Trời sụp tối, Từ Lâm cởi áo ngoài ra khoác lên vai Nhật An. Cả người Nhật An chỉ mặc một chiếc đầm mỏng, hắn lo lắng cô gái yếu ớt như Nhật An sẽ cảm lạnh mất.
\-"Vào trong thôi!"
\-"Ừm!"- Nhật An gật đầu. Cô hôm nay cho phép hắn ôm vai mình, cùng đi vào gian nhà của cô nhi viện.
Nhà chính đã được sơn phết lại, nhưng không gian vẫn như lúc xưa. Nhật An đi trên dãy hành lang quen thuộc. Cảm giác thật kỳ lạ. Mấy đứa nhỏ tò mò nhìn cô, xì xầm. Từ lúc cô đi, đã có nhiều đứa trẻ mới được đưa vào.
\-"Chào sơ ạ!"
\-"A, cậu Từ Lâm, sao đến mà không báo trước?"-Vị Sơ già quản lý đi đến chào hỏi hai người.-"A, đây là, Nhật An ư?"
\-"Dạ, con chào sơ!"-Nhật An rụt rè, thật ra cô từng rất sợ vị này, lúc nào bà cũng vô cùng nghiêm khắc, nhưng chung qui vẫn là một người quản lý tốt.
\-" Đúng lúc đến giờ ăn, hai cô cậu vào ăn tối cùng mọi người đi, đừng ngại."
\-"Vâng."
Cả hai vào phòng ăn, mọi người đều vui vẻ nói chuyện cùng nhau. Từ Lâm là nhà tài trợ ở đây, nên xem ra anh rất quen thuộc với mọi người. Rất nhiều người cũng nhận ra Nhật An, họ chúc mừng cô được gia đình tốt nhận nuôi. Nhật An cũng vui vẻ nói chuyện cùng họ.
\-"Bé .....An được nhận ...... nuôi cũng được một năm rồi, tuy hơi .....trễ so với các bạn khác. À,... Từ Lâm thì..... sớm hơn nhiều nhỉ. Hai ...hai ....đứa.... có duyên thật đấy, từ nhỏ đến giờ ......"- Một ông chú râu xồm uống hơi nhiều rượu, bắt chuyện với Nhật An, nói lảm nhảm chữ có chữ không. Nói chưa hết câu, ông chú đã lăn ra ngủ mất.
\-"Dạ...?"
\-"Không sao đâu, ông ta uống hơi nhiều thôi!"-một cô an ủi.
\-"Nhưng mà,..."
Cô quay sang nhìn Từ Lâm. Anh cũng phì cười. Cả đám bọn họ cùng nhau ăn một bữa tiệc nho nhỏ, tiếng cười nói rất vui vẻ. Tuy không đủ đầy, sang trọng nhưng Nhật An thấy thật ấm áp.
Ăn xong, thì trời đã tối, Nhật An cùng Từ Lâm quyết định ở lại một đêm.
Người quản lý cô nhi viện đưa họ đến phòng nghỉ của khách. Nhưng ở đây chỉ có 1 phòng 1 giường. Nhật An chưa kịp hỏi gì thì người quản lý đã đi mất.
\-"Từ Lâm, tại sao chỉ có một giường thôi, ai ngủ ai nhịn?"
\-" Đương nhiên là em cùng tôi chung một giường rồi!"
\-"Không được, tôi sẽ hỏi họ xem còn phòng không."
Nhật An chưa đi đã bị Từ Lâm bắt lại.
\-"Tôi nói với họ em là vợ tôi."
Lần này cô thật sự hết nói nổi.
Nhật An quay đi, muốn tìm hỏi ban quản lý, Từ Lâm lại mạnh tay kéo cô vào phòng.
\-"Aa!"
\-"Nhật An, em thật bướng!"
Từ Lâm quăng cô lên giường, rồi nằm đè lên người cô. Hắn kê sát vào tai cô, thì thầm, hơi thở ấm nóng phả vào bên má.
\-"Tôi có giới hạn chịu đựng của mình, em không ngoan..."
Tay hắn dò lên phần đùi non mịn màng, mon men di xuống lớp váy. Nhật An lúc này nín thở nhìn hắn. Tay cô đặt lên phần cơ ngực rắn rỏi, muốn tạo khoảng hở nho nhỏ giữa hai người.
\-"Sẽ được tôi phạt!"
Từ Lâm cuối xuống cắn mạnh vào vành tai nhỏ nhắn.
\-"Ưm..." - Dòng điện từ mang tai bắn vào gáy tóc khiến Nhật An khẽ rùng mình.
\-"Thật đáng yêu!"- Tay hắn luồn vào phần áo ngực, kéo ngược chiếc bra lên trên. Đồi xuân hồng hào phập phồng, thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp áo. Hắn ốp tay mình vào, tha hồ xoa bóp.
\-"Á không..!"- Nhật An nhất thời đưa tay lên cho chắn ngực lại.
\-"Cơ thể em, tôi không phải mới thấy lần đầu, em còn ngại?"- Hắn đẩy tay cô ra.
Từ Lâm cắn vào đầu nhũ hoa đang căng lên trong tay hắn. Da thịt của Nhật An có một mùi hương rất nhẹ nhàng, dễ chịu, thật kích thích hắn. Từ Lâm nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc đầm cô đang mặc trên người ra. Cơ thể của thiếu nữ hoàn toàn trần trụi trước mắt hắn. Nhật An nghiêng người sang một bên cố ý muốn che đi sự lõa lồ thân thể bên dưới.
Từ Lâm phì cười. Hắn mon men xuống chiếc quần lót của cô, một tay liền cởi nó xuống. Mảng xuân thẳm thẳm hiện ra thật khiêu khích.
Nhật An ngượng ngùng lần nữa cố lấy tay che lại, nhưng Từ Lâm đã nhanh hơn. Hắn kéo người cô gần mép giường, để chân cô đặt lên vai hắn.
Ngón tay thon dài mân mê hai vách thịt, rồi nhẹ nhàng tách ra, đẩy ngón tay vào trong. Da thịt ôm khít ngón tay Từ Lâm, làm cho các chuyển động của hắn thêm phần hấp dẫn. Nhật An bị động tác của hắn làm cho tê dại, tay chân luống cuống như không phải của mình, chẳng biết đặt đâu.
\-"Aaa đừng mà..."- Cô khẩn khoản van xin hắn. Nhưng lời nói của Nhật An như mật rót vào tai, khiến nhục dục củ Từ Lâm càng thêm nặng hơn.
Tay Từ Lâm nhuần nhuyễn di chuyển tung hoành khắp mật thất của cô, mỗi chuyển động đều đem lại kích thích không ngừng. Người Nhật An run lên đón nhận màn tung hứng của hắn.
\-"Mới đó đã không chịu được rồi ."
Từ Lâm chợt cúi đầu, dùng lưỡi của mình, bắt đầu trêu đùa mật thất ẩm ướt. Lúc đầu là liếm láp, xong hắn mút mạnh vào bên trong. Âm thất vì bị đột nhập mà trở nên vô cùng nhạy cảm. Khoái cảm liền khiến Nhật An chịu không nổi, người cong lên, tay run rẩy giữ chặt tay hắn. Nơi tư mật rất nhanh đã ướt đẫm làn \*\*\* \*\*\*\*, co thắt dữ dội.
\-"Ưmmm..."
Nhiệt độ cơ thể Nhật An dần nóng lên, khiến hai má ửng hồng, trán hơi lắm tắm mồ hôi.
Rồi Từ Lâm nhẹ nhàng hôn dọc lên thân trên, tay cũng phối hợp vuốt ve khắp cơ thể ngọc ngà.
\-"Từ Lâm à...tha..."
\-"Tha cho em?"
Hắn nghe cô nói, liền phụt cười thành tiếng, tay vẫn chơi đùa với hai quả bánh bao căng tròn mềm mại. Nhìn cô gái nhỏ bất lực dưới thân mình, hắn cảm giác dục vọng đang càng lúc càng dâng trào lên sùng sục trong người.
\-"Ngoan ngoãn hưởng thụ đi..."