Nhìn cái dáng bá đạo kia của cô, nếu Sở Chiến dám lên tiếng nói không rằng không cần ông nội tắm cho mình, đoán chừng cô gái nhỏ sẽ nghi ngờ ngay lập tức, nên anh thông minh hướng về phía ông cụ gật đầu một cái, cố gắng chống đỡ để ông cụ dìu mình đi.
Nhìn ông cụ đi tới bên giường, không nghe anh phản đối, gương mặt đang đỏ ửng của Đường Tố Khanh lập tức thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm thấy may mắn vì có ông nội ở đây, nếu không thật đúng là không biết làm sao mới ổn, cô lớn đến từng tuổi này còn chưa bao giờ gặp qua người đàn ông nào ở trần cả.
Ông cụ đi đến bên cạnh Sở Chiến, đưa cánh tay ôm ngang lưng của anh rồi thả đến hông, từ từ nhắc người tới, nhưng người cháu rể ngồi ở mép giường vẫn không cử động, ông cụ không nghĩ quá nhiều, tiếp tục dùng hết sức hơi sức toàn thân chuẩn bị đỡ cháu rể dậy, thế nhưng người cháu rể vẫn không nhúc nhích.
Ông cụ không tin vào ma quỷ, nghĩ lúc mình còn trẻ có thể nói là đại lực sĩ, hiện tại có lẽ vì tuổi cao hơn rồi nên cũng không còn khỏe mạnh như xưa, nhìn cháu gái đang đưa mắt khích lệ về phía ông, ông cụ khẽ cắn răng, liên tục mấy lần nữa nhưng anh vẫn không cử động, trong lòng nghi ngờ rằng có phải ông ra sức chưa đủ hay không.
Nhưng thực ra, hiện tại dù có càn khôn cũng chẳng thể xoay chuyển được Sở Chiến, nhìn ông cụ mệt mà thở hồng hộc, anh cũng không phải kẻ không biết xấu hổ, nhưng đuổi theo vợ là chuyện quan trọng hơn, hưởng thụ phúc lợi là chuyện quan trọng hơn, anh cố ngăn chặn sự vui vẻ trong lòng, đưa giọng khổ sở nói với ông nội: "Khổ cực cho ông nội rồi, con, con nghĩ mình nên tự đi thôi.".
Sau khi dứt lời, Sở Chiến đưa hai chân xuống đất, ‘yếu ớt’ đứng lên, bộ dáng vô cùng uất ức, vẻ mặt nhìn thế nào cũng để cho người ta thấy rằng anh rất mệt mỏi, thật giống như là người khác làm chuyện sai lầm với anh vậy, mọi người kinh ngạc nhìn anh đang cố dùng sức đứng lên, đi chưa được hai bước lại đột nhiên như người giữa không trung bay xuống đất, cả người nhếch nhác ngã xuống sàn nhà.
Rốt cuộc Đường Tố Khanh cũng không nhìn nổi rồi, không hề nghĩ ngợi, lập tức bước nhanh đi tới bên cạnh anh dịu dàng hỏi: "Không sao chứ?" .
"Không có, không có việc gì cả, anh…. anh tự mình có thể đi tắm. . . . . . tắm." Sở Chiến như con nai đáng thương mà nói, cuối cùng ngưng động khi nhìn thấy điều gì đó trong đôi mắt cô.
Anh mê người nhìn dáng vẻ của cô gái anh yêu chỉ gần trong gang tấc, mùi thơm nhàn nhạt phiêu tán qua lỗ mũi anh, để cho trái tim của anh đập mạnh mẽ không ngừng, anh rất muốn hôn lên gương mặt ửng hồng của cô, hôn lên cánh môi đỏ thắm, tư vị này anh chưa bao giờ được cảm nhận qua, nhưng nó thực sự khiến anh mê muội
"Anh tự đi tắm? Anh xác định mình có thể tự tắm trong tối nay? Mau dậy đi, em đỡ anh đi." Đường Tố Khanh trừng mắt liếc anh một cái, gò má như hai quả cà chua mà nói.
Chuyện này vốn phải do người vợ làm, chỉ là cô cảm thấy hơi khó xử, nên mới gọi ông nội vào giúp một tay, không ngờ ông nội vì tuổi nên không làm nổi, lần này cô không thể không ra tay, nếu không tối nay đừng ai mong có thể ngủ ngon.
Sở Chiến đang chìm trong u mê, nghe được lời của cô gái nhỏ nói nên vui mừng nhìn cô, nội tâm vui vẻ đến chẳng thể nào áp chế được, mặc cho cô gái nhỏ đỏ mặt.
Sở Chiến mượn sức lực đứng dậy, đem cơ thể chính mình dính vào người cô, cũng không dám khiến cho cô phải hao tổn nhiều sức, sợ cô mệt mỏi, mà như thế thì anh sẽ đau lòng.
Ông cụ kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, nhìn cháu gái rất dễ dàng đỡ được cháu rể dậy, vậy mà sao ban nãy cháu rể nặng như quả núi vậy, ông cố sức như thế nào thì nó cũng không nhúc nhít? Trong nháy mắt, ông cụ liền nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của cháu rể, nhất thời hiểu ý gì đó, thì ra là cháu rể muốn cháu gái ông đỡ.
Một màn hoàn mỹ này khiến ông cụ nghĩ đến mình lúc còn trẻ tuổi, ông cũng hay quấn lấy bà nội của A Khanh như thế, trong lòng suy nghĩ nếu người bạn già của ông vẫn ở đây thì tốt biết bao nhiêu.
Thu hồi suy nghĩ của mình, ông cụ cười híp mắt lặng lẽ đi về phòng mình, thời điểm đi ra khỏi phòng cũng không quên nhẹ nhàng thay Đường Tố Khanh đóng cửa, đem không gian yên tĩnh để lại cho đôi vợ chồng trẻ, trong lòng bắt đầu tính toán chuyện ông sắp có chắt trai rồi.
Coi như mưu kế của mình bị người khác đoán ra, da mặt Sở Chiến đã dày đến độ không thèm để ý đến lời xin lỗi, vui mừng mặc cho cô gái nhỏ đỡ anh đi vào phòng tắm.
Đường Tố Khanh mất một chút hơi sức mới đưa được anh vào phòng tắm, rồi ngồi đợi bên cạnh phòng tắm, những sợi tóc dài bay phất phơ trên gương mặt cô, giống như phía sau lưng có một con cọp đuổi cô chạy vào nhà tắm.
Nhìn bộ dáng cô gái như kẻ chạy trốn, tâm Sở Chiến vừa kinh ngạc lại không biết làm thế nào, chậm rãi lên tiếng nói: "Anh... cánh tay anh không còn hơi sức." .
Chân cô vốn muốn bước ra khỏi phòng tắm nhưng nghe được những lời này, bước chân dừng một chút, nghĩ thầm về câu nói kia, chẳng lẽ anh muốn cô giúp anh tắm sao? Nghĩ đến cái này, trong nháy mắt gò má của Đường Tố Khanh dính vào một tầng đỏ ửng, vội vàng nói: "Em đi ra ngoài gọi ông nội vào tắm giúp anh." .
Sở Chiến nghĩ tới việc cô sẽ gọi ông cụ vào, anh thật sự chết chứ không muốn thi thố vẻ giả dối với ông nội cô, nên gấp giọng nói: "Không, đừng làm phiền ông nội" .
Trong lòng Đường Tố Khanh cố gắng sắp xếp lời nói, đừng làm phiền ông nội? Chẳng lẽ muốn cô tắm cho anh sao? Mắt trợn trắng, nghĩ thầm có lẽ tối nay mặt cô đã đỏ tầng tầng lớp lớp rồi, hơn nữa tất cả chuyện này đều vì người đàn ông trước mặt.
Thời điểm mới bắt đầu cô và người đàn ông trước mặt chẳng có chút ý định nào là ở bên nhau cả, chẳng ai ngờ đến đột nhiên anh lại thay đổi, từ một con cừu non chẳng chút uy hiếp nào đến cuộc sống của cô lại trở thành người đàn ông bá đạo xâm lấn cuộc sống của cô thậm chí là bắt ép cô suy nghĩ về anh, tiếp tục như vậy nữa, Đường Tố Khanh sẽ hoài nghi rằng người đàn ông này không phải chồng của cô.
Đang lúc Đường Tố Khanh chìm trong cõi mộng, phía sau phát ra một tiếng ‘rầm’ khổng lồ, Đường Tố Khanh kinh ngạc xoay người lại, quả nhiên phát hiện người chồng trên danh nghĩa của cô nhếch nhác té ngã ở bồn tắm.
Thở dài một tiếng, chấp nhận đi về phía anh, không nói hai lời, trước sự kinh ngạc của Sở Chiến, tận lực cởi từng nút áo anh ra, cầm khăn lông bên cạnh lên giúp anh lau lưng.
Sở Chiến không nhìn thấy vẻ mặt của cô, chỉ có thể cảm nhận bàn tay nhỏ đang chạy dọc lưng anh, khiến cho anh vô cùng hưởng thụ và trong nháy mắt thân thể trở nên căng cứng, bất đắc dĩ nhìn bộ phận phái nam đang vươn lên trên nước.
Chỉ là một phản ứng nhỏ, nhưng nếu có thuộc hạ của anh ở chỗ này, họ chắc chắn sẽ hoài nghi người đàn ông trước mặt có phải chủ tử của họ hay không, bởi vì chủ tử bọn họ là nhân vật trong loạn lạc cũng không động tâm.
Người ta thường bảo anh là ‘tính lạnh nhạt’, chủ tử bọn họ chẳng bao giờ dao động dù cho có mỹ nữ không mặc quần áo đứng trước mặt, rất nhiều anh em của anh đã lén lút suy đoán có phải anh gặp vấn đề về phương diện ấy không?!
Đường Tố Khanh tim đập đỏ mặt khi lau phần lưng to lớn của Sở Chiến, cô chẳng có chút hoài nghi nào, nếu những cô gái háo sắc bạn thân của cô có ở đây, họ nhìn thấy cảnh đẹp trước mắt, đoán chừng phải hét lên rằng sắc đẹp thay cơm.
Bóng lưng to lớn nếu được ôm ấp thì sẽ vô cùng hạnh phúc, Đường Tố Khanh mất hồn mà nghĩ, vì sao mà càng nhìn càng thấy tấm lưng ấy giống bàn trái cây vậy?!, khỏe mạnh, có lực lại trắng nõn khác thường, bất đồng với màu da mật ong cường tráng của những người đàn ông trên tạp chí, nhưng khiến cô rất thích.
Đường Tố Khanh tỉnh hồn lại, hiểu nãy giờ mình đã nghĩ cái gì, âm thầm trách mình từ khi nào đã trở thành kẻ háo sắc như thế, chỉ có một cái lưng thôi đã khiến cô hy vọng xa xôi, gương mặt vô cùng hiền hậu vẫn ửng hồng, tay vẫn tiếp tục chà lưng.