Đường Tố Khanh nghiêm túc kiểm tra công trình, kiến trúc công trình mới khởi động, tất cả thiết bị an toàn cùng kiến trúc cơ sở đều cần giám sát nghiêm khắc, nếu không càng về sau càng có nhiều vấn đề phát sinh.
Đi trên con đường nhỏ đầy bùn đất, Đường Tố Khanh không cảm thấy ghét bỏ như những người khác, thỉnh thoảng cô thấy vài người công nhân đi đến, bọn họ cung kính chào cô, trên mặt mang theo nụ cười thật thà.
Tuy họ không dám lên tiếng chào hỏi nhưng cũng khiến cho trong lòng Đường Tố Khanh có cảm giác thật ấm áp, nhìn những người dân bình thường mọi ngày đều vui vẻ mỉm cười thì cô cảm thấy những nỗ lực của mình đã có kết quả, nhìn mọi người đều biết thõa mãn với cuộc sống, bất luận công việc có nhiều bận rộn như thế nào cô cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Cô nở một nụ cười, khẽ gật đầu, lướt qua nhóm công nhân. Dù đã đi thật xa, Đường Tố Khanh vẫn có thể nghe được tiếng hàn huyên thảo luận của nhóm công nhân ấy.
"Haizzz, các người nhìn kia, Phó Thị trưởng đang cười với tôi đó." Một giọng nói mang theo sự phấn kích nồng đậm.
"Không phải cười với cậu đâu, là cười với tôi đó." Một người đàn ông khác lên tiếng.
"Phó Thị trưởng thật xinh đẹp, cười lên giống như đóa hoa vậy."
"Cậu có học thức không vậy, phải gọi là nghiêng nước nghiêng thành."
"Không phải nói làm quan đều rất kêu ngạo sao? Thế mà Phó Thị trưởng lại không như thế."
"Cười có gì không tốt? Chẳng lẽ cậu hi vọng người đến đây tuần tra với cái mặt đen như bao công sao?"
"Tôi đây không hy vọng như thế!" Giọng nói cực kỳ tức giận vang lên, chỉ sợ làm cho người khác hiểu lầm.
. . . .
Các móng trong công trình đã được đào xong, độ sâu vừa vặn, không có ai ăn bớt cắt xén nguyên vật liệu, như vậy chỉ cần kiểm tra một chút độ an toàn của thiết bị và vật tư xây dựng, còn có nơi ăn ở của công nhân xem hợp độ an toàn không, nhất là bếp nấu nướng có đạt chuẩn hay không, Đường Tố Khanh vừa đi vừa nghĩ về những chuyện cần làm.
Men theo con đường nhỏ với đống xi-măng chất cao, lại nghe tiếng sụt sùi của một cô gái, cô lập tức dừng bước, đi theo tiếng khóc kia, trong lòng tràn đầy nghi ngờ, theo lý thuyết thì trong công trình không có phụ nữ mới đúng, ban đầu tuyển dụng vì nghĩ đến an toàn, và vì chất lượng công trình nên văn phòng chính phủ chỉ toàn tuyển công nhân nam, vậy giọng nữ này là của ai?
Đường Tố Khanh mang theo tò mò đi đến chỗ phát ra tiếng khóc kia, nhìn thấy một đứa bé chừng năm hay sáu tuổi đang ngồi khuất trong đống gạch, trên mặt lã chã nước mắt, bộ dáng đang cố gắng nhẫn nhịn, trên người là chiếc áo cũ đã rách, trên hai bím tóc là những hai chiếc kẹp tóc hình lá khô, gương mặt đỏ bừng.
Một tay bé che đầu gối uất ức nhìn về hai miếng gạch nhỏ trước mặt bé, một cái tay khác để trước miệng, không ngừng thổi thổi, xa xa, Đường Tố Khanh đã nhìn thấy một vết thương ngoài da trên cánh tay đó.
Nhìn tay đang che đầu gối của bé, đoán chừng là đã bị thương, chỉ là từ khi nào trong công trường lại có thêm một đứa bé? Nếu xảy ra chuyện gì thì làm thế nào? Đường Tố Khanh cau mày thầm nghĩ.
Cô gái nhỏ đang đắm chìm trong đau đớn nghe được tiếng bước chân, lập tức giống như chim sợ cành cong, ngẩng đầu lên nhìn người đang tới, bé không quên chuyện hôm nay ba dặn bé: Không được ở trong lều, không được cho ai phát hiện, nhưng bé thấy bình nước uống ban sáng ba đi làm quên cầm đi, lo lắng ba sẽ phải chịu khát, cho nên bé mới len lén đến đây, muốn đưa nước cho ba.
Nghĩ đến chuyện bị người ta phát hiện, rồi người ta sẽ đuổi bé và ba ra khỏi chỗ này, trong lòng bé luống cuống, không để ý đến vết thương ở đầu gối, lập tức ôm theo bình đựng nước chạy về một hướng khác.
Đường Tố Khanh nhìn thấy cô bé vừa nhìn thấy cô lập tức cấm đầu chạy đi, mày đẹp nhíu sâu hơn, đây là nơi nguy hiểm, có một đứa bé cũng không nói, vậy mà giờ này bé còn chạy vào chỗ công trình, nơi đó là nơi dễ dàng xảy ra vấn đề nhất.
Thật là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, chỉ thấy cô gái nhỏ trên đường vì không chú ý mà tông vào một đống xi-măng, sơ ý một chút bé lập tức bị một viên gạch rơi lên đầu, bé kinh sợ không dám không để ý, dùng lực xông về phía trước, khối gạch lớn liền bị cô bé vẽ ra, sự cố sắp sửa xảy ra ngay trước mắt.
Đống gạch cao, lảo đảo chuẩn bị ngã xuống, Đường Tố Khanh đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh tượng này, trái tim như muốn nhảy ra ngoài, chạy về phía cô gái nhỏ, hô to: "Nguy hiểm, mau trở lại!"
Bé đang đứng ở xa nghe được tiếng thét của Đường Tố Khanh, xoay người nhìn thấy đối phương bước nhanh chạy về phía mình, cô gái nhỏ cho là cô chạy đến bắt bé, kinh sợ chạy về phía trước.
Đường Tố Khanh cũng không biết là mình dùng sức lực gì để chạy về phía bé, cô chỉ biết là không muốn có người bị thương trên công trình, cô choàng tay ra ôm lấy bé, đem bé vây thật chặt trong lồng ngực của mình.
Rầm, bốp, rầm. . . .
Đống gạch lớn lần lượt nện xuống người Đường Tố Khanh, đau như muốn xé rách cơ thể cô, hận không được lập tức ngất đi, cô cảm thấy mình rất khó thở, khóe miệng chậm rãi tràn một tia máu tươi.
Thật may là cô gái nhỏ không có việc gì, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn, trước khi chìm vào trạng thái hôn mê, Đường Tố Khanh thầm nghĩ.
Mà cô gái nhỏ được cô bảo vệ trong lòng ngực khi nhìn thấy khóe miệng Đường Tố Khanh tràn ra một ít máu thì đóng chặt mắt lại, giống như biết mình đã gây họa, rốt cuộc vẫn chỉ là đứa bé, lập tức ‘oa’ khóc lớn lên.
Cách đó không xa, một công nhân đang làm việc nghe được tiếng khóc đó, dẫu biết đó là con của Tiểu Nao, bình thường cô bé rất ngoan, không quấy khóc như thế này, tiếng khóc hôm nay cũng thê lương hơn hẳn, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì?
Hiện tại Phó Thị trưởng đang đi kiểm tra, nếu có chuyện gì xảy ra thì phiền toái, nghĩ như vậy, người công nhân không nói hai lời, lập tức chạy về nơi phát ra tiếng khóc.
Thời điểm công nhân đi đến nơi phát ra tiếng khóc, xa xa đã nhìn thấy hai gương mặt rung động lòng người, một đứa bé hướng ánh mắt cầu cứu về phía cậu, và một gương mặt xinh đẹp khác đang nằm bất động dưới đất, những lớp gạch chồng chất trên cơ thể cô, Nhân Nhân đang nằm an ổn trong lồng ngực Phó Thị trưởng, cũng chưa ai xác định được bé là bị thương nên khóc hay vì sợ mà khóc.
Trong đầu người công nhân kia lập tức hiểu ra là đã xảy ra chuyện lớn, có thể liên quan đến mạng người, cậu không biết làm gì nên nói: "Nhân Nhân, con đừng sợ, cậu… cậu sẽ gọi người đến, sẽ cứu hai người ra ngay" .
Sau khi nói xong, người công nhân vội vàng chạy ra chỗ công trình, lớn tiếng gọi người: "Có ai không, xảy ra chuyện lớn, xảy ra chuyện lớn." .
Không bao lâu, một đám công nhân vội vàng rời bỏ công việc chạy đến chỗ hiện trường, đi đầu là vẻ mặc hoang mang của chủ thầu và vẻ mặt trắng bệch của Tờ Kế Nao.
Người chủ thầu dù đã nhìn thấy rất nhiều tình huống như thế này, nhưng giờ phút này vô cùng run rẩy, lên tiếng phân phó: "Phó Thị trưởng, nhanh, các người nhanh mang đống gạch kia đi, nhẹ một chút, còn lập tức gọi xe cứu thương nữa.".
Trong đầu chủ thầu nghĩ lần nay coi như ông xong đời rồi, Phó Thị trưởng đang khỏe mạnh lại bị thương ở công trình của ông, bảo ông làm thế nào mới ổn đây? Ông ảo não không thôi, ban đầu không nên tốt bụng để đứa bé ở đây, nơi công trình đang thi công vô cùng nguy hiểm, lần này đã xảy ra chuyện lớn rồi!
Tờ Kế Nao mang theo sắc mặt trắng bệch không biết phải nói gì, anh có như thế nào cũng không dám nghĩ đến chuyện cô gái phong tình buổi sáng anh vừa gặp lại đang nằm dưới đống gạch ngổn ngang, anh đứng trơ mắt nhìn đám công nhân đang đẩy gạch ra, không dám động vào con gái mình, chỉ có thể đợi xe cứu thương đến, mà cái mơ ước bình an vô sự xa xỉ của anh giờ phút này cũng không thực hiện được, lúc này đây, Phó Thị trưởng đang nằm trên một vũng máu, sống chết không rõ.
Còn Nhân Nhân lại đang được Đường Tố Khanh ôm vào trong ngực, khi nhìn thấy Tờ Kế Nao thì bé liền nhào vào ngực anh, òa khóc một tiếng: "Oa, ba!" .
Tờ Kế Nao không có lên tiếng lừa gạt cô gái nhỏ, ôm con trong ngực, anh nóng nảy nhìn cô gái đang nằm trên vũng máu, chung quanh cô đều là máu, giờ phút này đột nhiên anh có cảm giác rất khó thở, con người ta có thể chảy nhiều máu vậy sao?