"Nhật An, em sao rồi, anh về với em rồi đây!"
"Từ...Từ Lâm...."
Giọng nói của Từ Lâm trầm ấm bên tai khiến Nhật An cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu lên. Trần nhà màu trắng quen thuộc. Cô thấy bản thân đang nằm trên giường, có Từ Lâm ngồi bên cạnh, tay anh cũng đan chặt lấy tay cô. Nhật An lồm cồm muốn ngồi dậy, Từ Lâm liền hiểu ý, đỡ lấy người cô, nâng gối đứng lên cho cô dựa lưng vào.
"Cẩn thận."
"Từ Lâm à, sao em lại ở đây?"
"Em bị ngất, may lúc ấy có Hải Triều xử trí kịp thời. Nào, uống tí nước đi!"
Lúc này Nhật An mới nhận ra cổ họng đã khô khốc, môi cũng căng đau. Cô nhận lấy chiếc ly trong tay Từ Lâm, uống từng ngụm nước vào. Từ Lâm gương mặt vô cùng hạnh phúc nhìn cô, nụ cười cứ lúc ẩn lúc hiện trên môi anh. Biểu cảm này khiến Nhật An cảm thấy kỳ lạ, cô nhăn mặt hỏi anh:
"Anh làm gì vui thế hả, em bị như vầy mà anh vui à?"
"Không, Nhật An, anh yêu em." - Từ Lâm lắc đầu, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, vòng tay ôm cô gái nhỏ vào lòng mình. Từ Lâm lạnh lùng đã biến mất tăm, giờ chỉ còn thấy nụ cười trên môi anh.
"Hải Triều nói rằng, ta sắp có thành viên mới rồi." - Từ Lâm vừa nói, môi anh không nhịn được lại tủm tỉm cười.
"Gì chứ?" - Nhật An đẩy mặt Từ Lâm xa ra, cô nghe không rõ câu anh vừa nói.
"Cô có thai rồi." - Hải Triều đứng ở góc phòng lên tiếng. Hắn thật không chịu được cảnh uyên ương nhắng nhít trước mắt mình, nói xong liền cáo từ.
Có thai? Chuyện này, cô không lường trước được, cô còn quá trẻ để mang thai. Điều này làm mặt Nhật An lộ rõ vẽ bất ngờ cộng theo đó là sự lo lắng. Nhưng nhìn tâm trạng vui vẻ của Từ Lâm, Nhật An chợt thấy yên lòng hơn đôi chút. Dù gì bên trong Nhật An là kết tinh của anh và cô, đối với Từ Lâm, anh xem nó như một món quà vô giá, một báu vật.
Từ Lâm ngồi cạnh giường, ôm Nhật An vuốt ve. Điều lâu nay anh chờ đợi cũng đã đến. Từ Lâm đã luôn mong rằng một ngày có thể chính thức cùng Nhật An sáng vai trên lễ đường, có thể mãi mãi chăm sóc cho cô.
Nhật An tựa vào vai Từ Lâm, hưởng thụ sự chiều chuộng, ân cần vô bờ bến từ anh. Cô không đòi hỏi gì nhiều, chỉ mong đứa trẻ có thể bình an ra đời. Nhìn Từ Lâm hạnh phúc vuốt ve bụng mình làm Nhật An không khỏi phì cười.
"Nhật An, đợi mấy tháng nữa, con lớn hơn nó sẽ cảm nhận được tình cảm của chúng ta dành cho nó."
"Ừm."
Từ Lâm như chìm đắm vào hạnh phúc. Môi cứ giữ mãi một nụ cười, mà lâu lắm rồi, anh không có được cảm giác này. Hết sờ bụng, anh liền vuốt ve khuôn mặt bảo bối của mình. Chợt Từ Lâm nhớ có chuyện muốn nói với cô, anh liền chăm chú nhìn vào ánh mắt sáng ngời kia, cười rất tươi, tay vén vài sợi tóc vươn trên trán giúp cô.
"Nhật An à, cậu nhóc năm đó cùng em chơi đùa, chăm sóc em, là anh!"
"Hửm, anh nói gì đó?"
Nhật An dưới câu nói bật chợt của anh thì nghe chưa hiểu.
"Người anh trai năm đó của em, là anh!"
"Anh đừng đùa em."-Nhật An có vẻ không tin, nhưng mà, ngoài cô và anh ra, thì làm gì có ai biết được mối quan hệ này.
"Anh xin lỗi vì đã rời đi. Anh đã cố tìm cách liên lạc, nhưng là một đứa trẻ, anh không biết phải làm sao. Số phận đã an bày em cho anh, không những một mà là ba lần. Anh sẽ không bao giờ để vụt mất em lần nữa!"
Nhật An như chết lặng trước thổ lộ từ anh. Người anh trai năm ấy, là Từ Lâm. Cô nhất thời không biết phải phản ứng thế nào. Suốt bao lâu nay cô đã nghĩ đó là Thế Minh. Nhưng không, người ấy vẫn luôn ở ngay bên cạnh cô. Đây là tình cờ ư? Lúc bấy giờ, Nhật An chợt nhớ đến lời nói của ông chú ở cô nhi viện. Từ Lâm cùng Nhật An đã từng cùng nhau ở đấy.
Nhật An đưa tay lướt lên các đường nét trên gương mặt anh tuấn của anh. Hàng mày rậm, sống mũi cao, môi đầy đặn cân đối. Gương mặt này, bỗng trở nên thật quá đỗi quen thuộc. Trong phút chốc, nước mắt Nhật An trào ra, cô vẫn mít ướt y như lúc nhỏ. Từ Lâm vội vàng ôm bảo bối nhỏ vào lòng dỗ dành.
"Sao anh không nói với em sớm hơn? Anh nhận ra em từ khi nào hả?" - Nhật An sụt sùi, nước mắt nhòe đi cả hai mắt, tay thì ôm choàng lấy cổ Từ Lâm.
"Anh là người sắp xếp để nhận nuôi em, ngay trước khi em 18 tuổi. Anh đã nhận ra em lúc em bị gửi trả về cô nhi viện. Hôm ấy, anh cùng mẹ ghé đó chơi, và anh thấy em. Thì ra em đã vẫn luôn ở đấy..."
"Anh...đồ đáng ghét..."
Nhật An dụi dụi đôi mắt sưng húp của mình, cảm xúc như vỡ òa, khiến cô không kiềm được lòng mình. Cảm giác lúc này thật hỗn độn, vui có, buồn có, tức giận cũng có. Nhật An dùng tay ra sức đánh vào người Từ Lâm để giải tỏa sự bực tức trong người, anh vì sao không nói với cô sớm hơn.
"Em cẩn thận nào, coi chừng động đến con!"
Từ Lâm giữ vai Nhật An lại để cô không bị ngã. Thật ra bản thân anh cũng không nghĩ sẽ có ngày anh thật sự rơi vào lưới của Nhật An. Từ Lâm lúc đó chỉ đơn giản xem cô như em gái và muốn cho cô một cuộc sống tốt hơn. Nhưng mỗi ngày tiếp xúc lại khiến tim hắn rung động. Mỗi khoảnh khắc, mỗi cái liếc mắc, nhướng mày, từng hành động của cô đều làm Từ Lâm lưu tâm.
Từ Lâm lại hôn nhẹ chiếc trán nhỏ. Nhật An bịn rịn, chui vào ngực anh. Nước mắt vẫn chưa ngừng tuôn, cô gái nhỏ chỉ biết ôm chặt lấy người mình yêu.
"Anh là con cháu Trịnh gia tại sao lại vào cô nhi viện?"
" Đó là cô nhi viện của gia đình anh xây dựng, lúc ấy anh giận người nhà, liền bỏ trốn vào đó mấy năm trời không chịu về. Mẹ anh hết cách nên đành để anh tự do trong đấy."
"Anh thật hư mà, còn nhỏ như thế mà dám bỏ nhà?"
"Nhờ vậy anh mới gặp được em."- Từ Lâm mỉm cười.
\-"Vậy, tại sao anh lại rời đi?"
"Ông nội...cho người đánh thuốc mê, bắt anh về."-Từ Lâm hơi ngập ngừng trả lời. - "Nhật An, anh xin lỗi...".
"Không sao, anh đúng là nên trở về với gia đình, con nít thật bất cần mà!" - Nhật An không thấy buồn nữa, cô rất hiểu cho Từ Lâm và dì Uyên. Giờ cô mới biết, thì ra Từ Lâm là một đứa trẻ rất bướng bỉnh, cứng đầu. Tính cách này vẫn còn cho đến tận bây giờ. Nhật An phì cười.
" Đúng rồi, anh phải gọi báo tin cho mẹ mới được!"-Từ Lâm ôm Nhật An tít mắt cười.-"Mẹ nghe được chắc sẽ vui lắm đây!"
"Ừm!"
Cặp đôi trẻ thủ thỉ với nhau đến tận tối khuya, rồi Nhật An vì mệt mà ngủ mất lúc nào không hay. Chỉ còn Từ Lâm cứ vì tin mừng này mà chằn chọc mãi không ngủ được. Anh nựng đôi gò má ửng hồng của Nhật An, rồi khẽ chỉnh lại chăn giúp cô.
Màn đêm buông phũ lên mái ngói tòa dinh thự. Ánh trăng mùa hè trong veo soi xuống mặt hồ xanh mơ hồ. Một dáng người nhỏ bé đứng cạnh căn nhà gỗ, ánh mắt đăm chiêu hướng về tòa sinh thự xa xôi. Người đó thần sắc lạnh lẽo, ngũ quan sắc nét, là một đại mỹ nhân băng thanh ngọc khiết. Cô đứng như thế rất lâu, mặc cho gió lạnh ùa về xuyện qua từng lớp quần áo, thấu vào da thịt mỏng manh. Bao quanh cô gái là một bầu không khí lạnh lẽo, cô đơn. Vị trí nữ chủ nhân của tòa dinh thự, sinh ra đã là của cô, không ai có thể chen chân vào!