Sau khi bôi thuốc cho anh xong, Đường Tố Khanh đẩy anh ra tiến vào phòng ngủ để thay quần áo, nhưng cô lại bị con cừu nhỏ bệnh hoạn kia quấn lấy, không thể làm gì khác là tự mình đi xuống bếp làm cơm cho một người khác, bình thường những ngày cô ở một mình đều là đi ra ngoài giải quyết bữa cơm, đem những chuyện có thể dễ dàng giải quyết bên ngoài tận dụng triệt để, chẳng muốn lãng phí thời gian vì những điều như thế.
Thật ra thì cơm trưa, cũng chỉ là hai tô mì sợi, thức ăn trong nhà có hạn, với hai gói mì có sẵn và hai cọng hành xin ở nhà hàng xóm cắt nhỏ ra bỏ vào.
Sở Chiến bị Đường Tố Khanh đẩy vào ngủ trong một căn phòng khác, nhìn khung cảnh xung quanh căn phòng, ánh mắt thâm thúy thoáng qua chút kinh ngạc, dù thế nào cũng không nghĩ ra bên ngoài bài biện đơn giản và lạnh lẽo, bên trong lại có khoảng trời riêng như vậy.
Một chiếc giường lớn đủ dung nạp năm người, trên giường còn có vài con thú nhồi bông, cuối giường có một ghế quý phi thật to, chiếc đèn ngủ màu vàng làm bằng thủy tinh, trong phòng trang trí những vật dụng bằng thủy tinh vô cùng tinh xảo, bàn trang điểm nhỏ cùng một tủ kính lớn, làm cho người ta có cảm giác như đang lạc vào cõi mộng, qua cách trang trí của căn phòng cho thấy chủ nhà là người rất thích các món đồ làm từ thủy tinh.
Sở Chiến nhìn căn phòng này và Đường Tố Khanh thì nhíu mày khi thấy rằng nó chẳng hợp nhau, trong lòng sinh ra một tia khác thường, chẳng lẽ đây là một thế giới khác của cô.
Sững sờ trong chốc lát sau, Sở Chiến đi tới bên cạnh tủ kính, tìm kiếm quần áo thuộc về người đàn ông kia, mặc dù anh có bệnh thích sạch sẽ nặng, nhưng bây giờ muốn đi ra ngoài mua quần áo, sẽ khiến cô gái này đem lòng sinh nghi, cho nên chỉ có thể chấp nhận trước mặc đồ của Giang Thiếu Hiền sau thì sẽ tính tiếp.
Anh tùy ý cầm một bộ quần áo lên đi vào phòng tắm rửa, lúc anh mặc bộ quần áo kia vào, nhìn hình dáng bị tổn thất nghiêm trọng khiến khóe miệng anh co quắp lại, xem ra phải bàn bạc về năng lực với đám thuộc hạ mới được, những thứ này sẽ khiến người ta hiểu lầm về vẻ nam tính của anh mất.
Vóc người của anh và Giang Thiếu Hiền hoàn toàn bất đồng nha, mặc quần áo của Giang Thiếu Hiền trên người anh cứ như một đứa con nít, vừa ngắn lại vừa chặt, khiến hô hấp của anh trở nên khó chịu.
Còn cái quần trong cũng nhỏ xíu, nói trắng ra là cái quần trong hình tam giác chẳng đúng lắm nếu dùng trên người trổ mã, anh lại có thói quen mặc quần lót tứ giác, vì muốn để cho vợ yêu được hạnh phúc, Sở Chiến lập tức đi ra khỏi phòng tắm, mở tủ ra tìm một cái quần thể thao mỏng rộng thùng thình, dùng cây kéo cắt nó thành quần lót bốn góc, tạm thời trước mặt cứ như thế, nếu không thay quần áo thì Đường Tố Khanh sẽ tưởng anh là một người đàn ông hư hỏng, như thế càng bất lợi khi anh muốn tiến gần đến cô.
Thật ra thì xuất hiện với bộ quần áo không thoải mái còn đỡ hơn bị hiểu sai về tính cách, Giang Thiếu Hiền thích mặc quần áo rộng rãi, mà Sở Chiến là người của giới hắc đạo, rèn luyện thân thể thường xuyên nên diễn nhiên sẽ cường tráng hơn người bình thường, bình thường anh cũng chẳng mặc quần áo chất liệu tầm thường như thế này.
Sở Chiến dùng cây kéo cắt một cái lỗ to trên nội y của mình để tránh nó làm anh khó thở, cũng như ngừa ngáy khó chịu, sau khi tất cả hoàn thành, anh đi đến tủ tìm kiếm một chiếc áo khoác cỡ lớn nhất, mặc lên người, đi ra ngoài.
Khi Sở Chiến từ trong phòng bước ra, thứ anh nhìn thấy chính một hình ảnh vô cùng ấm áp, trên bàn ăn có hai cái chén bay những làn khói nóng hổi, bên trong là mì tươi còn có chút hành lá cắt nhỏ trên mặt, mà Đường Tố Khanh đã ngồi yên lặng trên bàn ăn, nhưng không động đũa, hiển nhiên là đang đợi anh. Ở trong giới hắc đạo lâu năm, chứng kiến vô số người phản bội và tàn nhẫn nay nhìn những hình ảnh này khiến lòng anh xuất hiện một cỗ cảm động, trong lòng có một cảm xúc không tệ.
Đường Tố Khanh tinh mắt trông thấy một người đàn ông đang đứng ngây người, không chịu nhúc nhích, còn cảm thấy quần áo trên người anh có vẻ chẳng hợp với anh, mới vừa trên người anh tự dưng bay ra hơi thở lãnh khốc làm cho cô cảm thấy xa lạ, còn vừa mới tắm xong nên khiến cho người ta cảm thấy anh chẳng phải là cừu non mà là người cương quyết và bướng bĩnh, làm cho đáy lòng cô dâng lên một gợn sóng nhỏ, lành lạnh nói vọng ra cửa: "Tắm xong? Mau tới ăn đi." .
Sau khi nói xong liền nâng chiếc đũa trước mặt lên ăn, chỉ cảm thấy gương mặt càng ngày càng nóng lên, không biết là độ nóng này đến từ đâu.
Sở Chiến phục hồi tinh thần lại, đi tới bưng chén mì lên húp từng ngụm từng ngụm, ăn qua rất nhiều sơn hào hải vị thế nhưng anh chẳng thể ngờ một chén mì lại ngon thế này, ăn mì xong còn uống cạn canh trong chén.
Đường Tố Khanh nghe tiếng ăn mì kia không cảm thấy nó rất khó nghe, lần đầu tiên nấu ăn thế mà lại được người ta ăn ngon lành như thế, trong lòng cô cực kỳ vui mừng, cơ miệng mở rộng ra, cũng học anh ăn từng ngụm từng ngụm lớn, khóe miệng thỉnh thoảng vẽ ra một nụ cười.
Bữa trưa đơn giản nhưng được ăn trong một không khí vô cùng vui vẻ, sau đó Sở Chiến tự giác cầm chén đũa lên đi tới phòng bếp, một chút cũng không cảm thấy đó là chuyện lạ lẫm, nếu thuộc hạ của anh có ở trong ngôi nhà này, đoán chừng sẽ sợ đến trừng cả mắt lên.
"Buổi chiều cùng tôi đi ra ngoài mua vài nhu yếu phẩm cần thiết cho sinh hoạt nhé!" Đường Tố Khanh hướng về cái lưng của người đang rữa chén mà nói, nghĩ đến việc đây là lần đầu tiên anh rời biệt thự tới nơi này, sẽ cảm thấy mọi thứ xung quanh xa lạ, cũng cần một số vật dụng cần thiết hằng ngày, cũng để ngừa chuyện bọn bắt cóc lại ra tay lần nữa, cô không thể không xin nghỉ cả buổi chiều để đi mua đồ với anh, thuận tiện nói cho anh biết một số chuyện anh cần phải cẩn thận.
"Anh... Anh có thể tự đi một mình." Sở Chiến dừng việc rửa chén lại, nhỏ giọng nói, mắt sắc bén thoáng qua đủ loại tính toán, đâu là bộ dạng con cừu non nên có.
"Tự anh đi? Để rồi xảy ra chuyện như mới vừa rồi à?" Đường Tố Khanh lành lạnh mở miệng, xem ra chuyện mới vừa rồi chưa hù anh sợ, dù sao cô cũng không hy vọng chuyện như vừa rồi tái hiện một lần nữa, nếu anh có xảy ra chuyện gì, làm sao cô có thể ứng phó với ông nội, đến lúc đó lại phiền toái muốn cô tái giá một lần nữa, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy sợ.
Nghe vậy, Sở Chiến đang rửa chén liền bĩu môi, không nói thêm gì, người đàn ông kia khiến anh gặp đủ loại khó khăn, vốn nghĩ thừa dịp buổi chiều đi mua một vài bộ quần áo vừa người, nhưng dường như không được, không thể làm gì khác hơn là đợi đến ngày mai.
Đường Tố Khanh không có nghe được câu trả lời của đối phương, cho là anh cảm thấy uất ức, trong lòng có vài tia rối ren, sao cô lại thấy mình cực kỳ giống một người hung ác, thật ra thì cô nên nói thật tình, chỉ là cô không muốn hai người rơi vào nguy hiểm một lần nữa, nhưng dùng giọng nào cô cũng thấy giọng điệu của mình có chút nặng nề.
Reng reng reng. . . . . .
Một hồi chuông điện thoại phá vỡ không khí cổ quái.
Đường Tố Khanh bất đắc dĩ thở dài một cái, nhìn số điện thoại hiện thị trên màn hình là số điện thoại nhà, mày đẹp hơi nhíu lại.
Sao ông nội lại gọi điện tới đây? Chuyện bị người bắt cóc không nên truyền ra ngoài nhanh như vậy mới đúng, Đường Tố Khanh nhìn người đàn ông đang rửa chén một cái, sau đó mới nhận điện thoại.
"Ông nội, sao thế ạ?" .
"A Khanh, ông nội quên nói cho con biết một chuyện quan trọng rồi, ngày mai là đại thọ sáu mươi của chú hai Tiểu Hiền, con và Tiểu Hiền nhớ về một chuyến nhé, dù sao đó cũng là người nuôi lớn Tiểu Hiền, nếu không đi người khác sẽ nói chúng ta không hiểu lễ phép." Ông Đường suy nghĩ một chút rồi nói, chuyện về quan hệ trên dưới ông suy nghĩ rất rõ ràng, ông không muốn người ta nghĩ Tiểu Hiên nhà con dê rơi vào ổ sói.
Hiện tại A Khanh và Tiểu Hiên đã kết hôn lâu như vậy, thừa dịp này nên để hai người bồi dưỡng tình cảm, khiến A Khanh sinh ra một cỗ thương tiếc, một ngày nào đó từ thường hại sẽ biến thành tình yêu, đến lúc đó ông sẽ có thêm vài thằng chắc tôn, đúng là một viễn cảnh tốt đẹp, ông cụ thầm tính toán.
Đường Tố Khanh là người rất biết hiếu thuận, dĩ nhiên sẽ không bởi vì một chút chuyện nhỏ khiến ông nội khó chịu, suy nghĩ chốc lát liền nói: "Dạ, con biết rồi." .
Ông cụ vừa nghe đến cháu gái đồng ý, vui mừng và cúp điện thoại.