Trong một phòng trống của khu nhà bỏ hoang, ba mặc áo khoác đen, sắc mặt hung ác đang ngồi đánh bài, thỉnh thoảng kèm theo hàng loạt tiếng chửi tục.
Trừ bỏ vẻ sụp đổ của chiếc trụ bê-tông và vẻ nhếch nhác bên ngoài của người đàn ông chịu trói, tròng mắt của anh cũng bị mảnh vải đen buộc lại, tay bị trói chặt, miệng ngậm chặt mảnh vải, thân hình to lớn dính đầy bùn đất, miệng còn kêu lên vài tiếng thảm thiết, chật vật không chịu nổi. Người này chính là người chồng trên danh nghĩa của cô sao?.
Khi Đường Tố Khanh đi vào khi nhà hoang, thấy những hình ảnh như vậy, trong lòng âm thầm nóng lên, bọn người kia không chỉ có một người, hơn nữa tất cả đều mang vẻ mặt hung thần tàn nhẫn, cũng không biết ở mấy góc khuất còn có ai trốn không, thật không nên đơn thân độc mã bỏ mặc nguy hiểm đến đây, không cần vì cứu người mà rước nguy hiểm vào bản thân mình.
Người đàn ông với ánh mắt bị che khuất nhưng vẫn nghe rõ tiếng của một người phụ nữ đang bước về phía mình, anh đoán được là vì tiếng giày cao gót đang bước chậm rãi, biết chắc là ai, nên khóe môi anh vẽ ra một nụ cười, sau đó khôi phục bộ dáng của một chú cừu nhỏ.
Ba người kia đang chơi rất vui vẻ nghe được tiếng bước chân kia, trong lòng hoan hô, hi vọng người kia tới nhanh một chút đưa tiền rồi mang cái người đàn ông đáng sợ này đi, ba người liền ném xuống bài, xoay người nhìn ra cửa.
Mẹ! cô gái này thật là xinh đẹp, nhưng bây giờ dù có đưa tiền cho bọn họ, bọn họ cũng không dám chơi, không thể làm gì khác hơn là an phận tiến hành giao dịch chuộc người, ba người nhất trí trong suy nghĩ, nhưng cũng không ngừng tự chửi mình xúi quẩy, khó được gặp một cô gái cực phẩm như thế lại chơi không được.
"Mang tiền tới chưa?" Đao Ba Nam hung hãn nói, mặc dù không dám chơi nữ nhân này, nhưng người đàn ông kia đang bị bịt mắt, nhìn một cái cũng không sao chứ.
Vì vậy gã ta đưa ánh mắt bỉ ổi giống như tia X-Quang, quét từ đầu đến chân của Đường Tố Khanh vài lần, hai người đàn ông còn lại cũng không tốt hơn bao nhiêu, mọi người đều giống như sắc lang đắm đuối nhìn Đường Tố Khanh.
Đường Tố Khanh đối mặt với ánh mắt bỉ ổi của đám người kia, liền cau mày, trong những buổi đi giao thiệp với những người bên ngoài xã hội, cô vẫn biết có người đắm đuối nhìn mình, nhưng chưa từng thấy ai trắng trợn như vậy, khiến cho cô vô cùng chán ghét, càng ngày càng hối hận vì mới vừa rồi mình không tỉnh táo, nên hiện tại mới để mình rơi vào miệng cọp như thế.
Cô đảo mắt nhìn chồng mình một cái, phát hiện trừ bị thương ngoài da ra, vẫn còn sống. Hiện tại tỉnh táo như cô, nhìn cái dáng vẻ bi thương kia, cô tức giận đem tiền cầm chặt trong tay, dựa vào sự hợp sức của ba người đàn ông kia cũng chẳng dễ dàng đoạt được túi tiền trên tay cô, Đường Tố Khanh ném túi xách đi một chỗ cách xa chỗ mình đang đứng, ý đồ dùng túi xách kia đánh lừa cảm giác của đám người bắt cóc.
Hiện tại cô chỉ có thể cầu nguyện người kia có thể phát hiện ra tin nhắn của cô, kịp thời báo cảnh sát; hoặc ba người đàn ông trước mắt cầm tiền sau đó yên lặng thả bọn họ đi.
Một chồng tiền giấy mệnh giá lớn tuột ra, ánh mắt của bọn bắt cóc mờ đi, bọn họ đã làm bao nhiêu vụ bắt cóc rồi, chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, ba người ngồi chồm hổm trên mặt đất cười híp mắt cầm những tờ tiền thơm phức lên, trong mắt tưởng tượng cảnh mình được ngồi trên xe sang trọng, một đống những cô gái xinh đẹp chen chút bu quanh.
Đường Tố Khanh thấy cái cảnh tượng này, nhanh chóng chạy đến bên cạnh chồng mình, ngồi xổm xuống giúp anh cởi dây trói.
Sở Chiến đang bị trói, đột nhiên cảm giác có một làn gió thổi đến mình, mang theo một cỗ mùi thơm ngọt ngào lao thẳng vào mũi anh, tiến vào trong phổi, dâng lên trận sóng tình, mùi thơm này chắc chắn thuộc về một cô gái? Anh cũng thừa nhận mùi thơm này không khiến anh chán ghét, ngược lại rất ưa thích.
"Anh không sao chứ!" Đang lúc Sở Chiến sắp mất hồn, một giọng nói ngọt ngào vang lên, mang theo chút lo lắng, điều này làm cho lòng của Sở Chiến đột nhiên hiện ra cảm giác phức tạp, vừa chua lại ngọt làm anh mê hoặc, bỏ qua loại tâm tình này, vẫn duy trì hình tượng con cừu nhỏ.
"Không, anh không sao, bà xã yên tâm." Sở Chiến dùng một giọng mê mẩn nói, tay chân đang khó chịu vì bị trói buộc, lập tức như bạch tuộc ôm chặt lấy Đường Tố Khanh, một tay tháo miếng vải che mắt xuống, sau đó dùng cả hai tay ôm lấy cô vào lồng ngực của mình, cố gắng hút hết mùi thơm ngọt ngào trên cơ thể cô. Mắt vừa mở ra còn khiến anh say đắm hơn, chỉ là vẫn cố gắng duy trì vẻ sợ hãi.
Hiện tại anh phải sắm vai một người chồng bị bắt cóc, sợ hãi muốn vợ bảo vệ mình, nhưng tại sao khi ôm cô vào ngực anh lại chẳng có chút cảm giác chán ghét muốn buông tay ra? Đó là điều trước nay chưa từng có, anh luôn chán ghét khi tiếp xúc với phụ nữ kia mà? Nhưng cô gái này lại khiến anh bị mê hoặc.
Đường Tố Khanh thình lình bị chồng mình ôm khiến cô hơi sợ, thân thể cứng ngắc vì hành động của chồng mình, cảm giác trên người anh khẽ run rẩy, chỉ nghĩ đơn giản rằng anh bị bọn bắt cóc làm cho hoảng sợ.
Cô dùng tay vỗ nhẹ vào lưng của anh, nói thầm vào tai anh: "Hiện tại đi nhanh đi, nếu không bọn bắt cóc quay lại thì hỏng bét." .
Hơi thở ấm áp cận kề bên lỗ tai Sở Chiến, mang theo mùi thơm đặc biệt trên người cô, còn có thân thể mềm mại của cô dán chặt vào người anh, khiến cho thân thể của anh khẽ cương cứng, tim tê dại, trước đây anh chưa từng có cảm giác này, anh nghi ngờ tại sao một người đàn ông ưa sạch sẽ như anh lại thích cô gái nhỏ đang dán trước ngực này.
Đường Tố Khanh không phát hiện suy nghĩ của anh, kéo tay của anh chạy ra ngoài.
Được bàn tay nhỏ không xương vô cùng mềm mại kia dẫn dắt, khiến Sở Chiến khẽ mất hồn, trong đầu vô tình vang lên một đoạn hát quen thuộc ‘bàn tay lớn dắt bàn tay nhỏ’, nhìn chằm chằm vào bàn tay to lớn của anh đang nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của cô, khóe miệng Sở Chiến gợi lên một nụ cười, rất tốt bụng và tình nguyện đi theo bước chân của Đường Tố Khanh ra ngoài.
Hai người rất thuận lợi đi ra khỏi khu kỹ nghệ bỏ hoang, thấy chiếc xe con của cô đang dừng cách đó không xa, Đường Tố Khanh đang muốn thở phào nhẹ nhõm, ba người đàn ông mang vẻ mặt hung ác từ trong nhà hoang vọt ra.
"Mẹ, dám đùa lão tử, lại dám cầm tiền giả tới lừa gạt lão tử." Đao Ba Nam hét lớn một tiếng, mắt vừa mơ đến cảnh mình trở thành tỷ phú, không ngờ tiền đều là giả, trong nháy mắt quên hết chuyện người đàn ông trước mặt hung dữ đến cỡ nào, tức giận bước nhanh về phía trước.
"Không được, đi mau!" Đường Tố Khanh nghe được tiếng hét lớn, nhanh chóng lôi chồng mình chạy vào trong xe.
Nhưng hơi sức của cô sao có thể địch nổi ba người đàn ông kia, lưng cô đột nhiên bị nắm lại, tiến lùi không được, Đường Tố Khanh chưa biết sẽ làm gì, chỉ còn một chút xíu nữa thôi là thoát khỏi cảnh nguy hiểm rồi, xem ra hiện tại chỉ có thể nghĩ biện pháp khác thôi.
"Chờ một chút em chặn bước chân của bọn họ, anh chạy ra ngoài kia tìm người cứu giúp nhé." Đường Tố Khanh ngắt bàn tay Sở Chiến, nhẹ giọng nói, hi vọng anh kịp tìm người đến trở giúp.
Nghe vậy, Sở Chiến hơi sững sờ, vì dũng khí cùng sự tỉnh táo của cô mà vỗ tay tán thưởng, đồng thời trong lòng sinh ra một loại ghen tỵ cùng hâm mộ, cô thật sự yêu chồng mình ư? vì cứu thằng kia mà chấp nhận hy sinh mạng sống ư?