Người đàn ông phúc hắc như Sở Chiến, lại mượn lần giả bệnh này để đổi lại sự dịu dàng của một cô gái, thế thì làm sao anh có thể dễ dàng buông tha cho cô, đôi mắt mang đầy thăng trầm cứ nhìn về cửa phòng, như một thợ săn cứ cố săn đuổi con mồi, đợi chờ ngày cá cắn câu, anh biết muốn làm một thợ săn giỏi thì phải biết nhẫn nại, cho nên anh chỉ có thể tựa vào thành giường lặng lẽ đợi chờ.
Ước chừng hai mươi phút sau, Đường Tố Khanh lo lắng người đàn ông ở một mình trong phòng ngủ sẽ xảy ra chuyện lớn, vội vội vàng vàng ăn xong cơm tối, chẳng kịp tản bộ để cơm xuống đã quay trở về phòng ngủ, ngoài dự đoán của cô, vốn tưởng rằng anh đã nằm xuống nghỉ ngơi thì anh vẫn còn ngồi đấy như lúc cô đi ra, vẻ mặt mê ly nhìn về nơi xa.
Bước nhanh đi đến bên cạnh anh, đưa tay quơ quơ trước mặt anh, Đường Tố Khanh nghi ngờ hỏi: "Sao không nằm xuống nghỉ ngơi? Đầu còn rất đau sao?" .
"Có một chút, anh còn chưa có tắm, trên người dính mồ hôi, không ngủ được." Mặt Sở Chiến không đỏ tim không đập nhìn cô, nở một nụ cười hoàn mỹ và nói, tròng mắt đen nhánh như một cái đầm nước, đôi mắt thâm thúy thăm dò động tĩnh của cô.
Người thích sạch sẽ như Sở Chiến nhìn sơ qua chẳng thấy anh có chút bẩn nào cả, hôm nay thật ra anh đã tắm hai lần rồi, cả ngày vùi mình trong máy điều hòa, trên người sạch bóng, chỉ là vì anh có mục đích, nên mới phải dùng thủ đoạn tồi tệ này
Anh là một người thích sạch sẽ, về điểm này Đường Tố Khanh biết, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc đang dính một tầng khó chịu của anh, Đường Tố Khanh lập tức đi vào phòng tắm, giúp anh mở nước nóng, để tránh anh bệnh mà còn phải đụng nước lâu, ngày trước cô nằm viện anh cũng luôn pha nước ấm cho cô rữa mặt mọi ngày.
Nghe tiếng róc rách truyền ra từ phòng tắm, trong mắt Sở Chiến lóe ra ánh sáng tĩnh mịch, khóe miệng chậm rãi nâng lên nụ cười hạnh phúc, trong lòng hả hê nghĩ đến anh đi vào phòng tắm sẽ có cô gái bên ngoài đợi chờ, cô gái mà anh yêu, và anh chính là chồng của cô.
Giờ phút này Sở Chiến hoàn toàn quên mất cái tên được ghi trên giấy hôn thú của cô là ‘Giang Thiếu Hiền’, mà hiện tại anh chỉ là kẻ sắm vai Giang Thiếu Hiền mà thôi.
Mấy phút trôi qua, Đường Tố Khanh lấy tay thăm dò độ ấm của nước trong bồn tắm, nhiệt độ tương đối ổn định, cô mới yên tâm bước ra khỏi bồn tắm, nghi ngờ chống lại tròng mắt hưng phấn của anh, cô chỉ cảm thấy trong đôi mắt của người đàn ông kia vọt ra một tia lửa, tầm mắt nóng rực nhìn chằm chằm cô, để cho nhịp tim của cô đập cực nhanh.
Sợ tâm tư của mình bị anh phát hiện được, Đường Tố Khanh ép buộc mình bình tĩnh hướng về phía anh nói: "Nước pha xong rồi, anh vào tắm đi!" .
Dứt lời liền đi thật nhanh đến bên tủ lớn, đợi người đàn ông kia đi xong sẽ đổi ga giường và thay chăn, vì anh nói người dính bẩn còn có mồ hôi chua, mà hai người cùng giống nhau ở việc thích sạch sẽ, tối nay không thay ga giường mới thì sẽ không ai có giấc ngủ ngon.
Đường Tố Khanh ngồi chồm hổm trên mặt đất tìm kiếm một lúc vẫn không có nghe động tĩnh gì, cô nghi ngờ nhìn về mép giường, nhìn thấy anh cứ nhìn chằm chằm những động tác của cô rồi còn bàn tay đang nắm chặt ga giường, cho là anh hiểu lầm cái gì đó nên giận dỗi, lập tức không được tự nhiên giải thích: "Ách, em cũng thấy chăn đã bẩn, chuẩn bị đổi chăn mới." .
Sau khi nói xong, Đường Tố Khanh liền hận không được cắn đầu lưỡi của mình, cô cảm thấy câu nói của mình quá trực tiếp, nếu anh hiểu lầm là cô ghét bỏ các dơ bẩn anh đưa đến thì làm thế nào? Trời mới biết căn bản cô không có ý đó, đang thấp thỏm nhìn vào đôi mắt anh, đang lựa lời giải thích, thì anh đã lên tiếng trước
"Em để anh đi tắm một mình như thế sao?" Sở Chiến mang theo mong đợi mà nói ra, thật ra thì anh muốn nói là ‘Em để cho một mình tắm hồ uyên ương sao?’, mà suy nghĩ bất đồng nên Đường Tố Khanh tự động đem lời nói của anh lý giải thành ‘em để cho anh một mình đi tắm, tắm xong rồi lại mặc quần áo dơ đi ra sao?’.
Đang lúc Sở Chiến cho là cô đã hiểu ý mình, con mắt lóe sáng như tia chớp, Đường Tố Khanh như có chuyện lạ nên chớp mắt nhìn anh, sau đó trả lời: "Vậy anh chờ một chút, em sẽ chuẩn bị quần áo sạch cho anh.".
Sau khi dứt lời thì lập tức chạy đến tủ quần áo tìm cho anh chiếc áo ngủ bằng bông, đảo mắt nghĩ đến cái gì đó, trong nháy mắt gương mặt trắng nõn trở nên ửng hồng, kéo dài đến bên tai, đặc biệt mê người, đang lúc Sở Chiến chìm trong phong tình ấy, thì Đường Tố Khanh mở ngăn kéo dưới cùng ra, một hàng quần lót nam hiện ra trước mặt.
Sở Chiến lập tức hiểu tại sao mặt cô gái nhỏ của anh lại đỏ bừng, chỉ nhìn thấy quần lót nam đã khiến cô gái đơn thuần mà anh yêu đỏ mặt như thế, thật là làm cho anh không thương cũng không được, trong lòng anh nghĩ tới cũng đỏ mặt như vậy, nếu chờ một chút anh bảo cô đi tắm cùng anh? Đoán chừng gương mặt cô gái nhỏ đỏ như cục than đang nấu trong lò luôn quá, trong lúc bất chợt anh rất chờ mong chuyện kế tiếp xảy ra.
Ngón tay Đường Tố Khanh rút từ trong tủ ra một chiếc quần lót nam, thẹn thùng bọc nó vào trong bộ quần áo ngủ bằng bông, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, giống như củ khoai lang khiến cô phỏng tay, cầm quần áo đưa cho anh, thúc giục: "Nhanh đi tắm đi! Nếu không nước sẽ nguội.". khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đỏ động lòng người như cũ.
Sở Chiến thấy cô gái nhỏ chuẩn bị đổi ga giường, chuyện chẳng tiến hành đúng theo ý muốn của anh, nhất thời kinh ngạc hỏi "Em bảo anh đi tắm một mình?" .
Đường Tố Khanh đang bận rộn nghe nói như thế nghi ngờ nhìn anh một cái, không xác định hỏi "Đầu anh đau lắm hả? Tắm một mình không được sao?" .
Sở Chiến cho là cô rốt cuộc đã giác ngộ, nhất thời bày ra một bộ dáng vô cùng yếu đuối, khổ sở gật đầu một cái: "Toàn thân không có hơi sức, chân cũng không còn sức lực.", ý tứ trong câu nói giúp người ta xác minh rõ thực trạng của anh lúc này, trong lòng anh tràn đầy hài lòng cùng mong đợi.
Đường Tố Khanh không nghi ngờ gì, buông ga giường trong tay ra rồi lên tiếng: "Vậy anh ngồi đây đừng cử động, em đi ra ngoài bảo ông nội vào tắm giúp anh." .
(Yên Yên: Chừa nhé anh…. ham ăn vội nó thế.
Sở Chiếm: *liếc mắt lạnh* - ngoan ngoãn edit chạy chương đến H đi không giết.
Yên Yên: Ngậm bồ hòn edit tiếp)
Nhìn ngọn gió mang theo phong hỏa cháy rụi, nhìn cô gái nhỏ đang chạy ra khỏi phòng ngủ, khóe miệng Sở Chiến kinh ngạc mà co quắp, chỉ biết nhìn trời im lặng, anh đã ra ám hiệu rõ ràng như thế rồi, mà sao cô vẫn không hiểu?
Nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu cô gái nhỏ hiểu hết phong tình, đoán chừng đã sớm không bị những người đàn ông kia dắt đi, làm sao lại đến phần của anh.
Nghĩ tới chuyện sẽ xảy ra, tâm Sở Chiến có chút hối hận, cô gái nhỏ thật là còn phúc hắc hơn anh, anh lớn như vậy, thân thể khỏe mạnh vậy mà phải nhờ một ông già tắm cho mình, chuyện này nếu là truyền ra ngoài, anh còn mặt mũi nào nhìn đám thuộc hạ trong bang.
Trong chốc lát, Đường Tố Khanh liền dẫn ông cụ đi vào gian phòng, ông cụ thông minh vừa nghe cháu gái báo rằng cháu rể chẳng còn sức để tắm, trong lòng nhô ra những màu sắc vô cùng rực rỡ, ít nhiều gì cũng đoán được người cháu rể này hơi nhỏ mọn, nhưng vì không để cho cháu gái phát hiện nghi vấn, đành phải theo cô vào.
"Tiểu Hiền à, nghe A Khanh nói con không có sức để tắm, ông nội đỡ con đi vào." Ông cụ cười híp mắt nói.
Mắt nhìn đầy ngụ ý kia, Sở Chiến biết tránh không khỏi, đầu nhanh chóng lật qua lật lại, mang theo một bụng thất vọng.