Sau khi cho Đường Tố Khanh uống thuốc xong, suy tính đến việc cô mới vừa làm giải phẫu xong, Sở Chiến muốn cho Đường Tố Khanh được chăm sóc tốt, nhìn ánh mắt mờ mịt của cô, anh nở ra một nụ cười nhạt, sau đó lập tức chạy đến phòng bác sĩ, hỏi xem trong thời gian này cô có thể ăn được cái gì, không ăn được cái gì, còn có ăn món gì là tốt nhất ... và những vấn đề có liên quan.
Ước chừng nửa tiếng sau, được các bác sĩ liên tục bảo đảm, Sở Chiến mới chịu rời khỏi phòng làm việc của bác sĩ, vội vàng chạy đến một khu chợ gần bệnh viện.
Vì vậy trong chợ lại có một màn ấm áp, một người đàn ông anh tuấn mặc một bộ đồ thể thao ở nhà, chăm chú hỏi thăm người bán cá xem loại nào là bổ nhất, thích hợp cho người bệnh ăn nhất cũng như cách chế biến như thế nào.
Những người bán hàng bên cạnh lâu lâu lại lấy đôi mắt tò mò nhìn anh, trong lòng đang phân vân không biết có phải là minh tinh điện ảnh nào đó nhàm chán chạy đến đây hay không, một số cô gái trẻ lại lấy điện thoại ra rối rít chụp hình. Nhưng trên căn bản Sở Chiến chỉ tập trung trên mục tiêu chọn đồ bồi dưỡng cho Đường Tố Khanh, anh không có phát hiện việc anh đang trở thành mục tiêu chú ý của mọi người.
Nếu đổi lại là người bình thường, đừng nói là chuyện liên tục bị chụp hình, chỉ cần một nhóm người tụ lại nhìn lâu, đã khiến trong lòng vô cùng khó chịu, sợ rằng đã sớm nổi điên và bỏ đi chẳng thèm mua gì cả, bởi vì anh không phải là thú trong đoàn xiếc cũng không phải là người để cho người ta quan sát.
Còn người bán cá thì đang vô cùng hạnh phúc, bởi vì chẳng những có thể nhìn trai đẹp, cửa hàng buôn bán náo nhiệt, rất nhiều người lấy cái tiếng mua cá để đi vào nhưng thực tế chỉ vì muốn nhìn trai đẹp mà thôi. Dì chủ tiệm luôn cố gắng trả lời những vấn đề của Sở Chiến, cũng chẳng quan tâm đến việc chồng mình đang tức giận.
Tâm Sở Chiến luôn lo lắng cho cô gái nhỏ ở bệnh viện, sợ rằng cô không nghe lời anh, không an phận và không chịu ngủ? Có ai đến quấy rầy cô hay không? Vết thương trên người có khiến cô khó chịu hay không? Có đang khát nước không. Tất cả các vấn đề cứ xoay quanh người anh, nó khiến tâm tình anh trở nên hoảng loạn, hiện tại Sở Chiến luôn lo lắng những vấn đề này.
Lần đầu tiên anh đi vào chợ cá dơ bẩn như thế, lần đầu tiên chăm chú nghe những người bán hàng bình dân ríu rít nói chuyện, bởi vì muốn cho cơ thể Đường Tố Khanh sớm hồi phục, cho nên anh vui vẻ chịu đựng. Giao cho người khác làm lại khiến anh không yên lòng, cái đám thuộc hạ của anh chỉ biết phục tùng mệnh lệnh giết người hay tìm chứng cứ mà thôi.
Nhanh chóng xem qua tài liệu nấu canh, lúc này Sở Chiến mang theo bao lớn bao nhỏ đi về ngôi nhà ấm áp ở chung cư Giang Lệ. Có kinh nghiệm nấu cơm ở những lần trước, nên lần nấu canh này đối với Sở Chiến mà nói là tương đối dễ dàng, vừa xem sách dạy nấu canh, vừa nhớ lại những lời dì bán cá nói, rửa nồi, nấu nước, thả cá, để dược liệu bổ khí huyết vào, đậy nắp lại. Sở Chiến ra dáng vẻ của một người đàn ông của gia đình đúng chuẩn mực.
Qua một lúc, Sở Chiến lại lần nữa xuất hiện trong bệnh viện Nhân dân thành phố S, tay trái cầm một bình thuỷ, bên trong chứa súp mà anh vừa hầm, tay phải cầm một cái túi nhỏ, bên trong là quần áo anh mang đến để giúp Đường Tố Khanh tắm rửa.
Lúc này là thời gian náo nhiệt nhất ở bệnh viện, phần lớn bệnh nhân và người thân đều đang dùng cơm trưa, nghĩ thầm không biết cục cưng của anh có nhàm chán không, Sở Chiến bước nhanh về phía trước.
Khi Sở Chiến đi vào phòng săn sóc đặc biệt, cô gái nhỏ đang nằm sấp trên giường say giấc nồng, nghiêng mặt nhìn anh, vẻ mặt đáng yêu vô cùng, anh đặt những món đồ trong tay xuống bàn, Sở Chiến vừa đem canh ra chén vừa nói chuyện phiếm cùng cô: "Đói chết cục cưng của anh rồi hả! Lúc anh không có mặt em làm gì đó?" .
Trong giọng nói tràn đầy tò mò và cưng chiều, từ lúc tỉnh lại đến nay, Sở Chiến luôn dành cho cô vẻ mặt cưng chiều khiến Đường Tố Khanh cảm thấy có gì đó thật lạ, cô không thể xác định được người đàn ông này có phải là chồng của mình không, chẳng biết phải nói gì với anh, chỉ biết sững sờ nhìn anh mà thôi.
Sở Chiến đem canh bổ đến, ngồi xuống bên cạnh Đường Tố Khanh, sự bá đạo chẳng cần hỏi han của anh, để cho cô không thích ứng kịp, ngay sau đó là một cỗ mùi thơm quen thuộc, khiến Đường Tố Khanh nhất thời cảm thấy vô cùng đói bụng, trong lòng thật tò mò không biết anh đã nấu món gì.
Tính cách bá đạo của anh dường như đang từng bước đoạt lấy cõi lòng của cô, từng bước từng bước anh đi vào cuộc sống của cô, giống như vi khuẩn (virus) lan tràn khắp cơ thể cô, rồi dần trở thành một phần không thể thiếu trong cô.
"Em uống hết canh bổ này nhé, thân thể mới có thể hồi phục lại." Sở Chiến dịu dàng nói, lập tức trở thành một người chồng nhị thập tứ hiếu, đặt chén canh qua một bên, hai tay chống vào tường, nhẹ nhàng đỡ Đường Tố Khanh dậy, để cho cô ngồi tựa vào người anh, sau đó mới bưng chén canh lên, mút một muỗng canh, thổi cho nguội rồi mới đưa đến môi của Đường Tố Khanh.
Còn Đường Tố Khanh thì ngược lại, lúc này mới phát hiện tư thế bây giờ của bọn họ rất mờ ám, bên tai nghe rất rõ tiếng tim của anh, nó đập liên hồi, đập thật nhanh, khiến da mặt mỏng của cô thoáng đỏ ửng, xinh đẹp kinh người.
Mặc dù đã uống thuốc giảm đau, Đường Tố Khanh cũng không có cảm giác đói, nhưng cảm nhận được mùi canh thơm phức, đột nhiên cô lại muốn nếm thử một chút, nên cô nâng tay lên, muốn cầm lấy cái muỗng trong tay anh đưa vào miệng.
"Đừng động, bị thương vẫn không an phận như thế." Sở Chiến tránh khỏi tay của cô, nhẹ nhàng nói.
Có lẽ lúc ngã bệnh lòng người sẽ có chút yếu đuối, hơn nữa người đàn ông này dùng giọng cưng chìu để nói chuyện với cô, cộng thêm tay cô tạm thời bị đau, Đường Tố Khanh chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, nếu đổi lại là ngày bình thường, cô sẽ không như thế, cô sẽ đưa cho anh một ánh mắt lạnh lẽo.
Mặc cho Sở Chiến đưa canh bổ tới, Đường Tố Khanh chỉ uống một chút, trong lòng cảm thán canh này không tệ, muốn anh lần sau sẽ làm món canh này cho cô uống tiếp.
Cuộc sống dưỡng thương ở bệnh viện của Đường Tố Khanh ngày nào cũng là canh, không biết Sở Chiến tìm đâu ra nhiều nồi canh như thế, Đường Tố Khanh uống canh riết thiếu điều muốn phun ra ngoài, so đo hồi lâu, tên con trai nào đó ra oai “rất bổ thân thể, phải uống nhiều.”
Sở Chiến nhìn cô gái nhỏ đang nằm trong ngực mình, tâm tình nhất thời trở nên vui vẻ, nhưng tâm tình này kéo dài không quá năm phút đồng hồ. Nguyên nhân là đột nhiên xuất hiện một người đàn ông lôi thôi lếch thếch và một cô bé chừng năm sáu tuổi, con kỳ đà lớn kia cứ đâm đầu vào phòng cô, không để cho Sở Chiến thoải mái hưởng thụ thế giới hai người?
Trong lòng suy nghĩ, an ninh bệnh viện quá kém, tùy tiện cho người lạ đến đây là sao, không phải anh xem thường người nghèo, mà là hai người trước mắt này anh chưa từng gặp qua, nên chẳng biết có phải bọn họ vào nhầm phòng hay không.
Sở Chiến không thèm nhìn đến hai người đang gõ cửa, cho Đường Tố Khanh uống xong muỗng canh cuối cùng, sau đó thận trọng cầm khăn giấy lau cái miệng nhỏ nhắn của cô, càng lau đôi mắt anh càng mờ ám, càng nghĩ đến cái miệng nhỏ vô cùng mê người, buổi sáng mới thưởng thức xong cái miệng đó, nhưng hiện tại anh lại muốn ‘ăn’ tiếp tục.
Ở công trường gặp chuyện như thế, Tờ Kế Nao sớm đã bị xa thải rồi, kết quả là tiền lương làm việc mấy ngày qua không có, chủ thầu mắng chửi anh xong rồi đuổi anh đi, lệnh cho anh đến cầu xin Phó Thị trưởng tha thứ, từ đầu anh cũng đã muốn tự mình gánh chịu sai lầm này rồi.
Mấy ngày nay, anh và đứa con gái nhỏ đến qua đêm tại phòng chờ của trạm xe lửa, nếu như không phải là bởi vì không biết phải đối mặt với cô như thế nào, anh đã trở về quê nhà rồi, tiền bạc trên người đều phải để ăn cơm, cho nên mới không thể ngủ ở đâu khác ngoài phòng chờ của trạm xe lửa.
Sáng sớm hôm nay, lo lắng thân thể con gái nhỏ không chịu được, Tờ Kế Nao mới đến đây, anh quyết định dẫn con gái tới nói lời xin lỗi và cảm ơn với Phó Thị trưởng, vì vậy đã trở thành kỳ đà cản mũi trong mắt Sở Chiến.