Nhìn con gái nhỏ chỉ có hai cái bánh bao mà tươi cười không ngớt, nếu bé hiểu chuyện anh đưa bé đến cô nhi viện thì sẽ như thế nào, đây là máu mủ của anh, cũng là người thân duy nhất của anh ở cõi đời này, cộng thêm lời dặn dò của anh hai trước lúc lâm chung. Tờ Kế Nao quyết định bất luận cuộc sống này có bao nhiêu cực khổ, anh sẽ không đưa Nhân Nhân đến cô nhi viện.
Tờ Kế Nao kiên quyết sờ sờ tóc cô gái nhỏ, cười nói: "Ba phải đi làm, Nhân Nhân ngoan ngoãn ở chỗ này nhé.".
Cô gái nhỏ mặc dù không muốn, nhưng vẫn hiểu chuyện, gật đầu một cái, tiếp tục ăn cái bánh bao trong tay mình, đè những giọt nước mắt xuống.
Tờ Kế Nao yên tâm đi ra khỏi lều, lúc này, phần lớn công nhân đã ăn điểm tâm xong rồi, một đám người ríu rít nhìn một người đang đứng cách đó không xa, lên tiếng thảo luận.
Tờ Kế Nao tò mò nhìn lên, nhất thời ngây ngẩn cả người, anh nhìn thấy cô gái kia đang đứng trò chuyện gì đó với anh Lưu, chỉ thấy da thịt của cô gái kia trắng như bạch tuyết, gương mặt trái xoan lớn chừng một bàn tay, vẻ mặt không thay đổi, thỉnh thoảng gật đầu mỉm cười, thỉnh thoảng lành lạnh không nói gì, mặc một bộ quần áo công sở màu đen, mang theo vẻ quật cường. Anh không biết phải hình dung như thế nào, cô gái này là cô gái xinh đẹp nhất anh nhìn thấy, ngay cả hoa khôi của thôn anh cũng không bằng một phần mười cô gái kia.
Nhưng cô gái xinh đẹp kia là ai? Tại sao lại xuất hiện trên công trường, còn có vẻ mặt hèn mọn của anh Lưu nữa? Tờ Kế Nao không hiểu nên thầm nghĩ.
Tại công trường, có thể bởi vì quan hệ của chủ thầu, cho nên tất cả mọi người vô cùng e ngại anh Lưu, hơn nữa anh Lưu cũng là người khá kiêu ngạo, mắng người rất tùy tiện, chỉ có đối với Tờ Kế Nao là ôn hòa hơn một chút, đoán chừng là nhìn anh mang theo một đứa bé, cuộc sống không dễ dàng, vì thế ông ta không muốn so đo với anh.
"Haizzz, các người nói xem, cô gái kia là ai vậy? Sẽ không phải là bạn bè gì đó của anh Lưu chứ?" Một người trong đám công nhân dùng giọng địa phương lên tiếng bàn luận.
"Bạn bè? Nếu đây là bạn bè của anh Lưu, chắc chắn lúc này, anh Lưu sẽ không làm việc ở đây? Cậu không nhìn thấy người ta đi xe hơi con sao? Người có tiền như thế để ý đến anh Lưu? Lại coi trọng Tiểu Nao nhà chúng ta, mọi người xem thử xem đó là ý gì đây chứ?" Công nhân Giáp cười ha hả nói.
"Đúng nha, đúng nha, trong nhóm công nhân bọn mình thì Tiểu Nao là anh tuấn nhất." Những người công nhân khác cười ha hả, nói chuyện huyên thuyên.
Mà người bị trêu ghẹo là Tờ Kế Nao đang nhìn về phía anh Lưu và cô gái xinh đẹp kia, mặt bất giác đỏ lên, nghiêm túc nhìn vẻ mặt của cô gái ấy, những câu nói của đám công nhân vô tình lại để trong lòng anh một loạt cảm xúc.
Anh Lưu – người chủ thầu vừa đi vừa bắt đầu giới thiệu cho Phó Thị trưởng về những việc làm cụ thể của công trường, hi vọng cô có thể hài lòng, bên tai vẫn cứ nghe đám công nhân ríu rít trò chuyện.
Người chủ thầu còn mang theo chút lo lắng lướt qua lều công nhân, rất giận bọn họ không thức thời, không nhìn ra văn phòng chính phủ đến kiểm tra sao? Ăn cơm no còn dám trắng trợn nói chuyện phiếm, không biết sống chết, chớ liên lụy tới việc tốt của ông.
Trải qua một phen giới thiệu, Đường Tố Khanh cũng biết một cách đại khái, lên tiếng nói: "Chủ thầu, ông cứ đi làm việc của mình đi, tôi đi xung quanh một chút." .
"Dạ, Phó Thị trưởng, có chuyện gì cô cứ gọi tôi ạ." Người chủ thầu cười ha hả nói, đưa đôi mắt cung kính nhìn bóng lưng của Đường Tố Khanh đi vào công trường.
Đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Đường Tố Khanh, người chủ thầu xoay người một cái, gương mặt đang tươi cười lập tức tối đen như mực, đi về phía đám công nhân đang oan oan nói chuyện: "Đám người này, ngồi đây làm gì đó?".
Công nhân Bính không nhìn thấy vẻ mặt đen đến không thể đen hơn nữa của chủ thầu, không biết chết sống cứ lên tiếng trêu chọc: "Anh Lưu, chúng tôi nghĩ cô gái xinh đẹp kia vô cùng coi trọng anh đó?" .
"Đúng nha, Anh Lưu, cô gái kia là ai vậy? Tôi lớn đến tuổi này vẫn chưa gặp ai đẹp như thế đâu." Một người đàn ông khác tò mò lên tiếng.
Tờ Kế Nao cũng rất tò mò, nhưng anh vẫn đứng bên ngoài không lên tiếng, mới vừa rồi nhìn thấy vẻ mặt của anh Lưu, đoán chừng không phải là một người đơn giản.
"Đi con mẹ nó! bọn nhóc này, nếu không muốn làm việc cứ nói thẳng, còn dám thảo luận về Phó Thị trưởng sao. Có biết mới vừa rồi, thiếu chút nữa ông đây đã bị đám tiểu tử chúng mày hại chết thảm rồi không, còn không nhanh làm việc? Không làm xong, buổi trưa không cho ăn cơm." Người chủ thầu tức giận, lớn tiếng quát, bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bọn tiểu tử chết tiệt này có mắt không biết nhìn người, khiến ông tức chết mà. Phó Thị trưởng đó là quan cao trong văn phòng chính phủ, nếu người ta khó chịu, tất cả sẽ lập tức về nhà ăn cơm.
Những người công nhân khác vừa nghe đến chuyện cô gái vừa rồi là Phó Thị trưởng, trong lòng hoang mang, không ai dám lên tiếng, ảo não, cầm công cụ lao động lên đi ra ngoài công trình, ai cũng sợ đi trễ sẽ bị sa thải.
Lúc này trong lòng người nào cũng kinh sợ, bọn họ từng tuổi này nhưng đây là lần đầu tiên được gặp quan lớn, hơn nữa còn không biết chết, trò chuyện khinh suất về người ta, nếu là người mang thù, đoán chừng bọn họ chết thế nào cũng không biết.
Đồng ý là công việc này vô cùng vất vả, nhưng rất nhiều người dùng công việc này mà nuôi sống gia đình, nên chẳng ai muốn mất đi chén cơm của mình.
Đầu óc Tờ Kế Nao nhất thời không xoay chuyển kịp, cứ mãi dừng lại trước câu nói của anh Lưu.
Phó Thị trưởng này lớn bao nhiêu, cao bao nhiêu, mới vừa nghe đám kia công nhân nói đùa, trong lòng anh dâng lên một cỗ sóng ngầm, nhưng anh và cô gái kia, làm sao có thể chứ? Một trời một vực, huống chi anh còn mang theo một đứa bé, trình độ học vấn và gia thế hoàn toàn không xứng với cô, chắc anh đang nằm mơ giữa ban ngày thôi.
Trong nội tâm Tờ Kế Nao cười khổ, phờ phạc cầm theo dụng cụ làm việc chuẩn bị đi ra công trình.
"Tiểu Nao, cậu chờ một chút." Người chủ thầu lên tiếng gọi lại.
"Anh Lưu!" Tờ Kế Nao không rõ tại sao chủ thầu lại gọi anh lại, dừng bước, nghi ngờ lên tiếng.
"Tiểu Nao, cậu cũng thấy đấy, lúc nào cấp trên cũng gửi một người xuống kiểm tra, hôm nay là Phó Thị trưởng, ngày mai thì không biết là ai, Nhân Nhân sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện, cậu nhanh chóng nghĩ biện pháp đưa cô bé ra ngoài đi, nếu không cuối cùng tôi sẽ bỏ qua tình cảm và thể diện của cậu, để giữ chén cơm của mình." Người chủ thầu nói vô cùng nghiêm túc.
Trước đồng ý cho Tờ Kế Nao ở đây đợi tiền lương mới ra ngoài, là bởi vì phía trên không bảo người nào tới kiểm tra, cho nên không cần lo lắng sẽ bị phát hiện, mới vừa nghe Phó Thị trưởng nói, cấp trên rất coi trọng công trình này, phải làm cho tốt, an toàn, đề phòng bất trắc, ông lại nhớ đến cô gái nhỏ có thể bị nguy hiểm.
Tờ Kế Nao dừng lại, gương mặt trắng bệch, suy nghĩ trong chốc lát, rồi ‘dạ’ lên tiếng: "Tôi hiểu rồi, anh Lưu, tôi không biết điều này có phải không, nhưng anh có thể ứng trước cho tôi một chút tiền không?, tôi sẽ ra ngoài thuê một căn phòng nhỏ.".
Sau khi dứt lời, không biết phải làm gì chỉ có thể sờ đôi tay trống không của mình.
"Cái này, tiền lương thì mấy ngày nữa mới phát xuống, không phải là tôi không muốn cho cậu mượn mà nói như thế, cái này cậu cầm đỡ đi, tiền của tôi đã gửi về nhà hết rồi, chỉ còn lại bấy nhiêu thôi." Người chủ thầu đưa cho Tờ Kế Nao tờ tiền một trăm đồng, bất đắc dĩ nói.
"Cám ơn anh Lưu, em sẽ tìm cách trả lại cho anh trong thời gian sớm nhất." Mặc dù Tờ Kế Nao biết chút tiền này không đủ thuê phòng, nhưng có người nhiệt tình chịu cho anh mượn, trong lòng anh vô cùng cảm kích.
"Còn nữa, hôm nay đừng để Nhân Nhân ở trong lều, nếu bị Phó Thị trưởng phát hiện, tôi và cậu đều xong đời." Người chủ thầu không yên lòng dặn dò, sau đó vỗ vỗ bờ vai của anh, rồi đi đến chỗ công trình đang thi công.
Trong lòng Tờ Kế Nao khổ không thể tả, gấp gáp như thế anh biết tìm phòng ở đâu? Còn phải đến đâu để mượn thêm tiền? Chẳng lẽ cái thành phố này không thể giữ chân bọn họ sao?