Đây chính là cuộc giải phẫu quan trọng, nếu bọn người kia tự ý đi vào sẽ trở ngại đến cuộc phẩu thuật của Đường Tố Khanh? Nghĩ như vậy, sống lưng của Âu Dương Khiêm không kịp nghĩ nhiều, lập tức nắm lấy tay cửa phòng giải phẩu, chuẩn bị bước vào.
Nhưng vừa lúc chuẩn bị đi vào, chỗ cổ tay lại bị một người nào đó nắm thật chặt, lực cầm mạnh khiến tay anh đau buốt, loáng thoáng nghe thấy tiếng xương cốt va nhau, như là xương cốt bị thương.
Âu Dương Khiêm lạnh lùng liếc nhìn về phía người đàn ông đang nắm lấy tay anh, giữa đôi mắt kia truyền đến một hơi thở lạnh lẽo, cũng không có ai lùi bước.
Trong lúc này một người bên trong mở cửa ra, một y tá vui vẻ bước ra, lớn tiếng thông báo: "Bệnh nhân dần thoát khỏi nguy hiểm, hiện tại chỉ còn vấn đề thiếu máu mà thôi.". Dứt lời cô lập tức bước vào kho dữ trữ máu.
Những người đứng ở cửa phòng giải phẩu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, lòng ai cũng được hạ xuống một cục đá lớn, Âu Dương Khiêm như có điều suy nghĩ nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, sau đó tự động lui về phía sau một bước.
Tờ Kế Nao nghe được lời y tá nói, dùng đôi tay dịu dàng xoa đầu cô con gái nhỏ, một đấng mày râu mạnh mẽ thế mà giờ phút này lại không nhịn được khiến mắt trở nên phiếm hồng, nghĩ thầm nếu như cô vì cứu con gái mình mà xảy ra chuyện thì chắc anh sẽ tự trách xuống đời.
Giờ phút này, không khí có chút nặng nề, Sở Chiến vẫn còn đưa ánh lạnh lẽo nhìn về phía mọi người, chỉ khi nghe được lời y tá nói, đáy mắt nhiều hơn vẻ đau lòng, thân thể mảnh khảnh lại chảy nhiều máu như thế, không nghĩ cũng biết cô sẽ rất đau.
Nếu không phải là vừa đúng lúc anh thi thành nhiệm vụ phải ở bên cạnh cô, có lẽ cô gái này sẽ khó mà giữ được cái mạng nhỏ? Nghĩ đến chuyện này, lòng của Sở Chiến kịch liệt nhún nhảy, sinh ra một cỗ sợ hãi, may nhờ bọn họ gặp nhau sớm.
Không bao lâu, cửa phòng giải phẩu đột nhiên bị một nguồn sức mạnh mở ra, mọi người dời tầm mắt chuyển đến cửa phòng giải phẩu, lập tức thấy Đường Tố Khanh đang nằm trên chiếc gường trắng được các bác sĩ và y tá đẩy ra.
Mấy người canh giữ bên ngoài đồng loạt xông tới, ai cũng muốn đến gần để nhìn Đường Tố Khanh một chút, nhưng tất cả đều bị tính cách bá đạo và thân thể cao lớn của Sở Chiến tách ra.
Giờ phút này Đường Tố Khanh nhắm chặt hai mắt, nằm trên giường bệnh có bánh xe đẩy, da thịt trắng noãn và gương mặt ửng hồng nay đang ngủ an ổn như một đứa bé, nhưng vẫn chẳng che giấu được chút tái nhợt, đôi mắt động lòng người giờ đây cũng nhắm chặt, lông mi dày cong vút tỏa ra vẻ mệt mỏi, đôi tay nhỏ giờ đây bị bao trọn bởi những gạc băng thô cứng.
Nhìn thấy vẻ mặt này của cô, những ngón tay của Sở Chiến nắm chặt lấy lan can sắt, mu bàn tay nổi gân xanh, trong mắt vẽ ra một cỗ bão táp, mắt sắc bén nhìn về nhóm người bác sĩ đang đi tới.
Một người bác sĩ mặc áo khoác trắng vô tội sờ sờ lỗ mũi mình, nghĩ thầm: Sở Chiến không nên như thế, lợi dụng xong liền đe dọa cậu; nhưng ngoài miệng, người bác sĩ mặc áo khoác trắng vẫn nghiêm túc trình bày bệnh tình của Đường Tố Khanh: "Giải phẫu rất thuận lợi, những miếng da bị rách phía sau lưng đã bị cắt bỏ, về phần miếng gạch đâm vào sâu nhất cũng dùng kỹ thuật mổ tiên tiến và kỹ thuật laser lấy ra ngoài, đầu có thể đã được cô ấy lấy tay bảo vệ, chỉ bị chấn động nhẹ, nên không có vết thương đáng lo ở vùng sọ não." .
Nghe vậy, một ánh mắt lạnh lẽo Sở Chiến quét qua mọi người, trong mắt mang theo ý muốn giết người, cắt mất một số thịt bị rách, chấn thương sọ não đều là vết thương nhẹ, nhưng đối với anh như thế đã là trọng thương… trọng thương rất nặng?
Bạn tốt tuyệt đối sẽ không lừa anh, nhưng chẳng hiểu bạn tốt cao siêu của mình nghĩ như thế nào, xem bệnh gì mới là bệnh nặng? Có phải là không chữa khỏi mới là nặng không? Cánh tay Sở Chiến khẽ run, trong lòng bùm bùm nhảy không ngừng, trên người cảm giác từng đợt gió cuồng phong chảy qua, anh chỉ sợ mình nghe được tin tức xấu.
Ánh mắt uy hiếp nóng hừng hực, người bác sĩ áo khoác trắng không dừng lại, nói tiếp: "Đôi tay kia đã băng bó, nhưng tình huống cụ thể phải đợi ngoại thương lành mới biết rõ, chân bị vật nặng đá vào, rất khó linh hoạt như trước kia, còn có xương cột sống bị thương khá nặng, nếu xử lý không tốt sẽ bị thương nặng hơn, cái này bởi vì quá nghiêm trọng, đợi cô ấy tỉnh lại sẽ tiến hành phẫu thuật lần thứ hai, hiện tại sẽ đưa cô ấy đến phòng bệnh bình thường, phải chú ý tình huống vết thương, xảy ra nhiễm trùng là mệt đó.".
‘haizzzz’ nghe được lời bác sĩ nói, người bên ngoài không khỏi hít mấy hơi lạnh, này, cái này gọi là bị thương quá nặng rồi
Trong óc Sở Chiến không ngừng thoáng hiện ra những lời nói của bạn tốt, mang theo mớ hỗn độn đi theo bác sĩ, nhìn gương mặt tái nhợt của cô, trong lòng đau đến muốn chết, giống như mấy trăm con kiến đang cắn cõi lòng anh, lớn như vậy, Sở Chiến chưa bao giờ phải đối mặt với nỗi sợ hãi như thế, nhưng lúc này bởi vì cô gái kia bị thương mà lòng anh vô cùng khó chịu.
Tờ Kế Nao nghe được lời bác sĩ nói, chỉ đứng sững sờ, không thể tin, nhìn theo bóng dáng phía xa, làm sao lại bị thương nặng như thế? Sau đó, Tờ Kế Nao lập tức đuổi theo chân bọn họ, chỉ sợ cô biến mất khỏi tầm mắt
Trong phòng săn sóc đặc biệt, Đường Tố Khanh hôn mê đã được an bày ổn thỏa, đám người bác sĩ lặng lẽ đi theo chân bọn họ, trong nháy mắt hấp tấp rời đi.
Sở Chiến ngồi bên gường bệnh, đôi tay to lớn vuốt ve gương mặt tái nhợt, trên mặt lộ ra vẻ đau thương và xót xa.
"Tại sao cô ấy bị thương?", Sở Chiến cố ý đè thấp giọng nói, nên nó trở thành thứ âm thanh nhẹ nhàng, phiêu tán trong phòng.
Âm thanh trầm thấp kèm theo loạt khí lạnh, với những động tác nhẹ nhàng của tay thật chẳng tương xứng
Mặc dù sự thông minh của Sở Chiến bị rối loạn, nhưng anh không quên những lời nói về chuyện viên gạch đâm vào sâu trong da thịt của cô, trên đường nhựa rộng rãi làm sao lại có những miếng gạch kia? Điều này lập tức khiến tâm Sở Chiến thình linh hoài nghi.
"Tôi vô cùng xin lỗi, cô ấy đang đến tuần tra một công trình thuộc văn phòng chính phủ, nên gặp chuyện ngoài ý muốn." Lần đầu tiên Âu Dương Khiêm lại tức giận, trong mắt là những tia áy náy và đau lòng cùng một tình yêu nồng đậm, ban đầu cũng vì thấy đây là công việc nhẹ nhàng nên mới giao cho cô, không ngờ tính chất công việc lại nguy hiểm như thế. Nếu như anh tự mình ôm công việc đó, có lẽ cô sẽ không bị thương.
"Xin lỗi? Tôi nói là con mẹ cậu, tôi không cần lời xin lỗi đó! Văn phòng chính phủ hết người rồi sao, nhất định phải bắt một cô gái đi kiểm tra công trình, cậu khi dễ cô ấy đúng không! Các người dám khi dễ cô ấy sao!" Trong nháy mắt, cơn tức giận đã nuốt lấy lý trí của Sở Chiến, anh sải bước đi đến bên cạnh Âu Dương Khiêm, hạ thấp giọng, hung tợn nói, tay chân đột ngột vung ra trước mặt đối phương.
Âu Dương Khiêm không có đánh trả, chỉ là mặc cho Sở Chiến phát tiết, anh đối với sự biến hóa thình lình này, chỉ nghĩ là có lẽ Sở Chiến đối với sự bị thương của Đường Tố Khanh mà nóng nảy.
Tờ Kế Nao vừa đi đến bên cửa thì nhất thời dừng bước, xuyên qua khe cửa, nhìn thấy một màn mới vừa rồi thì tâm anh kinh sợ, luống cuống nuốt một ngụm nước bọt, biết người thân Phó Thị Trưởng rất tức giận, nếu đối phương biết tên đầu sỏ gây chuyện là anh, đoán chừng sẽ giết anh mất, dù sao đối phương cũng có thể liên thủ với Thị Trưởng trở thành hai người quyền cao nhất thành phố S.
Nhưng đã làm sai phải dũng cảm nhận sai lầm, nếu không trong lòng sẽ mang theo mệt mỏi, Tờ Kế Nao nghĩ như vậy, đang chuẩn bị đẩy cửa đi vào nói xin lỗi, lại nghe được một tiếng rống giận, ngay sau đó là người Thị thưởng bị đẩy ra ngoài, bộ dạng anh ta vô cùng chật vật.
"Cút! Đừng để cho tôi gặp lại các người." Phát tiết xong, Sở Chiến thở hổn hển, hướng về phía Âu Dương Khiêm gầm nhẹ ra lệnh.