Tôi tên là Giang Thiếu Hiền , nhà ở thôn Lăng Thủy, tại sao gọi cái tên này, đại khái là cha mẹ đối với tôi kỳ vọng, hi vọng tôi làm người tài năng, ở trong trí nhớ tôi gia đình của tôi mặc dù rất nghèo khó, nhưng lại vô cùng ấm áp, cha mẹ không giống những vợ chồng khác trong thôn ngày ngày vì chuyện củi gạo dầu muối mà huyên náo không thể tách rời ra, bọn họ vĩnh viễn đều ân ái như vậy, mà tôi là kết tinh tình yêu của bọn họ, càng làm cho bọn họ thương yêu cưng chiều không thôi, thời kỳ đó tôi không có nhiều đau khổ.
Tôi cho là cuộc sống hạnh phúc này sẽ vẫn kéo dài, cho đến khi tôi sắp phải bắt đầu nhập học tiếp nhận giáo dục, xảy ra một chuyện lớn đủ để tàn phá ý chí sinh tồn của tôi, cha mẹ ân ái thương yêu cưng chiều tôi trên đường đi chợ trở về bị xe đụng, khi đó tôi còn chưa ý thức được cha mẹ đã cách mình rất xa, tôi cho là bọn họ đi làm ra tiền, dù sao tôi là kết tinh tình yêu của bọn họ, làm sao có thể bỏ lại tôi.
Ngay vào lúc này, người chú duy nhất của tôi kéo cả gia đình tiến vào trong nhà ngói hai tầng nhỏ nhà tôi, thím càng thêm đem nhà tôi làm thành nhà của chính bà, Đường ca chiếm đoạt gian phòng chính tay cha mẹ tôi bố trí cho tôi.
Đối với hành động cả nhà chú như chim gáy chiếm chiếm tổ chim khách tôi mặc dù rất nghi ngờ, nhưng cũng không thể không vui, bởi vì từ nhỏ cha mẹ của tôi đã dạy tôi phải nhún nhường, phải lễ phép đối đãi với người khác, lòng dạ phải rộng lượng, tôi vẫn luôn ghi nhớ ở trong lòng. Mặc dù vào độ tuổi đó tôi không hiểu những thứ này là có ý gì, nhưng tôi biết chỉ cần tôi ngoan ngoãn làm tốt, cha mẹ biết sẽ cao hứng khích lệ tôi.
Mỗi ngày ở trong ánh mắt thím không vui tôi nhanh chóng sau khi cơm nước xong chạy đến cửa thôn ngồi yên lặng, ánh mắt kỳ vọng nhìn về con đường duy nhất trong thôn đi ra bên ngoài, mong đợi có một ngày ở trên con đường kia nhìn thấy bóng dáng cha mẹ đi tới, nhưng tôi chờ thật lâu, cha mẹ thủy chung không có xuất hiện.
Đám con nít trong thôn thích gây sự bắt đầu giễu cợt tôi, nói tôi là đứa bé không ai muốn, nói cha mẹ của tôi không cần tôi nữa, khi đó tôi đã không nhớ tất cả lễ giáo mà cha mẹ dạy cho tôi, tức giận tóm tóc những bọn nhỏ gây sự, cào rách mặt của bọn họ, lớn tiếng hét lên: "Ngươi nói láo, cha mẹ tao không có không muốn tao, cha mẹ ngươi mới không cần ngươi chứ,,,,, " .
Những đứa nhỏ kia đoán chừng bị dáng vẻ tôi điên cuồng dọa sợ, quên mất phản kháng, mặc cho tôi kéo tóc bọn họ, sợ lớn tiếng khóc lên, tiếng la khóc này tự nhiên kéo cha mẹ đứa bé đến cửa.
Khi đó nông thôn mặc dù rất nghèo khó, nhưng quan niệm trọng nam khinh nữ vô cùng mạnh, đối với các thôn dân mà nói, con trai là kỳ vọng phụng dưỡng bọn họ khi về già, các con bị thương, cho dù là vết thương nhỏ, cũng để cho bọn họ phẫn hận không thôi, cứ như vậy cha mẹ của những đứa bé kia lôi kéo đứa bé của bọn họ đi tới nhà tôi đòi nói lý với thím tôi, tôi biết nói lý cũng không phải đơn giản như vậy, không bồi ít tiền cũng không thể xong việc.
Thím nhìn những người đòi phải nói lý, hung tợn nhìn chằm chằm tôi, sau đó tìm một băng ghế thật dài ngồi ở cửa nhà, một chân vắt lên, khinh thường nói: "Tôi nói bà Diệp, bà có phải muốn tiền đến điên rồi không, muốn tiền tự tìm người đàn ông đi, tới chỗ của tôi làm gì, bà cũng nói, người nào đánh con trai của bà, vậy bà tìm người đó đi, chớ tới đây tìm tôi." .
Thím Diệp bị thím nói như vậy, nhất thời khí không phải nhẹ, lớn tiếng hét lên: "Hiện tại Tiểu Hiền nhà bà đả thương con tôi, tôi không tìm bà thì tìm ai? Hơn nữa cha mẹ Tiểu Hiền xảy ra tai nạn xe cộ, người gây ra họa không phải đã bồi thường một chút tiền sao? Bà ngày ngày cất lại số tiền này để mình dùng, trong lòng quá ác không?" .
"Yêu, thì ra tình cảm bà coi trọng chính là tiền của cha mẹ Tiểu Hiền, bà Diệp, tôi cho bà biết, chút tiền này của cha mẹ Tiểu Hiền ngay cả nuôi lớn Tiểu Hiền cũng không đủ dùng, nói chuyện bà cần phải cân nhắc chứ, cái gì gọi là tôi giữa để dùng? Hừ, lão nương đây còn phải cấp thêm tiền để nuôi nó."
Thím ở trong thôn nổi tiếng là đanh đá keo kiệt, cuối cùng thím Diệp đương nhiên là một phân tiền cũng không lấy được, nhưng kể từ sau chuyện này, thím dường như đối với tôi không cho sắc mặt gì, vừa mới bắt đầu chỉ cây dâu mà mắng cây hòe đến cuối cùng chỉ mặt gọi tên chửi bới lung tung, chú thì rất sợ thím, cho nên khi bà mắng tôi, chú chỉ có thể thở dài thở ngắn, sau đó hết sức dụ dỗ thím tránh đi.
Tôi trong lúc vô tình rất nhiều lần nhìn thấy thím len lén đút thịt cho Đường ca ăn, ngửi mùi thịt thơm phưng phức, nhìn Đường ca ăn vui vẻ, tôi khi đó ở xa xa nhìn thấy cũng rất thèm, nghĩ thầm chờ cha mẹ của tôi trở lại, tôi cũng có thể giống như Đường ca như vậy, mà không phải mỗi ngày đều gặm rau cỏ hành, bởi vì cha mẹ của tôi rất thương tôi.
Khi đó tôi đi đến đầu thôn chờ đợi cha mẹ của tôi càng chịu khó, có lúc nghĩ đến thím thương Đường ca như vậy, nước mắt của tôi sẽ không kìm hãm được mà rớt xuống, đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía cửa thôn, sau đó một người đợi từ trời sáng đến trời tối, có lúc thậm chí ngủ ở trên cỏ, cứ như vậy lấy trời làm màn, lấy đất làm giường qua đêm.
Đối với thím thường nấu rau cỏ, chú cũng có nói qua với bà, nói trẻ con đang giai đoạn trổ mã, nhất định phải bồi bổ cho tốt, nhưng đổi lấy một câu chanh chua của thím 'Trẻ con nông thôn bổ cái gì? Huống chi trong nhà của chúng ta đâu có nhiều tiền như vậy?', Cuối cùng chú không có cách nào thở ngắn than dài, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Lại qua nửa năm, tôi đến tuổi phải đi học, nếu như cha mẹ ở nhà, khẳng định vui rạo rực đưa tôi đi học, khi chú giống như thím tới tôi nên đến trường đi học, đổi lấy thím vô lý trách mắng: "Giang Thủy Phật, ông là người chết không có lương tâm, ông thế nào ác tâm như vậy đây, nhà chúng ta có ít tiền, chỉ đủ cho tiểu Dũng đi học, hiện tại ông muốn cho Tiểu Hiền đi học, vậy Tiểu Dũng chúng ta làm sao bây giờ? Tôi biết ông thiên vị, rốt cuộc ai mới là con ruột ông, ômg có phải còn băn khoăn cái chết của mẹ của tiểu hiền hay không , ông là người chết không có lương tâm." .
Vừa nghe lời này, chú tức giận, ông hít một hơi mạnh khói, tức giận nói: "Bà nói đạo lý có được hay không, chớ lấy người chết ra nói chuyện, Tiểu Hiền dù gì là đứa con duy nhất của anh trai tôt, tôi không nuôi nấng nó tốt, sau này trên đường xuống Hoàng Tuyền làm sao ăn nói anh trai đã chết của tôi, còn có đừng cho là tôi không biết bà vụng trộm gì, tôi mở một con mắt nhắm một con mắt, chớ coi tôi là đứa ngốc." .
Đây là tôi có trí nhớ tới nay thấy chú lần đầu tiên tức giận, dọa làm cho thím sợ cũng không dám làm gì, chỉ có thể thấp giọng nức nở.
Chuyện cuối cùng, thím rốt cục không thể không lấy tiền ra để cho tôi lên tiểu học, bởi vì sự kiện này, tôi còn vụng trộm bị anh trai tôi quyền đấm cước đá, nguyên nhân bởi vì tôi, ba của hắn dữ mẹ của hắn, cũng bởi vì ta muốn đi học, sau này hắn không có cách nào được ăn nhiều thịt nữa.
Đối với hành động của thím và Đường ca, tôi mặc dù khổ sở, nhưng lại không có cách nào. Học tập có thể làm cho tôi quên được mọi thứ chung quanh, ở trường học tôi biết rất nhiều người bạn nhỏ, tôi vui vẻ học tập, mỗi ngày sau khi tan học tôi còn không quên đi đầu đường trong thôn chờ đợi cha mẹ của tôi, vừa chờ vừa ở dây nhớ sự tích vui vẻ ở trường học, bởi vì tôi suy nghĩ chờ cha mẹ trở lại muốn cùng bọn họ nói chuyển ở trong trường học.
Từ từ, theo tuổi tăng trưởng, tôi bắt đầu hiểu rõ kiến thức phong phú, tôi rốt cuộc biết thím cùng chú nói đường hoàng tuyền là có ý gì, rốt cuộc biết người chết là có ý gì, chính là khi đó tôi biết cha mẹ sẽ không trở lại, bọn họ đi xa lên Thiên đường, biết cha mẹ sẽ không trở lại, tôi thương tâm đã khóc, vừa vô ích còn theo thói quen chạy đến cửa thôn chờ đợi bóng dáng cha mẹ.
Thím nhìn tuổi tôi càng tăng lên, trách mắng tôi càng thường xuyên, thỉnh thoảng xoi mói tôi làm việc xong chưa, nói tôi chỉ sẽ tiêu tiền của bà, giữ lại không biết có ích lợi gì, tôi đang làm việc chăm chỉ, nhưng Đường ca có thể ở đâu đó vui vẻ chơi đùa.
Cho dù cuộc sống vô cùng đau khổ, khắp nơi bị thím trách mắng cùng những trò đùa dai của Đường ca, tôi cũng không khó chịu, trước tôi ở trong thư viện của trường học thấy một quyển sách, trong sách có một câu nói như thế: Tôi không quan tâm người như thế nào thì sẽ không làm thương tổn đến tôi, chỉ có tôi ở đây người mới có thể thương tổn được tôi. Những lời này vẫn bị tôi giấu ở chỗ sâu nhất trong lòng, hơn nữa không ngừng nói với mình, thím cùng Đường ca bọn họ đều không phải là người tôi quan tâm, cho nên bọn họ đối đãi ra sao tôi không quan hệ.
Mặc dù tôi rất nghiêm túc ở học tập, nhưng điều kiện trong nhà để cho tôi học hết tiểu học sau không thể không thôi học đến công trường trong thôn đi làm, còn nhỏ tuổi tôi phải chịu khổ lao động, mỗi ngày đều mệt mỏi chết đi sống lại, nhưng lại để cho ta cảm giác rất phong phú, mỗi ngày đến lúc giờ nghỉ , tôi cũng sẽ lặng lẽ đi vào cửa trường trung học, len lén trốn ở góc tường phòng học nghe thầy giáo giảng bài, sau đó nghiêm túc ghi chép, Đường ca học trung học năm nhất vậy mà bài tập đều do một mình tôi hoàn thành, bởi vì Đường ca không thích đi học, nhưng thím nhất định bắt hắn đi học.
Có một lần, chú bị nhà máy xa thải lầm khốn cảnh, lúc này đang học năm hai Đường ca cũng không tránh được phải thôi học, đi theo tôi đến công trường làm việc, nhưng Đường ca thuộc loại người hết ăn lại nằm, tự nhiên ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, ngay cả chính hắn ăn cũng đủ, đừng nhắc tới đưa tiền cho thím, đối với Đường ca không cách nào nộp sinh hoạt phí gia đình cho thím, thím mở một con mắt nhắm một con mắt, cho tới bây giờ không có mắng quá hắn, nhưng đối với tôi, mỗi tháng tôi đều có nộp sinh hoạt phí, đổi lấy cũng là ánh mắt giận trừng của thím kia, nhẹ nhàng nói một câu 'Ít như vậy đủ cho ai ăn?' .
Ta khổ cực đổi lấy khinh thường như vậy, tôi không để ở trong lòng, đối với thím quá nghiêm khắc, tôi đã chết lặng, tôi có tâm sự đều một mình lặng lẽ đứng ở cửa thôn, thấp giọng thổ lộ hết mấy cục đá nhỏ trên đất.
Nhìn ánh mắt ghen tị của Đường ca cùng ánh mắt xấu hổ của một số cô gái trong thôn ném tới, tôi biết dáng dấp mình không tệ, nhưng dù sao ở nông thôn cưới vợ cần rất nhiều tiền, tôi không cho là thím nguyện ý đem tiền này tiêu ở trên người của tôi, tôi cho là tôi sẽ sống như bây giờ cả đời, nhìn sắc mặt của thím mà sống, cả đời cô độc hoặc là bị người khác dụ vào cửa làm con rể, sau đó sanh con dưỡng cái đến già.
Vừa được hai mươi bốn tuổi, phần lớn thanh niên trong thôn giống tôi lớn như vậy cũng đã làm cha, mà nhưng tôi vẫn còn một thân một mình, ngày ngày làm việc khổ cực. Đường ca cũng bởi vì vấn đề kinh tế trong nhà mà không có cưới vợ, thời kỳ này, một chuyện xảy ra hoàn toàn thay đổi cuộc sống chúng tôi, điều này làm cho tôi mỗi khi hồi tưởng lại chuyện này chính là một trận cảm kích, cảm kích tôi ở độ tuổi này gặp người phụ nữ quan trọng nhất, xinh đẹp, người phụ nữ cường đại, làm cho tôi không thể không yêu người phụ nữ của mình.