Thừa dịp Đường Tố Khanh sững sờ, Sở Chiến mơn trớn lên làn da mịn màng của cô, bắt đầu đòi quyền lợi của mình, gần đây nhìn cục cưng của anh trở nên mập mạp, da dẻ trắng noãn, càng chọc cho anh thêm đói khát, nhưng vì vết thương của cô nên anh chưa thể ăn tươi nuốt sống cô được, nên chỉ biết lặng lẽ xuất ra ngoài. Hiện tại cho dù vẫn không thể khai quật, nhưng nếu muốn có phục lợi trọn vẹn thì bây giờ anh phải chăm sóc cô thật tốt.
Quay mặt nhìn cô gái nhỏ mà anh yêu thích, Sở Chiến cảm giác dù có dính cô như thế nào cũng chẳng đủ.
Cánh tay tường đồng vách sắt gắt gao ôm lấy eo của cô, hận không thể đem cô ăn vào trong lòng mình, trong lòng Đường Tố Khanh phỏng đoán nếu không phải vì phần lưng của cô bị thương, đoán chừng tên đàn ông này đã ăn cô sạch rồi.
Nhưng cô gái nhỏ cứ nhích tới nhích lui trên người anh, cho dù là vô ý, cũng chọc cho anh hưng phấn không thôi, trong lòng biết bây giờ còn không đúng lúc, cho dù đói nữa cũng không thể khai quật cô khi cơ thể cô vẫn đang bị thương, anh đã cẩn thận nghe bác sĩ dặn dò, ngàn vạn lần không thể vì ham muốn nhất thời mà hy sinh hạnh phúc sau này, nhưng hiện tại cái miệng kia vẫn có thể hưởng thụ, anh vừa nhịn vừa nghĩ không biết đến bao giờ mình mới có thể đòi đủ tiền thịt.
(Tịnh Yên: Em vừa edit vừa nghĩ, không biết đến khi nào mới cho bạn đọc ăn thịt được? Anh Sở Chiến ăn chị Tố Khanh luôn đi cho xong, em thèm ăn thịt rồi.)
Sở Chiến thở hổn hển, bờ môi khêu gợi đặt một dấu hôn hình dâu tây trên chiếc cổ trắng noãn của cô, cực kỳ mê người, khiến cô chẳng dám giãy dụa, bàn tay Sở Chiến lướt qua bộ ngực mềm mại đang quấn băng gạc của cô, đi một đường thẳng xuống phía dưới, vỗ nhè nhẹ phần lưng cô, khẽ quát một tiếng: "Ngoan, đừng động!" .
Lần này Đường Tố Khanh dễ nổi nóng rồi, nhịn không được mà ngẩn ra ''Thả, buông ra!" .
Sở Chiến tiếp tục hưởng thụ phúc lợi của mình, cũng không đem lời nói của cô để trong lòng, được thủ động càng vui mừng hơn, nụ hôn càng mãnh liệt, chân dây dưa chặt hơn, lấy hành động thực tế của anh lúc này mà nói là không muốn buông tay, nếu không phải là thân thể cô chưa khỏe mạnh, anh đã sớm nuốt cô vào bụng rồi, dù sao cô gái này cũng là người anh sẽ dùng cả cuộc đời để yêu.
"Giang…. Giang Thiếu Hiền, đừng, buông ra, nhớ kỹ thân phận của anh!" Đường Tố Khanh thở hổn hển nói, cánh tay cố gắng đẩy anh ra, nhưng người đàn ông phía dưới lại giống như một thỏi nam châm, ôm cô thật chặt, để cho cô chống đỡ không nổi, chứ đừng nói chi là tính chuyện rời giường.
Sở Chiến đang bận rộn, nghe được lời nói kích động của cô, lập tức dừng mọi động tác lại, tức giận lại mang theo cưng chìu ngẩng đầu lên nhìn cô gái nhỏ hỏi "Thân phận gì? Cục cưng, em nói cho anh biết xem anh đang mang thân phận gì hả?", hắn giờ phút này anh không biết nên tức giận hay nên cao hứng, vui mừng là của cục cưng của anh cũng không có đem cái người tên Giang Thiếu Hiền để trong đáy lòng, nếu không cô sẽ không dùng giọng nói hờ hững như thế; tức giận là anh đã bỏ nhiều công sức như vậy, cục cưng của anh vẫn muốn anh dừng lại, để cho anh cảm thấy mình làm người thật thất bại.
Đường Tố Khanh nhìn gương mặt anh tuấn kia trong tức giận có cưng chiều, nghĩ tới biến chuyển của anh trong những ngày gần đây, không thể không thừa nhận cô đang đắm chìm trong sự sủng ái của anh, nhưng sủng ái này sẽ kéo dài bao lâu? Nếu một ngày nào đó anh thật sự đem lòng yêu một cô gái nào khác, thì cô phải làm như thế nào? Kết hôn thì cũng có thể ly hôn, chứ đừng nói bọn họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, cho nên dù cô có tình cảm với anh cũng không thể cùng anh trầm luân, nếu không cuối cùng người bị thương chỉ có mình cô.
Đường Tố Khanh ép buộc mình phải mở miệng nói ra lời tuyệt tình: "Đừng quên anh chỉ là chồng trên danh nghĩa của tôi, tôi cưới anh chỉ vì ông nội chọn anh mà thôi!", không biết vì sao khi nói xong những lời này, trong lòng của cô rất thấp thỏm, cũng chẳng dễ chịu hơn là bao, Đường Tố Khanh thận trọng quan sát vẻ mặt của người đàn ông bên dưới.
Nói không chú ý chỉ là giả, nhưng trong nháy mắt nghĩ đến cái tên Giang Thiếu Hiền kia không phải là của mình, thì lòng anh có chút khổ sở, bây giờ người đàn ông phía dưới cơ thể cô gái nhỏ phải là Sở Chiến.
Mà Sở Chiến anh là ai? Là người tung hoành trong giới hắc đạo, chẳng lẽ anh không thể giữ chân người mình yêu sao? Cứng rắn không được thì mềm dẻo, nếu cuối cùng cứng mềm cũng không được, không phải còn có những cái gọi là bí quyết đeo đuổi phụ nữ sao? Cần hoa tiền anh đều có, không cần nghĩ nhiều biện pháp làm gì, cục cưng này là của riêng anh.
Sở Chiến suy nghĩ như thế, trong lòng không có gì ngăn cản được, bẻ cong ý tứ trong lời nói của cô, vô tội lại phúc hắc nói: "Nếu cục cưng nói chúng ta có quan hệ vợ chồng, như vậy giữa vợ chồng phải có vận động thân thể mới khỏe mạnh được, còn cục cưng ghét bỏ ông xã vì sợ ông xã không đủ sức, thì ông xã hứa sẽ làm cho bà xã không thất vọng.". Dứt lời, anh đặt thêm một nụ hôn cuồng dã trên cổ cô, rồi lan ra khắp khuôn mặt, lỗ mũi, mắt, cái trán, cuối cùng rơi chiếc môi đỏ thẫm của cô.
Đầu lưỡi linh hoạt lướt qua những chiếc răng, nhẹ nhàng đi vào bên trong, gấp rút thăm dò khoang miệng, quyến rũ chiếc lưỡi thơm tho của cô, cùng với cô dây dưa hòa làm một.
Một nụ hôn nóng bỏng khiến Đường Tố Khanh chống đỡ không được, cảm thấy sự khó thở, cả người vô lực xụi lơ trên người của anh, đừng xem Sở Chiến luôn mang dáng vẻ của quỷ Tu La đến từ địa ngục, có thể gặp được người trong lòng, thì anh không còn lạnh lẽo nữa, còn có thể nói là nhiệt tình như lửa, dựa vào tự thân mà mài dũa chuyện tình cảm nam nữ, hiện tại sau vài màn chiến miệng thì anh được xem là cao thủ ‘khóa môi’, chỉ kém cõi ở việc chưa phá được phòng tuyến cuối cùng, nhưng anh có lòng tin, ngày đó sắp đến gần rồi.
"Ừ. . . . . ." Một nụ hôn đúng tiêu chuẩn, triền miên kéo dài hồi lâu, cho đến khi Đường Tố Khanh kiên trì không nổi, khóe miệng phát ra một tiếng rên nho nhỏ, Sở Chiến mới thỏa mãn buông cô ra, uyển chuyển bởi đây là thánh địa của anh, nụ hôn cuồng nhiệt mang theo hơi thở đặc biệt, khiến cõi lòng của Đường Tố Khanh trở nên tê dại .
Xuống tay chính là không dừng lại, vì trừng phạt cô gái nhỏ mà khiến anh thiếu chút nữa mất vui, anh cũng không tính toán bỏ qua nhanh như vậy, nếu không cô gái nhỏ này sẽ chẳng biết anh là ai, Sở Chiến không kiêng sợ cảm thụ da thịt mềm mại, mịn màng của ai đó, hưng phấn than nhẹ một tiếng.
Sở Chiến vui vẻ, Đường Tố Khanh lại quẫn bách, cả gương mặt trái xoan trắng noãn bị thêu đến đỏ hồng, hôm nay đã là cực hạn của cô, cho tới bây giờ cô chưa từng cùng bất luận kẻ nào thân mật như vậy, ai có thể tới nói cho cô biết hiện tại bọn họ đang làm cái gì không?
Cốc cốc cốc. . . . . . Ngay vào lúc này, cửa phòng săn sóc đặc biệt đột nhiên bị gõ, sắc mặt Đường Tố Khanh từ trắng thành xanh, lập tức nhìn về phía cửa, gương mặt đỏ giống như trứng gà luộc, không biết phải làm sao.
Mặc dù Sở Chiến rất ghét bị người khác quấy rầy, nhưng anh cũng không phải là người không biết nặng nhẹ, ho nhẹ một tiếng, từ từ giúp cô sửa sang lại mái tóc, nếu như có thời gian, Sở Chiến thật vô cùng muốn dùng nước lạnh giúp cô rửa mặt, tránh cho người khác nhìn thấy sự lúng túng của cô, anh lạnh giọng nói: "Vào đi!" .
Một đám bác sĩ mặt áo khoác trắng nối đuôi nhau đi vào, nhìn thấy vẻ mặt chẳng vui mừng của tên con trai nào đó, người đàn ông cầm đầu đám bác sĩ áo khoác trắng đặt tay lên miệng ho nhẹ một tiếng, dùng cách này che giấu nụ cười sắp tràn ra khỏi miệng, bộ dáng nghiêm túc nói: "Bệnh nhân có thể tháo băng gạc sau lưng rồi.".
Sở Chiến trừng mắt lạnh, trong mắt có ý cảnh cáo rõ ràng, sau đó mặt không biến sắc lui về phía sau vài bước, tên áo khoác trắng cầm đầu, nhìn về nơi Sở Chiến đang đứng, đúng lúc ngăn cách tầm mắt của các bác sĩ khác.