Sau hơn một tháng ở bên cạnh nhau, bây giờ cô gái nhỏ của Sở Chiến phải đi làm, anh liền cảm thấy cả người không thoải mái, thẳng tới giữa trưa rốt cuộc cô gái nhỏ đã có chút lương tâm mà gọi một cú điện thoại về nhà, hóa giải nỗi khổ tương tư của anh, để cho những việc anh làm hơn tháng nay xem như là không phí công, trong lòng cô gái nhỏ bắt đầu có anh rồi.
Nhìn đồng hồ đã đến giờ tan tầm, Sở Chiến cũng không quản ánh mắt cười trộm của ông cụ, sau khi làm cơm xong, anh ra phòng khách cầm Ống Nhòm đến bên cửa sổ sát đất quan sát mọi thứ diễn ra bên ngoài.
Bực này nhất chính là lúc tâm tình anh bắt đầu gấp gáp, thế nhưng nhìn thấy một chiếc xe hơi con ngừng lại, bước xuống xe là một người đàn ông anh tuấn và khôi ngô nên anh không để ý nhiều, vấn đề là cục cưng của anh lại xuống từ xe của người đàn ông đó, hơn nữa tên đàn ông đáng ghét kia lại được nhận một nụ cười ngọt ngào từ cục cưng của anh, lần này Sở Chiến dễ nổi nóng rồi, trong lòng một trận oán khí ngút trời, cũng nhanh lan tỏa khắp căn nhà, tay gắt gao nắm lấy Ống Nhòm, mu bàn tay nổi gân xanh, thật giống như thấu kính này có thể giết được người đàn ông dưới lầu, hận không được bóp vỡ đầu hắn, vẻ mặt âm trầm đến đáng sợ.
Tâm tình Sở Chiến nhanh chóng xoay chuyển, đột nhiên cảm thấy dựa vào tài và sắc đẹp của cục cưng anh, những thứ ruồi bọ kia dính tới rất nhiều đàn ông, cuộc sống sau này của anh có lẽ phải phiền não vì đuổi ruồi, không bằng đem cô gái nhỏ này nhét vào trong ngực anh, dán thật chặt mới thỏa lòng bậc đế vương.
Hồi tưởng lại những chiến lược theo đuổi bạn gái trên mạng, đầu Sở Chiến lập tức liệt kê ra một đống chiến lược, khóe miệng không tự chủ mà nở ra nụ cười quyến rũ.
Không biết là Sở Chiến quan sát việc ấy bao lâu, chỉ thấy gương mặt anh phát sinh rất nhiều biến hóa, ông cụ đang im lặng xem chương trình thời sự mình yêu thích, lại đứng lên đi đến chỗ Sở Chiến đang đứng ngó xuống lầu
Phía dưới là một màu đêm đen huyền, làm sao ông cụ có thể nhìn thấy gì, đưa tay cầm lấy óng nhòm của Sở Chiến nhìn xuống dưới lầu, khi nhìn xuống, bất ngờ, vì sao cháu gái mình lại đứng bên cạnh người đàn ông khác, phản ứng đầu tiên của ông cụ chính là nghiêng mắt liếc cháu rể mình một cái, nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của Sở Chiến, lúc này càng không vui mà quan sát tình địch.
Ông cụ là người thích bao che tội lỗi của những người ông yêu quý, cháu rể này là do ông tuyển chọn, dĩ nhiên không hy vọng anh bị tổn thương, hơn nữa ông cụ cũng không muốn nhìn một đôi vợ chồng xứng đôi vừa lứa phải tan rã, cho nên ông cụ cực kỳ không thích những người đàn ông kia đến phá đám tình cảm
Ông cụ tới đây mới có mấy ngày, liền xuất hiện hai người đàn ông xuất sắc như thế, không thể trách ông suy nghĩ nhiều, thật không biết khi ông chưa đến đây, thì có bao nhiêu người đàn ông theo đuổi cháu gái mình? Xem ra việc tất yếu là phải công bố thân phận của cháu rể rồi, ông cụ nghĩ như vậy.
Nghiêm túc quan sát địch tình, ông cụ càng xem càng cảm thấy người đối diện vô cùng quen mặt, định thần nhìn lại, người đàn ông này, khí chất như vậy, không phải là người đàn ông đã giúp ông ở trạm xe lửa sao? Thật là đúng dịp, vốn ông cụ muốn gọi điện thoại cho cháu gái bảo cô mời người ta lên nhà uống trà, nhưng suy nghĩ một chút, lại lo lắng cháu rể nghĩ sai, lúc này mới thôi.
Mắt nhìn Đường Tố Khanh nói lời tạm biệt với người đàn ông kia chuẩn bị đi lên lầu, Sở Chiến điều chỉnh vẻ mặt của mình, yếu đuối hướng về phía ông cụ nói: "Ông nội, chờ Tố Khanh lên, các người ăn cơm trước đi! Đầu con đau quá, con đi nghỉ ngơi một chút." .
"Ặc, nhức đầu? Sao đột nhiên nhức đầu? Có phải vì trúng gió hay không?" Ông cụ thả ống nhòm trong tay xuống, cháu gái mới vừa khỏe, người cháu rể này đừng bệnh chứ.
"Không biết, đột nhiên có chút đau đớn, các người ăn cơm trước đi, con về phòng ngủ." Sở Chiến xoa trán, yếu đuối nói, sau đó đi về phía phòng ngủ của bọn họ.
"A a, vậy cháu nhanh đi nghỉ ngơi đi! Hiện tại ông sẽ đi xuống nhà mua cho cháu ít thuốc giảm đau." Ông cụ sờ sờ túi áo, sau đó vào phòng ngủ lấy tiền chuẩn bị đi ra ngoài.
Nhìn bộ dáng ông cụ khẩn trương và bận rộn, lần đầu tiên Sở Chiến thấy có cảm giác ấm áp đến vậy, lỗ mũi không có tiền đồ mà khẽ ê ẩm, không phải là không có người quan tâm anh, mặc dù đám thuộc hạ rất quan tâm anh, nhưng đều run rẩy khi đứng trước mặt anh, không dám biểu hiện thái độ; còn những người anh em vào sinh ra tử với anh thì lại đem sự quan tâm để ở đáy lòng, khó biểu hiện ra.
Bây giờ, được chính người thân của cô gái mình yêu mến quan tâm, cảm giác này thật tốt biết bao, nếu cô gái này một lòng một dạ yêu anh nữa thì có hạnh phúc nào bằng, Sở Chiến nghĩ như vậy, nên liền chuyển đổi tâm tư, ngăn cản ông cụ: "Ông nội, không cần, con đi ngủ một giấc là không có chuyện gì cả.".
Lần đầu tiên Sở Chiến làm việc lại cảm thấy chột dạ, quả nhiên nói láo chỉ có thể dùng với những kẻ không thật lòng với mình.
Nghe vậy, ông cụ đi tới bên cạnh Sở Chiến, vươn tay sờ trán của anh, không có gì khác thường, hình như có cảm giác người con trai này hơi khác lạ, tầm mắt liền quan sát gương mặt Sở Chiến một lần nữa, đôi mắt lóe lên chút thông minh và bí hiểm, trong lòng cười trộm, môi mím chặt, nhân hậu lên tiếng nói: "Vậy con đi nghỉ ngơi đi! Có gì không thoải mái thì nói cho A Khanh biết.".
Sở Chiến gật đầu một cái, môi nhếch nở một nụ cười, xoay người lại đóng cửa phòng, ngã người xuống giường, dùng chăn che kín đầu.
Không bao lâu sau, Đường Tố Khanh liền vào nhà, thời điểm mở cửa ra, thấy ông nội dùng đôi mắt thăm dò nhìn cô, còn cái bóng dáng to lớn quen thuộc thì lại không xuất hiện, giấu quyết tâm nghi ngờ cùng khó chịu, Đường Tố Khanh khéo léo gọi một tiếng ‘ông nội’.
Ông nội im lặng làm ra vẻ mặt giận dội, đợi cô đổi giày xong đi vào nhà, ông cụ vội vã cuống cuồng lôi kéo cô, nhỏ giọng mà hỏi: "A Khanh, người đàn ông dưới lầu là ai thế? Các người quen biết như thế nào?". Ông cụ tò mò hỏi, nhưng bộ dáng lại như quát mắng.
Đường Tố Khanh nhíu mày một cái, trong lúc vô tình nhìn thấy ống nhòm đặt trên bàn, buồn cười nói: "Ông nội nói người vừa nãy đưa con về ạ? Đó là Cục trưởng cục giáo dục, mới vừa có chút công việc cần thảo luận với anh ta, sau đó xe cháu lại bị bể bánh, nên phải đi nhờ xe cục trưởng Lạc về nhà." .
"Thì ra là như vậy, khi ông nội ở trạm xe lửa bắt xe đến bệnh viện, thì cũng đi nhờ xe cậu ta, lần sau gặp cậu ấy nói ông nội gửi lời cảm ơn." Ông cụ gật gật đầu và nói.
Đường Tố Khanh nghi ngờ nhìn ông cụ một cái, thấy ông không nói thêm gì nữa, cũng không còn tìm tòi nghiên cứu đến tột cùng Lạc Mộ Thiên gặp ông từ lúc này, mắt quét quanh căn nhà, đúng thật chẳng thấy người đàn ông kia đâu, trong lòng có chút kỳ quái.
"Đúng rồi, con đi vào phòng xem Tiểu Hiền một chút đi, sau khi cháu rể làm cơm tối xong thì nhức đầu, cảm thấy trong người không thoải mái." Ông cụ vỗ vỗ bả vai của cô phân phó, trong giọng là một tia mong đợi khó hiểu.
Nghe nói người đàn ông kia đột nhiên bệnh, trong lòng Đường Tố Khanh hạ xuống, từng tia một lo lắng thoáng qua trong đầu cô, mày đẹp nhíu thật chặt, đáp với ông cụ một tiếng ‘dạ’ rồi đi vào trong phòng, cô đến suy nghĩ còn không suy nghĩ kịp, trong lòng chỉ có lo lắng mà thôi.