Vòng tay của Nam Huyền Dạ, hơi ấm của anh, cả giọng nói đầy dịu dàng bên tai cô “bảo bối, anh là Nam Huyền Dạ, anh yêu em ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em rồi…” giống như là nhát búa gõ thẳng vào trong lòng cô. Cảm xúc trong cô lúc đó rất hỗn loạn, rất sợ hãi, cũng rất hận người đàn ông này, đôi môi của anh ấm nóng đặt từng nụ hôn lên cơ thể cô, mồ hôi của anh với cô hòa cùng với nhau làm một, khoái cảm và cơn đau của lần đầu tiên cùng nhau trào lên. Thời Ninh rơi nước mắt, bắt đầu từ khi đó thì cánh cửa thế giới của cô đã đóng lại, chỉ còn lại duy nhất một mình người đàn ông này.
Nam Huyền Dạ.
Lần đầu tiên của cô Thời Ninh đã mong muốn dành cho người mà mình yêu thầm bấy lâu, là Ôn Hạo…nhưng đáng tiếc nó lại dành cho người đàn ông mà cô chỉ mới gặp lần đầu tiên, lại còn bị anh ta bắt đi.
Thời Ninh lúc đó đã quá sợ hãi mà khóc rất nhiều nhưng Nam Huyền Dạ lại âu yếm liếm từng giọt nước mắt đi cho cô, vừa hôn vừa gọi “bảo bối, bảo bối..”
“Đừng khóc, anh rất đau lòng.”
Anh ngừng động tác lại nhưng cô vẫn không ngừng khóc, Nam Huyền Dạ lại không biết dỗ dành con gái, chỉ có thể dùng nụ hôn của mình mà bày tỏ.
Anh đỡ cô ngồi dậy ngồi giữa đùi mình, vật ở bên trong vừa to vừa nóng ma xát với cô khiến cô bật ra tiếng rên rỉ, lọt vào tai của anh lại là thanh âm mềm mại, nũng nịu làm xương cốt anh bỗng chốc mềm nhũn.
“Bảo bối, anh yêu em…”
Nam Huyền Dạ lại hôn vào bờ môi anh đào đang hé mở ngọt ngào, lưỡi tiến sâu vào bên trong. Thời Ninh cau mày đẩy anh ra, trong đôi mắt long lanh vì nước mắt là sự uất ức tột cùng
“Tôi hận anh.”
Lần đầu tiên gặp cô, anh đã cưỡng ép bắt cô làm tình.
Lần đầu tiên gặp anh, cô đã nói rằng cô hận anh.
Giữa bọn họ ngay từ lúc bắt đầu đã là tình yêu xen lẫn hận thù chồng chất.
Nam Huyền Dạ nhìn vào đôi mắt cô, anh không bị câu nói của cô tác động mà ngược lại dòng máu chiếm hữu lại điên cuồng trào lên, mùi hương ngọt ngào từ cơ thể cô vấn vít xung quanh, cả hơi ấm đang bao bọc lấy anh. Nam Huyền Dạ đã cười mà nói
“Bảo bối, em hận anh cũng được nhưng em không thể nào khiến anh ngừng yêu em.”
“Em là bảo bối của riêng anh. Cả đời này.”
Anh nói xong, bên dưỡi bỗng thúc mạnh một cái, Thời Ninh kêu “A!” một tiếng, năm ngón tay bấu chặt vào cánh tay mạnh mẽ của anh, bàn tay anh đặt ở eo cô nhẹ nhàng vuốt ve, bên môi dường như cười rất thỏa mãn.
Thời Ninh nhắm mắt không muốn phải tiếp nhận sự thật này, cô ước gì những chuyện xảy ra ngay lúc này chỉ là mơ mà thôi nhưng Nam Huyền Dạ ở bên dưới lại không ngừng luận động, bàn tay của anh như có lửa và đôi môi không ngừng âu yếm, vừa hôn vừa dỗ dành cô.
Ngày hôm đó chính là ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời anh, còn ngày hôm đó lại là ngày đen tối nhất trong cuộc đời cô.
Nước mắt cô rơi trên bả vai anh, hòa lẫn vào mồ hôi của hai người, ngày hôm đó không biết là đã trải qua bao lâu, Nam Huyền Dạ làm xong lại bế cô vào nhà tắm nhẹ nhàng cầm khăn tắm rửa cho cô. Thời Ninh đã mệt tới nỗi không còn sức mà phản kháng, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Cơ thể của cô eo thon ngực nở, làn da trắng sứ mềm mại, khuôn mặt càng xinh đẹp động lòng người. Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều đẹp như nữ thần Venus, mà chính xác thì cô chính là nữ thần Venus trong lòng
anh, từ cái liếc mắt đến hơi thở, tất cả những gì của cô đều khiến anh như phát điên vì cô.
“Bảo bối, em mệt không?”
Nam Huyền Dạ hỏi cô đầy quan tâm.
Thời Ninh mệt mỏi nhắm mắt, không đáp lời.
Nước đọng trên hàng mi của cô giống như những hạt châu trong suốt, cả khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, bờ môi căng mọng cong cong. Nam Huyền Dạ đã nhìn thấy dáng vẻ cô cười tươi trên sâu khấu, đôi mắt long lanh híp lại như vầng trăng lưỡi liềm, cả người cô là hào quang tỏa sáng, hàng trăm tiếng vỗ tay từ dưới khán đài vang lên, còn anh lặng lẽ đứng trong bóng tối ngắm nhìn cô. Vậy mà từ khi cô đến ngôi biệt thự này cô đã không cười lấy một lần, tựa như ánh sáng trong đôi mắt ấy đã tắt, thứ mà Thời Ninh đem tới cho anh chỉ là những giọt nước mắt và câu nói “Tôi hận anh.”
Nam Huyền Dạ vuốt ve bờ má cô, sau đó lại hôn lên môi cô thêm một cái nữa, nhẹ nhàng và hèn mọn như đối diện với bảo vật trân quý nhất thế gian này, hàng mi của Thời Ninh hơi run rẩy, cái hôn này chỉ là một cái chạm nhẹ. Bờ môi của anh thật ấm nóng, còn bờ môi cô thì lại lạnh như băng.
Anh bế cô ra ngoài, hai thân thể trần truồng dính sát vào nhau, Thời Ninh như cũ không phản ứng, thân thể cô tràn ngập dấu hôn của anh, Nam Huyền Dạ mặc đồ vào cho cô, sau đó lại dịu dàng lấy khăn lau khô mái tóc dài mượt mà.
Lau xong, anh lại ôm lấy cô từ phía sau
“Bảo bối, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất đối với anh.”
Hơi thở cô chợt khựng lại, sau đó lại nhanh hơn, Nam Huyền Dạ vuốt mái tóc dài, ân cần hỏi cô
“Bảo bối, em đói không? Em có muốn ăn gì không?”
Thời Ninh không đáp, anh ra lệnh cho người làm mang đồ ăn đến, anh đút cháo đến tận miệng cho cô, cuối cùng thì cô cũng chịu mở mắt ra nhìn anh, trong đó là sự lạnh lùng tận cùng
“Nam Huyền Dạ, gặp phải anh là sự bất hạnh lớn nhất trong cuộc đời này của tôi.”