Cung kính đưa Sở Chiến đi, mắt ông chú tóc hoa râm quan sát nhìn Đường Tố Khanh kính nể cùng mỉm cười, càng nhìn càng hài lòng, cung kính cúi đầu nói: "Phu nhân, không biết ngài muốn đi dạo nơi nào trước?" .
Đường Tố Khanh yên lặng chốc lát, cười nhạt hỏi: "Nơi này của các chú có một người tên Giang Thiếu Hiền phải không?".
Nghe vậy, ông chú tóc hoa râm mặt cung kính lộ ra thần sắc nghi hoặc, vắt hết óc suy nghĩ trong bang có một nhân vật như vậy không, tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n phu nhân bọn họ lần đầu tiên gọi hắn làm việc, tâm tình của hắn mông lung, suy nghĩ muốn làm xong chuyện, làm cho phu nhân lưu lại ấn tượng tốt.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, đem mọi người có chút địa vị trong bang suy nghĩ một lần, vẫn không có người Giang Thiếu Hiền này, ông chú tóc hoa râm nhìn chăm chú vào vẻ mặt phu nhân của mình, phát hiện trên mặt của cô cũng không có xuất hiện vẻ sốt ruột, hắn lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho thuộc hạ bộ phận nhân viên trong bang.
Kết thúc điện thoại, ông chú vẻ mặt nghiêm túc, căng thẳng báo cáo với Đường Tố Khanh: "Phu nhân, lão nô đã tra xét, trong bang không có nhân vật như thế, ngài chẳng lẽ nhớ lộn.".
Đường Tố Khanh suy nghĩ người đàn ông quả thật nói qua với cô là Giang Thiếu Hiền ở trong bang, chẳng lẽ người đàn ông lừa gạt cô? Cô nhíu mày đẹp suy nghĩ, mà ông chú tóc hoa râm cung kính đứng ở một bên nhìn cô đột nhiên nhíu chân mày lại, cho là cô tức giận, ngay lập tức hô hấp cũng phải cẩn thận.
"Nơi này quả thật không có người Giang Thiếu Hiền này sao? Hắn trước đây không lâu bị Sở Chiến mang về, tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n tướng mạo cùng dáng dấp Sở Chiến rất giống, nhưng người tương đối nhát gan một chút." Đường Tố Khanh cặn kẽ hỏi.
Ông chú tóc hoa râm chỉ biết người trước mắt này là phu nhân rất được chủ tử bọn họ coi trọng, là người phụ nữ duy nhất chủ tử mang về, nhưng không nghĩ cô dám trực tiếp gọi thẳng tên chủ tử, hơn nữa rất tự nhiên giống như đã kêu rất lâu, lúc này ông chú hướng về phía Đường Tố Khanh càng thêm cung kính, nghe cô miêu tả, lúc này mới hiểu nói: "Thì ra là người phu nhân muốn tìm là A Hiền nha." .
Biết Đường Tố Khanh muốn tìm là ai, lần này ông chú tóc hoa râm càng thêm rối rắm, phu nhân bọn họ muốn gặp người đàn ông có dáng dấp giống với chủ tử, hắn cũng không dám thiện làm chủ trương, hắn nhất định phải xin phép chủ tử một cái mới dám hành động, thấy người khác nói, dáng dấp A Hiền cùng chủ tử bọn họ giống nhau như đúc, chỉ có tính tình không giống, chủ tử kể từ khi mang hắn trở về chỉ thị gì cũng không có hạ, bọn họ cũng không dám để ý đến hắn, chỉ sợ chọc cho chủ tử mất hứng.
Biết Giang Thiếu Hiền ở chỗ này, tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Đường Tố Khanh hơi thở phào nhẹ nhõm, Giang Thiếu Hiền là ân nhân cứu mạng ông nội cô, ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì, nếu không ông nội cô liền hận chết Sở Chiến, đến lúc đó cô cùng Sở Chiến chỉ có thể làm người xa lạ, Đường Tố Khanh nghi ngờ hỏi: "Vậy hắn ở nơi nào?" .
Thấy ông chú tóc hoa râm ấp úng dáng vẻ bị làm khó, chân mày Đường Tố Khanh đều cau lại, lo lắng lên tiếng nói: "Chẳng lẽ hắn đã xảy ra chuyện gì?" .
Xua tay, ông chú tóc hoa râm khó khăn nói ︰ "Không, không phải, hắn rất tốt, chẳng qua là, chẳng qua là chủ tử nơi đó..." .
"Không cần lo lắng về chủ tử nhà chú, nếu anh ấy nhắc đến, chú liền nói cho anh ấy biết là tôi mãnh liệt yêu cầu." Đường Tố Khanh nghiêm trang nói.
Đường Tố Khanh đã nói đến nước này, ông chú tóc hoa râm không thể làm gì khác hơn là dẫn cô tới chỗ ở của Giang Thiếu Hiền, ở trên đường vừa đi theo cô nói một chút chuyện về Giang Thiếu Hiền.
Đi không bao lâu, liền nhìn thấy có trước mắt có hàng loạt căn nhà mái bằng, lúc này là giờ nghỉ trưa ăn cơm, có rất nhiều nam nữ mặt không biểu tình áo đen nhìn thấy trưởng lão bọn họ cung kính dẫn một phụ nữ cực kỳ xinh đẹp đi về phía ký túc xá bọn họ, cũng kinh ngạc dừng chân lại, lúc ông chú giới thiệu cung kính hướng cô chào hỏi.
"Phu nhân, xin mời đi bên này!" Ông chú tóc hoa râm chỉ vào một trong những căn nhà mái bằng sạch sẻ chỉnh tề cửa nói.
Đường Tố Khanh nhìn nhà cửa sạch sẻ chỉnh tề mà ngây ngốc, cô đột nhiên lo lắng mạo hiểm chạy tới nơi này là một quyết định sai lầm không, cô cùng Giang Thiếu Hiền kết hôn mặc dù chỉ trên danh nghĩa, tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n nhưng thủy chung là chuyện của hai người, bọn họ bây giờ đã ly hôn, là người trong cuộc Giang Thiếu Hiền vẫn còn chẳng hay biết gì.
Lúc Đường Tố Khanh do dự trong nháy mắt, cửa đang đóng thật chặc liền mở ra, một người đàn ông dịu dàng đi ra, khi người đàn ông nhìn thấy Đường Tố Khanh, miệng kinh ngạc hơi mở ra, tròng mắt tối tăm thoáng qua vui mừng.
"A khanh?" Người đàn ông không xác định lên tiếng nói, từng chữ rõ ràng có lực, hoàn toàn không giống lúc trước chung sống cùng hắn giọng mềm nhũn, cả người nhìn qua có chút ngăm đen, có khí khái của nam tử hán, bộ dáng đi ra ngoài đoán chừng sẽ mê hoặc không ít phái nữ.
Đường Tố Khanh trăm mối tơ vò, nghe âm thanh nghi vấn của người đàn ông không xác định được, cô dịu dàng nói: "Là tôi, anh có khỏe không?" .
"Rất tốt, em tại sao sẽ ở này?" Giang Thiếu Hiền nghi ngờ lên tiếng nói, khi biết người trước mắt là người hắn luôn mong nhớ, tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n cả người Giang Thiếu Hiền có vẻ không biết phải làm sao, sửa sang lại quần áo của mình một chút, mắt tham lam đến gần nhìn cô.
"Có rảnh không? Tôi muốn hàn huyên tán gẫu với anh." Đường Tố Khanh cắn cắn đôi môi, nhẹ nhàng nói, trong lòng cô suy nghĩ chuyện nhất định tìm thời gian mà nói ra, nếu không hắn sẽ hiểu lầm không tốt, chẳng qua hắn có thể tiếp nhận sự thật sao? Đường Tố Khanh ở trong đầu liều mạng suy nghĩ có cách gì không làm tổn thương người để có thể đem chuyện nói ra.
Giang Thiếu Hiền còn chưa kịp lên tiếng, một giọng nữ lãnh khốc từ bên cạnh truyền tới, Đường Tố Khanh nhìn sang chỗ âm thanh phát ra, phát hiện cách đó không xa có một phụ nữ lãnh khốc mặc quần áo đen hai tay đang cầm hai hộp cơm, mặt không biểu tình liếc Đường Tố Khanh một cái, tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n sau đó tâm tư cũng đặt ở trên người Giang Thiếu Hiền, làm một người từng trải, Đường Tố Khanh phát hiện cái nhãn lực tình yêu của người phụ nữ lãnh khốc đó không lừa được người, xem ra là người theo đuổi Giang Thiếu Hiền, chẳng qua không biết Giang Thiếu Hiền nghĩ như thế nào.
Người phụ nữ lãnh khốc bước nhanh đến bên người Giang Thiếu Hiền, nói thật nhỏ: "A Hiền, cơm đã chín ngon lắm, chúng ta đi vào ăn đi!" .
"Cô ăn trước, tôi có chút chuyện đi ra ngoài một lát." Giang Thiếu Hiền nói với người phụ nữ kia một câu, sau đó ở trong ánh mắt bi thương của đối phương dẫn Đường Tố Khanh đi ra bên ngoài.
"Chú đi làm chuyện của mình đi, để tự tôi đi dạo một chút." Đường Tố Khanh ngăn bộ mặt tò mò của ông chú tóc hoa râm muốn đi theo lại, bỏ lại vẻ mặt bị làm khó của ông chú đi ra bên ngoài.
"Phu nhân, nhưng ..." Ông chú khó khăn nói, mắt nhìn A Hiền cùng phu nhân bọn họ, hơn nữa ánh mắt A Hiền tràn đầy tình yêu với phu nhân bọn họ, tiểu tử này nói không chừng là tình địch của chủ tử bọn họ, tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n nếu hắn không cùng đi theo bọn họ nghe tán gẫu cái gì, đến lúc đó làm thế nào hồi báo với chủ tử, ngàn vạn lần đừng đem chuyện tình chủ tử làm hỏng.
"Không cần cùng tới đây." Đường Tố Khanh lưu lại một câu nói này sau khi đi theo Giang Thiêu Hiền, cô rõ ràng nghe thấy lời dặn của người đàn ông với ông chú tóc hoa râm sau khi đi, bóng lưng trong nháy mắt ngây ngô.
Theo người đàn ông tới đến một nơi trống trải không người nào, Đường Tố Khanh do dự nên mở miệng thế nào, tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n nhưng không ngờ người đàn ông phía trước đột nhiên xoay người lại, mắt nhìn thẳng vào cô, mang theo nghi ngờ cùng suy đoán lên tiếng nói ︰ "Đúng rồi, A Khanh, em tại sao lại ở chỗ này?". Thật ra thì trong lòng hắn đã có một cái đáp án, nhưng vẫn muốn chính tai nghe cô nói.
Cắn chặt môi, Đường Tố Khanh tránh tròng mắt biết nói của hắn, nhìn chung quanh sân cỏ chậm rãi lên tiếng nói: "Thật ra thì em có chuyện muốn nói với anh, em đã yêu người khác.".
Giờ khắc này, chung quanh trừ tiếng gió cũng chỉ còn lại có tiếng hít thở của bọn họ, trầm mặc hồi lâu, Giang Thiếu Hiền thấp giọng hỏi: "Là từ khi nào thì bắt đầu?".
Đường Tố Khanh cho là hắn sẽ nổi giận, không nghĩ tới hắn bình thường hỏi những lời này, là yêu không đủ sâu, hay không có dây dưa nên không hiểu được, Đường Tố Khanh đem chuyện đã xảy ra nói ra, nhìn hắn chờ hắn bày tỏ thái độ.
"Hắn đối xử tốt với em không?" Giang Thiếu Hiền nhìn mắt của cô ôn hòa nói, tròng mắt ngăm đen làm cho người ta không thấy rõ tâm tình.
Đường Tố Khanh nghĩ đến một người đàn ông bá đạo phúc hắc bình thường đối với cô rất thâm tình, lập tức gương mặt đỏ lên, tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n trong mắt lóe ra ánh sáng hạnh phúc, dịu dàng nói: "Anh ấy rất tốt." .
Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của cô gái nhỏ, trong mắt Giang Thiếu Hiền thoáng qua chua xót, lần này hắn biết hắn đã thua, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: "A Khanh, nếu như lúc ấy anh không có bị bắt cóc, em sẽ yêu anh sao?" .
"Anh rất ưu tú." Đường Tố Khanh thấp giọng nói, rất ưu tú nhưng không thích hợp, tình yêu chính là như vậy không lường trước được, cô cũng không nghĩ tới đời này sẽ giống như tiểu nữ sinh, có một chuyện tình yêu oanh liệt như thế, bọn họ bỏ qua không đơn thuần chỉ là thời gian, quan trọng nhất là người, không phải của mình ly trà kia vĩnh viễn sẽ không uống được.
"Anh nghĩ anh biết." Giang Thiếu Hiền gật đầu một cái, che giấu chua xót ở trong lòng, cười nhạt nói: "A khanh, chúc em hạnh phúc, nếu như hắn không tốt, anh thời thời khắc khắc ở tại đây chờ em." .
Nói xong, Giang Thiếu Hiền đột nhiên đi về phía trước từng bước, đem cô gái nhỏ trước mắt kéo đến trong lòng ngực mình ôm thật chặt, giọng khàn khàn nói thật nhỏ: "Một lần cuối cùng." .
Nghe vậy, hai tay nhỏ đang muốn đẩy người đàn ông ra chậm rãi rơi xuống, luống cuống mặc cho hắn ôm lấy mình, tuladen.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n thật ra thì cô có tính sạch sẽ rất nghiêm trọng, nhưng nghe được giọng cô đơn của hắn như vậy, Đường Tố Khanh không đành lòng, dù sao người có lỗi trước với hắn là cô.
Một lát sau, Giang Thiếu Hiền không nỡ buông thân thể mềm mại trong ngực ra, thấp giọng nói: "Anh không bồi em được nữa, còn có người đang đợi anh." .
"Dạ, tạm biệt!" Đường Tố Khanh dịu dàng nói, nếu như cùng đối phương cãi lộn thì tốt, ít nhất lúc cô nói chia tay tàn nhẫn cũng thờ ơ, nhưng Giang Thiếu Hiền không tranh cãi không làm khó như vậy, trong lòng Đường Tố Khanh càng áy náy không dứt.
Nhìn bóng lưng cô đơn kia đi xa, Đường Tố Khanh thật lâu không thể quên được, đột nhiên, đang ngây ngô cô bị người ôm từ phía sau kéo vào một lồng ngực ấm áp quen thuộc, cô lấy lại tinh thần quay đầu nhìn mặt anh tuấn bên cạnh cúi đầu nở nụ cười.
"Chuyện đã làm xong?" Đường Tố Khanh cười hỏi.
Sở Chiến không có lên tiếng, cưng chìu mà thâm tình nói: "Đi thôi, về nhà!" .
Thấy vẻ mặt người đàn ông căng thẳng, lại nhìn thấy ông chú tóc hoa râm đứng ở cách đó không xa, Đường Tố Khanh rốt cuộc hiểu rõ, mặc cho người đàn ôm ôm eo mình đi.