Nam Huyền Dạ lạnh mặt không phản bác hay giải thích, Thời Ninh đang đi lên được một nửa rồi thì nghe thấy Túc Lăng Hạ nói như thế, chính xác là đang gián tiếp ám chỉ cô phá hỏng mối quan hệ tốt đẹp giữa bọn họ.
Giữa một bên là mẹ và em gái, một bên là tâm can bảo bối mà anh yêu nhất. Họ đã đặt anh vào tình thế phải lựa chọn giữa hai phía.
Túc Lăng Hạ cùng Nam Yên Vũ nhìn anh chằm chằm, lát sau anh mới lên tiếng
"Mẹ, mẹ biết con ghét nhất điều gì không?"
Túc Lăng Hạ ngây người.
"Bất kể là ai đi chăng nữa, cũng đừng ép Nam Huyền Dạ này phải lựa chọn. Người muốn đi sẽ không giữ, còn người muốn ở lại thì phải chấp nhận."
Nam Huyền Dạ không nói thẳng ra bởi vì anh biết Túc Lăng Hạ có thể hiểu, đó là anh đứng về phía Thời Ninh. Còn bà và Nam Yên Vũ sẽ phải chấp nhận chuyện này.
Nam Yên Vũ tất nhiên cũng hiểu. cô ta thật không ngờ anh lại thật lòng yêu Thời Ninh, hóa ra cái tát lúc nãy là còn nhẹ lắm...
Túc Lăng Hạ nghe xong, bên môi nở nụ cười thâm ý
"Dạ. Con có quy tắc riêng của con, ta cũng có quy tắc riêng của ta. Nam gia này không phải chỉ có một mình con gây dựng nên, nếu con đã muốn như thế, thì từ bây giờ ta cũng sẽ hành động theo ý của ta."
"Được."
Nam Huyền Dạ nói.
Bà không nghĩ anh đồng ý nhanh thế, còn Nam Yên Vũ bấy giờ lại níu lấy tay Túc Lăng Hạ
"Đừng, mẹ...con không muốn..."
Ba người bọn họ hiểu rõ nếu không có vỏ bọc là tập đoàn Nam gia thì những hành động ở thế giới ngầm của Nam Huyền Dạ sẽ bị bại lộ. Lúc nãy còn hung hăng là thế, hiện tại Nam Yên Vũ trông thật đáng thương cầu xin cho Nam Huyền Dạ.
"Nếu mẹ muốn."
"Anh!"
Nam Yên Vũ hét lên.
Hai người Túc Lăng Hạ và Nam Huyền Dạ như ở trong một không gian khác, không hề để tâm đến lời nói của Nam Yên Vũ.
Túc Lăng Hạ bật cười lạnh lẽo rồi kéo tay Nam Yên Vũ đi thẳng ra ngoài, cô ta cố gắng vùng vẫy nhưng lại nhận thêm một cái bạt tai của bà.
"Tỉnh lại đi!"
Túc Lăng Hạ quát, Nam Yên Vũ ôm lấy một bên má đỏ bừng.
"Đừng khiến ta thất vọng thêm nữa."
Bà ta đẩy cô ta vào trong xe rồi cũng ngồi vào, chiếc xe lập tức phóng vù đi mang theo bụi cuốn tung mù mịt.
Thời Ninh ở phía trên nhìn xuống thấy bọn họ đã đi rồi, ở khoảng cách này cô lại chỉ nhìn thấy đỉnh đầu của anh, không nhìn thấy sắc mặt anh.
"Thời tiểu thư... "
Cô nhẹ nhàng bước xuống, mặc kệ tiếng gọi của Ngô quản gia, từng bước lại gần anh.
"Dạ..."
Nam Huyền Dạ xoay người, nhìn một bên má cô đang dán bông băng, thương xót ôm chầm lấy cô.
"Bảo bối..."
Anh nắm tay cô ngồi xuống ghế, sau đó đặt cô ngồi trên đùi mình
"Bảo bối, nếu một ngày anh trở thành người nghèo, em có còn thích anh không?"
"Có."
Thời Ninh đáp ngay.
"Không sợ sao?"
Anh nhẹ vuốt tóc cô.
"Không sợ."
Cô tin tưởng anh.
Nam Huyền Dạ cười nhìn cô đầy âu yếm, một nụ hôn lại bất ngờ không báo trước ập xuống như vũ bão, hôn đến đầu óc quay cuồng, thần trí điên đảo anh mới buông cô ra.
"Bảo bối, ban nãy lời em nói với Yên Vũ, thật sự rất hùng hồn tự tin..."
Nói đến chuyện đó bỗng dưng cô lại đỏ mặt. Thời Ninh nói rằng cô còn dám đánh anh,thì Nam Yên Vũ có là gì. Tất nhiên sự thật là như thế mà...
Lần đầu tiên gặp anh đã cưỡng hôn cô, sau đó liền bị cô cho một cái bạt tai. Còn Nam Huyền Dạ không nói rằng khoảng thời gian trước khi bị mất trí nhớ cô cũng thường xuyên đánh anh.
Không nghi ngờ gì nữa, anh chính là hình mẫu thích "bạo ngược", cô càng đánh anh lại càng sán đến, hôm nay nhìn dáng vẻ tự tin không sợ trời đó của Thời Ninh anh lại càng cảm thấy cô đáng yêu hơn.
Thực sự Thời Ninh dám đánh lại Nam Yên Vũ là vì có anh chống lưng cho cô...
"Cùng lắm thì em vẫn có thể bán trà sữa kiếm tiền nuôi anh."
Cô vỗ ngực tự tin nói.
Nam Huyền Dạ bật cười trước vẻ đáng yêu này của cô, cô lại nghĩ là anh đang cười chê mình, bèn khẳng định chắc chắn
"Thật mà! Em có công thức làm trà sữa bí mật, nhất định sẽ bán được rất nhiều...anh đừng vội khinh thường em..."
"Được rồi. anh chịu thua em luôn, bảo bối của anh là giỏi nhất."
Anh thơm vào má cô một cái thật kêu khen ngợi, Thời Ninh lại đang nghĩ anh kiếm cớ dỗ dành cô, căn bản là không tin cô làm được.
"Đi."
Thời Ninh kéo tay anh đứng dậy.
"Sao vậy?"
"Đi siêu thị."
Nam Huyền Dạ đứng dậy theo cô, cô phải chứng minh cho anh biết mình lợi hại đến mức nào!