Nơi đây chính xác là một căn cứ quân sự của Quân Tự Vệ Đỏ. Vì là phe trung lập, nên khu vực lãnh thổ của Quân Tự Vệ Đỏ sẽ được quyền vô hiệu hóa các thiết bị của những bên còn lại.
Thế Minh ngồi trong văn phòng của Ái Hân. Căn phòng bày trí đơn giản, gọn gàng này từng là của hắn. Mọi thứ đều thật quen thuộc, đồ vật hắn tự tay bày trí dường như đều y như cũ, không hề bị đổi dời.
Hai hôm trước Ái Hân phát hiện hắn tìm cách đưa Nhật An đi, liền ngỏ ý giúp hắn, thì ra là đưa Nhật An đến Căn cứ Quân sự này. Hắn tuy chấp thuận theo nhưng trong thâm tâm không mấy bằng lòng. Thế Minh không muốn vì chuyện gia đình mà làm ảnh hưởng đến đội quân, dù gì hắn cũng thuộc hàng Sĩ quan Cao Cấp của Tổ chức, làm việc trước giờ đều rất công tư phân minh.
Thế Minh thở dài ngã lưng vào chiếc ghế dựa. Trong tay hắn lật lật tập hồ sơ về Tập đoàn M và Trịnh Văn- người này là cha đẻ của Trịnh Từ Lâm. Bên trong là toàn bộ danh sách về các thí nghiệm mà tên đó từng làm. Và đương nhiên đa số những thí nghiệm đó đều có sự tham gia của đấng sinh thành của Thế Minh. Thật là oan gia ngõ hẹp.
Thế Minh day day chân mày. Thí nghiệm nhân vản con người là trái phép nhưng từ mấy thế kỷ trước đến giờ người ta vẫn đua nhau nghiên cứu chui. Trịnh Văn ông ta cần gì ở em gái hắn chứ.
Vừa lúc Thế Minh mệt mỏi lại có đôi bàn tay che mắt hắn lại, mùi hương dịu dàng quen thuộc khiến tâm tư hắn dễ chịu hẳn ra. Thế Minh bỏ tập hồ sơ xuống, chụp lấy đôi tay ấy kéo vào lòng mình. Ái Hân bị Thế Minh kéo mạnh mất đà liền ngã nhào vào lòng hắn.
\- "Nhật An sao rồi?"
\- "Anh yên tâm, em đã sắp xếp ổn thỏa cho con bé rồi."
Thế Minh xoa đôi má mềm mịn của Ái Hân, đôi mắt cô trong veo nhìn hắn. Ái Hân bề ngoài tuy cao sang nhưng trong lòng hắn thì nũng nịu như một chú mèo nhỏ. Cô choàng tay lên ôm cổ hắn.
Căn phòng yên ắng chỉ có bóng dáng hai con người cuộn vào nhau.
Thế Minh cũng siết chặt người con gái trong lòng lại, hưởng thụ chút bình yên nơi cô. Chắc chỉ có Ái Hân mới xoa dịu được con thú dữ trong người hắn.
\- "Đừng rời xa em có được không?"
Thế Minh im lặng.
\- "Xin anh, chúng ta có thể tìm cách giải quyết!"
\- "Suỵt, được rồi, đừng nhắc tới chuyện này nữa!" - Hắn đặt tay lên môi cô, đôi môi đỏ hồng đang run rẩy. Thế Minh biết trái tim hai người thuộc về nhau, nhưng cuộc đời thật trớ trêu. Mọi thứ đều được an bài, và Thế Minh không làm gì được ngoài tuân theo vòng xoay vận mệnh của mình.
Thế Minh khẽ đưa tay lên lau hai hàng lệ trên gò má đào. Rồi hắn áp môi mình lên môi Ái Hân. Nhẹ nhàng. Từng chút, từng chút một chiếm lấy hô hấp của cô.
Nước mắt làm mờ đi tầm nhìn, Ái Hân chỉ biết nương theo động tác của Thế Minh.
Thế Minh vuốt ve cơ thể căng tràn của thiếu nữ, mỗi thớ da thịt trên người Ái Hân đều bị hắn làm cho kích thích. Bộ quân phục đỏ nhanh chóng bị hắn mở hết ra, từ áo khoác ngoài đến áo sơ mi trong, rồi đến chiếc áo lót ren.
\- "Minh, đừng, ở đây có camera!" - Ái Hân ngại ngùng ngăn Thế Minh lại. Nhưng Thế Minh đã thuần thục mở hết áo của cô ra, váy cũng bị hắn xé toang, để lộ mảng xuân xanh đầy kích thích. Cơ thể trần trụi liền co ro nép vào người Thế Minh.
\- "Anh biết, camera là do chính tay anh lấp."
Thế Minh vì vậy biết rõ góc chết của camera an ninh. Hắn từ đầu đã quay lưng ghế chặn lại ngăn tầm nhìn đi.
\- "Hân, nếu em nhúch nhích, bộ phận an ninh sẽ thấy được hết đấy!"
Thế Minh cười, trêu cô. Ái Hân bị hắn chọc liền tức giận đùng đùng, nhưng trang phục trên người bị Thế Minh phá tan nát khiến cô không dám động đậy.
\- "Anh..!" -Mặt cô ửng đỏ, đây là trụ sở Quân sự, là nơi cô làm việc, làm như vậy thật quá đáng mà.
\- "Lát em còn phải họp với cấp trên nữa, anh thả em ra!"
Thế Mình nhìn cô ngọ ngoạy cố thoát ra mà phì cười.
\- "Em đang gặp cấp trên của mình đấy thôi!"
\- "Là anh?"
\- "Anh đã xin chuyển công tác qua đây."
Ái Hân tròn mắt nhìn hắn. Nhưng rất nhanh, tâm tình cô lại chùng xuống. Chắc Thế Minh chuyển đến đây là vì con bé Nhật An rồi. Thế Minh cũng cảm nhận được nét buồn trong mắt cô, dịu dàng ôm cô lại.
\- "Anh không muốn em buồn, Ái Hân, em phải luôn hạnh phúc!"
\- "Vậy đừng bỏ em!"
Thế Minh nhìn cô. Hắn không hứa được, sự sống của hắn đã được định đoạt sẵn.
\- "Anh yêu em!"
\- "..." - Ái Hân im lặng nhìn hắn, nước mắt chực chờ tuôn ngay khóe mắt.
Ái Hân dùng tay đẩy hắn, muốn thoát ra nhưng liền lập tức bị Thế Minh hôn đến ngợp thở, sự dịu dàng thay bằng mãnh liệt, đầy cuồng si.
Thế Minh cũng cởi bỏ phục trang. Đặt Ái Hân lên đùi, cho vật kia thẳng vào trong cô. Như thường lệ, Ái Hân cong người lên đón nhận dục vọng của hắn. Tay Thế Minh lướt trên những đường cong quen thuộc, tay nắn bóp hai đỉnh đồi xuân. Hắn thô bạo đặt vô số dấu hôn lên khắp người Ái Hân, minh chứng cho việc cô là của hắn.
Nhịp điệu hai con người ngày càng nhanh hơn, cơn khoái cảm khiến Ái Hân không nhịn được mà rên lên từng tiếng.
\-"Ưm, Minh, nóng quá~!"
Cả căn phòng đong đầy nhục dục.
Thế Minh điên cuồng tàn phá bên trong Ái Hân đến mức toàn thân cô đổ đầy mồ hôi, tê liệt, ngã vào tấm ngực rắn chắc của hắn. Thế Minh nhắm mắt lại, hưởng thụ sự ấm nóng, co thắt đầy quyến rũ bên trong Ái Hân.
\- "Hân, anh ra nhé!"
\- "Ưm..."
Rồi Thế Minh khẽ rên nhẹ, Ái Hân cảm giác bụng dưới hơi căng lên, chất lỏng ấm nóng len lỏi vào từng ngóc ngách. Thế Minh không rút vật nam của hắn ra ngay, mà để lại bên trong. Thế Minh muốn lưu lại thứ thuộc về hắn cho Ái Hân, hắn sẽ không để tình yêu của hắn một mình cô độc trên cõi đời.
Hai người ôm chặt lấy nhau, nhịp tim hòa lại làm một. Ái Hân mệt nhoài, lim dim trong lòng hắn.
Không lâu sau, tiếng nói của một người lính từ bên ngoài vọng vào.
\- " Thưa Trung Tá, bên khu huấn luyện, người tên Nhật An gặp chuyện!"
\- "Được rồi, cậu qua đó xem tình hình, tôi sẽ qua đó sau!"
\-"Tuân lệnh!"
Thế Minh ôm cô gái trong lòng lên sofa, lấy áo khoác ngoài của mình bận vào cho cô, gài hết nút áo lại. Xong hắn rời đi, không quên gài khóa trong lại.
Ái Hân nằm đó, nước mắt từ khóe mi khẽ lăn dài trên má.