn đi ăn cơm với bố em vậy à?”

“Em vừa mới ăn cơm với Hạ Tâm Lan xong. Không ngờ tối qua anh lại tìm cô ấy.” Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống rồi nói.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT