Sau khi tạm thành công, ông cụ ngồi xuống trợn mắt nhìn Âu Dương Khiêm một cái, ánh mắt kia sắc bén giống như đang nhìn một con quỷ xâm nhập lãnh địa, nên đôi mắt như tên bắn.
Âu Dương Khiêm là một người có học thức, mặt không đổi sắc mặc cho ông cụ nhìn chằm chằm vào anh cũng không tỏ vẻ tức giận, trong lòng suy nghĩ đến thân phận của ông cụ trước mặt, ho nhẹ một tiếng, lễ phép hướng về phía ông cụ gật đầu một cái.
"Hừ, tôi hỏi cậu, cậu là ai? Tại sao chạy đến phòng bệnh của cháu gái tôi?" Ông cụ thở phì phò hạ thấp giọng, hỏi, mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về phía cửa, chỉ lo lắng cháu rể của ông nghe được cái gì không nên nghe thì lòng sẽ càng thêm vướng mắc, như thế sẽ phá hư hình tượng của A Khanh trong lòng cháu rể.
Ông cụ cảm thán mới vừa rồi thật may mắn là ông đi vào trước, nếu không bị Tiểu Hiền nhìn thấy cảnh người đàn ông kia nắm lấy tay của A Khanh, thì chẳng tốt chút nào, đối với Âu Dương Khiêm - người phá hư chuyện vợ chồng người ta, trong lòng ông cụ vô cùng không vui.
Âu Dương Khiêm nghe lời của ông cụ nói, đôi mắt đen nhánh lóe lên một tia sáng, mặt không biến sắc quan sát ông cụ trước mắt, trong lòng biết đây là ông nội của người mà anh thích, lập tức lễ độ nói: "Ông khỏe chứ ạ, Con là người làm cùng đơn vị với Tố Khanh.". Anh cũng không nói ra chức vị của mình, để tránh ông nghĩ anh đem chức vụ cao ra mà dọa người.
Trong bụng ông cụ khinh thường, làm việc cùng đơn vị mà còn cố ý đi quyến rũ phụ nữ đã có gia đình? Chuyện này ngàn sai vạn sai đều không phải là người trong nhà có lỗi, nếu không phải là cháu gái ông đang ngủ thiếp đi? Ông tin rằng người thanh niên trước mắt này cũng sẽ không thể đến gần A Khanh.
Ông hừ lạnh một tiếng, lại không để ý đến Âu Dương Khiêm, hướng về phía cháu rể đang xếp đồ, vui mừng hô lớn: "Tiểu Hiền, trước đừng bận rộn như vậy, ông nội đến đây sẽ giúp cháu.", trong giọng điệu là một tia thân quen, xem như người thân, nó khác hoàn toàn với giọng điệu khi nói chuyện với Âu Dương Khiêm.
Đối với hành động đó của ông cụ, người đàn ông cao cao tại thượng chỉ biết cười khổ một tiếng, cô gái anh yêu không yêu anh, người nhà của cô cũng không mến anh, lần này cái gì cũng nhận đủ hết, không buông tay thì cũng chẳng làm cách nào được? Dựa vào tính tình quật cường của cô gái này, quấn quít rồi ngoại tình đó là chuyện có mộng cũng chẳng thể nghĩ tới, đừng nói đến chuyện sẽ ly dị chồng mà cưới anh.
Tâm Sở Chiến vui mừng cười như điên, ván bài này rõ ràng là anh thắng, mặc dù anh lấy tên Giang Thiếu Hiền để nhờ ông cụ giúp một tay, thắng không được đẹp đẽ, nhưng chuyện liên quan đến cục cưng của anh, anh có thể không từ thủ đoạn nào, Sở Chiến phúc hắc suy nghĩ, trong lòng chỉ một lòng chỉ mong sớm đoạt được cô, nên ngàn vạn lần không được đem chuyện mình không phải Giang Thiếu Hiền rò rỉ ra ngoài, vì hậu quả của nó vô cùng thê thảm.
Sở Chiến nghe lời của ông cụ, liền đi đến bên cạnh ông nội, hướng về phía Âu Dương Khiêm gật đầu một cái, hữu ý lại như vô ý hô: "Chào Thị trưởng.", sau khi dứt lời, ngoan ngoãn đứng bên cạnh ông nội, hoàn toàn không có thời gian đến nhìn về thái độ tức giận của Âu Dương Khiêm.
Cũng bởi vì câu nói này của Sở Chiến mà khiến tâm tình ông nội càng thêm tức giận, tin tức trên ti vi có nói, cháu gái của ông vì nhiệm vụ mà bị thương, mà việc này là do người lãnh đạo trực tiếp của cháu gái ông sắp xếp? Ông cụ lập tức đem Âu Dương Khiêm xếp vào vị trí tên đầu sỏ khiến cháu gái ông bị thương, hơn nữa còn phá hư tình cảm vợ chồng nhà người ta.
Ông cụ mím đôi môi thật chặt, bộ dáng như bão to sắp đến, giọng nói lạnh buốt: "Thị trưởng gánh trách nhiệm nặng nề trên vai, chúng tôi không dám làm trễ nãi thời gian của ngài, sẽ không tiễn.".
Giọng nói kia tràn đầy ý tứ đuổi người, Âu Dương Khiêm đến quan trường nhiều năm như thế sao lại không hiểu rõ ý tứ trong câu nói ấy, nếu là người khác đối với anh như thế anh sẽ không im lặng, vì trong lòng anh đã sớm tức giận, nên sẽ cho người xử lý người vô lễ với mình, nhưng bây giờ đối phương là ông nội của người trước mắt, yêu ai yêu cả đường đi, nên anh không thể làm gì thất trách, đè đau khổ trong lòng xuống, lễ độ cáo từ.
Nhìn Âu Dương Khiêm rời đi, ông cụ tán thưởng gật đầu một cái: "Người trẻ tuổi này nhẹ nhàng dạy dỗ. . . . . ." .
Còn chưa nói dứt lời, chỉ nghe thấy cháu rể nhỏ giọng nói thầm một câu ‘A Khanh rất sợ đau’, ông cụ cũng không còn tức giận hay tán thưởng cái tên đầu sỏ chuyên gây chuyện nữa.
Quay đầu ý định đặt Đường Tố Khanh đang ngủ say trên người, kiểm tra cơ thể của cô một lần, lúc này mới phát hiện hơn một tháng không thấy, cháu gái của ông liền đẫy đà rất nhiều, sắc mặt hồng hào, không có chút nào giống như người bệnh cả, tâm tình ông cụ rất tốt, gật cù khen ngợi, trong mắt đều là sự hài lòng tuyệt đối dành cho cháu rể.
Đường Tố Khanh có một giấc ngủ nhẹ nhàng khoan khoái, đợi khi cô tỉnh lại, kinh ngạc nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác của ông nội mình đang ngồi ở đầu giường nhìn chằm chằm cô, như thể sợ cô biến mất, người luôn mang tư tưởng độc lập và cứng rắn như Đường Tố Khanh lại thấy lỗ mũi chua xót, khàn khàn kêu một tiếng “Ông nội”.
Nhìn cháu gái vừa tỉnh lại hốc mắt đã ửng hồng, ông cụ lo lắng, vội vàng nói: "A Khanh tỉnh rồi, có nơi nào đau không? Có đói bụng không?" .
Đường Tố Khanh cười ngọt ngào lắc đầu một cái, thầm nghĩ đến việc đơn giản mà cô làm lại gây hậu quả lớn như thế, nếu như cô không qua khỏi đại nạn, phải bỏ lại một mình ông nội thì sao, trong lòng tràn đầy áy náy.
Sở Chiến đứng bên cạnh nhìn thấy bộ dáng này của cô, trong lòng cũng đau thắt, không đoái hoài tới ông cụ đang ở đây, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn như quả trứng của cô lên, mũi chạm mũi, trán đối trán, đau lòng và cưng chìu hỏi "Có phải đau không?" .
Đối với việc thình lình trở nên thân mật như thế này, gương mặt Đường Tố Khanh đỏ như cà chua, ấp úng nói: "Không, không đau."
"Ừ, vậy thì có gì phải nói cho anh biết, được không?" Sở Chiến sủng nịch sờ sờ sống mũi nhỏ của cô, nhìn vẻ mặt ngại ngùng của cô, tốt bụng tha cho cô một lần, đứng dậy hướng về phía ông nội nở một nụ cười và gật đầu một cái, sau đó đi lấy bình canh mà anh đã tỉ mỉ chế biến.
Đường Tố Khanh nhìn ông nội đang ra ý ‘ ta hiểu, ta hoàn toàn hiểu’ còn có nụ cười trộm khiến cô không mấy tự nhiên, cô ho khan vài tiếng, nói sang chuyện khác "Ông nội, ông đến đây từ lúc nào vậy?", lúc cô bị thương cô vẫn muốn mọi người giấu giếm tin tức kia mà.
Ông cụ còn chưa trả lời, thì Sở Chiến đã cầm chén canh đi tới, ôn hòa lên tiếng giải thích: "Ông nội thông qua tivi xem được tin tức em bị thương, vô cùng gấp gáp, liền quần áo hoa loa chạy đến đây thăm em." .
Ông cụ vội vàng gật đầu, dặn dò Đường Tố Khanh phải dưỡng thương cho tốt, thuận tiện còn đi gặp bác sĩ hỏi thăm về bệnh tình của Đường Tố Khanh, dĩ nhiên những bác sĩ này đã bị Sở Chiến thu mua từ trước, lập tức ứng nói với ông cụ rằng phó thị trưởng bị thương không nặng.
Lúc này ông cụ mới yên tâm mà đi về nhà, không muốn ở trong bệnh viên làm kỳ đà cản mũi.