"Anh lại thế nữa rồi, vừa trải qua chuyện như vậy xong..."
Thời Ninh không nhớ hôm nay mình đã đẩy anh bao nhiêu lần nữa, chạm phải ánh mắt của nhân viên cô càng ngại hơn, ước gì có lỗ nẻ nào để chui xuống...híc.
Nam Huyền Dạ ngược lại da mặt dày đâu có sợ ngại, anh đằng hắng một tiếng, mấy nhân viên vội vàng đưa mắt ra chỗ khác không dám nhìn nữa. Đồ đạc trong phòng làm việc hiện tại bừa bộn, nhân lúc này anh đưa cô đến một nơi luôn.
Đúng lúc chuẩn bị ra khỏi cửa thì Hoắc Lãnh ở bên cạnh đến nói nhỏ với anh
"Lão đại, đã điều tra được rồi ạ."
Ánh mắt Nam Huyền Dạ tức thì lạnh lùng, phất tay. Hoắc Lãnh hiểu ý không nói chuyện này ra trước mặt cô.
"Việc ngày hôm nay chú để bọn ruồi muỗi xông vào..."
"Thuộc hạ biết tội."
Giang Nhất Đông nói rằng có chuyện cần bàn bạc, cô thư ký mới vào làm thì không ngăn cản được ông ta nên mới xảy ra chuyện này.
Thời Ninh ở một bên ngước nhìn anh. Thôi được rồi, có bảo bối ở đây, tâm trạng anh đang vui nên sẽ không trừng phạt bọn họ.
Mọi người tất nhiên càng nhận ra. chỉ dựa vào Thời Ninh mà khiến bọn họ thoát nạn, từ đố kỵ chuyển sang cả một bầu trời quý mến cô gái này. Đến Thời Ninh còn cảm thấy bầu không khí có chút kì quái.
Nam Huyền Dạ ôm eo cô ra ngoài, lúc ở trên xe Thời Ninh hỏi anh
"Dạ, chúng ta đi đâu vậy?"
"Đến nơi rồi em sẽ biết."
Anh nhẹ vuốt tóc cô.
Thần bí như vậy à? Không biết anh muốn làm gì nữa nhỉ?
Xe đi một lúc đã tới, lúc dừng lại Thời Ninh có nhìn ra ngoài, nhìn bề ngoài có vẻ là một rạp hát.
Anh và cô cùng đi xuống, thuộc hạ của Nam Huyền Dạ giơ ra hai tấm vé, anh ôm eo cô cùng đi vào. Nhân viên dắt hai người lên hàng ghế vip độc lập ở trên cùng, ở đây có thể nhìn bao quát toàn bộ sân khấu. Mà vừa nhìn thấy nó, hai mắt Thời Ninh đã sáng rực lên, đây...đây chính là buổi công diễn của Yiruma!
Yiruma chính là người truyền cảm hứng cho cô học piano, những bản nhạc của anh ấy luôn nhẹ nhàng, sâu lắng. đi vào lòng người. Có nằm mơ thì cô cũng không thể ngờ có một ngày mình được nhìn thấy nghệ sĩ piano nổi tiếng mà cô hằng hâm mộ.
"Bảo bối, em có thích món quà này không?"
Nam Huyền Dạ hỏi cô, mặc dù nhìn gương mặt cô lộ rõ vẻ phấn khích.
"Tôi rất thích, vô cùng thích! Dạ, cảm ơn anh!"
Thời Ninh nở nụ cười tươi tắn hiếm thấy, đây là nụ cười đầu tiên mà cô dành cho anh.
Anh cũng cười nhìn cô chăm chú, bảo bối...anh ước gì chúng ta sẽ mãi mãi hạnh phúc như thế này, ước gì em sẽ thật sự thích anh...
Tất cả mọi thứ trên đời anh đều có thể đem đến cho cô, chỉ cần cô thích.
Thời Ninh xem đến say mê, hòa cùng với điệu nhạc. Cô nhắm mắt cảm nhận cho đến khi bản nhạc 'River flower in you' kết thúc, tiếng vỗ tay rào rào vang lên mới mở mắt ra.
"Hay quá..."
Cô vỗ tay nhiệt liệt, lúc cười vui vẻ quay sang thì bắt gặp ánh nhìn chăm chú của Nam Huyền Dạ, gương mặt anh mờ ảo trong bóng tối, nhưng đôi mắt lại sâu thẳm sáng rực nhìn cô đầy thâm thúy, một tay vắt ngang lên thành ghế sau lưng cô tạp thành tư thế vô cùng bá đạo chiếm hữu.
Thời Ninh giống như là bị phong ấn đến ngây người, anh và cô cứ nhìn nhau như thế, Nam Huyền Dạ cũng không lên tiếng. Cuối cùng cô đã là người phá tan bầu không khí mờ ám này
"Dạ, cảm ơn anh."
Cô chỉ biết nói cảm ơn mà thôi, người đàn ông vừa giàu có vừa điển trai như anh thì không thiếu cái gì, nên cô chẳng nghĩ ra cái gì để bảo đáp cả.
"Bảo bối, anh thích cảm ơn bằng hành động."
Khóe môi anh cong lên rất quyến rũ.
"Hành động như thế nào?"
Cô hỏi lại nhỏ xíu.
"Bảo bối hôn anh một cái..."
Thời Ninh nghe xong gò má lại đỏ bừng.
"Nào..."
Nam Huyền Dạ ghé sát gương mặt của mình vào, cô nghĩ đến anh đã tặng mình món quà quý giá, còn đưa cô đi xem buổi biểu diễn của Yiruma...
Thời Ninh ngó nghiêng xung quanh, sau đó ánh mắt lại rơi xuống nửa gương mặt nghiêng nghiêng với sống mũi cao hoàn mỹ của anh. Đặt nụ hôn xuống như chuồn chuồn đậu lướt trên gò má anh, sau đó nhanh chóng lùi người lại, hai bàn tay đặt ở trên đùi xoắn xuýt vào nhau.
"Bảo bối, anh vẫn chưa cảm nhận được gì cả..."
"Vậy..."
"Bảo bối hôn anh thêm một cái nữa đi..."
Anh lại không chút ngượng ngùng yêu cầu.
Thời Ninh ái ngại chu môi lên lại hôn thêm một cái nữa vào má anh, lần này cô đã để lâu hơn một chút, sau đó mới lùi ra...nhưng cánh tay vắt ở trên ghế đã ôm lấy eo cô lại gần xóa tan khoảng cách, đôi môi ấm nóng lại hạ xuống bờ môi thơm mềm.
"Ưm..."
Anh lại lừa cô...Thời Ninh khe khẽ rên rỉ càng tăng thêm kích thích, Nam Huyền Dạ thuận thế môi lưỡi hòa quyện, cứ muốn hôn cô mãi như thế này, có bao nhiêu cũng không đủ. Còn cô gái nhỏ trong lòng đang hít thở không thông, tay nhỏ cứ đẩy anh ra.
Nam Huyền Dạ quyến luyến buông cô ra, ánh mắt anh sáng rực nhu tình. Tâm can bảo bối trong lòng đỏ mặt thở hổn hển vô cùng đáng yêu, dục vọng trong người anh lại khó kiểm soát.
"Bảo bối, làm sao đây...anh rất muốn em."