Sau khi Lãnh Nhất Thiên rời khỏi thư phòng, liền bước nhanh ra ngoài cửa, không thèm nhìn đến cô gái trong phòng khách vẫn đang len lén nhìn anh, trực tiếp bước lên xe.
Cô gái đứng ở phòng khách, mặt mày đỏ bừng mang theo sự hưng phấn không ngừng nhìn về bóng lưng người đàn ông đã đi xa, ba của cô nói cho cô biết chỉ cần thắng được lão thủ trưởng, chàng trai kia sẽ lập tức thuộc về cô, còn nói cái gì đó là một người con trai vô cùng anh tuấn, mặc quân trang rất oai hùng, vừa nhìn thấy tim liền đập nhanh.
"Tiểu thư Chu, tài xế đã đợi bên ngoài, để tôi tiễn Tiểu thư ạ." Lão quản gia mới vừa đi xuống lầu dưới, không kiêu ngạo không tự ti nói, có lẽ đã để cô gái kia nán lại lâu quá, khiến căn phòng giờ ngập mùi nước hoa của cô ta, trên người ông quản gia tỏ ra ý tứ muốn đuổi khác.
Cô gái rốt cuộc cũng tỉnh lại từ cõi mộng, hấp tấp nói: "Quản gia, lão thủ trưởng nghĩ như thế nào. . . . . ." .
"Suy nghĩ của ông chủ, tôi phần tớ không dám nói lung tung. Xin mời tiểu thư Chu!" Lão quản gia làm ra một tư thế xin mời, trong lòng suy nghĩ một lát có nên bảo người dọn dẹp làm vệ sinh lầu một lại một lần nữa hay không, thuận tiện hút sạch để cho không khí trong lành, nếu không ông chủ xuống sẽ không có tâm tình để ăn cơm.
Rõ ràng là hành động đuổi khách, khiến cho mặt cô gái kia vô cùng khó chịu, nhưng cũng không dám nói nửa câu oán giận, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đi về trước, dù sao trước khi tới đây ba cũng đã dặn dò cô, người quản gia này mặc dù là người giúp việc nhưng địa vị lại khá cao, rất được lão thủ trưởng coi trọng, cô cũng không được phép đắc tội.
Bước nhanh đi tới cửa xe, mở cửa xe, lên xe, quan sát diễn biến bên trong, Lãnh Nhất Thiên càng thêm tức giận nhiều hơn, đem túi tài liệu đã được niêm phong kín, từ từ khởi động xe.
Khi chuẩn bị lái xe, thông qua kính chiếu hậu anh thấy cái bao tài liệu mà mình tiện tay quăng đi, đột nhiên thật tò mò cái nhiệm vụ lão già kia bảo anh thi hành là cái gì, dù sao bên cạnh ông nội cũng chẳng thiếu cao thủ, không cần thiết bảo anh từ quân đội xa xôi trở về, càng không thể nào lấy cớ nhớ anh để bảo anh về.
Ngón tay hoạt động, anh cầm túi hồ sơ lên, không có dong dài liền mở nó ra.
Cẩn thận đọc phần danh sách cùng chú thích bên trong, càng xem, mày đẹp càng nhíu chặt, đây không phải là danh sách một đám quan quyền cao chức trọng sao?
Có ý tứ gì? Khi Lãng Nhất Thiên nhìn tới sấp giấy lớn dưới danh sách, đó là tài liệu điều tra được, đây chính là ý bảo anh điều tra lại đám quan thanh liêm của mình sao. Nhưng mà hình như lão già kia đã tìm lầm người rồi, hiện tại anh đến huấn luyện binh sĩ mới còn không kịp, ở đâu ra thời gian điều tra từng người một trong danh sách này?
Đem tài liệu cất cẩn thận vào túi hồ sơ, đạp cỗ ưu phiền xuống, nhấp ga để chiếc Porsche nhanh chóng lao ra đường lớn.
Người cảnh vệ đứng ở cửa đại viện thấy tình hình trước mắt, lập tức cung kính cúi chào người lái xe, thầm nghĩ có lẽ là thiếu tá có công việc bận rộn phải đi gấp.
Porsche chạy ra đường cao tốc, cũng không trở về nơi tập hợp của quân đội, mà rẽ qua một hướng khác.
Nửa tiếng sau, chiếc xe Porsche màu bạc đỗ trước một câu lạc bộ tư nhân cao cấp, kỳ quái là club tư nhân không giống với những club tư nhân khác, vách tường được che kín, làm cho người ta không tìm được cửa ra vào, nhưng bên cạnh bãi đỗ xe luôn có một cận vệ đứng nơi đó chờ khách.
Để kinh doanh một câu lạc bộ bí ẩn kiểu này thì tuyệt đối không đơn giản, có lời đồn đãi gian phòng này là trụ sở chính của một băng nhóm áo đen nào đó, là của một người nào đó vô cùng lừng lẫy, và rất nhiều câu chuyện ồn ào ngoài sau nó.
Mặc dù như vậy, vẫn có rất nhiều người muốn vào trong một lần cho biết, dù sao trước mắt cũng chỉ là nơi cho các doanh nhân tụ tập, chứ không phải là trụ sở riêng tư của băng nhóm nào đó.
Người vào được trong đây làm sao không giàu không cao quý cho được, một tiếng đồng hồ ngồi trong đây tương đương với thu nhập trung bình hai mươi năm của một gia đình bình thường, chứ đừng nói là ăn uống hay vui chơi.
Lãnh Nhất Thiên bước xuống xe, đem chìa khóa quăng cho tên vệ sĩ trước mặt, cầm theo túi tài liệu đi vào bên trong, nghiêm túc đem bàn tay của mình đặt vào máy dò dấu vân tay, sau đó giống như chạm vào nút gì đó vách tường từ từ mở ra, Lãnh Nhất Thiên trực tiếp đi vào bên trong, đi qua một đường hầm nhỏ, bước chân của anh rất nhanh nhẹn như thể anh rất thường xuyên vào đây.
Qua một con đường nhỏ cỏ xanh rì không ai biết sẽ dẫn tới đâu, hai bên đường trồng đủ loại hoa lá, còn có một thác nước nhân tạo, nước cứ chảy xuống róc rách như thể ta đang bước trên một khe suối; xa xa có một chiếc cổng hình vòm mang phong cách quay ngược lịch sử, làm cho người ta lầm tưởng đang đi vào một sân lớn trong thời xưa, xuyên qua cổng vòm, sẽ là một mảng kiến trúc cổ điển, kết hợp tinh xảo với cửa sổ nhìn ra biển lớn.
Lãnh Nhất Thiên đi vào một căn phòng được đề tên là “Ngự Cảnh Uyển”, trực tiếp đi vào, hiện ra trước mắt là những vật dụng bằng gỗ vô cùng độc đáo, bình hoa tươi làm bằng men sứ xanh, mùi hương cây Đàm Tử nhè nhẹ trong không khí, cạnh cửa sổ có một bóng dáng cao lớn đang đứng đưa lưng về cửa chính, ngón tay thon dài cầm ly rượu đỏ, được ánh trăng phản chiếu tạo thành một bóng dáng lung linh và tuyệt mỹ.
Lãnh Nhất Thiên đã quen với việc này nên không nói gì đi đến khay trà đặt trên bàn gỗ Tử Đàm, cầm lấy một ly trà lên uống một ngụm, coi như không thấy sự lạnh lẽo trong buồng tối.
Sau khi uống nước xong, Lãnh Nhất Thiên nhìn ra phía cửa sổ, lớn giọng nói
“Đại ca, lần này anh phải cứu em.”
“Thế nào? Lại bị ông nội bức hôn nữa à?" Người đàn ông đứng bên cửa sổ liền quay người lại, cười như hoa mua xuân, không ngại trêu chọc anh em của mình.
Ánh trăng cùng mơ hồ đèn chiếu sáng vào cái khuôn mặt tựa như tượng điêu khắc của người con trai ấy. Sóng mũi thẳng tắp nhờ ánh sáng phản chiếu càng lộ ra vẻ mạnh mẽ, làm cho người đối diện phải nổi da gà vì sự lãnh khốc của anh ta. Hai mắt đen nhánh tựa như một hồ nước sâu không thấy đáy, trong con mắt thỉnh thoảng hiện lên một ánh lửa, thần bí khó lường. Đôi môi mỏng màu đỏ thẫm. Vẻ đẹp của sự lạnh lùng và chết chốc.
"Cùng bức hôn không khác bao nhiêu." Lãnh Nhất Thiên ném túi giấy trong tay ra, ý bảo anh xem đi.
Người đàn ông đứng bên cửa sổ không có đi nhìn cái túi hồ sơ “khủng bố” đó, mà nhàn nhạt nhấp một ngụm rượu đỏ, hưởng thụ cảm giác bình yên hiếm có này.
Nhìn đến bộ dạng lười biếng của anh ta, Lãnh Nhất Thiên càng buồn bực hơn, chuyện lớn như vậy mà anh ta lại như không quan tâm, Lãnh Nhất Thiên không nhịn được lên tiếng nói: "Không phải chứ, đại ca, làm thế nào anh lại chẳng thèm quan tâm tới anh em này nữa rồi, đây chính là tương lai, là hạnh phúc cả đời của em đấy ạ. . . . . ." .
Sở Chiến đưa mắt lạnh nhìn sang, lập tức là anh anh không thể thao thao bất tuyệt nữa: "Không phải anh vẫn đứng ở chỗ này sao?", ý phức tạp như thế, nói ra nhưng lại như không nói?
Đúng, đây chính là Sở Chiến, lời đồn đãi anh chính là người lợi hại nhất cũng là người quan trọng nhất trong giới Mafia Italy, người ta đồn anh một thân một mình tự xưng danh trong giới Mafia; khiến giới Mafia Italy xưng anh là Thần; lời đồn đãi anh là kẻ giết người không thấy máu, ăn tươi nuốt sống, tàn nhẫn – cái từ này là do chuyên gia vì anh mà thiết kế; họ còn đồn đãi có vô số cô gái chạy theo anh như vịt, nhưng bên cạnh anh chưa có loại sinh vật nào giống như thế. Chỉ có người đi theo anh mới biết anh không phải như lời đồn đãi, cái người này tuy không phải quan cao, nhưng có thể giậm một chân khiến quan cao chức lớn xuống ngựa (lời của editor: Tức là làm cho mấy ông quan lớn rớt chức đó ạ), nên hiện tại có bao nhiêu ông lớn và triệu phú a dua cùng nịnh hót anh, nhưng anh đối với chuyện này chẳng làm hăng say.