Giờ phút này không khí có thể nói lúng túng tới cực điểm, Đường Tố Khanh tức thời lên tiếng nói: "Chào dì Thẩm ạ." .
Vốn nổi tiếng chanh chua, lúc này người phụ nữ với thân hình đầy đặn Lý Xuân Hoa mới đưa mắt nhìn Đường Tố Khanh, thấy rõ người vừa tới là Phó Thị Trưởng thành phố S, là một người đức cao vọng trọng, lập tức thay đổi sắc mặt, bước nhanh đi tới bên cạnh Đường Tố Khanh, lôi kéo tay của cô nhiệt tình nói: "Là Tiểu Khanh sao, con đến đây sao không nói trước với dì một câu, sớm biết có con tới dì đã làm thịt mấy con gà rồi, con xem con kìa, lâu như vậy cũng không về thăm nhà gì cả, công việc rất vất vả hả?, còn gầy thế này, Tiểu Hiền làm chồng thế nào vậy, làm sao lại khiến cho con xanh xao như thế?" .
Lý Xuân Hoa dứt lời còn trợn mắt nhìn Sở Chiến một cái. Sở Chiến cúi đầu, vô tội sờ lỗ mũi một cái, biết người đó chính là dì của Giang Thiếu Hiền, đi theo chào một câu “Chào dì ạ”.
"Ơ, dì còn tưởng con ở trong thành phố, quen sống trong nhà giàu sang quên người nghèo như chúng tôi rồi chứ?" Lý Xuân Hoa bén nhọn nói, thái độ nhiều cay nghiệt.
"Tôi đã nói rồi, bà có im đi không." Chú hai của Giang Thiếu Hiền - Giang Phật lôi kéo tay của vợ nói lời cảnh cáo, liều mạng đưa mắt ra hiệu cho bà, muốn bà biết điều một chút.
"Hừ ~ nói cũng không được nói à, chúng ta đã bỏ công nuôi nó lớn khôn, nó lớn lên, vong ân phụ nghĩa mà được sao." Lý Xuân Hoa không vui nói, ngược lại cao hứng lôi kéo tay Đường Tố Khanh, nịnh bợ cô
Đường Tố Khanh không có thói quen để người khác thân mật như vậy, hơn nữa còn là cố ý nịnh nọt, vì vậy cười nhạt đem tay mình tránh khỏi vòng tay mập mạp kia.
Đường Tố Khanh theo bản năng nhìn về người đàn ông bên cạnh, muốn biết anh đối với câu nói của dì hai mình sẽ có phản ứng như thế nào.
Chỉ thấy anh cứ cúi đầu, nhìn qua bộ dáng rất uất ức, không biết tại sao giờ phút này trong lòng Đường Tố Khanh lại thay anh đau lòng.
Người đàn ông này ở gia đình kia lớn lên đã phải mếm trải rất nhiều đau khổ, không phải cha mẹ thân sinh, ít nhiều cũng sẽ không đối xử công bằng, thật may là cô nhìn ra được chú hai thật tâm yêu thương anh, nếu không anh làm sao có thể sống một cuộc sống bình yên tại thôn quê này.
Lý Xuân Hoa nhìn cô đang rút tay về, cũng không thấy lúng túng, híp chặt mắt nhỏ liên tục nói: "Tiểu Dũng nhà chúng ta cũng rất giỏi giang, là người có tiền đồ, Tiểu Khanh quen nhiều quan cao quyền quý, con có thể nói giúp Tiểu Dũng một câu, tìm một vị trí tốt an bài cho nó được không? Lại nói Tiểu Dũng nhà chúng ta nấu nướng chẳng thua gì đầu bếp năm sao, người cũng chịu khó, nếu như để nó ở cùng vợ chồng con, giúp dì chăm sóc con, dì cũng yên tâm hơn một chút." .
Tâm Lý Xuân Hoa thoáng qua đủ loại tính toán, người này là phó thị trưởng thành phố S khẳng định quen nhiều người cao cấp, chắc họ chẳng dám không nghe lời cô, nếu Tiểu Dũng làm cùng cô có thể dễ dàng thăng quan tiến chức, nói ra thể nào mấy người dân trong làng cũng ngưỡng mộ, đây là điều quan trọng đầu tiên.
Thứ hai, cái tên sao chổi Tiểu Hiền cũng có thể tìm được một bối cảnh tốt như vậy, Tiểu Dũng của bọn họ đi ra ngoài nhiều một chút, đoán chừng có thể tìm được một nàng dâu cao quý hơn cho bọn họ, đến lúc đó bà sẽ trở thành mẹ chồng người giàu có, sống cuộc sống của một quý phu nhân, người nào dám không nịnh bợ bà.
Đường Tố Khanh ở trong quan trường lăn lộn lâu như vậy, làm sao nghe không hiểu ý của dì hai, chỉ là bà đang muốn dùng cô làm cửa sau cho con trai bà đi mà thôi.
Đừng nói hiện tại cô luôn công tư nghiêm minh, không muốn ai nịnh hót mình, cô cũng không thể tùy ý làm cửa sau cho người khác đi, dù sao cô cũng làm việc cho văn phòng chính phủ, đây không phải là trò đùa, huống chi theo cô được biết thì người tên Giang Tiểu Dũng còn chưa tốt nghiệp tiểu học, là người hết ăn lại nằm, đổi công tác là chuyện thường như cơm bữa, bây giờ còn đang trong nhà gặm cơm cha mẹ, người như vậy có thể phục vụ cho dân không? Đây là chuyện tuyệt đối không thể mạo hiểm.
Đường Tố Khanh cười uyển chuyển nói: "Trước mắt văn phòng chính phủ của chúng con không thiếu người, Tiểu Dũng nếu thích làm việc trong văn phòng chính phủ, thì khi nào có tổ chức thi tuyển công vụ có thể tham gia ạ."
Giang Phật như nhìn thấu chuyện đang làm khó Đường Tố Khanh, không tán thành liền nói: "Cái bà già này, bà cho rằng làm ở văn phòng chính phủ dễ như ăn cơm sao, trình độ văn hóa bậc tiểu học như Tiểu Dũng thì có thể làm gì, tôi nghe nói người quét rác trong văn phòng chính phủ cũng phải có bằng đại học nữa kìa. Bà nói chuyện mà không biết xấu hổ sao, hơn nữa Tiểu Dũng vào bên trong đó làm việc, lúc thu hoạch lúa mạch ai sẽ gánh về nhà, tôi giờ đã là một lão già, chẳng lẽ bà muốn tôi gánh mấy trăm gánh lúa mạch sao?".
"Cái ông già này không có đầu óc à?, nếu Tiểu Dũng đi làm rồi, đến lúc đó không biết mướn người đến gánh lúa mạch, văn bằng Tiểu Dũng không đủ, tôi đây mới phải nhờ Tiểu Khanh giúp một tay chứ." Lý Xuân Hoa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
Ông già này chính là kẻ thiên vị, cứ như người liêm chính không ai bằng, đứa con nhà mình không chịu lo, ngày ngày chỉ nhớ đến mấy mẫu lúa mạch, cái đó đáng tiền như thế sao.
"Tất cả mọi người đều muốn thu lúa mạch của mình, có ai rãnh mướn cho bà, tóm lại chuyện này coi như xong, Tiểu Dũng ở nhà làm ruộng, đường công danh của nó phải do tự nó xây dựng, trước kia nuông chiều để nó không học chữ mà học cái xấu thì bây giờ phải chịu thôi." Giang Phật nghiêm túc nói, không cho phép bất luận kẻ nào phản bác.
Nghe được câu nói cứng rắn kia, ngay cả Lý Xuân Hoa có ý định cũng không dám nhắc lại, dù sao lão già này cũng là người lớn nhất ở đây, hôm nay cũng là ngày sinh của ông, nếu không nghe ông, chọc giận ông, đến lúc đó ông bỏ bà, bà cũng chẳng biết làm sao sống qua ngày nữa.
"Dì hai của các con chính là người nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, lòng người không xấu, các con đừng lấy lời bà ta để trong lòng, hôm nay các con về chơi với chú là chú vui rồi." Giang Phật vừa dẫn bọn họ đi vào trong vừa nói.
"Dạ, chú hai, đây là chút tâm ý của chúng con, chúc chú hai phúc như đông hải. Còn đây là tượng Phật làm bằng ngọc, nghe nói cái này đông ấm hạ mát. Đối với thân thể tốt vô cùng." Đường Tố Khanh đưa ra một bao lì xì lớn trong tay nhét vào túi chú hai, cười nói.
Tiền trong bao lì xì là tiền của cô, về phần tượng Phập bằng ngọc là do ông nội cô chuẩn bị, tượng Phật bằng ngọc này là bảo vật trong nhà, giá trị liên thành, có thể thấy được ông nội cực kỳ yêu quý chồng của cô, nếu không sẽ chẳng tặng vậy quý như thế này cho người đã có công nuôi lớn anh.
"Hai đứa bé này, thiệt là, hai con về thì lão già ta vui mừng rồi, còn cần gì phí phạm như thế, cái này chú không thể nhận, quá quý trọng." Giang Phật đẩy phong bì lớn về, không biết nói như thế nào, hai đứa bé này thật là không tệ, nếu Tiểu Dũng có thể bằng một nữa Tiểu Hiền, ông sẽ an tâm.
Vừa nhìn thấy tượng Phật bằng ngọc cũng biết vô cùng quý trọng, còn có bao lì xì vô cùng giá trị, cái bao lớn như thế này chắc rằng vợ của Tiểu Hiền đã bỏ rất nhiều tiền vào trong, người bình thường sao có thể nhận nổi. Khi Tiểu Hiền kết hôn bọn họ cũng chẳng cho được đồng nào, lần này không thể khiến cô tốn kém hơn nữa, Giang Phật nghĩ như vậy nên từ chối.
"Xin chú hai nhận lấy, đây cũng là tấm lòng của ông nội cháu, ông nội cháu rất cảm kích vì chú đã cố gắng nuôi Tiểu Hiền lớn khôn ạ." Đường Tố Khanh thành thật truyền đạt lời của ông nội, cái gì đã cho, cô không có ý muốn thu hồi lại.
"Nhưng. . . . Chuyện này. . . ." Thời điểm Giang Phật nghĩ làm như thế nào từ chối, vợ của ông - Lý Xuân Hoa lập tức chạy tới, giữa lúc mọi người đang đưa ánh nhìn ghen tỵ về phía chồng mình thì chạy đến cầm lấy bao lì xì cùng hộp trang sức, bảo bối đã cầm, thọt tay mình qua tay chồng, sau đó cười ha hả nói: "Lão già này, làm sao có thể từ chối tâm ý của bọn trẻ? Đúng không, huống chi những vật này Tiểu Hiền căn bản không để ở trong lòng." .
Đường Tố Khanh không nói gì, cười nhạt mà gật đầu, Sở Chiến đang cúi đầu khóe miệng giật giật, như thế là người nhà sao, may là bây giờ bọn họ không ở cùng nhau, nếu không anh khẳng định dùng một viên đạn bắn chết bọn họ ngay, cái giọng nói kia làm người ta ăn không ngon mà.